Vân Việt Vãng Sự

Chương 71

Ngày thứ hai sau khi đánh bại binh trú tại Trạch Tây, Việt Tiềm dắt tộc nhân tấn công thị trấn Trạch Tây. 

Tường thành thị trấn Trạch Tây vững chắc, nhưng nó chỉ là một toà thành nhỏ, quan binh trong thành cũng rất ít. 

Vừa nhận được tin tức, Huyện lệnh huyện Trạch Tây nhanh chóng sai người tới bến phà Trạch Tây thỉnh binh trú cứu viện, đồng thời còn phái quân dân trong thành trông coi thành. 

Thấy phản tặc Vân Việt công thành có quy mô không khỏi, Huyện lệnh huyện Trạch Tây không dán ứng chiến. 

Binh sĩ trông coi tường thành không ngừng bắn cung xuống phía dưới, trong mưa tên còn xen lẫn cả đá cục, dưới thế trận phản kích ấy, người của Việt Tiềm khó có thể tới gần cửa thành, lần thứ nhất tiến công thất bại. 

Thấy người Vân Việt dưới thành dường như từ bỏ ý định tấn công, lùi về phía sau, Huyện lệnh đốc thúc trên tường thành vui mừng khôn xiết, kêu lên: “Phản tặc lui rồi!”

Còn chưa cười được bao lâu, mặt gã bỗng nhiên cứng đờ lại, chỉ thấy chừng hai mươi người Vân Việt gánh củi, tập hợp tại mặt đất phía dưới tường thành tụm lại thành khiên gỗ chắc chắn. Bọn họ dùng khiên gỗ đối kháng với mũi tên và đá cục, tiến công về cửa thành phía Nam vô cùng ngay ngắn, cực kỳ có thứ tự. 

Đây hẳn là muốn đốt cháy cửa thành!

Huyện lệnh gấp tới độ gào lên: “Mau mau phòng thủ! Không được để họ tới gần cửa thành!” 

Mũi tên đâm lên khiên gỗ cũng chẳng thể xuyên thủng được, cục đá nện vào mặt khiên cũng chỉ để lại một cái hố nhỏ xíu. 

Củi đốt chồng chất nơi cửa thành, tích lại thành núi, lửa đỏ bốc lên nhanh chóng nuốt chửng cửa thành. 

Advertisement

Toàn bộ binh lực trông thành đều chú ý tới kẻ địch đang tiến công tại cửa Nam, Việt Tiềm thừa dịp bọn họ không chú ý suất binh đánh thẳng vào cửa Bắc, hắn làm gương cho binh sĩ, xông lên phía trước mở đường. 

Việt Tiềm vung tay hô to, ném trường thương trong tay về phía tường thành, đồng thời cũng có vô số mũi tên bay thẳng về phía ấy, đánh cho cung binh trên tường thành tan tác. 

Bên cạnh hắn còn mấy dũng sĩ vai kiêng chuỳ công thành, phía sau là một nhánh của tiểu đội cung binh. 

Theo tiếng vang “ầm ầm” thật lớn, chuỳ công thành nện nát cửa Bắc, vụn gỗ bay tứ tung, cửa Nam cũng sụp đổ dưới ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt. 

Binh lính trên tường thành hoặc bị đánh rơi, hoặc đã bỏ chạy tán loạn, lúc bấy giờ đã chẳng thấy thân ảnh Huyện lệnh đốc thúc đâu, đến Huyện lệnh cũng đã bỏ chạy. 

Thị trấn Trạch Tây bị công hãm với tốc độ kinh người, phần lớn quan binh cũng chẳng kịp chạy ra khỏi thành. Việt Tiềm dẫn binh vào thành nhìn thấy quan binh chạy trối chết và bách tính Vân Việt biểu tình sợ hãi, luống cuống đứng dưới tường thành. 

Những người dân này có nam có nữ, có phụ nữ trẻ em nhỏ xíu, bọn họ bị quan binh điều động tới đây vận chuyển đá cục, trong tay còn nắm chặt cục đá, có người đã mệt mỏi tới mức ngồi bệt xuống đất. 

Bọn họ cũng không rõ tình hình ra làm sao, là ai đang công thành, hiện này thành đã bị phá, những người công thành sẽ làm gì. 

Vô số con mắt nhìn về phía quân đội xa lạ trong thành. Bọn họ mặc áo giáp của Dung binh, sử dụng vũ khí của Dung binh, tướng lĩnh dẫn đầu cũng vô cùng trẻ trung, ước chừng chỉ mới hai mươi. 

Việt Tiềm nhìn quét qua đám người bên đường hẻm, thấy mong đợi trong mắt họ, lên tiếng: “Lấy mũ giáp xuống!” 

Hắn cởi mũ ra đầu tiên, để lộ gương mặt. 

Binh lính sau lưng hắn cũng dồn dập lấy mũ giáp xuống, lộ ra mặt mày đầy ý cười, phát ra tiếng hoan hô. 

Đám người kia nhất thời bối rối. Bọn họ nghe thủ lĩnh nhánh quân này nói tiếng Vân Việt, thấy mặt mày các binh sĩ đong đầy ý cười, giữa tiếng hoan hô còn có một người dùng tiếng Vân Việt gọi: Ba Na!

Việt Tiềm đứng trên tường thành đánh giá người và cảnh vật, ý thức được rằng toà thành nhỏ này đã thuộc về mình, cần phải tu bổ cửa thành đã bị phá, khôi phục lại trật tự trong thành. 

Một binh lính leo lên tường thành, xin chỉ thị của thủ lĩnh: “Ba Na, những người Dung bắt được phải xử trí thế nào?” 

Dưới tường thành có một đám người Dung bị bắt giữ, nhìn trang phục đều là gia quyến của quan binh, có người già, phụ nữ và trẻ em. 

Việt Tiềm nói: “Thả.” 

Hắn không định đại khai sát giới, cũng không có hứng biếm những người Dung kia thành nô lệ. 

“Ba Na, những người này không thể thả! Nếu thả bọn họ đi, nhất định viện binh sẽ tới!” Bành Chấn đứng bên cạnh Việt Tiềm vừa nghe những lời này, nhất thời cuống lên.

Việt Tiềm nói: “Giết bọn họ sẽ không có Dung binh tới chinh phạt sao? Ngươi dẫn người tu bổ cửa thành, kể từ hôm nay, toàn thành chuẩn bị chiến tranh.”

Binh sĩ bước xuống tường thành, tuyên bố mệnh lệnh của Ba Na. Toàn bộ những người Dung bị giam giữ đều được thả, bọn họ nước mắt đầy mặt, hoảng hốt trốn ra khỏi cửa thành. 

Việt Tiềm rời khỏi tường thành, đi tới Nha phủ của Huyện lệnh, thấy Thờng phụ đang dẫn một nam tử dáng vẻ tù tội đi về phía hắn. 

Thường phụ dẫn tù nhân kia tới, giới thiệu: “A Tiềm, những tù nhân đều được thả ra cả rồi. Vị tiểu huynh đệ này nói hắn biết có một đám tộc nhân lưu vong lập trại sống trên núi Chủng, hắn nguyện lòng giao thân lên núi, khuyên bảo Trại chủ quy thuận.” 

Tù nhân này không tới ba mươi tuổi, áo tù trên người loang lổ vết máu, tinh thần lại lạc quan sáng loáng, tiến lên hành lễ với Việt Tiềm rồi chậm rãi nói: “Bái kiến tướng quân, ta tên Trương Trạch. Hơn mười năm trước, tổ phụ ta từng đảm nhiệm chức Sử quan trong triều, trung thành tuyệt đối với Quốc quân. Ngày Vân Thuỷ thành bị phá, tổ phụ ta đã tuẫn chức (1). Nước mất nhà tan, cả nhà tứ tán chết sạch, ta và tỷ tỷ vất vả lắm mới trốn được tới Trạch Tây, lại nhờ vả thúc phụ mới may mắn tồn tại được.” 

1 – Tuẫn chức: Chết theo chức. 

Trương Trạch tiếp tục nói: “Đầu xuân năm nay, Huyện lệnh tới đây thu thuế, ta mới chỉ thanh minh hai câu đã bị giải đi, vùi thân trong ngục. Vốn tưởng sẽ chết đói chết rét trong ngục, hôm nay nhờ có tướng quân cứu giúp, vô cùng cảm kích. Bây giờ cái mạng này của Trương trạch là của tướng quân!” 

Hắn thấy Việt Tiềm một thân áo giáp, uy phong lẫm liệt, bèn gọi: “Tướng quân.”

Việt Tiềm gật đầu, hỏi: “Núi Chủng ngươi nói ở nơi nào? Trong trại có bao nhiêu người?” 

Hắn đã nắm trong tay một toà thành nhỏ, hiện nay việc quan trọng là mời chào tộc nhân tứ phương, xây dựng đội ngũ lớn mạnh của riêng mình, chống lại làn sóng thảo phạt của Dung binh. 

Mấy ngày sau, thủ lĩnh núi Chủng mang hơn một trăm thủ hạ và gia quyến tới đây nương nhờ Việt Tiềm. Từ đó, binh lính có thể tác chiến trong đội ngũ của Việt Tiềm đã lên tới hơn năm trăm người. 

Việt Tiềm không ngồi chờ Dung binh tới đây thảo phạt, hắn nhanh chóng quyết định suất binh công chiếm bến phà Trạch Tây, đuổi binh trú địa phương đi xa. 

Bến tàu ánh lửa ngút trời, Dung binh bị đánh tơi bời, suốt đêm men sông chạy trốn.

Sau khi đánh vào thị trấn, lại mở kho Huyện lệnh, toàn bộ những tài vật bên trong đều được bổ sung vào chi phí quân sự; đánh vào quân doanh bên bến phà Trạch Tây thu được một lượng lớn vũ khí và áo giáp để vũ trang cho bách tính. Bấy giờ, Việt Tiềm đã không còn là một thủ lĩnh nho nhỏ trong thôn Mộng trạch, mà là một vị tướng lĩnh chân chính. 

Những người tạo phản đi ra từ thôn Mộng trạch giờ đây đã không phải những kẻ rừng núi cầm vũ khí gỗ đá, mà trở thành những người lính được võ trang đầy đủ. 

Trận chiến kết thúc, trời cũng đã sáng. Việt Tiềm nhìn ánh lửa hừng hực bên bến tàu, tay hắn nắm chặt cán kiếm, đáy mắt cũng có một ngọn lửa đang thiêu đốt. 

“Ba Na, sau này có tính toán gì?” 

Nghe bên cạnh có người dò hỏi, Việt Tiềm quay đầu lại nhìn mới thấy Trương Trạch mặc áo giáp sắt, tay nắm cung tên. 

Trương Trạch không gọi Việt Tiềm là tướng quân nữa, mà theo những người khác gọi hắn là Ba Na. 

Việt Tiềm phóng tầm mắt về hướng Bắc nơi Dung binh tháo chạy, nói: “Trương khanh bản thấy có cần phải vượt qua sông Nam Di, tiến vào phía Bắc, tấn công thành quận không? Hay lưu lại nơi đây rồi xuôi nam, thu phục thị trấn bốn phía?” 

“Thần cho là còn chưa tới lúc tấn công thành quận, quân ta vẫn chưa có thực lực đại chiến với Dung binh. Những huyện thành nhỏ ở lân cận phòng giữ bạc nhược, công đánh cũng không tốn sức, nên phái tiểu đội xuất chinh, chiếm chúng làm của riêng.” Trương Trạch ôm mũ giáp trong tay, gương mặt đoan chính đầy mồ hôi, đang nhìn về phía Tây, khoé miệng có ý cười nhàn nhạt. 

Trương Trạch lại nói tiếp: “Tuy rằng nơi này bần cùng, nhân khẩu ít ỏi, nhưng đất đai màu mỡ, thích hợp để trồng trọt. Chỉ cần có thể mời chào bách tính bên ngoài, lại dụng tâm canh tác, sau này nơi đây sẽ chính là kho lúa.” 

Là kho lúa, cũng là đại hậu phương. 

Có một nơi làm đại hậu phương, thì nhất định phải có phòng vệ phía trước, bảo vệ an toàn cho phía sau. 

Việt Tiềm nói: “Nếu ta dẫn binh qua sông thảo phạt Dung binh, Trương khanh có thể động viên bánh tính không?” 

Nhắc tới chuyện này, Trương Trạch vô cùng rõ ràng, vội vã quay lại, cung kính hành lễ, nghiêm túc trả lời: “Thần nguyện ý dốc sức.”

***

Đêm khuya ở Khách quán Thư Quốc, đa số khách khứa đều đã ngủ, chỉ còn Chiêu Linh là vẫn tỉnh. Y không quen ngủ gối của Khách quán. 

Đã tỉnh ngủ hẳn, chỉ có thể tự giễu: Lần đầu đi sứ nước ngoài, không có kinh nghiệm, sau này phải mang cả gối theo mới được.

Vừa lúc, Chiêu Linh còn chưa ngủ, lại nghe ngoài cửa có tiếng bước chân. Đã muộn như vậy rồi, sẽ là ai? 

Chiêu Linh vô cùng cảnh giác, lặng lẽ bò từ trên giường dậy. 

Ngoài cửa truyền tới âm thanh mở chốt cực kỳ nhỏ. 

Khi ngủ, Chiêu Linh vẫn để một thanh bội kiếm bên cạnh. Y cầm bội kiếm, rón ra rón rén tới bức bình phong rồi trốn ở đằng sau. 

Tiếng “cót két” nhẹ nhàng vang lên, cửa đã bị mở ra, có hai bóng người lén lén lút lút đi vào trong. Cách một tấm màn giường, Chiêu Linh không thấy rõ dáng dấp của bọn họ. Y nắm chặt cán kiếm, trực giác cho rằng đây là thích khách. 

“Vút vút” hai tiếng, có thứ gì đó xuyên qua màn giường, ghim chặt vào giường gỗ. 

Là tên! 

Chiêu Linh nghĩ thầm, nếu lúc này còn nằm trên giường, không chết cũng bị thương nặng. 

Bỗng nhiên, ngọn đèn dầu trong phòng bị thắp sáng lên. 

Thích khách một nói nhỏ: “Đã chết rồi sao? Tại sao lại không có tiếng?” 

Mũi tên đã găm vào nơi yếu hiểm, không thể vô thanh vô tức như vậy. 

Thích khách thứ hai tiến tới xốc màn giường lên, kinh ngạc nói: “Trên giường không có người!”

Lúc này Chiêu Linh đã thấy rõ trang phục của hai tên thích khách, kẻ thấp hơn là người cầm kiếm, kẻ cao lại mang theo cung tên. 

Thích khách thấp nói: “Lẽ nào không có người trong căn phòng này đêm nay?” 

Thích khách cao sờ sờ giường chiếu, lo lắng nói: “Giường đệm còn ấm, mới vừa rồi còn có người nằm!” 

Hai tên thích khách lập tức tìm tòi trong phòng, tên thấp hơn kiểm tra giường gỗ, tên cao hơn đi về phía bức bình phong. Chiêu Linh nấp sau bình phong vẫn giữ thái độ trấn định, chậm rãi rút bảo kiếm ra khỏi vỏ kiếm. 

Thích khách cao vừa ló đầu vào trong bức bình phong, chưa kịp nhìn rõ bên trong, bụng đã đột nhiên đau quặn lại, đến mức gã kêu to lên một tiếng, vừa cúi đầu nhìn đã thấy một thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể mình. 

Thích khách cao vừa đau vừa vội, ào ào đánh đổ bức bình phong, lớn tiếng la lên: “Người ở đây!” 

Chiêu Linh cấp tốc chui ra khỏi bức bình phong, nhặt cung tên của tên thích khách cao lên, giương cung cài lên, vừa định nhắm vào tên thích khách thấp, kiếm của đối phương đã bổ xuống!

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Chiêu Linh vung cung lên chặn kiếm, lưỡi liếm chặt đứt dây tên, nhưng cũng bởi vậy mà mất đi độ chính xác, chỉ xoẹt qua hai má Chiêu Linh. 

“Bá Yến! Có thích khách!”

Chiêu Linh né tránh vòng công kích đầu tiên của thích khách, lớn tiếng kêu lên. 

Tiếng gọi này vừa phát ra đã thấy một hán tử cao lớn vọt vào phòng ngủ của Chiêu Linh, đánh nhau với tên thích khách thấp. 

Hoàn Bá Yến ngủ trong căn phòng cách vách phòng ngủ của Chiêu Linh, sớm đã nghe thấy tiếng vang, vừa vặn lại đây thăm dò xem sao. 

Tên thích khách thấp không phải đối thủ của Hoàn Bé Yến, kiếm trong tay nhanh chóng bị đánh rơi, người cũng bị Hoàn Bá Yến bắt giữ. 

Tiếng đánh nhau, tiếng quát tháo kinh động của Khách quán và những khách nhân bên trong. Mọi người vội vàng đi tới phòng của Linh công tử, vô cùng kinh ngạc khi thấy một nam tử thấp bé đã bị chế trụ, còn có một nam tử khác cao gầy đã bị thương, đang nằm trong vũng máu. 

“Đây là đạo đãi khách của Thư Quốc các ngươi sao? Dám phái ra hai tên thích khách tới đây giết công tử của chúng ta!” Hoàn Bá Yến gầm lên với những người đang kinh ngạc của Khách quán. 

Khi phát hiện trong phòng Linh công tử có thích khách, tim gã gần như đã tọt lên tận cổ họng. 

Chủ Khách quán chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như vậy, vừa sợ vừa lo, ấp a ấp úng nói không ra lời. 

“Ai phái các ngươi tới đây? Các ngươi nhận lệnh của ai?” 

Chiêu Linh đi tới bên cạnh tên thích khách đã bị thương chỉ còn thoi thóp kia, ngồi xổm xuống, lạnh lùng dò hỏi. 

Thích khách cao hé miệng, phun ra một búng máu, vừa định nói thêm gì đã bị thích khách thấp lớn tiếng quát bảo ngưng lại: “Không cho nói!” 

Hoàn Bá Yến vung một quyền vào bụng thích khách thấp, đánh cho gã không nói nên lời. 

Thích khách cao lại phun thêm một ngụm máu ra, giọng nói cực kỳ suy yếu: “Tần… Tần Trở… Thuộc hạ không thể…” 

Còn chưa nói xong, hồn đã lìa xác. 

Nhìn bội kiếm cắm trên người thích khách, còn có máu chảy thành vũng dưới thân gã, thần sắc của Chiêu Linh vô cùng thất vọng. Y đứng lên, ra hiệu cho Hoàn Bá Yến thả người. 

Đoán được Linh công tử đã hỏi ra người chỉ thị phía sau, Hoàn Bá Yến giao lại thích khách đã bị chế trụ cho Khách quán. 

Thích khách còn sống nhanh chóng bị áp giải đi, người chết cũng bị nâng đi, gian phòng đầy máu me tanh tưởi, Chiêu Linh đành phải tới phòng Hoàn Bá Yến ở cách vách nghỉ tạm.

Hoàn Bá Yến đưa cho Chiêu Linh một cái khăn ướt, để y lau chùi vết máu trên mặt, đến lúc này Chiêu Linh mới nhận ra rằng mặt mình cũng có vết thương, máu đã chảy đẫm hai bên má. 

Y giơ gương lên, xem xét tường tận vết thương, tuy nông nhưng cũng chảy không ít máu. 

“Ta đã nói muốn ở chung một gian phòng với công tử, công tử còn không chịu!” Đáy lòng Hoàn Bá Yến vẫn vô cùng sợ hãi, không nhịn được mà oán giận. 

Chiêu Linh nhẹ nhàng lau vết máu chảy từ vết thương ra đi, hơi nhíu nhíu mày. Y chưa từng chịu vết thương nặng như vậy bao giờ, mặc dù đối với mấy người kia mà nói, đây chỉ là vết thương nhẹ. 

“Nếu công tử gặp phải điều gì bất trắc, làm sao ta dám quay về bàn giao lại cho Quốc quân, cũng chẳng còn mặt mũi nào đi gặp Quân phu nhân!” Hoàn Bá Yến sao có thể không sợ, suýt chút nữa thôi là đầu gã phải dọn nhà rồi. 

Chiêu Linh thả tấm khăn lụa dính máu kia xuống, sâu xa nói: “Ta biết tại Thư Quốc có rất nhiều người phản đối chuyện Thư Vương kết minh cùng Dung Quốc, có điều không ngờ một tiểu quốc như thế mà có người dám bất chấp nguy hiểm diệt quốc, phái thích khách tới đây ám sát ta.” 

Hoàn Bá Yến nói: “Nghe nói tân Vương của Thư Quốc chỉ vừa mới kế vị, lòng còn cảnh giác với lão thần triều đình, quân thần bất hoà. Tần Trở cản Thư Vương minh ước với công tử, thậm chí không thiếc tay phái thích khách tới, đừng nói là lão già này vội vàng muốn chứng mình trung tâm với Duy Vương, nhăm nhe soán vị Thư Quốc đấy chứ?”

“Còn có một giả thiết khác, rằng lão càng trung thành hơn so với những đại thần khác, không muốn thấy quốc gia tiêu vong.” Câu này của Chiêu Linh nói rất nhỏ, rất rất nhỏ, gần như không nghe thấy được. 

Trước khi đi sứ Thư Quốc, Chiêu Linh cũng đã biết được tình hình quốc nội của Thư Quốc, Tần Trở là một lão thần trung thành tuyệt đối. 

Lần này Chiêu Linh đi sứ Thư Quốc, mục đích là muốn mượn đường Thư Quốc, thuận tiện tấn công Duy Quốc. Tiểu quốc cho cường quốc mượn đường, quả thật sẽ có khả năng tiện đường mà bị tiêu diệt. 

Ngón tay y sờ lên hai má, thấy máu loãng đã ngừng chảy, Chiêu Linh nghĩ, cuối cùng vết thương nhỏ kia cũng không chảy máu nữa rồi. 

Đến hừng đông, y ngủ trên giường, Hoàn Bá Yến ôm kiếm trông coi bên cạnh. 

Chiêu Linh trợn tròn mắt, không thấy buồn ngủ. Y nhìn xuyên qua màn giường thấy thân ảnh cao to đang bảo vệ bên ngoài, trong lúc hoảng hốt còn thoáng như đang thấy Việt Tiềm. 

Mỗi lần y gặp nạn, Việt Tiềm đều sẽ phấn đấu quên mình mà bảo vệ. 

Nhưng chính một người như vậy lại dứt khoát kiên quyết quay lưng rời đi, không chút nhung nhớ. 

Y xoa xoa hai má, như thấy cảm giác đau đớn bé nhỏ dần lan truyền từ vết thương, phần đau đớn ấy tựa như lan vào cả trong lòng, châm chích như bị kim đâm. 

Những ngày hè này, Chiêu Linh đi sứ Thư Quốc, kết minh cùng Thư Vương tân nhậm, vì lợi ích của Dung Quốc nên cũng tạm thời ở lại Thư Quốc. 

Sau khi kết minh, chưa tới mười ngày, đại quân Dung Quốc mênh mông cuồn cuộn đã được điều động, tiến thẳng vào trong Thư Quốc, áp sát biên giới rồi ép tới Duy Quốc. 

Năm ấy, Chiêu Linh vẫn còn tính tình trẻ con ở lại bên cạnh Thái tử, vô vị mà thưởng thức một quân cờ ngọc, lại nghe môn khách của Thái tử thảo luận Dung binh phải làm sao mới có thể đánh nhanh thắng nhanh từng ải Duy Quốc, là con đường theo biên giới Thư Quốc hay tấn công Chương thành của Duy Quốc từ phía Tây. 

Mấy năm sau, không nghĩ chuyện tưởng như mộng ấy có thể thực hiện được, còn do chính y tự tay thúc đẩy. 

Toàn bộ lực chú ý của quân thần Dung Quốc chuyển hướng về Duy Quốc ở phía Tây, mà ở nơi bọn họ chưa chú ý tới, tại phía Nam Dung Quốc — nơi chốn cũ Vân Việt, một nhánh quân khởi nghĩa hoàn toàn không hề bắt mắt đã quật khởi đứng lên, kinh động cả Dung Quốc. 

***

Tác giả có lời muốn nói: 

Việt Tiềm: Ngươi phụng mệnh bảo vệ y, sao còn để y bị thương! 

Hoàn Bá Yến (rút kiếm): Phản tặc, ngươi làm công tử thương tâm, nơi này không đến lượt ngươi lên tiếng! 

Chương sau, A Linh tới Vân Việt rồi. 
Bình Luận (0)
Comment