Vân Việt Vãng Sự

Chương 34

Trại săn Đông được dựng ven hồ lớn, khi đội ngũ săn bắn đến nơi, sắc trời rợp những hoa tuyết trắng, mặt hồ tĩnh lặng tựa như gương, cây cối thẳng tắp như sáng ngời, cảnh vật yên tĩnh mà mỹ lệ. 

Từng chiếc lều lớn được dựng lên, mọi người cũng chui vào trong đốt lửa chắn gió lạnh. 

Nước sôi bốc hơi nghi ngút được đổ vào bồn tắm, hơi nước bốc lên cao, lò lửa đỏ hồng nướng ấm cả lều trại, bên ngoài trời đông đất lạnh, bên trong ấm áp tựa xuân. 

Chiêu Linh thoải mái nằm trong phòng tắm, nhắm chặt hai mắt, trong đầu xuất hiện hình ảnh Việt Tiềm thẳng lưng đi giữa gió tuyết, thân mình cao lớn, quần áo mỏng manh. 

Y bỗng mở trừng hai mắt, nhìn về phía lò lửa đang nhảy lách tách, than hồng nóng rực, rơi vào trầm tư. 

Chiêu Linh ở một mình một lều, không ở chung một lều với Thái tử như năm ngoái, thế nhưng lều của y vẫn kề sát bên lều của Thái tử, qua thăm rất tiện. 

Sau khi đến trại, áo choàng đã về với Việt Tiềm. Hắn khoác áo trên vai, ngồi sưởi ấm trong lều trại dành cho tuỳ tùng. 

Bên ngoài đã là hoàng hôn, ánh tà nghiêng nghiêng chiếu sáng núi xa. 

Củi gỗ trong lều cháy sáng rực rỡ, có rượu có cơm, các tuỳ tùng túm tụm cùng ăn uống nói chuyện phiếm. Việt Tiềm im lặng hâm rượu uống, trầm mặc ít nói. 

Mùi hương thoảng còn lưu lại trên áo choàng mơn man qua da thịt, ấy là hương thơm trên người Linh công tử. Ngửi mùi thơm ấy, đáy lòng Việt Tiềm như không kìm được mà vấn vương đôi điều. 

Khi nhìn Linh công tử bị đông cứng một cục, run lẩy bẩy co người lại, Việt Tiềm đã chủ động cởi áo choàng trên người, che chắn gió tuyết cho y. Ấy là hành động trong vô thức của hắn, khi đó cũng không suy nghĩ gì nhiều. 

Advertisement

Hắn đã từng trải qua chuyện không có áo ấm trong trời đông giá rét, ký ức khắc sâu hằn vào xương tuỷ, hắn hiểu cảm nhận ấy như thế nào. 

Không muốn Linh công tử bị lạnh, thà để chính mình chịu lạnh. 

Sau khi sưởi ấm, lại uống chén rượu nóng, thân thể Việt Tiềm cũng ấm áp lại. Hắn tìm một góc trong lều bạt, mặc nguyên quần áo nằm xuống, nhắm mắt lại, gì cũng không muốn làm. 

Lúc này đã đến giờ nghỉ ngơi, ban đêm hắn phải dậy tuần tra, thân là tuỳ tùng sẽ thay phiên trực đêm. Ở trại dã ngoại chỉ lo chuyện có thú hoang bất ngờ xông vào hại người, ngày đông chẳng bao giờ thiếu thú dữ đói ăn. 

Đây là chức trách của bọn họ, cần phải tuần tra, xua đuổi thú hoang. 

Thái tử mang theo một nhánh của đội thị vệ, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ an toàn cho Thái tử và Linh công tử, phòng người có mưu đồ gây rối. 

Nửa đêm, Việt Tiềm bị người ta lay tỉnh, hắn đi ra ngoài trực đêm. 

Việt Tiềm phủ áo choàng chắn gió lên vai, lại uống hai hớp rượu mạnh chống lạnh. Hắn xốc màn lều lên, đi ra bên ngoài, vừa bước khỏi cửa lều đã thấy gió Bắc lạnh thấu xương đập vào mặt. 

Khi dò xét dọc theo trại, Việt Tiềm nắm chặt cán kiếm. Việt Tiềm hẳng hay trong mắt người khác cánh rừng ấy trông như thế nào, nhưng trong mắt hắn, chắc chắn là nguy cơ tứ phía. 

Hắn có thể cảm nhận được một con gấu lớn đang ngủ đông trong hang núi ngay phía sau trại, cũng có thể cảm nhận được một con báo hoa đang đói meo lần mò bò dọc theo bờ hồ, dù trong trại hay ở ngoài, vẫn có hươu rừng, thỏ dại, chim chuột đang hoạt động ven hồ. 

Tuần tra một vòng cũng không gặp phải thú hoang đi lạc vào trong trại, Việt Tiềm định quay trở về lều trại hơ lửa sưởi ấm. Sau khi sưởi người lại tiếp tục đi tuần, tránh bị lạnh đến mức đông cứng chân tay. 

Khi trở về lều tuỳ tùng, Việt Tiềm đi qua lều lớn bên cạnh, trong lều vẫn còn đang có ánh lửa. Có thể nhận ra được rằng, ấy chính là lều bạt của Linh công tử. 

Việt Tiềm dừng chân, đứng cách vải bạt nhìn vào bên trong có thể thấy được bóng người, Linh công tử vẫn còn chưa ngủ. 

Tiếng gió ven hồ không ngừng rít gào, có lẽ y cũng không ngủ được. 

Đang định rời đi, vừa nhấc chân lên, Việt Tiềm đã nghe có tiếng nói vọng ra: “Việt Tiềm.” 

Âm giọng không lớn hoà lẫn vào gió rừng, nhưng Việt Tiềm vẫn nghe ra, ấy là giọng của Linh công tử. 

Làm sao y biết là ta? 

Cách một tấm vải bạt, mặc dù có đèn đuốc chiếu sáng đủ để thấy được bóng người, nhưng cũng chỉ là cái bóng mờ mà thôi, người thường vốn sẽ chẳng phân biệt được ai với ai.

Dù chỉ là bóng mờ, Chiêu Linh vẫn nhận ra Việt Tiềm. 

Việt Tiềm xốc màn lên, tiến vào lều của Linh công tử. 

Trong lều rất ấm, Linh công tử dựa vào tấm lông mềm trên giường, chăn đắp tới ngang hông, trên thân chỉ mặc một bộ đồ bằng lụa mỏng. 

Hẳn y còn đang đọc sách, cạnh tay trái có một cuốn sách lụa mở dở. 

Linh công tử ngước lên nhìn Việt Tiềm, lạnh nhạt bảo: “Trên bếp đang hầm canh, múc một bát lại đây.” 

Việt Tiềm đến bên bếp múc một bát canh nóng, bưng tới trước mặt Linh công tử. Hắn ngồi xổm xuống, bưng chén canh lên. Hai người cách nhau rất gần, đèn đuốc soi sáng dáng dấp Việt Tiềm, trên đầu, trên vai hắn đều có hoa tuyến, hai tay ướt nhẹp, ấy là do bông tuyết điểm trên mu bàn tay đã tan ra. 

Chiêu Linh nghiêng người tới, duỗi hai tay ra. Việt Tiềm cho là y muốn tiếp lấy bát canh, nào ngờ hai bàn tay ấm áp kia đột nhiên bao lấy đôi tay lạnh như băng của hắn. 

Trong lòng Việt Tiềm kinh hãi, muốn rụt tay về, lại sợ chén canh nóng kia đổ lên người Chiêu Linh khiến y bị bỏng, chần chờ không dám quyết định. 

Sau đó, Chiêu Linh buông một tay ra. Bàn tay ấy chạm lên mặt Việt Tiềm, lòng bàn tay ấm áp như có lửa đốt, ngón tay thon thả mềm mại, như bút lông chậm rãi miêu tả từng chút mắt mày mũi môi của hắn. 

Việt  Tiềm vội bắt lấy tay Chiêu Linh, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát kéo tay y ra. Chiêu Linh lại chẳng tha cho hắn, cả người nhào về phía hắn, hai tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc. 

Một người vừa mới tuần tra giữa đêm đông, cả người nhuốm đầy khí lạnh; một người vừa chui từ trong chăn ra, ấm áp mềm mại. 

Giây phút ấy, hắn như đang ôm lò sưởi trong lòng. 

Việt Tiềm vô cùng hoảng loạn, chén canh cuối cùng vẫn đổ lênh láng ra đất, chảy tới bên đầu gối đang quỳ của Chiêu Linh. Canh vẫn còn nóng nguyên, nhưng Chiêu Linh cũng chẳng thèm để ý, chỉ ôm người trước mặt càng chặt hơn. 

Hành động lần này tặng im không tiếng nói, lại khiến người ta rung động từ tận đáy tim. 

Dưới lớp áo quần mỏng manh, da thịt gần kề toả ra hơi ấm, ấm êm ấy còn nhuốm mùi hương thanh nhã quẩn quanh, vương vấn tới tận trong lòng. 

Nếu Việt Tiềm muốn tránh, hắn đã có thể dễ dàng tránh đi. Sức lực của hắn vốn rất mạnh, nhưng giờ khắc ấy, hắn lại chẳng có. Có lẽ là mê muội chút ấm áp ấy, cũng có thể là do mê mẩn hơi thở của người trong lòng. 

Chiêu Linh kề môi sát bên tai Việt Tiềm, nhỏ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, một lúc nữa thôi.” 

Chỉ ôm một lúc nữa, san sẻ ấm áp cho hắn, sưởi ấm cho hắn. 

Ngoài lều gió Bắc lạnh lẽo, nhìn hắn tuần tra nửa đêm là biết, chắc chắn hắn cũng nhuốm cái lạnh đầu đông. 

Linh công tử nép vào lòng, hai tay Việt Tiềm không biết đặt đâu, cuối cùng như không thể làm gì được, nhẹ nhàng đặt lên lưng người trong lòng. 

Như vậy, giống như hắn và Linh công tử đang ôm nhau, không chỉ mình Linh công tử ôm hắn. 

Người trong lòng nào phải hồng thuỷ mãnh thú, làm sao Việt Tiềm lại sợ y được. Nhưng đáy lòng hắn đúng là kinh hoảng, không biết là hoảng loạn vì phần tình cảm kia đã sinh sôi dưới đáy lòng đối phương, lan tràn mất kiểm soát, hay là đang sợ hãi điều gì khác. 

Ngày ấy ở Hữu uyển, giây phút đầu tiên nhìn thấy Chiêu Linh, Việt Tiềm đã cảm nhận được nỗi lo lắng khó mà giải thích nổi, bây giờ hắn cũng vô cùng luống cuống hoảng loạn. 

Chiêu Linh cũng chẳng phải chỉ ôm một chốc. Y ôm Việt Tiềm một lúc lâu, cánh tay ôm chặt bên eo, kề cổ gối vai, tóc mai đan vào nhau. Tư thế ấy mãi không thay đổi, dù có động cũng chỉ là rất nhỏ, tới tận khi thân thể Việt Tiềm ấm lên mới thả người ra. 

Phải biết lều trại của Thái tử ở ngay cách vách, toàn bộ quá trình Việt Tiềm đều không nói một lời. 

Cuối cùng, hắn không tiếng động rời khỏi lều bạt của Linh công tử, hệt như chưa từng xảy ra điều gì. Ngoài lều lạnh lẽo, khiến đáy tim Việt Tiềm cũng bình tĩnh lại. 

Hai người ôm nhau cách một lớp quần áo, cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, lưu lại dấu ấn trên da thịt, tới tận bây giờ vẫn chưa phai. 

Ở nơi núi hoang rừng xa này, đêm đen bao phủ bốn phía, nơi nào cũng có thú hoang ngủ đông, cả đất trời như chỉ có trái tim hai người họ đập từng nhịp mạnh mẽ. 

***

Ban đêm Việt Tiềm tuần tra, ban ngày ngủ. 

Nằm trong lều, giấc ngủ của Việt Tiềm rất cạn. Thi thoảng lại tỉnh, hắn nghe tiếng Thái tử và Linh công tử trò chuyện trong trại, nghe tiếng chó sủa, nghe được cả tiếng đội ngũ săn bắn rời khỏi trại, tiến vào rừng săn thú. 

Sau giờ Ngọ, đội ngũ săn thú thắng lợi trở về. Công tử Chiêu Thuỵ vui vẻ kêu lớn trong doanh trại, lại gọi người tới vận chuyển con mồi. 

Một chiếc xe được đẩy tới, trên xe có một con hươu rừng rất lớn. 

Việt Tiềm đi tới, nắm lấy bốn chân của con hươu rừng, khiêng lên vai rồi đi thẳng về phía bếp. Sức mạnh hắn có vượt xa người thường, có thể là vì từ khi còn ở trong Hữu uyển đã hay làm những việc chân tay nặng nhọc, khi ở Tàng thất cũng phụ trách vận chuyển sách thẻ tre nặng nề cồng kềnh, rèn luyện quanh năm suốt tháng mới có được. 

Ánh mắt Chiêu Linh lướt qua bóng dáng Việt Tiềm, không chỉ y, cả Thái tử cũng chú ý đến tuỳ tùng người Vân Việt này. 

Trong một đám tuỳ tùng, phải nói là Việt Tiềm vô cùng xuất sắc. Hắn cao lớn cường tráng, trầm lặng nhưng oai vệ, có thể nói đây là một nhân tài. 

Thái tử đưa cung tên cho thị vệ bên cạnh, phẩy tay một cái, vừa nhìn Việt Tiềm đi vào trong bếp, vừa nói với người bên cạnh: “A Linh, người này không giữ lâu được.” 

Chiêu Linh vừa thu ánh mắt trên người Việt Tiềm về, trả lời: “Huynh trưởng, bây giờ hắn cũng chỉ là người hầu của ta, cũng coi như trung thành tuyệt đối với ta.”

Nói trung thành tuyệt đối cũng không quá đáng, Việt Tiềm đã cứu mạng y trong trại ngựa. 

Thái tử xuất phát từ trực giác, trực giác của y nói rằng người này sẽ chẳng an phận, không thể để hắn ở lại bên cạnh Chiêu Linh. 

Nhẹ nhàng phủi đi hoa tuyến rơi xuống bên vai, Chiêu Linh bất đắc dĩ bảo: “Huynh trưởng lại muốn đưa hắn tới nhà xưởng sao?”

Lúc này, Việt Tiềm mới đi từ trong bếp ra, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thái tử và Chiêu Linh bên này, ánh mắt ấy vô cùng đúng mực. Thái tử lạnh giọng: “Nếu hắn dám có lòng bất chính, ta sẽ giết hắn.” 

Chiêu Linh im lặng thầm nghĩ: Huynh trưởng, nếu người có lòng bất chính là ta thì sao? 

Y vốn biết huynh trưởng không thích Việt Tiềm, sau khi săn thú trở về cũng không gọi Việt Tiềm vào hầu hạ mà để hắn ở lại trong lều tuỳ tùng. 

Không có người sai bảo, Việt Tiềm vẫn rảnh rỗi ngồi trong lều sưởi ấm, cực kỳ nhàn hạ. 

Đến tối, khi tuần tra, Việt Tiềm vòng qua lều trại của Chiêu Linh mấy lần. Trong lều khi ấy vẫn còn ánh lửa bập bùng, dường như Linh công tử hoàn toàn không ngủ. 

Từ xa nhìn lại, Việt Tiềm bị đông đến cứng người, hệt như một cây trụ băng. 

Việt Tiềm cũng không biết, Chiêu Linh không chỉ không ngủ, hơn nữa còn phát hiện ra mấy lần hắn đều lẩn tránh khỏi lều trại của mình, hệt như tránh né rắn độc mãnh thú. 

Dù có bị lạnh cóng sắp đóng băng cũng vẫn mang một thân tuyết quay trở về lều bạt, ngồi bên bếp lò sưởi ấm, đợi cho tuyết tan thành từng vũng nhỏ, đọng lại trên áo. 

Cũng may, sáng mai sẽ phải rời khỏi bãi săn, kết thúc săn Đông. 

***

Săn Đông kết thúc, đội ngũ săn bắn lại rồng rắn kéo từ trong rừng sâu núi thẳm ra. Linh công tử ngồi trên xe lót nhung, trên người mặc một chiếc áo lông chồn vừa dày vừa nặng, mặt mày kiêu ngạo, ánh nhìn lạnh nhạt. 

Hệt như cánh Phượng được thêu trên cờ hiệu của Thái tử, chim Phượng kiêu căng ngạo mạn nhưng cực kỳ đẹp đẽ. 

Việt Tiềm theo xe, chân đạp lên đường lúi lầy lội, vững vàng nện bước, thân mình thẳng tắp. 

Tuyết dưới chân như đang tan ra, càng gần Đô thành, nhiệt độ càng tăng trở lại. 

Từ khi rời khỏi Hữu uyển, thủ đô Dung Quốc đã thấp thoáng ngay trước mặt. Chuyện hai người ôm nhau trong lều trại giữa đêm đông, phảng phất như chưa bao giờ xảy ra. 

***

Ngày đông ở Đô thành, tuyết bay tứ tung, dù không lớn nhưng vẫn phủ thành một lớp thật dày trên con đường dẫn về ngoại thành, đường đi càng thêm trắc trở. 

Từ khi săn Đông trở về, Chiêu Linh không tới Phán cung đọc sách nữa, y ở lỳ trong Biệt đệ, thanh nhàn vô sự. 

Theo lý mà nói, y nên rời khỏi Biệt đệ từ sớm, trở về trú đông trong Vương cung. Ngày đông ở ngoại thành đã lạnh lại càng lạnh thêm, không hợp để ở lại giữa những ngày giá rét, 

Buổi tối ngày thứ hai sau săn Đông, tiếng gió thét gào ngoài sân nghe càng mãnh liệt, dù cửa đã đóng chặt, gió lạnh vẫn tìm được khe hở lọt vào phòng, thổi cho đèn đuốc lúc sáng lúc tối. 

Chiêu Linh ngồi trước bàn ăn đợi cơm, Việt Tiềm đang múc canh, thái thịt, rót rượu, xới cơm cho y, hệt như những lần quen thuộc trong quá khứ. 

Ăn xong bữa cơm, người hầu tiến vào dọn dẹp đồ ăn thừa, nhạc sĩ trợ hứng cũng rời đi, trong phòng chỉ còn mình Việt Tiềm và Chiêu Linh. 

Dường như đêm nay Chiêu Linh chẳng buồn ngủ, vẫn ngồi trước bàn đọc sách tới tận khi màn đêm sâu thẳm. 

Việt Tiềm làm bạn bên cạnh Chiêu Linh, hắn ngồi cạnh y, im lặng không một tiếng động. 

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Chiêu Linh cũng đặt sách xuống rồi ngẩng đầu lên, thấy bên người chỉ có Việt Tiềm, không có bóng một thị nữ. Việt Tiềm im lặng thêm nhựa thông vào bếp lò, than củi bên trong đã cháy hơn phân nửa. 

Bên trong đang đốt than sưởi ấm, bên ngoài nước đã đóng thành băng. 

Thị nữ đợi mãi chẳng thấy lời sai phái, đêm lại rét căm, e là đã đi nằm từ sớm, đêm đông khó tránh được mà lười biếng. 

Chiêu Linh đứng dậy, rời khỏi thư phòng. Y quay đầu ra hiệu cho Việt Tiềm: Đi theo. 

Đi tới phòng ngủ, Việt Tiềm mới phát hiện ra thị nữ đến giường còn chưa trải. Hắn mơ hồ ý thức được, chỉ sợ không phải thị nữ lười biếng, mà là Chiêu Linh vốn có ý đuổi người đi. 

Việt Tiềm trải sẵn giường chiếu, thả màn giường xuống, châm hương trong lư. Trước đây cũng không phải hắn chưa từng làm những việc tinh tế như thế này. 

Sau khi xong xuôi, Việt Tiềm chuẩn bị đi gọi thị nữ hầu hạ Linh công tử thay áo ngủ. Thị nữ ngủ trong một căn phòng ngủ ngay gần phòng Linh công tử, chỉ cách có mấy bước chân. 

Việt Tiềm đang định đi tới phòng của thị nữ, vừa nhấc chân lên lại nghe tiếng Linh công tử phía sau: “Đóng cửa.” 

Giọng điệu cực kỳ bình tĩnh. 

Bóng lưng Việt Tiềm hơi ngẩn ra, trong lòng thoáng giật mình, chần chờ trong chốc lát rồi mới đứng dậy đóng cửa. 

Vừa đóng kín cửa, lại nghe Linh công tử nói tiếp: “Tắt lửa.” 

Việt Tiềm xoay người, thấy Linh công tử đang đứng bên giường. Y đã lấy phát quan xuống, tháo búi tóc ra, còn cởi cả áo ngoài. 

Trước đây Linh công tử chưa từng tự mình cởi quần áo, luôn có thị nữ hầu hạ. Động tác của y trúc trắc, có hơi ngốc, cũng không được thành thạo lắm. 

Nhưng có thể thấy, y cực kỳ bình tĩnh. 

Móc ngọc trên đai ôm lấy thắt lưng y, chỉ vàng thêu thành hình chim Phượng, mối nối chính là đầu chim. Mào Phượng kẹp vào nút buộc của dây thừng, rõ ràng thị nữ động một ngón tay là mở ra được, Chiêu Linh lại không biết cách, phải kéo mạnh tới hai lần mới mở được ra. 

Đèn đuốc trong phòng kéo dài cái bóng dưới chân hai người nọ, dù mỗi người đứng một bên, lại như chồng chéo, hoà vào làm một. 

Chiêu Linh cởi áo ngoài ra, tóc dài quấn lên vai, một tay cầm đai lưng thắt ngọc, một tay đặt lên màn giường, mặt nhìn về phía Việt Tiềm, chờ đợi người còn lại hoàn thành mệnh lệnh tắt lửa. 

Hai người im lặng đối diện nhau, trong phòng yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi. 

Cửa đã đóng lại, nhưng cũng có thể kéo chốt cửa, đẩy nhẹ là sẽ mở toang.

Hoặc là Việt Tiềm mở cửa phòng, nhanh chân rời đi; hoặc là ở lại, không có lựa chọn nào khác. 

Ánh đèn chiếu sáng công tử Dung Quốc, tóc đen như lông quạ, mặt mày như tranh vẽ, thân thể thon dài. Nếu bàn về thể trạng, y không cường tráng bằng Việt Tiềm; nếu bàn về sức lực, dù y có thể kéo cung bắn tên, nhưng vẫn còn kém Việt Tiềm xa lắm. 

Nếu Việt Tiềm không chịu, chẳng lẽ Linh công tử còn cưỡng ép hắn được sao? 

Việt Tiềm thu ánh nhìn về, đi tới trước giá đèn. Hắn thổi tắt từng cốc đèn, cứ mỗi cốc đèn vụt tắt, quanh thân hắn lại tối đi vài phần, mặt mày cũng chìm vào bóng đêm. 

Cuối cùng, chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ bên cạnh giường. 

Màn giường lay động, ánh sáng kia vừa nhạt nhoà, vừa ám muội. 

Việt Tiềm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Linh công tử cách một tấm màn giường. Hắn cởi áo ngoài ra, chỉ mặc một lớp áo mỏng, bóng người thon dài chiếu lên màn giường. 

Nghĩ suy lại bay về đêm trong trại săn, hắn đứng xa xa bên ngoài ngó đầu vào, nhìn ánh sáng trong lều của Linh công tử. Khi ấy, bóng hình Linh công tử cũng được chiếu lên trên lều bạt. 

Khi ấy, đáy lòng đã nghĩ những gì, Việt Tiềm của lúc này vẫn còn chưa hiểu được. 

Lúc này, trong lòng có những ảo tưởng như thế nào, Việt Tiềm cũng chẳng muốn đào sâu suy nghĩ, làm rõ. 

“Lại đây.” 

Âm giọng của Chiêu Linh lạnh nhạt, lại đầy đủ thanh sắc. 

Việt Tiềm xốc màn giường lên, đi vào trong. Hắn không để lộ những luống cuống hay hoảng loạn trong lòng mình, còn nhìn người trước mắt thật kỹ. 

Trong vô số những buổi tối hoá thành thanh xà trong giấc mộng, Việt Tiềm cũng từng mơ thấy Chiêu Linh. Mà nội dung của những giấc mộng ấy, hắn không dám nghĩ tới. 

Đối với người này, tình cảm của Việt Tiềm cực kỳ phức tạp. 
Bình Luận (0)
Comment