Vạn Vực Chi Vương

Chương 10

Nhiếp Thiên hôn mê bất tỉnh, ngâm trong thùng gỗ, bên ngoài làn da bóng loáng, đỏ bừng tới tím ngắt.

- Bụp bụp!

Bọt khí khồng ngừng trồi lên mặt nước, lại nhanh chóng nổ bung, bốc lên hơi nước màu xanh nhạt.

Trong gian phòng, dần dần tản mát ra hương khí dược liệu nồng đậm, trong thùng gỗ sóng nước sục sôi, ánh nến chập chờn, cũng phóng ra vẻ sáng bóng kỳ dị màu xanh thẳm.

- Ưm...

Nhiếp Thiên phát ra tiếng kêu đau trong vô thức, ngâm mình trong nước sôi nóng bỏng, lỗ chân lông toàn thân của hắn giống như bị cưỡng ép phóng to ra, đang tham lam hút lấy chất thuốc trong nước.

Thân thể vốn dĩ cường tráng hơn hài tử bình thường của nó, giống như được bơm căng khí, càng chậm rãi bành trướng ra.

- Đùng!

Từng tiếng quái dị vang lên, truyền đến từ trong tạng phủ xương cốt, huyết nhục toàn thân hắn giống như đang mừng rỡ hoan hô.

Màn sáng mờ nhạt mắt thường không thể nhìn thấy, lấy y sư Hoa Mộ làm trung tâm lan tỏa ra xung quanh, bao phủ cả Nhiếp Thiên và thùng gỗ vào bên trong.

- A!

Nhiếp Thiên không thể chịu đựng nổi bỗng nhiên phát ra tiếng la thảm, nhưng tiếng kêu cao vút của nó, dường như không thể xuyên thủng màn sáng nhàn nhạt kia.

Màn sáng nổi lên gợn sóng rất nhỏ như nước chảy, giống như ngăn cản tất cả âm thanh, khiến cho đám người Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến ở sát vách bên ngoài phòng cũng không phát giác chuyện gì.

Trong đồng tử Hoa Mộ, giống như hai đốm ma trơi được bùng cháy, hắn đặc biệt chăm chú nhìn Nhiếp Thiên, thần sắc kích động mang theo vài phấn kính sợ.

- A!

Ánh lửa ngũ sắc ra ra vào vào trong lỗ chân lông dưới làn da Nhiếp Thiên, theo âm thanh kêu gào của Nhiếp Thiên, nước thuốc vốn đục ngầu trong thùng gỗ, dần dần trở nên trong trẻo.

Giống như, những dược vật trân quý Hoa Mộ đổ vào bên trong, đều thông qua lỗ chân lông Nhiếp Thiên, từng chút hòa quyện vào huyết nhục của nó.

Cơn sốt của Nhiếp Thiên, cũng theo sự trong veo của nước thuốc, chậm rãi lui dần.

Sau một hồi, cảm giác kịch liệt đau nhức của Nhiếp Thiên dần dần biến mất, không tiếp tục kêu la thêm nữa, vầng sáng nhàn nhạt xuất phát từ cơ thể Hoa Mộ, lại hóa thành từng sợi lưu quang, tan biến trong cơ thể Hoa Mộ.

Nước sôi nóng bỏng, sớm đã nguội lạnh phẳng lặng, Nhiếp Thiên hôn mê ba ngày, sau khi cơn sốt lui đi, rốt cuộc mở mắt.

Cũng vào lúc này, quang mang kỳ lạ trong mắt Hoa Mộ, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Hắn cúi người, thần thái tự nhiên nói:

- Lão hủ Hoa Mộ, ngoại công của cậu mời ta tới đây, đặc biệt giúp cậu giảm sốt.

Nhiếp Thiên vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần, ngẩn người mờ mịt nói:

- Ta sốt mấy ngày rồi.

- Ba ngày.

Hoa Mộ ngữ khí trầm tĩnh.

- Ba ngày!

Nhiếp Thiên thất kinh, hai tay đỡ lấy thùng gỗ, muốn nhảy ra ngoài.

- Răng rắc!

Thùng gỗ rắn chắc, bị hắn vịn một phát, lại mềm nhũn giống như không hứng nổi lực, đột nhiên vỡ vụn.

- Ào ào!

Nước trong thùng tràn ra lênh láng, Nhiếp Thiên sắc mặt khác thường, ngơ ngác nhìn tấm ván gỗ vỡ vụn thành từng mảng.

Hoa Mộ vẻ mặt không đổi, dường như đã biết sẽ như vậy, thản nhiên nói:

- Quái bệnh của cậu, còn chưa trừ tận gốc triệt để. Cậu còn phải ở chỗ ta, tiếp tục ngâm dược chất sáu ngày.

Nhiếp Thiên giơ tay lên, tùy ý hoạt động cánh tay, bản năng cảm giác được thân thể này mang lại sức lực cho nó, so với trước kia còn mạnh mẽ hơn rất nhiều lần.

- Ta cảm thấy rất khỏe, có lẽ sẽ không tiếp tục phát sốt nữa đâu.

Nhiếp Thiên không quan tâm nói.

- Ta là y sư, quái bệnh của cậu, người khác cũng không có cách nào chữa trị, chỉ có mình ta trị được. Cho nên, cậu phải tin tưởng ta, nghe theo ta nói tiếp tục trị liệu!

Hoa Mộ dùng khẩu khí chân thật đáng tin nói.

- À, được thôi.

Nhiếp Thiên gãi gãi đầu.

- Hoa tiên sinh, ta, ta có thể vào không?

Ngoài phòng, Nhiếp Đông Hải sốt ruột như lửa đốt, nghe thấy tiếng thùng gỗ vỡ vụn, còn có tiếng Hoa Mộ và Nhiếp Thiên trò chuyện với nhau, sớm đã kềm nén không được.

- Vào đi.

Hoa Mộ thản nhiên nói.

- Cạch!

Nhiếp Đông Hải đẩy mạnh cửa ra, Nhiếp Thiến cũng đang sốt ruột, lập tức xông vào.

Vừa vào trong, hắn đi đến bên cạnh Nhiếp Thiên trước tiên, đưa tay thăm dò cổ tay của Nhiếp Thiên, khi hắn phát hiện cơn sốt của Nhiếp Thiên đã lui, nhiệt độ cơ thể khôi phục lại bình thường, sắc mặt lập tức mừng rỡ như điên.

Không đợi Hoa Mộ nhiều lời, hắn đã cao giọng nói:

- Hàn Nguyệt, mau đem thù lao giao cho Hoa tiên sinh!

Nha hoàn Hàn Nguyệt, cầm túi vải bỏ đầy một sấp kim ngân, còn có vài khối linh thạch và dược liệu, cung kính đưa về phía Hoa Mộ.

Hoa Mộ kiêu ngạo tiếp nhận, nhìn cũng không nhịn, tiện tay ném vào trong hòm thuốc, giống như hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến những thứ được ban thưởng này.

- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, kính xin Hoa tiên sinh ở lại Nhiếp gia mấy ngày, ta nhất định sẽ chiêu đãi nhiệt tình.

Nhiếp Đông Hải thành khẩn nói.

- Còn chưa trị tận gốc triệt để.

Hoa Mộ khoát khoát tay, cự tuyệt ý tốt của Nhiếp Đông Hải, nói:

- Sau sáu ngày, mỗi ngày vào canh giờ này, ta sẽ tới một chuyến. Các người chuẩn bị xong xuôi thùng gỗ và nước ấm trước, ta vẫn sẽ dùng thủ pháp tương tự, trị khỏi quái bệnh cho ngoại tôn của ngài.

- Vẫn chưa chữa trị xong sao?

Sắc mặt Nhiếp Đông Hải căng thẳng.

- Không cần lo lắng quá mức, cậu ta không sao rồi.

Hoa Mộ hơi ngẩng đầu lên trời, tự tin nói:

- Ta đã nói có thể chữa lành cho cậu ta, thì nhất định có thể. Hôm nay, ta đã chứng minh bản thân cho các người rồi đấy, các người phải tin tưởng ta.

- Đương nhiên! Đương nhiên!

Nhiếp Đông Hải vội nói, lại thở dài cúi người:

- Vậy mấy ngày sau, làm phiền Hoa tiên sinh. Hoa tiên sinh lần đầu tới thành Hắc Vân, chắc hẳn vẫn còn chưa có chỗ nghỉ chân chứ? Không bằng, ở lại Nhiếp gia chúng ta như thế nào? Ngài yên tâm, ta nhất định an bài khách phòng thoải mái nhất, tuyệt đối không dám thất lễ với tiên sinh.

- Không cần, ta là người yêu thích yên tĩnh, chỉ muốn đi lại một mình trong thành thôi.

Hoa Mộ giống như không có hứng thú nói chuyện nhiều với Nhiếp Đông Hải, sau khi để lại câu này, liền trực tiếp đi ra ngoài.

- Ngoại công, người kia là ai? Còn nữa, con đã sốt ba ngày rồi sao?

Sau khi Hoa Mộ rời đi, Nhiếp Thiên mờ mịt khó hiểu hỏi.

- Tiểu tử ngu ngốc này!

Khóe mắt Nhiếp Thiến vẫn còn chưa khô nước mắt, đau lòng nói:

- Sau trận chiến với Nhiếp Hoằng, ngay trong đêm đó con đột nhiên phát sốt, chờ đến khi ta phát hiện ra, con đã sốt tới mức hôn mê bất tỉnh. Chúng ta tìm danh y khắp thành Hắc Vân và phụ cận, cũng không có người chữa được cho con, khi chuẩn bị đưa con lên Lăng Vân tông, Hoa tiên sinh đột nhiên tới cửa...

Nàng đem chuyện đã trải qua, tỉ mỉ giải thích một phen, sau đó hỏi:

- Thế nào rồi? Bây giờ cảm giác như thế nào? Có phải là thân thể rất mệt mỏi không?

- Không có, không mệt.

Nhiếp Thiên lắc đầu, trên mặt hiện ra vẻ mặt kỳ lạ:

- Ngược lại là, con cảm thấy... còn rất khỏe, không, vô cùng khỏe mới đúng!

- Nghĩa là sao?

Nhiếp Đông Hải kinh ngạc

- Sau khi hết sốt, con cảm thấy như là có khí lực dùng không hết, giống như càng cường đại hơn so với trước kia.

Nhiếp Thiên lựa chọn từ ngữ:

- Linh lực trong đan điền, ngược lại không có thay đổi gì, nhưng sức mạnh toàn thân, khẳng định tăng lên không nhỏ, con có thể cảm nhận được.

- Lạ thật.

Nhiếp Đông Hải quan sát kỹ nó, sắc mặt ngờ ngợ càng thêm nồng đậm.

- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

Nhiếp Thiến không nghĩ nhiều như vậy:

- Sau này cố gắng bớt tranh giành gì với cái thằng Nhiếp Hoằng kia đi, cảnh giới của hắn cao hơn con ba tầng, linh lực cũng đã bộc phát ra ngoài, con cứ hết lần này tới lần khác cậy mạnh làm gì. Ta đoán lần này con đột nhiên sốt cao, là bởi vì đánh nhau với nó. Đánh không lại, cũng đừng đánh, cảnh giới con thấp hơn, thua thì thua, đừng có cứng đầu cố chấp như thế.

- Con cảm thấy, nếu bây giờ cho con và Nhiếp Hoằng tái chiến, con có thể nhẹ nhàng giải quyết nó!

Nhiếp Thiên nhếch môi, nở nụ cười rạng rỡ tràn đầy tự tin.

- Còn muốn mạnh miệng! Ta cũng không muốn nhìn thấy con lại sốt cao hôn mê thêm lần nữa đâu! Lần này may mắn Hoa tiên sinh trùng hợp đi ngang qua thành Hắc Vân, bằng không...

Lời vừa nói tới đây, Nhiếp Thiến đã muốn chực khóc:

- Nếu con thật sự có chuyện gì không may, dì cũng chẳng muốn sống nữa. Nếu con có chuyện, sau này ta cũng không có mặt mũi xuống dưới suối vàng gặp mẫu thân con.

- Được rồi, được rồi, con biết rồi, sau này không làm loạn nữa.

Nhiếp Thiên đau đầu nói.

- Mấy ngày nay, con cứ ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng đi chỗ khác!

Nhiếp Đông Hải nghiêm túc dặn dò.

- Con biết rồi.

Nhiếp Thiên bất đắc dĩ gật đầu.

Mật thất tu luyện Nhiếp Bắc Xuyên.

- Phụ thân, y sư ngoại lai kia, quả thật đã chữa khỏi chứng sốt cao của Nhiếp Thiên.

Ánh mắt Nhiếp Lan buồn sầu bước vào, khẩu khí tràn ngập tiếc nuối nói.

Nhiếp Bắc Xuyên chuyển biến tia hàn khí từ cột hắc ngọc sau lưng vào trong đan điền, mở mắt, lạnh lùng nói:

- Nhiếp Thiên nếu không có việc gì, vậy ta có chuyện phải bàn với đại ca rồi. Theo như hắn nói, ngày hôm qua, hắn nên nói rõ ràng với các tộc lão, sau đó chủ động rời khỏi vị trí gia chủ.

- Sớm nên như thế, hắn chiếm vị trí gia chủ, rất nhiều chuyện chúng ta không tiện làm, về sau thì tốt rồi.

Nhiếp Lan phấn chấn nói.

- Mặc dù hôm nay có hơi muộn rồi, có điều có lẽ hắn vẫn còn chưa ngủ.

Nhiếp Bắc Xuyên đứng dậy, từ trong mật thất đi ra, đi tìm Nhiếp Đông Hải nói chuyện.
Bình Luận (0)
Comment