Vân Việt Vãng Sự

Chương 57

Cửa phòng ngủ của Việt Tiềm đóng chặt, cửa sổ hướng về sân trước cũng được đóng lại, trong phòng đốt một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn mờ ảo. 

Tiếng ve kêu trong đình viện vẫn rả rích chẳng ngừng, tiếng gió lay động lá cây phát ra tiếng phiêu diêu, ngoài ra còn có những tiếng vang khác nữa. 

Giữa tiếng gió, tiếng ve kêu, tiếng vang ấy vừa thanh vừa nhẹ, lại chẳng khó để nhận ra. 

Ánh trăng chiếu từ cửa sổ duy nhất vào trong phòng, tia sáng cực kỳ yếu ớt, xuyên qua màn giường mỏng manh nhưng lại vô cùng chặt chẽ. 

Tiếng hít thở của Việt Tiềm vẫn còn nặng nề. Hắn che chở tấm lưng Chiêu Linh, chậm rãi thả người nằm về giường, động tác vô cùng dịu dàng kiên nhẫn. 

Cánh tay Chiêu Linh ôm đối phương thật chặt, chẳng chịu buông ra. 

Quanh thân y nóng bừng khó nhịn, cái nóng ấy khiến cả hai đầm đìa mồ hôi, dù vậy, bọn họ vẫn dựa sát vào nhau, chẳng nỡ lòng tách ra. 

Chiêu Linh ôm cổ hắn, lẩm bẩm: “Việt Tiềm, ngươi là của ta.” 

Y đang nằm ngửa, đuôi mắt ửng hồng, sợi tóc thấm mồ hôi dính lại bên gò má, tóc dài ngổn ngang, cánh tay vững vàng ôm lấy tay Việt Tiềm, vòng qua cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của người bên trên, ngắm nhìn hoa văn Thanh Vương đang dần dần biến mất. 

Chiêu Linh chẳng thể nào khống chế nổi bản thân mình, vô thức nói ra lời từ dưới đáy lòng. 

Rất cố chấp, cũng cực kỳ ngoan cố. 

Việt Tiềm kéo chăn mỏng tới, đắp lên hai người. Hắn cúi đầu, chậm chạp trả lời, âm giọng trầm thấp khàn khàn: “Vâng, công tử.” 

Hắn biết mình không thuộc về bất cứ người nào, là một cá thể độc lập. 

Hắn biết mình thuộc về Chiêu Linh. 

Hai việc ấy chẳng hề mâu thuẫn với nhau. 

Việt Tiềm nằm xuống bên người Chiêu Linh, bóng tối màn giường bao phủ lấy hai người. Chiêu Linh không nhìn thấy mặt hắn, đành phải nhấc tay lần mò, sờ lên ngũ quan người bên cạnh.

Đôi mắt hắn nhắm nghiền, đôi môi hơi nhếch lên, cái cằm luôn trơn bóng giờ đã mọc râu tua tủa. 

Những ngày qua, hắn cũng chẳng hề thoải mái. 

Mặt mày Việt Tiềm nặng nề hơi, tâm tư đè xuống, thân thể cao lớn ẩn chứa đầy sức mạnh, cương nghị mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt mới để lộ ra yếu đuối và u buồn trước mặt Chiêu Linh. 

Chiêu Linh vòng hai tay ôm lấy đối phương, nghiêng người dán vào thân thể hắn, lại gối đầu lên ngực, chậm rãi nhắm mắt lại. Y sao có thể không biết đến nội tâm không ngừng giãy giụa của Việt Tiềm, nhưng y không nỡ buông tay ra. 

Y không thể trơ mắt nhìn Việt Tiềm bị binh sĩ áp giải đi, mang xiềng chân, biếm xuống thành đầy tớ, nhận hết dằn vặt khổ cực, sau đó bị áp giải về chốn cũ Vân Việt, cả một đời này không bao giờ nghe về sống chết của hắn nữa. 

Việt Tiềm chải lại mái tóc Chiêu Linh, nhẹ nhàng vén lọn tóc ướt nhẹp qua vành tai. Tuy rằng hắn vẫn luôn trầm mặc, nhưng lại thâm tình, Chiêu Linh nhận ra được toàn bộ. 

Hai người im lặng, sân trước cũng im lặng. Không biết bây giờ đã là giờ nào, tiếng ve kêu ngoài phòng cũng đã im bặt từ lâu. 

Chiêu Linh mệt mỏi mở mắt ra, nhìn về phía mặt gỗ hình rắn Hạng Truỵ Việt Tiềm vẫn luôn đeo trên cổ. Y đã gặp nó quá nhiều lần, vốn nên là tập mãi thành quen. 

Một mặt gỗ nhỏ không đáng giá là thế, Việt Tiềm lại chưa bao giờ tháo ra. Hắn giấu rất kỹ, vẫn luôn ẩn dưới cổ áo, không để người ngoài phát hiện ra. 

Chỉ có sau khi cởi quần áo ra, món đồ ấy mới xuất hiện. 

Ấy là một cách liên hệ, có thể nói là tín vật qua lại giữa hai người, cũng là minh chứng tượng trưng cho việc Việt Tiềm là người Vân Việt, là nhi tử của Vân Việt Vương. 

Chiêu Linh nói nhỏ: “Việt Tiềm, ta hỏi ngươi một chuyện.”

“Mời nói.” Một bên thân thể Việt Tiềm ngứa ngáy, hắn thay đổi tư thế rồi tiếp tục ôm người bên cạnh. 

“Trừ những thân hữu người Vân Việt kia, ngươi còn quan tâm đến điều gì?” Chiêu Linh thưởng thức hình rắn Hạng Truỵ trong tay, như đang dụ dỗ từng bước một. 

Việt Tiềm chưa từng biện hộ cho chính mình, dù là một chữ. 

Âm giọng hắn trầm thấp: “Có.” 

Chiêu Linh hỏi: “Là điều gì?” 

Việt Tiềm không trả lời. Một khi chịu mở miệng, hắn sẽ nói thật, mà hắn không muốn nói. 

Chiêu Linh nhíu mày, ngước mắt nhìn hắn, thấy con ngươi sâu thẳm của hắn, đôi môi cũng mím chặt. 

Y không hy vọng sẽ nghe được đáp án trong miệng hắn, thật ra cũng không đáng kể, nói hay không nói cũng không quan trọng. 

Ngoài hiên đã sắp sáng lên, tiếng chim hót truyền từ trong đình viện tới, hẳn là đã tới cây ngô đồng làm khách rồi. Chiêu Linh ngồi dậy, chỉnh lý áo quần dung nhan, buộc kín vạt áo. 

Việt Tiềm ngồi dậy, im lặng nhìn y chăm chú, nhìn chằm chằm không chớp mắt, mãi tới khi Chiêu Linh bị nhìn không mấy dễ chịu mới liếc hắn một cái. 

Y nhìn bốn phía xung quanh, quan sát phòng ngủ của Việt Tiềm. 

Đồ đạc trong phòng đầy đủ, những đồ vật được bày biện cũng chẳng hề thấp kém, nhưng trong mắt Chiêu Linh, gian phòng ấy vô cùng nhỏ hẹp, đồ đạc không quá tinh xảo, ván giường quá cứng, đệm chăn quá thô ráp. 

Hơn nữa y luôn cảm thấy như thiếu đi thứ gì. Ngày thường Chiêu Linh ban tặng không ít vật phẩm cho Việt Tiềm, từ áo quần giày quan tới đồ dùng hàng ngày, những thứ đồ đó đều đã đi đâu rồi? 

Chiêu Linh còn đang nghi ngờ, lúc này lại vừa vặn thoáng thấy hai chiếc rương lớn trong góc phòng. Xem ra những thứ mình tặng đi dường như đều không được sử dụng, Việt Tiềm khoá chúng vào trong rương cả rồi. 

Đây là lần đầu tiên y đi vào phòng ngủ của Việt Tiềm ở Trắc ốc, lại triền miên một đêm ở đây. 

Chiêu Linh biết hành vi của mình hoang đường, không nên dùng thân phận chủ nhân bái phỏng phòng ở của hạ nhân, cũng không nên có quan hệ kinh hãi thế tục với hắn, nhưng dù vậy thì đã làm sao. 

Chiêu Linh đi chân đất đứng ở bên giường. Đêm qua y vốn chẳng đi giày, trên người chỉ choàng một chiếc áo tơ rất mỏng, khí trời lúc hừng đông vẫn còn tương đối thấp, dù chưa mở cửa, cảm giác mát mẻ đã xộc vào trong. 

Một chiếc sa bào ngày hè khoác lên vai Chiêu Linh. Đó là áo choàng của Việt Tiềm, còn phảng phất khí tức của hắn bên trên. 

Dù nói Việt Tiềm chậm chạp chất phác, còn hơi trì độn, nhưng thật ra hắn cũng vô cùng tỉ mỉ. 

Chiêu Linh buộc chặt áo choàng lại. Đối với y, chiếc sa bào này vô cùng rộng lớn, cũng không hợp để mặc, chỉ có thể dùng để tránh gió. 

Việt Tiềm mở màn giường ra, mang ngọn đèn nhỏ kia tới chiếu sáng, nói với Chiêu Linh: “Thuộc hạ đưa công tử quay về.” 

Hai người cùng đi ra khỏi Trắc ốc, Việt Tiềm đốt đèn, đi phía trước chiếu sáng, Chiêu Linh đi ở phía sau. Hai người bọn họ đi qua cây ngô đồng trước thư phòng, bóng đêm dần dần lui đi, đường viền cảnh vật trước mắt cũng trở nên rõ ràng. 

Xa xa, cửa sổ phòng ngủ của hộ vệ vẫn đóng chặt, còn có đèn đuốc chiếu từ bên trong ra. E rằng hộ vệ vẫn đang ngủ, cửa đóng rất chặt, không có bất kỳ tiếng động nào, cũng không có bóng dáng một ai. 

Chiêu Linh là chủ nhân cả toà Phủ đệ khổng lồ này. Y vốn chẳng để ý ai nhìn thấy, ai biết chuyện. 

Đèn đuốc trong gió vô cùng yếu ớt, bóng người phía trước lúc ẩn lúc hiện, cốc đèn kia, hay chi bằng nói rằng khoảng cách giữa hai người đang chậm rãi kéo dài ra. 

Phảng phất như chỉ cần dừng bước, người trước mắt sẽ biến mất. 

Đáy lòng Chiêu Linh không khỏi hoảng loạn. Y cảm nhận được đêm nay không giống những buổi tối khác. Lúc này Việt Tiềm cũng không giống với những ngày khác. 

Sân trước rất lớn, hai người đi một trước một sau, khi đi tới phòng ngủ của Chiêu Linh, trong viện bỗng nổi lên môt trận gió to, thổi tắt một ngọn đèn nhỏ, cũng cuốn chiếc sa bào trên vai Chiêu Linh đi. 

Sa bào kia phấp phới theo gió, rơi vào trong bụi hoa, giữa màn đêm đen đặc cũng không tiện tìm kiếm. 

Việt Tiềm đưa Chiêu Linh tới cửa. Trong phòng đèn đuốc sáng choang, hai thị nữ đã chờ sẵn bên trong. Hắn khom người nói: “Thuộc hạ không tiễn đưa tiếp nữa, mời công tử về.”

Chiêu Linh cất bước leo lên bậc đá, đứng ở cửa, từ trên cao nhìn xuống Việt Tiềm ở chỗ thấp. Y nghĩ, sau một khắc, hắn sẽ quay người rời đi, biến mất không còn tăm hơi. 

“Việt Tiềm.” Y nhẹ nhàng hô, âm giọng đong đầy tình cảm. 

Việt Tiềm ngẩng mặt lên, không có đèn đuốc, cũng không thể thấy rõ bóng dáng của hắn. 

Nội tâm như có cơn sóng cuộn trào, vốn nên hoá thành thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng biến mất theo gió, tan vào đôi môi, Chiêu Linh không nói ra. 

Nếu vì ngươi, ta có thể dốc hết khả năng. 

Bóng người cao lớn của Việt Tiềm cuối cùng cũng tan vào bóng đêm. Chiêu Linh im lặng đứng dưới bậc thềm, ngửi được hương thơm tươi mát của hoa cỏ, còn có mùi hương của sáng sớm. 

Y nằm trong phòng ngủ xa hoa của mình, nhìn thị nữ nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa hướng về sân trước cách một màn trướng, sau đó nhắm mắt lại. 

Tường vây cao ngất, sân trước trống trải, phòng ngủ của chủ nhân và phòng ngủ của người hầu tại Trắc ốc không tính là xa, vẫn được tính trong cùng một viện, nhưng không ngờ lúc này lại xa xôi đến vậy. 

Xa xôi như hai vì sao sáng trên cao. 

Mặt trăng đã ẩn vào trong mây, từng tầng mây rực rỡ ửng lên nơi chân trời. Gió mát thổi qua hoa cỏ đang rộn rã đón mừng, lá cành đung đưa. Y đã từng là chim Phượng múa lên theo gió, vượt qua sương mù mênh mông nơi núi Nam, ghé tới phòng nhỏ của nô lệ bên mạn Bắc sông Quái tại Hữu uyển, lòng không uể oải, tràn đầy mừng vui. 

Cây ngô đồng ngoài cửa sổ đang rì rào trong gió, đầu cành hoa rơi như mưa, từng trái cũng trĩu xuống nặng nề. 

***

Một chiếc xe bốn ngựa chạy khỏi cửa thành phía Đông, đi thẳng về ngoại thành. Theo sau xe là đông đảo người hầu, buồng xe có hai người con trai của Quốc quân, Thất công tử Chiêu Thuỵ và Bát công tử Chiêu Linh. 

“Bây giờ phụ vương đã sắc phong ta, còn ban thưởng cho ta một mảnh đất, ta cũng đã không còn là Thất công tử nữa rồi.” 

Chiêu Thuỵ chỉnh lại áo quần dung nhan, vẫy tay nói với tuỳ tùng bên ngoài cửa sổ: “Từ nay về sau, các ngươi phải gọi ta là Trường Hành quân, có nhớ chưa?”

Đất phong ở một nơi xa xôi, được đặt tên là đất Trường Hành, dù tốt hay xấu, từ nay hắn cũng đã có nơi để thuộc về, Chiêu Thuỵ vô cùng cao hứng. 

Tuỳ tùng của Chiêu Thuỵ đáp: “Vâng, Trường Hành quân.” 

Chiêu Thuỵ gảy gảy lễ phục mới trên người, thoả thuê mãn nguyện, hắng hái cười đến híp mắt lại. 

“Chúc mừng Trường Hành quân.” Chiêu Linh nghiêng người qua, cười chắp tay chúc mừng. 

Mặt già của Chiêu Thuỵ đỏ ửng, nhất thời còn hơi ngại ngùng, đến vành tai cũng đỏ bừng lên, lúng ta lúng túng nói: “Bát đệ đừng trêu chọc ta chứ.”

Chiêu Linh nói rằng: “Ta thật tâm chúc mừng, sao có thể nói là trêu đùa được.” 

Đường đi ở ngoại thành vốn không bằng phẳng, thịt mỡ trên người Chiêu Thuỵ rung rung lay động. Hắn khoanh hai tay, tâm tình đột nhiên có hơi trùng xuống. 

“Về sau còn phải nhờ Bát đệ nói ngọt vài câu về ta bên tai phụ vương.” 

Sau khi rời khỏi Đô thành, tới đất phong, cách xa trung tâm quyền lực, dù có giai nhân thổi gió bên gối Quốc quân, chửi bới chính mình, Chiêu Thuỵ cũng chẳng có cách nào khiếu nại được, bởi khoảng cách quá xa. 

“Sau này nhất định Bát đệ sẽ ở lại thủ đô, đảm nhiệm chức vị vô cùng quan trọng trong triều!” Chiêu Thuỵ vỗ tay khen.

Hai bên xe ngựa vừa có tuỳ tùng của Chiêu Thuỵ, vừa có tuỳ tùng của Chiêu Linh. 

Ngoài cửa xe bên cạnh Chiêu Linh chính là Việt Tiềm. Cuộc trò chuyện của hai người trong xe, người hầu thiếp thân bên ngoài dĩ nhiên đều có thể nghe thấy. 

Chiêu Linh nói: “Thất huynh, ngươi là huynh đệ của ta, đương nhiên ta sẽ che chở ngươi. Còn chuyện ngày sau, không ai biết được. Nếu có thể lựa chọn, ta lại càng muốn tới đất phong sinh sống hơn.”

Đất phong thuộc về chính mình, trong tay còn có quyền sinh quyền sát. Ở lại Đô thành, đảm nhiệm chức vụ quan trọng, trách nhiệm trọng đại, lại quá gần trung tâm quyền lực, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. 

Đáy lòng Chiêu Thụy vô cùng cảm kích, gật gật đầu, nói: “Những chuyện bên trong Đô thành, có khi khiến cho người ta không nhìn thấy được. Lại nói tới mấy vũ cơ cũ người Vân Việt của ta đi, nhu nhu nhược nhược, dịu dàng ngoan ngoãn, lại cứ vu oan rằng các nàng không trung thực, ép tới Mạnh Dương thành làm khổ sai bằng được. Đây rõ ràng là đòi mạng.” 

“Chỉ có thể trách ta vô năng nhu nhược, chẳng thể bảo vệ các nàng, haiz.” 

Chiêu Thuỵ liếc mắt nhìn Việt Tiềm ngoài cửa sổ. Cùng là người Vân Việt, nhưng người này vẫn là nhi tử của Vân Việt Vương, cũng không nên ở lại quá gần bên cạnh Chiêu linh. 

Tầm nhìn nơi ngoại thành trống trải, bên đường hoa dại nở rực rỡ. Mặt mày Chiêu Thuỵ thoáng qua vẻ buồn bã: “Bát đệ, ta nghe nói Thân Thiếu Tể kiện cáo trước mặt phụ vương rằng ngươi sủng ái một người hầu Vân Việt, còn giao hết sự vụ lớn nhỏ trong phủ cho hắn quản lý, phụ vương nghe xong cũng vô cùng tức giận. Ngày hôm qua, ngươi vội vàng tiến cung, phụ vương đã trách cứ ngươi sao?”

Chiêu Linh nhíu mày, trả lời: “Đó là đã chuyện từ trước. Không hiểu sao hôm qua mới truyền tới tai mẫu thân ta, người truyền ta tiến cung dò hỏi. Có nhà ai mà quản gia, hạ nhân không xuất thân từ môn khách chứ. Gã đã bỏ mặc gia nô trong phủ làm xằng làm bậy, bắt nạt nam nhân tròng ghẹo đàn bà, vậy mà vẫn còn dám to gan kiện cáo ta.” 

“Chính là nó! Nhóm cẩu nô tài này hoành hành ngang ngược tại Nam thành, cũng không nghĩ xem sau này chủ nhân của bọn họ suy sụp, ai cũng không chạy thoát được, Thái tử tuyệt đối sẽ không tha thứ nhẹ nhàng!” Chiêu Thuỵ vô cùng căm phẫn, thân phận hắn không cao quý như Chiêu Linh, thường ngày cũng ăn không ít khổ. 

Xe ngựa đi qua một cây cầu, nhìn từ phía xa có thể thấy một mặt hồ nhỏ. 

Chiêu Thuỵ nhấc màn xe lên, chỉ tay về bên hồ, vô cùng hâm mộ: “Bát đệ, Biệt đệ mới của Thái tử ở bên đó sao?” 

Chiêu Linh đáp: “Là ở đó.” 

“Ta có tài cán gì chứ, còn khiến Thái tử thiết yến tiễn đưa. Bát đệ, hai người thật sự là anh em tốt của ta.” Chiêu Thuỵ giang tay, ôm chặt lấy Chiêu Linh. Từ nhỏ, Chiêu Thuỵ đã bơ vơ trong một đám công tử không được sủng ái, khó tránh khỏi việc bị người ta lạnh nhạt, chỉ có Thái tử Chiêu Môi và Chiêu Linh vẫn luôn hoà hảo với hắn, trong lòng vô cùng cảm kích. 

Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, đi tới nơi biệt thự ven hồ. Lúc này đã là hoàng hôn, xa xa chỉ thấy bóng dáng tôi tớ bận rộn như thoi đưa ngoài trạch viện. 
Bình Luận (0)
Comment