Vân Việt Vãng Sự

Chương 81

Sáng sớm, Dung binh tiếp tục tấn công cửa Kim Cốc lần thứ hai. Phong Bá Ích trông coi cửa thành phía Bắc, Phong Trình trấn giữ cửa thành phía Nam. Phụ tử Phong gia đều là thân mang thương tổn, trên người binh lính thủ thành ít nhiều cũng có thương tích. 

Phàn Xuân và Phàn Ngư đứng trên tường thành, một người cầm cung, một người cầm kiếm, từng người dẫn đội của mình chờ đợi. 

Vừa phóng tầm mắt nhìn Dung binh đông nghịt ngoài cửa thành phía Bắc, Phàn Xuân đã cau mày lại: “Hôm qua vừa đại chiến một trận, hôm nay lại tới, những Dung binh này có biết mệt không vậy.” 

Cánh tay của y còn đang quấn băng vải, ngón tay bị thương chảy máu cũng đã được cầm máu, cắn răng nhấc cánh tay bị thương lên cũng miễn cưỡng có thể giương cung lắp tên. 

“Hôm nay chỉ có Dung binh phía Bắc được điều động, phía Nam không tới, trận chiến cũng không gian khổ như ngày hôm qua.” Phàn Ngư nắm chặt cán kiếm, gắt gao nhìn về phía những Dung binh đang chuẩn bị tiến công phía xa xa. 

Phàn Xuân than thở: “Ngươi và ta còn trên tường thành là tốt rồi, Thanh Vương hôm nay hẳn sẽ có thêm vết thương mới mất.” 

Còn chưa kịp phiền muộn, ngoài thành đã vang lên tiếng kèm lệnh. Phàn Xuân lập tức cài tên lên cung, tập trung tinh thần nhắm vào đội ngũ Dung binh trước mặt. 

Phàn Ngư leo xuống khỏi tường thành, đi về phía đội ngũ của mình. Y mang theo khiên chắn, nắm chặt đoản kiếm đứng vào vị trí, mắt nhìn về phía trước, thần sắc vô cùng dứt khoát. 

Đội viên cũng dồn dập cầm lấy khiên chắc, giơ đoản kiếm lên, mặt hướng về phía quân địch ngoài thành. 

Bọn họ đứng phía sau lỗ châu mai, chỉ lộ ra cái đầu, thân thể tựa như đã dung nhập hẳn vào bức tường, trở thành một phần của toà quan ải vững chắc. 

Dung binh đã bắt đầu tấn công. Bọn họ lôi ra càng nhiều vũ khí công thành, lấy ra của cải mình sở hữu. 

Bỗng nhiên, cửa phía bắc của cửa Kim Cốc mở ra, một nhánh quân đội đi từ trong thành ra. Người thống lĩnh nhánh quân đội ấy chính là Việt Tiềm.

Việt Tiềm thân mang giáp trụ, tay cầm đoản kiếm, thân hình cao to, oai hùng kiên cường. Hắn nện bước đi đầu đội ngũ, người theo như mây. 

Dưới sự che chở của cung binh trên tường thành, Việt Tiềm dẫn theo nhóm người tập kích xông tới trước mặt Dung binh…

Buổi trưa, Dung binh thu về. Chiến trường vô cùng bừa bộn, lưu lại vố số vũ khí công thành, mà những vũ khí công thành này đều bị phá huỷ nghiêm trọng, bao gồm cả những đài bắn tên kia. 

Việt Tiềm suất lĩnh binh sĩ ra khỏi thành nghênh địch, chính là để phá hoại vũ khí công thành. 

Trong trận chiến này, tướng lĩnh Triệu Chương của Dung binh bị tên lạc bắn trúng cánh tay. Hắn đã trở về trại, lấy mũ giáp xuống, đang ngồi trong lều đợi thầy thuốc cúi đầu trị thương cho mình. 

Hai ngày trước, Triệu Chương suất lĩnh năm ngàn tinh binh tới đây trợ giúp Mạnh Dương thành, khi ấy thần sắc kiêu ngạo, lúc này lại vô cùng ủ rũ. 

Triệu Chương đánh một quyền lên bàn gỗ, buồn bực nói: “Năm mười lăm lão tử đã ra quân đánh trận, đây là lần đầu tiên bị đánh cho uất ức đến thế!” 

Hôm qua, biết quân sư Trương Trạch nơi hậu phương của quân địch đã đánh hạ huyện Bành, Triệu Chương liền ý thức được, e là không còn cơ hội đánh hạ cửa Kim Cốc nữa. 

Hôm nay vội vàng suất binh tấn công, cũng là lần gắng sức cuối cùng. 

***

Trong cửa Kim Cốc, nhóm nô lệ đang ăn mừng thắng lợi. Đến người già và trẻ em cũng đầy mặt mừng vui, bọn họ cảm thấy phấn khởi từ đáy lòng, lần đầu không hề lo lắng vì tình cảnh này chút nào. 

Những người phụ trách bếp núc hậu cần nhấc nồi tô tới, nấu ăn bày biện, trên bàn cũng chỉ có rau dại, cá khô, gạo và hạt đậu. Có đồ ăn lấp đầy bụng, mọi người cũng đã hài lòng rồi. 

Phong Bá Ích đi từ trước cửa sổ tới bên cạnh Việt Tiềm, một thầy thuốc còn đang khâu vết thương trên hổ khẩu cánh tay phải của hắn lại. 

Khi tác chiến với Dung binh, giữa lúc đánh nhau hổ khẩu của Việt Tiềm đã bị binh khí chém rách. 

Nên vui mừng vì hắn ra khỏi thành nghênh chiến Dung binh lần nữa, cuối cùng vẫn có thể toàn mạng sống sót mà trở về. 

Việt Tiềm chậm rãi nói: “Vừa có thám tử tới báo, Dung binh ngoài cửa Nam đã lui về bến phà Kim Cốc.” 

Phong Bá Ích kinh ngạc, vui vẻ nói: “Vậy là Trương Trạch đã đánh hạ huyện Bành? Chẳng trách hôm nay chỉ có quân địch mặt Bắc tới đây công thành, mặt Nam không được điều động.” 

Mặt mày Việt Tiềm có ý cười, hắn cũng không kích động đến tột cùng, khả năng là sớm đã có dự liệu. 

Dù không có cách nào đưa tin, hắn tin những bộ hạ mình để lại Nam bộ Vân Việt vẫn sẽ tìm cách tới đây tiếp ứng. 

Việt Tiềm phân tích: “Hoặc là Trương Trạch đã đánh hạ huyện Bành, hoặc là sắp đánh hạ nên Dung binh mới có hành động khác thường như vậy. Hôm qua vừa xảy ra đại chiến, hôm nay Dung binh đã vội vàng xuất binh, vội vã muốn công hãm cửa Kim Cốc.” 

Phong Bá Ích nhìn về phía ánh dương chiếu rọi, tư thế ngồi vô cùng hào hiệp. Bây giờ thế cuộc sáng trong, Dung binh cũng đừng mơ vây chết bọn họ trước cửa Kim Cốc. 

“Nếu Trương Trạch thật sự có thể tới đây tiếp ứng, chúng ta phải bắt đầu cân nhắc làm sao mới có thể rút khỏi cửa Kim Cốc.” Phong Bá ích rơi vào suy tư. 

Phân nửa nô lệ trong thành là những người không có sức chiến đấu, hành động chậm chạp, khi rút lui sẽ cực kỳ khó khăn. 

Một tên lính bưng đồ ăn tới, bày lên bàn ăn. Đồ ăn của thống soái cũng chỉ là canh cá và cơm tẻ mà thôi. 

Việt Tiềm bưng bát cơm lên, một hơi ăn hơn nửa bát. Hắn ngẩng đầu lên, thấy Phong Bá Ích còn đang chăm chú suy nghĩ, chầm chậm nói: “Ta có một kế lui binh, phụ nữ và trẻ em cũng đều có thể an toàn rút khỏi đây.”

***

Màn đêm đen đặc, Chiêu Linh đi dọc theo một con đường nhỏ gồ ghề, trở về trại của chính mình nơi trung tâm doanh trại. Y vừa mới tới lều trại lớn nơi những binh sĩ bị thương tụ tập về, quan sát vết thương và những thương binh ấy. 

Những tiếng rên rỉ khốn khổ bên tai dần bị gió Bắc nhấn chìm. 

Mấy ngày nay, Chiêu Linh đã quen với tử vong và đau xót, dù ban đầu nội tâm vẫn còn hơi choáng, dù trực tiến nhìn thẳng vào vết thương đầy máu me, nghe tiếng hét thảm tan nát cõi lòng của binh lính, y cũng không lùi bước, có thể bảo trì được trấn tĩnh. 

Chiêu Linh xốc màn lều lên, đi vào trong lều trại. Bên ngoài lều còn có mấy hộ vệ, dù là đang ở giữa doanh địa của Dung binh, hộ vệ vẫn không hề lười biếng, tận tâm làm hết phận sự. 

Màn đêm thăm thẳm, quanh thân yên tĩnh. Chiêu Linh ngồi trước bàn sách, đối diện là một cốc đèn, trên bàn có một phần bản đồ của chốn cũ Vân Việt. 

Y xem lướt qua bản đồ, ánh nhìn rơi xuống vùng phía Tây và đường ranh giới dẫn về Nam bộ Vân Việt — sông Nam Di. 

Mạn Bắc của sông Nam Di là bến phà Kim Cốc, phía Nam là huyện Bành. 

Tối nay bốn phía quá yên tĩnh, y có hơi không thích ứng được. 

Từ khi đi tới Mạnh Dương thành, đã bao đêm y không ngủ ngon, không ngừng đọc và duyệt công văn, không ngừng thảo luận chiến sự. 

Hôm qua nhìn thấy tin tức huyện Bành bị công hãm, giây phút ấy, tâm tình Chiêu Linh cực kỳ phức tạp, đến tận bây giờ vẫn không thể nói rõ được. 

Sau khi rời khỏi bàn sách, cởi bỏ quần áo, Chiêu Linh leo lên giường rồi nhắm mắt lại. 

Trước mắt y như hiện ra cánh đồng hoa chuồn dưới núi Tử Đồng, đồng hoa bao la bạt ngàn màu đỏ tím bỗng nhiên hoá thành một mảnh đỏ ngầu. 

Vòng hoàng hôn treo trên sườn núi Tử Đồng đập vào mắt, sắc đỏ ấy đã không thể phân rõ được xem đây là hoa, hay là máu tươi. 

Từng toà nhà quy mô vô cùng lớn dưới chân núi rỗng tuếch, gió Bắc tuỳ ý luồn qua khe cửa mà tàn phá, vô số mỏ dưới giếng kéo dài đến vô tận, không biết đã dẫn về nơi đâu. 

Sau khi mở mắt, trong bóng tối mù mờ, Chiêu Linh nghe thấy có tiếng người nhẹ nhàng thở than. Ấy chính là tiếng thở dài của y. 

Lúc rạng sáng, ngoài lều trại truyền ra một tiếng vang. Chiêu Linh khoác quần áo đi ra thăm dò, thấy Vệ Bình cầm một miếng lụa trắng, bên cạnh còn đang có mấy binh sĩ vừa giảng giải, vừa giơ một mũi tên lên. 

“Công tử, mới vừa có tên bắn vào trong doanh trại, đưa vật này tới.” Vệ Bình trình miếng lụa trắng lên trước mặt Chiêu Linh, không nói ra rằng trên ấy có chữ viết. 

Khi nhận lấy lụa trắng từ tay binh lính, chuyện đầu tiên Vệ Bình làm đã là nhìn qua văn tự trên mặt lụa rồi. 

Chiêu Linh mang lụa trắng trở về lều trại, đọc qua dưới ánh đèn, phát hiện đây là một phong thư đình chiến. 

Bút tích văn phong vô cùng quen thuộc, thể chữ cường tráng mạnh mẽ. Ấy là chữ của Việt Tiềm. 

Thư đình chiến cũng chẳng có bao nhiêu chữ, từng câu từng chữ đều nói rõ một sự thật: Trương Trạch đã đánh hạ huyện Bành, đang ở bên sông Nam Di, ít ngày nữa sẽ đem quân tới cửa Kim Cốc. 

Cũng đưa ra một yêu cầu: Chỉ cần Dung Quốc thu binh từ phụ cận cửa Kim Cốc đi, Việt Tiềm sẽ rút quân khỏi cửa Kim Cốc, trở về Nam bộ Vân Việt. 

Ngón tay Chiêu Linh chạm lên con chữ trên mặt lụa trắng, y đang suy tư, Vệ Bình cũng đang suy tư. Hai người đều không nói, ngọn đèn trên bàn sách đã sắp cháy hết, lúc sáng lúc tối. 

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Vệ Bình nói: “Quả thật bây giờ chiến cuộc đã xoay chuyển, quân ta nên biến từ chủ động công kích thành phòng ngự.” 

Ngón tay Vệ Bình gõ nhẹ lên bàn sách rồi phân tích: “Chờ Trương Trạch lĩnh binh hội hợp cùng Việt Tiềm, chút binh tướng này của chúng ta e rằng không chống đỡ nổi thế công của bọn họ. Nếu núi Tử Đồng rơi vào tay người Vân Việt, e là Mạnh Dương thành cũng không thủ được.” 

Thiết nghĩ, nếu sau khi Việt Tiềm và Trương Trạch hội hợp sẽ lựa chọn tiến công chứ không phải lùi lại, tình hình của Mạnh Dương thành sẽ cực kỳ nguy cấp.

Ngón tay Chiêu Linh vuốt nhẹ hai chữ “Việt Tiềm” trên thư đình chiến, nói: “Nếu Việt Tiềm muốn chiếm lấy núi Tử Đồng, nhất định phỉa bảo vệ cửa Kim Cốc và Mạnh Dương thành, chống lại quân ta không ngừng cuồn cuộn đổ về đây thảo phạt. Như vậy, hắn nhất định phải vứt bỏ Nam bộ Vân Việt, điều hết binh lực tới phía Tây Vân Việt.” 

Y thoáng ngưng lại rồi tiếp tục nói: “Đánh mất Nam bộ Vân Việt, dù có thành công bảo vệ được cửa Kim Cốc và Mạnh Dương thành, Việt Tiềm cũng sẽ vì thiếu lương thực mà không chống đỡ nổi, ắt sẽ thất bại.” 

Vùng phía Tây của Vân Việt dù có mỏ đồng vô cùng quan trọng, nhưng đây là vùng núi, lương thực địa phương không thể nào tự cung tự cập, không nuôi sống nổi một nhánh quân đội khổng lồ.

“Trước mắt, chúng ta không thể thảo phạt Việt Tiềm, hắn cũng không có lòng tiến lên phía Bắc, lúc này cũng chỉ có thể để hắn đưa những nô lệ kia xuôi Nam.” Vệ Bình bình tĩnh thuật lại, đây là sự thật. 

Hai bên tham chiến, Dung Quốc không thể chịu đựng được việc Việt Tiềm chiếm cứ vùng phía Tây Vân Việt được, Dung Quốc cần phải nắm được quặng mỏ của núi Tử Đồng. 

Câu chữ trên thư đình chiến vừa ngắn gọn vừa tự tin, ngữ khí cực kỳ trầm ổn, Chiêu Linh như có thể thấy được cả dáng dấp của Việt Tiềm khi viết những văn tự này xuống. 

Hắn đã định liệu trước, nhất định muốn có được, nên đưa ra một điều kiện mà song phương đều có thể tiếp thu. 

Vệ Bình đứng dậy chỉnh lý lại áo quần, chậm rãi nói: “Sau khi Trương Trạch qua sông, Việt Tiềm có ngươi tiếp ứng phía sau, hoàn toàn có thể đưa người ra khỏi cửa Kim Cốc, tự mình rút lui. Hẳn là sợ quân ta truy kích, cho nên mới viết thư đình chiến, chính vì để đưa những nô lệ già yếu này bình yên trở về Nam bộ Vân Việt.” 

Đây là một người như thế nào chứ, hắn lại làm việc bất cứ tướng lãnh nào cũng sẽ không làm. 

“Quả đúng như công tử đã sở liệu, hắn sẽ không vứt bỏ những người già yếu bệnh tật.” Vệ Bình bóp cổ tay, chỉ tiếc rằng không thể loại bỏ Việt Tiềm, sau này kẻ này ắt sẽ trở thành hoạ lớn của Dung Quốc.

Khi Dung binh cột một phần sách lựa bắn vào cửa Kim Cốc đã là sau giờ Ngọ. YẾn Thượng ôm một bát cơm tẻ, ăn như hùm như sói, dù có nghe thấy tiếng binh sĩ trò chuyện cũng không gác bát lại. 

Trên đường trở về đâu, Yến Thượng nhiều lần lâm vào hiểm cảnh, đặc biệt là khi đi qua bến phà Kim Cốc, thiếu chút nữa hắn đã bỏ mạng trong tay Dung binh, cả đoạn đường này đều vô cùng gian nan. 

Đi ngày đi đêm, vừa mỏi vừa mệt, khi vừa tới cửa Kim Cốc đã nói tin tốt cho Việt Tiềm nghe, sau đó ngả đầu liền ngủ. 

Ngủ thẳng một giấc tới giờ Ngọ ngày thứ hai mới tỉnh lại, bụng đói cồn cào, ngực dán vào lưng. 

Sau khi ăn xong chén cơm tẻ thứ ba, lại uống một bát canh cá lớn, Yến Thượng sờ sờ cái bụng tròn vo, thích ý nằm trên tường thành tắm nắng. 

Sách lụa quân Dung gửi đến đồng ý yêu cầu đình chiến truyền qua tay vài người, được đưa tới tay Việt Tiềm. 

Việt Tiềm mở sách lụa ra, nhìn thấy một hàng chữ, chữ viết tuấn tú nho nhã xinh đẹp, rõ ràng là Linh công tử tự tay viết. 

Chữ viết rất ít, chỉ viết rõ ngày, thời gian và khoảng cách quân Dung rút khỏi, không có ký tên. 

Giữa những hàng chữ ấy hiện ra cảm giác thanh lãnh, lý trí, tuyệt chẳng lẫn lộn với bất cứ cảm giác nhân tình nào.

***

Tác giả có lời muốn nói: Tôi đảm bảo, sau này Việt xà vẫn có thể gặp được Chiêu Linh một lần nữa. 
Bình Luận (0)
Comment