(*Thiên Thủy là một địa cấp thị thuộc tỉnh Cam Túc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.)
Thế gian thường thường là những thứ tồn tại ngắn ngủi mà mãnh liệt, mới trở nên đẹp đẽ đến nhường ấy.
Giang Hồng cho đến khi chia tay Tư Quy, trở về khách sạn, trong đầu vẫn còn vẩn vơ câu kệ thơ đó.
Cậu lo lắng thật lâu, đến khi thức dậy vào buổi chiều hôm sau, thấy Lục Tu chỉ gửi cho mình một tin nhắn:【 Tỉnh dậy thì trả lời tôi. 】
Giang Hồng vừa thu dọn hành lý, vừa nhắn tin lại cho Lục Tu. Theo đúng kế hoạch, họ sẽ nhận lại chiếc xe cắm trại ở Tây An, rồi lái xe về Trùng Khánh. Nhưng Giang Hồng nhất thời không biết phải đối mặt với Lục Tu như thế nào.
Giang Hồng nhắn lại cho anh ấy, Lục Tu liền hỏi: 【 Em đang làm gì? Khá hơn chưa? 】
Giang Hồng đáp:【Em đâu có bệnh.】 Kèm theo sau là một biểu cảm cười ha hả.
Lục Tu: 【 Đêm qua em không khóc chứ?】
Giang Hồng không muốn tiếp tục bàn về chuyện đêm qua. Sau khi ngủ dậy, tinh thần cậu đã tốt hơn một chút, lại thấy Lão Tôn chạy lung tung khắp phòng, tâm trạng liền hồi phục được một nửa.
【Còn anh thì sao?】Giang Hồng muốn hỏi Lục Tu có muốn cùng mình về nhà không.
Lục Tu: 【 Tôi có chút việc đột xuất, cần ở trường xử lý. Em muốn về nhà không? Nếu muốn thì em cứ về trước đi, đợi bên tôi xong việc thì tôi sẽ qua sau. 】
Giang Hồng cảm thấy Lục Tu hẳn cũng muốn cho cả hai một chút thời gian bình tĩnh. Lỗi là tại đêm qua mình không suy nghĩ kỹ đã mở lời, khiến mối quan hệ của họ trở nên ngượng ngùng đến vậy.
Giang Hồng trả lời rất dứt khoát: 【 Được, vậy em về trước đây. 】
Phía Lục Tu không còn nhắn tin nữa. Thế là Giang Hồng tự mình đặt vé máy bay. Khi thấy thông tin chứng minh thư của Lục Tu ở phía dưới, cậu lại có chút buồn bã, như thể hiện tại mình trở nên cô đơn.
Mà không lâu trước đây, khi cậu cho rằng Lục Tu cũng yêu mình, thì cứ như đã tìm thấy một nửa kia, làm gì cũng tràn đầy niềm vui. Nhưng như vậy là không tốt – Giang Hồng từ nhỏ đã không thiếu tình yêu. Không có người yêu thì vẫn còn người thân, bố mẹ vẫn luôn rất yêu cậu, huống chi Lục Tu vẫn đối xử rất tốt với cậu.
Lỗi là do mình quá tùy hứng đi… Cuối cùng Giang Hồng bắt đầu suy nghĩ lại, và quy kết tất cả là do sự làm ra vẻ và ích kỷ của bản thân.
“Lão Tôn.” Giang Hồng kéo vali ở sân bay, nói: “Tao có phải là ích kỷ và làm ra vẻ không? Chỉ suy xét cảm xúc của mình?”
“À không.” Robot hút bụi đáp: “Cậu rất tốt mà, cậu là một đứa trẻ rất tốt, Giang Hồng, sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
“Không có gì.” Giang Hồng lại có chút ủ rũ cụp vai, một mình ngồi trên máy bay, trở về Trùng Khánh.
Khu dân cư nhà cậu vẫn như thường lệ, điều này khiến cậu nhớ đến lần mình nghỉ học, cùng với khoảng thời gian sau khi kết thúc học kỳ đầu tiên, chia tay Lục Tu, buồn bã về nhà.
“Ối trời!” Mẹ Giang vô cùng ngạc nhiên, nói: “Sao không chào hỏi gì mà đã về rồi? Học trưởng của con đâu?”
Giang Hồng nói: “Anh ấy có việc, về trường rồi ạ.” Giang Hồng cố gắng gượng cười, nhưng mẹ Giang chỉ cần quan sát một chút đã nhìn thấu tâm sự của con trai, nói: “Cãi nhau à?”
“Không có không có!” Giang Hồng vội đưa điện thoại ra trước mặt mẹ, ám chỉ mình tuyệt đối không yêu đương, cũng tuyệt đối không phải đồng tính luyến ái. Mẹ Giang lại chẳng thèm liếc nhìn, nói: “Không sao cả, về là tốt rồi! Mẹ làm món ngon cho con ăn!”
Điều này càng khiến Giang Hồng xấu hổ.
Nhưng bố mẹ lại rất ăn ý, không hỏi nhiều về Lục Tu. Tối, sau khi bố Giang về nhà cũng chỉ nhắc qua loa, rồi bảo Giang Hồng nghỉ ngơi thật tốt, dù sao cũng ra ngoài cả tháng, đi nhiều nơi như vậy chắc chắn rất mệt, hai hôm nữa sẽ đi đánh golf cùng ông.
Mùa hè này, mức độ khó chịu của Giang Hồng chỉ khá hơn kỳ nghỉ đông một chút, dù sao mỗi ngày Lục Tu vẫn sẽ hỏi thăm cậu, y như trước kia, không suy suyển mà hỏi thăm mỗi sáng và tối một lần.
Thế nhưng Giang Hồng như đang dỗi, trả lời rất sơ sài, không hỏi Lục Tu khi nào sẽ đến tìm mình, như thể sau khi cậu tỏ tình thất bại, mối quan hệ của hai người không thể quay trở lại như trước.
Chỉ có Giang Hồng tự mình hiểu, cậu đang giận dỗi chính bản thân.
Kỳ nghỉ hè trôi qua từng ngày. Lục Tu, ngoài những lời hỏi thăm thường lệ như trước, không nói thêm gì khác. Giang Hồng cũng không hỏi anh ấy đang làm gì ở trường. Mọi thứ dường như lại quay về kỳ nghỉ đông đó.
Chỉ là lần này không có Tết và sẽ không gặp Lục Tu đang chờ ở cửa nhà mình trước Tết.
“Lão Tôn.” Giang Hồng nằm trên giường, chán nản nói: “Tao cảm thấy tao sắp trầm cảm.”
“Trầm cảm là gì?” Lão Tôn hỏi.
“Trầm cảm là ăn không ngon.” Giang Hồng nói: “Mỗi ngày chỉ muốn nằm trên giường, không có sức lực, không muốn làm gì cả.”
Lão Tôn: “Nhưng rõ ràng buổi sáng cậu vừa ăn một bát mì nhỏ, hai cái bánh bao thịt mẹ cậu làm và một bát lớn sữa đậu nành mà.”
Giang Hồng: “……”
Lão Tôn: “Tuy nhiên nói về việc chỉ muốn nằm trên giường thì lại rất chính xác, phòng ngủ của các cậu ngày nào cũng như vậy.”
Giang Hồng: “A a a—— Đừng nói nữa!”
Lão Tôn: “Có cần phát tin tức hôm nay cho cậu không?”
Giang Hồng: “Không cần, tao chẳng quan tâm chút nào đến chuyện lớn thế giới.”
Giữa trưa, ánh nắng chói chang, bên ngoài trời nóng 46 độ. Dưới lầu, bố Giang và mẹ Giang đang nói chuyện. Mẹ Giang nói con trai cả ngày nằm trên giường chơi điện thoại, không thể như vậy được, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ trầm cảm, ông ơi, ông mau sắp xếp kế hoạch gì đó, dẫn nó ra ngoài đi.
Thế là bố Giang bắt đầu gọi “Giang Hồng Giang Hồng”, Giang Hồng đáp: “Con nghe thấy hết rồi! Giờ này ra ngoài, không nóng sao?!”
Giang phụ nói: “Đi thôi! Bố với chú Trương và cả cháu ngoại của chú ấy hẹn đánh golf, giới thiệu mấy đứa trẻ quen biết nhau!”
Giang Hồng đành phải đi thay quần áo, đội mũ lưỡi trai, theo bố Giang ra cửa.
Hôm nay quả thật là một ngày đẹp trời, nhưng Giang phụ vẫn chu đáo chọn sân golf VR trong nhà, vừa trò chuyện với một người bạn, vừa ung dung bật điều hòa, đánh golf.
Giang Hồng chẳng mấy hứng thú với môn thể thao này, nhưng riêng khoản đánh gậy sắt thì rất cừ. Cứ khi nào quả bóng sắp lăn vào lỗ, cậu lại lên giúp bố đánh một cú gậy sắt rồi quay xuống ngồi uống nước trái cây. Người bạn thân lâu năm của bố Giang cũng dẫn theo một chàng trai trẻ hơn Giang Hồng vài tuổi, tên là Trương Khắc Cần. Khắc Cần hiện đang học năm thứ hai cao học, chỉ giúp cậu mình đánh những cú phát bóng đầu tiên bằng gậy gỗ.
Giang Hồng lúc này chẳng muốn nói chuyện với ai, chỉ muốn thẩn thờ nhìn điện thoại. Dù là nhìn điện thoại, cậu cũng chỉ lướt đi lướt lại những đoạn tin nhắn cũ với Lục Tu, chẳng có việc gì khác để làm. Thế nhưng, đối phương lại rất nhiệt tình, ngồi đối diện Giang Hồng và cứ bắt chuyện vu vơ.
“Cậu học chuyên ngành gì vậy?” Trương Khắc Cần hỏi.
Trương Khắc Cần mặc một bộ đồ hàng hiệu sành điệu, trông đúng kiểu công tử nhà giàu chỉ cần vung tay là thấy nhan nhản trong các hộp đêm. Giang Hồng dù không mấy hứng thú nhưng vẫn rất lịch sự, cất điện thoại đi.
“Tôi theo học…” Giang Hồng suýt chút nữa buột miệng nói ra “kỹ thuật hệ thống trừ ma”, may mà kịp thời dừng lại.
“Tôi học chuyên ngành gì ấy nhỉ?” Giang Hồng nói: “Xin lỗi, tôi quên mất rồi... Để tôi kiểm tra đã, à đúng rồi, kỹ thuật điện tử cơ khí! Đúng vậy! Cái tên này khó nhớ quá!”
Trương Khắc Cần: “..................”
Giang Hồng vừa dở khóc dở cười, vừa hỏi: “Còn cậu thì sao?”
“Hệ đại học của tôi là kinh doanh quốc tế, còn thạc sĩ là quản lý tài chính.” Trương Khắc Cần đáp.
“À.” Giang Hồng cười nói: “Đó là chuyên ngành mà bố tôi thích nhất.”
Trương Khắc Cần suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Cậu là người Trùng Khánh à? Gần đây có chỗ nào hay để đi chơi không?”
Tuy sinh ra ở Trùng Khánh nhưng Trương Khắc Cần lại lớn lên ở Macau, thỉnh thoảng những kỳ nghỉ cậu sẽ về thăm cậu mình. Khi bắt chuyện với Giang Hồng, cậu ít nhiều cũng mang khí chất của một người anh lớn. Dù không thể tránh khỏi một chút “bất cần”, có lẽ do thường được nuông chiều nên suy nghĩ của cậu phần lớn đều lấy bản thân làm trung tâm, không mấy khi để ý đến cảm nhận của người khác.
Giang Hồng thường không kìm được việc so sánh những người mình gặp ngoài đời với Lục Tu và nhận ra rằng Lục Tu chẳng hề vướng chút bụi trần nào.
Dù Lục Tu cũng luôn tỏ ra thờ ơ với thế giới bên ngoài, nhưng sự lạnh nhạt của anh lại đối xử công bằng với mọi thứ, điều đó ngược lại càng khiến anh trở nên đặc biệt khác người.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Trương Khắc Cần nói: “Tôi cũng không muốn chơi golf nữa, đi thôi.”
Giang Hồng liền nói với bố một tiếng. Bố Giang đang khuyến khích con trai kết bạn nhiều hơn, ra ngoài chơi nhiều hơn, thế là Giang Hồng lên xe thể thao của Trương Khắc Cần. Trương Khắc Cần vừa trò chuyện trên điện thoại vừa nhìn bản đồ chỉ đường.
“Có phải sau khi lên đại học, cậu ít liên lạc với bạn bè cũ không?” Trương Khắc Cần hỏi.
“Đúng vậy.” Giang Hồng nói: “Tôi cũng không hiểu tại sao lại ít liên lạc với bạn bè cấp ba đến thế.”
Trước đây Giang Hồng có vài người bạn thân thiết trong lớp. Bốn người, hai người đã ra nước ngoài, một người chuyển nhà đến Quảng Đông, những người khác tình cảm cũng không còn tốt như trước, nên Giang Hồng ít khi tham gia các buổi họp lớp cấp ba.
Hình như mình cũng đã lâu rồi không chơi với ai ngoài các Khu Ma Sư nhỉ.
Giang Hồng lại nghĩ đến những người bạn cùng phòng của mình và cảm thấy khá nhớ họ.
Trương Khắc Cần bật bản đồ, lái xe đến Vạn Tượng Thành, rồi lại hẹn thêm một người bạn khác. Giang Hồng tuy không đến mức sợ xã hội, nhưng cũng có chút ngượng nghịu. Người bạn này tuy là nam sinh nhưng lại luôn khiến cậu cảm thấy kỳ lạ, có một thứ khí chất khó tả.
Người đó và Trương Khắc Cần trông như bạn đồng trang lứa, và cứ nhìn chằm chằm vào Giang Hồng. Khi Trương Khắc Cần giới thiệu, chỉ nói là “em trai của gia đình đối tác”. Người kia chỉ ở lại một lát, rồi xách theo chiếc túi LV đứng dậy bỏ đi.
“Tối nay đi bar chơi không?” Trương Khắc Cần vẫn đang tra tìm đánh giá trên mạng, hỏi: “Cậu có quán bar nào hay để giới thiệu không? Cậu đã đến quán XX chưa? Chúng ta đi thử xem?”
“Tôi ít khi đi bar lắm.” Giang Hồng nói: “Nhưng tôi có thể giới thiệu cho cậu vài quán, ở Cửu Phố có rất nhiều. Tôi không đi đâu, tôi muốn về nhà.”
Trương Khắc Cần nói: “Đã ra ngoài rồi thì đi cùng nhau luôn đi.”
“Không không.” Giang Hồng vội từ chối. Hai người đi dạo ở Vạn Tượng Thành, Trương Khắc Cần lại muốn mua đồ cho cậu. Giang Hồng càng kiên quyết từ chối, cậu nghĩ mình muốn gì thì hoàn toàn có thể tự mua được. Cuối cùng, Trương Khắc Cần lái xe thể thao đưa cậu về đến tận cửa nhà.
“Ôi, về sớm thế con?” Mẹ Giang nói.
“Vâng ạ.” Giang Hồng đáp: “Tối nay ăn gì ạ? Bố đâu ạ? Vẫn chưa về sao?”
Mẹ Giang không nấu cơm, dường như đã đoán trước Giang Hồng sẽ không về sớm như vậy, có chút bất ngờ, đành đề nghị: “Bố con không về nhà ăn cơm, hai mẹ con mình ăn lẩu nhé?”
“Hay quá!” Giang Hồng thích ăn lẩu nhất! Cuối cùng tinh thần cũng phấn chấn lên.
Nhưng sau ngày hôm đó, Giang Hồng càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, một ý nghĩ mơ hồ chợt hiện lên trong đầu.
Người bạn mà Trương Khắc Cần hẹn gặp là gay sao?
Giang Hồng vừa nghĩ đến khía cạnh này, thì có chút không thể kìm lại được, vậy Trương Khắc Cần cũng là gay sao? Khoan đã, hắn muốn đưa mình đến quán bar nào ấy nhỉ?
Giang Hồng lên mạng tra cứu, phát hiện quán “quán bar XX” mà Trương Khắc Cần hỏi quả thật là một quán bar dành cho người đồng tính!
A a a! Giang Hồng nghĩ thầm: Khoan đã, sao cậu ta lại nói những thứ này với mình? Cậu ta đã nhận ra sao? Nhưng mình thể hiện rõ ràng đến thế sao? Mình đâu có thích đồng tính nam? Ngoại trừ Lục Tu, mình hoàn toàn không có cảm giác gì với những nam sinh khác... Khoan đã, Lục Tu? Bố mình có phải đã cảm nhận được điều gì không? Cậu của Trương Khắc Cần có biết không?
Không phải là họ sắp xếp cho hai chúng ta đi xem mắt đấy chứ!!! Chuyện này thật quá kinh khủng a a a a!
Giang Hồng thực sự không dám nghĩ thêm nữa, liên tục vài ngày đều có chút nghi thần nghi quỷ, liệu bố mẹ có biết nhiều hơn những gì cậu nghĩ không?
Mấy ngày tiếp theo, mỗi khi Giang Hồng thấy bố mẹ nói chuyện nhỏ giọng, cậu đều cảm thấy như họ đang bàn tán về mình.
Trong nhóm chat của phòng ký túc xá thì rất náo nhiệt, gần đến ngày nhập học, Hạ Giản bắt đầu hỏi mọi người khi nào thì trở lại trường.
Trương Tích Đình: 【Sao nhanh vậy đã khai giảng rồi vậy.】
Kim: 【Còn nửa tháng nữa mà, mọi người đi đâu chơi rồi?】
Giang Hồng: 【Mình quen một người bạn ở Macau.】
Hạ Giản: 【Ồ? Sư nương muốn đến Macau chơi sao?】
Giang Hồng: 【Đừng gọi tớ là sư nương nữa!】
Giang Hồng còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Trương Tích Đình đã hỏi: 【Mọi người định khi nào thì quay về?】
Kim đáp: 【Chắc là mấy ngày tới thôi? Hạ Giản chắc sẽ không về nếu không kéo dài đến ngày cuối cùng đâu.】
Giang Hồng: 【Tớ không muốn ở nhà nữa, hôm nay còn đang nghĩ hay là về trường trước đi thôi.】
Hạ Giản: 【Sư nương có muốn đến nhà tớ chơi không? Dẫn cậu đi trải nghiệm phong cách Venice* một chuyến nhé?】
(*Phong cách Venice, hay kiến trúc Venice, là sự kết hợp độc đáo của nhiều phong cách kiến trúc, đặc biệt là Byzantine, Gothic và Phục Hưng, với dấu ấn riêng biệt từ vị trí địa lý và lịch sử của thành phố nổi này.- Theo Google)
Giang Hồng nghĩ bụng, thôi vậy, cậu chẳng có cảm tình gì với những nơi xa hoa phù phiếm.
Kim lại hỏi: 【Sao vậy? Cãi nhau với gia đình à? Có muốn đến chỗ tớ chơi vài ngày không?】
Giang Hồng bỗng nhiên động lòng, nhớ ra một chuyện: 【Nhà cậu ở Thiên Thủy hay Kashmir vậy?】
Kim: 【Ừ, đúng vậy, cậu vẫn nhớ à, ở Thiên Thủy, chỗ bọn tớ có hang động Mạch Tích Sơn rất nổi tiếng.】
Giang Hồng: 【Để tớ xem vé máy bay thử.】
Trương Tích Đình hỏi: 【Ở nhà cậu xảy ra chuyện gì vậy?】
Giang Hồng: 【Ai, một lời khó nói hết... Gặp mặt rồi từ từ nói nhé.】
Kim: 【Mình đến Trùng Khánh đón cậu nhé?】
Giang Hồng vội vàng nói không cần, không cần. Mức độ nhiệt tình hiếu khách của Kim quả thực vượt xa lẽ thường, cậu tự mua vé máy bay bay qua là được.
Thiên Thủy cũng rất gần Tây An, đúng lúc đến lúc đó có thể cùng Kim trở về trường.
Thế là Giang Hồng một lần nữa vực dậy tinh thần. Là một Bạch Dương, cậu tạm thời quên đi nỗi buồn thất tình, chào tạm biệt bố mẹ đang thì thầm to nhỏ, kéo vali hành lý, đi Thiên Thủy tìm Kim chơi.
Thành phố Thiên Thủy nằm ở phía tây Tần Lĩnh, thuộc tỉnh Cam Túc, là một trong số ít những khu vực có lượng hơi nước dồi dào, ngoại trừ Cam Nam. Nơi đây cũng là vựa lúa lớn của Tam Tần thời Tam Quốc.
Giang Hồng từng nghe Kim kể rằng cậu thường xuyên đi chùa chiền, dù sao sư tử và Phật môn luôn có mối liên hệ khăng khít. Nhưng cậu không ngờ, nhà Kim lại nằm ngay sau một ngôi đền rộng lớn, nửa quả núi đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Dương, họ hàng cũng rất đông. Kim đích thân ra sân bay đón, lái một chiếc xe địa hình đã được độ lại, rất phù hợp với hình tượng “tháo hán tử*” của cậu.
(*Ý chỉ những người con trai đô con, lực lưỡng và có chút thô kệch)
“Sư nương, cậu và thầy Lục thế nào rồi?" Kim hỏi.
“À, ra là bạn họ Dương à.” Giang Hồng nói bóng gió: “Mình suýt nữa thì tưởng cậu họ Kim. Bạn gái mèo Ba Tư của cậu đâu rồi?”
Kim: “Vậy thì, mình không hỏi chuyện thầy Lục nữa, cậu cũng đừng hỏi chuyện Lương Lương nhé.”
Giang Hồng vui vẻ nói: “Nàng tên Lương Lương à? Được, vậy vui vẻ quyết định thế nhé!”
Thiên Thủy mát mẻ hơn Trùng Khánh rất nhiều. Kim rất tinh tế khi cân nhắc có lẽ Giang Hồng không muốn gặp người lạ, nên không giới thiệu cậu với hàng loạt người thân của mình, chỉ cùng gia đình ăn một bữa cơm giản dị. Khi ăn, mọi người ngồi bệt trên sàn nhà trải thảm Ba Tư (1) sang trọng, thức ăn được đựng trong các khay vàng, khay bạc và rượu được rót vào chén ngọc.
Giang Hồng cũng may mắn được gặp bố mẹ Kim. Bố Kim quả thực như được đúc ra từ cùng một khuôn với anh, cao lớn uy mãnh, cũng là người lai, râu ria vàng hoe đầy mặt, giống hệt các Khả Hãn Hồi Hột trong phim truyền hình. Còn mẹ Kim thì —
Trời ơi! Đẹp quá!
Tóc vàng mắt xanh, lại vô cùng quyến rũ, cười lên khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiết. Dù người ta vẫn nói mẹ mình là đẹp nhất, nhưng nụ cười của mẹ Kim thực sự có thể làm tan chảy băng tuyết, rực rỡ như ánh dương.
Giang Hồng bắt đầu hiểu tại sao Kim lại thích cô gái mèo Ba Tư kia, quả thật có chút tương đồng với mẹ cậu ta, đặc biệt là ở thần thái.
“Kim ở trường có yêu đương không?” Bố Kim hỏi.
Giang Hồng không đợi Kim ám chỉ mình, liền lập tức nói: “Dường như vẫn chưa ạ. Cậu ấy có yêu đương vụng trộm không ạ?”
Kim cười ha hả, xua tay, lại rót rượu cho Giang Hồng, nói: “Rượu này độ cồn rất thấp, cậu cứ thoải mái, là rượu hoa quế Lan Lăng.”
Lan Lăng rượu ngon hoa quế hương, chén ngọc đựng đầy hổ phách quang. (Nguyên văn: Lan Lăng rượu ngon hoa quế hương, chén ngọc thịnh tới hổ phách quang.)
Mẹ Kim không nói được tiếng Hán, cười rồi nói vài câu tiếng Duy Nhĩ (2). Bố Kim liền dịch: “Thằng nhóc này ngốc nghếch, không biết cách lấy lòng con gái, mẹ nó thường xuyên lo lắng nó không tìm được người yêu.”
“À.” Giang Hồng nói: “Không đâu ạ, Kim tuy quả thật có hơi ‘thẳng nam’, nhưng không sao cả, cậu ấy là sư tử mà.”
Sư tử trong giới yêu quái quả thực là một tồn tại cao cấp. Giang Hồng sở dĩ không mấy để tâm là vì bạn bè cậu thường là rồng, phượng hoàng, hoặc tiên hạc, Tì Hưu các kiểu. Nhưng nhìn chung toàn trường, trong yêu tộc, sư tử vẫn là rất đặc biệt. May mà bản tính của Kim vô cùng ôn hòa thiện lương, nếu không nhất định sẽ là loại “đại ca” trong trường.
Bố Kim lại nói: “Giang Hồng.”
“Dạ!” Giang Hồng bị gọi tên, phản xạ có điều kiện mà ngồi thẳng dậy.
Bố Kim: “Cháu ngày thường cũng giúp chúng ta để mắt một chút. Tìm bạn gái không quan trọng, đừng tìm phải người có ‘cách ly sinh sản’ là được, đây là nguyên tắc cơ bản…”
Giang Hồng trong lòng vừa thầm mắng “cách ly sinh sản cái quỷ gì”, vừa liếc mắt ra hiệu trấn an Kim, bảo cậu đừng bận tâm.
Kim lập tức đỏ bừng mặt, cảm thấy rất xấu hổ, may mà Giang Hồng cũng không tính là người ngoài.
Mẹ Kim lại cười nói thêm vài câu, bố Kim liền dịch: “Ban đầu mẹ nó muốn giới thiệu họ hàng trong nhà cho nó, mọi người đều là sư tử thuần chủng. Ta nói không được, sinh sản cận huyết, rất dễ sinh ra con cái thiểu năng trí tuệ…”
Đoạn đối thoại liên tiếp này thực sự có quá nhiều điểm để “cà khịa”, Giang Hồng thậm chí không biết nên bắt đầu từ đâu, đành phải gật đầu liên tục, rồi nói: “Nếu có người phù hợp, cháu cũng sẽ giúp cậu ấy để mắt ạ, ừm, được thôi, chủ yếu là cháu chỉ quen mỗi cậu ấy là sư tử thôi.”
“Sư tộc ít quá!” Bố Kim lại có chút buồn bã: “Không thì ở đoàn xiếc thú, không thì ở sở thú, cũng chẳng chịu tu luyện tử tế, chẳng ai tiến bộ cả. Vẫn là Nhân tộc các cháu khai chi tán diệp, phồn thịnh ngàn năm vạn năm, tìm đối tượng cũng dễ dàng…”
Ăn xong bữa cơm, Giang Hồng suýt nữa nghẹn đến nội thương. Trong phòng Kim, cậu cười lăn lộn trên sàn nhà.
Kim: “Ai, để cậu chê cười rồi.”
“Không sao, không... không sao đâu.” Giang Hồng nói: “Ở nhà tớ cũng có nhiều chuyện ‘khó đỡ’ lắm, để tớ kể cậu nghe.”
Phòng của Kim cũng mang phong cách trang trí Ba Tư cổ kính. Trong phòng có một chiếc giường lớn trải nệm mềm mại, ngoài cửa sổ trồng rất nhiều cây cọ, lại có một cái bàn thấp trên sàn nhà. Kim đang ngồi bệt trước bàn, chép kinh Phật.
Thế là Giang Hồng kể cho Kim nghe chuyện của mình và Lục Tu. Kim liền dừng lại, khó tin nhìn Giang Hồng.
“Sao có thể?” Kim nói.
“Cậu cũng cảm thấy đúng không?” Giang Hồng cười nói: “Cậu xem, cậu cũng cảm thấy hai chúng mình ở bên nhau, nên mình mới ngốc nghếch như vậy, mới đi tỏ tình với anh ấy chứ.”
Kim: “Không, Giang Hồng, không phải…”
Giang Hồng vội vàng ra hiệu thôi đi, rồi nói: “Dù sao thì tóm lại là, làm cả hai bọn mình đều ngại chết đi được…”
Kim: “Giang Hồng, khoan đã, chuyện này không thể nào. Lục Tu rõ ràng là thích cậu.”
Giang Hồng nói: “Anh ấy đúng là rất thích tớ, chỉ là không yêu tớ, anh ấy chỉ coi tớ như em trai thôi. Được rồi, tớ đã chấp nhận rồi, giờ không còn đau khổ đến thế nữa, không, một chút cũng không đau khổ, cậu thấy không? Tớ còn có thể cười mà nói ra…”
Kim: “Logic của Yêu tộc khác với Nhân tộc các cậu. Thích là thích, người không thích thì căn bản sẽ không... Giang Hồng, trừ phi... Ừm... À, trừ phi…”
Kim bỗng nhiên im lặng, suy tư điều gì đó.
Giang Hồng: “?”
“Không có gì.” Kim lại nói: “Cậu nói tiếp đi.”
Giang Hồng “Ừm” một tiếng, rồi nói: “Tiếp theo mới là trọng điểm đây, tớ nghi ngờ bố mẹ tớ từ đầu đến cuối đều biết chuyện này ấy chứ! Hay nói cách khác, họ cảm nhận được tớ có khả năng chia tay Lục Tu, nên bố tớ đã giới thiệu cho tớ một người bạn cháu ngoại, cái cậu nam sinh này…”
Kim nghe xong câu chuyện, nói: “Có lẽ cậu đa nghi quá, chỉ là trùng hợp thôi?”
Giang Hồng liền bắt đầu cùng Kim phân tích chuyện này, nhưng cuối cùng Kim không thể không thừa nhận, nếu một sự việc, nó trông có vẻ là như thế, nghe cũng có vẻ là như thế, lại không có lý do nào khác, thì việc tìm kiếm thêm nhiều lời giải thích khác chẳng khác nào tự lừa dối mình; không cần thiết phải giãy giụa nữa, cứ chấp nhận đi.
Kim cuối cùng nói: “Đúng là rất xấu hổ thật.”
Giang Hồng suy nghĩ một lát, rồi nói: “Tớ còn một chuyện muốn hỏi cậu nữa, đối với yêu quái mà nói, giới tính thực sự... không quan trọng sao? Hay nói cách khác... không quan trọng đến thế?”
Giang Hồng nhớ lại cái đêm Lục Tu từ chối lời tỏ tình của cậu, khi nói đến việc cả hai đều là đồng giới, nguyên văn lời Lục Tu là “Chuyện này không liên quan đến giới tính”.
Kim nói: “Không quan trọng, hoàn toàn không có bất kỳ yếu tố ảnh hưởng nào.”
“Ồ, vậy sao?” Giang Hồng nghĩ bụng, với tư cách là một con người, cậu băn khoăn nhiều hơn là việc hai người cùng giới tính, đây quả thực là trở ngại tâm lý lớn nhất của cậu.
Kim nói: “Từ góc độ tìm kiếm bạn tình mà nói, chỉ cần là thích, đồng tính hoàn toàn có thể. Đồng tính ở bên nhau sẽ không có con nối dõi, chỉ đơn thuần là để thỏa mãn nhu cầu ‘thích’ ở cấp độ đó thôi.”
Giang Hồng nói: “Thôi được, xem ra là tớ đã băn khoăn quá nhiều. Dù sao thì nếu anh ấy đã không thích tớ, cũng không cần thiết phải băn khoăn liệu có phải vì nguyên nhân này không.”
Kim nói: “Yêu tộc không giống Nhân tộc các cậu, không có thánh hiền lập quy củ, trong việc tìm kiếm bạn tình có phần phóng khoáng hơn. Dù là chế độ một vợ một chồng hay một chồng nhiều vợ, thậm chí ly hôn, phần lớn đều bắt nguồn từ sự tiến hóa để sinh tồn. Ngay cả Nhân tộc các bạn, nhiều quy tắc về luân lý mà các thánh hiền xa xưa đặt ra cũng xuất phát từ mục đích sinh tồn của chủng tộc, ví dụ như không thể kết hôn cận huyết, vì dễ mắc bệnh di truyền.”
Giang Hồng: “Cậu có thể chấp nhận quan hệ đồng tính không? Đề tài này có quá mạo phạm không?”
“Có thể chứ.” Kim nói: “Đương nhiên là có thể. Một số chủng tộc đực quả thật đẹp hơn cái, đó là sự thật. Nếu Lương Lương là mèo đực, mình cũng có thể chấp nhận. Ở bên đồng tính thiên về hướng tận hưởng thuần túy hơn... Chỉ có một điều, bởi vì trong tự nhiên, tinh tử (t*nh tr*ng) tương đối quý giá, lại chịu sự hạn chế của kỳ tìm kiếm bạn tình, cho nên để sinh sản con nối dõi, phần lớn giống đực sẽ không chủ động tìm kiếm đồng tính. Dù sao thì toàn bộ kỳ tìm kiếm bạn tình cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, dù cậu có thích đồng tính này đến mấy, dùng hết tinh tử vào người đó, có nghĩa là đã lãng phí cơ hội sinh sản rồi.”
Đây quả thực là vật cạnh thiên trạch (quy luật chọn lọc tự nhiên) tr*n tr**, Giang Hồng cảm thấy mình như đang học một khóa phổ cập khoa học sinh vật.
“Thôi được rồi.” Giang Hồng nói.
“Nhưng rồng căn bản sẽ không quan tâm chuyện này.” Kim lại thở dài, nói: “Long tộc là hành xử khác người nhất.”
Giang Hồng nằm trên chiếc đệm Ba Tư hình tròn khổng lồ của Kim, nhìn những họa tiết hồi văn trang trí trên trần nhà, hỏi: “Tại sao?”
Kim nói: “Rồng không cần nghĩ đến việc chấn hưng chủng tộc, họ cũng đã sớm ngộ Thiên Đạo.”
Giang Hồng nói: “Tại sao không cần chấn hưng chủng tộc?”
Kim nói: “Cậu nghĩ xem, tại sao trong thiên địa lại chỉ có ít rồng như vậy?”
Giang Hồng: “Đúng vậy, tại sao chỉ có hiệu trưởng Hạng và Lục Tu là hai con rồng?”
Kim: “Nếu khắp nơi đều là rồng, linh khí còn đủ cho họ tu luyện sao?”
“Cũng đúng.” Giang Hồng có chút mệt mỏi, đáp: “Nếu có nhiều rồng quá, thì sẽ lộn xộn.”
“Cơ thể càng mạnh mẽ.” Kim lại nói: “Thì càng bị tự nhiên trói buộc, đây cũng là quy tắc của vạn vật, thế giới sẽ tự bảo vệ mình, để không bị sụp đổ.”
“Ừm…” Mí mắt Giang Hồng dần nặng trĩu, lại mang theo chút men say, từ từ ngủ thiếp đi. Nửa đêm, cậu cảm thấy Kim đắp chăn cho mình, liền cựa quậy vào trong, sờ phải một tay lông.
“Sao lại rụng nhiều lông thế này…” Giang Hồng mơ mơ màng màng nói.
“Gần đây đang thay lông.” Kim nói: “Mai tớ bảo người nhà lấy máy hút bụi hút một chút…”
Khi ngủ đến nửa đêm, Giang Hồng đột nhiên cảm thấy xung quanh dường như đang rung chuyển.
“Không cần dùng máy hút bụi bây giờ đâu!” Giang Hồng nói: “Ồn quá!”
“Không sao đâu, cậu ngủ đi.” Kim đáp ở một bên.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, điện thoại của Giang Hồng có một đống lớn tin nhắn chưa đọc.
Giang Hồng: “???”
Nắng sớm chiếu rọi, Kim đã dậy, mặc áo ba lỗ trắng và quần dài, đang cho cá ăn bên ngoài.
Giang Hồng nhìn vào điện thoại, trên đó toàn là những tin nhắn hỏi thăm cậu, trong nhóm gia đình, bố mẹ cậu đều rất sốt ruột.
【Giang Hồng? Con vẫn ở Thiên Thủy à? Không đi Tây An chứ?】
Tiếp theo, trong khung chat của Giang Hồng với mẹ, là năm sáu cuộc gọi video nhỡ.
【Bảo bối, con ở đâu? Mau gọi lại cho mẹ! Sốt ruột chết đi được!】
Giang Hồng vội vàng gọi lại cho mẹ, bên kia mẹ Giang nói: “À, tốt rồi, vẫn ở Thiên Thủy à, vậy mẹ cúp máy đây, mẹ đi ngủ đây, mẹ với bố con thức trắng cả đêm, lo chết đi được.”
Giang Hồng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Mẹ Giang đáp: “Không có gì là tốt rồi, tim mẹ bé tí tẹo à…”
Mẹ Giang trực tiếp cúp điện thoại, sự nghi hoặc của Giang Hồng quả thực lên đến đỉnh điểm. Cậu lại nhìn các nhóm chat khác, hoảng sợ.
“Tây An xảy ra vụ nổ lớn ư?” Giang Hồng kêu lên: “Kim!”
“Tớ thấy rồi!” Kim đáp: “Ăn sáng trước đã.”
Bữa sáng được chuẩn bị với trà sữa, các loại hạt, điểm tâm và mì, lần lượt được bưng lên. Bố Kim đến, nói vài câu với họ, đại ý là hôm nay ông có chút việc, xin lỗi không thể tiếp đón được, rồi dặn Kim đưa Giang Hồng đi Mạch Tích Sơn chơi cho thoải mái rồi ông đi.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Giang Hồng nói: “Khu Nhạn Tháp đó.”
May mà không phải ở Đại Nhạn Tháp, nhưng nghe nói ở nơi đông người qua lại, lúc hơn mười một giờ đêm, đã xảy ra một vụ tai nạn. Đó chính là thời điểm khách du lịch tham quan xong, mọi người chuẩn bị về nhà.
Trong nhóm chat ký túc xá, trong nhóm lớp cũng không ngừng cập nhật tin tức. Có người hỏi có video không, muốn xem video, nhưng lớp trưởng lại nói không có video, mọi người đừng hỏi.
Trương Tích Đình cũng hỏi: 【Chuyện lớn như vậy, cả mạng xã hội lại không có video nào sao? Có người chết không? Chết bao nhiêu người? Cũng không có thông báo gì cả!】
Giang Hồng dự cảm được sự việc không hề đơn giản, Kim nói: “Tớ lên mạng tìm rồi, không có bất kỳ video nào. Chỉ nói là sự cố nổ khí thiên nhiên thôi.”
“Không thể nào không quay được video chứ?” Giang Hồng nói: “Có nhiều camera giám sát như vậy... Nếu tất cả đều bị xóa, thì chỉ có một kết luận duy nhất…”
Thực ra mọi người đều nghĩ đến kết luận duy nhất đó: Vụ nổ này có liên quan đến sự kiện thế giới. Chỉ có như vậy, nó mới có thể bị xóa bỏ khỏi toàn bộ mạng xã hội.
—---------------------------
(1)Thảm Ba Tư (hình ảnh chỉ mang t/c minh hoạ
(2) Tiếng Duy Ngô Nhĩ hay tiếng Uyghur (ئۇيغۇر تىلى, Уйғур тили, Uyghur tili, Uyƣur tili hay ئۇيغۇرچە, Уйғурчә, Uyghurche, Uyƣurqə) là ngôn ngữ chính thức của người Duy Ngô Nhĩ với khoảng hơn 10 triệu người nói tại khu tự trị Tân Cương. Còn 300.000 người Duy Ngô Nhĩ sống ở Kazakhstan cũng nói ngôn ngữ này. Tại Kazakhstan và Uzbekistan có rất nhiều người nói sử dụng tiếng Duy Ngô Nhĩ như là ngôn ngữ chính, và một vài nhóm dân các nước láng giềng Trung Á cũng sử dụng ngôn ngữ này.- Theo Wikipedia, tìm hiểu thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Ti%E1%BA%BFng_Duy_Ng%C3%B4_Nh%C4%A9