Cùng ngày, Giang Hồng đỗ xe ở khu Ulanqab, cùng Lục Tu ngủ ước chừng cả ngày. Hai người ngủ đến trời đất u ám, có lẽ là di chứng của việc hồn phách lìa thể, Giang Hồng chỉ cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
“Quá khó khăn.” Giang Hồng nghĩ thầm may mà cuối cùng không xảy ra chuyện gì. Sáng sớm hôm sau, Lục Tu đón tia nắng ban mai, nấu mì trứng dưới xe ăn. Giang Hồng ngáp dài, vẫn còn hơi mơ màng, xoay đi xoay lại Tịnh Quang Lưu Ly mà xem.
Quá trình thực sự gian nan, nhưng vì kiếm được cho Lục Tu, vẫn rất đáng giá. Giang Hồng nghĩ thầm.
“Mặc dù cách thức có được ánh sáng cốt lân không mấy quang minh..” Giang Hồng trên xe quan sát Tịnh Quang Lưu Ly, nói: “Nhưng nếu có thanh kiếm này, có thể đánh bại hắc ám, bảo vệ nhân gian, tao vẫn rất sẵn lòng. Cùng lắm thì đợi tao chết rồi biến thành quỷ, rồi bị trừng phạt vậy.”
“Đừng sợ.” Lão Tôn nói: “Địa phủ cũng không có nhiều quy củ như vậy. Huống chi vốn dĩ đều không phải người tốt gì, anh cả đừng nói anh hai* thôi.”
(*Tương tự như chó chê mèo lắm lông)
“Ô?” Giang Hồng nói: “Mày cũng tỉnh rồi à, Lão Tôn? Bây giờ cảm thấy thế nào?”
Lão Tôn sau đêm Tết Trung Nguyên trở về, thì cùng họ cùng chìm vào giấc ngủ sâu. Hấp thụ linh khí cần thời gian để từ từ tiêu hóa, nhưng Giang Hồng có thể cảm nhận được sự thay đổi của Lão Tôn rất rõ ràng. Cùng với hành trình này, Lão Tôn càng ngày càng giống một “người” có tính cách hoàn chỉnh. Bây giờ nó trở nên ổn định hơn so với trước đây, thời gian suy nghĩ cũng nhiều hơn, không còn giống như chiếc đèn ngớ ngẩn chỉ biết kêu to “Chọn tôi, chọn tôi” khi mới quen.
“Ừm... Ừm?” Lão Tôn dường như hơi mơ hồ, nói: “Tốt hơn nhiều rồi, ta như nhớ ra không ít chuyện, nhưng lại mông lung, không rõ ràng.”
“Nhớ ra cái gì?” Giang Hồng tò mò nói: “Nội đan của mày đã tu luyện thành rồi chứ?”
Lão Tôn một lúc lâu không nói gì, lát sau từ trên đỉnh Thiên Miêu Tinh Linh, hiện ra một quả cầu nhỏ phát sáng. Giang Hồng nói: “Trời ơi! Mày cuối cùng cũng thành tinh rồi!”
Đây là Thiên Miêu Tinh Linh thành tinh theo đúng nghĩa đen! Hoặc có thể nói Thiên Miêu Tinh Linh + robot hút bụi thành tinh, quả thực có ý nghĩa mang tính cột mốc trong lịch sử loài người!
“Tao có thể sờ vào một chút không?" Giang Hồng hỏi.
“Sờ đi.” Lão Tôn nói: “Nhưng chỉ có cậu mới có thể chạm được.”
Giang Hồng biết nội đan đối với yêu quái vô cùng quan trọng, giống như con người móc tim ra vậy. Cậu chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút, nội đan hoàn toàn không giống như cậu tưởng tượng, hơi mềm, giống như một khối cao su dẻo trong suốt, hoặc kẹo mềm, có lẽ theo quá trình tu luyện, sẽ dần dần trở nên cứng rắn.
“Mày có phải quen Cổ thần kia không?” Giang Hồng lại hỏi: “Mày gọi ông ta là gì ấy nhỉ? Gì Quý? Đó là tên của ông ta sao?”
“Cái gì?” Lão Tôn nói: “Có sao? Ta quên rồi. Ta nhớ ra một số việc, nhưng tất cả đều rời rạc, không khớp trước sau.”
Bản thân Lão Tôn cũng vô cùng hỗn loạn, có lẽ trong tình thế cấp bách kêu to hoàn toàn là do trực giác.
“Mày có thể biến thành người không?” Giang Hồng lại hỏi.
Lão Tôn nói: “Không được, ta đã thử rất nhiều thứ rồi.”
Xung quanh robot hút bụi phát ra kim quang, hiện ra một hình dáng mờ ảo, nhưng vẫn không thể tụ lại thành người, giống như một vầng sáng.
“Có lẽ hút thêm linh khí nữa là được.” Giang Hồng nói.
“Hôm đó suýt chút nữa là được rồi.” Lão Tôn lại nói: “Có lẽ cần một cơ hội?”
Giang Hồng an ủi nói: “Đừng nóng vội, cũng đừng quá băn khoăn về ký ức quá khứ. Như Quỷ Vương nói, quá khứ đã không còn quan trọng…”
“Bữa sáng làm xong rồi.” Lục Tu lên xe nói.
Giang Hồng liền xuống xe ăn sáng. Lục Tu làm cho Giang Hồng một bát mì thịt hầm, cà chua hầm, hương vị vẫn vô cùng tuyệt vời.
“Hôm nay đi Erenhot à?” Lục Tu hỏi.
“Ừm!” Giang Hồng đã vượt qua cửa ải khó khăn nhất, bây giờ tâm trạng quả thực như thời tiết hôm nay, mặt trời lên cao. Đầu tháng 8 ở Nội Mông, trời trong vạn dặm, bầu trời xanh đến nỗi như thể được tô bằng màu vẽ vậy.
Lục Tu nhận lấy Tịnh Quang Lưu Ly, bây giờ anh đã không hỏi cách sử dụng nữa, chỉ đưa nó ra đối diện ánh mặt trời mà xem xét.
“Nội đan của Lão Tôn đã thành hình rồi.” Giang Hồng nói.
“Ừm.”
“Khoảng cách nó biến thành người, có phải rất nhanh không?”
“Không nhất định.” Lục Tu là người giảng dạy môn nội đan học trong trường, hiểu rõ sự khó khăn trong đó: “Cần phong chính và thiên mệnh, thiếu một thứ cũng không được.”
Giang Hồng nhớ lại lời Quỷ Vương nói, đây dường như là một điều kiện được công nhận: phong chính là sự thừa nhận từ bên ngoài; thiên mệnh là việc thật sự tìm thấy điều mình muốn hoàn thành.
“Em phong chính cho anh.” Giang Hồng tò mò nói: “Vậy anh cảm thấy đã tìm thấy thiên mệnh của mình chưa?”
Giang Hồng nhớ rằng theo lời Lục Tu, phong chính ở hồ Yamdrok Tso năm đó chỉ khiến Lục Tu trở thành rồng, còn anh ấy ở dưới đáy hồ đã trải qua mấy năm, mới dần dần hóa thân thành người. Trong khoảng thời gian này, chắc hẳn là đã tìm thấy thiên mệnh của mình rồi?
“Đúng vậy, em còn muốn thêm mì không?” Lục Tu đứng dậy đi lấy mì.
“Cho em thêm một chút.” Hôm nay Giang Hồng quả thật rất đói: “Vậy thiên mệnh của anh là gì?"
Lục Tu lảng tránh vấn đề này: “Tìm kiếm thiên mệnh của mình, không khó như em tưởng. Nó vẫn luôn ở đó, chỉ cần đối diện với nội tâm là được.”
Lời này tự nhiên là để nhắc nhở Giang Hồng, không cần lo lắng cho Lão Tôn.
“Anh có nội đan không?” Giang Hồng lại tò mò nói: “Rồng cũng có nội đan sao?”
“Đương nhiên là có.” Lục Tu nói.
Giang Hồng cười tủm tỉm nhìn Lục Tu. Lục Tu đương nhiên biết cậu muốn nói gì, đưa tay đặt lên ngực, chợt không biết từ đâu “biến” ra một viên châu.
“Oa!”
Nội đan của Lục Tu hoàn toàn không giống của Lão Tôn! Nó có màu xanh biển. Giang Hồng muốn hỏi “Em có thể sờ vào một chút không”, Lục Tu lại nói: “Mắt thấy, tay chớ động.”
Trong nội đan của Lục Tu phảng phất có một đại dương! Mờ ảo còn có thể thấy dòng nước đang cuộn chảy, mờ ảo hơn nữa còn có ánh sao lấp lánh!
“Nội đan của rồng còn gọi là long châu.” Lục Tu nói.
“Gom đủ bảy cái sẽ xảy ra chuyện gì?” Giang Hồng nói.
Lục Tu: “...”
Đột nhiên Giang Hồng nảy ra một ý niệm, dùng ngón tay nhanh chóng, nhẹ nhàng chạm vào nó một chút.
“Ai!” Phản ứng của Lục Tu tức khắc rất lớn, lớn hơn bất cứ điều gì Giang Hồng từng làm với anh trước đây. Anh ta lập tức nắm chặt nội đan, viên châu xinh đẹp phát sáng liền biến mất.
“Á?” Giang Hồng ý thức được Lục Tu có lẽ đã giận, vội nói: “Thật xin lỗi, em không cố ý... Không không, em thật sự là cố ý, chỉ là không nghĩ tới... Anh không sao chứ?”
Giang Hồng dự cảm mình gặp rắc rối, Lục Tu lại quay lưng đi, phảng phất đang th* d*c dồn dập. Một lát sau quay đầu nhìn Giang Hồng một cái, vậy mà mặt đỏ bừng!
“Ầy.” Đột nhiên Giang Hồng cảm thấy một không khí kỳ dị, kiều diễm.
Lục Tu: “...”
“Sao vậy?” Giang Hồng có chút xấu hổ, nói: “Không... ngại quá…”
“Không có gì.” Lục Tu rất nhanh khôi phục bình thường, chỉ là vẫn còn chút thất thần.
Giang Hồng ngoan ngoãn xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, anh giận sao?”
Lục Tu nghiêm mặt nói: “Không có, không giận.”
Giang Hồng: “Tại sao phản ứng lớn vậy?”
Lục Tu: “Em cứ coi như vậy đi, sau này tuyệt đối đừng sờ loạn nội đan của bạn học Yêu tộc của em, biết không?”
Giang Hồng: “Được, nhất định! Nhưng tại sao anh lại phản ứng lớn như vậy?”
Lục Tu: “Đây là... Nội đan là thứ ràng buộc với hồn phách của em, là chất trung gian giữa vật chất và tinh thần, sẽ trực tiếp kích động linh hồn của em.”
Giang Hồng: “Ồ, kích động linh hồn là cảm giác gì?”
Tộc người không thể tu luyện ra thứ này, Giang Hồng cũng rất khó tưởng tượng cảm giác nội đan bị người khác sờ.
Lục Tu: “Sẽ... Tóm lại... Thôi bỏ đi.”
Giang Hồng: “Sao lúc nãy mặt anh lại đỏ bừng vậy? Phản ứng sẽ lớn đến thế sao?”
Lục Tu không phản ứng Giang Hồng, nhưng Giang Hồng vẫn cứ hỏi mãi không ngừng, Lục Tu đành phải nói: “Chỗ hiểm của em bị người ta chạm vào, em có phản ứng lớn không?”
Giang Hồng: “Chỗ hiểm sao?”
Đột nhiên, Lục Tu với một động tác chớp nhoáng, “đánh lén” Giang Hồng, quả nhiên Giang Hồng hét lên một tiếng.
Cái động tác đó là trò đùa mà một đám nam sinh thích chơi nhất khi Giang Hồng còn học cấp hai. Tay các nam sinh luôn không yên phận, thích chào hỏi “chỗ đó” của đối phương, đây là một trò đùa dai phổ biến toàn cầu.
“A!” Giang Hồng kêu lên.
“Hiểu rồi chứ?” Lục Tu nói: “Nội đan đối với linh hồn mà nói, cũng hơi giống chỗ đó, rất mẫn cảm.”
“A!!” Giang Hồng cuối cùng cũng hiểu ra, nói: “Thì ra là thế a! Vậy cho em xem lại đi?”
Lục Tu: “Không xem.”
Giang Hồng nói: “Xem lại đi! Lúc nãy em còn chưa nhìn rõ đâu…”
Lục Tu: “Ai bảo em sờ loạn?”
Giang Hồng: “Xem lại đi, em đảm bảo không sờ vào nó…”
Lục Tu: “Không được! Nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi lên đường... Khởi hành!”
Giang Hồng: “Em có giống b**n th** không?”
Lục Tu: “Một chút…”
Thì ra là vậy, khó trách Yêu tộc cũng sẽ không tùy tiện lấy nội đan ra cho người khác xem. Đương nhiên, trên thực tế vẫn có sự khác biệt so với “cái kia”, nội đan hẳn là nơi sâu nhất của linh hồn, là thứ được bảo vệ nghiêm ngặt nhất đi?
Sau bữa sáng, Giang Hồng lại vui vẻ phấn khởi lái xe, đi Erenhot, chuẩn bị xuất ngoại!
“Vậy môn nội đan học, có phải là một môn học hơi tà ác không?”
Đôi khi Lục Tu quả thực đã đủ sức chịu đựng với sức tưởng tượng của Giang Hồng: “Xét cho cùng, chúng không giống nhau, chỉ có mức độ mẫn cảm về mặt tinh thần là có điểm tương tự.”
Giang Hồng: “Ồ... Nhưng em xem trên TV, có một số yêu quái tu luyện bằng cách nhả nội đan ra, nuốt vào lại, nhả ra, nuốt vào lại…”
Lục Tu: “Đây quả thật là một hành vi tu luyện không mấy tao nhã, trong trường học là tuyệt đối bị cấm.”
“Ừm ừm…” Giang Hồng quả thực có chút ám ảnh tâm lý với hình ảnh rắn tinh phun ra nuốt vào nội đan trong những bộ phim truyền hình xem hồi nhỏ.
Giang Hồng: “Vậy mỗi bạn học Yêu tộc của em…”
“Dừng lại.” Lục Tu nói: “Đừng thảo luận nội đan nữa, chuyện này nửa chút cũng không liên quan gì đến em.”
Giang Hồng: “Em muốn hỏi, mỗi bạn học Yêu tộc của em, đều biết ‘thiên mệnh’ của mình sao?”
Lục Tu: “Cái này em phải hỏi họ thôi.”
Giang Hồng: Nhưng mọi người đều đã tu luyện thành người rồi.”
Lục Tu: “Ừm, đều hiểu rồi chứ?”
Lục Tu lại bắt đầu xuất thần, nhìn con đường bên ngoài. Giang Hồng bất hạnh vì mình phải lái xe, không thể động tay động chân với Lục Tu ở ghế phụ, nếu không bây giờ nhất định sẽ khoác vai anh, ghé sát tai thì thầm: “Anh ơi... cho em xem nội đan lại đi!”
Bây giờ nghĩ lại, khoảnh khắc vừa chạm vào nội đan của Lục Tu, Giang Hồng phảng phất cũng có một cảm giác kỳ lạ, dường như hơi hưng phấn?
“Em muốn ngồi xe hay tự mình lái xe?” Lục Tu đột nhiên hỏi.
“Hả?” Giang Hồng nói: “Kế hoạch đã định, không phải tự mình lái xe sao?”
Lục Tu đáp: “Đúng vậy, nhưng lái xe ở Ngoại Mông, cảnh sắc không đẹp bằng trong nước, không chán sao?”
Giang Hồng nói: “Thuê xe cũng giống nhau thôi chứ? Chỉ là có thêm tài xế.”
Lục Tu: “Chúng ta có thể đi tàu từ Bắc Kinh qua Erenhot, hướng đến Moscow, xuống xe ở hồ Baikal là được.”
Hình như cũng được! Giang Hồng suy nghĩ một chút, đến Erenhot cùng ngày, cậu có chút ngứa ngáy muốn thử, thế là Lục Tu đi gửi chiếc xe và liên hệ công ty vận tải để chuyển xe du lịch đến Tây An, sau đó mua vé tàu giường mềm 15 ngày cho hai người, xuất phát từ Bắc Kinh, đến ga cuối Moscow.
Giang Hồng sắp xếp hành lý. Đây là lần đầu tiên cậu cùng Lục Tu xuất ngoại. Hai người còn mua đồ lưu niệm ở cửa hàng đặc sản Erenhot, gửi về trường, chờ khai giảng rồi trở về mở ra.
Erenhot tuy nhỏ, nhưng vì là cửa khẩu thương mại, nên vô cùng phồn hoa.
Giữa hè, theo một đường hướng bắc, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm cũng dần tăng lên. Giang Hồng và Lục Tu ngồi trên bãi cỏ, phơi nắng chiều, chờ đợi chạng vạng đi tàu. Giang Hồng không còn lái xe nữa, có thể rảnh tay để mỗi ngày bám lấy Lục Tu.
Vẻ ngoài của Lục Tu thật sự quá đẹp. Mặc dù vùng Nội - Ngoại Mông không chuộng những chàng trai mảnh khảnh trắng trẻo, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự yêu thích của Giang Hồng. Càng nhìn càng thấy đẹp.
“Đi thôi!” Lục Tu nói: “Đi tàu.”
Lục Tu kéo vali hành lý, trên người còn thường xuyên treo Giang Hồng, nửa kéo nửa ôm đưa cậu đến nhà ga. Chuyến tàu từ Bắc Kinh dừng lại ở đây, tuy là một đoàn tàu nổi tiếng trên mạng, nhưng năm nay lại bất ngờ không nhiều người. Cả toa chỉ có lác đác vài người: một cặp vợ chồng người Nga, một thương nhân đi làm ăn, và một gia đình bốn người Mông Cổ.
“Oa.” Giang Hồng nói: “Thật thoải mái! Tuy không có phòng tắm riêng, nhưng giường này mềm thật!”
Lục Tu đặt một phòng gia đình hạng sang, giống như cảnh tượng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông. Bên trong có một giường lớn, bàn làm việc, tủ quần áo đầy đủ tiện nghi, trang trí mang đậm phong cách xa hoa của Nga. Giang Hồng lấy Lão Tôn ra, đặt trên bàn cạnh cửa sổ.
“Thầy Khả Đạt là người Mông Cổ phải không?” Giang Hồng định chụp ảnh gửi cho Khả Đạt.
“Anh ấy là người lai Mông-Hán.” Lục Tu đáp: “Quê anh ấy ở Hulunbuir, không ở đây.”
Trên tàu có toa ăn đẹp mắt, cuối cùng không cần tự mình nấu cơm nữa. Giang Hồng đôi khi nghi ngờ Lục Tu không muốn nấu cơm mới đề nghị đổi sang đi tàu, nhưng bây giờ vẫn chưa đến giờ ăn. Mọi người đã hoàn tất thủ tục, sau khi thông quan thì theo xe vào Zamin-Uud của Mông Cổ, lại phải xuống xe, chờ tàu đổi ray trong hoàng hôn.
Cho đến khi lên tàu lần nữa, tàu K3 từ từ khởi hành, toa ăn mới khôi phục việc phục vụ bữa ăn, đều là các món ăn Nga vừa rẻ vừa nhiều.
“Đây là robot hút bụi của các cậu sao?” Một nhân viên tàu tóc vàng mắt xanh hỏi.
“Ầy, Lão Tôn lại chạy lung tung rồi.” Giang Hồng cầm nó lên, đặt ở một bên ghế.
Ngày mai cuối cùng không cần tra lộ trình, xem đường cao tốc, cũng không cần vì lái xe mà ngủ sớm nghỉ ngơi dưỡng sức. Buổi tối Giang Hồng uống chút rượu, ngủ với Lục Tu trên giường lớn, nhìn những vì sao ban đêm qua cửa sổ tàu.
“Sau này chúng ta có thể mỗi kỳ nghỉ đều ra ngoài chơi.” Giang Hồng nói: “Ngay cả khi không có việc gì làm, đi dạo cũng khá tốt.”
“Ừm.” Lục Tu nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai mắt Giang Hồng. Khoảnh khắc đó, Giang Hồng đột nhiên có một sự đồng điệu, phảng phất ngay sau đó Lục Tu, sẽ hôn môi cậu một chút.
Nhưng cậu đợi rất lâu, không có gì xảy ra.
“Anh đã đi Châu Âu chưa?” Giang Hồng hỏi.
“Chưa.” Lục Tu nói: “Hơn một trăm năm qua, anh chưa từng rời khỏi Trung Quốc.”
Giang Hồng lại muốn hỏi một số vấn đề: Hơn một trăm năm qua đều ở Trung Quốc, là vì tìm kiếm em sao? Chắc chắn là vậy rồi. Nhưng tại sao con người lại không chuyển thế đến các quốc gia khác? Chuyển thế có liên quan đến toàn bộ thế giới không? Đời này ở Trung Quốc, kiếp sau có thể chuyển sinh ở Dubai hay Châu Phi không?
Cậu có rất nhiều câu hỏi, nhưng cuối cùng đều không hỏi ra miệng, chỉ cười nói: “Lần tới em sẽ đưa anh đi Châu Âu chơi, em đã từng đến đó rồi.”
“Được.” Lục Tu nói: “Nếu có cơ hội, anh còn muốn đi Ấn Độ.”
Giang Hồng chưa từng đi qua Ấn Độ, cậu muốn cùng Lục Tu đi Paris xem triển lãm, để anh ấy mặc áo khoác đen, quàng khăn quàng cổ trong thời tiết mùa đông lạnh giá, nắm tay, đứng trước những bức tranh đẹp.
Cậu dần dần ngủ thiếp đi dưới ánh sao, khi tỉnh dậy vào sáng sớm, giống như mỗi buổi sáng mặt trời vẫn mọc, ôm lấy Lục Tu, thỏa mãn vươn vai.
Rời xa thành phố, đoàn tàu lao nhanh trên đường ray. Điện thoại thường xuyên gần như không có tín hiệu, họ chỉ có thể nhìn nhau, hoặc ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Lục Tu phần lớn thời gian đêù nhìn Giang Hồng, Giang Hồng thì thường xuyên cười, tìm vài câu chuyện để nói với anh, luôn có những câu chuyện không bao giờ kể hết. Lục Tu lại không chê Giang Hồng nói nhiều, có câu có câu không mà trả lời cậu. Cho đến khi đến Ulaanbaatar, thủ đô của Mông Cổ, trái tim của lục địa Á-Âu, Giang Hồng liền xuống xe thuê một chiếc xe, hẹn trước đi đến sông Orkhon.
Đang là mùa hè ngắn ngủi, khắp nơi đều là hoa dại nở rộ, những cánh đồng cỏ rộng lớn, giữ nguyên cảnh quan hoang sơ tự nhiên.
“Là nơi này.” Lục Tu đột nhiên nói.
“Hả?” Giang Hồng đáp: “Cách di tích Karakorum vẫn còn 45 km nữa cơ mà.”
Lục Tu đáp: “Chính là gần đây, tin anh đi, không sai đâu.”
Mặc dù cảm giác linh khí của Lục Tu không nhạy bén bằng yêu quái cấp thấp, nhưng nơi giao hội của thiên địa mạch thì anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.
Thế là Giang Hồng bảo tài xế dừng xe ở bờ sông Orkhon, cùng Lục Tu đi vào từ con đường nhỏ bên bờ sông. Lục Tu thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xe của họ, nói: “Đến sau ngọn đồi, anh sẽ chở em bay qua đó.”
Bờ sông Orkhon trong vắt là một bình nguyên hoa dại nở rộ, đại địa phủ đầy hoa dại tựa như một tấm thảm lớn, rực rỡ sắc màu.
Khi bay lên trời, nhìn xuống cảnh vật dưới đại địa, Giang Hồng chỉ cảm thấy mình phảng phất đang ở trong tiên cảnh vậy.
“Em thấy rồi!” Giang Hồng nói: “Có phải chỗ đó không?”
Giữa đại địa có một tòa tháp trắng nhỏ, trải qua hàng nghìn năm mưa nắng, tháp trắng hầu như đã bị thảm thực vật che khuất, nền móng chìm xuống, từng là một phần của Karakorum, dần dần chìm vào bùn đất.
“Cứ ở đây đi.” Hắc long dừng lại, nhưng không biến thành hình người, mà phủ phục trên đồng cỏ vô biên vô hạn. Giang Hồng đầu tiên là ôm hắc long, muốn lăn một vòng, nhưng hắc long thật sự quá nặng, không thể lay chuyển nó.
“Đến gần một chút.” Giang Hồng cố sức kéo đuôi rồng, rồi lại tới nghịch sừng rồng. Hắc long liền giống như rắn uốn lượn trên mặt đất, mang theo Giang Hồng tiến gần đến tháp trắng ở trung tâm, đồng thời không ngừng thu nhỏ lại, từ mấy chục mét không ngừng biến đổi, cho đến khi chỉ còn dài khoảng 10 mét.
Đây là lần đầu tiên Giang Hồng được ngắm nhìn Lục Tu ở d*ng ch*n thân một cách gần gũi và nghiêm túc như vậy. Đầu rồng của nó không hề giống như những bức bích họa hay tập tranh miêu tả. Đầu rồng mà cậu từng thấy to lớn và ngốc nghếch, đôi mắt còn trừng to như chuông đồng.
Nhưng đầu rồng của Lục Tu khi ở chân thân, lại không to lớn một cách bất cân đối như vậy, mà vô cùng phù hợp. Lỗ mũi cũng không phồng lên, ẩn mình dưới mũi, khi không hô hấp chỉ là một đường thẳng, khi hô hấp mới hơi mở ra. Toàn bộ đầu rồng tựa như khuôn mặt của hươu hoặc ngựa, vậy mà trông rất đẹp trai và tao nhã.
Nhưng so với ngựa, biểu cảm của rồng lại vô cùng điềm tĩnh, đồng tử của nó tỏa ra ánh vàng, hai sừng lại mềm mại như dòng nước chảy.
Mờ ảo mang theo chút khí chất của rồng phương Tây, nhưng không hề tà ác, chỉ khiến người ta tràn ngập sự tôn kính.
Một con rồng lạnh lùng và ngầu.
Khi toàn thân nó thu vảy lại, thân rồng trơn nhẵn như lụa, phản chiếu ánh mặt trời.
“A ha ha ha ha.” Giang Hồng đã quên mất mục đích chuyến đi này, ôm lấy cổ nó, muốn nhìn móng vuốt nó thu lại dưới thân, nói: “Thu nhỏ thêm chút nữa đi!”
“Đã là nhỏ nhất rồi.” Hắc long nói: “Đừng sờ loạn nữa, em lại sờ vào đâu vậy?”
Giang Hồng sờ đến dưới cổ rồng, có một vùng ấm áp, cúi người xuống nhìn kỹ.
Ở đó có một chỗ rất nhỏ, không có vảy bao phủ—— chính là vảy ngược của Lục Tu.
“Mau đi thi pháp đi.” Hắc long nói: “Anh ở đây phơi nắng một lát.”
“Vậy anh đừng biến trở về nhé.” Giang Hồng nói: “Em còn muốn nghịch thêm một lát nữa.”
Giang Hồng bố trí pháp trận trước tháp đá trắng, hắc long từ xa nhìn, rồi sau đó dùng vuốt khởi động, hơi lơ lửng cách mặt đất, lại bay lại đây, lơ lửng bên cạnh Giang Hồng, vờn quanh cậu, nói: “Lần này em muốn rót gì vào Tịnh Quang Lưu Ly?”
“Ầy, hình như cũng không còn gì rồi.”Giang Hồng nói: “Bây giờ là giữa trưa mà.”
Lão Tôn tạm thời không cần linh khí thiên địa, nhưng Giang Hồng vẫn phóng nó ra.
“À còn có liệt hoả.” Giang Hồng nói: “Ngọn lửa em tự mình có, thử xem Tam Muội Chân Hỏa đi?”
Giang Hồng khởi động pháp trận, dưới bầu trời xanh lam, đột nhiên một trận gió thổi lên. Lần này linh lực thiên địa mạch giao hội vô cùng ôn hòa, những cánh hoa đua nhau bay lên không trung. Hắc long vờn quanh bên cạnh Giang Hồng, hơi đưa đầu rồng qua, nghiêng tựa vào vai cậu, cùng cậu chăm chú nhìn pháp trận.
“Anh tại sao không bò trên mặt đất bằng móng vuốt?” Giang Hồng đột nhiên lại bị phân tán sự chú ý.
“Bởi vì nhìn đần quá.” Hắc long đáp: “Thi triển pháp trận của em đi, đừng hỏi lung tung nữa.”
Giang Hồng cười tủm tỉm, rướn người lại gần, cọ vài cái vào bên sườn đầu rồng. Hắc long lại hơi tránh ra, phảng phất có chút ngại ngùng.
“Được rồi.” Giang Hồng nói: “Bây giờ là Tam Muội Chân Hỏa…”
Linh lực rót vào Tịnh Quang Lưu Ly, ngay sau đó Giang Hồng phóng ra Tam Muội Chân Hỏa, từ tâm mạch không ngừng phát tán. Ngọn lửa quét qua trong gió, lại bị Tịnh Quang Lưu Ly hút vào trong nháy mắt!
“Em…” Trong khoảnh khắc đó Giang Hồng suýt nữa bị rút cạn, không thở nổi, thiếu chút nữa ngỏm củ tỏi ngay tại chỗ.
Hắc long lập tức đỡ lấy cậu, nói: “Điều hòa hô hấp, không sao đâu, mồi lửa vẫn còn trong mạch luân của em.”
“Mệt quá…” Nhịp tim Giang Hồng chợt tăng lên một trăm chín, ôm lấy hắc long, miễn cưỡng đứng vững, không ngừng th* d*c: “Cảm giác pháp lực cạn kiệt thật khó chịu.”
Ngay cả khi pháp lực của mình thấp kém, cảm giác bị rút cạn cũng tuyệt đối không dễ chịu. May mà rất nhanh liền dần dần hồi phục.
“Em phải ngủ một lát.” Giang Hồng mệt mỏi nói.
Trong Tịnh Quang Lưu Ly lại thêm một vệt ngọn lửa, cùng với Đoán Hồn hỏa màu tím đen tạo thành hai cực, đang xoay tròn không ngừng quanh ánh nắng trung tâm. Phía sau thì rải rác đầy sao, cùng với tia chớp lập lòe dao động tràn ngập bên trong lưu ly.
Giang Hồng mệt mỏi rã rời, quả thực khác biệt như hai người so với lúc đến. Cậu ôm hắc long, hơi cuộn tròn cơ thể, nằm nghiêng trong biển hoa, cứ thế ngủ say.
Ánh nắng chiều tươi sáng, hắc long khẽ cong cổ, chăm chú nhìn Giang Hồng trong lòng. Một lát sau, từ xa có tiếng người truyền đến, hắc long liền hóa thành hình người, khôi phục thân hình Lục Tu, ôm Giang Hồng vào lòng, cùng nhau ngủ một giấc trưa dài ở Karakorum.
Nhưng sức mạnh bị hao tổn từ mồi lửa là rất lớn. Liên tiếp mấy ngày, Giang Hồng đều có chút ngáp liên miên, làm gì cũng không nhấc nổi tinh thần. May mà Tam Muội Chân Hỏa của cậu đang hồi phục và tái sinh cực kỳ chậm rãi. Đợi Giang Hồng nghỉ ngơi gần đủ, hai người liền lại một lần nữa bước lên đoàn tàu, đi đến điểm cuối của chuyến đi ở nước ngoài lần này—— hồ Baikal.
Sau khi đến hồ Baikal, thì họ sẽ đi đường vòng, ở Irkutsk ngồi máy bay về nước, trở lại Tây An.
“Tam Muội Chân Hỏa là dương hỏa.” Lục Tu kiểm tra Tịnh Quang Lưu Ly: “Đoán Hồn hỏa là âm hỏa.”
“Sẽ nổ tung sao?” Giang Hồng có chút tò mò.
“Không, ít nhất chúng nó hiện tại chung sống hòa bình.” Lục Tu đáp: “Quá huyền diệu, em vậy mà lại làm được chuyện này.”
Giang Hồng: “???”
Đây dường như vẫn là lần đầu tiên Lục Tu với kiến thức rộng rãi nói ra những lời như “Quá huyền diệu”. Anh ta đã gặp quá nhiều thứ, lại ở đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn, cho dù điều gì xảy ra, anh ta đều bình tĩnh và sẽ mãi mãi bình tĩnh như mắt thường có thể thấy được.
Lục Tu buông Tịnh Quang Lưu Ly xuống, nói: “Trên đời này rất ít người có thể làm được bước này, không chỉ có âm dương chân hỏa, còn có ánh sao, ánh mặt trời, v.v…”
Giang Hồng thầm nghĩ: Có phải tiếp theo lại muốn hỏi mình muốn làm gì không? Bây giờ mình sẽ không nói đâu.
Lục Tu cuối cùng nói: “Cho nên sức mạnh của con người, quả thực vô cùng vô tận.”
“Đây là lời khen ngợi dành cho em.” Giang Hồng cười nói.
“Đương nhiên.” Lục Tu đáp: “Bất kể cuối cùng em muốn tạo ra một vật gì, đều rất đáng kinh ngạc.”
“Còn thiếu bước cuối cùng!” Giang Hồng không có được tâm đăng, thế nên đi hồ Baikal sẽ là bước cuối cùng cậu lấy được. Họ xuống tàu ở Irkutsk, Lục Tu biến thành rồng, bay qua dãy núi ven hồ, đi vào nơi yên tĩnh bên hồ.
“Nơi này là nơi linh lực dồi dào nhất.” Lục Tu và Giang Hồng ở trên sườn núi, nhìn xuống mặt hồ sâu không thấy đáy.
“Đợi buổi tối nhé?” Giang Hồng nói: “Điều duy nhất hơi tiếc là không phải đêm trăng tròn, nhưng không sao, hình dạng của trăng luôn thay đổi, mới có thể thể hiện ra vẻ đẹp tự nhiên của sức mạnh.”
Giang Hồng ít nhất ở điểm này nhìn rất thoáng, không có chứng cưỡng chế phải đợi trăng tròn. Còn một lý do nữa, Chu Cẩn Linh đã nói với họ rằng, mặc dù truyền thuyết cổ xưa luôn đề cập đến sức mạnh thần kỳ của trăng tròn, nhưng sức mạnh của đêm trăng tròn tuy mạnh, lại không phải thời điểm thích hợp nhất để thi pháp.
Liên quan đến ánh trăng, các loại pháp thuật khác nhau yêu cầu phối hợp với các dạng trăng khác nhau. Ví dụ, trăng hạ huyền biểu thị từ sinh đến tử, từ phồn thịnh đến suy vong, thích hợp cho sự phá hủy và hủy diệt; trăng thượng huyền thì biểu thị từ tiêu vong đến viên mãn, thuận theo sự tái sinh và hy vọng.
Trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn, cũng là chân lý không thể bàn cãi. Khi sức mạnh của trăng tròn đạt đến cực thịnh, cũng dễ dàng nhận lấy sự suy yếu. Phần lớn các Khu Ma Sư có kinh nghiệm thường sẽ không lựa chọn hoàn thành pháp thuật quan trọng vào đêm trăng tròn, ngược lại sẽ chọn một thời điểm cụ thể cách trăng tròn một khoảng thời gian nhất định.
Ánh trăng nhô lên, đây là một đêm trăng thượng huyền, một dải ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ Baikal.
“Đẹp quá!” Giang Hồng thì thầm.
Đây là một đêm sáng sủa. Hồ Baikal tĩnh lặng, rộng lớn, bao la. Ở nơi cách xa Trung Nguyên vạn dặm và tách biệt với thế gian, chỉ có Giang Hồng và Lục Tu.
“Kharasav.” Lục Tu nói.
“Cái gì?” Giang Hồng hỏi.
Lục Tu nói: “Biển rồng rơi xuống. Truyền thuyết về con rồng đầu tiên trên thế giới đã rơi xuống nơi đây, hóa thành dãy núi khổng lồ bên bờ. Em còn chưa vẽ pháp trận sao?”
“À đúng rồi.” Giang Hồng vội bắt đầu vẽ pháp trận. Lục Tu lại xoay người, một lần nữa hóa thân thành hắc long, hoàn toàn chìm vào hồ Baikal.
“Anh đi đâu vậy?”
“Bơi*!” Tiếng hắc long truyền đến: “Chơi!” Giang Hồng thầm nghĩ Lục Tu quả nhiên vẫn là một thiếu niên, dù ngày thường ít nói ít cười, vẫn có lòng ham chơi. Thế là vừa vẽ pháp trận vừa cười nhìn anh từ xa.
(*Bơi /yóu/ trong /yóuyǒng/ 游泳;chơi /yóu/ trong /yóuxì/ 游戏. Vì Lục Tu chỉ dùng mỗi chữ /yóu/ nên Giang Hồng hiểu lầm)
Hắc long hỏi: “Em muốn xuống không?”
Giang Hồng: “Nước lạnh quá! Không được!”
Giang Hồng vẽ xong pháp trận, bắt đầu thi pháp. Ánh trăng dịu dàng trên mặt hồ Baikal trong nháy mắt khuếch tán thành vô số vảy sáng lấp lánh, hắc long liền tự do tự tại ngao du trong biển bạc đó.
Tịnh Quang Lưu Ly lần cuối cùng được kích hoạt, thoáng chốc ánh trăng trên mặt hồ theo đó thu lại, bị hút vào trong lưu ly.
“Thành công!” Giang Hồng vui vẻ tột độ, sáu luồng ánh sáng, tất cả đều đã có được! Quá không dễ dàng!
“Kết thúc rồi à?” Tiếng hắc long nói.
“Được!” Giang Hồng cầm Tịnh Quang Lưu Ly, nói với hắc long: “Anh xem!”
Hắc long nói: “Cho em cái này chơi!”
Nói rồi, móng vuốt hắc long bắt lấy một vật màu trắng mềm mại, ném nó lên bờ. Vật đó vậy mà vẫn còn sống, bị dọa không nhẹ, tức khắc kinh hoảng thất thố, phát ra tiếng thét.
“Ơ cái này là cái gì? Hải cẩu?! Tại sao ở đây lại có hải cẩu?!” Giang Hồng còn kinh hoảng hơn cả con hải cẩu kia, vội nói: “Anh bắt ở đâu ra vậy?”
Hải cẩu ở gần đó vùng vẫy, muốn tìm đường trốn thoát. Lục Tu hóa thân thành người hạ xuống, chỉ tay về phía nó. Hải cẩu sợ đến mức bất động, phủ phục trên mặt đất.
“A hồ Baikal còn có hải cẩu a ha ha ha ha thần kỳ quá!” Giang Hồng nói: “Cho tao sờ một chút! Mày đừng cắn tao nhé! A ha ha ha sao mà đáng yêu thế!”
Giang Hồng rất muốn nhào tới v**t v* con hải cẩu kia, giống như v**t v* gấu trúc vậy. Cậu tổng kết ra rằng, phàm là những con vật béo đến không có cổ đều trông rất đáng yêu. Hải cẩu tròn vo, giống như một quả bóng cao su biết nhảy, thật sự quá dễ thương!
“Tặng em.” Lục Tu và Giang Hồng ngồi sóng vai bên bờ.
“A ha ha ha.” Giang Hồng nói: “Cũng không mang về được, trong nhà cũng không nuôi được, chỉ có một mình con hải cẩu này, sẽ cô đơn lắm. Nào, biểu diễn một màn hải cẩu nhảy như sấm đi! Không đúng, buôn lậu động vật hoang dã từ nước ngoài bị phán mấy năm? Nha, mày thích tao lắm hả? Thật là khiến người ta bối rối a, bọn mày không có hải cẩu yêu sao? Xem ra ngày thường cũng không chăm chỉ tu luyện lắm nhỉ, nha ha ha ha ha…”
Hải cẩu run rẩy, đợi đến khi phát hiện Giang Hồng không nguy hiểm, liền chủ động nhích lại gần, trốn sau lưng cậu, nhìn chằm chằm Lục Tu, sợ bị Lục Tu xem là đồ ăn vặt.
“Được rồi, được rồi.” Giang Hồng lại vuốt đầu nó, nói: “Rồng chỉ trêu em thôi, không ăn em đâu. Hải cẩu về nhà đi, ngoan.”
Hải cẩu vội vàng “Bùm” một tiếng, trốn về hồ.
Khi Giang Hồng quay đầu lại nhìn Lục Tu, phát hiện Lục Tu đang cười. Anh ấy ngày thường rất ít cười, ánh trăng chiếu vào nụ cười của anh, trông đặc biệt anh tuấn.
“Hoang dã khó thuần hóa.” Giang Hồng nói: “Thì ra anh thỉnh thoảng cũng thích trêu đùa.”
Lục Tu nói: “Em không phải thích những thứ bụ bẫm này sao? Anh xem thử? Tịnh Quang Lưu Ly thế nào rồi?”
Tịnh Quang Lưu Ly chứa sáu loại ánh sáng. Bên trong tựa như một thế giới nhỏ, nhật nguyệt cùng thiên, sao trời xán lạn, sấm chớp lập lòe. Tam Muội Chân Hỏa và Đoán Hồn hỏa mỗi thứ quay quanh mặt trời, ánh trăng bắt đầu xoay tròn.
“Tiếp theo còn muốn làm gì?” Lục Tu nói: “Muốn công bố đáp án chứ?”
“Về Tây An đi.” Giang Hồng nói: “Em đã sắp không chờ nổi rồi! Đi thôi!”
Lục Tu nhìn xung quanh, lại hỏi: “Không ở đây chơi nữa sao?”
Bây giờ trong đầu Giang Hồng toàn là thanh kiếm của mình, đã lấn át ý nghĩ du ngoạn sơn thủy. Nhưng nếu đã đến đây, vẫn không nên bỏ lỡ. Thế là hai người lại thuê một nhà trọ nhỏ ở hồ Baikal, chơi mấy ngày. Ban ngày đi câu cá, buổi tối thì ngồi bếp lò trò chuyện.
Cho đến một tuần nữa trôi qua, họ từ Irkutsk đi máy bay đến Mãn Châu, rồi trở về Tây An.
“A! Đã về rồi!”
Khi ra khỏi sân bay Tây An, ý nghĩ đầu tiên của Giang Hồng là ăn một bữa thật no, sau đó đi khách sạn tắm rửa sạch sẽ. Gần một tháng di chuyển liên tục, đồ ăn đa dạng chồng chất tuy thú vị, nhưng vẫn không thể sánh bằng đồ ăn địa phương quen thuộc của mình.