Thực ra Giang Hồng không phải là người ham mê sắc đẹp. Chuyện gì đã xảy ra đêm qua, cậu hoàn toàn không biết, càng không nhận ra mình đã ôm Lục Tu từ lúc nào. Nhưng cậu thật sự rất thích Lục Tu. Giang Hồng không biết “cái kia” của Lục Tu khi ở trạng thái “thức tỉnh” sẽ như thế nào. Từ khi có cảm giác với Lục Tu, cậu dường như không cần ai dạy cũng tự nhiên “thấu hiểu” được sự hấp dẫn của một chàng trai. Cơ ngực săn chắc, cơ bụng rõ ràng, tay chân thon dài, th*n th* tr*ng n*n, thật sự rất quyến rũ! Đặc biệt khi Lục Tu mặc áo phông trắng đơn giản hoặc áo phông đen, rồi tùy tiện vén vạt áo lau mồ hôi, để lộ phần bụng, quả thực khiến người ta say đắm.
Thêm vào đó, đôi chân thon dài, làn da trắng nõn, mái tóc đen thuần và đôi mắt đen láy, thỉnh thoảng c** tr*n lộ ra xương quai xanh và bờ vai quyến rũ, thật sự khiến người ta không khỏi tơ tưởng.
“Giang Hồng, cậu đi nhầm đường rồi.” Lão Tôn nhắc nhở: “Vừa rồi cái giao lộ đó nên rẽ phải.”
Giang Hồng: “...”
Lão Tôn: “Ta chỉ nhắc nhở nhỏ thôi, cậu không mắc chứng cáu gắt khi lạc đường đấy chứ?”
Lục Tu: “Em đang nghĩ gì vậy? Cả buổi sáng cứ thất thần.”
“Không có, không có.” Giang Hồng nói: “Ca Ca, anh có muốn ăn đồ ăn vặt không? Lấy ít đồ ăn vặt mà ăn đi.”
Lục Tu cũng không lấy làm lạ khi Giang Hồng đột nhiên thay đổi cách xưng hô, chỉ có Giang Hồng tự mình hiểu rõ, khi gọi “Ca ca”, vô thức sẽ có chút cảm giác nũng nịu.
“Không ăn, lát nữa có phải sẽ đi qua Tam Hiệp không?” Lục Tu đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay sẽ nghỉ đêm ở huyện Vu.” Giang Hồng nói: “Mất năm tiếng lái xe. Anh đã đến Tam Hiệp bao giờ chưa?”
Giang Hồng có chút tò mò, đây là lần đầu tiên kể từ khi họ quen biết, Lục Tu chủ động tỏ vẻ quan tâm đến một địa điểm nào đó.
“Chưa.” Lục Tu nói: “Nhưng anh muốn đến một nơi.”
“Được thôi!” Giang Hồng lập tức nói: “Đi đâu vậy?”
Mặt trời mọc từ hướng tây, vậy mà Lục Tu, ngay cả nơi sinh ra mình cũng chưa từng nói “muốn đi”, lại chủ động muốn đến “nơi nào đó” ở huyện Vu?
“Anh hỏi một chút, lát nữa sẽ chia sẻ chỉ dẫn cho em.” Lục Tu nói: “Cứ lái xe đi đã.”
Giang Hồng rời đường cao tốc, đi vào một đoạn quốc lộ ven sông. Kì nghỉ hè, trên quốc lộ có rất nhiều sinh viên đạp xe, cùng với những người du lịch bằng xe cắm trại giống như họ, ven đường vô cùng náo nhiệt.
“Đẹp quá!” Giang Hồng giảm tốc độ xe.
Lục Tu mở cửa sổ xe bên ghế phụ. Rời Trùng Khánh, dọc theo Trường Giang có rất nhiều đoạn đường ven sông. Phía Giang Hồng là dãy núi hùng vĩ, còn phía Lục Tu là dòng sông cuồn cuộn chảy xiết, cùng với dãy núi xanh thẫm phía bờ bên kia.
Nước sông cũng xanh biếc, sau khi sông Gia Lăng hòa vào Trường Giang, dòng chảy xuôi về phía đông, nước sông mùa hè sâu thăm thẳm.
“Em cũng là lần đầu tiên đến đây sao?” Lục Tu nói.
“Trước kia từng cùng bố mẹ đi thuyền đến rồi.” Giang Hồng nói: “Lúc tốt nghiệp tiểu học. Tiếc quá, khi đó không quen anh, không thể cùng anh đi chơi khắp nơi.”
Giang Hồng vẫn còn nhớ từ nhỏ đến lớn, đều là bố mẹ dẫn cậu ra ngoài chơi. Có khi là cả gia đình cùng đi, có khi là bố Giang hoặc mẹ Giang một mình dẫn cậu, mỗi dịp nghỉ đông, nghỉ hè, thậm chí cả Tuần lễ Vàng cũng không bỏ lỡ. Mãi đến sau khi tốt nghiệp cấp hai, bố mẹ mới dần buông lỏng, để Giang Hồng tự mình cùng bạn học, bạn bè du sơn ngoạn thủy.
Nghĩ đến bố mẹ, Giang Hồng lại có chút cảm giác áy náy – sau khi quen biết Lục Tu, cậu dường như không còn quấn quýt bố mẹ nhiều như trước nữa.
Giang Hồng bắt đầu suy nghĩ miên man. Lục Tu nói: “Không thể quen biết em từ khi còn rất nhỏ, anh cũng rất tiếc nuối. Nếu trước đây tìm được em, anh cũng sẽ dẫn em đi chơi khắp nơi.”
Giang Hồng lại nghĩ đến nếu mình quen Lục Tu từ khi còn mẫu giáo... Không đúng... Lúc đó Lục Tu đã là bộ dạng hiện tại rồi nhỉ? Anh ấy dường như sau khi hóa thành người thì vẫn giữ nguyên vóc dáng thanh niên, một anh lớn dẫn cậu bé mẫu giáo đi chơi khắp nơi...
Lục Tu suy nghĩ một lát, lại nói: “Nhưng nếu khi em còn rất nhỏ, anh đã đến rồi, bố mẹ em hẳn sẽ nghĩ anh là b**n th** nhỉ?”
Giang Hồng cười ha hả, đúng là vậy thật.
“Chúng ta ăn trưa ở phía trước nhé?” Giang Hồng đề nghị.
Bốn giờ sau, họ tiến vào khu vực Vân Dương. Giang Hồng tìm một đài ngắm cảnh vắng người, đỗ xe gọn gàng, cùng Lục Tu dựng ghế ra, ngồi dưới bóng râm bắt đầu ăn trưa. Ở đây còn có những người bán mì lạnh rong cho du khách. Bữa đầu tiên hai người ăn cơm hộp tình yêu do mẹ Giang chuẩn bị: thịt bò thái mỏng trộn rau, thịt ngỗng kho, rồi mua thêm mì lạnh ăn.
“Buổi tối có thể ăn cá gói giấy Vu Sơn và cá nướng!” Đây là một trong những món ăn du lịch yêu thích của Giang Hồng.
Lục Tu hỏi định vị, chia sẻ cho Giang Hồng, nói: “Hạ trại ở đây.”
Giang Hồng: “???”
Đó là một khu làng du lịch đã lâu không có người ở. Giang Hồng nói: “Muốn đi thăm ai sao?”
“Thăm? Cũng coi là vậy?” Lục Tu đáp: “Đến đó em sẽ biết.”
Sau giờ ngọ (11-13 giờ trưa), Giang Hồng vẫn còn rất tỉnh táo, một mạch lái xe vào huyện Vu. Khắp nơi đều là biển quảng cáo về cảnh quan núi non sông nước và khu danh thắng Võ Lăng.
Nhưng huyện Vu từng là một huyện nghèo khó, là một phần của Thập Vạn Đại Sơn. Mặc dù là một bến cảng quan trọng trên sông Trường Giang, nhưng đã nhiều năm không thông thương với bên ngoài. Giang Hồng đỗ xe trong nội thành, cùng Lục Tu tùy ý đi dạo. Tối nay nếu không có gì bất ngờ, hơn nửa vẫn sẽ ngủ trên xe.
Giang Hồng đã học được nhiều kinh nghiệm từ chuyến tự lái đến Tây Tạng lần trước, dọc đường tuyệt đối không mua thêm đồ lưu niệm hay đặc sản thừa thãi, kẻo càng mua càng nhiều, chất đầy xe. Cậu chỉ mua một ít khoai tây trông rất đáng yêu trên vỉa hè, định về làm món thịt kho tàu. Dù sao thì khoai tây Vu Sơn và Vân Dương cũng rất nổi tiếng.
Vào lúc 6 giờ chiều, Giang Hồng lại lái xe lên núi, đi theo chỉ dẫn, rẽ ngang rẽ dọc. Mặc dù là mùa hè, nhưng trong núi trời tối rất sớm, bóng núi phủ xuống, chân trời chỉ còn lại một vệt đỏ tía, trên đường còn không có đèn đường.
“Nơi này hẻo lánh quá.” Giang Hồng ban đầu trong lòng có chút rờn rợn, nhưng có Lục Tu ở đó, lại không sợ ma lắm.
“Anh cũng là lần đầu tiên đi đường bộ lên đây.” Lục Tu đáp: “Chủ yếu là học kỳ sau em cần đến thực tập, anh đưa em đi làm quen trước thôi.”
Giang Hồng: “À? Nơi nào? Học kỳ sau cần đến đây thực tập? Rốt cuộc là nơi nào?”
Lục Tu: “Tổng bộ Hiệp hội Yêu quái, họ gọi là ‘thánh địa’ của Yêu tộc.”
Giang Hồng: “...”
Lần trước ở Bắc Kinh, lần này lại thành huyện Vu. Sự tương phản thật sự quá lớn. Đến tận núi sâu này thực tập, đi ra ngoài ngay cả chỗ ăn cơm cũng không có!
Giang Hồng đỗ xe trước một khu nhà. Trước mặt là một khu biệt thự “dở dang” rộng lớn mang tên “Sang Hoành Thiên Địa”. Dưới ánh chiều tà của hoàng hôn, nó trông như thể vừa bị ném bom. Bên ngoài khu dân cư du lịch, còn có tấm biển quảng cáo từ mười mấy năm trước.
Giang Hồng: “..................”
Giang Hồng nắm chặt tay Lục Tu. Lục Tu nói: “Đừng sợ.”
Giang Hồng: “Không... Không phải, em cảm thấy là, Yêu Hiệp nghèo đến vậy sao? Mặc dù không thể sánh với vẻ tráng lệ của Khu Ủy…”
Lục Tu: “Ai nói? Yêu Hiệp rất giàu có.”
Một luồng hơi thở yếu ớt, kèm theo một giọng nói mỏng manh không biết từ đâu truyền đến.
“Đến phía sau tòa nhà số mười bốn, chỗ vách đá ấy, rồi cứ lao ra là được…”
“Oa a!!” Giang Hồng bật người dậy, bám chặt lấy lưng Lục Tu, ôm anh thật chặt từ phía sau, bất thình lình cũng làm Lục Tu giật mình.
“Ai?!” Giang Hồng gào lên: “Ai đang nói chuyện vậy?!”
Lục Tu mặt không biểu cảm nói: “Là tiếng tin nhắn thoại WeChat anh bật ngoài loa, em đừng căng thẳng.”
Nói rồi Lục Tu trả lời tin nhắn WeChat: “Đã biết, cảm ơn.”
“À…” Giang Hồng vẫn còn sợ hãi. Lục Tu nói: “Lái xe thẳng lên vách núi, đến chỗ tòa nhà số mười bốn, có một cái sân thượng, cứ lái ra là tới.”
Giang Hồng quay lại lái xe, sự kinh hãi ban nãy vẫn còn, có chút mất hồn mất vía. Cậu mò mẫm vài cái, chạm vào mu bàn tay Lục Tu. Lục Tu lại nhắc: “Đừng sợ, bên trong Yêu Hiệp không đáng sợ đâu, anh đã đến rồi.”
Giang Hồng: “Nhưng mà... trước đây anh đến bằng cách nào?”
Lục Tu: “Dịch chuyển, phần lớn yêu quái đều dùng dịch chuyển, cũng có thể bay.”
Giang Hồng lái xe đến bên cạnh sân thượng phía sau tòa nhà số mười bốn.
Bên dưới là vực sâu vạn trượng đen kịt. Phía xa trước mặt, cách gần một cây số, là một ngọn núi đá lởm chởm, kỳ dị.
Giang Hồng: “Cái này làm sao mà lái đây?”
Lục Tu: “Cứ nhấn ga mà lái.”
Giang Hồng: “Sẽ ngã xuống mất! Có phải cầu ẩn hình không? Có cần đỗ xe ngay ngắn lại một chút không?"
Lục Tu: “Cứ lái đi.”
Giang Hồng: “Lỡ như ngã xuống là chết luôn đấy!”
Lục Tu: “Lỡ như thật sự ngã xuống, em có cùng anh chết không?”
Giang Hồng: “...”
Câu hỏi này thật sự quá khó trả lời. Nếu họ chỉ là hai người bình thường, Giang Hồng có cùng Lục Tu chết không?
“Nếu mình cứ thế mà đi đời, bố mẹ mình nhất định sẽ rất đau khổ đúng không?” “À à à.” Giang Hồng liếc nhìn Lục Tu.
Khoảnh khắc đó, trong mắt Lục Tu dường như có chút mong đợi, nhưng Giang Hồng không nghĩ tiếp nữa. Có lẽ là biết sẽ không có nguy hiểm, hoặc có lẽ là do trực giác mách bảo – cậu nhấn mạnh chân ga.
Chiếc xe cắm trại lập tức lao ra khỏi vách đá, gầm lên bay vút giữa không trung!
“Nếu thật sự có nguy hiểm thì sao? Mình có nguyện ý bỏ lại tất cả để cùng Lục Tu không?” Câu hỏi này hiện lên trong lòng Giang Hồng. “Có lẽ sẽ nguyện ý.”
Nhưng Lục Tu lập tức nắm lấy bàn tay phải đang đặt trên cần số của Giang Hồng.
Giang Hồng chưa kịp suy nghĩ gì. Một tiếng “ong” vang lên trong không gian, một con đường khổng lồ hiện ra! Con đường rộng đến bốn, năm trăm mét, giống như một sân thượng kéo dài vô tận. Ở giữa xuất hiện một lộ tuyến giống như đường đua. Con đường rộng mở vô cùng này, hai bên lập tức sáng bừng những ngọn đèn lồng.
“Ôi vãi!” Giang Hồng kinh ngạc. Ngay sau đó, cả bầu trời tràn ngập ánh đèn, từ phía trước trải dài đến dãy núi xa xăm. Những chiếc đèn lồng nổi lơ lửng, tựa như hàng vạn đèn Khổng Minh, chỉ lối dẫn đến một con đường trời.
Cuối con đường trời, trước ngọn núi xuất hiện một ngôi đền lớn.
“Trời ơi!” Giang Hồng đạp chân ga không rời.
Lục Tu lại nói: “Khả Đạt và bọn họ thường xuyên chơi đua xe trên những cây cầu treo này.”
“Đây mới là cây cầu treo thực sự!” Giang Hồng nhìn con đường rộng lớn bằng mấy sân bóng cộng lại, chân ga đạp sát sàn. Chiếc xe cắm trại chạy dọc theo con đường. Chỉ thấy trên cổng núi, ngôi đền sáng rực đèn đuốc, phía trên ghi bốn chữ lớn.
Giang Hồng ghé sát kính chắn gió, nhìn lên: “Vạn Vật Hóa…”
Lục Tu: “Thân Hóa Vạn Vật. Dùng điển cố Bàn Cổ khai thiên lập địa.”
Giang Hồng: “À——”
Chiếc xe xuyên vào ngôi đền. Ngay lập tức, ánh đèn lồng rực rỡ ập vào mặt. Khắp sườn núi, vô số lầu các theo phong cách đường cổ tựa vào núi mà xây, lớn nhỏ khác nhau, ước chừng hơn một nghìn tòa, đèn đuốc sáng trưng, giống như gom mấy chục khu thắng cảnh Hồng Nhai Động về sâu trong núi Vu Sơn, lại giống những ngọn đèn lồng trong cảnh đêm huyền ảo của Sen và Chihiro.(Vùng đất linh hồn)
Giang Hồng thực sự bị lóa mắt, nói: “Em sai rồi, Yêu Hiệp quả thật... rất giàu.”
Trung tâm là một cung điện lớn vàng son rực rỡ, tọa lạc hướng Bắc nhìn về Nam, mặt hướng ra dòng sông xa xăm. Lúc này, trong thiên địa vang lên tiếng chuông lớn hùng vĩ. Giang Hồng nói: “Báo giờ cũng khoa trương vậy sao?”
Lục Tu nói: “Cứ đỗ xe tùy tiện, rồi xuống xe đi, không cần mang đồ đạc, họ sẽ chuẩn bị hết.”
Giang Hồng vừa xuống xe, cách đó không xa dường như nhận được tin tức, lập tức tràn ra một đám người. Họ đều có chiều cao khiêm tốn, nhưng thân hình rất béo. Tất cả đều đồng thanh, đồng loạt xếp hàng, lớn tiếng nói: “Cung nghênh Tiểu Vương!”
Giang Hồng: “..................”
Ngay sau đó, đám người béo lùn kia đồng loạt chạy đến.
“Không cần phản ứng họ quá nhiều.” Lục Tu nói: “Một số chủng tộc yêu quái hành sự đều rất khoa trương.”
“Đại nhân Phong Ly đã báo trước rồi ạ!” Một người đàn ông béo lùn vội vàng nói: “Tiểu Vương! Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi…”
“Tôi giúp ngài đỗ xe!” Lại có người vội vàng chạy đến, nói: “Đỗ cùng với Ferrari (1) của Hạng Đại Vương được không ạ?”
Lục Tu cầm chìa khóa xe ném cho hắn, rồi ra hiệu cho họ đừng ai đến quá gần.
Giang Hồng bị sự nhiệt tình bất thình lình này làm cho có chút lúng túng, cũng không biết đối phương là yêu loại gì, vội tránh sau lưng Lục Tu, vừa kinh ngạc vừa hoài nghi đánh giá họ.
“Tiểu Vương! Con robot hút bụi này là sủng vật của ngài sao?” Lại có người nhặt lão Tôn từ dưới đất lên, hai tay nâng lên hỏi.
Giang Hồng: “Anh cứ đặt nó xuống đất là được, không cần để ý đến nó.”
“Ta có thể đi dạo khắp nơi không?” Lão Tôn hỏi.
Lục Tu đáp: “Có thể, nhưng chú ý đừng rơi xuống vách núi.”
Lão Tôn đáp: “Ta sẽ cẩn thận.”
Giang Hồng tràn đầy tò mò về thánh địa, lại dường như cảm nhận được linh khí dư thừa nơi đây. Tranh thủ lúc không có ai đến gần, cậu sử dụng Vạn Vật Thư, quan sát linh lực xung quanh. “Có lẽ ở đây cũng có thể hấp thụ một chút?”
Oa... Linh khí cuồn cuộn, bao quanh thánh địa, tạo thành một xoáy nước khổng lồ, giống như một cơn lốc rồng cực kỳ chậm chạp.
Và ở nơi cao nhất của thánh địa, trên đỉnh của tất cả các cung điện, lại có một phù văn phát sáng, tựa như một cây cung đặt trên một mũi tên, chắc hẳn là phù văn bảo hộ.
“Đi thôi.” Lục Tu nói: “Em đang nhìn gì vậy? Vạn Vật Thư đừng tùy tiện lấy ra.”
“Họ gọi anh là Tiểu Vương làm gì vậy?” Giang Hồng cất cuốn Vạn Vật Thư đi, vô cùng nghi hoặc.
Lục Tu: “Trước khi hiệu trưởng rời đi, thầy ấy để anh làm Yêu Vương một thời gian. Thầy ấy là Đại Vương, anh là Tiểu Vương. Bởi vì cả hai chúng ta đều là rồng, có rồng trấn giữ thì một số yêu quái sẽ kiêng dè hơn, không dễ gây chuyện. Nhưng anh hầu như không quản gì cả, trước đây phần lớn thời gian là Khả Đạt quản…”
Giang Hồng “À” một tiếng, nhớ ra rằng hiệu trưởng Hạng Thành của trường họ còn một thân phận khác là Yêu Vương, thống lĩnh tất cả yêu quái trên Đại địa Thần Châu. Nhưng bình thường thì cũng ổn thôi, dù sao thì yêu quái thành tinh cũng không quá nhiều, mọi người sống chung không có vấn đề gì, chắc là sẽ không quá bận rộn.
Lục Tu lại nói: “Sau này Khả Đạt thất tình, em biết đấy, thế là cậu ta phủi tay không làm nữa.”
Giang Hồng: “Vậy anh phải quay về quản à?”
Lục Tu: “Thỉnh thoảng xem xét một chút là được, chỉ cần không gặp rắc rối thì không sao.”
“Vị này là…” Lại có một người béo lùn khác đến, cười nói.
“Không liên quan đến các người.” Lục Tu lạnh lùng nói: “Đừng hỏi han luyên thuyên.”
“Vâng! Tiểu Vương!” Người béo lùn kia lập tức chạy lon ton nói: “Các Yêu Vương buổi chiều đều không có ở đây, hiện đang trên đường gấp rút trở về. Mời ngài đi lối này!”
Giang Hồng: “Anh hung dữ với họ quá vậy.”
Lục Tu nhỏ giọng nói: “Một số yêu quái dễ được đằng chân lân đằng đầu, không thể đối xử với họ quá tốt. Trước đây chính là phu nhân hiệu trưởng quá nuông chiều họ, cả ngày không phép tắc gì cả…”
Giang Hồng liếc nhìn đám người béo lùn kia. Đã có người bắt đầu chỉ huy chuyển xe, mở cửa cuốn nhà xe trong bãi đậu xe quảng trường sườn núi, lộ ra một hàng Lamborghini, Ferrari, Porsche, Bugatti Veyron...
Chiếc xe cắm trại cũ kỹ của họ đỗ ở vị trí trung tâm, trông lạc lõng không nói nên lời.
Lục Tu: “Rửa xe một chút!”
Cả đám người béo lùn đồng thanh nói: “Vâng Tiểu Vương! Đúng vậy Tiểu Vương!”
Giang Hồng: “...”
Giang Hồng vẫn nắm tay Lục Tu, đứng lên một tấm đá phù văn phát sáng, rồi hỏi: “Họ là yêu quái gì vậy? Có thể hỏi không?”
“Có thể.” Lục Tu nói: “Gấu trúc đấy, loài gấu trúc mà em thích nhất.”
Giang Hồng: “A a a a——!”
Giang Hồng nhìn Lục Tu, rồi lại nhìn những con gấu trúc tinh quái đang hoạt động khắp núi, thế giới quan của cậu quả thật sụp đổ.
“Có thể cho họ biến trở lại thành…” Giang Hồng nói.
“Không thể.”
Lục Tu trừ phi thật sự cần thiết, căn bản không muốn nói chuyện với đám gấu trúc, đặc biệt phủ quyết đề nghị của Giang Hồng.
Tấm đá phù văn giống như thang máy không trung, chở hai người bay lên chỗ cao. Ở đó đã có một người đàn ông dáng người cao gầy, dung mạo tuấn tú đang chờ sẵn.
“Hoan nghênh trở về.” Người đàn ông đó mặc áo sơ mi quần tây, tao nhã hơi cúi người, bình thường hơn so với đám gấu trúc. “Tôi nên gọi ngài là thầy Lục, hay Lục Tu đại nhân đây?”
“Ở Yêu Hiệp thì theo quy tắc của Yêu Hiệp.” Lục Tu thản nhiên đáp: “Tương Liễu đâu?”
Người đàn ông nói: “Cậu ta đang chờ ngài ở chính điện.”
Giang Hồng đang quan sát người đàn ông cao gầy kia. Anh ta có làn da rất trắng, diện mạo vô cùng thanh tú. Lúc này đang phất tay ra hiệu cho đám gấu trúc tránh ra, không cần đi theo, mà thay vào đó anh ta sẽ dẫn đường, đưa Lục Tu và Giang Hồng vào trong cung điện.
“Tôi tên Hạ Nhung.” Người đàn ông nói: “Em trai tôi đã gây phiền toái cho câụ.”
“À!” Giang Hồng nhận ra rồi, khó trách nói người này trông quen quen, hóa ra là người nhà của Hạ Giản.
“Anh ta là anh trai của Hạ Giản, bạn cùng phòng của các em.” Lục Tu nói.
Lại có người khác đến, hành lễ với Lục Tu. Hạ Nhung liền nói: “Ưng Vương đâu?”
“Đã đến rồi.” Người đó đáp: “Vừa hạ cánh ở Tây Sơn.”
Lục Tu liền cùng Giang Hồng vào sân trong cung điện. Ở đó có một bể phun nước lớn, trong ao còn nuôi cá. Bên cạnh hồ nước có một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn cường tráng, mặc Đường trang, dáng vóc gần bằng Khả Đạt, đang cho cá ăn. Ông ta quay người lại nói: “Tôi không ra ngoài đón tiếp, xin thứ tội.”
------------------------
(1) Ferrari (hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)