Đang lúc hoàng hôn, đám gấu trúc đang chờ ngoài phòng Tổng thống, còn thỉnh thoảng nói chuyện với Dịch Phong. Mọi người đang xúm lại xem Dịch Phong sửa chữa Lão Tôn. Khi Giang Hồng trở về nhìn thấy, quả thực sợ đến không nhẹ, sợ Dịch Phong vô ý chạm phải lông của đám gấu trúc mà bị doạ ngất xỉu.
May mà đám gấu trúc vẫn rất kiềm chế, không có động tay động chân, chỉ đứng một bên xem, chán thì cũng chỉ lăn qua lăn lại tại chỗ.
“Nương Nương, Tiểu Vương hỏi ngài, bữa tối là qua chính điện ăn, hay là ăn ở đây.”
“Cứ bày bữa ở đây đi.” Giang Hồng nói: “Có chuẩn bị cho khách không?”
“Có!” Đám gấu trúc vì thế phần phật một cái tản đi, đi chuẩn bị đồ ăn.
Lục Tu chắc là còn có việc, Giang Hồng liền tính toán ăn cùng Dịch Phong trong phòng ngủ.
“Giang Hồng, Dịch Phong nói có thể lắp cho ta một cái máy bay không người lái.” Lão Tôn đột nhiên nói.
Giang Hồng: “!!!”
Giang Hồng lập tức ra hiệu Lão Tôn, không phải bảo mày đừng mở miệng sao?
Camera của Lão Tôn đổi tới đổi lui. Dịch Phong nói: “Tốt, cái trí năng AI của cậu thật sự đó. Hiện tại đợt cập nhật lớn đã lợi hại đến vậy sao?”
“Đúng vậy, ha ha ha.” Giang Hồng cười khan vài tiếng, thầm nghĩ ngàn vạn lần đừng lại gây ra chuyện gì nữa. Mặc dù cho dù bị lộ tẩy, Lục Tu cũng nhất định sẽ nói “Cho cậu ta chút phấn hoa ly hồn thì được rồi”, nhưng người ta là đến tận nơi giúp đỡ, Giang Hồng thực sự không muốn làm như vậy.
Dịch Phong dường như đối với việc Lão Tôn có thể nói chuyện này tỏ ra rất bình tĩnh, nói với Giang Hồng: “Đã sửa xong rồi.”
“Quá cảm ơn.” Giang Hồng vội nói: “Bao nhiêu tiền?”
“Thu của bạn 35 tệ (~127.878 VNĐ).” Dịch Phong lại từ trong túi lấy ra một cái thẻ mã QR. Giang Hồng quả thực rất là vui, mặc dù chỉ là đơn giản sửa được một cái Thiên Miêu Tinh Linh, nhưng đối với cậu mà nói, đó là bạn của mình, cho bao nhiêu cũng không nhiều.
Dịch Phong lại nói: “AI của cậu muốn nâng cấp thiết bị của nó, hỏi tôi có thể bán cho nó một cái máy bay không người lái không.”
Giang Hồng: “Lão Tôn mày…”
Sự kết hợp giữa robot hút bụi + máy bay không người lái + Thiên Miêu Tinh Linh thật sự quá quỷ dị.
“Máy bay không người lái bình thường không thể chịu được trọng lượng của thiết bị ngoại vi cho lắm.” Dịch Phong thu dọn dụng cụ trên bàn, lại nói: “Cần loại hậu cần cấp có thể vận chuyển chuyển phát nhanh loại nhỏ là được, nhưng mà hơi đắt, AI của cậu không làm chủ được.”
Giang Hồng: “Ừm... Muốn bao nhiêu tiền?”
Lão Tôn nói: “Mua cho ta đi?”
Giang Hồng: “Mày chỉ là muốn đi gây rắc rối thôi!”
Lão Tôn: “Ta bảo đảm không gây rắc rối.”
Dịch Phong: “8500 (~31.091.001 VNĐ), lấy hàng từ chỗ tôi có thể rẻ hơn chút, tôi giúp cậu tìm người hỏi thử, chắc khoảng 8000 (~29.262.119 VNĐ) là có thể lấy được hàng.”
Giang Hồng: “Thôi được... 8500 cũng không tính là quá đắt.”
Ngay lập tức Lão Tôn thật sự vui mừng bật robot hút bụi lại đi ra ngoài xoay quanh khắp nơi. Giang Hồng thầm nghĩ: Thật đủ rồi, mày không đi tu luyện nghiêm túc, nhanh chóng biến thành người có tay có chân làm gì cũng đều được, chỉ biết thêm một đống trang bị vào người, đừng đến cuối cùng thiết bị ngoại vi càng ngày càng nhiều, còn muốn lắp đặt bệ phóng tên lửa...
Sau đó Giang Hồng dường như thấy vào một ngày không xa, Lão Tôn điều khiển Gundam (1) gây rắc rối khắp nơi.
Đám gấu trúc bên ngoài phần phật một cái tản ra, Giang Hồng liếc một cái thăm dò, thấy Lục Tu đến.
Lục Tu nhướng mày với Giang Hồng, ý bảo thế nào rồi?
“Tiểu Vương, Nương Nương, bữa tối đã dọn xong.” Gấu trúc lại đến nói.
Giang Hồng thấy Lục Tu, lại hơi kinh ngạc vui mừng, nói: “Anh không cần xử lý... chuyện sao?”
Lục Tu nói: “Đã xử lý xong hết rồi, đến tìm em.”
Dịch Phong thu dọn đồ đạc xong, từ trong túi lấy ra hai cái bánh mì gói kín mua ở siêu thị giá một tệ (~3.649 VNĐ), nói: “Các cậu không cần lo cho tôi, tôi có mang theo đồ ăn.”
Lục Tu nhìn Dịch Phong một cái, nói: “Đi cùng đi, không sao.”
Dịch Phong cũng không kiên trì, liền đi theo họ đến trong phòng ngủ, bắt đầu dùng bữa tối.
“Tôi thấy Lão Tôn.” Lục Tu nói: “Sửa xong rồi hả?”
“Ừm.” Giang Hồng đang ăn một miếng bánh mì kẹp rau xà lách thịt ba chỉ nướng. Đám gấu trúc đang nướng thịt, tôm, sò, tôm hùm, cá... trên sân phơi bên ngoài. Nướng xong lại từng món một đưa vào, đặt trên đĩa bưng cho họ.
Dịch Phong nói: “Thật là ngon quá, cảm ơn các cậu đã chiêu đãi.”
“Cậu ăn nhiều một chút.” Giang Hồng nói: “Cảm ơn cậu đã giúp bọn tôi sửa đồ mới đúng.”
Dịch Phong cảm cảm khái nói: “Có tiền chính là tốt.”
Giang Hồng cười, nhìn Lục Tu một cái.
Dường như Lục Tu muốn hỏi chuyện Giang Hồng đột nhiên xuất hiện hôm nay, nhưng ngại Dịch Phong ở bên cạnh, cũng không tiện hỏi nhiều.
“Lão Tôn muốn một cái máy bay không người lái.” Giang Hồng nói.
“À.” Lục Tu nói: “Mua đi, bao nhiêu tiền?”
Giang Hồng nói: “Hơn 8000.”
Lão Tôn lại quay lại, hưng phấn hỏi Dịch Phong: “Máy bay không người lái bao lâu thì đến?”
Dịch Phong nói: “Tối nay tôi bảo bên kia giao hàng nhanh lên, nếu là giao hàng cách ngày, 24 giờ có thể nhận được, tôi có thể giúp bạn lắp đặt.”
Giang Hồng lấy ánh mắt hỏi dò Lục Tu. Lục Tu tỏ vẻ không thành vấn đề, giữ Dịch Phong ở lại thêm một ngày.
“Cậu có thể gỡ mã hoá tin nhắn chat không?” Lục Tu hỏi.
“Cái đó rất khó.” Dịch Phong nói: “Sao vậy, ông chủ nhỏ, tin nhắn trò chuyện của anh bị chặn sao?”
Lục Tu chưa nói gì, Dịch Phong lại nói: “Nhưng tôi có thể tạo mã hóa hai lớp cho anh trên wifi.”
“Được.” Lục Tu quyết định mua dịch vụ này từ Dịch Phong. Cho dù Yêu tộc có pháp thuật, khi gặp phải công nghệ internet, vẫn cần sự trợ giúp từ con người.
Sau bữa tối, Giang Hồng đưa Dịch Phong về phòng cậu ta, đồng thời lại nhắc nhở các bạn học ở khu vực tầng trên, rằng ở đây có một người thường, đừng doạ cậu ta sợ.
Lục Tu vẫn ở lại trong phòng ngủ.
“Anh không về ngủ sao?” Giang Hồng hỏi.
“Đây chính là phòng ngủ của tôi.” Lục Tu nói: “Em bảo tôi đi đâu? Đuổi tôi đi?”
Giang Hồng: “............”
Vậy tối nay anh cũng ngủ ở đây?” Giang Hồng hỏi.
Lục Tu: “Đương nhiên.”
Giang Hồng thầm nghĩ: Thật sao? Tối nay lại ngủ chung một giường? Giống như trước kia sao? Giang Hồng nhịn không được nhìn chiếc giường lớn kia vài lần. Lục Tu nói: “Không phải em nói muốn giống như trước kia sao?”
Giang Hồng liền cười, nghiêng người nằm xuống, gối lên đùi Lục Tu.
“Hôm nay em đang làm gì vậy?” Lục Tu nói.
Giang Hồng lập tức nghĩ ra, bây giờ có thể trò chuyện, liền thuật lại một lần chuyện buổi chiều cho Lục Tu. Lục Tu nói: “Sổ của em cho tôi xem, phong ấn dạng gì?”
Giang Hồng đưa cuốn sổ qua, hỏi: “Anh có biết không?”
Lục Tu đáp: “Liên Giang không biết là bình thường, tôi cũng không biết một cái nào cả, đều là những ấn ký rất cổ xưa.”
Giang Hồng nói: “Em muốn tối nay đi xem.”
Lục Tu nói: “Trước tìm một bản đồ thánh địa... Lão Tôn.”
Lão Tôn xoay trở lại, Lục Tu hỏi: “robot hút bụi của mày, có lưu bản đồ thánh địa không?”
“Đúng rồi!” Giang Hồng như trong mộng mới tỉnh, lần trước Lão Tôn đến, đi vòng quanh khắp nơi trong thánh địa, nhất định đã ghi vào robot hút bụi rất nhiều bản đồ.
“Chỉ có 47%.” Lão Tôn nói: “Khu vực tầng dưới hầu như ta chưa đi qua.”
“Đủ rồi.” Lục Tu nói: “Xuất ra cho tôi xem.”
Lão Tôn gửi bản đồ thánh địa vào điện thoại của Lục Tu. Thánh địa dựa vào núi mà xây dựng, các tầng đan xen, ở giữa lại có tường kép và tầng chuyển tiếp, địa hình vô cùng phức tạp. Lục Tu nhìn một cái, lại nhảy ra một bản đồ khác để đối chiếu.
“Quả nhiên không giống nhau.” Lục Tu nói: “Đây là bản đồ Phong Ly chia cho tôi.”
Bản đồ mà các Yêu Vương sử dụng, trên đó chỉ có các lối đi chính, rất nhiều khu vực thậm chí không có đánh dấu sử dụng. Đương nhiên, số lượng người ở khu cung điện tầng trên, phần lớn các phòng cũng đều là phòng trống, không cần thiết mở ra. Lão Tôn thường xuyên đi theo sau lưng người khác để lẻn vào. Rất nhiều Yêu tộc cấp cao đều cho rằng nó chỉ là robot hút bụi bình thường, nên không mấy chú ý. Lần duy nhất là ở thánh địa, bị Lỗ Triều Dương phát hiện.
“Đi.” Lục Tu nói: “Tôi đi trước tắt tất cả các camera giám sát trong thánh địa.”
“Sẽ có vấn đề không?” Giang Hồng vẫn còn rất lo lắng: “Lỡ như kẻ phản loạn phát hiện thì sao?”
Lục Tu: “Như vậy hắn hẳn là trước tiên, đuổi đến hiện trường, đi xác nhận phong ấn của mình không bị phá hủy chứ?”
Giang Hồng tưởng tượng cũng đúng, còn vừa lúc dẫn rắn ra khỏi hang.
“Phong Ly, tôi tìm một nhân viên kỹ thuật, nâng cấp internet.” Lục Tu gửi tin nhắn thoại nói: “Mạng của thánh địa quá rườm rà hỗn tạp, cũng nên nâng cấp kỹ thuật, mạng không dây ở giữa sẽ không quá ổn định.”
“Được!” Phong Ly không có nghi vấn thừa thãi, vô cùng chuyên nghiệp: “Tôi đã biết.”
“Em đánh dấu địa điểm một chút.” Lục Tu nói: “Tôi không thể xuyên tường, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của em.”
Giang Hồng vì thế mang theo Lục Tu, bắt đầu quẹt thẻ cổng, tìm kiếm con đường, dựa vào ký ức buổi chiều tìm phong ấn.
“Đừng cách tôi xa quá.” Lục Tu kéo tay Giang Hồng lại. Giang Hồng quay đầu lại nói: “Ở đây em sẽ không sợ.”
“Tôi sợ.” Lục Tu nói: “Thánh địa có rất nhiều cơ quan, sợ em chạm vào cơ quan. Bất kể phát hiện bất kỳ ai, trước tiên hãy đội cái nồi của em lên.”
Giang Hồng lại một lần nữa tay nắm tay với Lục Tu, trái tim lại không nghe lời mà kinh hoàng. Một tay cậu cầm Vạn Vật Thư, một tay nắm Lục Tu, cất cái nồi vào không gian ấn ký long huyết của mình.
Đi qua một hành lang dài u ám, không có đèn, chỉ có ánh sáng từ điện thoại chiếu ra, chiếu vào mặt hai người. Trong bóng tối, Lục Tu lại mười ngón đan nhau với cậu.
“Thanh kiếm đó anh có mang theo không?” Giang Hồng lại hỏi.
“Có mang theo.” Lục Tu thoải mái đáp: “Nhưng chưa bao giờ dùng qua.”
Giang Hồng nói: “Nếu đánh bại một Yêu Vương phản loạn nào đó, anh sẽ dùng nó chứ?”
“Chém giết bọn họ.” Lục Tu đáp: “Còn không cần thỉnh nó ra.”
Giang Hồng cười, Lục Tu luôn tự tin như vậy, còn đặc biệt dùng từ “thỉnh”. (Thỉnh = mời)
“Anh có đặt tên cho nó không?” Giang Hồng lại hỏi.
“Không.” Lục Tu nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, em có cái nào thích hợp không?”
Giang Hồng nói: “Không có, anh đặt tên cho nó đi.”
Vì một món đồ, đặt tên cho nó thì có liên hệ đặc biệt với nó.
“Tại sao anh lại tên là ‘Tu’?” Giang Hồng lại hỏi: “Bởi vì muốn tu luyện thành người hả?”
Giang Hồng biết họ của Lục Tu là do chính anh ấy đặt, bởi vì “Kho lỗ” trong tiếng Tây Tạng có nghĩa là "Rồng”.
“Không phải cũng là em đặt tên sao?” Lục Tu nói: “Lúc đó em vẫn luôn gọi ‘Kho lỗ, hưu ——!’ Đây là câu nói đầu tiên của con người mà tôi nghe thấy.”
“Ầy.” Giang Hồng nói: “Tại sao em lại gọi như vậy chứ?”
Lục Tu: “Tôi cũng không biết, tôi đâu phải thằng đần.”
Giang Hồng: “Đến rồi…”
Giang Hồng dẫn Lục Tu, đến trước phong ấn đầu tiên. Lục Tu đầu tiên ngẩng đầu nhìn camera giám sát, xác nhận không có đèn sáng sau, đặt tay lên phong ấn.
Giang Hồng dùng Vạn Vật Thư chỉ vào phong ấn. Linh khí trên phong ấn đang lưu động, linh khí từ bốn phương tám hướng của thánh địa, đổ vào phong ấn này.
“Vạn Vật Thư có nhắc nhở ai muốn đến không?” Lục Tu hỏi.
Giang Hồng đáp: “Không có.”
Bốn phía rất yên tĩnh, hơn nữa rất an toàn, không hề có cảm giác kẻ địch bên ngoài tiến đến.
Lục Tu: “Tôi gỡ bỏ nó thử xem, thời gian cần ít nhất mười phút.”
Giang Hồng đến thở cũng không dám thở mạnh, nhìn động tác của Lục Tu. Lục Tu dùng ba ngón tay hư nắm* trong không trung giống như xoay bàn mật mã của két sắt. Giữa các ngón tay xuất hiện một quang cầu nhỏ, quang cầu tỏa ra những sợi linh lực mảnh như tơ, thẩm thấu vào phong ấn bên trong. Linh lực đang không ngừng lưu động theo phong ấn, đồng thời phong ấn cũng đang bài xích sức mạnh của Lục Tu.
(*Hư nắm - ý là làm động tác giả vờ nắm giữ)
Lục Tu đang thông qua kiểu thử nghiệm không ngừng này, để tìm kiếm phương thức gỡ bỏ phong ấn. Một khi linh lực lưu động thuận theo đường đi chính xác của pháp trận phong ấn, là có thể mở nó ra.
Sức mạnh của Lục Tu phát ra ánh sáng xanh lam, còn phong ấn tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo, đang bị Lục Tu không ngừng ăn mòn. Tiến độ có thể thấy rõ ràng bằng mắt thường.
“Lão Tôn còn chưa tu luyện thành người hả?” Trong sự yên Lục Tu tĩnh thuận miệng hỏi.
“Ây, chưa.” Giang Hồng ban đầu sợ Lục Tu phân tâm, nhưng thấy anh ấy dường như có thể vừa phá giải phong ấn, vừa nói chuyện phiếm, thì không còn căng thẳng như vậy, đáp: “Vẫn vậy, chỉ có thể ngưng tụ ra một hình người mờ ảo.”
“Có lẽ cần một cơ hội.” Lục Tu đáp.
Giang Hồng cười cười, Lục Tu hiện ra thần sắc khó hiểu, nhìn Giang Hồng một cái.
“Sao vậy?”
“Hình như anh rất để ý đến Lão Tôn.” Giang Hồng nói: “Thực sự quan tâm nó sao.”
Lục Tu: “Tại vì nếu nó tu luyện thành công, có lẽ có thể bảo vệ em.”
Giang Hồng: “Thôi bỏ đi, trong lòng em, nó vĩnh viễn là một robot hút bụi... Huống hồ có nguy hiểm gì, có thể triệu hồi anh.”
Lục Tu: “Sẽ có lúc tôi không đến được.”
Khoảnh khắc này, dường như Giang Hồng loáng thoáng nhận ra điều gì đó. Nhưng theo linh lực của Lục Tu ăn mòn toàn bộ phong ấn, pháp trận “Ong” một tiếng chợt lóe, sau đó hoàn toàn biến mất.
Ngay sau đó, cánh cửa lớn từ từ mở rộng vào bên trong, hiện ra một cầu thang hướng xuống dưới.
“Đi.” Lục Tu búng tay một cái, quang đoàn chiếu sáng màu xanh lam xuất hiện ở đầu ngón tay. Một tay vẫn nắm Giang Hồng, đi xuống cầu thang.
Khu vực có phong ấn, đã nằm trên vách núi đá. Con cầu thang này dường như dẫn vào bên trong núi Vu Sơn. Đã xuống đến thân núi rồi sao?
Giang Hồng vừa đi vừa đối chiếu với bản đồ mà Lão Tôn đã sửa sang lại, quả thực không có khu vực này.
“Ai ya?”
“Cẩn thận.” Lục Tu nói.
Ở tầng đáy nhất của cầu thang, Giang Hồng dẫm phải nước. Ngay sau đó Lục Tu thu hồi ánh sáng chiếu sáng. Đây là một hang động rất lớn, rộng bằng sân bóng nhỏ, đỉnh cũng rất rộng, nhưng trên mặt đất đều là một lớp nước nông.
Trên vách động bốn phía, lại là những chấm sáng màu xanh lam u tối, như là một loại nấm huỳnh quang dưới lòng đất, bám vào thân núi.
“Đây là cái gì?” Giang Hồng lội nước đi theo sau Lục Tu, thỉnh thoảng ngó trái ngó phải.
Giữa hang động khổng lồ, có một bộ hài cốt cao 5 mét, giống một cự thú khổng lồ tiền sử, yên tĩnh mà mắc cạn trên mặt nước sâu không đến 5 cm.
“Tôi biết rồi.” Lục Tu nói: “Hẳn là không liên quan gì đến chúng ta, đây là một khu mộ địa, đi thôi.”
“Đó là cá voi sao?” Giang Hồng hỏi: “Hay là khủng long?”
Bộ xương đó cho cậu cảm giác quá chấn động, thứ này nếu còn sống, nhất định vô cùng đồ sộ. Lục Tu chỉ là cùng cậu rời khỏi cầu thang và đóng cửa lại.
“Xác Côn*.” Lục Tu nói: “Khi tiếp nhận chức vụ Yêu Vương, tôi đã đọc tông cuốn của họ, thật lâu trước kia, một Yêu Vương phản loạn, cuối cùng bị diệt trừ.”
(*Giống như cá voi nhưng có khả năng bay trên cao)
“À…” Giang Hồng nói: “Cho nên nó đã chết sao? Sao em cảm giác nó chỉ là ngủ thôi.”
“Có lẽ?” Lục Tu nói: “Em cưỡi lên người tôi.”
Giang Hồng nhảy lên, cưỡi trên lưng Lục Tu. Lục Tu tự nhiên cúi người, hóa thành một con hắc long thân hình thon dài, lơ lửng trong không trung dọc theo hành lang rộng lớn, lướt về phía nơi sâu thẳm chưa rõ, tiến đến phong ấn tiếp theo.
“Anh không rõ thánh địa có những gì hả?” Giang Hồng hỏi.
“Hạng Thành cũng không thể nói cho tôi từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.” Hắc long nói: “Họ đi quá vội vàng.”
Giang Hồng nói: “Nhưng mà cũng phải, giống Khu Ủy, thì có rất nhiều vật bí ẩn.”
Hắc long nói: “Thời gian thành lập của Khu Ủy đã rất lâu, kéo dài hơn một ngàn năm qua từng thế hệ. Bên trong tự nhiên có rất nhiều bí mật không ai biết. Thánh địa từ khi được xây dựng lại đến nay chỉ có mười năm.”
Giang Hồng: “Đến rồi, chính là nơi này. Nơi này cũng là nơi chúng ta không thể xuyên qua.”
Lục Tu vì thế lại biến thành người, nhìn quanh bốn phía, nói: “Nơi này hẳn là không có camera giám sát.”
Lục Tu bật đèn lên. Hai người đang ở trong một kho hàng. Trước mặt cầu thang gỗ chắn lối đi, chính là nơi buổi chiều Giang Hồng đã đến, kho chứa các loại đồ dùng lễ hội và gác mái trên cùng.
“Em cảm thấy bên trên hẳn là không có gì kỳ quặc…” Giang Hồng nói: “Anh thấy không? Nơi này thường có người lấy đồ vật, người ra người vào. Đặt một cái phong ấn ở đây, đám gấu trúc nhất định sẽ chú ý.”
“Để an toàn, cũng xem đi.” Lục Tu nói.
Lục Tu vừa mới lại gần phong ấn đó, phong ấn liền lóe lên ánh sáng trắng mờ ảo.
“Cho nên phần lớn các phong ấn đều có thể gỡ bỏ hả?” Giang Hồng nói: “Em thấy những phong ấn này, trước mặt anh cũng vô ích à.”
“Không nhất định.” Lục Tu nói: “Tiền đề là linh giai của em cao hơn đối phương, tiếp theo là khống chế sức mạnh, phải vô cùng tinh tế... Em muốn thử xem không?”
“Em có thể chứ?” Giang Hồng nói.
Lục Tu bảo Giang Hồng đứng trước mặt mình, từ sau lưng ôm lấy cậu, dẫn dắt tay phải của cậu, nói: “Tam Muội Chân Hỏa là một trong những pháp lực có linh giai tối cao nhất, nhưng em cần phải tập trung tất cả sự chú ý…”
Giang Hồng ở trường học đã được học cách gỡ bỏ một số phong ấn đơn giản. Rốt cuộc có một số phong ấn chỉ là để phòng người phàm lỡ dẫm vào giống như quỷ đả tường đơn giản ngoài hoang dã, đối với Khu Ma Sư mà nói, thì không có ý nghĩa quá lớn.
“Mọi người đều nói vậy đó, tại sao Tam Muội Chân Hỏa lại lợi hại vậy?”
“Tam Muội Chân Hỏa chính là Hỏa Sáng Thế. Hỏa Sáng Thế, Băng Mạt Thế, Mộc Sâm La, Thổ Vạn Vật, Lôi Hoàng Kim.” Lục Tu lại nói: “Là năm loại chất linh thuần túy nhất trong vũ trụ. Phía trên chúng còn có Quang và Mất Mát, tổng cộng bảy loại.”
“Nhưng mà Tam Muội Chân Hỏa cường đại như vậy, Hiệu trưởng Tào làm sao mà có được?” Giang Hồng lại nghi hoặc nói: “Ây, có phải em hỏi quá nhiều rồi không?”
Lục Tu: “...”
Giang Hồng vui vẻ nói: “Em tới thử xem?”
Lục Tu đặt tay lên mu bàn tay của Giang Hồng, khẽ nói: “Phóng thích cảm giác của em, tựa như xúc tu, để lý giải sự lưu động của linh lực.”
Giang Hồng nhắm mắt lại, chuyên tâm mà đi theo sự dẫn dắt của Lục Tu. Lục Tu ôm Giang Hồng, lại nghiêng đầu, quan sát kỹ lưỡng mặt mày đang nhắm nghiền của Giang Hồng, nhìn đường cằm, lông mi, cùng mũi, đường môi của cậu.
“Sau đó thì sao?” Giang Hồng mang theo ý cười, nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích.
“Đem linh lực của em từng chút một rót vào pháp trận.” Lục Tu nói: “Quan trọng nhất là duy trì cân bằng... Nơi nào linh lực nhiều, thì sẽ gây ra nổ mạnh... Thời khắc điều chỉnh, làm ra độ nghiêng phù hợp…”
Giang Hồng: “...”
Giang Hồng mở mắt ra, đối mặt với Lục Tu.
Lục Tu: “Sao vậy?”
Giang Hồng: “Cái này quả thực chính là…”
Lục Tu: “Là gì?”
Giang Hồng: “Em cảm giác giống như đang bưng một cái bánh kem 40 tấc, đứng một chân trên cột thu lôi, xung quanh còn đang có bão cuồng phong thổi! Anh làm thế nào được a a a?! Lại còn có thể nói chuyện phiếm?”
Lục Tu: “Đừng kích động.”
Duy trì cân bằng và phân tán linh lực trong phong ấn thật sự quá khó khăn, giống như dùng một chiếc đũa đỡ một quả cầu sắt khổng lồ, lại còn phải giữ thăng bằng trong lúc chạy nhanh suốt mười phút... Lục Tu nếu không làm Khu Ma Sư, nhất định có thể đi làm bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa.
“Mức độ cảm nhận thế giới không giống nhau.” Lục Tu nói.
Lục Tu dời ánh mắt đi, không nhìn Giang Hồng nữa. Ngược lại là Giang Hồng nhìn vẻ mặt chuyên chú của Lục Tu, thật sự quá đẹp trai! Giang Hồng rất muốn hôn anh ấy một cái.
Nhưng nếu mình làm như vậy, xấu hổ còn là chuyện nhỏ, phong ấn chắc chắn sẽ nổ tung...
Tam Muội Chân Hỏa thẩm thấu vào toàn bộ phong ấn, phong ấn hiện ra hiệu ứng hoàn toàn khác biệt so với khi bị Băng Mạt Thế thẩm thấu, giống như bị đốt cháy hủy diệt, hóa thành vô số hạt, biến mất.
“Mở ra.” Lục Tu nói: “Lên xem đi.”
Giang Hồng quyết định sau này sẽ không bao giờ thử giải trừ bất kỳ hình thức phong ấn nào.
Trên gác mái, Lục Tu bật đèn lên, chỉ thấy bốn phía quét tước rất sạch sẽ. Ở giữa có một tấm thảm, trên thảm chất đống đồ vật, một tấm vải che lại bên trên.
“Đây là cái gì?” Giang Hồng hiếu kỳ nói.
Lục Tu nhấc tấm vải lên, bên dưới là một cái bàn. Trên bàn có một bộ bài poker, một cái chai rượu vang đỏ, chai đầy rượu vang đỏ. Bên cạnh còn có một cái loa khuếch đại âm thanh.
Trên bàn còn có một tấm card, trên đó là những chữ viết tinh tế.
“Không phải thứ chúng ta muốn tìm.” Lục Tu nhìn một cái liền nói.
“Ơ?” Giang Hồng nói: “Bạn thật là lợi hại nha! Lại có thể tìm được nơi này... Đây là ai viết tấm thẻ này?”
【 Bạn thật là lợi hại nha! Lại có thể tìm được nơi này! Tìm manh mối khắp nơi trong thánh địa, chắc chắn đã làm bạn xoay vòng phải không? Giải trừ phong ấn cuối cùng, cũng tốn không ít tâm sức phải không? Lời nhắc nhở kỳ thật đã cho bạn rồi đó, chính là tình yêu a. Chỉ cần các bạn yêu nhau, rồi có một ngày có thể nắm tay vượt qua tất cả cửa ải khó khăn...】
Giang Hồng: “Em đoán hơn phân nửa là một trò chơi tìm kho báu nào đó, có thể là được để lại từ ngày hội? Không khéo không có ai đoạt giải.”
【...Trên bàn chính là phần thưởng đó. Cái thiết bị khuếch đại âm thanh này, gọi là “Máy phân biệt lời nói thật lòng.” Nhưng mà tôi đoán nếu đã có thể vào được nơi này, có lẽ các bạn đã không cần cái này nữa? Dùng cái thiết bị khuếch đại âm thanh này để gọi người mình thích, người đó nhất định sẽ nói ra lời thật lòng đoá...】
Giang Hồng còn chưa đọc xong phần lạc khoản*, Lục Tu liền cầm tấm card đi cất lại, vẫn như cũ đắp vải lên.
(*Dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.)
Giang Hồng không nói gì, chỉ là nhìn Lục Tu một cái.
“Đi thôi.” Biểu cảm Lục Tu hơi mất tự nhiên, nói: “Đi đến phong ấn tiếp theo, thời gian có hạn, đã khuya rồi.”
Giang Hồng: “Ừm.”
Cả hai không ai nói chuyện với ai. Giang Hồng nghĩ, nếu mình cầm thiết bị khuếch đại âm thanh đó gọi Lục Tu, thì sẽ thế nào? Nhưng cậu chưa từng lừa dối chính mình, làm như vậy cũng thật không thú vị đi.
Lục Tu: “?”
Giang Hồng: “À! Đi đường này! Ừm đúng vậy…”
Lục Tu từ căn phòng đó ra ngoài, tâm trạng dường như trở nên tồi tệ hơn. Anh ấy cũng không biến thành rồng nữa, càng không nắm tay Giang Hồng. Hai người chỉ là một trước một sau, chậm rãi đi tới.
“Em đột nhiên nhớ ra một chuyện.” Giang Hồng nói.
Lục Tu: “Chuyện gì?”
Tạnh mưa rồi. Họ đi qua hành lang treo không của thánh địa. Ánh trăng hiện ra sau những đám mây đen, chiếu rọi Vu Sơn.
Giang Hồng: “Em nhớ, vào tháng 5, ngày công bố kết quả.”
Lục Tu: “Ừm?”
Giang Hồng: “Trên bảng tin của trường học, có người nhắn tin tỏ tình với em.”
Lục Tu: “Ai?”
Giang Hồng nhìn Lục Tu từ phía sau, không nhìn thấy biểu cảm của anh ấy. Anh ấy chỉ bình tĩnh bước đi về phía trước như mọi khi.
“Tôi không biết.” Giang Hồng cười cười, nói: “Nói đến thật sự rất xấu hổ, ban đầu em cho rằng…”
“Không phải tôi.” Lục Tu đáp, nhưng trước sau không quay đầu lại, ngay cả liếc nhìn Giang Hồng một cái.
“Ừm à.” Giang Hồng nói: “Vậy sẽ là ai nhỉ? Kỳ quái.”
Lục Tu nói: “Có lẽ có ai đó, ở trong tối thích em đi?”
Giang Hồng: "Thật là quá... Nhưng mà thích một người, cũng là chuyện không có cách nào khác, ừm, chỉ có thể như vậy.”
Lục Tu: “Em muốn tìm ra là ai sao?”
Giang Hồng: “Em cũng khá tò mò.”
Lục Tu: “Nếu người đó tỏ tình với em, em sẽ chấp nhận chứ?”
Giang Hồng: “Đương nhiên sẽ không! Quá xấu hổ, có lẽ chúng ta căn bản không quen biết.”
Lục Tu: “Có lẽ người đó thích em, nhưng có lý do gì đó, không thể tỏ tình với em?”
Giang Hồng: “Ừm... Nhưng mà…”
Giang Hồng thầm nghĩ: Trừ anh ra, ai tỏ tình với tôi tôi cũng sẽ không chấp nhận đâu? Nhưng mà sẽ là ai nhỉ? Cậu đã từng thực sự nghĩ người đó là Lục Tu.
“Đến rồi, chính là nơi này.” Giang Hồng đưa Lục Tu đến nơi có một phong ấn khác. Nơi đó là một cây cầu. Trước cầu có một hàng rào chắn, trên hàng rào bị hạ phong ấn.
“Phía sau là cấm địa.” Lục Tu nói: “Phong ấn ngăn lại tất cả vật sống. Lão Tôn là pháp bảo cho nên đi qua được. Cái phong ấn này không cần phải xen vào, bên trong chỉ có tượng điêu khắc, không có đồ vật quan trọng.”
“À à.” Giang Hồng nói: “Vậy còn cái cuối cùng, đi thôi.”
Vì thế Giang Hồng xem xét bản đồ, lại đi vòng trở lại sâu trong cung điện, giữa đường vẫn còn suy nghĩ vấn đề về người tỏ tình kia là ai. Cậu vô cùng chắc chắn, ở trong trường học không có bất kỳ ai từng biểu lộ thiện cảm vượt trên tình bạn với cậu. Huống hồ cho dù có, Lục Tu cũng sẽ phát hiện sớm hơn cậu chứ?
Cái phong ấn cuối cùng, là một bức phù điêu bích họa trong đại sảnh rộng mở.
Lục Tu bật đèn lên, toàn bộ đại sảnh sáng bừng.
Lần này, anh ấy không vội vàng gỡ bỏ phong ấn, chỉ lẳng lặng đứng trước bức bích họa.
“Cái này có ý nghĩa gì vậy?” Giang Hồng hỏi.
Trên bức bích họa là thần nữ Vu Sơn. Trên người nàng, một con rắn khổng lồ quấn quanh, giống như một thần thoại truyền thuyết xa xưa được lưu truyền. Còn bên dưới Vu Sơn, lại là vô số Yêu tộc đang cúng bái.
“Thần nữ Dao Cơ, là người nuôi dưỡng Thiên Ma.”Lục Tu nói: “Thiên Ma ngàn năm luân hồi một lần, ma chủng bị nạp vào trong cơ thể Ba Xà, đổ vào Dao Cơ. Dao Cơ sinh hạ Thiên Ma và Yêu tộc lấy Thiên Ma làm vi tôn.”
“Cho nên yêu quái coi Thiên Ma là vương chân chính sao?” Giang Hồng hỏi.
Lục Tu nói: “Trước kia quả thật là như vậy, yêu yêu ma ma, ma thống lĩnh yêu, nhưng luân hồi đã bị phá vỡ từ mười năm trước. Trong cơ thể Hạng Thành có yêu hồn Ba Xà, sau này lại biến hóa thành rồng, vì thế trở thành tân Yêu Vương.”
“Dao Cơ đâu?” Giang Hồng lại hỏi.
“Sớm hơn trước kia, bị nhóm Khu Ma Sư g**t ch*t.” Lục Tu nói: “Nàng cũng là mẹ của Hiệu trưởng Hạng. Nàng sinh hạ Hạng Thành và Hạng Thành theo kế hoạch sẽ thừa kế ma chủng, trở thành Thiên Ma. Nhưng thế hệ này Dao Cơ vì yêu một người phàm, cũng tức là bố của Hạng Thành, cho nên cuối cùng đã từ bỏ sứ mệnh của mình.”
“Thiên Ma tại sao phải chuyển sinh?” Giang Hồng hỏi: “Nó tồn tại từ khi sáng thế đến nay hả?”
“Tôi không biết.” Lục Tu đáp: “Có lẽ không phải? Tôi hoài nghi sau bức bích họa phản chiếu này, chính là thứ chúng ta muốn tìm, để tôi làm đi.”
Giang Hồng vì thế đứng sau Lục Tu. Lục Tu bắt đầu giải trừ phong ấn.
Anh ấy tập trung vô cùng cao độ, lông mày khẽ nhíu. Giang Hồng hỏi: “Phong ấn này rất phức tạp sao?”
“Đúng vậy.” Lục Tu đáp: “Phức tạp hơn cả ba cái trước đó, hơn nữa tôi suy đoán, là mới được hạ gần đây, không phải phong ấn cổ.”
Giang Hồng nín thở, sợ làm phiền Lục Tu. Cái phong ấn đó đặc biệt khổng lồ, kéo dài trải khắp toàn bộ bích họa phù điêu, giống như hoa văn nứt nẻ trên da. Linh lực của Lục Tu đang chậm rãi khuếch tán trên bích họa và dưới các khe gạch, thậm chí dường như còn có cơ quan.
Cho đến khi phong ấn hoàn toàn được giải trừ, đột nhiên, dường như từ một nơi rất xa, truyền đến một tiếng vang kỳ lạ như là tiếng lục lạc trong trẻo.
Cùng lúc đó, bích họa phân giải, hình thành vô số cầu thang, bài bố chặt chẽ, kéo dài về phía sâu thẳm xa xăm.
“Tiếng gì vậy?” Giang Hồng nhạy bén quay đầu.
“Cảnh báo.” Lục Tu đáp.
Lục Tu hướng ra ngoài, Giang Hồng lập tức lấy ra Vạn Vật Thư, cảnh báo cũng xuất hiện.
【 Khoảng cách Lỗ Triều Dương đến còn 00:00:09. 】
“Chín giây!” Giang Hồng lập tức nói.
Lục Tu: “Ai?”
Giang Hồng: “Lỗ Triều Dương!”
Đi vào không gian bên trong phong ấn rồi trở ra hiển nhiên không còn kịp nữa. Hai người một hỏi một đáp lại lãng phí mấy giây. Giang Hồng nhanh chóng quyết định: “Em đi vào, anh ở bên ngoài cản chân anh ta!”
“Không được!”
“Mặc kệ bên trong có cái gì! Đều không phát hiện được em, em an toàn. Chờ anh ta vừa đi em liền có thể triệu hồi anh.” Giang Hồng nhanh như bay mà nói.
Lục Tu cần phải nhanh chóng quyết định. Đồng hồ đếm ngược chỉ còn lại ba giây, ba, hai, một.
Giang Hồng duỗi tay đẩy Lục Tu một cái. Thời gian đã không cho phép họ suy nghĩ ra phương án tốt nhất. Giang Hồng lắc mình vào bên trong phong ấn. Lục Tu nhanh chóng lách ra, một tay vẽ phù văn giữa không trung. Bích họa phù điêu khôi phục nguyên trạng.
Lục Tu biến mất trước bức bích họa. Giang Hồng thì trong nháy mắt biến mất sau bức bích họa.
Tiếng bước chân truyền đến, Lỗ Triều Dương đã đến.
Không gian sau bức bích họa.
Một cầu thang cẩm thạch trắng thật dài dẫn vào sâu thẳm của cảnh giới bí ẩn đầy mây mù.
Ánh mặt trời mỏng manh khắp nơi, lại không phân biệt được ngày đêm. Nơi xa càng bị mây mù che khuất, nhìn không rõ cuối con đường. Nhìn xuống, lại là vực sâu mênh mông vô bờ. Nhưng cái vực sâu đó lại không phải một mảng đen tối, nuốt chửng con người, mà là hiện ra màu trắng ngà dịu dàng, giống như phản chiếu của bầu trời dưới chân.
Đây là một khe hở. Giang Hồng đã từng gặp rất nhiều khe hở như vậy —— vô số đạo môn bên trong Khuynh Vũ Kim Tôn, Phật cung dưới đáy Đại Nhạn tháp, không gian bên trong Khu Ủy...
Nơi này tuy rằng nằm trong thánh địa, nhưng lại độc lập với bên ngoài thánh địa. Bản thân thánh địa đã là một khe hở bị che đậy, nơi đây đã là “khe hở trong khe hở.”
Giang Hồng từ không gian ấn ký tùy thân lấy ra cái nồi nhôm, đội lên đầu, buộc dây, dùng nó như một chiếc mũ bảo hiểm an toàn —— sau lần trước ở Khu Ủy rơi vào lối đi thẳng, thì Giang Hồng đã lắp dây cho nó.
“Có ai không?” Giang Hồng nhìn quanh, mơ màng nói. Nhưng chắc chắn sẽ không có bất kỳ tồn tại nào đáp lại cậu.
Cầu thang dẫn vào một đài cao trong mây mù. Mây mù dần dần tan đi, trên đài cao lờ mờ xuất hiện một bóng người. Giang Hồng lập tức căng thẳng lên, nhưng không biết vì sao, bầu không khí ở đây khiến cậu cảm thấy rất dịu dàng, không hề đáng sợ chút nào.
Cậu quan sát bóng người đó từ, cho dù đối phương sẽ không nhận thấy mình, cũng không tùy tiện lại gần.
—--------------------------
(1) Gundam (trông ngầu vãi đái)