Vân Việt Vãng Sự

Chương 90

Lăng mộ của Tây Việt Vương nằm ở một nơi vô cùng hẻo lánh, là tít tận trong huyện Nam trên núi phía Đông ngoại thành. Khi Chiêu Linh tới viện bảo tàng, có rất ít khách du lịch đặt chân tới đây, trong phòng triển lãm chỉ có vẻn vẹn mấy người.

Y bước vào phòng triển lãm, xem từng đoạn văn giới thiệu được in trên tường, thuyết minh lại thân phận của chủ nhân ngôi mộ, còn có cả cuộc đời của chủ nhân những ngôi mộ ấy.

Lăng mộ mai táng Quốc quân đời thứ nhất của Tây Việt Quốc – Việt Mục Vương Việt Tiềm.

Người đời sau gọi Vân Việt Quốc do Việt Tiềm thành lập là Tây Việt Quốc, bởi trước đây chốn cũ Vân Việt đã bị chia cắt thành hai. Lãnh thổ hai quốc gia không giống nhau, phương thức thống trị cũng khác hẳn.

Trước khi tới viện bảo tàng, Chiêu Linh đã biết lăng mộ Tây Việt Vương là lăng mộ của Việt Tiềm.

Y không cố ý tới đây, chỉ là khi đi du lịch có ghé qua con đường của huyện Nam, tiện đường nên mới tới viện bảo tàng này xem thử.

Huyện Nam, ở cổ đại là quận Nam, cũng là Nam Đô.

Hai ngàn năm trước, quận Nam vốn là đất tổ của tộc Vân Việt, sau đó Việt Tiềm phục quốc, đặt Đô thành tại huyện Nam, sửa tên thành Nam Đô.

Bên cạnh Chiêu Linh còn có ba khách du lịch nữa, là một nhà ba người. Bọn họ mặc quần áo hiện đại, nói tiếng hiện đại, trong phòng triển lãm còn có một bé gái ngoan ngoãn đáng yêu, vô cùng yên tĩnh đang cầm điện thoại di động, quay chụp di vật văn hoá hết sức chăm chú.

Hai ngàn năm sau, người Vân Việt đã biến mất chẳng còn tăm tích.

Bọn họ đã tới nơi nào rồi?

Chiêu Linh đi qua một mặt gương, thấy mình trong gương, tóc đã cắt ngắn, đeo một cặp kính mỏng, mặc áo gió, áo sơ mi và quần dài, chân mang một đôi giày thể thao.

Hoàn toàn là dáng vẻ của một người hiện đại.

Mảnh đất dưới chân đã biến hoá theo thời gian, những người đứng trên nó cũng theo đó mà thay đổi, phái mạnh thay đổi từ tóc dài thành tóc ngắn, búi tóc phức tạp của phái yếu cũng biến thành buộc lên đơn giản, áo bào rộng rãi trên người biến thành trang phục nhẹ nhàng gọn gàng.

“Oa, ở đây có rồng này!”

Âm giọng non nớt vang lên, ngón tay bé con chỉ vào hoa văn hiện đại trên tường phòng triển lãm, vui vẻ kêu lên.

Dấu vết năm tháng để lại thực sự quá ít, đi dạo viện bảo tàng lại vô cùng vô vị, vất cả lắm mới thấy được những gì mình từng biết.

“Suỵt, phải giữ im lặng.” Mẹ của bé con kia làm động tác cấm khẩu.

Bé con nhanh chóng che miệng lại, sau đó nắm lấy ống tay áo của ba nó, nhỏ giọng hỏi: “Ba ơi, rồng biết bay ạ?”

Ba nó dắt tay nó, nói: “Rồng không chỉ biết bay mà còn biết bơi nữa.”

Chiêu Linh nhìn xung quanh phòng triển lãm, lại cầm camera treo trên cổ lên, chụp lại tác phẩm hiện đại có hoa văn sắc màu ấy. Đó chính là tộc huy Thanh xà của người Vân Việt cổ.

Ấy là một con Thanh xà rất lớn, trên đầu có hai cái sừng, phần lưng có bờm dày, thân mình uốn lượn cúi đầu nhìn từ trên cao xuống, uy vũ trang nghiêm, vừa thần bí vừa nguy hiểm.

Đứa bé con kia vừa nhìn màu sắc hoa văn trên ấy còn tưởng rằng đây là rồng, dù sao thì cũng rất rồng.

Tộc huy Thanh xà của người Vân Việt hẳn là rồng nguyên thuỷ.

Sau khi chụp lại hình Thanh xà, Chiêu Linh tiếp tục tham quan di vật văn hoá trong phòng. Hàng triển lãm trong phòng triển lãm này chủ yếu là những di vật văn hoá được khai quật từ vườn Ngự uyển của Vân Việt, còn có gạch, có gói úp và các loại đồ gốm sứ.

Chiêu Linh nhanh chóng đi tới một phòng triển lãm khác, phát hiện ra nơi đây được trang trí tỉ mỉ hơn nhiều, những thứ được trưng bày đều là di vật được khai quật từ lăng mộ của Vân Việt Vương.

Trên hành lang có một bộ ảnh tuyên truyền, triển lãm bao quát cả quan tài gỗ của Việt Mục Vương Việt Tiềm, ấy là một chiếc quan tài lớn như một chiếc thuyền nhỏ.

Sau khi Chiêu Linh đi vào phòng triển lãm tranh ấy, y chỉ thấy mỗi cánh cửa dẫn vào hoàng cung mà thôi, nhìn từ phía xa xa, cũng không còn gì khác.

Tâm tình khá là vi diệu.

Trước khi xuyên qua, Chiêu Linh và Việt Tiềm đã không gặp nhau bốn năm rồi. Bọn họ gặp mặt lần cuối cùng tại bờ con sông Nam Di, toàn bộ quá trình ấy cũng vô cùng vội vàng.

Ký ức của Chiêu Linh về Việt Tiềm có quãng thời gian hắn làm thiếu niên nô lệ, áo quần lam lũ; cũng có dáng vẻ người hầu của hắn sau khi đã trưởng thành, áo mũ chỉnh tề; còn có cả khi hắn suất lĩnh người Vân Việt khởi nghĩa, khuôn mặt bệnh trạng đầy tiều tuỵ, nhưng dáng vẻ ấy vẫn vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ chưa từng thấy Việt Tiềm trở thành một vị quân vương, mi mục cao quý, thân mặc Vương bào.

Vân Thuỷ quân Chiêu Linh của Dung Quốc và Quốc quân Việt Tiềm là kẻ địch, thân phận đối lập nhau khiến bọn họ không thể gặp lại, một người không thể tới lãnh địa của người kia được.

Khi còn sống không có cách nào gặp lại, không ai ngờ rằng sau khi sống lại, y sẽ gặp lại Việt Tiềm như thế này.

Chiêu Linh còn đang do dự chưa tiến lên, phía sau lưng bỗng vang lên tiếng người nói. Một hướng dẫn viên du lịch dẫn khách đi vào trong, bắt đầu dẫn dắt du khách tham quan, vừa tham quan vừa thuyết minh cho họ.

Hướng dẫn viên bắt chuyện với vị khách bên cạnh anh ta, nói: “Mời mọi người nhìn chiếc chén đồng này, có ai phát hiện ra nó thiếu mất thứ gì không?”

Trong quầy thuỷ tinh có một chiếc chén đồng thau hình đầu trâu, bên trên có hoa văn Thao Thiết và vân rồng, còn có hoa văn chim Phượng được đúc như đồ trang sức, tay nghề điêu khắc cực kỳ tinh xảo.

Có người lên tiếng: “Tôi biết, là thiếu một con chim nhỏ.”

Mấy người bên cạnh vui vẻ cười lên.

Bầu không khí của cuộc trò chuyện này rất tốt, du khách cũng vô cùng phấn khởi.

Trên chén đồng có ba con chim Phượng đứng thẳng, hình như đã bị mất một bên sừng, nơi đó hẳn là còn một con chim Phượng nữa.

Hướng dẫn viên lại hỏi: “Mọi người biết tại sao lại thiếu một con chim Phượng không?”

Những du khách kia lắc lắc đầu.

“Năm 1993, một nhóm trộm mộ phát hiện ra lăng mộ Tây Việt Vương, vừa đào đến phòng mộ thì bị cơ quan công an tóm được, cưỡng chế giao nộp di vật văn hoá khai thác trái phép, cuối cùng chỉ nhận được một chiếc chén đồng này mà thôi, nhưng tiếc là đã bị mẻ mất một mảnh, thiếu một con chim Phượng.”

Hướng dẫn viên ngừng lại một chút, thấy du khách đang tập trung nghe mới nói tiếp: “Chiếc chén đồng này tinh xảo đẹp đẽ, là thứ có giá trị nhất được khai quật từ phía Nam. Có những giáo sư còn từng cho là vừa nhìn nó đã biết Tây Việt cường thịnh giàu có đến mức nào, chắc chắn không phải nước nhỏ an phận một phương trời.”

Giọng điệu hướng dẫn viên tràn đầy tình cảm, vô cùng chuyên nghiệp.

Chiêu Linh thầm nghĩ, ban đầu Tây Việt Quốc đã vô cùng mạnh mẽ, hẳn là sau khi Việt Tiềm phục quốc bắt đầu mở mang bờ cõi về phía Tây Nam, khai phá vùng đất Tây Nam lạc hậu kia.

Những di vật trong phòng triển lãm này vô cùng phong phú, Chiêu Linh nhìn ngắm vô cùng cẩn thận, nhìn từ đồ đồng điêu khắc tới cả ngọc thuỷ mã não.

Lúc này, hướng dẫn viên đã dẫn du khách tới khu tham quan đất đai trong Vương cung Vân Việt, tiếng giảng giải tương đối vang dội, Chiêu Linh cũng nghe được vài câu, ví dụ như: “Đất đai thổ nhưỡng phía Nam của chúng ta thiên về tính chua, rất khó để bảo quản xương cốt. Thế nhưng rất may mắn, xương sọ của Việt Mục Vương vẫn được bảo quản hoàn chỉnh, có thể phác hoạ được cả mặt mũi.”

Hướng dẫn viên lại nói: “Đợi lát nữa xem xong triển lãm, tôi sẽ dẫn mọi người đi xem phim tài liệu chiếu về quá trình người ta dựng lại khuôn mặt của Việt Mục Vương.”

Chiêu Linh ngả camera trong tay xuống, ngẩng đầu lên, nghe được những lời hướng dẫn viên nói.

Không biết những du khách xung quanh đã hỏi cái gì, hướng dẫn viên trả lời: “Tôi không biết Việt Mục Vương cao bao nhiêu, nhưng là một người rất đẹp, mày rậm mắt to.”

Mày rậm mắt to?

Chiêu Linh lắc lắc đầu, tiếp tục ngắm nhìn một miếng ngọc bội trong quầy thuỷ tinh. Trong đầu y hiện lên dáng vẻ của Việt Tiềm, mày kiếm mắt sao, dáng người cao lớn, quả thực là mỹ mạo xuất chúng.

Thân là Quốc quân, vật bồi táng của Việt Mục Vương tương đối nhiều, còn có mấy miếng ngọc bội. Chiêu Linh tiện tay chụp mấy bức ảnh, hệt như những du khách khác.

Y coi mình là du khách, cố gắng chỉ mang tâm thái đang tham quan.

Đồ ngọc được trưng bày tương đối nhiều, chủng loại và màu sắc đa dạng, nhưng cũng bởi đã lâu đời mà không còn sáng bóng lộng lẫy, không có đầy đủ đặc tính của ngọc. Trong ấy chỉ có một viên ngọc trắng vẫn long lanh óng ánh, ôn nhuận xinh đẹp.

Đó là một cái khuôn ngọc.

Khuôn ngọc này còn cực kỳ quen mắt, đó chính là khuôn ngọc nhỏ y đưa cho Việt Tiềm.

Trên tường có những bức ảnh khi mới khai quật được viên ngọc này, nó được Việt Mục Vương đeo trên cổ, tựa như huân chương của hắn.

Khuôn ngọc là một phần của ngọc bội, hẳn là phải đeo bên hông, cuối cùng lại trở thành vật Việt Mục Vương quý trọng nhất, luôn đeo trước ngực.

Cách một lớp cửa kính, Chiêu Linh vuốt ve khuôn ngọc kia, nhìn nó rất lâu, rất rất lâu.

Sau khi hướng dẫn viên dẫn đoàn đi từ cung điện trong lòng đất ra, Chiêu Linh mới rời khỏi gian trưng bày ngọc quý, đi vào trong cung điện dưới lòng đất. Y đi qua con đường vào mộ thật dài, bước vào cung điện sâu thẳm dưới lòng đất, đi theo bảng chỉ dẫn về nơi chủ mộ. Từ xa xa, y đã trông thấy một chiếc quan tài gỗ rất lớn được đặt chính giữa phòng.

Y hít sâu một hơi, sau đó quay người rời khỏi phòng chủ mộ.

Chiêu Linh không thể tiến thêm được bước nào về phía trước, y không thể tận mắt nhìn hài cốt của Việt Tiềm trong quan tài được.

Y không có cách nào biết được, năm ấy khi nghe tin y chết bệnh, tâm tình Việt Tiềm sẽ như thế nào.

Chiêu Linh bước nhanh ra khỏi cung điện dưới lòng đất, đi thẳng ra khỏi phòng triển lãm, đến bên ngoài mới dừng lại. Gió rừng mùa thu nhẹ thổi qua người Chiêu Linh, đáy lòng y trống rỗng.

Nghề nghiệp của nguyên chủ là giảng viên, Chiêu Linh đã từng là Vương tử, sau đó là thành chủ, ban đầu y làm giáo sư còn cảm thấy rất vất vả, dần dần cũng thích ứng được, bắt tay vào làm việc cũng coi như thuận buồm xuôi gió.

Y còn phát hiện ra công việc này tương đối nhàn nhã, nhiều thời gian rảnh rỗi, còn có cả ngày nghỉ hè, nghỉ đông.

Mỗi khi rảnh rỗi, nếu không đi du lịch, Chiêu Linh lại tới câu lạc bộ bắn tên, còn đi tới nhà anh chị ăn cơm.

Cuộc sống vô cùng giản đơn.

Sau khi kết thúc chuyến du lịch tại huyện Nam, trở về thành phố Mạnh Dương được một tuần, vào một ngày cuối tuần, khi đang đậu xe trong bãi xe của trường học, Chiêu Linh nghe thấy có hai giảng viên đang trò chuyện. Một người nói: “Bây giờ ở núi Tử Đồng đâu đâu cũng là bụi, không leo núi được nữa, phải chuyển qua chỗ khác.”

Người còn lại hỏi: “Sao lại thế?”

Người kia đáp: “Vì khai quật chứ sao. Bọn họ đang khai quật mỏ đồng cổ.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Hai giảng viên khởi động xe đi mất, Chiêu Linh vẫn còn đang ngồi trên xe, ngón tay gõ lên vô lăng, tựa như đang suy tư điều gì.

Núi Tử Đồng rất gần thành phố Mạnh Dương, mà trước đây y chưa từng đi qua núi Tử Đồng, dù sao ở nơi này cũng chẳng có hồi ức nào tốt đẹp.

Trước khi khởi động xe, Chiêu Linh mở phần mềm nhắn tin, gửi tin nhắn thoại cho anh trai Chiêu Môi: “Anh, hôm nay em đi leo núi, mai sẽ quay về.”

Ô tô chạy ra khỏi vườn trường, đi xuyên qua đường phố phồn hoa náo nhiệt.

Cuộc sống của người hiện đại rất tốt, cực kỳ mỹ mãn, nhưng dù sao nội tâm Chiêu Linh cũng là một người cổ đại, e là phải cho y một thời gian nữa mới có thể lãng quên năm xưa.

Sau hai ngàn năm, thương hải tang điền, Mạnh Dương thành từng nằm ở mặt Đông của núi Tử Đồng, lò tinh luyện kim loại đã không còn sót lại chút gì dưới năm tháng chảy xuôi, dù là cửa Kim Cốc hay bến phà Kim Cốc cũng khó mà tìm thấy được.

Chỉ có con sông Nam Di vẫn đang chảy xuôi theo dòng hiện đại.

Chỉ có cánh đồng hoa chuồn vẫn đang nở rộ dưới chân núi Tử Đồng, hệt như hai ngàn năm trước.

***

Dưới con đường đại lộ thẳng tắp, Việt Tiềm khoác tay lên vô lăng, nghe nhạc thưởng gió, hiếm khi cảm thấy thư giãn.

Chạy hết một con đường, đường đất phía trước biểu thị hắn đã sắp đi vào trong thôn, nhất thời xung quanh vang lên tiếng người nói cười cạnh chợ dân sinh, chó sủa gà bay.

Sau khi chạy khỏi thôn xóm dưới chân núi Tử Đồng, ô tô đi dọc theo đường núi lên, nhìn vô cùng mạo hiểm, mặt mày Việt Tiềm lại chẳng hề biến sắc, xe nhẹ chạy đường quen.

Cuối cùng ô tô cũng bò lên một bãi đất trống trên sườn núi, nơi ấy có một toà nhà vô cùng đơn giản, trước nhà còn có một cánh đồng lớn, đây là trụ sở của đội khảo cổ.

Thường ngày, Việt Tiềm và đội viên vẫn ăn ngủ ở nơi đây.

Sau khi mở cửa xe, bão cát như đập thẳng vào mặt. Việt Tiềm xuống xe, một con chó mực rất to vừa sủa vừa chạy từ trong phòng ra, lao thẳng tới. Việt Tiềm cúi đầu, vuốt vuốt đầu chó, sau đó đứng dậy đi về phòng nghỉ, chó đen theo sát phía sau.

Xe việt dã phủ một lớp bụi dày đỗ trước lều vải, đã là cuối thu, dây leo trên giá cũng héo khô, còn có hai quả mướp khô đét.

Một trận gió to thổi tới, bão cát như sa mạc, đầu nguồn chính là trụ sở phía sau công trường khảo cổ.

Việt Tiềm đi vào trong phòng, đổi quần áo bảo hộ, lại mang theo thiết bị làm việc, chân dài bước nhanh vòng qua trụ sở, chuẩn bị đi tới công trường.

Còn chưa đi xa, chợt nghe tiếng nhân viên quản kho gọi lớn: “Đội trưởng! Đội trưởng!”

“Chuyện gì?” Việt Tiềm cách tiếng gió hô lại.

Nhân viên quản kho nói một đống lời, hình như là thiếu mất thiết bị gì đó, cần bổ sung.

Việt Tiềm trả lời: “Liệt thành danh sách, gọi Tiểu Mục đi mua!”

Đội viên Tiểu Mục biết lái xe, dù là xe công nông của người dân trong thôn cũng lái được, còn lái rất tốt.

Âm giọng vang đội của Việt Tiềm biến mất trong gió, nhân viên quản kho nhìn quanh một hồi, chỉ thấy một người một chó càng đi càng xa.

Anh ta quay về kho hàng, vội vội vàng vàng làm việc tiếp.

Sau khi tới đất khảo cổ, Việt Tiềm cúi thấp thân hình cao lớn, nhìn kỹ hài cốt bên trong hầm mộ. Đây là một bộ hài cốt đã được xử lý một nửa, từ xương chậu trở xuống loã lồ trên mặt đất.

Đội viên phụ trách dọn dẹp hầm mộ còn đang ở bên ngoài, tay cầm tăm trúc và bàn chảu, tỉ mỉ làm việc, không phát hiện ra đội trưởng đã tới.

“Đội trưởng Việt, nửa người dưới của bộ xương này cong lên, không có dấu hiệu của trộm mộ, hình như khi chôn cất đã là thư thế này rồi. Anh xem.” Đội viên lão Tần thương lượng cùng Việt Tiềm, báo cáo công việc với hắn.

Nữ đội viên còn đang dọn dẹp hầm mộ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khoé môi cong cong vẽ lên lúm đồng tiền bên má, tranh công: “Đội trưởng, khu M18 của em cũng có hài cốt, những bộ xương này đều được chôn cất theo hướng nằm thẳng.”

Nữ đội viên có khuôn mặt tròn trĩnh, thường ngày cũng là người thoải mái rộng rũa, cô thao thao bất tuyệt: “Những người được mai táng trong này hẳn là cũng không phải những người bình thường, có khi là một bộ tộc đó. Liệu có phải người Dung không?”

Việt Tiềm bám lên xà nhà, thả hai chân xuống phía dưới, nhanh nhẹn như một con mèo, vững vàng tiếp đất, nhìn xuống ngôi mộ được đánh số M18.

Hắn quan sát bộ hài cốt kia tỉ mỉ, đột nhiên cầm một cái tăm trúc, nhẹ nhàng róc bùn đất trên eo bộ hài cốt kia đi, tay nghề vô cùng tỉ mỉ, còn thành thạo hơn nữ đội viên kia nhiều.

Ánh mắt hắn tựa như nhìn thấu qua lớp bùn đất, tăm trúc gảy ra mấy khối đất bùn nhỏ vụn, bùn đất lại bị bàn chải quét đi, cuối cùng bên hông bộ hài cốt lộ ra thứ gì đó ánh trắng, nữ đội viên mắt sắc kinh ngạc thốt lên: “Là thắt ngọc!”

Một câu kinh động tất cả mọi người, đám người đang lao động trên công trường dồn dập tụ lại, có nhân viên của đội khải cổ, cũng có những người dân xung quanh, bọn họ khổ cực đào bới mấy tháng nay trong nghĩa địa Dung Quốc cổ đại này rồi, đây là lần đầu tiên tận mắt thấy khai quật được ngọc.

Ngôi mộ này có thể là mộ của một vị Quốc công Dung Quốc.

Thợ mỏ nghèo rớt mồng tơi sẽ chẳng có vật gì chôn theo, bọn họ tình cờ khai quật được một hai thứ đồ gốm, mỏ đồng đã hoá thạch đã gây được sự chú ý rồi, huống chi năm ấy chỉ có quý tộc cổ đại mới được dùng đồ ngọc.

Ở nơi núi rừng mênh mông này, gió Bắc thét gào, đất đai màu mỡ như có ý bảo vệ từng bộ xương trắng cả đời gian khổ, lởm chởm vùi sâu vào đất, gió núi cũng như tiếng than ai oán của cánh đồng hoa chuồn rực rỡ đã hoá thành đồng mộ.

Sau khi bàn giao công tác, Việt Tiềm rời khỏi đám đội viên, đứng giữa cánh đồng hoang hút thuốc, một ít ký ức cũ mèm như lướt qua trong óc hắn, chưa từng bị lãng quên.

Sườn núi Tử Đồng ngày đông năm ấy dường như đã mất đi màu sắc, dưới đôi tay thô lỗ của thời gian cũng chẳng thay đổi gì nhiều, ấy là cảm nhận của Việt Tiềm, trái tim như cũng bị đôi tay ấy thô lỗ giày xéo, thắt lại đầy đau đớn.

Như để giảm bớt phần nào khó chịu, Việt Tiềm rít mạnh một hơi thuốc lá, điếu thuốc nhanh chóng cháy hết một nửa.
Bình Luận (0)
Comment