Vạn Vực Chi Vương

Chương 6

- Thật đúng là không biết sống chết!

Ngô Đào khẽ lắc đầu, thì thầm:

- Cảnh giới cao hơn tầng ba, khuyết điểm về mặt thân thể của Nhiếp Hoằng, đã hoàn toàn được bù đắp. Linh lực của hắn dâng trào, khiến toàn thân huyết nhục Nhiếp Thiên đều bị dư chấn sấm sét không ngừng tác động. Trận chiến này, căn bản không cần đánh tiếp nữa, bằng không...

- Tiếp tục đánh, Nhiếp Thiên có thể thân mang trọng thương, thậm chí ảnh hưởng đến cả đời.

Nhiếp Nhàn chau mày nói:

- Trong tộc cổ vũ tranh đấu, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể quá mức. Ngô tiên sinh, ngài thấy... có nên ngăn cản trận chiến đấu của bọn họ lại không?

- Ừm, tiếp tục tái chiến, sợ rằng Nhiếp Thiên chịu thiệt thòi lớn.

Ngô Đào há miệng muốn hô, lại đột nhiên cảm thấy một luồng ánh mắt, từ đằng xa nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn vô thức nhìn về phía nơi phát ra ánh mắt kia.

Góc tây nam sân rộng, gia gia Nhiếp Hoằng Nhiếp Bắc Xuyên, không biết xuất hiện từ lúc này.

Nhiếp Bắc Xuyên chắp tay đứng đó, giống như biết hắn muốn quát ngừng, đang ý vị thâm trường nhìn hắn.

Ngô Đào sắc mặt hơi đổi, hắn vốn đã mở miệng, lại không có phát ra âm thanh, trong lòng âm thầm thở dài.

Hắn là khách khanh Nhiếp gia, hơn nữa lại còn là Nhiếp Bắc Xuyên chiêu mộ tới, hắn biết rõ, Nhiếp Đông Hải ngày tháng đã không còn nhiều, không qua bao lâu, Nhiếp Bắc Xuyên sẽ tiếp quản thay Nhiếp Đông Hải.

Nếu hắn còn muốn tiếp tục ở lại Nhiếp gia, nhất định phải xem xét thời thế, biết mình khi nào thì nên làm gì.

- Ngô tiên sinh?

Nhiếp Nhàn thở hắt một hơi, chợt nhìn theo ánh mắt Ngô Đào, cũng nhìn thấy Nhiếp Bắc Xuyên ở cách đó không xa.

- Có những chuyện, ta và con đều không quản được.

Ngô Đào vỗ vai Nhiếp Nhàn, thấp giọng nói:

- Làm tốt chuyện của mình, ta hi vọng con có thể mau chóng đột phá tầng chín Luyện Khí, có được sự ưu ái của Lăng Vân tông. Con cũng chỉ là chi thứ Nhiếp gia, con chỉ có trở thành đệ tử Lăng Vân tông, về sau mới có tiếng nói của mình trong Nhiếp gia.

Trên gương mặt non nớt của Nhiếp Nhàn, ánh lên một tia chán ghét, lại lý trí khẽ gật đầu, không còn nhiều lời thêm nữa.

Trên đài cao thạch điện, sắc mặt Nhiếp Đông Hải bỗng nhiên trầm xuống, hắn cũng chú ý tới nhị đệ Nhiếp Bắc Xuyên, còn lặng lẽ quan sát được nguyên nhân vì sao Ngô Đào định lên tiếng rồi thôi.

- Bởi vì ta chậm chạp không chịu thoái vị sao?

Nhiếp Đông Hải thầm hận.

- Ầm ầm rầm!

Nhiếp Hoằng ý chí chiến đấu sục sôi, rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng thắng lợi, lại lần nữa tấn công Nhiếp Thiên, từng tia điện quang xanh thẳm, thông qua nắm đấm của nó, không ngừng luồn lách vào trong cơ thể Nhiếp Thiên.

Hai cánh tay Nhiếp Thiên, đều biến thành màu xanh đen, giữa ngón tay, còn có khói xanh lượn lờ.

Quần áo trên cánh tay hắn nổ tan tác, từng tia điện quang màu xanh, giống như linh xà nhỏ bé, dường như đang uốn lượn cắn chặt vào trong cánh tay nó.

Sấm sét càng ngày càng nhiều, nhiều lần thẩm thấu tích tụ lại, hiện giờ trong cơ thể hắn từ tơ mỏng tích tụ thành đường dài.

- Bùm bùm!

Nhiếp Thiên không ngừng lui về phía sau, dưới công kích mãnh liệt của Nhiếp Hoằng, mỗi lần hắn nâng tay, động tác đều có vẻ càng ngày càng cứng ngắc vô lực.

hắn hồn nhiên không biết đau đớn, mặc dù trên trán lấp kín mồ hôi, nhưng ánh mắt lại như sao sáng lấp lánh trong màn đêm đen, tràn đầy hứng thú thâm thúy thần bí.

- Ngươi xong đời rồi! Ha ha!

Nhiếp Hoằng kích động cười to, nắm đấm lấp lóe điện quang của nó, sượt qua cánh tay cứng ngắc của Nhiếp Thiên, dữ dội đấm mạnh vào lồng ngực Nhiếp Thiên.

- Không được!

Ngô Đào vô thức hô thấp.

- Nhiếp Hoằng dừng tay!

Nhiếp Nhàn cũng nhịn không được nữa hô to.

Trên đài cao, trên mặt Nhiếp Đông Hải phủ kín mồ hôi, không ngừng thở hổn hển, dường như còn mệt mỏi hơn cả Nhiếp Thiên.

Ánh mắt hắn âm trầm như nước, chăm chăm nhìn Nhiếp Bắc Xuyên vẫn bình tĩnh, muốn nghe thấy âm thanh ngăn cản phát ra từ chính Nhiếp Bắc Xuyên.

Nhưng Nhiếp Bắc Xuyên vẫn luôn không nói một lời.

- Thịch thịch thịch!

Tiếng tim đập của Nhiếp Thiên càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng vang dội, mắt thấy nắm đấm của Nhiếp Hoằng sắp đánh vào ngực mình, hắn cảm giác luồng sức mạnh luôn muốn phun trào ra khỏi cơ thể.

Nhưng khi hắn muốn sử dụng sức mạnh này, nhưng lại không thể nào cảm ứng, chạm không được vào nó.

Hắn nhận thấy, dường như chỉ có đau đớn và cảm giác tê liệt toàn thân, mới sản sinh ra tuyệt vọng và phẫn nộ, sức mạnh phẫn nộ không hề tương xứng.

- Thình thịch! Thình thịch!

Dưới sự bao phủ của cảm giác nóng nảy và tâm tình tuyệt vọng, tiếng tim đập của nó, lại càng nhanh chóng hơn!

Hắn cũng không biết, giữa ánh điện quang lấp lóe, tần suất nhịp tim của nó, không ngờ đã nhanh hơn gấp hai lần bình thường!

Nhưng vào lúc này, dường như có tiếng reo hò, từ huyết nhục và trong ngũ tạng lục phủ của hắn cuồn cuộn tuôn ra! Dư chấn sấm sét Nhiếp Hoằng để lại trong cơ thể nó, giờ khắc này, dường như cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến nó!

Sức mạnh dồi dào, tức khắc điên cuồng trào dâng trong khắp máu thịt của nó!

- Véo!

Hắn phút chốc ra tay, trước khi nắm đấm của Nhiếp Hoằng đánh xuống ngực nó, hắn đã bắt trọn lấy cổ tay Nhiếp Hoằng một cách vô cùng chính xác.

Cánh tay của Nhiếp Hoằng, chỉ còn cách ngực của hắn nửa tấc, lại khó khăn tiến thêm một bước!

Thế tấn công dũng mãnh chợt dừng lại, gương mặt hưng phấn của Nhiếp Hoằng, bỗng chốc lộ vẻ mờ mịt, giống như không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Một khắc sau, Nhiếp Thiên bỗng nhấc chân lên, một cước hung hăng đá vào bụng Nhiếp Hoằng.

- Bịch!

Cánh tay Nhiếp Hoằng, vốn dĩ bị hắn siết chặt, khiến cho Nhiếp Hoằng không cách nào tránh né, dưới sức lực của một cước kia, nửa người dưới của Nhiếp Hoằng, hệt như chiếc bàn đu, bị đánh văng lên giữa không trung.

Thân dưới của Nhiếp Hoằng lơ lửng giữa không trung, theo quán tính, lại bị dội mạnh về lại, hắn lại co chân, dùng thế lên gối, đánh mạnh xuống sườn ngực của Nhiếp Hoằng.

- Răng rắc!

- Á!!!!

Tiếng xương vỡ, tiếng Nhiếp Hoằng hét thảm như heo bị chọc tiết, gần như đồng thời vang lên.

Cho đến lúc này, hắn mới chịu buông cánh tay của Nhiếp Hoằng, sắc mặt quái dị, mong muốn tỉnh táo tìm kiếm nguồn gốc sức mạnh đột ngột phát sinh này.

Thế nhưng, khi nguy cơ của hắn được giải trừ, tâm tình thay đổi, tiếng tim đập dữ dội nhanh gấp hai lần kia, cũng theo đó dần dần hòa hoãn lại.

Sức mạnh vừa mới đột nhiên tuôn trào, dường như chỉ trong nháy mắt, tan ra khắp tứ chi bách hài, khó lòng cảm ứng.

- Kỳ quái...

Nhiếp Thiên cũng không thèm liếc nhìn Nhiếp Hoằng, cau mày, hoàn toàn chìm vào trong thế giới riêng của mình.

Còn Nhiếp Hoằng, thân thể lại co cuộn, thân thể cuộn tròn lại như đại xà, ngã lăn dưới đất phát ra tiếng kêu rên chói tai, chấn động màng nhĩ.

- Ơ...

Nhiếp Nhàn mặt đầy kinh ngạc.

- Tại sao có thể như vậy?

Ngô Đào ngơ ngác nhìn Nhiếp Thiên đang trầm tư, còn có Nhiếp Hoằng không ngừng thê thảm la hét kêu đau, vẻ mặt mờ mịt.

Tất cả thiếu niên Nhiếp gia vây xem, mắt thấy thế cục bỗng nhiên biến đổi, cũng đều bị dọa cho sợ hãi không biết phải làm gì.

Nhiếp Viễn trước đó hô hào, muốn giáo huấn Nhiếp Thiên sau Nhiếp Hoằng, nhìn Nhiếp Hoằng giờ phút này vô cùng thê thảm, trong mắt tràn đầy ý sợ hãi, thân thể len lén rúc mình ra sau.

Nhiếp Thiên lúc này nắm tay xanh đen, giữa kẽ ngón tay còn bốc lên làn khói xanh, nhưng vẫn đứng sừng sững, hình thành thế đối lập rõ ràng với Nhiếp Hoằng kêu la rung trời, không gượng dậy nổi ở dưới đất.

Trong chớp mắt này, trong sâu thẳm tâm linh Nhiếp Thiên, dường như lưu lại bóng đen vĩnh cữu.

Trên đài cao thạch điện, Nhiếp Đông Hải sau một hồi bi hoan, cả người giống như thoát lực, thân thể gầy gò như than củi, dựa vào bệ đá mới miễn cưỡng giữ vững thân thể.

Ánh mắt của hắn, như hồi quang phản chiếu, chăm chú nhìn Nhiếp Thiên, phát ra quang mang khác thường.
Bình Luận (0)
Comment