Vân Việt Vãng Sự

Chương 76

Cửa Mạnh Dương thành vừa mở ra, hai chiếc xe ngựa đã chạy từ trong thành ra. Một nhánh hộ vệ theo sát phía sau xe, xe ngựa chạy thẳng về hướng Đông, đi về phía đường Kim. Đường Kim là con đường vận tải mỏ đồng của Dung Quốc, tương đối bằng phẳng, có thể đi xe ngựa, còn có thể đề phòng ven đường. 

Chiêu Linh ngồi trên xe ngựa, nhìn về Mạnh Dương thành phía sau. Hôm nay không khí trong lành, sương khói mịt mù dưới chân núi đã tiêu tan, có thể trông rõ mười mươi người và vật trong nơi tinh luyện kim loại. 

Một nỗi phiền muộn khó mà giải thích được trào lên dưới đáy lòng Chiêu Linh, mãi cho tới khi đi xa khỏi Mạnh Dương thành, không thấy đỉnh núi phủ ánh tím và tường thành cao chót vót nữa, tâm tình y mới từ từ lắng đọng lại. 

Việt Tiềm đi từ nhà xưởng tinh luyện kim loại ra, theo thói quen ngẩng đầu nhìn về phía cửa thành. Hắn nhìn thấy cổng Mạnh Dương thành mở ra, xe ngựa đi về hướng Đông, đội hộ vệ ấy có quy mô rất lớn liền đứng lặng một hồi lâu. 

Hắn không nghe tiếng mắng thô bạo của giám công, thậm chí là roi dài quật vào trên lưng. 

Tới khi xe ngựa biến mất không còn tăm hơi, Việt Tiềm mới quay đầu lại, thần sắc vừa hung hãn vừa khủng bố, kẽ mắt như muốn rách toạc, giám công cũng sững người lại, roi trên tay cứng nhắc giữa không trung quên cả hạ xuống. 

Việt Tiềm bước về phía trước, đi tới lò than thiêu đốt. Cả người hắn cực kỳ nhơ bẩn, vải rách bên eo bẩn tới nỗi không thấy rõ màu sắc vốn có, máu tươi trên vết roi chảy từ trên lưng xuống dính phải tro bụi, đọng lại thành từng vết. 

Phía sau là tiếng mắng của giám công, gã dùng tiếng Vân Việt ác độc mắng chính đồng tộc của mình, phảng phất như càng tàn bạo với những nô lệ người Vân Việt này, thân phận của gã sẽ càng không giống với họ. 

Lò đốt than cuồn cuộn khói đặc, thân ảnh những nô lệ bên trong cũng lập loè. Việt Tiềm nhớ tới ngày hôm trước cách khe suối tím, hắn đã “gặp lại” Chiêu Linh trong khói mù. 

Vừa mới hồi tưởng lại, xe ngựa đã đưa Chiêu Linh rời khỏi Mạnh Dương thành, đi về hướng Đông xa xôi. 

Linh công tử đi rồi. 

Có lúc trong đầu Việt Tiềm sẽ hiện lên gương mặt Chiêu Linh, có lúc sẽ là giọng nói của y, hắn không nghĩ rằng đây là nhung nhớ, duyên của hắn và Linh công tử tận ở đây, có nghĩ nhiều cũng vô ích. 

Hôm nay mùng bảy, ngày mai là mùng tám, ước định với Phong Bá Ích đã sắp tới rồi. 

***

Xe ngựa chạy băng băng trên đường Kim, đi qua hai trạm gác nhỏ, tốc độ có hơi chậm lại, cuối cùng dừng hẳn lại. Chiêu Linh bước xuống xe ngựa, leo lên một gò núi nhỏ. 

Dưới gò núi ấy là thôn xóm và đồng ruộng của bách tính Vân Việt. 

Đồng ruộng hoang phế, thôn xóm đã sụp đổ, nhân số trong thôn điêu tàn, chỉ có mấy người già trẻ, còn có một con chó gầy trơ xương. 

Khí hậu phía Nam vô cùng ấm áp, dù là ngày đông cỏ cây cũng vô cùng tươi tốt. Người nơi này lấy thóc làm lương thực, bình thường vẫn hoàn toàn có thể sinh hoạt theo lối tự cung tự cấp. 

Ngôi làng này từng vô cùng phồn vinh, ốc xá phòng ở cũng có tiếng nói tiếng cười. 

Vệ Bình nhìn mặt trời dần ngả về phía tây. Y bò lên trên sườn núi, nói với Chiêu Linh trên đỉnh đồi: “Công tử, e là con đường sau đường Kim sẽ có cường đạo, trước khi trời tối phải tới được bến phà Việ/t Tân. Trời đã không còn sớm, nếu còn trì hoãn ắt sẽ không kịp.” 

Chiêu Linh đi từ trên sườn núi xuống, nói rằng: “Đi thôi.” 

Sau giờ Ngọ, gió thổi loạn ống tay áo rộng rãi của y. Gió đưa ý lạnh tới, vùng núi nhiệt độ chênh lệnh giữa ngày đêm vô cùng lớn, không thể qua đêm trong núi được. 

Chiêu Linh lên xe, xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước. Lúc chạng vạng, xe ngựa đi qua trạm gác thứ ba trên đường Kim, rời khỏi vùng núi, tiến tới bến phà Vi/ệt Tân. 

Chiêu Linh và đoàn người Vệ Bình đi tới bến phà V/iệt Tân, thấy bến phà đốt lên mấy ngọn đuốc đỏ rực. Thuyền vận chuyển trên bến phà bận rộn vô cùng, có binh sĩ leo lên thuyền chiến, có thuyền vận chuyển lương thực, còn có cả mấy nam tử mặc trang phục quan văn, đưa theo gia quyến, thần sắc lo lắng đang trò chuyện với binh lính bên bến tàu. 

Vệ Bình đi trước tìm hiểu tin tức, sau đó nhanh chóng trở về, nói với Chiêu Linh: “Là quan lại chạy từ quận Nam Di tới, nghe bọn họ nói, đám người phản tặc “Thanh Vương” đã công hãm quận thành Nam Di, người đứng thứ hai là Trương Trạch lĩnh binh đánh vào huyện Bành phía trước rồi.” 

Chiêu Linh nói: “Nếu bọn họ biết tên của người đứng thứ hai, vậy có biết “Thanh Vương” tên là gì không/” 

Vệ Bình lắc đầu: “Ta vừa mới hỏi bọn họ, quả thực không ai biết, đúng là quái lạ.” 

Đầu lĩnh của phản loạn không rõ tên tuổi, người thứ hai lại vô cùng nổi danh, e rằng chỉ có một khả năng là phản tặc cố ý che giấu thân phận của chính mình. 

Chiêu Linh và Vệ Bình ngồi trò chuyện trong phòng, đợi binh sĩ an bài thuyền. Lúc này, quan chức Tào Lại quản lý bến phà Vi/ệt Tân vội vã chạy tới yết kiến tôn khách. Lúc tới, gã vừa vặn nghe được cuộc trò chuyện của Chiêu Linh và Vệ Bình, nghe bọn họ nhắc tới hai chữ “Thanh Vương”.

Tào Lại nói: “Bẩm báo công tử, “Thanh Vương” xuất quỷ nhập thần, đến nay cũng không biết tên họ. Nhưng cũng may là ở quận Giang từng có người thấy hắn, tiểu thần cũng vừa thu được một bức chân dung của hắn.” 

Vệ Bình vội vàng hỏi: “Chân dung ở đâu?” 

Tào Lại lập tức gọi lính canh đi lấy, không bao lâu sau, một tấm chân dung truy nã được đưa tới tay Vệ Bình. 

Vệ Bình mở chân dung ra, đầu tiên là nghi hoặc, tiếp tới là ngạc nhiên, sau đó liền đưa chân dung cho Chiêu Linh, ánh mắt vô cùng phức tạp, biểu tình có chút không thể tin được.

Chiêu Linh nhận lấy chân dung, trong nháy mắt đã nhận ra “Thanh Vương” chính là Việt Tiềm. 

Bức chân dung ấy vẽ một nam tử tóc tai rối tung, mặt mày hung ác, vẽ có hơi không chuẩn, nhưng những điểm đặc biệt trên khuôn mặt vẫn vô cùng rõ ràng. 

Dung mạo của Việt Tiềm, Chiêu Linh không thể quen thuộc hơn được. 

Ngón tay y chạm tới mặt mày người trong bức hoạ, sau kinh ngạc là một hồi im lặng. 

Tào Lại nói: “Tiểu thần nghe nói tên phản tặc này hai mươi tuổi đã xuất đầu, không biết học được một thân võ nghệ cao cường từ nơi nào, còn tinh thông mưu lược. Lúc trước vì để tấn công quận Giang, hắn cố ý giả trang thành thôn dân, đi quận thành tu sửa tường thành…”

Không chờ Tào Lại nói xong, Chiêu Linh đột nhiên đứng lên. Vệ Bình đi theo y đứng dậy, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, nhất thời không rõ phần bất an này là chạy từ đâu tới. 

Chiêu Linh suy tư, đột nhiên hỏi: “Vệ Bình, huyện Bành cách cửa Kim Cốc bao xa?” 

Thì ra là như vậy. Vệ Bình nhất thời bừng tỉnh, phần bất an này không lẽ là vì phản tặc Vân Việt dự định sẽ tấn công cửa Kim Cốc? 

“Công tử, từ huyện Bành tới cửa Kim Cốc chỉ cần nửa ngày!” 

Vệ Bình thấy vẻ mặt Chiêu Linh nghiêm túc, hỏi: “Lẽ nào công tử cảm thấy Việt…”

Việt Tiềm thần thông quảng đại, đã lẻn vào cửa Kim Cốc? 

Vệ Bình không nói tiếp nữa, biết không thể nhắc tới tên Việt Tiềm, ở đây còn có Tào Lại là người ngoài. 

Người từng là người hầu của Linh công tử bây giờ lại trở thành đầu lĩnh phản tặc, ai mà ngờ được. Ai có thể nghĩ ra rằng, Việt Tiềm không chỉ không chết, ngược lại còn dẫn một đám người Vân Việt đứng lên tạo phản. 

Tào Lại không rõ vì sao, không nghe được hai người nói chuyện, gã thân là thuộc hạ cũng không dám hỏi nhiều. 

Nhất thời trong phòng tĩnh lặng không một tiếng động. 

Vệ Bình suy nghĩ lợi hại, cảm thấy không có dấu hiệu của việc Việt Tiềm đã tới cửa Kim Cốc. Bộ hạ của Thanh Vương đi về hướng huyện Bành, có khả năng mục đích chính sẽ là huyện Bành. 

Có điều hành tung của đám phản tặc này vô cùng khả nghi, đánh hạ quận thành Nam Di lại không để quân chủ lực lại trông coi quận thành, trái lại tiến thẳng về phương Bắc, không hợp với lẽ thường. 

Chiêu Linh nghe Tào Lại giảng giải tỉ mỉ xem “Thanh Vương” tấn công quận Giang ra làm sao, nghe đến rõ ràng mười mươi, sự tình qua miệng gã như trở thành một truyền kỳ, mà Việt Tiềm gần như chẳng phải người phàm, hệt như nắm giữ được một loại thần lực nào đó.

Sau khi Tào Lại rời đi, Vệ Bình mới hỏi: “Công tử, quả thật là hắn sao?”

Xác nhận là Việt Tiềm sao? 

Vệ Bình đương nhiên biết Việt Tiềm, chỉ là trên bức hoạ không giống hệt như nhau thôi. 

“Là hắn.” Chiêu Linh bình tĩnh đáp lời, y không nhận sai được. 

Có Linh công tử đến xác nhận, vậy nhất định chính là Việt Tiềm. Thế thì đúng là phiền rồi, Vệ Bình nghĩ thầm. Chẳng trách có tin đồn phản tặc “Thanh Vương” là nhi tử của Việt Linh Vương, hắn quả thật là nhi tử của Vân Việt Vương, không phải giả mạo. 

Vệ Bình hỏi: “Vì sao công tử lại xác định có kẻ lạ tại cửa Kim Cốc?” 

Chiêu Linh nói: “Ta không xác định.” 

Chỉ là một cảm giác, khi còn ở Mạnh Dương thành cảm giác ấy vô cùng mãnh liệt, hệt như Việt Tiềm kề ngay sát bên cạnh, có mấy lần phảng phất như chỉ cần quay đầu lại sẽ nhìn thấy hắn. 

Trước đây không biết Việt Tiềm chính là phản tặc “Thanh Vương”, Chiêu Linh cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ tới, khi còn ở Mạnh Dương thành, cảm giác mãnh liệt kia e là không phải ảo giác. 

Chiêu Linh suy tư một phen, nói rằng: “Đám phản tặc này hành tung khả nghi, e là mục đích chính không phải huyện Bành, huống hồ đầu lĩnh của phản loạn còn chưa xuất hiện, ngược lại người đứng thứ hai lại lĩnh binh, xác thực là có điều kỳ lạ — Vệ khanh, sáng mai trở về Mạnh Dương thành với ta!” 

Vệ Bình đáp: “Vâng, công tử.” 

Y cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cần phải quan sát hướng đi của bộ hạ “Thanh Vương”. 

Trước mắt, đâu đâu trên đất Vân Việt cũng có phản tặc và cường đạo, Dung binh không đáp ứng xuể, muốn tổ chức tạm một nhánh quân đội mạnh mẽ thảo phạt “Thanh Vương” quả là chuyện đau đầu. 

Nếu là phản tặc phổ thông thì thôi, nhưng Việt Tiềm lại là nhi tử của Việt Linh Vương, chỉ riêng thân phận này đã vô cùng có sức tin phục. 

Đã quyết định sáng mai sẽ quay về Mạnh Dương thành, đêm nay Chiêu Linh qua đêm tại bến phà Việ/t Tân. 

Trời tối người yên, ngọn đèn mờ nhạt. Chiêu Linh ngồi trước bàn sách, trên bàn là chân dung truy nã của Việt Tiềm. Y nhìn bức chân dung chăm chú, trong tay còn nắm chặt một miếng khắc gỗ hình rắn Hạng Truỵ. 

***

Dưới Mạnh Dương thành, quanh thân Việt Tiềm đen kịt, ngoài cửa sổ chỉ có một vòng trăng non sáng trong. Việt Tiềm nằm giữa những nô lệ đã ngủ say, giữa tiếng ngáy chập trùng, hắn nhớ tới người đã rời đi cùng những cỗ xe sáng ngày hôm nay. 

Nỗi nhớ nhung ấy mãnh liệt đến nỗi khiến hắn khó có thể ngủ say. Việt Tiềm theo thói quen sờ về phía trước ngực, muốn mò tới khuôn ngọc — mới nhớ ra hắn không mang mảnh ngọc quý giá này theo bên người. Hắn đã làm nô lệ ở Mạnh Dương thành hơn nửa tháng, ngày tuy không dài, nhưng giờ đây lại cảm thấy vô cùng dài dặc. 

Việt Tiềm không để ý tới chút khổ này, dù là chịu tội, ý chí của hắn kiên nghị như đá, hắn đủ mạnh mẽ. 

Chính một người mạnh mẽ đến thế, nội tâm cũng sẽ có một nơi vô cùng mềm mại. 

Việt Tiềm nhắm mắt lại, vứt bỏ tất thảy tạp niệm, cũng xoá đi bóng dáng Chiêu Linh trong đầu, hết sức chuyên chú nghĩ về chuyện ngày mai. Ngày mai đã là mùng tám. 

***

Sau giờ Ngọ, Chiêu Linh cưỡi xe ngựa đi tới Mạnh Dương thành. Con đường đã đi ngày hôm qua nay lại gặp lại, chỉ là phương hướng khác nhau. Gió núi thổi quan gương mặt Chiêu Linh, mang từng cơn ớn lạnh tới. Mặt mày y chẳng có chút tình cảm nào, không nhìn được bất kỳ tâm tình gì, chỉ có nơi mi tâm là đong đầy ủ rũ. 

Đêm qua đã một lần thức trắng. 

Xe ngựa chạy trên đường Kim, vượt qua dãy núi, bởi xóc nảy nên đồ đạc trên xe vang lên tiếng lanh lảnh. 

Lần xuôi Nam Vân Việt này, Chiêu Linh mang theo không ít đồ đạc, trong đó còn có cung tên, lúc này một cây cung đỏ đang được đặt trên đùi y, nắm chặt trong tay. 

Tuy rằng phản tặc nổi lên bốn phía Vân Việt, nhưng trên đường Kim vẫn có binh sĩ trông coi trạm gác, phía sau xe ngựa còn có đội hộ vệ, Chiêu Linh không cần phải động thủ, động tác nắm cung chỉ coi như hành vi theo bản năng. 

***

Dưới Mạnh Dương thành, Việt Tiềm vẫn đang chuyển đồ đạc trong nhà xưởng như thường ngày. Hôm nay thứ được vận chuyển là đất sét bên bờ suối, đựng trong giỏ trúc lớn, vác một giỏ đất sét ẩm ướt đi dọc theo bên mạn suối. 

Nhà xưởng tinh luyện kim loại cần rất nhiều đất sét, những thứ này đều được dùng để chế tạo đồ gốm. 

Vận tải đất sét còn khó hơn so với vận tải nhựa thông hay khoáng sản, thậm chí con đường đi lấy đất sét cũng càng lầy lội khó đi hơn. 

Nhóm nô lệ gánh vác giỏ trúc trầm trọng, cố hết sức bước chân, mỗi bước đều in lại dấu chân rất sâu trên bùn sình. 

Ngày qua ngày lao động với cường độ cao, ăn uống lại không được đầy đủ, rất nhiều nô lệ có bệnh trong người, luôn có ba, bốn người tụt lại phía sau, cũng bởi vì tụt lại phía sau mà bị giám công quất roi rất mạnh. 

Tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai, giám công vung roi càng hăng say, có những nô lệ kinh hồn bạt vía, cắn răng bước nhanh, có những nô lệ dừng bước lại, quay đầu nhìn đồng tộc đang bị quất phía sau. 

Mỗi một roi đều là máu, mỗi một roi đều là hận. 

Có vài nô lệ trẻ tuổi nghe giám công chửi bới, đồng tộc hét thảm, bọn họ nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.

Việt Tiềm không nhịn được nữa, tóm lấy cánh tay đang vung roi của giám công, quát lên: “Dừng tay!” 

“Làm sao? Ngươi còn muốn mưu phản hay sao!” Giám công tránh thoát khỏi cánh tay của hắn, đánh một roi lên mặt Việt Tiềm, in lại một vết máu thật sau trên hai má hắn. 

Việt Tiềm lạnh giọng: “Phải thì làm sao?” 

Hắn còn chưa dứt lời, bên tai bỗng nhiên truyền tới một trận kèn lệnh. Ngay sau đó, chỉ thấy cửa Mạnh Dương thành bị mở ra, một nhánh quân đội đi thẳng từ bên trong ra, ước chừng hai ngàn người. 

Tiếng vang trong lò luyện kim loại như dừng hết lại, mọi người từ nô lệ tới giám công đều ngừng chuyện trên tay, đồng loạt nhìn về bên mạn suối. 

Bọn họ chưa từng gặp chuyện như vậy, những quan binh này dáng vẻ vội vã, đang đi về phía con đường núi phía Tây, con đường núi ấy chỉ dẫn về một nơi — quặng mỏ của núi Tử Đồng. 

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Núi Tử Đồng xảy ra chuyện gì?” 

Nhóm nô lệ xì xào bàn tán. 

Lúc này, chỉ có Việt Tiềm biết rõ: Phong Bá Ích động thủ! 

Phong Bá Ích nghỉ ngơi dưỡng sức trong núi rừng đã lâu, tới ước định, gã suất binh tấn công trú binh của Dung binh đóng trên quân dang ở núi Tử Đồng, cũng phóng thích tất cả nô lệ. 

Núi Tử Đồng bị tấn công, tin tức nô lệ tạo phản chắc chắn sẽ lan tới Mạnh Dương thành, vậy nên Mạnh Dương thành mới phái quân đội ra trợ giúp. 

Quân đóng trong Mạnh Dương thành đều đã đi cả, bây giờ trong thành trống rỗng. 

Nhìn thấy tình cảnh điều động cả đại quân, giám công suy đoán quặng mỏ trên núi Tử Đồng đã xảy ra chuyện  gì rồi. Đáy lòng gã có chút hoảng loạn, không để ý tới Việt Tiềm nữa, chỉ xua đuổi những nô lệ dừng chân đứng nhìn: “Đi mau! Một đám đê tiện lười chảy thay, cứ phải để ông đây đánh một roi mới chịu đi một bước.”

Dưới tiếng thúc giục của giám công, nô lệ tiếp tục tiến lên. Việt Tiềm đi giữa bọn họ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, rơi vào một dãy nhà cách đó không xa — kho vũ khí.

Những binh khí được rèn đúc trong nhà xưởng tinh luyện kim loại thường sẽ đều được gửi trong kho hàng, có Dung binh ngày đêm canh giữ bên ngoài, người cũng không nhiều, hẳn là lúc này có khoảng trên dưới mười người. 

Làm nô lệ trong Mạnh Dương thành đã lâu, Việt Tiềm đã thăm dò tình huống cực kỳ cẩn thận. 

Nơi lò luyện kim loại có bao nhiêu nô lệ, giám công nhiều hay ít, còn có mấy kho vũ khí ở đâu, có bao nhiêu người ở nơi đó, bao nhiêu binh sĩ trông coi đều đã bị hắn nắm rõ trong lòng. 

Việt Tiềm đi theo đội ngũ nô lệ tới con đường đốt than, Bành Chấn đang đợi hắn, đôi mắt đỏ ngầu vì kích động mà trừng lên tròn xoa. Phía sau, giám công còn đang xua đuổi nhóm nô lệ chậm chạp, lúc này tâm tình vô cùng tàn bạo, ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn, tiếng quất roi lại vang lên, đó là một nô lệ vô cùng ốm yếu, bị đánh đến không ngừng xin khoan dung, ánh mắt vừa bi ai vừa tuyệt vọng. 

Nhóm nô lệ hoặc là nắm chặt nắm đấm, im lặng không lên tiếng, hoặc là bi thương xoay mặt đi nơi khác, không đành lòng nhìn thẳng. 

Bên cạnh Bành Chấn còn có một mảnh than gỗ đen kịt chưa bốc cháy, đáy mắt gã cũng lộ ra hung quang. 

Việt Tiềm im lặng gỡ giỏ trúc chứa đầy đất sét trên vai xuống, đi tới bên cạnh giám công đang quất roi. Hắn vừa kế tới, thần sắc người sau lập tức cảnh giác, quát: “Ngươi định làm gì! Còn không mau trở về vị trí!” 

Giám công lại vung roi lên, nhưng lần này Việt Tiềm đã bắt được tay gã, những chuyện sau đó gần như chỉ diễn ra trong nháy mắt, Việt Tiềm dùng roi quấn quanh cổ đối phương, hai tay ghìm chặt, phẫn nộ siết roi lại. 

Giám công vốn còn đang hống hách thét gào nhất thời không kêu nổi ra tiếng, sau đó người ngã thẳng xuống, không nhúc nhích nữa. 

Việt Tiềm đá bay thi thể của giám công, ngẩng đầu nhìn quét qua mọi người, cất cao giọng nói: “Ta là Việt Tiềm, nhi tử của Việt Linh Vương, đã ước hẹn cùng Phong Bá Ích, hôm nay muốn làm nên chuyện lớn! Phong Bá Ích đã công hãm quặng mỏ của núi Tử Đồng, phóng thích nô lệ! Chư quân, đã tới lúc chúng ta phản kháng! Binh khí đều được gửi trong kho hàng phía trước, binh sĩ không nhiều, chỉ có chừng hai mươi ngươi, thỉnh chư quân theo ta!” 

Nô lệ xung quanh thấy Việt Tiềm đột nhiên động thủ giế.t chết giám công, vô cùng giật mình, nghe hắn nói xong lại càng thêm kinh ngạc, nhất thời không phản ứng lại kịp. 

Sau khi hết khiếp sợ, có vài thanh niên trai tráng dỡ giỏ trúc nặng nề trên lưng xuống, đi tới bên cạnh Việt Tiềm. Ngay sau đó, có rất nhiều nô lệ cũng dỡ giỏ trúc xuống, tập hợp lại bên cạnh hắn. 

Phong Bá Ích đã từng hoạt động bên cạnh Mạnh Dương thành, những nô lệ trong Mạnh Dương thành đều đã từng nghe qua đại danh của gã, biết có một người như vậy. 

Bành Chấn thấy nô lệ đang dồn dập hưởng ứng, mừng rỡ không thôi. Gã không để ý tới hai chân còn mang xiềng, chạy tới bên bờ suối rồi hô lớn: “Núi Tử Đồng đã bị Phong Bá Ích dẫn binh công hãm! Núi Tử Đồng đã bị Phong Bá Ích dẫn binh công hãm!” 

Giọng gã vang dội, hệt như chuông đồng: “Mọi người còn định nhẫn nhịn tới khi nào! Hiện nay Mạnh Dương thành chẳng còn bao nhiêu binh, ở lại là chết, tạo phản có khi còn có đường sống, còn chờ cái gì! Phản mẹ nó đi!” 

Một câu “phản mẹ nó đi” nhanh chóng lan tới khắp các góc trong nhà xưởng luyện kim loại. Phẫn nộ dưới đáy lòng nô lệ sớm đã đạt tới cực hạn, chỉ thiếu một mồi lửa, châm cho bọn họ cháy rực lên. 

Nô lệ phấn khởi dồn dập phản kháng, chuyện đầu tiên họ làm chính là giế.t chết giám công. Oán hận chất chứa quá lâu, những nô lệ này hận không thể ăn thịt những con chó dữ ấy, ra tay vừa nhanh vừa độc. 

Sau khi giế.t chết giám công, phóng hoả đốt cháy lều tinh luyện kim loại, dưới sự dẫn dắt của Việt Tiềm và Bành Chấn, bọn họ dồn dập đi tới kho vũ khí. Bên khe suối có hai toà nhà là kho vũ khí, vì để tiện cho vận chuyển và tồn trữ, những nơi ấy đều được xây ngay nơi phụ cận của lò tinh luyện kim loại. 

Việt Tiềm dẫn đầu mọi người đi vào khi vũ khí, bọn họ là nô lệ, trong tay cũng chỉ có gậy gộc và cục đá. Binh lính trông coi vũ khí thân mang giáp bạc, tay cần đoản kiếm, ngày thường uy phong lẫm liệt, lúc này thấy vô số nô lệ vọt tới bèn dồn dập lui vào trong kho vũ khí rồi đóng chặt cửa lớn lại. 

Một cánh cửa gỗ làm sao ngăn được những nô lệ đang phẫn nộ. Cửa lớn nhanh chóng bị phá tan, Việt Tiềm xông lên đầu tiên, cầm gậy gỗ đánh nhau với binh lính ngay trước mặt. 

Binh lính nhanh chóng ngã xuống, Việt Tiềm nhặt đoản kiếm lên, nắm chặt vũ khí trong tay rồi gi.ết chết ba tên lính, không ai cản nổi. 

Nô lệ xung quanh thấy hắn cường hãn đến thế, người người đều được cổ vũ, nhanh chóng gi.ết chết những binh lính còn lại trong kho vũ khí rồi xông tới kho giáp và binh khí. 

Ấy là tình hình bên khe suối phía Nam, bên khe suối phía Bắc cũng hệt như vậy. Bành Chấn dẫn đầu những nô lệ của khe suối phía Bắc, đánh thẳng vào kho vũ khí, giành được vũ khí và áo giáp. 

Một nô lệ đi tới bên cạnh Việt Tiềm, hô lên: “Ba Na, tiểu nhân đã tìm khắp kho vũ khí, không tìm được chìa khoá mở xiềng chân.” 

Việt Tiềm nói: “Tìm đao đồng!” 

Nô lệ nhanh chóng tìm được hai thanh đao đồng trong kho vũ khí, đao đồng ấy có thể chặt đứt dây xích trên xiềng chân. Trừ những nô lệ đang dùng đao đồng để chém vào, không có không ít những nô lệ đập thẳng cục đá vào xiềng xích trên chân, mất công tốn sức phá hỏng dây xích. 

Xiềng chân được chế tạo vô cùng thô sơ, chỉ cần có công cụ, lại hao tổn chút tâm tư là có thể phá hỏng nó. 

Lò luyện kim loại giờ đây ánh lửa ngút trời, nô lệ tạo phản, động tĩnh cực kỳ lớn, đã sớm kinh động tới cả quan binh trong Mạnh Dương thành, thủ tướng Khuất Tuấn tự suất lĩnh một nhánh 500 tinh binh, giết về phía nô lệ. 

Lúc này trong đám nô lệ đã có không ít người nắm được vũ khí. Những người này đi theo Việt Tiềm, chuyện duy nhất họ có thể làm chỉ có anh dũng giết định mà thôi. 

Bành Chấn vung vẩy một cây đoản kiếm, gào lên: “Chúng ta đông gấp mười lần Dung binh, sợ bọn họ làm chi! Giết hết đám chó chết này! Có thù báo thù, có oán báo oán!” 

Bọn họ đã chôn chân trong lò luyện kim loại hơn nửa tháng, phảng phất như đợi cả một đời dài dằng dặc, gặp vô số tội ác, hôm nay chính là lúc báo thù. 

Thân là một viên đại tướng, Bành Chấn đi đầu xung phong. 

Khuất Tuấn thấy những nô lệ như phát điên kéo về phía mình, vô cùng kinh ngạc. Bây giờ Mạnh Dương thành trống rỗng, binh lực chỉ còn hơn năm trăm, quả thật không có khả năng đối phó được với hơn ba ngàn nô lệ của lò luyện kim loại. 

Những nô lệ bị cổ động ấy còn đáng sợ hơn cả quỷ! Đầu óc bọn họ toàn là hận thù, hơn nữa hận thù ấy có thể khiến bọn họ mỗi người một gạch, phá tan tường thành chỉ còn lại một bãi phế tích. 

Đây là trận đấu sống còn, hơn năm trăm Dung binh bị nô lệ vọt từ bốn phương tám hướng tới đánh tan, Khuất Tuấn thấy không ổn, vội vã triệu tập binh lính lui, lui vào cửa thành giữ Mạnh Dương thành. 

Khuất Tuấn có ý dụ nô lệ tiến vào giữa tầm bắn của cung binh trên tường thành, uy hiếp bọn họ bằng mưa tên chết chóc. Bành Chấn đành phải lui về sau, tinh thần của nô lệ cũng như bị chững lại. 

“Giơ khiên gỗ lên, chắn cung tên đi! Mời chư quân theo ta!”

Trên người Việt Tiềm là một bộ áo giáp, hắn không đội mũ giáp, trong tay chỉ có một thanh đoản kiếm, cũng chẳng có khiên gỗ. Nhưng những nô lệ khác có khiên gỗ, như vậy là đủ rồi. 

Nô lệ nghe theo hắn chỉ huy, giơ khiên gỗ lên che trên đỉnh đầu. Bọn họ đi theo Việt Tiềm, tấn công Mạnh Dương thành. 

Những nô lệ ấy không chỉ muốn trục xuất Dung binh. Chỉ có chiếm lấy Mạnh Dương thành, bọn họ mới có đường sống, nếu không sẽ có Dung binh cuồn cuộn không dứt tới đây thảo phạt. 

Nô lệ chỉ muốn phát tiết, phát tiết lửa giận, phát tiết hận thù. 

Việt Tiềm liều mạng chém giết, đồng tộc bên cạnh cũng liều mạng hết như hắn. Bên cạnh hắn có vô số nô lệ tập hợp lại, rất nhiều người hệt như hắn, trên đầu không có bất cứ thứ gì để phòng vệ, trong tay cũng chỉ có một thanh đoản kiếm. 

Đã là chạng vạng, gió vô cùng lớn. Mỗi lần gió thổi, cờ hiệu trên tường thành lại bay phần phật, cũng khiến cung binh khó mà nhắm vào kẻ địch. Việt Tiềm đón gió mà lên, suất lĩnh mọi người tấn công cửa thành, vung vẩy đoản kiếm trong tay, ra sức giết địch. 

Cửa Mạnh Dương thành đóng chặt, bên cạnh Khuất Tuấn cũng chẳng còn bao nhiêu Dung binh. Y đang khổ sở chống đỡ, y và thủ hạ cũng đã giết tới đỏ mắt rồi. 

Khuất Tuấn biết rõ, một khi y lùi vào trong Mạnh Dương thành, cửa Mạnh Dương thành hé mở, nô lệ sẽ thuận thế mà trào vào trong thành như thuỷ triều, thành Mạnh Dương cũng sẽ sụp đổ. 

Trên tường thành, quan chiến Trịnh Tín vô cùng căng thẳng. Hắn quá chăm chú, tới nỗi không chú ý có hai người đã leo lên tường thành, một người trong đó vận tiễn phục xanh biếc, tay đang nắm chặt một cây cung đỏ rực. 

Trịnh Tín chỉ huy cung thủ trông thành: “Thừa dịp gió lặng, phải bắn chết những người cầm đầu, nhất định trong số đó có đầu lĩnh phản loạn!” 

Dưới tường thành là hỗn chiến, nhất thời khó có thể phân biệt được xem ai là đầu lĩnh, còn có bao nhiêu người là đầu lĩnh, rốt cuộc là ai chỉ huy những nô lệ này. Biện pháp giải quyết duy nhất hiện tại chỉ có tìm ra và giế.t chết đầu lĩnh, áp chế lại nhuệ khí của nô lệ, khiến bọn họ tan tác. 

Chiêu Linh đứng trên lỗ châu mai, bình tĩnh giương cung cài tên. Y nhắm thẳng mũi tên về phía một nam tử đầu tóc rối tung nơi chân thành, một thân đã đỏ máu. 

Người khác không phân biệt được ai là tướng lĩnh, nhưng từ hơn ba ngàn nô lệ ấy, y vẫn nhận ra Việt Tiềm. 

Cũng chẳng khó để phân biệt, Việt Tiềm và mười mấy người xông lên trước nhất, thủ pháp thành thạo kia nhìn vô cùng quen mắt, dáng vẻ giết chóc lãnh khốc vô cùng kia thì lại cực kỳ xa lạ. 

Nhưng dù là thế nào, gương mặt kia, dáng người kia, Chiêu Linh chắc chắn sẽ không nhận sai. 

Có những lúc, chỉ cần y nhắm mắt lại sẽ hiện lên bóng hình hắn; những khi trời tối người yên, sẽ tựa như hắn vẫn còn ở bên cạnh. 

Vì cái gì lại tới đây, tại sao lại đi tới một bước này. 

Một trận gió to thổi qua rồi ngừng hẳn, trời trong gió lặng, chính là lúc này! 

Ngón tay được bao trong thiếp ngọc hơi chấn động, một mũi tên bay thẳng xuống nơi Việt Tiềm đang chiến đấu. Chiêu Linh nhắm thẳng vào ngực Việt Tiềm. 

Mũi tên sắc bén như mang theo ánh sáng, biến mất trước mắt, trong miệng Chiêu Linh như thì thầm cái gì, tay nắm cung tên cũng không ngừng run lên. 

Mũi tên bắn về phía Việt Tiềm, trúng vào thân thể hắn, vị trí ấy là nhắm thẳng vào ngực. Việt Tiềm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía tường thành. Trong một giây ấy, dường như hắn nhìn thấy một con chim Phượng. 

Chiêu Linh vẫn duy trì động tác giương cung, cả người tắm ánh hào quang, sáng chói rực rỡ. 

Đây là chim Phượng của hắn. 

Việt Tiềm tóm chặt lấy mũi tên, phun ra một ngụm máu. Thần sắc hắn vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt trợn tròn, sau đó, hắn đột nhiên nở nụ cười với Chiêu Linh. 

Không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại, không ngờ rằng, chúng ta sẽ gặp lại nhau như thế này. 

Năm ấy, Việt Tiềm sống chết vật lộn với trâu điên trong bãi săn, chính Chiêu Linh đứng ở nơi cao đã dùng cung tên trong tay cứu mạng hắn. 

Đó là lần đầu tiên hai người chân chính gặp gỡ, là ở bãi săn trong Hữu uyển. 

Khi đó thiếu niên Việt Tiềm ngẩng đầu, trông thấy tiểu công tử Chiêu Linh đang giương cung, dáng vẻ ấy đã khắc sâu dưới đáy lòng Việt Tiềm. 

Thân thể Việt Tiềm chậm rãi ngửa về đằng sau, ngực cực kỳ đau nhức đến nỗi hắn cảm thấy đến hô hấp cũng vô cùng khó khăn. Hắn ngã xuống đất, trong tay vẫn nắm chặt kiếm, dường như trước mắt chỉ còn lại ánh hào quang sáng chói, không thấy rõ bóng hình Chiêu Linh nữa. 

***

Tác giả có lời muốn nói: Bắn ngươi một mũi tên, lòng A Linh cũng nát cả rồi. 

Việt xà: Ta biết. 

Việt xà: Tác giả, ta thấy ta vẫn còn cơ hội sống sót. 
Bình Luận (0)
Comment