Xe mô tô lướt qua đường núi. Giang Hồng nằm trên lưng Lục Tu, ánh sáng lốm đốm xuyên qua tán cây rơi xuống hai người. Trong cơn gió mạnh đó, Giang Hồng dường như lờ mờ nghe thấy nhịp tim của Lục Tu.
Cuối cùng cũng trở lại trường học!
Dù phòng ngủ trống rỗng, nhưng “ổ vàng ổ bạc, không bằng ổ chó của mình”. Giang Hồng ném hành lý xuống, mở tất cả cửa sổ và cửa ra vào để thông gió, rồi nằm trên giường, thở phào một hơi. Tào Bân nói không sai, ít nhất ngay lúc này, trường học quả thật là nơi an toàn nhất.
Bước vào cổng trường, như thể đã bước vào trong kết giới bảo vệ, cả người đều thả lỏng. Đại học Thương Khung giữa dãy Tần Lĩnh bước vào tiết trời cuối xuân. Hoa trong khuôn viên nở rực rỡ, gió xuân ấm áp, nắng ấm chiếu rọi khiến người ta lười biếng. Không ít học sinh ngồi trên bãi cỏ đọc sách hoặc dã ngoại.
Gần đến kỳ nghỉ 5-1, số lượng học sinh ít đi rất nhiều, toàn bộ tầng ký túc xá chỉ có vài phòng có người.
Trong phòng ngủ trống không, Trương Tích Đình sau khi kết thúc thực tập đã đi tìm bạn gái, còn Hạ Giản và Kim thì kỳ thực tập ở Yêu Hiệp vẫn chưa kết thúc, sẽ kéo dài đến ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ.
“Lão Tôn——! Bật nhạc lên!” Giang Hồng hô.
Lão Tôn đã được đưa về trước, đang an tĩnh ở trên cửa sổ, phát nhạc cho Giang Hồng.
“Quảng Châu vui không?” Lão Tôn hỏi: “Ta nghe nói xảy ra không ít chuyện.”
Giang Hồng: “Chà, mày có thể nghe lén được nhiều bí mật như vậy sao.”
Giang Hồng giao Lão Tôn cho Trương Tích Đình, Trương Tích Đình liền đặt nó lên bàn làm việc của mình. Người trong bộ môn đi đi lại lại, Lão Tôn liền nghe được rất nhiều tin tức, ghép nối lại, cộng thêm lời kể của Giang Hồng, đoán được tám chín phần mười.
Giang Hồng kể xong cho Lão Tôn, lẩm bẩm: “Lục Tu dường như rất để tâm đến bản sao đó.”
Lão Tôn nói: “Phải thôi, thấy một ‘chính mình’ khác, ai cũng sẽ nổi trận lôi đình. Nhớ năm đó, ta…”
Giang Hồng: “?”
Lão Tôn lại bắt đầu hơi do dự, Giang Hồng nói: “Mày cũng từng gặp phải sao?”
Lão Tôn nói: “Không nhớ ra được.”
Giang Hồng muốn dùng kỳ nghỉ 5-1 này để làm Lục Tu vui vẻ một chút, ít nhất là tạm thời quên đi những trận chiến khó chịu ở Quảng Châu. Cậu trước tiên dọn dẹp phòng ngủ, quét tước vệ sinh, chuẩn bị để bạn cùng phòng trở về được thoải mái. Sau đó, cậu nhắn tin cho Lục Tu, hỏi khi nào anh ấy xong việc.
Lục Tu bên kia không trả lời, Giang Hồng thay quần áo, đi xuống lầu phơi nắng. Buổi chiều, cậu đi ngang qua trung tâm hoạt động câu lạc bộ, liền đặc biệt ghé vào nhìn một chút.
Đây là nơi cậu từng ở đêm đầu tiên nhập học. Hôm nay vẫn có hai người đang tập luyện bên trong, cả hai đều đội mũ bảo hiểm đấu kiếm kiểu Tây, không nhìn rõ mặt. Một người dáng vóc cao lớn, người kia gầy và cao, trên chiếc áo giáp kim loại ôm sát có vẽ một đầu rồng phun lửa. Giang Hồng bản năng cảm thấy đó nhất định là Lục Tu – còn người kia là ai nhỉ?
“Từ khoảnh khắc đối phương xuất hiện.” Giọng nói trầm thấp vang lên: “Các cậu đã định trước chỉ có thể bất phân thắng bại, bất kỳ một sai lầm nhỏ bé nào cũng sẽ dẫn đến thất bại toàn diện.”
“Cách Căn Thác Như Lặc Khả Đạt!” Giang Hồng nhận ra giọng nói đó.
Lục Tu không trả lời, chỉ kiên trì đối kiếm với Khả Đạt. Hai người di chuyển trong không gian đấu kiếm hẹp dài, tìm kiếm sơ hở chớp nhoáng của đối phương, lao về phía nhau như tia chớp, rồi khoảnh khắc lại tách ra, thế công thủ được trao đổi trong tích tắc ngắn ngủi.
Quyền chủ động tấn công, phần lớn thời gian nằm trong tay Khả Đạt.
“Khó sao?” Giọng Khả Đạt nói: “Rất khó, nhưng kẻ nhất định phải thua lại là Mê Hoặc. Ngay khoảnh khắc kẻ địch hiện thân, phục chế ra cậu, chúng đã thua rồi.”
Lục Tu rút kiếm, không hiểu nguyên do, nhìn chằm chằm Khả Đạt.
“Quá khứ đã không thể quay ngược.” Ánh mắt Khả Đạt dưới lớp mặt nạ bảo hộ lại cực kỳ sắc bén: “Cơ hội chiến thắng của cậu nằm ở tương lai.”
“A!” Trong tích tắc, như một tia chớp xẹt qua trong óc, Giang Hồng đang đứng xem không hiểu vì sao, đột nhiên liền hiểu lời Khả Đạt nói. Đồng thời, cậu cũng hiểu vì sao Khả Đạt nói “kẻ nhất định phải thua lại là Mê Hoặc”, cùng với lời Tào Bân nói “Trần Chân cũng không sợ hãi”.
Khi nghe thấy tiếng kinh hô của Giang Hồng, Lục Tu đã kìm lại ý nghĩ quay đầu nhìn lại, nhưng lại bị Khả Đạt nắm bắt được khoảnh khắc này. Thoáng chốc, hai bóng người lại đan xen, hai tiếng kiếm va chạm giòn tan. Khả Đạt dùng một cú chém xuống, đánh trúng vai Lục Tu. Lục Tu lập tức phản kiếm, đâm trúng ngực Khả Đạt.
“Tít——” Máy trọng tài sáng cả hai đèn.
“Tôi thắng rồi.” Khả Đạt nói: “Tôi có quyền chủ động.”
Lục Tu tháo mũ bảo hiểm, ném sang một bên, người ướt đẫm mồ hôi, ngồi xuống bên tường.
“Có ý gì?” Lục Tu hỏi.
Khả Đạt huýt sáo với Giang Hồng, bí ẩn nháy mắt rồi đi vào phòng thay đồ.
Ngay trong khoảnh khắc đó, hy vọng của Giang Hồng tăng lên gấp bội, kế hoạch của cậu đang trở nên sáng tỏ hơn!
Giang Hồng nhanh chân đi tới, ngồi sóng vai với Lục Tu.
Lục Tu: “???”
Lục Tu không hiểu nguyên do, nhìn Giang Hồng.
Sân đấu kiếm trống trải, cửa lớn mở rộng, bên ngoài là ánh nắng tươi đẹp của ngày xuân, cùng những bông hoa lay động trong gió nhẹ.
“Cười gì thế?” Lục Tu hỏi.
“Không có gì, không có gì.” Giang Hồng lập tức nói, ánh mắt chuyển sang Lục Tu, đang sắp xếp ngôn ngữ để giải thích lời Khả Đạt cho anh, nhưng lại bị vẻ mặt khó hiểu của Lục Tu làm phân tâm.
“A! Anh đẹp trai quá!” Giang Hồng đột nhiên liền mất tập trung: “Sao lại có thể đẹp trai đến thế?!”
“Anh hỏi em đó!” Lục Tu quả thực tức Giang Hồng đến phát điên.
Giang Hồng không ngừng cọ cọ vào người Lục Tu, cũng không biết mình đang cọ cái gì. Lục Tu vừa đấu xong, người toàn là mồ hôi, Giang Hồng vẫn cứ chống tay vào anh mà cọ cọ, cọ cọ, hận không thể chui vào lòng anh.
Lục Tu: “………………”
“Em mau nói đi!” Lục Tu nói.
Giang Hồng nói: “Anh ôm em đi rồi em sẽ nói.”
Lục Tu đôi khi cảm thấy Giang Hồng quả thực có bệnh. Giang Hồng cũng ý thức được hành động này thật sự quá đáng yêu, nhưng ý định ban đầu của cậu là cảm thấy Lục Tu trong bộ áo giáp kim loại giống như một món đồ chơi búp bê người máy, lại còn là loại có thể cử động được, giống như một hoàng tử siêu cấp khổng lồ có thể chơi đùa tùy ý.
Giống như khi nhìn thấy một con búp bê vải siêu lớn, người ta luôn không nhịn được muốn vùi vào đó.
“Thôi không đùa nữa.” Giang Hồng đứng dậy tách ra, ngồi sóng vai với anh, cố gắng làm mình trở nên nghiêm túc để không gây ám ảnh tâm lý cho Lục Tu, muốn giải thích cho anh.
Lục Tu lại khoác vai cậu, chủ động kéo Giang Hồng vào lòng mình, để cậu tựa vào người, nói: “Em muốn vậy sao?”
Giang Hồng trong khoảnh khắc cả người đều muốn nổ tung, có một cảm giác kỳ lạ: kim loại dệt lạnh lẽo nhưng mềm mại, bên trong là thân thể nóng rực của Lục Tu. Sự tương phản này tràn đầy sức mạnh và cảm giác kiên định.
Lục Tu xưa nay vẫn là Lục Tu. Có lẽ trước mặt người khác, anh lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng đối với Giang Hồng mà nói, anh luôn là con rồng mạnh mẽ và dịu dàng.
Đây chính là mình! Giang Hồng cảm nhận được mối liên hệ giữa họ, rõ ràng đến vậy.
“Em nói đi.” Lục Tu nói.
Giang Hồng gối lên đùi anh, không có bất kỳ hành vi quá thân mật nào, nhưng lại nở nụ cười. Cậu vui mừng cho Lục Tu, lại vui mừng vì cậu đã xuyên qua màn sương, nhìn thấy hy vọng của tương lai.
Lục Tu tháo găng tay đấu kiếm, đặt một tay lên mặt cậu, rồi nhận ra lòng bàn tay có mồ hôi, bèn đổi sang dùng mu bàn tay nhẹ nhàng áp vào mặt cậu.
“Ngay khoảnh khắc bản sao xuất hiện.” Giang Hồng giải thích: “Sức mạnh, tốc độ, phép thuật của các anh hoàn toàn giống nhau, các chỉ số hoàn toàn tương đồng. Muốn đánh bại hắn rất rất khó, phụ thuộc vào những biến số nhỏ bé trong trận chiến…”
Lục Tu không nói gì, xuất thần nhìn ra ngoài hoa viên và sân vận động của trung tâm câu lạc bộ, cùng với ánh nắng ấm áp rạng rỡ của mùa xuân.
“Nhưng từ khoảnh khắc hắn ra đời.” Giang Hồng nói: “Tất cả các chỉ số đã được cố định. Tiếp theo, hai ngươi sẽ có sự trưởng thành riêng…”
Khi Lục Tu nghe câu này, anh lập tức nói: “Hiểu rồi.”
Giang Hồng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Vì vậy hy vọng chiến thắng hắn không nằm ở quá khứ, mà là tương lai! Thời gian kéo dài càng lâu, anh càng có phần thắng. Đến khi các anh giao phong lần tiếp theo, chỉ cần anh đạt được sức mạnh mạnh hơn hắn, em tin anh nhất định sẽ thắng! Bị hắn đánh bại cũng không phải là sỉ nhục…”
Lục Tu nhìn Giang Hồng, hỏi: “Còn muốn anh ôm em thêm một lát nữa không?”
Giang Hồng tức khắc đỏ bừng mặt, xấu hổ nói: “Không không không, em chỉ là… đùa thôi, b**n th** quá, đừng để ý cái này.”
Lục Tu liền đứng dậy. Quá trình đó rất chậm, nhưng Giang Hồng biết, một loại sức mạnh hay niềm tin nào đó đã biến mất trước đó, đang từ từ quay trở lại thân thể anh.
Giang Hồng đi theo phía sau Lục Tu, nói thêm: “Ý của thầy Khả Đạt là sự phân hóa. Nếu các anh đã phân hóa, hắn đối với anh mà nói không còn là mối đe dọa quá lớn nữa. Trần Chân hoàn toàn không sợ tên giả mạo kia, chắc chắn cũng vì lý do này, ừm…”
Lục Tu cất thanh kiếm vào giá kiếm. Giang Hồng nhìn kiếm của anh, nhấc lên chơi thử hai cái rồi đặt lại. Đột nhiên cậu lại nghĩ đến một vấn đề: Lục Tu dường như chưa từng dùng binh khí.
Bất kể đối mặt với kẻ địch nào, anh đều dùng Long ngữ.
Có lẽ mình có thể chế tạo một binh khí cho anh ấy? Giang Hồng thầm nghĩ.
Giọng Khả Đạt vọng ra từ phòng thay đồ, nói: “Đây là mục tiêu nỗ lực cho giai đoạn tiếp theo của cậu. Chiến thắng bản thân, niết bàn trọng sinh, đây là vận mệnh mà vạn vật cần phải đối mặt. Không chỉ có phượng hoàng, tất cả sinh linh trong thiên địa đều phải học cách chiến thắng bản thân.”
Lục Tu không trả lời. Khả Đạt thay lại bộ đồ thể thao, lau khô tóc, vác túi lên, ném cho Giang Hồng một nụ hôn gió, nói: “Đi đây, để lại thế giới riêng cho hai người.”
Giang Hồng vẫy tay chào Khả Đạt. Lục Tu quay đầu nói: “Giúp anh cởi áo giáp kim loại.”
Giang Hồng liền ở phía sau giúp Lục Tu cởi bỏ bộ đồ bó sát, thu lại trang bị của anh. Lục Tu đi tắm, Giang Hồng thu dọn quần áo cho anh.
“Chúng ta đi đâu?”
Rời khỏi khu câu lạc bộ, Giang Hồng hỏi.
“Không biết.” Lục Tu dừng lại, đột nhiên nói: “Xin lỗi, mấy ngày nay tâm trạng của anh vẫn luôn không tốt.”
Giang Hồng vội nói không sao cả. Nhưng nếu đã xua tan được màn sương mù, phần còn lại chỉ là vấn đề làm thế nào để thực hiện.
“Anh muốn đi giải sầu không?”
Lục Tu suy nghĩ, muốn nói lại thôi. Giang Hồng nói: “Anh muốn nói gì thì nói đi, muốn đi đâu?”
Lục Tu nhìn về phía xa, nói: “Không có việc gì đặc biệt muốn làm, chỉ muốn… chỉ muốn…”
Giang Hồng: “?”
Lục Tu: “Chỉ muốn ở riêng với em mấy ngày, không có những người khác.”
Giang Hồng hiểu ý Lục Tu, cũng biết Lục Tu khi nói ra lời này có chút ngượng ngùng. Nhưng cậu thật sự quá hiểu những băn khoăn và phiền não của Lục Tu, anh ấy chỉ muốn Giang Hồng cùng mình gánh vác, cùng sẻ chia, và chỉ muốn Giang Hồng bầu bạn.
“Được.” Giang Hồng lập tức nói: “Em cũng nghĩ vậy.”
“Bạn cùng phòng của em cũng chưa về à?”
“Chưa.”
“Tối nay đến phòng ngủ của anh ngủ nhé?”
“Được.” Giang Hồng đáp.
“Trong trường có phòng lưu trữ văn hiến cổ xưa nào không?”
Khi ăn trưa, Giang Hồng nói: “Chúng ta đi tìm một thư viện yên tĩnh đi?”
Lục Tu ngẩn ra, rồi nói: “Có thể.”
Giang Hồng nói: “Chẳng hạn như một nơi toàn bí tịch ma pháp, có cất giấu những thần công thất truyền gì đó…”
Lục Tu: “Đại học Thương Khung không có nơi nào như vậy, lại không phải game hack, có thể tìm được bí kíp võ công.”
Giang Hồng nói: “À, vậy thì nơi nào có thể có phòng lưu trữ văn hiến như vậy? Khu Ủy?”
“Không có nơi nào cả.” Lục Tu thực sự rất khó hiểu mạch suy nghĩ của Giang Hồng đôi khi.
Giang Hồng suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng. Nếu thực sự có nơi cất giấu thần công như vậy, mọi người chắc chắn sẽ chen chúc nhau đến học.
“Trên đời này có cao nhân ẩn dật nào không?” Giang Hồng nói: “Chẳng hạn như tìm họ bái sư học nghệ là có thể học được công pháp lợi hại nào đó, không nhất thiết phải là cấp độ hủy diệt, ít nhất cũng có thể gây bất ngờ chứ.”
Giang Hồng hoàn toàn suy nghĩ theo kiểu tiểu thuyết kiếm hiệp. Thấy Lục Tu nhìn mình không phản ứng, cậu lại hỏi: “Anh có sư phụ không?”
Cao thủ nào mà chẳng có một ông lão rất giỏi, rất già làm sư phụ chứ? Giống như Phong Thanh Dương với Lệnh Hồ Xung, Trương Tam Phong với Trương Vô Kỵ gì đó.
Lục Tu nhìn Giang Hồng với vẻ mặt “em là đồ ngốc à?”.
Giang Hồng: “?”
Giang Hồng hỏi lại một lần nữa, Lục Tu mới không nhịn được, nghiêm túc đáp: “Có, hiệu trưởng Tào.”
“À, đúng rồi!” Giang Hồng chợt nhớ ra.
Lục Tu lại nhắc nhở: “Sư phụ của em cũng là hiệu trưởng Tào.”
“À, nói vậy chúng ta còn tính là đồng môn.” Giang Hồng nói: “Được rồi, chúng ta đi tìm một thư viện xem sao! Tốt nhất là loại có nhiều sách cổ.”
Lục Tu dường như có chuyện muốn nói, nhưng lại nhịn xuống.
“Được rồi.” Cuối cùng Lục Tu nói.
Hôm sau, Lục Tu trước tiên hỏi thăm tình hình từ Khu Ủy. Anh biết Tây An quả thật có một thư viện sách cổ tên là “Trung tâm Văn vật Sách báo”, nằm ở khu rừng bia*. Anh tìm trường học cấp giấy giới thiệu, rồi cùng Giang Hồng đi đến đó.
(*Rừng Bia Tây An, còn được gọi là Bảo tàng Beilin, là một bảo tàng về bia đá và tác phẩm điêu khắc đá nằm ở Tây An, Trung Quốc. Nó được coi là một trong những kho tàng thư pháp và nghệ thuật cổ đại Trung Quốc lớn nhất, lưu giữ một bộ sưu tập đồ sộ các tấm bia đá từ nhiều triều đại khác nhau. )
Mặc dù gần đến kỳ nghỉ 5-1, nhưng một nơi như Trung tâm Văn vật Sách báo cơ bản không thể có du khách đến tham quan, thậm chí còn không có nhân viên quản lý. Người phụ trách điều chỉnh hệ thống hút ẩm và máy điều hòa nhiệt độ, đưa cho họ hai chiếc đèn pin, rồi cho phép họ tự do xem xét. Nhờ có giấy giới thiệu của Đại học Thương Khung, họ có thể chụp ảnh. Nếu không phải trong quán không ai quản máy photocopy, họ còn có thể mang đi sao chép.
“Oa.” Giang Hồng nhìn những kệ sách chất đầy, nói: “Nơi này sẽ có thần công và bí ẩn nào không?”
Lục Tu: “…”
Lục Tu nhìn Giang Hồng, Giang Hồng cầm đèn pin, nói: “Đến đây nào, em quyết định xem mục lục trước, lấy những cuốn sách có lẽ hữu ích ra.”
Việc nhập mục lục là một công trình vô cùng lớn. Trung tâm đến bây giờ vẫn chưa nhập xong, một phần cũng vì số lượng nhân viên quản lý không đủ. Hầu hết các cuốn sách chỉ có thể được kiểm tra thông qua việc lật từng thẻ thư mục nguyên thủy nhất. Bên trong phần lớn là sách đóng bìa*, còn có một số tàn giấy và bản thiếu.
(*"Đóng bìa cứng" hoặc "sách đống bìa" là một phương pháp gia công sau in, trong đó các trang sách được khâu hoặc dán lại với nhau và được bảo vệ bằng một lớp bìa cứng bên ngoài.)
“Muốn làm gì?” Lục Tu nói: “Để anh làm.”
“Giúp em lấy những cuốn sách có các từ khóa này ra đây.” Giang Hồng đưa cho Lục Tu một danh sách từ khóa đã đánh dấu, phần lớn liên quan đến các sự kiện, hiện tượng bí ẩn, cũng bao gồm các thuật ngữ huyền học như “Mê Hoặc”, “Địa mạch”, “Phong thủy”, “Rồng”.
Lục Tu không phản bác Giang Hồng, càng không nói cho cậu biết làm như vậy hy vọng cực kỳ nhỏ bé. Giang Hồng làm gì anh liền làm theo đó, cầm đèn pin, tìm kiếm sách cổ giữa những kệ sách đen kịt.
Khắp nơi đều là bụi, bay lơ lửng trong chùm tia sáng từ hai chiếc đèn pin, giống như vô số tinh linh nhỏ bé phát sáng đang bay lượn trên không. Thế giới yên tĩnh, họ ngồi trên mặt đất, bên cạnh nhanh chóng chất chồng lên một núi sách.
“Nhóm đầu tiên đã tìm thấy.” Lục Tu nói: “Bây giờ thì sao?”
Giang Hồng: “Nào, nhanh chóng đọc lướt qua một lần đi.”
Giang Hồng mở cuốn đầu tiên.
Giang Hồng: “……”
Lục Tu: “?”
Dựng bài phồn thể*, lại còn tràn ngập đại lượng chữ cổ không hiểu được.
(*Viết bằng chữ phồn thể, chữ phồn thể nhiều nét hơn giản thể. Ở Trung Quốc thường dùng chữ giản thể vì ít nét dễ nhớ.)
Giang Hồng hoàn toàn quên mất điều này, người hiện đại nhìn văn hiến cổ đại trước triều Thanh, quả thực tương đương với việc đọc một ngôn ngữ nước ngoài!
Giang Hồng: “Thủy cái gì… 40, có thất mãn cái gì điền… Tai… Đi…”
Lục Tu: “Lũ lụt bốn mươi có bảy, tràn lan ruộng đồng mắt tai địa, đi hoang sinh. Đây là một phần của huyện chí, ghi chép trận lụt sông Hoài vào thời Thanh Đạo Quang.”
“Ồ…” Giang Hồng: “Là như vậy à, ừm, vậy thì đặt cuốn này sang một bên.”
Điện thoại Lục Tu sáng lên, chỉ có tín hiệu yếu ớt. Tào Bân đang hỏi anh: 【Làm gì đó?】
Lục Tu tùy tay trả lời: 【Đang tìm cách đánh bại Mê Hoặc.】
Tào Bân bên kia trả lời: 【Tìm được rồi nhớ chia sẻ cho mọi người nhé.】
Giang Hồng: “Cuốn này thì sao? Viết gì?”
Lục Tu: “Ghi chép phong thủy việc tu sửa đê điều.”
Giang Hồng: “Anh đều đọc hiểu hết à.”
Lục Tu: “Anh chỉ có thể đọc hiểu từ thời Thanh trở đi.”
Dù sao Lục Tu cũng đã tu luyện hơn 160 năm ở thế giới này. Thời điểm anh bắt đầu biết chữ là học văn tự thời Thanh. Sớm hơn nữa thì ngay cả anh cũng không hiểu. Thư viện còn rất nhiều nội dung sao chép từ thời Tần Hán vào thời Thanh, lại càng khó hiểu hơn.
“Lão Tôn, mày đọc có hiểu được không?” Giang Hồng nói.
“Cái gì?” Thiên Miêu Tinh Linh mơ màng nói: “Ta là người mù mà.”
Giang Hồng: “???”
“Mày không nhìn thấy gì sao?” Giang Hồng chưa từng để ý chuyện này.
Lão Tôn đáp: “Đúng vậy, ta chỉ có thể nghe thấy mọi thứ, dựa vào tu vi để cảm nhận dòng chảy linh lực gần đó.”
Giang Hồng lập tức hơi áy náy, thầm nghĩ nên lắp camera cho Lão Tôn mới đúng.
Lão Tôn nói: “Các cậu đọc thử ta nghe xem?”
Giang Hồng đọc mấy dòng, phần lớn chữ không nhận ra, Lão Tôn cũng không hiểu lắm.
“Cho nên mày trước kia hẳn không phải là người đọc sách.” Giang Hồng thầm nghĩ không thể trông chờ, chỉ có thể dựa vào chính mình: “Mày vẫn cứ phát nhạc đi.” Thế là thư viện vang lên tiếng nhạc dịu dàng. Giang Hồng thì ngồi cùng Lục Tu tiếp tục đọc sách.
“Cái này viết gì?” Giang Hồng và Lục Tu ghé sát vào nhau để đọc.
“Không hiểu.” Lục Tu rất thành thật: “Thời Đường, rất nhiều từ ngữ không giống nhau.”
Giang Hồng bắt đầu tra từ điển, phát điên nói: “Trời ơi! Anh vì sao không ngăn cản em? Em nhất định điên rồi!”
Lục Tu không trả lời. Giang Hồng liếc mắt thấy biểu cảm của Lục Tu, nói: “Anh đang cười sao?”
Lục Tu nghiêm trang nói: “Cái gì?”
Giang Hồng: “Anh đang cười? Phải không?”
Lục Tu mơ màng nói: “Không có mà.”
Giang Hồng: “Anh đáng lẽ nên dập tắt ý nghĩ này của em ngay từ đầu.”
Lục Tu im lặng một lát, rồi nói: “Em đang tìm cách giúp anh, anh vì sao phải ngăn cản em? Biết đâu lại hữu ích thì sao?”
Giang Hồng bây giờ mới thấy công việc này khó khăn, Lục Tu nói: “Bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp.”
“Thôi, cứ kiên trì đã.” Giang Hồng nói. Giang Hồng và Lục Tu một buổi sáng đã lật nhanh gần hai trăm cuốn sách. Về sau, rất nhiều sách Giang Hồng chỉ đọc lướt qua rồi đặt sang một bên, ngược lại Lục Tu lại rất hứng thú mà đọc lâu hơn một chút.
Giang Hồng tựa vào vai Lục Tu, bắt đầu ngủ gật. Lục Tu đang đọc một quyển thơ tập của một văn nhân địa phương thời Thanh. Bản thân bài thơ không có nhiều điểm nổi bật, nhưng bên trong lại trích dẫn một số câu hay của các nhà thơ nổi tiếng. Trong đó có một câu dẫn từ Hoàng Cảnh Nhân: “Biệt hậu tương tư không nhất thủy, trọng lai hồi thủ dĩ tam sinh” (Sau biệt ly nhớ nhung chẳng chỉ một lần, quay lại nhìn đã ba kiếp). Đọc đến đây, Lục Tu dừng lại, nhìn Giang Hồng đang ngủ say bên cạnh.
Anh vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt tóc Giang Hồng.
Biệt hậu tương tư không nhất thủy, trọng lai hồi thủ dĩ tam sinh.
Một lát sau, Giang Hồng tỉnh giấc, Lục Tu liền gấp tập thơ lại.
“Không đọc nữa.” Lục Tu nói: “Đi ăn trưa đi, buổi chiều ra ngoài chơi, rồi nghĩ cách khác.”
Giang Hồng dụi dụi mắt, ngáp một cái, nói: “Không, em vẫn muốn tìm.”
Đây là một phương pháp rất ngốc nghếch. Hai người giữa biển văn hiến cổ đại mênh mông, tìm kiếm một tia manh mối có thể tăng cường sức mạnh của Lục Tu, giống như mò kim đáy biển. Huống chi rất nhiều sách liên quan đến huyền học đã bị đốt cháy trong phong trào “phá tứ cựu” (1). Nhưng Giang Hồng cũng chỉ có thể nghĩ ra loại phương pháp ngốc nghếch này.
Lục Tu đứng dậy đi cất sách. Giang Hồng đang định đứng lên thì sờ thấy Vạn Vật Thư trên người, liền lấy nó ra.
Biết đâu thư viện cũng có lão quỷ nào đó? Hoặc thư tiên?! Đúng rồi! Mình là Khu Ma Sư mà, sao lúc nào cũng không có ý thức Khu Ma Sư, mọi việc đều phải dùng phương pháp ngốc nghếch, mà không chuyển sang huyền học nhỉ?
Giang Hồng cầm Vạn Vật Thư, đang định khởi động nó để nhìn thấy bối cảnh thế giới ở đây thì lại hơi rụt rè, sợ phát hiện ra thứ gì đó kỳ dị, bèn gọi Lục Tu đến trước.
“Anh anh… Anh đứng gần em đi.” Giang Hồng nói.
Lục Tu: “?”
Giang Hồng kéo lấy ngón tay út của Lục Tu, cảm thấy an tâm hơn, rồi kích hoạt Vạn Vật Thư.
“Em đang nhìn gì vậy?” Lục Tu nói.
Không gian xung quanh lại một lần nữa “viu” một tiếng biến ảo, giống như thủy triều tượng trưng rút lui, hiện ra cấu trúc lưới mô hình. Tường thư viện, bầu trời và mặt đất xa xôi bên ngoài, cùng với dòng chảy địa mạch dưới chân.
Giang Hồng nói: “Em muốn xem thư viện có… Hả? Đây là cái gì?”
Giang Hồng không phát hiện bất kỳ bóng người mơ hồ hay ánh sáng đại diện cho quỷ hồn nào trong tầng nhà văn hiến này, nhưng điều rất kỳ lạ là cậu nhìn thấy trên kệ sách, có một số sợi dây nhỏ đang phát ra ánh sáng cực kỳ yếu ớt.
Lục Tu kiên nhẫn chờ đợi, Giang Hồng thu hồi sức mạnh của Vạn Vật Thư, nhìn lại thì xung quanh vẫn tối đen như mực.
Khi Vạn Vật Thư được khởi động lại, những sợi dây nhỏ đó lại xuất hiện. Đó là những cuốn sách sống? Những cuốn sách nào đang phát sáng? Hơn nữa còn không chỉ một cuốn!
“Đó là sách gì vậy?” Giang Hồng lẩm bẩm.
“Cuốn nào?” Lục Tu hỏi.
Giang Hồng nhìn quanh bốn phía, tổng cộng có khoảng mười cuốn. Cậu liền nói: “Ở kệ sách thứ hai từ bên trái, hàng thứ ba.”
Lục Tu liền đi tới, Giang Hồng nói: “Chính là cuốn đó trước mặt anh, lấy xuống xem đi?”
Lục Tu: “Còn nữa không?”
Giang Hồng nói: “Có, lấy hết xuống xem đi.”
Trong tay Lục Tu, mấy cuốn sách cổ đó quả thật phát ra ánh sáng rất mờ.
--------------------------
(1) Phá tứ cựu: Phá trừ cựu tư tưởng, cựu văn hóa, cựu phong tục, cựu tập quán (破除舊思想、舊文化、舊風俗、舊習慣) hoặc Phá tứ cựu, lập tứ tân (tiếng Trung: 破四舊、立四新) là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ", tất cả "thói quen", tất cả "phong tục cũ" tại Trung Quốc. Năm 1966, vào lúc bắt đầu của cuộc Cách mạng Văn hóa, Mao Trạch Đông và Lâm Bưu đã phát động một chiến dịch chống lại bốn cái cũ cùng lúc với Bốn dọn dẹp, với mục đích để thoát khỏi những khuôn mẫu Trung Quốc cũ và tạo ra một nề nếp mới. Chiến dịch này được phát triển và thực hiện bởi Hồng vệ binh. Những điều khoản này không được quy định cụ thể và các Hồng vệ binh đã có thể hành động tương đối tự do cũng như diễn giải quy định theo ý họ.- Theo Wikipedia