Vạn Vật Phong Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường

Chương 87

Lục Tu vừa đi, tất cả học sinh dần dần tan tác.

 

Đậu Khoan quả thực tức muốn hộc máu, cùng An Kiệt và thanh niên kia xuống lầu, rồi cũng rời đi.

 

Trong tòa nhà hành chính, Hiên Hà Chí với vẻ mặt trời sập (vẻ mặt lo lắng), bước lên lầu.

 

“Làm sao bây giờ?” Hiên Hà Chí nói: “Có phải đã đắc tội với ‘họ’ rồi không?”

 

Tào Bân trầm mặc đứng trên hành lang tòa nhà hành chính. Khả Đạt nhìn về phía Tào Bân, hai người trao đổi ánh mắt, đều không nói lời nào.

 

Hiên Hà Chí vẻ mặt đưa đám nói: “Vốn dĩ nhân viên công vụ đã đang tuyển dụng người mới, còn bắt phải giao báo cáo cuối năm về. Cái này có phải càng không hy vọng gì nữa không?”

 

Khả Đạt: “...”

 

Tào Bân bất đắc dĩ thở dài, rồi nhìn Giang Hồng.

 

“Về nghỉ ngơi đi.” Tào Bân nói: “Em chắc cũng rất mệt rồi. Lục Tu bảo tôi nói với em, đừng sợ.”

 

Giang Hồng nghĩ bụng: Nhưng anh ấy vẫn luôn không trả lời tin nhắn của mình.

 

Tào Bân lại nói với Khả Đạt: “Tối nay vất vả cho cậu rồi, chú ý cảm xúc của họ một chút. Ngày mai bắt đầu cho các tổ trưởng niên cấp đi nói chuyện với họ đi.”

 

Đêm đó, Đại học Thương Khung bao trùm không khí bất an, yên tĩnh đến mức hơi khác thường. Trong sự khác thường này, dường như có vô số cuộc thảo luận lén lút đang diễn ra. Phần lớn các phòng ký túc xá đóng hoặc khép hờ cửa, số phòng bật đèn chiếm bảy tám phần.

 

Giang Hồng trở về phòng ký túc xá, chỉ muốn bật một bài “Cảm giác cơ thể bị rút cạn”.

 

Kỳ lạ thay, tối nay, tất cả các nhóm QQ đều rất yên tĩnh. Kim nằm trên giường, tùy tay lật một quyển sách, không đặc biệt hỏi Giang Hồng có ổn không, hay tinh thần thế nào.

 

“Tớ sắp chết mất.” Giang Hồng vừa lo lắng cho Lục Tu, lại cảm thấy trường học chỉ sau một đêm đã thay đổi hoàn toàn.

 

“Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Kim nói: “Tớ tin tưởng Hiệu trưởng Tào, thầy ấy có thể giải quyết tất cả vấn đề, chỉ đứng sau Hạng đại vương thần thông quảng đại.”

 

Giang Hồng trở mình, quay mặt vào tường, nhìn điện thoại. Lục Tu không trả lời. Có lẽ anh ấy đang cưỡi chiếc Kawasaki H2 của mình, phóng như bay trên đường cao tốc. Nói như vậy không chừng đối với anh ấy mà nói vẫn là chuyện tốt... Anh ấy có lẽ cũng không thích cuộc sống viên chức dạy học ở trường sao? Tất cả đều là vì mình, Lục Tu mới ở lại trường... Nhưng anh ấy có giận không? Có phải anh ấy giận vì phản ứng của mình không?

 

Không đạt được điều mình muốn, liền trở nên lạnh nhạt. Giang Hồng cũng cảm thấy mình thật ích kỷ và rất có lỗi với Lục Tu, đang nằm hữu khí vô lực mà suy nghĩ lại.

 

“Giang Hồng?” Kim lại nói.

 

“Mình sắp chết rồi.” Giang Hồng r*n r* nói.

 

Kim đáp: “Cậu sẽ không chết đâu, tớ nấu mì gói cho cậu ăn nhé.”

 

“Vậy mình muốn ăn hai gói…” Giang Hồng trở mình, lại r*n r* nói: “Sắp chết…”

 

“Được.” Kim liền đứng dậy, đi mở bếp nhỏ nấu mì.

 

Giang Hồng nằm một lát, có người nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhìn thoáng qua, chỉ chỉ Giang Hồng, Kim nói: “Chưa ngủ đâu.”

 

Liên Giang liền đi tới, nhảy lên nằm trên giường Giang Hồng, đẩy cậu sang một chút.

 

“Cậu không sao chứ?” Liên Giang nói: “Mai đi thành phố chơi, đi không?”

 

Giang Hồng nói: “Không.”

 

Một lát sau Tiểu Bì cũng tới, cũng nhảy lên giường Giang Hồng. Ba nam sinh chen chúc vào nhau, Giang Hồng nói: “Giường sắp sập rồi!”

 

“Các cậu đang ăn gì vậy?” Tiểu Bì nói: “Tớ cũng muốn ăn!”

 

Kim nói: “Nấu thêm cho mỗi cậu một gói nữa nhé, được thôi, nồi sắp không chứa nổi rồi.”

 

Liên Giang nói: “Tớ muốn thêm hai quả trứng.”

 

Trương Tích Đình và Hạ Giản vẫn chưa về, thế là bốn người bắt đầu ăn mì gói trong phòng ký túc xá. Giang Hồng nói: “Sao không ở phòng ký túc xá của các cậu?”

 

“Đang cãi nhau đó.” Liên Giang nói: “Không muốn đi.”

 

“À?” Giang Hồng ngơ ngác nói: “Phòng ký túc xá của các cậu không phải vẫn luôn chơi với nhau rất tốt sao? Sao lại cãi nhau?”

 

Liên Giang: “Còn có chuyện gì nữa chứ? Chuyện tối nay đó.”

 

Giang Hồng nghĩ bụng có lẽ quả thật là như vậy. Cậu nhớ ngày đầu tiên nhập học, học sinh Yêu tộc và học sinh Nhân tộc quả thật không nói chuyện với nhau, ngay cả đi xe buýt cũng phải phân chia ranh giới rõ ràng, yêu ngồi riêng, người ngồi riêng. Nhưng người trẻ tuổi thì luôn tiếp nhận rất nhiều điều mới mẻ. Một học kỳ trôi qua, mọi người quen biết và hiểu nhau hơn, liền trở nên thân thiện.

 

Tuy không đến mức thân mật khăng khít, nhưng ít nhất giữa yêu và người đều duy trì được sự hòa hợp bề ngoài. Có lẽ cũng có những yếu tố kìm hãm nào đó, dù sao Yêu tộc và Nhân tộc chưa từng bùng phát xung đột quy mô lớn.

 

Kim nói: “Ai là người khơi mào trước vậy?”

 

“À?” Liên Giang nói.

 

Kim lại hỏi: “Tiểu Bì, cậu có biết không? Chuyện này, nhất định phải có người dắt đầu chứ?”

 

Đúng rồi... Giang Hồng thậm chí còn chưa nghĩ đến vấn đề này.

 

Tiểu Bì nói: “Tớ... Tớ không biết đâu, bố tớ và những người khác hình như cũng đang điều tra.”

 

Liên Giang cũng “ừm” một tiếng, mọi người dường như đều nhận ra một điểm kỳ lạ nào đó. Giang Hồng nói: “Tớ biết Lục Tu không thể nào xúi giục học sinh đứng ra vì mình…”

 

“Đúng vậy.” Kim ngôn giản ý cai (nói ngắn gọn, súc tích) mà nói: “Mọi chuyện rất có thể chính là như cậu nghĩ, nhưng cũng không cần nghĩ quá nhiều là được.”

 

“Ừm…” Giang Hồng nói, đồng thời nghĩ thầm: Nếu có người tập hợp học sinh, cố tình đối nghịch với Khu Ủy, vậy thì hẳn phải có hai điều kiện: một, biết chân tướng sự việc hoặc một phần chân tướng, ít nhất là biết Khu Ủy muốn đến đưa Lục Tu đi; hai, mong muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Yêu tộc và Nhân tộc.

 

Đương nhiên, cũng có khả năng là người cầm đầu này thuần túy xuất phát từ sự tự phát... Mình nên cảm ơn hắn, hay là trách cứ hắn đây? Giang Hồng lại có chút rối rắm. Từ góc độ của trường học mà nói, hành động lần này quả thực đã làm mâu thuẫn gay gắt hơn, nhưng liệu mâu thuẫn sẽ tự biến mất sao? Không, nó vẫn luôn ở đó, nói không thấy được chỉ là tự lừa dối mình thôi.

 

Nếu đúng là mưu đồ của phe Mê Hoặc, thì chiêu này quả thực gần như không cách nào hóa giải, chắc hẳn Tào Bân cũng rất đau đầu đi?

 

Nửa đêm hai giờ sáng, các phòng ký túc xá sôi nổi tắt đèn, quản lý ký túc xá hóa thân thành “gà trống la hét”, lấy giọng the thé hung tợn mà kêu to: “Tôi mặc kệ các anh đang nghĩ gì! Tốt nhất là tất cả biến về nhà đi, bỏ học luôn đi!”

 

Kim vội vàng thu dọn đồ đạc trên bàn, tắt đèn, Giang Hồng vẫn còn đang xem điện thoại.

 

Cuối cùng, khung tin nhắn của Lục Tu nhấp nháy, trả lời một câu.

 

【Tôi đến Vu huyện rồi, bình an.】

 

Giang Hồng trả lời Lục Tu một cái biểu tượng cảm xúc, cuối cùng cũng có thể ngủ được.

 

Sáng hôm sau, Hạ Giản đã về trường. Trương Tích Đình thì trở về vào 11 giờ trưa. Mặt trời lên cao, Giang Hồng nghe thấy các bạn cùng phòng nói chuyện phiếm, trong lòng liền kiên định hơn rất nhiều, cảm thấy cuộc đời lại tươi đẹp hơn không ít.

 

Trương Tích Đình đề nghị đi nhà ăn ăn cơm, thế là cả phòng ký túc xá lại bắt đầu hành động tập thể.

 

“Tình hình Lục Tu thế nào rồi?” Hạ Giản có chút hiếu kỳ hỏi.

 

“Anh ấy…” Giang Hồng nhớ lại đêm qua Lục Tu đã nói trước mặt mọi người rồi, cũng không cần thiết giấu, liền nói: “Anh ấy đi Thánh địa Yêu tộc, ở Vu huyện.”

 

“Ồ…” Những người khác sôi nổi gật đầu, vậy thì Khu Ủy hẳn là không có cách nào với anh ấy.

 

Trương Tích Đình lại chú ý thấy trong nhà ăn không ít bàn, học sinh Yêu tộc bắt đầu tự phát tập trung lại với nhau, nhưng thần thái mọi người vẫn bình thường.

 

Hạ Giản nói: “Từ hôm nay, lão Hồ sẽ tiến hành tư vấn tâm lý cho từng học sinh Yêu tộc, chắc là đầu tiên lại bắt đầu từ mình.”

 

Trương Tích Đình: “Từ Bì Vân Hạo đi.”

 

Hạ Giản: “Bì Vân Hạo đâu phải yêu quái, đã sớm là người rồi.”

 

Giang Hồng: “Ừm? Tại sao lại bắt đầu từ cậu trước?”

 

Hạ Giản: “Từ cấp cao đến cấp thấp.”

 

Trương Tích Đình: “Mọi người đều là con tin, thì không cần phân biệt Bà La Môn, Kshatriya.” (Hai trong bốn đẳng cấp xã hội cổ đại của Ấn Độ)

 

“Con tin gì cơ?” Giang Hồng lại nghe thấy cách nói kỳ lạ.

 

Lập tức, Kim và Hạ Giản cùng nhau trách cứ nhìn Trương Tích Đình một cái, ý là cậu ta không nên nói như vậy.

 

Trương Tích Đình nói: “Có gì mà không thể nói? Không nói ra thì những vấn đề này không tồn tại sao?”

 

Hạ Giản thở dài, nói: “Cũng đúng, ít nhất điều đó thể hiện phòng mình, mọi người đúng là bạn tốt, đến chuyện như thế này cũng có thể mang ra trêu chọc.”

 

Kim nói: “Tớ vẫn luôn cảm thấy cùng Giang Hồng, Tích Đình, chính là người một nhà.”

 

Giang Hồng cũng không biết là nên vui vẻ hay buồn cho họ, lại hỏi: “Con tin là có ý gì vậy?”

 

“Chính là ý nghĩa bề ngoài đó.” Trương Tích Đình nói: “Cậu cảm thấy mục đích thành lập trường học này là gì? Bề ngoài là để thúc đẩy hai tộc người và yêu hiểu nhau, chấp nhận nhau…”

 

Giang Hồng bỗng nhiên nghĩ tới, lịch sử của Đại học Thương Khung rất ngắn, chỉ có mười năm. Mười năm trước, chắc hẳn không có ngôi trường này.

 

Thời gian cậu đến thế giới này cũng chỉ có một năm, so với lịch sử Trung Hoa hơn 5000 năm, chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi không thể ngắn hơn. Nhưng trong lịch sử trừ ma, cậu quả thật đã đọc được rất nhiều những mâu thuẫn giữa người và yêu đã xảy ra trước đây. Trên thực tế, những mâu thuẫn này từ khi xã hội loài người được thành lập, từ thuở sơ khai của văn minh, đã chưa bao giờ dừng lại.

 

Đến thời Đường, cuộc tranh đấu giữa hai tộc yêu và người đạt đến đỉnh điểm. Thiên Ma chuyển sinh, bùng nổ Loạn An Sử. Nhưng may mắn có Yêu Vương và Đại Khu Ma Sư liên thủ, cuối cùng đã vượt qua mà không gặp nguy hiểm lớn.

 

Hiện giờ, Hạng Thành thành lập Đại học Thương Khung, dùng phương thức này để đồng hóa Yêu tộc. Điều này cũng đã tạo ra một loại khế ước khác: Khi tất cả những người thừa kế của các gia tộc đại yêu quái ở Thần Châu đều học ở Đại học Thương Khung, thì bất kể Khu Ủy có thừa nhận hay không, đều đã hình thành một thế cục: Các học sinh yêu quái trong bốn năm học này, đều trở thành “con tin” mà gia tộc của họ đặt ở Khu Ủy.

 

Khi Hạng Thành còn tại vị, anh ấy thân là Yêu Vương, lại là rồng, vì thế được Yêu tộc coi là người đại diện cho lợi ích của họ, mọi người cũng có thể an toàn vô sự. Sau khi Hạng Thành tạm thời rời đi, Lục Tu liền trở thành biểu tượng lợi ích của Yêu tộc.

 

Hiện giờ Khu Ủy vừa động đến Lục Tu, tự nhiên sẽ gây ra sự bất mãn cực lớn.

 

“Tớ hiểu rồi.” Giang Hồng đại khái có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của các học sinh Yêu tộc, tương tự như bị lừa dối. Có lẽ ngay từ đầu, cậu đã không đặc biệt quan tâm đến thân phận của mình. Yêu cũng được, người cũng được, mọi người đều là “con người”, đều là cư dân của thế giới này.

 

Cũng có lẽ chính vì vậy, trong phòng ký túc xá của cậu mới tự nhiên mà bị sự lạc quan của cậu lây nhiễm. Trong toàn bộ niên cấp, bạn bè Yêu tộc của cậu cũng là nhiều nhất.

 

“Buổi chiều đi thành phố chơi đi!” Hạ Giản nói.

 

Cùng ngày đó họ đi thành phố, Giang Hồng nhìn thấy khách sạn và phố thương mại bị sập. Nơi đó được quây bằng bạt, phía trước đặt rất nhiều hoa do người dân mang đến, vì thế càng cảm thấy đau lòng hơn.

 

Trương Tích Đình nói: “Khu Ủy sẽ xử lý.”

 

Cuối cùng, chuyện này quả nhiên giống như Trương Tích Đình nói, được xử lý êm đẹp. Đậu Khoan hiển nhiên đã quen tay trong việc xử lý loại chuyện này. Mặc dù Lục Tu Hắc Ám vẫn chưa bị bắt, nhưng có thể cảm nhận được sự nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Trong khuôn viên trường có không ít giám sát viên trú đóng, giám sát mọi hành động của họ. Nghe nói trong phạm vi cả nước, các Khu Ma Sư bắt đầu làm việc luân phiên 24 giờ, để đề phòng phe Mê Hoặc lại đến.

 

Cố vấn Hồ Thanh Tuyền hẹn nói chuyện riêng với từng học sinh Yêu tộc. Theo lời Kim thuật lại, phần lớn là tình trạng về sinh hoạt và tinh thần, cũng không đề cập đến chuyện khác.

 

Giang Hồng vẫn chờ đợi những lời thăm hỏi hàng ngày từ Lục Tu. Sau khi đến Vu huyện, Lục Tu cũng không nhắc đến việc mình đang làm gì, nhưng mỗi buổi sáng sẽ thường lệ hỏi cậu đã dậy chưa, buổi tối thì sẽ chúc ngủ ngon.

 

Giang Hồng cố gắng nói thêm vài câu, nhưng Lục Tu lại rất ít khi trả lời, thường phải đợi mấy tiếng đồng hồ, lại chỉ trả lời ngắn gọn một hai câu, giống như một người bạn trai đã mất hứng thú với bạn gái.

 

Anh ấy chắc hẳn rất bận, Giang Hồng muốn “chữa lành” mối quan hệ với Lục Tu. Dường như từ đêm đó trở đi, giữa họ có một bức tường ngăn cách, đến nỗi không ai trong hai người họ nói ra được rốt cuộc là ngăn cách bởi điều gì. Giang Hồng càng không dám hỏi anh ấy khi nào trở về, hoặc không dám truy hỏi tung tích của Lục Tu Hắc Ám.

 

Điều duy nhất có thể khẳng định là, anh ấy nhất định cũng đang dốc hết sức tìm kiếm Lục Tu Hắc Ám, khi anh ấy tìm được mục tiêu, sẽ rút ra thanh kiếm mà Giang Hồng đã tự tay chế tạo cho anh ấy.

 

Ngày 1 tháng 9, Đại học Thương Khung đúng hạn khai giảng. Năm nay có không ít tân sinh viên. Lớp trưởng đối chiếu danh sách, hỏi ai tình nguyện đi hướng dẫn các em khóa dưới. Giang Hồng nghĩ đến Lục Tu, lại cảm thấy hứng thú ít ỏi, không chủ động đăng ký.

 

Nhưng theo thông lệ hàng năm, khi sinh viên năm nhất khai giảng, sẽ có cấp cao của Khu Ủy đến phát biểu, chào hỏi và làm quen với mọi người.

 

Năm nay, sau khi tất cả sinh viên năm nhất hoàn thành huấn luyện quân sự, Giang Hồng thấy không ít gương mặt mới trong khuôn viên trường. Khi đại hội tân sinh viên được triệu tập, không ít học trưởng, học tỷ và cả những học sinh cùng khóa cũng sôi nổi kéo đến hội trường.

 

“Nghe xem nào.” Trương Tích Đình cũng đến, nói: “Tớ muốn xem Trần Chân nói gì.” Năm trước vào thời điểm này, Giang Hồng và Lục Tu ngồi cạnh nhau.

 

“Năm nay chúng ta phải đi Vu huyện thực tập đấy.” Trương Tích Đình lại nói: “Cũng không biết Yêu tộc có chấp nhận không.”

 

“Chắc chắn sẽ chấp nhận.” Giang Hồng nói.

 

Hiện tại Lục Tu đang ở thánh địa làm Yêu Vương, anh ấy sẽ không từ chối các sư đệ muội đến thực tập.

 

Khi đi thực tập, cậu sẽ được gặp Lục Tu, nhưng việc thực tập phải đến học kỳ sau. Giang Hồng nghĩ đến điểm này, càng không có tinh thần, từ khi khai giảng đến giờ, vẫn có vẻ hơi uể oải ủ rũ.

 

Đại hội chào mừng tân sinh viên bắt đầu, cấp cao của Khu Ủy vừa xuất hiện, toàn bộ hội trường lớn lập tức vang lên tiếng la ó.

 

“Yên lặng!”

 

Không cần hỏi, người đầu tiên đứng ra tự nhiên là Hiên Hà Chí.

 

Trần Chân đã đến! Lần này thật hiếm hoi, còn có cả An Kiệt nữa!

 

So với năm ngoái, Đậu Khoan không xuất hiện nữa, có lẽ vì đã chọc giận các học sinh Yêu tộc, có lẽ vì tính cách cá nhân thực sự quá khó ưa.

 

“Này.” Trương Tích Đình nói nhỏ: “An Kiệt cũng đến kìa.”

 

Kim và Hạ Giản từ cửa sau lẻn vào hội trường, từ xa làm một cử chỉ về phía họ. Nhìn khắp nơi, gần như tất cả học sinh Yêu tộc đều đến, bất kể là niên cấp nào. Hội trường lớn vạn người chưa bao giờ đông đúc như hiện tại, còn có những học sinh không tìm được chỗ ngồi, đơn giản là ngồi luôn ở lối đi, bậc thang.

 

Mọi người đều muốn xem Trần Chân hôm nay định nói gì, liệu có sẵn lòng đối mặt với chuyện lần trước không.

 

Trần Chân rõ ràng là người thân kinh bách chiến (có nhiều kinh nghiệm), căn bản không thèm để ý loại sân khấu nhỏ này. Anh ta tùy ý liếc nhìn khắp lễ đài, tùy ý ngồi xuống, tùy ý nói vài câu với Tào Bân bên cạnh.

 

Nhưng Tào Bân không trả lời anh ta, chỉ im lặng nhìn các học sinh.

 

“Đầu tiên.” Hiên Hà Chí nói lời mở đầu: “Trước tiên, xin gửi lời chào mừng nồng nhiệt nhất tới tất cả các bạn học sinh mới nhập học!"

 

Dưới khán đài im lặng, Hiên Hà Chí làm vài động tác “vỗ tay”, sau đó mới có tiếng vỗ tay lác đác vang lên, không khí vẫn áp lực và nguy hiểm.

 

Giang Hồng không thể nhìn nổi, hô to một tiếng.

 

“Chào mừng các em! Đây là một ngôi trường rất tốt!”

 

Trương Tích Đình giật mình vì Giang Hồng, nhưng lập tức hoàn hồn, cũng đi theo hô lớn: “Tôi yêu Đại học Thương Khung!”

 

Ngay lập tức, cả lễ đài cười vang, lập tức có người huýt sáo, ồn ào, ngay sau đó mọi người bắt đầu vỗ tay. Tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn, không khí cuối cùng cũng hiếm hoi được thả lỏng.

 

“Đại học Thương Khung yêu tôi!” Lại có người hô.

 

“Tào Bân là nam thần của tôi!” Dưới khán đài không biết từ đâu, có một giọng nữ lại đi theo hô một câu.

 

“Đương nhiên, Koduck cũng thế.” Lại có một giọng nói rõ ràng cất lên, giọng không lớn nhưng lại rất đột ngột trong không gian yên tĩnh.

 

Điều này gây ra tiếng cười vang mạnh mẽ hơn. Mặc dù không biết là âm dương quái khí hay thật lòng ca ngợi, nhưng sau những đợt tấn công liên tiếp, tinh thần mọi người cuối cùng không còn căng thẳng như vậy nữa.

 

Giang Hồng chú ý thấy Tào Bân đang nhìn chằm chằm cậu, khó khăn lắm khóe miệng mới khẽ động đậy.

 

“Cậu nghĩ gì vậy?” Trương Tích Đình nói: “Sao tự nhiên lại lên cơn?”

 

“Không có mà.” Giang Hồng nói nhỏ: “Đúng là lời thật lòng của mình. Hơn nữa mình cảm thấy, đây là nghi thức chào mừng tân sinh viên, không nên tràn ngập loại cảm xúc... như vậy, đúng không?”

 

Trương Tích Đình gật đầu, cậu ta hiển nhiên cũng cảm nhận được điều đó, nên mới đi theo Giang Hồng kêu.

 

Hiên Hà Chí “ấy” một tiếng, cũng không cảm thấy bất mãn vì không ai yêu mình. Ông ta nói một tràng thao thao bất tuyệt (nói liên tục không ngừng) những lời khuôn sáo như “mưa thuận gió hòa”, nhưng dưới khán đài không hiểu sao mọi người đều cảm thấy rất buồn cười. Dường như sau khi Giang Hồng đã “mở khóa” không khí bằng câu nói kia, sự hài hước và cảm giác hoang đường liền bắt đầu lây lan cho nhau. Cho dù Hiên Hà Chí nói gì, làm gì, đều gây ra không ít tiếng cười. Đến cuối cùng, tiếng cười càng lúc càng lớn, hiện trường đã hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Hiên Hà Chí đầu tiên là lập tức xem xét trang phục của mình, không có vấn đề gì cả! Lại lén nhìn vào màn hình điện thoại dùng làm gương, cũng không có bất kỳ dị thường nào. Nhưng càng thấy vẻ mặt ngạc nhiên của ông ta, các học sinh bên dưới lại càng cảm thấy buồn cười.

 

Tào Bân khụ một tiếng ra hiệu đưa micro cho anh ấy.

 

Hiên Hà Chí liền đưa qua. Tào Bân cầm micro, toàn trường lập tức yên lặng.

 

“Cứ như vậy.” Tào Bân nói ngắn gọn: “Chúng ta xin mời lãnh đạo phát biểu, mọi người hoan nghênh.”

 

Lập tức tiếng vỗ tay sấm dậy! Giang Hồng giật mình, nhưng ngay sau đó, lại có người bắt đầu đập bàn, phát ra tiếng la ó. Tiếng vỗ tay không theo nhịp này ngày càng nghiêm trọng, thậm chí mơ hồ có một chút cảm giác bạo loạn.

 

Mấy hàng học sinh cuối cùng, thậm chí đứng cả lên bàn. Hiên Hà Chí lập tức đứng dậy, chỉ về phía hàng ghế sau, cảnh cáo không được gây rối.

 

Trần Chân ra hiệu không sao, nói: “Chào mọi người, tôi là Đại Khu Ma Sư Trần Chân, cũng là người nắm giữ Tâm Đăng thứ 273.”

 

Học sinh liền sôi nổi yên tĩnh lại. Trên đài, mọi người đều ngồi trên ghế cao của quầy bar. Dáng ngồi của Trần Chân trông rất thon dài, tư thế ngồi cũng rất có khí thế.

 

“Chuyện xảy ra mấy ngày trước, mọi người đều tận mắt chứng kiến, hoặc cũng đã nghe nói.” Trần Chân nói: “Hôm nay tôi không muốn nói những lời sáo rỗng, không muốn nói về việc ánh sáng chiến thắng bóng tối, cũng không mong đợi ý tưởng của Khu Ủy có thể nhận được sự đồng tình và thấu hiểu của các vị; tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người một điều, một điều vô cùng quan trọng…”

 

Bên trong hội trường im lặng như tờ. Giang Hồng cũng theo đó nín thở, cậu không ngờ Trần Chân hôm nay lại mở đầu bằng những lời như vậy.

 

“...Chúng ta đang đứng ở một ngã rẽ lịch sử.” Trần Chân nói: “Trong vài năm tới, nhân loại, Yêu tộc, cùng với vạn vật trên mảnh đất này, đều sẽ trải qua thử thách chưa từng có..."

 

Ánh mắt Trần Chân lại lướt qua toàn bộ hội trường, tầm mắt dừng lại trên người Giang Hồng trong chốc lát, rồi dời đi.

 

“...Khi đưa ra một số quyết định, chúng ta cần phải đặt tay lên ngực tự hỏi, liệu quyết định này có giúp chúng ta tỉnh táo nhận thức tình hình, phân biệt chân tướng và giải quyết vấn đề không? Hay đó chỉ là sự bộc phát cảm xúc nhất thời?”

 

Những lời này hiển nhiên không thể trấn an các học sinh Yêu tộc, nhưng Giang Hồng đã nhạy bén cảm nhận được điều Trần Chân muốn nói.

 

“...Kẻ địch của chúng ta đang tiến hành chia rẽ chúng ta.” Trần Chân lại nó: “Sức mạnh chia rẽ này quá mạnh mẽ, khó có thể ngăn cản. Tôi mong các bạn khi phán đoán vấn đề, hãy giữ sự thanh tỉnh cần thiết, đừng bị bất kỳ ai, bất kỳ ý chí nào lôi kéo.”

 

Có người đứng dậy, lớn tiếng nói gì đó, cắt ngang lời Trần Chân. Trần Chân nhất thời không nghe rõ, liền dừng lại, nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói.

 

Tào Bân liền búng tay giữa không trung một cái, giọng nói của người đó lập tức truyền khắp hội trường lớn.

 

“Yêu tộc trong mắt Khu Ủy, có phải vĩnh viễn là yếu tố bất ổn không?” Đó là một học trưởng khoá cao, giờ phút này chất vấn: “Tôi chỉ muốn biết, Khu Ủy coi chúng tôi là gì? Đối tượng có giá trị để cùng chung chiến tuyến sao? Hay là kẻ thù? Hoặc là bạn bè?”

Bình Luận (0)
Comment