Vạn Vực Chi Vương

Chương 13

- Đừng làm bừa.

Nhiếp Thiến trừng mắt liếc hắn một cái:

- Chúng ta còn có việc, không nên lãng phí thời gian của con vào mấy tên đáng ghét, đi thôi.

Lúc nói, nàng lại khẽ giật mạnh Nhiếp Thiên, muốn dẫn Nhiếp Thiên mau chóng đi ra khỏi cửa Linh Bảo Các.

- Đừng có gấp nha, chúng ta đã lâu không gặp, tỷ muội ôn chuyện cũ thì sợ cái gì?

Nụ cười trên mặt Viên Thu Oánh, rõ ràng mang theo ác ý:

- Đứa nhỏ này chính là Nhiếp Thiên không cha à? Ha ha, đợt trước không phải nghe nói nó sắp chết rồi sao? Cũng đáng thương thật, không cha không mẹ, còn sống thật ra cũng là chê cười.

- Bà già, ngươi có cha có mẹ sinh, lại không có cha có mẹ dạy!

Nhiếp Thiên hừ mũi:

- Chỉ có những nữ nhân thối không biết xấu hổ, rõ ràng biết người ta đã có phu nhân rồi, còn cố chấp dán chặt!

- Tiểu tạp chủng! Là ai dạy ngươi hả? Ngươi dám nhục mạ ta?

Viên Thu Oánh giận tím mặt.

Lời nói của Nhiếp Thiên, vừa vặn đâm trúng chỗ đau của nàng, những năm gần đây, nàng hận nhất người khác nói với mình những lời như vậy.

Bản thân nàng cũng biết, nàng cướp đi Vân Chí Quốc từ trong tay Nhiếp Thiến, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.

Trong thành Hắc Vân, rất nhiều người nhắc tới chuyện này, cũng đều sẽ nói không phải là nàng, nàng tất nhiên cũng hiểu rõ trong lòng.

Nhưng vì nàng đến từ Viên gia đang hùng mạnh, chưa từng có người nào dám can đảm ở trước mặt nàng, nói ra những lời trắng trợn không thèm che giấu như vậy.

Vốn nàng chỉ muốn hạ nhục Nhiếp Thiến một phen, nhưng châm chọc của Nhiếp Thiên, trong nháy mắt đã đốt cháy ngọn lửa tức giận của nàng, khiến nàng lập tức không kiểm soát được.

- Ta chỉ là thuật lại sự thật, người nào cũng biết ngươi làm cái gì. Sao hả, ngươi dám làm, lại sợ người khác nói sao?

Nhiếp Thiên hừ giọng nói:

- Sợ người nói, còn không biết xấu hổ cướp nam nhân của người khác như vậy? Ngươi có biết liêm sỉ hay không? Ngươi có thấy xấu hổ hay không?

- Tiểu Thiên!

Nhiếp Thiến lo lắng nói.

Lời Nhiếp Thiên nói, cũng là lời nàng muốn nói, mặc dù nàng nghe thấy âm thầm vui sướng, nhưng biết tính tình của Viên Thu Oánh, lo lắng Viên Thu Oánh sẽ làm bậy trước mặt mọi người.

- Tiểu tạp chủng không cha không mẹ! Hôm nay xem ta làm sao giáo huấn ngươi làm người!

Trong mắt Viên Thu Oánh lửa giận thiêu đốt, tay trái bỗng giơ lên, từng vòng gợn sóng linh lực màu tím nhạt, lập tức bồng bềnh phát ra từ trong lòng bàn tay nàng.

- Oánh1 Đây là cửa Linh Bảo Các, không nên chấp nhặt với trẻ con như vậy, sẽ làm người khác chê cười đấy!

Vân Chí Quốc vội vàng ngăn cản.

Lúc này, rất nhiều người ra vào Linh Bảo Các, cảm thấy không khí giương cung bạt kiếm nơi này, đều chậm rãi dừng chân, tò mò hứng thú nhìn xem xung đột sắp sửa bùng phát giữa hai bên.

- Chà, là người Nhiếp gia và Vân gia!

- Có trò hay để coi rồi!

- Phu nhân Vân Chí Quốc, vẫn luôn ngạo mạn như vậy!

- Phụ thân của người ta, chính là gia chủ gia chủ thành Hàn Thạch đấy, nàng ta ở thành Hắc Vân chúng ta, đúng là có vốn liếng để ngạo mạn mà!

- Aiz, Nhiếp gia cũng không may, hết lần này tới lần khác chọc vào con mụ Viên gia đanh đá này. Vì nàng ta, Nhiếp Đông Hải chẳng những bị trọng thương, còn mất cả vị trí gia chủ lúc trước, đúng là quá thảm.

-...

Đám người thành Hắc Vân đứng lại vây xem, sau khi kéo dãn khoảng cách với Viên Thu Oánh và Nhiếp Thiến, thì bắt đầu thấp giọng nghị luận.

Trong đám người, một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài, bị một đại thúc trung niên mặt chữ Quốc nắm tay, cũng tò mò lại vây xem.

Tiểu cô nương cũng lớn cỡ Nhiếp Thiên, mình mặc váy vàng, trên cổ tay trắng đeo rất nhiều vòng bạc lấp lánh, đôi mắt sáng chớp nháy, lộ vẻ rất linh động nhanh nhạy.

- Lan thúc, bên kia có chuyện gì vậy?

Tiểu cô nương cắn hạt dưa, dạt dào thích thú hỏi.

Đại hán trung niên mặt chữ Quốc, nhìn Viên Thu Oánh giương nanh múa vuốt kia, hơi nhíu mày, dường như biết tình hình cụ thể trong đó, thấp giọng giải thích một phen.

- Nữ nhân họ Viên kia đoạt nam nhân người ta, sao còn dám kiêu ngạo như vậy?

Tiểu cô nương kinh ngạc nói.

- Bởi vì nàng ta họ Viên, là con gái cảu Viên Phùng Xuân thành Hàn Thạch.

Đại hán thở dài một hơi:

- Theo đạo lý mà nói, Nhiếp gia dựa vào chúng ta, Nhiếp Đông Hải những năm nay xem như tận tâm tận lực, chuyện này cũng không phải lỗi của Nhiếp gia, chúng ta vốn nên ra mặt chủ trì công đạo, nhưng mà...

Đại hán lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ.

- Chúng ta không phải nên bảo vệ người nương dựa chúng ta sao?

Tiểu cô nương tức giận nói.

- Con gái thứ hai của Nhiếp Đông Hải tên là Nhiếp Cẩn, nàng nếu như còn sống, tính bối phận cũng được xem là sư tỷ của con. Nàng giống như con, thiên phú tu luyện cực kỳ xuất chúng, được tông môn đối đãi như là “hạt giống”, dốc sức bỏ lượng lớn tài nguyên tu luyện vào người nàng, tông môn cũng ký thác kỳ vọng rất cao vào nàng.

Đại hán vẻ mặt ảm đạm:

- Nhưng nàng... vào lúc tốt nhất, lại làm một chuyện sai lầm vô cùng to lớn. Nàng vì một nam nhân đến nay chúng ta vẫn chưa biết, sinh ra một đứa bé, hơn nữa không lâu sau đó cũng qua đời. Những thiên tài địa bảo tông môn tiêu tốn trên người nàng, đã trở thành uổng phí, rất nhiều người trong tông môn, đều cho rằng Nhiếp Đông Hải dạy con không tốt, sinh lòng bất mãn.

- Chuyện này, đám người Viên gia và Vân gia kia, ắt hẳn trong lòng đều rõ, biết Nhiếp Đông Hải mất thiện cảm của chúng ta.

- Bởi vì như vậy, Viên Phùng Xuân và Vân Mông mới dám xằng bậy.

- Cũng là như thế, sau khi chuyện kia xảy ra, những người trong tông môn trước đây từng coi trọng Nhiếp Cẩn, dốc rất nhiều tâm huyết vào nàng, đều bàng quang đứng nhìn.

Đại hán nhẹ giọng giải thích, đem nguyên do trong đó nói rõ.

Tiểu cô nương sau khi nghe xong, nhìn về phía Nhiếp Thiến cùng Nhiếp Thiên đằng xa, nhỏ giọng nói thầm:

- Người nhà này đúng là xui xẻo.

Cũng vào lúc này.

Viên Thu Oánh bị Vân Chí Quốc ngăn cản, cũng chú ý đám đông vây xem xung quanh càng lúc càng nhiều, nàng cố nén cơn giận, lạnh lùng nhìn thoáng qua Nhiếp Thiên, đột nhiên nói:

- Giỏi lắm! Ta tự giữ thân phận, không ỷ lớn hiếp nhỏ!

- Vân Tùng!

Nàng khẽ quát một tiếng, cúi đầu nhìn về phía nhi tử của mình, dặn dò:

- Đi! Giúp mẫu thân giáo huấn tiểu tiện chủng kia một chút cho ta!

Vân Tùng đã sớm nhìn Nhiếp Thiên không vừa mắt, nghe vậy không nói hai lời, lập tức lao ra như báo săn.

- Con trai của Vân Chí Quốc, nghe nói ba tháng trước, đã đột phá đến tầng bảy Luyện Khí. Nhiếp Thiên kia... dường như sau khi sốt cao, cũng tiến vào cảnh giới tầng bốn Luyện Khí. Nhưng dù vậy, tầng bảy với tầng bốn, thực lực cũng cách xa quá mức, rõ ràng chính là bắt nạt người khác!

- Phụ nhân kia không phải vẫn luôn ức hiếp người khác sao, có gì ngạc nhiên đâu nào?

- Đúng!

Mọi người lại nghị luận xôn xao, nhưng bởi vì kiêng kị thực lực Viên gia, còn có Viên Thu Oánh hung hãn, không ai dám can đảm chính thức đứng ra nói câu công bằng.

- Nhiếp Thiên! Không cần đánh nhau với nó, chúng ta đi thôi!

Nhiếp Thiến lòng nóng như lửa đốt.

Trước đó không lâu, trận đánh của Nhiếp Thiên cùng Nhiếp Hoằng, khiến nàng đến nay lòng còn sợ hãi. Trận chiến ấy qua rồi, Nhiếp Thiên mặc dù thắng, nhưng đêm đó lại sốt cao không lui, nếu không có Hoa Mộ đúng lúc đi ngang qua thành Hắc Vân, Nhiếp Thiên chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Hôm nay, Hoa Mộ sớm đã rời khỏi thành Hắc Vân, tung tích khó lòng điều tra, Nhiếp Thiên nếu lại phát bệnh lần nữa, ai có thể cứu hắn được đây?

Nhưng khi nàng ngăn cản, Nhiếp Thiên đã giãy mạnh ra khỏi nàng, không biết sống chết xông tới Vân Tùng.

- Dũng khí đáng khen đấy.

Đại hán mặt chữ Quốc trong đám đông, ánh mặt quái dị, nhẹ giọng thì thầm:

- Đáng tiếc, cảnh giới hai bên kém quá nhiều, chỉ có dũng khí vẫn không đủ được.

Tiểu cô nương bên cạnh hắn, giống như khát chiến trời sinh, vừa nhìn thấy Nhiếp Thiên và Vân Tùng động thủ, lập tức hưng phấn, luôn miệng trầm trồ khen ngợi.

Bùm bùm! Bùm bùm

Từng đốm lửa đỏ cam, gào thét bắn ra khỏi nắm đấm Vân Tùng, giống như hòn đá được đốt cháy, nhắm vào mặt Nhiếp Thiên hung hăng đánh tới.

Nắm đấm của Vân Tùng còn chưa tới, những ánh lửa kia, đã bay tới trước mặt Nhiếp Thiên trước một bước!

Tầng thứ bảy Luyện Khí, Linh Lực Ly Thể!

So với Linh Lực Lan Tràn của tầng sáu, thủ pháp sử dụng linh lực còn cần phải cao hơn một bậc.

Linh Lực Lan Tràn của tầng sáu, chỉ có thể khiến linh lực linh hải đan điền, từ trong thân thể lan tràn ra bên ngoài, nhưng linh lực lại không thể nào tách khỏi thân thể hoàn toàn được, chỉ có thể lượn lờ ở cánh tay và trong nắm đấm.

Linh lực tách rời khỏi tứ chi, đánh bật ra khỏi nắm đấm, trực tiếp công kích kẻ địch, chính là Linh Lực Ly Thể tầng thứ bảy!

Uy lực cảnh giới tầng này, so với điện quang lấp ló trong nắm tay Nhiếp Hoằng thể hiện ngày đó, càng cường hãn đáng sợ hơn rất nhiều!

Phực phực phực!

Mỗi một ngọn lửa phừng phực, ập thẳng tới trước mặt, phần lớn đánh vào trên trán và sau lưng Nhiếp Thiên.

Quần áo và tóc tai đang cực lực, trong nháy mắt bị đốt cháy, ngọn lửa lũ lượt thiêu đốt, ánh lửa rực sáng, đều đang ra sức chui vào trong huyết nhục của Nhiếp Thiên, khiến hắn đau đớn nhịn không được hô thành tiếng.

Khi nắm đấm của Vân Tùng, chính thức lao đến, hắn vội vàng nằm sấp xuống, dáng vẻ chật vật giống như lừa lăn, dập tắt lửa cháy trên người và mái tóc.

Đợi khi hắn đứng lên lại, quần áo sau lưng đã hiện ra cái động đen ngòm, tóc cũng đang bóc khói, dáng vẻ khốn đốn khó chịu.

- Ha ha ha!

Nhìn hắn chật vật như vậy, Vân Tùng ngược lại không có vội vã động thủ, mà là phá lên cười.

Nó dự định từ từ dày vò lăn nhục Nhiếp Thiên.
Bình Luận (0)
Comment