Vạn Vật Phong Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường

Chương 91

Khi đến thánh địa đã là hoàng hôn, chân trời tảng lớn tảng lớn ráng đỏ, ngày mai hẳn là một ngày mưa.

 

“Chào mừng cậu, Giang Hồng.”

 

Ngoài cửa lớn thánh địa, trước bãi đỗ xe, người chờ đợi cậu chính là Hạ Nhung —— anh cả của Hạ Giản.

 

Không đợi Giang Hồng chào hỏi, Hạ Nhung lại nói với đám gấu trúc: “Tránh ra! Mau tránh ra!”

 

Thế là đám gấu trúc sôi nổi chạy tán loạn, Giang Hồng thầm nghĩ cuối cùng cũng gặp được yêu quái bình thường, đương nhiên, đám gấu trúc tuy rằng không đi theo lối thông thường, nhưng vẫn rất đáng yêu.

 

“Chào anh cả, những người khác đâu?” Giang Hồng cười nói, anh cả của Hạ Giản, chính là anh cả của mình. Lúc trước muốn đến thánh địa sớm, còn nhờ Hạ Giản chào hỏi trước.

 

“Bên Hoa Hiểu Lí đang sắp xếp.” Hạ Nhung nói: “Tiểu Vương bệ hạ bảo tôi đến đây dẫn cậu đến chỗ ở, mời cậu đi lối này.”

 

Giang Hồng vốn định nói không cần phiền phức, tôi đi tìm bạn cùng phòng là được rồi... Nhưng lại nghĩ đến có lẽ lát nữa sẽ dẫn cậu ấy đi gặp Lục Tu, dưa muối liền có thể nhanh chóng lấy ra, vì thế nói: “Anh cả, vali của em…”

 

“Lát nữa sẽ đưa đến phòng cậu.” Hạ Nhung dẫn Giang Hồng lên cầu thang sạn đạo, thánh địa vẫn giống như lần trước đến, rất tĩnh.

 

“Giang Hồng, cậu quá khách khí.” Hạ Nhung nói: “Không cần gọi tôi là anh cả.”

 

“Anh cả Hạ Giản, chính là anh cả của em.” Giang Hồng cười nói.

 

“Nếu đã như vậy, tôi liền chấp nhận.” Hạ Nhung nói: “Bạn của em trai, cũng là em trai của tôi.”

 

“Không biết tại sao, lần trước đến đây em luôn cảm thấy thánh địa có chút quạnh quẽ.” Giang Hồng nói: “Kỳ lạ là, lần này lại không sao? Trở nên rất... an tường? Giống như thế ngoại đào nguyên vậy? Ngay cả ngọn núi này và dòng sông dưới chân núi cũng…”

 

Giang Hồng đứng trước lan can sạn đạo, nhìn ra ngoài, bỗng nhiên cảm thấy Thánh địa Yêu tộc thật đẹp.

 

Phong, bách, tùng, bạch quả... Đầy khắp núi đồi những cây cao lá rụng, bụi cây và cây thường xanh cao lớn, tựa như bảng màu thuốc nhuộm dần biến đổi, một tầng chồng lên một tầng, theo gió núi lững lờ trôi chảy, đến tận phía dưới, lại là dòng sông xanh biếc.

 

Lúc chạng vạng, đáy thung lũng, trên mặt sông nổi lên một chút sương mù, toàn bộ Vu Sơn tiên khí lượn lờ, giống như tiên cảnh vậy.

 

Lần trước nhìn tuy cũng rất đẹp, nhưng nơi nơi lại lộ ra một vẻ hoang vắng, nhưng hôm nay thì hoàn toàn không phải!

 

Hạ Nhung cười cười nói: “Bởi vì trong khoảng thời gian này, Tiểu Vương bệ hạ đã trở lại, có rồng trấn giữ thánh địa, dòng chảy linh khí đã thay đổi, sinh khí liền trở nên bừng bừng.”

 

“Thật vậy sao?” Giang Hồng nói, thầm nghĩ không phải vấn đề mùa sao?

 

“Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh.” Hạ Nhung nói: “Thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh.” (Núi không cần cao, có tiên thì nổi danh. Nước không cần sâu, có rồng thì linh thiêng.)

 

Giang Hồng chỉ lưu luyến cảnh sắc bên ngoài sạn đạo, Hạ Nhung cũng rất kiên nhẫn, đứng phía sau cậu chờ đợi.

 

Đang lúc cậu lưu luyến định rời đi, một con gấu trúc rất lớn đến. Giang Hồng sửng sốt, nhận ra đó là Đại Hoàn! Nhất định đúng vậy!

 

“Oa! Đại Hoàn!” Giang Hồng kêu to.

 

“Oa! Giang Hồng!” Đại Hoàn cũng phạch phạch phạch mà chạy tới, hơn tám trăm cân thể trọng (>400kg), toàn bộ sạn đạo đều lạc hôi*, Giang Hồng nhảy dựng lên, bám vào lưng lông xù xù của Đại Hoàn.

 

(*Ý chỉ bụi đất, bụi bẩn rơi ra)

 

“Tôi đến đây.” Đại Hoàn nói với Hạ Nhung.

 

“Được.” Hạ Nhung đối với Đại Hoàn khách khí trên cương vị, không có ghét bỏ như đối với những con gấu trúc bình thường, giao Giang Hồng cho Đại Hoàn, liền cáo tội rồi đi.

 

Đại Hoàn liền khom người xuống, bốn chân chạm đất, mang theo Giang Hồng lên cung điện giữa sườn núi.

 

“À, Nương Nương!” Đại Hoàn vừa mới bắt đầu, Giang Hồng liền nói: “Ngàn vạn lần đừng gọi như vậy, tôi với Lục Tu không có... Không phải loại quan hệ đó.”

 

Đại Hoàn quay đầu, nghi hoặc nhìn Giang Hồng một cái, nói: “Được rồi, nhưng điều đó không quan trọng đâu, tôi đưa cậu đến chỗ ở trước, tiện thể làm quen với cấu trúc cung điện nhé?”

 

“Được được.” Giang Hồng nói: “Gần đây sống thế nào?”

 

Giang Hồng đặt tay lên bộ lông mượt mà trên đầu Đại Hoàn, nhẹ nhàng v**t v*.

 

“Rất tốt a!” Đại Hoàn nói: “Mỗi ngày đều rất vui vẻ! Sạn đạo này có thể xuống núi đó, bên cạnh bãi đỗ xe có một lối nhỏ, cũng là sạn đạo treo không, bên cạnh có lễ tân gấu trúc chờ. Cậu nếu ở thánh địa thấy nhàm chán bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra ngoài dạo một chút.”

 

Giang Hồng vui vẻ phấn chấn, ngồi trên lưng Đại Hoàn, vào cung điện.

 

“Con đường này đi thông trắc điện.” Đại Hoàn nói: “Phía trước là Vu Sơn Đoạn Sinh Nhai, Đoạn Sinh Nhai chia thánh địa thành hai khu vực, khu vực thượng tầng và khu vực hạ tầng. Sâu bên trong còn có một cấm địa, là khu vực trung tâm…”

 

“À, này!” Giang Hồng thấy bên đài cao, các bạn cùng lớp của cậu đều ở đó, liền vẫy tay chào họ.

 

“Sao lại đi qua đó?” Giang Hồng nói.

 

“À, đó là Giang Hồng sao?” Tiểu Bì phát hiện, hô: “Giang Hồng! Gì cơ? Cậu vậy mà đang cưỡi gấu trúc?!”

 

“Cậu nói cái gì?” Giang Hồng hô về phía đài cao đối diện.

 

“Chúng tôi không qua đó.” Đại Hoàn chở Giang Hồng quay một hướng khác, nói: “Các bạn học của cậu không thể tùy tiện vào đây, họ thực tập ở khu vực hạ tầng, nhưng cậu có thể đi ra ngoài bất cứ lúc nào. Lát nữa sẽ đưa cậu một khối ngọc, dùng khối ngọc đó có thể quét mở tất cả các cổng gác, bao gồm cả cấm địa.”

 

“Ấy, không tốt lắm đâu.” Giang Hồng nói: “Có phải hơi quá đặc biệt không?”

 

Đại Hoàn nói: “Là Tiểu Vương bệ hạ sắp xếp đó.”

 

Giang Hồng chỉ đành nói: “Được rồi.”

 

Đại Hoàn đưa Giang Hồng đến chỗ Tương Liễu cho cá ăn lần trước, nơi đó có một cái hồ nước, trên hồ nước là một cái cây rất lớn.

 

“Đây là trung đình, bốn phương hướng lần lượt tương ứng với lãnh địa hành chính của bốn vị Yêu Vương.” Đại Hoàn nói: “Lần trước cậu đến đã gặp rồi chứ?”

 

“Tôi có một điều nghi vấn.” Giang Hồng nói: “Họ cũng là Vương sao?”

 

“Mặc dù trên danh nghĩa là Vương.” Đại Hoàn nói: “Nhưng không phải Vương chân chính. Vương thật sự trước đây là Ba Xà, sau này do Long tộc đảm nhiệm, cũng chính là Hạng Đại Vương đó. Hiện tại Hạng Đại Vương không có ở đây, phó thác thánh địa cho Tiểu Vương Lục Tu. Ngài ấy đại diện cho Hạng Đại Vương, thực hiện quyền lực của Yêu Vương. Cậu cũng có thể coi bốn vị Yêu Vương còn lại là tộc trưởng của các chủng tộc tương ứng.”

 

“Ồ... Ưng Vương tên gì ấy nhỉ?”

 

“Liễu Hằng.” Đại Hoàn nhắc nhở.

 

“Đúng rồi, Liễu Hằng quản loài chim đúng không?” Giang Hồng nói.

 

“Cũng không hoàn toàn là loài chim.” Đại Hoàn nói: “Có cánh đều thuộc quyền quản lý của anh ta, gà vịt cũng vậy.”

 

“À à, được. Phong Ly quản tẩu thú*.” Giang Hồng gật đầu nói: “Hiểu rồi. Tương Liễu quản gì? Thủy tộc à?”

 

(*Tẩu thú - loài thú đi trên cạn),

 

Đại Hoàn: “Những loài sống dưới nước đều thuộc quyền quản lý của anh ta, bao gồm cả lưỡng cư. Quỷ Vương thì chỉ quản tất cả loài bạt.”

 

Giang Hồng lại nói: “Vậy nên các anh là tẩu thú…”

 

Đại Hoàn rất tự hào nói: “Chúng tôi không thuộc quyền quản lý của bất kỳ Yêu Vương nào. Chúng tôi là gấu trúc, là đội thân vệ trực thuộc của Vương hậu Nương Nương! Quyền lực rất lớn!”

 

Giang Hồng thầm nghĩ: Quả nhiên dễ thương là có lợi thế.

 

“Đứng ở đây.” Đại Hoàn chở Giang Hồng, đến một cái đài nhỏ ở trung đình, nói: “Có thể đi lên trên cùng. Đó chính là chính điện.”

 

Đài cao chậm rãi nâng lên. Đại Hoàn lại nói: “Đại Vương ở Đông Cung, cậu cùng Tiểu Vương ở Tây Cung...”

 

Giang Hồng thầm nghĩ: Xong đời, mình về nhất định sẽ bị đám bạn cùng phòng vây đánh.

 

“Từ đây đi về phía tây.” Đại Hoàn đón lấy những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, đưa Giang Hồng đến một nơi cảnh sắc ven sông tuyệt đẹp. Cách đó không xa bên ngoài có một thác nước, trên vách núi có một căn phòng rất lớn, giống như phòng tổng thống. Bên ngoài còn có hai con gấu trúc đang canh gác.

 

“Thác nước bên ngoài đã được xử lý tiêu âm cho cậu.” Đại Hoàn nói: “Buổi tối sẽ không ồn ào, chỉ có một chút tiếng nước, giúp dễ ngủ.”

 

Giang Hồng: “Cái này…”

 

“Này!” Đại Hoàn nói: “Đừng ngủ gà ngủ gật! Nương Nương đến rồi!”

 

“Cung nghênh Nương Nương!” Đám gấu trúc lập tức tỉnh lại. Giang Hồng vội nói: “Đừng gọi như vậy, ngàn vạn lần đừng gọi tôi là Nương Nương nữa…”

 

“Vâng Nương Nương! Được Nương Nương!”

 

Giang Hồng: “...”

 

“Chúng tôi sẽ thay phiên canh gác.” Đại Hoàn đi vào phòng, nói: “Tôi hơi rụng lông, nên không vào phòng ngủ. Nước tắm đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi, lát nữa cậu muốn ăn cơm thì cứ nói một tiếng, gấu trúc bên ngoài sẽ đưa cậu qua.”

 

Giang Hồng nhanh chóng đi xuống, nói: “Cái này... Thật sự không ổn lắm, tôi với các bạn cùng phòng, vẫn nên ở cùng nhau đi?”

 

“Tiểu Vương đã thay cậu xem xét.” Đại Hoàn nói: “Đặc biệt mở một cái thang máy riêng cho cậu. Từ ban công phía đông, quẹt thẻ cổng gác đi ra ngoài, lên thang máy huyền phù, là có thể nghiêng nghiêng đến khu vực hạ tầng, lại quẹt một cái cổng gác khác, qua lối nhỏ, chính là hoa viên. Họ ở ký túc xá bên ngoài hoa viên đó.”

 

Giang Hồng nói: “Ầy, nếu không tôi thì vẫn... trở về ở cùng với họ đi?”

 

Đại Hoàn dường như lập tức căng thẳng, nghiêm túc hẳn lên, nhìn Giang Hồng, không ngờ cậu ấy không muốn ở đây, nhất thời không biết phải làm sao.

 

Nhưng rất nhanh, Đại Hoàn liền nghi hoặc nói: “Thật vậy sao? Nhưng bên ngoài không có gấu trúc đâu? Chúng tôi ngày thường không hoạt động ở bên đó.”

 

Giang Hồng: “À, vậy sao? Vậy à…”

 

Khi nghe lời này, Giang Hồng khó xử vô cùng.

 

Đại Hoàn rõ ràng rất hiểu rõ lực cạnh tranh của chúng, nói: “Hoặc là tôi phái thêm gấu trúc cho cậu, lấp đầy hành lang ngoài cửa?”

 

“Không không, không cần!” Giang Hồng thiên nhân giao chiến (thiên nhân giao chiến - giằng xé nội tâm) một hồi, nói: “Chỉ là tôi một mình ở đây, hơi nhàm chán, ừm... Tôi suy nghĩ đã.”

 

Gấu trúc ngoài cửa chủ động nói: “Ngài có thể chơi chúng tôi ạ!”

 

“Đúng vậy!” Đại Hoàn nói: “Cậu cũng có thể bất cứ lúc nào đến chơi tôi, cũng có thể tìm Quỷ Vương chơi.”

 

Một con gấu trúc rất lớn nghiêm trang mà nói “đến chơi tôi”, Giang Hồng quả thực không thể từ chối.

 

“Vậy tôi cứ ở vài ngày đi.” Giang Hồng sảng khoái nói: “Nếu cảm thấy nhàm chán, tôi lại đi xuống cũng được.”

 

Đại Hoàn nói: “Được! Có thể tùy ý đánh mắng chúng tôi, chúng tôi đều rất biết điều.”

 

Giang Hồng: “Không không! Ai lại đánh mắng gấu trúc chứ! Điên rồi sao. Được, cứ vậy đi! Cảm ơn anh! A ha ha ha ha. Nhưng mà làm sao giải thích với họ đây!”

 

Đại Hoàn lúc này mới nhẹ nhõm thở phào, trở về phục mệnh. Giang Hồng đột nhiên ý thức được, mình còn chưa gặp Lục Tu.

 

Còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt! Còn có champagne! Đây là đãi ngộ khách sạn 5 sao sao? Còn có rượu nữa, còn có kem Haagen-Dazs, còn có thùng đá!

 

Giang Hồng đang lục lọi khắp nơi, cầm kem và đồ uống đi tắm bồn, thầm nghĩ: Oa! Đồ dùng vệ sinh còn là Hermes! Cái bồn tắm này lớn thật! Còn là nước suối khoáng nóng! Có thể thấy được Hạng Đại Vương và Vương hậu ngày thường sống, đều là cuộc sống xa hoa. Quá xa xỉ đi!

 

Cậu thấy gấu trúc đi vào, lấy đi bộ quần áo đã thay ra của cậu.

 

“Ê? Các cậu đang làm gì?”

 

“Chúng tôi tự nguyện dọn dẹp phòng buổi tối, Nương Nương.” Đám gấu trúc nói, lại đi đốt hương trầm.

 

【Giang Hồng? Cậu ở đâu?】 Hạ Giản gửi một tin nhắn:【Tiểu Bì nói thấy cậu cưỡi gấu trúc, đi đâu rồi?】

 

Trương Tích Đình: 【Mau đến phòng ngủ, số 7, bên trái hoa viên một ấy. Đừng đi lung tung, tớ mang đồ vật cho cậu rồi.】

 

Không xong, làm sao bây giờ đây?! Giang Hồng đang ăn đồ ăn vặt, thưởng thức cảnh núi, thấy tin nhắn thì trong lòng “lộp bộp” một tiếng.

 

“Đây là ngọc bội của ngài.” Gấu trúc bưng một bộ trang phục Tạng, trên đó đặt một khối ngọc cổ hình rồng, nói: “Ngọc là thẻ cổng gác của Yêu Hiệp, ngài có thể ra vào bất cứ nơi nào, không cần sợ làm rơi vỡ, đã được pháp thuật gia cố.”

 

“Được được.” Giang Hồng nói: “Cảm ơn.” Thuận tay lại sờ con gấu trúc đi ngang qua, lau bớt dầu, thầm nghĩ lát nữa vẫn là đi xuống ăn cơm cùng họ đi, tiện thể chiếm đoạt chút đồ ăn vặt mang qua.

 

Tắm xong, Giang Hồng thay một bộ quần áo mới. Thời tiết đã lạnh xuống, độ chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn vào mùa thu. Trong núi bắt đầu mưa, còn có vài tiếng sấm rền ẩn ẩn.

 

Giang Hồng đi nhờ thang máy huyền phù, tự mình đi xuống lầu. Mặc dù rất muốn, nhưng cậu từ chối ý định đi cùng của gấu trúc, chỉ bảo gấu trúc giúp cậu bung dù, đưa cậu đến khu vườn nhỏ nối liền khu ngoại và khu nội, đi tìm các bạn cùng phòng ăn cơm.

 

“Cuối cùng cậu cũng đến rồi!” Hạ Giản nói: “Mau đi ăn cơm thôi! Chạy đi đâu vậy? Hành lý của cậu đâu?”

 

“Ở... ở trên đó.” Giang Hồng nói: “Tớ đi tìm Lục Tu, kết quả không gặp.”

 

“Chà, mặc gì thế.” Trương Tích Đình nói: “Áo Tạng?”

 

“Ha ha ha.” Giang Hồng nhìn chỗ ở của nhóm bạn cùng phòng, thầm nghĩ cũng còn ổn chứ, là một phòng bốn người, có phòng tắm riêng, còn có một bồn tắm suối nước nóng. Phòng có kết cấu loft trên dưới, bên bờ sông khu ngoại đều là kiểu biệt thự liên kế này, buổi sáng còn có thể thấy cảnh sông, giống như một làng du lịch nhỏ.

 

Yêu Hiệp đã chuẩn bị tiệc đứng cho các học sinh thực tập. Nhà ăn cũng giống khách sạn, bên trong ồn ào huyên náo. Học sinh Yêu tộc khi vào thánh địa, cảm giác như về nhà vậy, mọi người đều thả lỏng không ít.

 

Còn về Nhân tộc, thì giữ quy củ hơn nhiều, hiển nhiên ảnh hưởng còn lại của sự kiện kia chưa hoàn toàn qua đi. Toàn bộ niên cấp chia thành hai bên, chỉ có số ít mấy phòng ngủ là trộn lẫn.

 

Phòng ngủ của Giang Hồng bọn họ chính là một trong số đó.

 

Mọi người đều có thẻ cổng gác bằng ngọc bội, nhưng đều là ngọc bội sáp ong, chỉ có khối ngọc của Giang Hồng là ngọc cổ xưa hình rồng.

 

Trương Tích Đình nói: “Tớ đã mang Lão Tôn đến, đang định đưa cho cậu đây, ở trong vali trong phòng ngủ.”

 

Kim hỏi: “Phía Yêu Vương nào quản lý cậu vậy?”

 

“À đúng rồi.” Giang Hồng nói: “Vậy thực tập tớ làm gì đây? Tớ phải tìm người hướng dẫn trước đã. Chờ lát nữa ăn cơm tối xong tớ sẽ lấy Lão Tôn ra.”

 

Lúc trước Giang Hồng đã dặn Trương Tích Đình đừng quên mang Lão Tôn, có thể cho nó tu luyện ở Yêu Hiệp. Lập tức lại nhanh chóng đi tìm Hồ Thanh Tuyền điểm danh.

 

Hồ Thanh Tuyền cũng không có sổ điểm danh, đang ăn chim cút nướng, nói: “Biết rồi, biểu thực tập của bạn không do tôi quản, ở chỗ thầy Lục, thầy ấy sẽ sắp xếp công việc cho bạn.”

 

“À vậy sao?” Giang Hồng thầm nghĩ vậy thì tốt quá, cuối cùng có thể nhìn thấy Lục Tu, đến Yêu Hiệp cả ngày rồi mà còn chưa thấy người đâu.

 

“Giang Hồng!” Tiểu Bì đến, nói: “Cậu thật bảnh! Đây là áo Tạng sao? Sao đột nhiên lại mặc áo Tạng?”

 

Giang Hồng vội nói: “Là bộ đồ đã mặc khi đi chơi trước đây, nếu không có quy định ăn mặc, tớ cứ mặc thôi. Cậu muốn ăn gì, tớ đi lấy cho.”

 

Tiểu Bì và Giang Hồng chơi rất thân, gần đây họ đều là học sinh lớp S, có chung sư phụ Tào Bân, thuộc quan hệ đồng môn; thứ hai Tiểu Bì có một ông bố chủ nhiệm giáo dục phiền phức, những người khác đều sợ chọc phải Hiên Hà Chí, chỉ có Giang Hồng xem nhẹ không sao cả.

 

“Cậu có thể giúp tớ một việc không?” Tiểu Bì nói nhỏ: “Tớ muốn điên rồi, cảm ơn... À, cái pudding này ngon thật, còn không?”

 

Giang Hồng tiện tay đút chút đồ ăn cho Tiểu Bì, nói: “À, sao vậy?”

 

Tiểu Bì: “Bố tớ muốn ở chung phòng với tớ!”

 

Mọi người: “...”

 

“Bố cậu cũng đến à?” Giang Hồng lập tức tìm kiếm bóng dáng của Hiên Hà Chí, phát hiện Hiên Hà Chí quả nhiên đã đến, đang ăn cơm trong một góc.

 

“Đúng vậy!” Tiểu Bì nói: “Nhưng vì vốn dĩ không sắp xếp chỗ ở cho ông ấy, ông ấy cũng không phải giáo viên dẫn đoàn, nên Yêu Hiệp không có chuẩn bị phòng cho ông ấy. Ông ấy liền phải ngủ chung giường với tớ…”

 

Mọi người lập tức đồng cảm cho Tiểu Bì, chuyển sang thông cảm cho cả phòng ngủ của Tiểu Bì. Chủ nhiệm giáo dục ngủ trong ký túc xá thực tập của họ, cái này tính là chuyện gì chứ!

 

“Ầy…” Giang Hồng nói: “Cái giường đó... ừm... đúng vậy, đều đã trưởng thành rồi, ngủ chung với bố cũng có chút chật chội.”

 

Tiểu Bì: “Ông ấy nói hồi nhỏ cũng là như vậy ngủ cùng tớ... Nhưng cái đó không quan trọng. Tớ cảm thấy ít nhất cũng phải kiếm cho ông ấy một phòng ngủ độc lập, thầy Hồ cũng đồng ý rồi, nhưng bố tớ không muốn đến phòng khác ở…”

 

“À ——” Mọi người lập tức hiểu ra.

 

Giang Hồng cũng đã hiểu, Hiên Hà Chí khẳng định là nghi thần nghi quỷ, để giám sát con trai mình và Liên Giang! Nhưng mà Tiểu Bì và Liên Giang căn bản là không yêu đương mà! Huống chi đó vẫn là một phòng ngủ bốn người nữa chứ!

 

Giang Hồng: “Tớ... hình như cũng không giúp được cậu…”

 

Tiểu Bì nói: “Bố tớ cậu đừng lo, cậu có thể giúp tớ nói với Liên Giang không, tìm cho cậu ấy một căn phòng để cậu ấy ở tạm đi. Cậu khuyên Liên Giang nói, Liên Giang có lẽ sẽ nghe đó? Hoặc là tìm thầy Lục, à không, Tiểu Vương bệ hạ, giúp một tay.”

 

Giang Hồng cũng không dám xen vào mối quan hệ bố con của Tiểu Bì và Hiên Hà Chí, đây chắc là một cuộc đấu tranh dai dẳng, nhưng giúp đỡ Liên Giang, hẳn là vẫn có thể.

 

Như vậy nếu Liên Giang không ngủ trong ký túc xá, Hiên Hà Chí sẽ không đa nghi, biết đâu qua một thời gian ông ấy cũng đi rồi.

 

“Tớ... bên trên hẳn là có chỗ có thể cho Liên Giang ở!” Giang Hồng nói: “Lát nữa tớ đi hỏi Đại Hoàn xem sao? Tối nay cậu đành phải chịu đựng trước vậy.”

 

Tiểu Bì cảm động đến rơi nước mắt rồi đi.

 

Giang Hồng vẫn còn đang rối rắm, có nên về ở cái phòng tổng thống mà Lục Tu đã sắp xếp cho cậu không. Lỡ lát nữa Lục Tu đến tìm cậu, phát hiện cậu không có ở đó, có thể sẽ giận không?

 

Nhưng tiệc đứng ở nhà ăn dưới này cũng ăn rất ngon mà! Giang Hồng thầm nghĩ, thực tập ở Yêu Hiệp, đãi ngộ quả thật tốt hơn ở Khu Ủy.

 

Hiếm khi mọi người lại giống như khách du lịch mùa thu vậy.

 

“Không khí hoạt bát thật.” Giang Hồng trở lại phòng ngủ, mọi người lần lượt đi tắm.

 

“Nhưng Yêu tộc cũng có tệ nạn của Yêu tộc.” Kim nói: “Chủng tộc tối thượng, đẳng cấp rất nghiêm ngặt.”

 

Hạ Giản đang sấy tóc, nói: “Không có cách nào, đều là như vậy mà, vì Yêu tộc bẩm sinh tiến hóa từ động vật, các loại yêu quái khác nhau chiếm giữ các cấp độ khác nhau trong chuỗi thức ăn, lại còn có thiên địch. Dù có tuyên truyền chúng sinh bình đẳng thế nào, trong lòng vẫn có quan niệm đẳng cấp.”

 

“Sẽ ngày càng tốt hơn.” Giang Hồng an ủi nói.

 

Trương Tích Đình lấy Lão Tôn ra, Giang Hồng hoảng sợ, bên trong là một con Thiên Miêu Tinh Linh đã tan nát, robot hút bụi đã gần như tách rời hoàn toàn.

 

“Lão Tôn!” Giang Hồng kêu thảm thiết nói: “Sao mày lại biến thành thế này?!”

 

“Hôm đó cậu vội vàng đi rồi.” Trương Tích Đình nói: “Lão Tôn về phòng ngủ tìm cậu, đi ngang qua cửa sau nhà ăn, bị một cô kéo xe con, đâm một cái, lại cán qua.”

 

Giang Hồng lập tức đỏ hoe mắt, vội nói: “Xin lỗi, Lão Tôn... Mày cảm thấy thế nào?”

 

Lão Tôn nói: “Ta vẫn ổn mà, đừng lo lắng.”

 

Trương Tích Đình ngược lại bị hoảng sợ, nói: “Nó sẽ không chết đâu, Giang Hồng, cậu đừng khóc, chỉ cần đổi một cơ thể là được rồi.”

 

Kim cũng vội vàng an ủi nói: “Cậu có thể nâng cấp cho nó mà.”

 

Hạ Giản nói: “Bọn tớ đã thử dùng pháp thuật chữa trị nó, nhưng nó dường như đã hấp thu quá nhiều linh khí, đã có chút ý nghĩa pháp bảo cao cấp, pháp thuật bình thường không có tác dụng, phải tìm thầy Hoắc Nhiên. Muốn hỏi cậu trước, xem là đổi một cơ thể, hay là thế nào?”

 

“Mày thấy sao?” Giang Hồng hỏi: “Lão Tôn, mày còn cử động được không?”

 

Lão Tôn chỉ có thể dùng camera thay đổi qua lại, Thiên Miêu Tinh Linh bị nứt, thân thể robot hút bụi cũng đã mở tung hơn nửa, nói: “Ta cảm giác rất ổn, Giang Hồng. Mua một cơ thể mới sẽ tốn không ít tiền nhỉ? Có thể sửa thì sửa đi, hoặc là chờ 11-11 rồi mua.”

 

Giang Hồng lặp đi lặp lại xác nhận Lão Tôn chỉ là linh kiện bị hư hỏng, cũng không ảnh hưởng đến tu vi, mới tạm thời yên lòng.

 

“Tao sẽ mua linh kiện thay thế nhé.” Giang Hồng nhớ tới bản thể hiện tại của Lão Tôn hẳn là Thiên Miêu Tinh Linh, robot hút bụi có thể thay đổi bất cứ lúc nào, vì thế trước hết đặt hàng cho nó.

 

“Giang Hồng, nhà cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lão Tôn vẫn còn lo lắng cho Giang Hồng, hỏi han. Giang Hồng giải thích một lượt, cũng gián tiếp đáp lại sự quan tâm của các bạn cùng phòng. Mọi người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra được lúc trước đều lo lắng cho Giang Hồng.

 

“Không sao là tốt rồi.” Kim nói: “Sinh mệnh thực yếu ớt, phải trân trọng thời gian ở bên nhau.”

 

“Đúng vậy.” Giang Hồng nằm trên giường, nghiêng người kiểm tra các linh kiện bị hư hỏng của Lão Tôn, nói: “Tôi phải đối xử tốt hơn với bố mẹ mình.”

 

Mọi người lần lượt đi tắm suối nước nóng. Kỳ thực tập không có giờ tắt đèn, hoàn toàn tự giác. Toàn bộ khu biệt thự trở nên ồn ào náo nhiệt. Hồ Thanh Tuyền lại từng cái một đến gõ cửa, bảo họ chú ý ngủ sớm.

 

Ở khu thực tập cũng không có hoạt động giải trí, ngay cả tín hiệu cũng không tốt lắm. Chưa đến 10 rưỡi, các phòng ngủ liền đồng loạt tắt đèn. Giang Hồng trằn trọc, thầm nghĩ lỡ lát nữa Lục Tu đi tìm mình thì sao? Không thấy mình, có thể sẽ giận không?

 

Thế là Giang Hồng mò mẫm đứng dậy.

 

Lão Tôn nói: “Giang Hồng!”

 

“Suỵt!” Giang Hồng vội bảo Lão Tôn đừng đánh thức bạn cùng phòng, ôm nó vào lòng, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

 

“Cậu muốn đi đâu?” Lão Tôn điều nhỏ âm lượng, hỏi.

 

“Đi lên trên.” Giang Hồng đáp: “Đến chính điện đi.”

 

Lão Tôn: “Vì cái gì?”

 

Giang Hồng: “Không vì cái gì cả, đừng hỏi…”

 

Giang Hồng đi trong khu vườn tối đen, bỗng nhiên thấy trong bóng tối sáng lên một điểm sáng đỏ —— có người đang hút thuốc bên ngoài?

 

“Là ai đó?” Giọng của Hiên Hà Chí nói: “Giang Hồng? Là cậu sao?”

 

Giang Hồng lập tức nói: “À, chủ nhiệm Hiên! Thầy cũng đến rồi à?” Nhất thời lưỡng lự không biết có nên qua đó không. Hiên Hà Chí vậy mà ngồi một mình trên ghế dài trong hoa viên hút thuốc.

 

“Lại ôm con robot hút bụi của cậu, muốn đi đâu?” Hiên Hà Chí nói, cuối cùng, lại thở dài.

 

Giang Hồng suy nghĩ một chút, vẫn là qua đó xem sao.

 

“Cậu hút thuốc không?” Hiên Hà Chí nói.

 

“Không hút... Cảm ơn.” Giang Hồng thấy cảm xúc của Hiên Hà Chí dường như rất suy sụp, liền ngồi cùng ông ấy một lát.

 

“Ai.” Hiên Hà Chí lại buồn bực mà nói.

 

Giang Hồng: “Sao... Sao vậy? Thầy vậy mà cũng đến thực tập cùng bọn em, chắc vất vả lắm nhỉ?"

 

Ấn tượng của Giang Hồng về Hiên Hà Chí, chỉ có lúc báo danh nhập học, khuôn mặt thầy ấy ngủ gật với cuốn Cha Giàu Cha Nghèo và tiết mục ông ấy tham gia trong buổi biểu diễn Đại chiến thực vật và zombie (Plants and zombies) vào đêm kỷ niệm thành lập trường.

 

Những điều khác biết được, phần lớn đến từ bạn cùng lớp, nhiều nhất là những lời cằn nhằn của Tiểu Bì.

 

Nhưng Tiểu Bì cũng không phải cằn nhằn với mỗi người như vậy. Nỗi phiền muộn về bố của cậu ấy, cậu ấy chỉ nói với Giang Hồng, vì Giang Hồng rất không hay buôn chuyện. Tuy rằng tò mò, nhưng cũng không đem chuyện mình biết đi kể khắp nơi, nghe xong thì nghe xong, giữ kín mọi thông tin. Cho nên mọi người đều xem Giang Hồng là đối tượng để tâm sự.

 

“Tôi hỏi cậu.” Hiên Hà Chí một tay đặt lên vai Giang Hồng, đột nhiên thân thiết như vậy, làm Giang Hồng rất căng thẳng: “Cậu biết bao nhiêu về chuyện của Tiểu Bì và cái tên Liên Giang đó?”

 

Giang Hồng lập tức giả vờ ngây ngô, nói: “À? Liên Giang? Bọn họ sao vậy ạ?”

 

Hiên Hà Chí nghiêm túc nhìn Giang Hồng, dường như muốn từ trong ánh mắt cậu để phân biệt xem có đang nói dối hay không. Cái này thực sự quá gần gũi... Giang Hồng thầm nghĩ: Nếu bị các bạn cùng lớp khác thấy mình và chủ nhiệm giáo dục đêm khuya kề vai sát cánh trong hoa viên, sẽ rất xấu hổ! Nhưng cậu rất quen thuộc phương thức hành vi của Hiên Hà Chí, trai thẳng đều thích như vậy, thể hiện cảm giác kiểm soát của mình.

 

Thầy ấy là trai thẳng sao? Đột nhiên Giang Hồng nghĩ đến một chuyện hơi dọa người, Hiên Hà Chí đối với Tiểu Bì... Là mong muốn kiểm soát của người bố sao? Trước đây Khả Đạt còn vui sướng khi thấy người gặp họa mà nói cái gì “Vấn đề tác phong, bốn Khu Ma Sư cấp S, bốn người gay.”

 

Tuy rằng Hiên Hà Chí không có cảm giác tồn tại gì, hào quang đều bị Tào Bân và Trần Chân che giấu, nhưng cũng là Khu Ma Sư cấp S. Thầy ấy là gay sao? Một chút cũng không giống a?

 

“Tôi nuôi lớn Tiểu Bì từ nhỏ.” Hiên Hà Chí lại thở dài: “Còn nhớ hồi nhỏ, Bì Vân Hạo cái gì cũng nghe tôi, ngoan ngoãn biết bao... Sao đột nhiên trong nháy mắt, lại biến thành như vậy chứ?”

 

“Bạn ấy rất yêu thầy!” Giang Hồng lập tức nói: “Thật sự, bạn ấy cũng rất sùng bái thầy đó.”

 

Tuy Tiểu Bì đối với bố mình rất có ý kiến ngầm, nhưng nhìn chung, vẫn rất yêu Hiên Hà Chí, Giang Hồng có thể cảm nhận rõ ràng được.

 

Hiên Hà Chí lại nói: “Trước đây tôi xem nó, từ khi nó còn là một quả trứng đến khi phá vỏ chui ra…”

 

Giang Hồng thầm nghĩ: Cái này cũng quá quỷ dị đi?

 

“Quả trứng đó…” Giang Hồng thận trọng hỏi, lại nhìn xuống bụng Hiên Hà Chí, dường như muốn hiểu rõ vấn đề cấu tạo sinh lý này.

 

Hiên Hà Chí: “?”

 

Giang Hồng: “Là...thầy tự mình đẻ...hả?”

 

Hiên Hà Chí: “Đương nhiên không phải! Tiểu Bì là con nuôi của tôi! Cậu đang nghĩ gì vậy?”

 

“À à!” Giang Hồng cuối cùng cũng hiểu, nói: “Nhưng Tiểu Bì trước giờ chưa từng nói đâu, em nghĩ, trong thâm tâm cậu ấy, vẫn luôn cho rằng thầy là bố ruột của cậu ấy đi?”

 

Hiên Hà Chí nói: “Chúng tôi cũng chưa bao giờ đề cập chuyện này, nhưng đứa bé đó... Ai, nó có phải đã làm một thanh kiếm cho Liên Giang không? Có phải nó làm cho Liên Giang không? Tôi còn nhớ lúc đúc kiếm nó đã hỏi tôi không ít vấn đề…”

 

“Ấy, em không biết đâu.” Giang Hồng không ngừng đánh Thái Cực*, nói: “Em không thấy có thanh kiếm nào cả.”

 

(*Đánh Thái Cực - ý nói lảng tránh, vòng vo)

 

Hiên Hà Chí: “Tiểu Bì trước giờ chưa tặng tôi một thứ quý giá như vậy.”

 

Giang Hồng còn đang suy nghĩ: Làm một người bố, cũng quá ghen tị đi? Hơn nữa Tiểu Bì không thể có tiền tiêu vặt mà.

 

Tám Khu Ma Sư cấp S, bốn người gay, nói ai vậy?

 

Khả Đạt tính không? Khả Đạt hẳn là tính một người đi? Dù sao Phong Ly là nam mà. Hiệu trưởng Hạng cũng coi như một người đi? Giang Hồng nhớ rõ, phu nhân hiệu trưởng cũng là nam —— cậu chỉ biết có hai người này.

 

Còn có Tào Bân, Trần Chân, An Kiệt, Tề Úy, bốn người này cậu đều đã gặp, cùng với một người chưa thấy qua tên gì ấy nhỉ?

 

Cuối cùng là chủ nhiệm giáo dục Hiên Hà Chí...

 

Giang Hồng vẫn đang suy nghĩ hai danh ngạch còn lại là của ai thì Hồ Thanh Tuyền xuất hiện từ phía sau.

 

(*Danh ngạch - suất, vị trí)

 

“Giang Hồng?” Hồ Thanh Tuyền nói: “Sao cậu lại ở đây?”

 

Giang Hồng: “À tôi... đang chuẩn bị lên trên đó.”

 

Cậu vẫn quyết định không nói dối với người hướng dẫn, dù sao vẫn rất có cảm tình với anh ấy. Hồ Thanh Tuyền liền nói: “Vất vả rồi, cậu cứ đi đi.”

 

Hồ Thanh Tuyền ngồi cạnh Hiên Hà Chí, thay thế Giang Hồng, làm bạn với Hiên Hà Chí đang thở ngắn than dài, lấy ra hộp thuốc lá lắc lắc, nói: “Còn hai điếu, đây, cho anh.”

 

Thế là người hướng dẫn và chủ nhiệm giáo dục, ngồi trên ghế dài trong hoa viên hút thuốc. Giang Hồng cuối cùng cũng có thể thoát thân, nhanh chóng chạy đi.

 

Cậu xuyên qua hoa viên, dùng ngọc cổ quẹt mở cánh cửa bên trong nhất, có cảm giác như đang đi vào lối đi bí mật. Nối tiếp hai cánh cửa sau, lên đài cao lên xuống, ngôi cao thăng lên không trung, trở lại hoa viên lớn bên ngoài cung điện.

 

Khi đi ngang qua hoa viên trên không, phía xa bắt đầu lờ mờ sắp mưa, Giang Hồng lại đổi một lần thang máy, trở lại phòng ngủ của phòng tổng thống.

 

“À…” Giang Hồng nói: “Cuối cùng cũng quay lại rồi.”

 

Giang Hồng nhìn ra ngoài, vốn muốn hỏi Lục Tu đã đến chưa, nhưng hai con gấu trúc lại đang ngủ gà ngủ gật, cậu liền từ trong phòng lấy tấm chăn, đắp lên cho chúng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

 

“Tao đã mua xong robot hút bụi mới.” Giang Hồng nói: “Dùng dịch vụ giao hàng cách nhật*, ngày mai sẽ giao đến dưới chân núi, hôm nay đành tạm chịu khó vậy.”

 

(*Dịch vụ giao hàng cách nhật (giao hàng cách ngày) là một dịch vụ vận chuyển mà hàng hóa được giao nhận mỗi ngày, nhưng không phải tất cả các ngày trong tuần. Thay vào đó, việc giao hàng sẽ diễn ra theo một lịch trình được xác định trước, có thể là một ngày có, một ngày không, hoặc theo một lịch trình khác được thỏa thuận.- Theo Google)

 

“Không thành vấn đề.” Lão Tôn nói: “Ngày mai mấy giờ dậy? Ta gọi cậu nhé.”

 

Giang Hồng: “Tao... Tao hẳn là phải dậy trước 6 giờ, quay lại phòng ngủ bên dưới. Rốt cuộc tao đang làm cái trò gì thế này!”

 

Giang Hồng nằm trên giường, trở mình, thầm nghĩ có nên đi tìm Lục Tu không, nhưng buồn ngủ quá vẫn là ngủ trước đi.

Bình Luận (0)
Comment