– Sư tỷ, lần này tỷ rời đi, liệu có phải sẽ còn phải đến vùng núi mãnh thú không?
Long Hình Thiên hỏi.
- Ừ, nơi đó mặc dù mãnh thú rất nhiều, nhưng thu hoạch cũng lớn. Nếu như muốn làm tăng tu vị lên thật nhanh, nơi đó là con đường tắt!
Nguyệt Linh Tố gật đầu trả lời. Nàng đã đi qua đó không phải là lần đầu tiên, đối với vùng núi yêu thú đã thành rất quen thuộc.
Long Hình Thiên suy nghĩ một chút rồi nói nghiêm túc:
– Đại sư tỷ, lần này lúc tỷ rời khỏi núi Thánh Tông thì cũng mang đệ đi nhé.
Long Hình Thiên là kẻ tài cao gan cũng lớn, mặc dù biết nơi đó hung hiểm trùng trùng, nhưng cũng quyết định đi vào trong đó tôi luyện một chuyến. Hơn nữa, dược thảo trong vùng núi yêu thú đối với hắn có lực hấp dẫn rất lớn.
- Ngươi muốn cùng ta đi vào vùng núi mãnh thú?
Nguyệt Linh Tố lấy làm kinh hãi.
- Vâng.
Sau đó hắn nói chuyện Tông môn đang thiếu thốn dươc thảo cho nàng biết.
– Tình hình này nếu không khắc phục tông môn chúng ta sẽ không ổn.
Nguyệt Linh Tố trầm giọng nói.
– Thôi được rồi, ta dẫn đệ theo.
Sau đó hai người trở lại Tông, sau đó Nguyệt Linh Tố đi bái phỏng các trưởng lão, sau đo hẹn ngày mai gặp Long Hình Thiên.
..........
Sáng sớm Long Hình Thiên đã chờ dưới núi trước, sau một thời gian thì Nguyệt Linh Tố đến.
– Ừ, không còn sớm nữa. Chúng ta xuất phát đi.
Nguyệt Linh Tố vẫy tay gọi một cái, trên núi liền có một chiếc xe ngựa chạy lại đây.
Vùng núi yêu thú cách núi Thánh Vực một quãng đường xa, đi một mạch tới đó là không thực tế.
- Giá!
Sau một lát, một hồi hí dài vang lên, Long Hình Thiên và Nguyệt Linh Tố bước lên xe ngựa, lên đường bụi mù cuồn cuộn, cứ thế rời đi.
Vùng núi yêu thú, ở vào phía đông bắc núi Thánh Vực, cách xa nhau mấy ngàn dặm.
Vùng núi này có bốn dãy núi chính và vô số nhánh núi nhỏ. Bốn dãy núi chính được mệnh danh theo tên của thần thú, phân biệt là Thanh Long Sơn Mạch, Bạch Hổ Sơn Mạch, Chu Tước Sơn Mạch và Huyền Vũ Sơn Mạch. Bốn dãy núi chính chạy dọc theo bốn hướng đông, nam, tây, bắc mà kéo dài, kéo dài dằng dặc.
Bốn dãy núi chính này cây cao chọc trời, mây mù bao phủ, yêu thú hoành hành, là nơi mà huyền khí thịnh nhất, đồng thời cũng là nơi hung hiểm nhất. Ngay cả rất nhiều Tông chủ tông phái cũng không dám dễ dàng tiến vào trong đó.
Đối với đệ tử tông phái mà nói, nơi chủ yếu đi có lẽ những nơi ven bờ vùng núi yêu thú, đó là rất nhiều mạch núi nhỏ kéo dài. Mãnh thú ở đó so ra mà nói thì thực lực yếu hơn rất nhiều, hơn nữa các loại dược thảo cũng rất nhiều. Đồng thời, yêu thú trong đó sau khi giết được còn có thể mang đi bán lấy tiền, bạc hoặc huyền thạch.
Sau tám ngày trời, cuối cùng xe ngựa của Long Hình Thiên và Nguyệt Linh Tố rốt cục chạy tới vùng núi mãnh thú.
Hí hí hí!
Chỉ cách vùng núi mãnh thú còn có một đoạn, bốn con tuấn mã kéo xe lập tức đứng dựng lên, hoảng sợ hí dài, thúc thế nào cũng không chịu đi tới.
- Xuống xe đi. Ngựa rất mẫn cảm đối với hơi thở của yêu thú. Căn bản không dám tới gần.
Nguyệt Linh Tố quăng ra chút bạc cho phu xe, lập tức nhảy xuống từ trên xe ngựa. Nàng đã đến vùng núi mãnh thú rất nhiều lần, đối với phương diện này rất có kinh nghiệm.
- Vâng.
Long Hình Thiên gật đầu, cũng nhảy xuống từ trên xe ngựa.
Phu xe này cả kinh, sắc mặt trắng bệch. Hiển nhiên cũng biết đây là địa phương gì. Hắn thu tiền, giương roi ngựa lên, cũng không quay đầu lại mà cứ vội vã đi.
Bốn phía im ắng, một luồng khí lạnh mãnh liệt mênh mông từ xa xa ập đến.
- Đây là vùng núi yêu thú sao? Thật sự là đồ sộ!
Long Hình Thiên nhìn xa xa mà nói lẩm bẩm. Chỉ thấy dưới làn sương khói mây mù bốc lên ngùn ngụt, một dãy núi khổng lồ phảng phất cự thú đang chiếm cứ nơi này. Nó đứng sừng sững trên mặt đất, ở trước mặt ngọn núi này, loài người thật nhỏ bé giống như con kiến hôi.
– Đó không phải là vùng núi yêu thú, chỉ là một quả núi nhỏ. Vùng núi yêu thú đích thực vẫn còn ở tít sâu trong kia.
Nguyệt Linh Tố lạnh nhạt giải thích.
Trong lòng Long Hình Thiên chấn động. Hắn biết vùng núi mãnh thú rất khổng lồ, nhưng lúc nghe Nguyệt Linh Tố nói mới cảm giác được vùng núi mãnh thú này hùng vĩ tới đâu.
Vẻn vẹn là một quả núi nhỏ ven rìa mà cũng đã lớn lao như vậy. Vậy vùng núi chính đích thực chẳng lẽ không phải càng đồ sộ, cao lớn hay sao.
– Đi thôi!
Thân hình cùng bật lên, hai người lập tức đồng hành hướng tới vùng núi yêu thú.