Vân Việt Vãng Sự

Chương 19

Đội ngũ săn bắn đi thẳng một đường. Ánh mặt trời chói chang nóng gắt, vương công quý tộc ngồi trong xe không phải phơi nắng, nô bộc theo hầu bên ngoài lại không có gì che chắn, ai cũng mồ hôi đầy đầu, miệng khô lưỡi khô. 

Hai tay Việt Tiềm đeo gông gỗ nặng trịch, lại bị mắc thêm một sợi dây dài đi theo xe bò. Xe bò chầm chậm lăn bánh, bước tiến của hắn cũng không nhanh, mỗi bước đều vô cùng vững vàng. 

Người tháp tùng theo xe bò là hai tên đầu bếp, thấy Việt Tiềm nghị lực hơn người, lúc này mới thở phào một cái. Họ vốn đang lo lắng Việt Nô này còn mang thương tổn trên người, tới giữa đường sẽ không chịu nổi mà ngã xuống. 

Thời tiết có khốc liệt hơn nữa, Việt Tiềm cũng phải xuống sông bắt cá, sinh hoạt nặng nề, dù có mệt mỏi hơn nữa cũng vẫn phải làm. Nô nhân trong Hữu uyển sinh hoạt gian khổ, người có thể tồn tại lý trí ắt phải hơn hẳn người thường. 

Mồ hôi từ trên trán Việt Tiềm nhỏ xuống, tóc dài rối tung, ướt nhẹp như vừa mới rơi xuống nước. Việt Tiềm vốn bị thương, cũng không phải không cảm giác được thân thể bất ổn, chỉ là dưới cái nhìn của hắn, đây cũng chẳng tính là cái gì. 

Một tên đầu bếp cầm bình da đựng nước đi tới trước mặt Việt Tiềm. Gã mở nắp gỗ, ra hiệu uống nước. Việt Tiềm hé miệng, bình da nghiêng nghiêng, nước suối lạnh lẽo chầm chậm chảy xuôi xuống cổ họng hắn. 

Trước khi xuất phát, Linh công tử đã từng nói: “Một đường này phải xem trọng hắn”, không chỉ mang ý đừng để hắn chạy mất, mà còn tính cả không để cho hắn chết mệt, chết khát. 

Thân là nô tài, am hiểu nhất vẫn là sát ngôn quan sắc[1]. 

[1] Sát ngôn quan sắc: dò xét tỉ mỉ để đoán biết lòng người.

Đội ngũ đông đảo thẳng tiến, hướng về phía thủ thành Dần Đô của Dung Quốc. Cả một quãng đường dài, Quốc quân cũng không cho truyền lệnh tạm nghỉ ngơi, hoàn toàn chẳng chút thương cảm cho nỗi mệt nhọc của tuỳ tùng. 

Phu xe điều khiển xe bò vung roi, tiếng rống của trâu bò kéo xe vang dội rừng núi. Thân nó mang nặng, có đánh nữa, tốc độ tiến lên vẫn hệt như lúc trước. 

Tiếng thú hoang kêu không ngớt bên tai chẳng biết đã yên tĩnh từ lúc nào, con đường khúc khuỷu cũng đã biến thành bình địa. Rừng cây phía trước dần dần thưa thớt. Trực giác của Việt Tiềm biết, nơi đây đã rời xa khỏi phạm vi của Hữu uyển. 

Hắn quay đầu về phía sau, chỉ thấy một con đường rừng thật dài, biến mất trong biển cây rộng lớn. Ánh mắt Việt Tiềm chậm rãi hướng lên trên, nhìn thẳng vào đỉnh núi cao vút sương mù quẩn quanh kia. Núi lớn xuyên thẳng vào mây xanh, ấy chính là núi Nam. 

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ rời khỏi Hữu uyển bằng cách như thế này. 

Con đường trước mặt kéo dài tới tận thôn xóm dưới chân núi. Ruộng lúa của thôn nhỏ xanh ngát, liền mạch từ đầu thôn tới cuối thôn. Nông phu bách tính trông thấy xe thừa của Quốc quân, nơm nớp lo sợ quỳ phục xuống bên cạnh bờ ruộng. 

Rời khỏi thôn xóm nho nhỏ, con đường cũng dần rộng rãi hơn. Đội ngũ đi tới cao điểm của con đường, cuối cùng cũng có thể trông thấy tường thành ở phương xa. Đó chính là Dần Đô — đô thành của Dung Quốc. 

Sau giờ ngọ, đội ngũ cuối cùng cũng về tới Dần Đô, xuyên qua cổng thành ở phía Nam, dân chúng trong thành cũng xúm vào vây xem. 

Đây là lần đầu tiên Việt Tiềm tiến vào đô thành Dung Quốc. Mái nhà trong thành san sát nối tiếp nhau, người người chen chúc kề vai, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. 

Đường lớn chạy thẳng về phía cung điện, ngẩng đầu lên là có thể thấy ngay quần thể kiến trúc vô cùng nguy nga của Vương cung Dung Quốc — cao to, sừng sững. 

Sau khi vào thành, thị vệ tháo sợi dây buộc vào đuôi xe bò ra, gông gỗ trên tay Việt Tiềm cũng được gỡ xuống. Họ dẫn hắn tới một đại viện ở phụ cận Vương cung. Tường viện trông vô cùng quy củ, trong viện là mấy hàng phòng ốc thấp bé, từng gian lít nha lít nhít nối tiếp nhau. 

Việt Tiềm đã từng thấy kiến trúc như vậy. Đây chính là chỗ ở của hạ nhân phục vụ trong cung vua. 

Thị vệ giao Việt Tiềm cho một người hầu ở nhà dưới, báo rằng đây là nô bộc của Linh công tử, cần phải coi trọng người này. 

Người hầu kia lo sợ bất an, gọi thêm hai người nữa tới, dẫn Việt Tiềm đến một căn phòng đơn nho nhỏ. 

“Cạch” một tiếng, cửa bị khoá lại. Chẳng bao lâu sau, bên ngoài đã yên tĩnh không còn tiếng động. 

Việt Tiềm đánh giá gian phòng nhỏ của mình. Trong phòng có một cái giường gỗ, một cái bàn ăn nho nhỏ, đơn sơ nhưng sạch sẽ. 

Gian phòng nhỏ hẹp, ánh sáng trong phòng không được tốt, nguồn sáng duy nhất là chiếc cửa sổ nhỏ hướng thẳng ra sân trước. 

Vào ban ngày, những người ở lại đây phải tiến cung hầu hạ vương công quý tộc, tới sau hoàng hôn mới có thể trở về. Lúc này, quanh đây vô cùng tĩnh lặng. 

Việt Tiềm nằm ngửa trên giường gỗ, qua cánh cửa sổ nhỏ có thể trông thấy một gốc cây già, còn có một mảnh trời trong xanh. 

Hệt như một phòng giam nhỏ. 

Khi còn bé, Việt Tiềm ở đô thành Vân Việt Quốc, vậy nên hắn vô cùng rõ ràng tình cảnh lúc này của mình. Tường thành thủ đô cao to mà thâm hậu, còn có trọng binh thường xuyên canh gác, đề phòng một cách nghiêm ngặt. 

Chẳng thể trốn đi đâu được. 

Việt Tiềm ở yên trong phòng hai ngày. Hai ngày này, không có ai yêu cầu hắn đi làm gì, cũng chẳng ai quan tâm tới hắn. Mỗi ngày hai bữa sẽ có người đưa cơm tới cho hắn, đồ ăn là cơm đậu cùng với rau dưa. 

Việt Tiềm nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. 

Hết ngày thứ hai, một vị tự nhân đi tới. Đây là nội thị trong vương cung, hạ nhân ở nhà dưới hết mực cung kính với người này. Tự nhân truyền đạt mệnh lệnh của Quốc quân, dẫn Việt Tiềm rời khỏi phòng đơn của hắn, còn để hắn mang gông chân. 

Việt Tiềm kéo xiềng chân, bị áp giải lên đường, đi một đoạn rất dài, cuối cùng đi đến một nhà xưởng. 

Bên ngoài nhà xưởng chất đầy trúc đã chế biến sẵn, thẻ gỗ, cánh cửa, còn có một chiếc xe ngựa. Trên xe có rất nhiều thẻ tre và bó sách, ngoài ra còn có mấy chục sợi dây thừng buộc lại một đống gỗ lớn. 

Nơi này, là nhà xưởng chế tác thẻ tre và gỗ mộc. 

Tự nhân giao Việt Tiềm cho phó quan quản lý trong nhà xưởng, biểu tình vô cùng nghiêm túc, còn căn dặn: “Đây là Việt nhân, phải quản hắn thật kỹ.” 

Việt Tiềm có hơi bất ngờ. Trong ba ngày vừa rồi, hắn vốn tưởng rằng, kết cục đang chờ đợi mình là tử vong. 

Hắn là nhi tử của Vân Việt Vương, tồn tại bên trong Hữu uyển của Dung Quốc bảy năm, là bởi vì bị quên lãng. Nay hắn đã tới trung tâm chính trị của Dung Quốc, lại vẫn giữ được tính mạng. Nói là may mắn, không bằng nói kẻ địch cảm thấy hắn chẳng có chút uy hiếp nào, thậm chí còn xem thường hắn. 

Khoan dung bắt nguồn từ tự tin tuyệt đối, chứ chẳng phải xuất phát ở nhân từ. 

Sau khi tiến vào nhà xưởng, Việt Tiềm bị an bài làm việc ngay lập tức. Hắn và hai lão nô nữa phụ trách dùng phiến đá xé gỗ trúc ra, gia công thô rồi chuyển cho mấy Nô nhân khác đang không ngừng chẻ tấm gỗ trúc theo từng quy cách khác nhau, cuối cùng xuyên vào một sợi dây thừng. 

Đến giờ ngọ, bên trong nhà xưởng vẫn vô cùng oi bức. Nô nhân cúi đầu lao động, giám công đi lại bên trong nhà xưởng, không ngừng dò xét. 

Sau khi ngó nghiêng một phen, giám công quay trở về cửa sau của nhà xưởng, đứng hóng gió lạnh. 

Thời điểm Chiêu Linh đi tới, đó chính là những hình ảnh đầu tiên y thấy. Nhà xưởng bẩn thỉu vừa loạn vừa nóng, Nô nhân im lặng làm việc, giám công eo đeo roi, thân thể mập mạp ra oai rồi lại đứng dựa vào cửa sau nghỉ ngơi. 

Cuối cùng Chiêu Linh cũng thấy người mình muốn tìm giữa đám Nô nhân đang làm việc trong nhà xưởng. Người kia ngồi ở trong góc, bóng lưng vững chắc lại nghiêm túc. Tay hắn nắm chặt phiến đá, mạnh mẽ xé ra một thanh gỗ trúc đã được chế biến. 

Sau khi trở lại Dần Đô, Chiêu Linh mới biết tên của hắn. Hắn tên Việt Tiềm. 

Thân phận và tên gọi, còn có nơi Việt Tiềm sinh hoạt sau khi bị bắt đều được Sử quan ghi chép lại trong danh sách, nếu muốn là có thể tra được. 

Vải quấn trên cánh tay và trán Việt Tiềm đã được tháo xuống. Chiêu Linh có thể nhìn thấy vết sẹo thật dài trên cánh tay hắn, nhưng cũng vì tóc tai hắn bù xù, nên chẳng thể nhìn thấy miệng vết thương trên trán. 

Cũng chẳng biết vết thương đó đã kết vảy như vết thương trên cánh tay, hay là vẫn cứ chảy ra dòng máu ấm nóng đỏ tươi. 

Chiêu Linh vốn âm thầm nhìn kỹ từ xa, mãi cho tới khi giám công phát hiện ra y, thấy là nhi tử của Quốc quân mới cuống quít lại đây hành lễ. 

Nghe được tiếng vang, Việt Tiềm liếc mắt nhìn về phía cửa ra. Hắn thoáng thấy Chiêu Linh, ánh mắt vô cùng lãnh đạm, mà đồng thời Chiêu Linh cũng đang nhìn hắn. 

Bốn mắt chạm nhau, Chiêu Linh theo bản năng chuyển rời tầm mắt. 

Đi từ trong nhà xưởng ra, Chiêu Linh leo lên xe ngựa, gọi Ngự phu điều khiển xe đi tới Tàng thất. 

Ngự phu giục ngựa, xe ngựa chậm rãi rời đi khỏi nhà xưởng đơn sơ. 

Chiêu Linh ngồi trên xe ngựa hoa lệ, nhìn nhà xưởng dần thu nhỏ lại phía sau lưng, trong đầu như có ngàn vạn suy nghĩ. 

Chỉ chốc lát sau, xe ngựa đã dừng lại ngoài cửa viện Tàng thất. Chiêu Linh xuống xe, tiến vào Tàng thất. 

Trong Tàng thất, Cảnh Trọng Diên đang chỉnh lý lại tàng thư, vừa ngẩng đầu đã thấy Chiêu Linh tiến vào, cũng coi như tập mãi thành quen. Chiêu Linh lấy ra cuốn sách lụa kế tiếp từ trên giá, lại ngồi xuống mộc án dựa sát bên cửa cổ, cúi đầu đọc chăm chú. 

“Nô lệ Linh công tử mang từ Hữu uyển về, đã đưa đến nơi nào rồi?” Việc này không có mấy người biết đến, Cảnh Trọng Diên thế mà lại nghe nói được. 

Chiêu Linh lúng ta lúng túng nói: “Nhà xưởng gỗ trúc.” 

Đưa Việt Tiềm tới nhà xưởng làm Nô công, là ý tứ của Quốc quân Dung Quốc. 

“Vẫn là đi tới nơi này sao.” Cảnh Trọng Diên lấy một chồng thẻ tre cũ nát từ trên giá sách xuống, vỗ nhẹ cho rơi bớt tro bụi, tựa như đang suy tư. 

Nhà xưởng gỗ trúc ở ngay phụ cận của Tàng thất, khoảng cách hai nơi thật sự rất gần. 

Trước đây vốn chỉ nghe tên, chưa từng chân chính thấy được Vương tử Vân Việt, không nghĩ tới bây giờ người đã ở ngay phụ cận. 

Cảnh Trọng Diên mở dây thừng buộc chặt thẻ tre ra, cầm một quyển trục kiểm tra tình hình, thấy thẻ tre vẫn còn khá tốt mới nói: “Thần nhớ người này tên Việt Tiềm, là nhi tử thứ chín của Việt Linh Vương, khi bị bắt vẫn chỉ là một đứa trẻ con mà thôi.” 

Cảnh Trọng Diên không chỉ trông coi lịch sử, mà còn là Sử quan. Một trong những công việc thường ngày của y, là chỉnh lý lại những ghi chép, sử liệu của Sử quan trước đây. 

Thân là người chưởng quản cả Tàng thất to lớn, y thật sự thông kim bác cổ, không có gì là không biết. 

Chiêu Linh không nhìn Cảnh Trọng Diên. Y quay đầu trông ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu lên mái tóc bóng mượt, hệt như trong suốt. 

Cảnh Trọng Diên leo lên thang gỗ, trả sách thẻ tre đã sửa sang xong về chỗ cũ. Y hỏi: “Sao tiểu công tử lại chọn đúng dịp như vậy để chọn hắn làm nô bộc, còn đem hắn ra khỏi Hữu uyển?” 

Mọi người đều xưng hô với Chiêu Linh là Linh công tử, chỉ có Cảnh Trọng Diên gọi y là tiểu công tử, mà những người khác cũng chẳng thể thấy được cái thân mật bên trong đó. 

Nét mặt Chiêu Linh tựa có chút mất mát. Y chẳng nói gì, qua hồi lâu mới khẽ nói, âm thanh gần như thoáng qua: “Ta vốn chưa từng có dự định…” 

Cảnh đại phu đang mài mực trước án thư, nghe được lời lẩm bẩm của y, tay chấp bút bất giác ngưng lại. 

Sân trước ngoài cửa sổ có một cây mộc lan cành lá tươi tốt xum xuê. Gió phất qua lá cây, tiếng xào xạc vang vọng. 

***

Với những Nô công làm việc bên trong nhà xưởng, dù là ngày hay đêm cũng sẽ ở lại trong nhà xưởng. Phía sau nhà xưởng có một toà nhà đất rách nát, đây cũng chính là chỗ ngủ của Nô công. 

Sau một ngày lao động, đến tối Việt Tiềm mới quay trở về nhà, tìm một vị trí trống trải rồi nằm nhoài xuống. Hắn nghiêng đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ, không thấy buồn ngủ. 

Bất kể là ở trong nhà xưởng, hay là Hữu uyển, về bản chất thì sinh hoạt của Nô nhân vẫn chẳng có gì khác biệt. 

Trời tối người yên, người trong phòng đã ngủ cả, tiếng ngáy vang lên liên tiếp. Việt Tiềm không khỏi nhớ lại những đêm còn ở trong Hữu uyển, hắn nằm trên giường đất, Thường phụ nằm trên chiếu cói ở trong góc. 

Bên tai là tiếng ve kêu, tiếng ếch kêu, còn có tiếng chim hót, tiếng gió rừng gào thét. 

Trong lúc vô tình, Việt Tiềm lại đợi ba ngày bên trong nhà xưởng. 

Sáng sớm ngày thứ ba, một chiếc xe ngựa đi từ Tàng thất tới. Trên xe là một vị y quan, chính là người trông coi lịch sử ở Tàng thất — Cảnh Trọng Diên. 

Giám công của nhà xưởng nhỏ lập tức lại đây nghênh đón, kính cẩn khom mình hành lễ, ân cần nói: “Sử quan sao phải tự mình lại đây, nếu Tàng thất có thiếu hụt sách thẻ tre, chỉ cần sai người gọi, tiểu thần sẽ lập tức đưa tới.” 

Cảnh Trọng Diên đáp: “Hôm nay không có việc gì, tiện đường tới xem một chút.” 

Y đi vào nhà xưởng, nhìn từng Nô nhân xung quanh, trông đúng là tới xem một chút, chẳng hề qua loa. 

Tới khi thấy gõ một Nô công thiếu niên ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, dáng người cao gầy, dù thân mang xiềng xích cũng chẳng giấu được đường nét anh khí, Cảnh Trọng Diên mới thầm nghĩ: Chính là hắn. 

Y thu hồi ánh mắt, lại nhìn một chồng sách thẻ tre đã chế tác hoàn hảo, nói với lão nô lái xe: “Mang hai bó sách thẻ tre kia lên xe.” 

Hai chân lão nô gầy gò hệt như đôi sào tre, lưng cũng đã còng, đến bước đi còn chẳng hề lưu loát, huống hồ là phải khuân vác đồ vật cồng kềnh như vậy, chỉ có thể chậm rì rì nâng một bó sách thẻ tre thật lớn lên, run run rẩy rẩy đi về phía cửa lớn, tốc độ có thể sánh được với ốc sên. 

“Đúng là già nua vô dụng, để người nào đi đứng lưu loát tới làm đi.” Cảnh Trọng Diên vung tay, chỉ về phía Việt Tiềm. 

Vì vậy Việt Tiềm lại bị chỉ định phụ trách vận chuyển thẻ tre đến xe ngựa của Sử quan trông coi lịch sử. 

Sách thẻ tre rất nặng, chân Việt Tiềm còn mang xiềng xích, hành tẩu bất tiện. Dù vậy, Cảnh Trọng Diên phát hiện động tác của hắn vẫn ung dung không vội, thân ảnh vô cùng kiên cường. 

Lại nghĩ, hắn vốn là nhi tử của Vân Việt Vương, dù còn nhỏ đã bị bắt, thân làm nô lệ bảy năm, chịu đủ đau khổ, nhưng vẫn vô cùng cứng cỏi. 

Nhìn Nô công thiếu niên trước mắt, trong lòng Cảnh Trọng Diên không khỏi thưởng thức vô cùng. 

Sau khi thấy sách thẻ tre đã được mang hết lên xe, Cảnh Trọng Diên nói với giám công: “Cho ta mượn hắn một chút, tới lúc về còn phải dỡ đồ từ trên xe xuống.” 

Sử quan đã yêu cầu, một giám công nho nhỏ nào dám nói không. 

Giám công vốn tưởng, Cảnh Trọng Diên chỉ mượn người đi một lúc, xong việc sẽ ngay lập tức trả người quay lại. 

Lão nô nọ đánh xe, xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước. Cảnh đại phu ngồi trong xe, hài lòng xoa xoa chồng sách thẻ tre cao ngất, bên ngoài là Việt Tiềm đi theo xe ngựa. 

Ở nhà xưởng chỉ ba ngày, quần áo vải vừa vặn trên người Việt Tiềm đã hoàn toàn thay đổi, trở nên dơ bẩn nhơ nhuốc, chẳng thể nhìn được màu sắc ban đầu, đến ống tay áo cũng bị mài mòn hư hỏng. Mái tóc dài của hắn rối tung, đầu ngón tay chi chít những vết thương nho nhỏ, trong kẽ móng tay cũng có những vết máu nhạt màu. 

Cầm phiến đá sắc bén chẻ gỗ, lại làm việc liên tục một ngày, dù có là ai cũng không tránh được thương tích chất chồng. 
Bình Luận (0)
Comment