Vạn Vật Phong Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường

Chương 89

Mấy ngày nay, dù việc học lại bận rộn, Giang Hồng cũng có xúc động mạnh mẽ, định tìm một ngày cuối tuần đi Vu huyện Thánh địa Yêu tộc để thăm Lục Tu.

 

Trước tiên mua một vé máy bay. Chiều thứ Sáu không có tiết học, về Trùng Khánh trước, có lẽ không kịp về nhà, trực tiếp ở sân bay là có thể đi xe buýt đường dài đến Vu huyện. Đến Vu huyện chắc cũng khoảng mười một, mười hai giờ đêm...

 

Nếu trải qua quốc khánh, thời gian sẽ dư dả hơn.

 

Thế nhưng đến nơi rồi nên tìm ai đây? Sạn đạo treo không sẽ mở ra vì mình sao? Có cần thông báo cho Phong Ly trước không? Nhưng mình không có phương thức liên lạc của bất kỳ Yêu Vương nào ở Thánh địa Yêu tộc. Tìm người dưới quyền có hữu dụng không?

 

Đến nơi rồi, Lục Tu có gặp mình không? Chắc là có chứ? Mình muốn nói gì với anh ấy đây?

 

Giang Hồng vì thế rất rối rắm, lật qua lật lại xem vé máy bay, kết quả còn bị phần mềm sát thục*. Cứ xem một lần lại tăng giá một lần, rất muốn ném điện thoại chửi bới.

 

(*Ý nói bị chặt chém, giá tăng cao.)

 

Giang Hồng đột nhiên nghĩ tới, các anh trai của Hạ Giản, một người ở Khu Ủy, một người ở Yêu Hiệp, hai đầu hạ chú*, không phải có thể tìm cậu ta sao?

 

(*Hai bên đều có người nhà)

 

“Bố.” Giang Hồng nịnh nọt mà nói với Hạ Giản.

 

Hạ Giản lạnh lùng đáp: “Làm gì, con trai, tôi không muốn ăn khuya.”

 

“Bố bố, bác bác có thể nào tạo điều kiện cho con vào Tổng bộ Yêu Hiệp Vu Sơn không?” Giang Hồng bò qua, lấy lòng, nói: “Dẫn con vào một lần đi?”

 

Hạ Giản liếc mắt nhìn cậu: “Cậu muốn đến đó làm gì? Sao không tìm Tiểu Vương bệ hạ chứ? Vương hậu nương nương, người làm vậy cả nhà chúng tôi sẽ bị chém đầu đó.”

 

Trương Tích Đình đang chơi game, cũng không quay đầu lại nói: “Đúng vậy, cậu là bố của vương hậu, đương nhiên cũng là bố của Yêu Vương. Yêu Vương nhất định không thể nhịn được, người đầu tiên phải tiêu diệt chính là cậu…”

 

Trong phòng ký túc xá chỉ có Kim biết tiền căn hậu quả, lập tức hiểu ra, nói: “Cậu muốn tạo bất ngờ cho anh ấy phải không?”

 

“Ừm…”

 

“À vậy à.” Hạ Giản nói: “Hiểu rồi, vậy tớ sẽ liên hệ cho người, Vương hậu nương nương.”

 

“Cảm ơn!” Giang Hồng quá cảm động.

 

“Nhưng mà sau kỳ quốc khánh là phải đi Yêu Hiệp thực tập rồi.” Trương Tích Đình nói: “Thật ra nếu cậu không vội thì chờ một chút cũng được.”

 

“À?” Giang Hồng mờ mịt nói: “Tại sao? Không phải là chuyện của học kỳ sau sao?”

 

“Năm nay sửa rồi.” Hạ Giản đáp: “Cậu không nghe Tiểu Bì lần trước nói sao? Có người muốn đến chỗ hiệu trưởng gây rối, nhưng còn chưa kịp lăn ra ăn vạ, hiệu trưởng liền sảng khoái đáp ứng rồi.”

 

Năm nay vì Yêu tộc gây rối quá dữ, cho nên mọi người đều không muốn đi Khu Ủy thực tập.

 

“Từ trước đến nay tôi là người biết lắng nghe điều phải.” Tào Bân trả lời về việc này là: “Nếu đại diện cho ý nguyện của các bạn học, tại sao không thể thương lượng? Tôi tuy là hiệu trưởng, nhưng cũng không hy vọng Đại học Thương Khung trở thành cái giá không thể mặc cả.”

 

Trong môn học Tổng Hợp Trừ Ma của Tào Bân, Giang Hồng lại có rất nhiều câu hỏi, nhưng quan trọng nhất, vẫn là trước tiên sùng bái Tào Bân một chút.

 

“Năm nay vì không ai muốn đi Khu Ủy, mọi người chen chúc đến Yêu Hiệp và Yêu Hiệp địa phương.” Tào Bân nói: “Không dễ dàng sắp xếp lịch trình, cho nên liền chuyển sinh viên chính quy năm 2 và năm 3 sang học kỳ 1.”

 

Ban đầu theo kế hoạch, Giang Hồng và các bạn lẽ ra phải học năm nhất ở Khu Ủy, năm hai ở Yêu Hiệp, năm ba thì phân tán đến các Khu Ủy tỉnh thành địa phương và cuối cùng là năm tư, đi đến Yêu Hiệp địa phương.

 

“Em muốn đi Vu huyện sao?” Tào Bân hỏi: “Đi thăm Lục Tu cũng tốt, cậu ấy ở thánh địa chắc là sống không được quen lắm.”

 

“Thật sao?” Giang Hồng đã từng đến đó, nghĩ đến thánh địa có chút quạnh quẽ, nói: “Thầy Khả Đạt cũng từng là đại diện Yêu Vương, thầy ấy có phải cũng không muốn làm không?”

 

“Chắc là không ai muốn ở lại đó đâu nhỉ?” Tào Bân tùy ý đáp: “Mọi người đều tham luyến hồng trần.”

 

Nhưng Giang Hồng không ngờ, Tào Bân nhanh như vậy đã đoán được, liền lần nữa cầu xin anh ấy đừng nói cho Lục Tu. Tào Bân lại hỏi: “Cậu ấy nhận được thanh kiếm em chế tạo cho cậu ấy, chắc hẳn rất vui mừng?”

 

“Em không biết…” Giang Hồng nói: “Chắc là rất thích chứ?”

 

Tào Bân liền không nói gì thêm, hơn nữa cũng không hỏi vấn đề mối quan hệ giữa Giang Hồng và Lục Tu, bắt đầu giảng bài.

 

“Giang Hồng.” Tan học, Viên Sĩ Vũ lại đến. Muốn vào tòa nhà hành chính cần quyền hạn, cậu ta không vào được, chỉ đành chờ Giang Hồng tan học ở dưới lầu.

 

Giang Hồng: “Ừm... Ai? Sao vậy?”

 

Viên Sĩ Vũ nói: “Cùng nhau ăn cơm đi?”

 

Viên Sĩ Vũ hầu như không có bạn bè trong trường. Học sinh Yêu tộc không chủ động tìm người Nhân tộc chơi, còn học sinh Nhân tộc phần lớn là con cháu các thế gia Khu Ma Sư, chắc hẳn đều biết chuyện phạm tội trong gia đình cậu ta nên đều tránh né.

 

Nửa năm qua, Viên Sĩ Vũ đều hành động đơn độc. Cậu ta thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra, càng không biết Giang Hồng chính là đứa trẻ đổi mệnh với mình. Cậu ta chỉ đơn thuần cảm thấy, trong toàn khối, trừ giáo viên ra, chỉ có Giang Hồng để ý đến mình, bản năng liền coi Giang Hồng là bạn bè.

 

“Được thôi.” Giang Hồng đã không còn ghét Viên Sĩ Vũ nữa. Một năm nay, cậu dường như càng tin vào vận mệnh, lại dường như càng không tin vào vận mệnh. Cậu mông lung cảm nhận được một chút về “mệnh”, nhưng lại không nói rõ ràng. Mọi thứ dường như có liên quan rất lớn đến tâm thái của chính cậu. Mối quan hệ giữa người với người, bao gồm Lục Tu, Tào Bân... Đặt mình vào trong đó, rất nhiều yếu tố đều thúc đẩy cậu, tránh khỏi vô số hoàn cảnh hiểm ác, dũng cảm một đường tiến về phía trước.

 

“Đây là bản chất của vận mệnh.” Tào Bân lần trước nghe xong lời cậu nói xong, đáp: “Hãy đi theo bản tâm của cậu, đừng sợ hãi những chông gai trên con đường phía trước.”

 

Vì thế, Giang Hồng và Viên Sĩ Vũ, tạm thời trở thành bạn bè.

 

Viên Sĩ Vũ vô cùng cô độc. Giang Hồng đôi khi nhìn thấy, cũng vô cùng không đành lòng. Trừ những việc liên quan đến bài tập, nếu hai người học chung, Giang Hồng liền sẽ đợi cậu ta cùng ăn bữa trưa.

 

“Cậu phải về nhà sao?” Viên Sĩ Vũ thấy Giang Hồng đang lướt thông tin vé máy bay.

 

“Ừm.” Giang Hồng nói: “Cậu có về không?”

 

Viên Sĩ Vũ nói: “Tôi không thể rời trường học, Khu Ủy cấm tôi về.”

 

Giang Hồng nhớ lại một chuyện, Viên Sĩ Vũ có phải đã bị khám xét nhà rồi không? Khu Ủy trong mắt cậu ta quả thật đại diện cho công lý hoặc quy trình công lý. Nhưng những tin đồn nghe được từ các học sinh Yêu tộc khác nói cho cậu biết, trong một số vụ khám xét nhà và bắt giữ, Khu Ủy xử lý không chút nương tay.

 

“Chắc là qua một thời gian nữa thì sẽ ổn thôi nhỉ?” Giang Hồng nói.

 

“Nếu cậu về thì có thể giúp tôi lấy một món đồ không?” Viên Sĩ Vũ nói: “Nó ở trong phòng sách nhà tôi. Tôi sẽ gửi địa chỉ và mật khẩu cửa nhà cho cậu. Nếu phiền thì thôi.”

 

Giang Hồng sảng khoái nói: “Nếu có nhiều thời gian thì tôi sẽ đi, không phiền đâu.”

 

Viên Sĩ Vũ có chút u buồn nhìn điện thoại của Giang Hồng. Khi hai người đối mặt, cậu ta lại nhìn Giang Hồng một cái, không nói gì. Giang Hồng biết, cậu ta nhất định đang nhớ mẹ. Tuổi tang phụ (tang phụ - cha chết sớm), sau khi trưởng thành, mẹ lại phạm tội, dù ngoài miệng không nói, trong lòng nhất định rất đau khổ.

 

Mấy ngày sau, Giang Hồng vẫn rất nhớ Lục Tu. Một ngày nọ, cậu cùng Viên Sĩ Vũ chụp một tấm tự sướng, gửi cho Lục Tu.

 

Lục Tu: 【???】

 

Giang Hồng: 【Cậu ấy coi em là bạn tốt.】

 

Lục Tu bên kia vẫn luôn ở chế độ đang soạn tin, nhưng lại không có tin nhắn nào được gửi đi. Giang Hồng thầm nghĩ đây là lần Lục Tu quan tâm mình nhất gần đây. Mình và Viên Sĩ Vũ trở thành bạn bè, đã kích hoạt từ khóa nào sao?

 

Cuối cùng, Lục Tu chỉ trả lời: 【Ừm.】

 

Giang Hồng tự hỏi nửa ngày ý nghĩa của từ “Ừm” này, muốn hỏi Lục Tu điều gì đó, nhưng lại không tìm thấy chủ đề.

 

Giang Hồng quyết định, sẽ đi trước kỳ quốc khánh. Cho dù khi nào bắt đầu thực tập, đều đi thăm Lục Tu trước. Vừa đúng kỳ nghỉ dư dả, còn có thể về nhà một chuyến, hồi máu rồi đi.

 

Một ngày nọ, đang lúc Giang Hồng đặt vé máy bay, nhận được điện thoại của mẹ.

 

“Bảo bối, con đang làm gì đó?” Mẹ Giang nói: “Quốc khánh có về không?”

 

Giang Hồng đáp: “Về ạ, con đang đặt vé máy bay đây.” Nghĩ thầm đây có phải là tâm linh tương thông không? Dù cách xa ngàn dặm, mình cũng có cảm ứng kỳ diệu với bố mẹ.

 

Mẹ Giang nói: “Vậy con về sớm một chút đi, gần đến kỳ nghỉ, vé máy bay không dễ mua.”

 

Giang Hồng đáp: “Con vẫn còn tiết học ạ, phải đến ngày 29 mới đi được... Khoan đã, sao vậy?” Cậu đột nhiên nghe ra giọng mẹ, dường như có chút không ổn, hỏi: “Trong nhà sao vậy? Mẹ.”

 

Mẹ Giang lập tức nói: “Không có gì đâu, vậy con cứ ngày 29 về đi.”

 

Giang Hồng nói: “Khoan đã mẹ, xảy ra chuyện gì vậy ạ? Bố đâu?”

 

“À, không có gì!” Giọng bố Giang nói ở bên cạnh: “Chỉ là mẹ con nhớ con thôi!”

 

“Thật sao?” Giang Hồng nghe được giọng bố, hơi yên tâm, nhưng bên kia lại xuất hiện một khoảng lặng ngắn ngủi. Thói quen và sự ăn ý lâu năm với bố mẹ, ngay lập tức nhắc nhở Giang Hồng, vào thời điểm này, bố mẹ cậu nhất định đang liếc mắt ra hiệu cho nhau!

 

Họ đang trao đổi chuyện gì?

 

“Mẹ!” Giang Hồng vào lúc chạng vạng tối, bên ngoài nhà ăn, nói lớn vào điện thoại: “Sao vậy? Mẹ nói thật đi, đừng gạt con!”

 

“Không có không có.” Mẹ Giang nói: “Bố con mấy ngày trước cảm thấy hơi choáng váng đầu, đến bệnh viện kiểm tra một chút, nói trong đầu có một khối u chiếm chỗ, bác sĩ cũng không chắc chắn, khuyên tốt nhất là làm tiểu phẫu trước, rồi cắt lát phân tích một chút.”

 

Khi nghe những lời này, đầu Giang Hồng lập tức “ong” một tiếng, trời đất quay cuồng.

 

“À, là như vậy ạ.” Giang Hồng có chút mơ hồ.

 

“Bố không sao!” Bố Giang nói ở đầu dây bên kia: “Chỉ là một phẫu thuật nhỏ! Con bận thì cứ đi rồi về cũng được, như nhau cả thôi!”

 

“Vậy con về ngay đây.” Giang Hồng lập tức nói: “Khi nào phẫu thuật?”

 

“Sáng thứ Hai.” Bố Giang nói: “Được rồi, con đừng vội, còn hai ngày nữa mà, bảo bối, đừng sợ hãi nha, bác sĩ đều nói không sao đâu…”

 

Giang Hồng cúp điện thoại, lập tức đặt vé máy bay, cả người đều ngây ngốc. Đặt xong vé máy bay, mới ý thức được phải nhanh chóng đi Tây An để bắt máy bay, vội vàng chạy về phía ngoài trường. Chạy được nửa đường, lại nhớ ra đã quên lấy chứng minh thư, đành phải chạy như bay về ký túc xá.

 

“Mình phải về nhà một chuyến.”

 

Trong phòng ký túc xá chỉ có Trương Tích Đình ở. Giang Hồng vội vội vàng vàng, sắc mặt tái nhợt, nói: “Mai giúp tớ xin phép nghỉ nhé.”

 

“Trong nhà sao vậy?” Trương Tích Đình hỏi.

 

Giang Hồng nói: “Bố mình hơi không khỏe, không kịp rồi, mình đặt vé máy bay 9 giờ, phải đi sân bay ngay lập tức. Lát nữa mình sẽ nói qua WeChat với câụ.”

 

“Mình đưa cậu đi nhé?” Trương Tích Đình tháo tai nghe định lại gần. Giang Hồng vội nói không cần không cần. Trương Tích Đình liền giúp cậu thu dọn đồ đạc, lại lấy cho cậu đồ sạc pin, bảo cậu đừng sợ hãi và hoảng loạn, không sao đâu.

 

“Lão Tôn đâu?” Giang Hồng lại hỏi.

 

“Tự mình đi chơi rồi hả?” Trương Tích Đình nói: “Cậu có vẻ không còn kịp nữa rồi?”

 

Giang Hồng nói: “Đúng vậy, cậu giúp mình nói với nó một tiếng, mình đi trước đây.”

 

Lòng Giang Hồng nóng như lửa đốt, vừa đi vừa nhắn tin xin nghỉ cho Tào Bân. Tào Bân liền hỏi qua WeChat, Giang Hồng không nói chi tiết, chỉ nói trong nhà có chút việc. Tào Bân liền nói: “Em ở cửa trước hay cửa sau? Tôi cho Lang Khuyển đưa em đi, đi thẳng đến sân bay sẽ nhanh hơn.”

 

“Cảm ơn sư phụ.” Giang Hồng có chút muốn khóc. Rất nhanh, Lang Khuyển lái chiếc Rolls-Royce, drift một vòng ngoài cổng trường, đuôi xe còn quét vào bồn hoa.

 

Giang Hồng: “...”

 

“Đi thôi!” Lang Khuyển nói: “Không kịp cũng không sao! Ở sân bay Hàm Dương, Hạng Đại Vương còn có một chiếc máy bay riêng nữa! Hôm nay nhất định sẽ đưa cậu về đến nhà!”

 

Giang Hồng: “..................”

 

“Anh đừng nói với tôi máy bay riêng cũng do anh lái nhé.” Giang Hồng lên xe, đột nhiên rất muốn phàn nà vài câu để giảm bớt tâm trạng.

 

“Đương nhiên rồi!” Lang Khuyển nói.

 

Giang Hồng: “Anh chắc chắn mình biết lái máy bay?!”

 

“Máy bay ai mà chẳng biết lái?” Lang Khuyển nói: “Bay lên thì cứ thế này... Trực tiếp kéo cần điều khiển là được mà? Muốn hạ cánh thì cứ thế này…”

 

“Oa a a! Anh đừng buông tay lái ra chứ!”

 

“Lái máy bay đơn giản lắm mà!” Lang Khuyển nói: “Lần sau tôi dạy cậu nhé!”

 

Giang Hồng mỏi mệt bất kham, tựa vào ghế ngồi. Rất nhanh, lại bắt đầu dùng điện thoại tra ý nghĩa của từ “Chiếm vị”. Không tra Baidu còn đỡ, cứ mắc bệnh trăm độ,chẳng khác nào tuần sau bắt đầu ăn giỗ. (百度 /báidù/ Bách độ = trăm độ; giống kiểu bệnh Google bên mình á, cứ đau bụng rồi đi tra Google là nó cho ra kết quả ung thư giai đoạn cuối á. Ý là không nên tin quá mấy)

 

Giang Hồng như rơi vào vực sâu vạn trượng, lại phải dành nhiều thời gian hơn để cố gắng xua đuổi một đống ý nghĩ tiêu cực.

 

Quãng đường về nhà chỉ có bốn giờ, đối với Giang Hồng mà nói lại trở nên vô cùng dài lâu. Đến cổng bệnh viện, cậu còn phải xét nghiệm axit nucleic*, nôn nóng chờ đợi kết quả. Cuối cùng khi có thể vào được, đã là đêm khuya.

 

(*Xét nghiệm axit nucleic (NAT) là một phương pháp sinh học phân tử được sử dụng để phát hiện các đoạn axit nucleic đặc hiệu trong mẫu bệnh phẩm, thường là vi rút hoặc vi khuẩn, giúp chẩn đoán bệnh sớm, đặc biệt là các bệnh do virus gây ra. -Theo Google)

 

Đó là một phòng bệnh hai người. Bố cậu đã thay bộ quần áo bệnh nhân, dưới ánh đèn mờ ảo, nghiêng người ngủ. Dáng người cao lớn, dường như trong khoảnh khắc đã còm cõi đi không ít.

 

“Bố ——” Giang Hồng vừa vào phòng bệnh liền không nhịn được lao vào giường bệnh, khóc lên, thầm nghĩ: Bố mình sao lại gầy đi nhiều thế này!

 

“Bố con đi vệ sinh.” Mẹ Giang xách bún vào, nói: “Người kia là chú Lê…”

 

Giang Hồng: “..............................”

 

Bố Giang từ nhà vệ sinh trở lại, đầu cạo trọc, chuẩn bị ngày mai phẫu thuật, nói: “Bảo bối đã về rồi.”

 

“Xin lỗi, xin lỗi.” Giang Hồng đã đánh thức cả bố và bạn cùng phòng bệnh, xấu hổ đến mức chỉ muốn tự phóng mình lên mặt trăng.

 

“Không sao không sao!” Chú bạn cùng phòng bệnh cười vui vẻ.

 

“Bố đã nói không sao mà.” Bố Giang bị bệnh, dường như cũng có chút ngượng ngùng: “Mẹ con cứ nhất quyết phải nói cho con trước.”

 

Giang Hồng nói: “Con đương nhiên phải về rồi ạ!”

 

Bố Giang lại nói với bạn cùng phòng bệnh: “Đây là con trai tôi, học ở Đại học Khoa học Kỹ thuật Tây Bắc... Bảo bối, con học chuyên ngành gì ấy nhỉ?”

 

“Con học chuyên ngành gì ấy nhỉ?” Giang Hồng nhanh chóng tra điện thoại, nói: “À đúng rồi, chuyên ngành Kỹ thuật Điện tử Máy móc!”

 

“Cháu gái nhà tôi học ngoại thương!” Chú bạn cùng phòng bệnh lại nói: “Chờ xem, phải sắp xếp cho chúng nó gặp mặt một lần!”

 

“Nhất định, nhất định!” Bố Giang vui vẻ nói.

 

Giang Hồng: “...............”

 

“Bảo bối, con về nhà ngủ đi?” Mẹ Giang lại nói.

 

Giang Hồng: “Con không, con ở đây trông nom ba, con đã ngủ trên máy bay rồi.”

 

“Vậy mẹ đi được rồi.” Mẹ Giang ngáp một cái, nói: “Bún cho con ăn đó, bố con sáng mai phẫu thuật, con phải trông chừng bố thật kỹ, không được cho bố ăn bất cứ thứ gì, cũng không được uống nước.”

 

“Mau đi đi.” Bố Giang nói: “Bố chỉ là đang nằm thôi, chứ không phải nằm liệt giường không thể cử động.”

 

Giang Hồng liền ngay trước mặt bố, ăn rất ngon một bát lớn bún gà ta, cả hai bệnh nhân đều nhìn Giang Hồng nuốt nước miếng.

 

Đêm đó, Giang Hồng bắt đầu trực đêm ở bệnh viện. Mặc dù bố Giang còn chưa phẫu thuật, cũng không cần chăm sóc, mọi chuyện đều có thể tự giải quyết, nhưng ngày mai gây tê, sau khi mổ sọ xong sẽ phải nằm liệt giường.

 

Giang Hồng không thể ngủ được, cậu cũng biết căn bản không phải “một ca phẫu thuật nhỏ” như mẹ nói, mà là chính thức mổ sọ, vì trong xoang đầu có một khối u, hiện tại vẫn chưa biết là lành tính hay ác tính, cần lấy ra sau đó cắt lát để phân tích mới có thể xác định.

 

“Tỷ lệ ác tính hơi lớn, 80% có thể là ác tính.” Bố Giang ngược lại hoàn toàn không sợ hãi, nói với Giang Hồng: “Nhưng dù là ác tính, cũng có thể kiểm soát được. Sau này cùng lắm thì hóa trị. Hiện tại kỹ thuật y tế rất tốt, có thể chữa khỏi. Mẹ con không cho bố nói với con, nhưng con tuyệt đối đừng nói bố đã nói cho con biết nhé.”

 

Giang Hồng nghe câu mở đầu, suýt nữa lại bật khóc, nhưng bố Giang rất bình tĩnh, liền khiến cậu cũng theo đó bình tĩnh lại.

 

Làm Khu Ma Sư đã hơn một năm nay, Giang Hồng đã có nhận thức ban đầu về luân hồi chuyển thế, cũng biết rằng sự gặp gỡ trên đời này là ngắn ngủi, còn chia ly là tất yếu. Vận mệnh đã định, vạn vật dựa vào duyên phận và nhân quả ràng buộc với nhau.

 

Mặc dù vẫn rất không dễ chịu, nhưng Giang Hồng đã thấu hiểu rất nhiều điều.

 

“Dù không thể…” Bố Giang lại nói.

 

“Đừng nói như vậy, quá xui xẻo!” Giang Hồng trách móc.

 

Bố Giang suy nghĩ một lát, cười nói: “Cũng không biết vì sao, hôm đó nói chuyện công ty với học trưởng của con, nói chuyện nói chuyện, rồi lại nói đến rất nhiều thứ huyền học như mệnh lý, duyên phận…”

 

Giang Hồng: “À, bố còn tám chuyện này với Lục Tu nữa sao? Nhưng bố đừng nghĩ linh tinh nữa bố.”

 

“Ừm.” Bố Giang im lặng một lát sau, lại nói: “Nói thật, trước đây bố định giao công ty cho con đó, bảo bối.”

 

Giang Hồng luôn cảm thấy bố Giang dường như đang dặn dò hậu sự, nhưng cậu lại không tiện cắt ngang bố, vài lần muốn chuyển đề tài, bố Giang lại có vẻ chỉ lo cho bản thân.

 

“...Nhưng bây giờ bố cảm thấy à.” Bố Giang lại nói: “Người sống mà vui vẻ là quan trọng nhất, con vui là được rồi, bảo bối.”

 

Giang Hồng cuối cùng cũng khóc. Cậu nằm trên một chiếc giường khác rất nhỏ, không dám đối mặt với bố, chỉ đành úp mặt vào tường, kiệt lực nhịn xuống nước mắt, dù nước mắt vẫn không ngừng chảy.

 

Bố Giang cười nói: “Ngày mai làm xong phẫu thuật, bố sẽ phải nằm trên giường một thời gian, con cứ chăm sóc tốt cho mẹ và giúp mẹ giải sầu.”

 

“Được ạ.” Giang Hồng nức nở nói.

 

Bố Giang liền không nói gì nữa, nhưng Giang Hồng biết ông nhất định không ngủ, có lẽ đang hồi tưởng lại cuộc đời mình.

 

Đến 8 giờ sáng, Giang Hồng một đêm không ngủ, nhận được tin nhắn của Lục Tu.

 

Lục Tu: 【Dậy chưa?】

 

Giang Hồng không nói nhiều, cậu cảm thấy cảm xúc của mình đã rất tồi tệ, không muốn lại kéo Lục Tu vào, dù sao anh ấy ngoài việc đau khổ thay mình, cũng không thể làm gì khác. Chuyện phiền lòng của anh ấy chắc cũng đủ nhiều rồi.

 

Giang Hồng: 【Ừm, dậy rồi.】

 

Lục Tu không hỏi cậu đang làm gì, hai người liền không giao tiếp nữa.

 

Mẹ Giang cũng đến, Giang Hồng liền đi rửa mặt. Mẹ Giang đang trang điểm trong toilet, nhìn con trai một cái, biết cậu cả đêm không ngủ, liền ôm lấy Giang Hồng, và vỗ nhẹ lưng cậu.

 

Hốc mắt Giang Hồng đỏ hoe, hai mẹ con ăn ý không nói gì, đi ra ngoài đánh thức bố Giang.

 

Tiếp đó, bố Giang được đẩy vào phòng phẫu thuật, còn cười và vẫy tay chào họ.

 

Mẹ Giang thở dài, cùng con trai ngồi trên ghế dài hành lang. Giang Hồng liền ôm mẹ, một lát sau, cậu thực sự không chịu nổi, từ từ ngủ thiếp đi.

 

Khi tỉnh lại, cậu thấy y tá đang gọi mình, đưa cho cậu đơn thuốc. Bố cậu sau khi gây mê vẫn chưa tỉnh, Giang Hồng liền nhanh chóng dụi mắt đi xuống lầu lấy thuốc, còn mẹ cậu thì ở bên giường cùng đi, chờ đợi kết quả sinh thiết*.

 

(*Kết quả sinh thiết là kết quả xét nghiệm mô hoặc tế bào lấy từ cơ thể người bệnh, được kiểm tra dưới kính hiển vi để chẩn đoán bệnh. Kết quả này giúp bác sĩ xác định các vấn đề về sức khỏe, đặc biệt là các bệnh như ung thư, và đưa ra phác đồ điều trị phù hợp.- Theo Google)

 

Đêm đó, bố Giang tỉnh lại. Giang Hồng lại ở bên giường đút ông ăn một chút thức ăn lỏng, bắt đầu chăm sóc bố. Ngày đầu tiên lượng công việc không lớn, mẹ Giang đã thuê người chăm sóc nhưng phải đến tối mai mới có thể đến. Hai mẹ con liền cố gắng nói nói cười cười bên giường bệnh. Khi bố Giang  bắt đầu nghỉ ngơi, Giang Hồng liền vẫn trực đêm, dù sao cậu cũng là con trai, chăm sóc bố tương đối tiện lợi.

 

11 giờ, tin nhắn hỏi thăm của Lục Tu đúng giờ đã đến.

 

Lục Tu: 【Ngủ chưa?】

 

Giang Hồng: 【Ừm.】

 

Cậu nằm trên giường, cuộn tròn lại, dùng chăn che ánh sáng điện thoại.

 

Lục Tu: 【Ngủ ngon.】

 

Giang Hồng nhìn màn hình. Sinh thiết nhanh nhất cũng phải mai mới có báo cáo. Bói toán có hữu dụng không? Cậu là Khu Ma Sư, nhưng lại không học được bất kỳ phương pháp nào có thể giúp đỡ bố.

 

【Anh ngủ rồi sao?】 Giang Hồng lại gửi một tin nhắn cho Lục Tu, mặc dù với kinh nghiệm thời gian trước đó, Lục Tu khả năng cao sẽ không trả lời, sẽ chỉ thuận tiện nói cho cậu vào sáng mai: 【Tối qua ngủ sớm.】

 

Nhưng vào buổi tối này, Lục Tu bất ngờ trả lời tin nhắn: 【Chưa.】

 

Trong lòng Giang Hồng rất khó chịu, chỉ muốn tìm một người để trò chuyện. Dù tìm ai tâm sự, đều không phù hợp. Tất cả bạn bè đều không giúp được gì, sẽ chỉ khiến người ta thêm buồn bực.

 

Đang lúc cậu do dự, Lục Tu đột nhiên lại gửi một tin nhắn đến.

 

Lục Tu: 【Chú đỡ hơn chưa?】

 

Giang Hồng ngẩn người, nghĩ thầm: Anh làm sao mà biết được?

 

Nhưng Lục Tu dường như đọc được suy nghĩ của cậu:【Hiệu trưởng Tào nói, nói bố em bị bệnh, em vội vàng quay về.】

 

Giang Hồng thầm nghĩ: Mình nói sao? Mình hình như chưa nói với sư phụ là bố mình bị bệnh, chỉ nói trong nhà có việc thôi mà, nhưng mình đã nói cho Trương Tích Đình rồi.

Bình Luận (0)
Comment