Các đại tông phái không đáp lại, bảo trì trầm mặc, tự nhiên không phải là vì e ngại Nam Man, mà do đang cật lực chuẩn bị cho ngày Bí Cảnh mở ra vào ba năm sau.
Đối với sự tình phát sinh ở Nam Man, trong mắt một ít tu sĩ thông thường, đó là một loại công nhiên khiêu khích, nghe được sẽ xúc động giận tím mặt, có lẽ sẽ trực tiếp giết tới Nam man.
Ngược lại các đại tông phái đứng ở vị trí bất đồng, tự nhiêu, sẽ có cân nhắc khác.
Có một câu nói rất hay, chỗ ngồi quyết định tư tưởng.
Chẵng lẽ ngươi tựa dân chúng bình thường lại muốn một vị đế vương phải có ý nghĩ giống nhau với ngươi ở cùng một vấn đề. Chẳng lẽ ngươi có yêu cầu xa vời rằng ý nghĩ của ngươi và bọn hắn sẽ có chỗ tương đồng, phương thức góc độ suy nghĩ vấn đề sẽ giống nhau. Rất tự nhiên, điều đó là không có khả năng.
Đạo lý này, trong tu tiên giới cũng y nguyên có thể thông hành.
Những tu tiên đại phái kia, rất khẳng định, hiển nhiên sẽ không bỏ qua sự tình Nam man, bất quá, các sự tình đều có phân chia năng nhẹ đấy. So với Thiên Yêu bí cảnh mà nói, sự tình Nam man chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, đặt ở đó về sau tuỳ thời cũng có thể giải quyết, còn trước mắt phải một lòng tập trung tinh lực, đem tất cả chú ý đặt toàn bộ ở sự tình Bí Cảnh mở ra.
Hết thảy đợi ba năm sau hẵng nói.
Đây là tu tiên đại phái không hẹn mà có cùng suy nghĩ.
Bất quá, đối với việc một ít tiểu môn tiểu phái kêu gào, bọn hắn cũng không có rõ ràng biểu đạt ý nguyện, để mặc cho những người này kêu gọi rầm rĩ. Có thể gọi thì gọi, chính thức dám tiến về phía Nam man, cũng không có mấy người có đủ lá gan. Ai mà biết nếu tiến tới Nam man, những yêu thú kia có hay không lại mở ra một trường sát kiếp.
Tính mạng của mình, sẽ không có ai mang ra làm trò đùa đi.
Trong lúc nhất thời, trong tu tiên giới xuất hiện một hiện tượng kỳ quái, rât nhiều tu tiên giả trong miệng kêu gào đòi tiêu diệt Nam man, vì những tán tu kia báo thù, nhưng cũng chỉ là công phu mồm mép, sấm to mưa nhỏ, một loại hào khí quỷ bí.
- Tiểu Bạch, ngươi nói đây là địa phương nào? Chúng ta đã đi ngần một tháng rồi, như thế nào còn không tìm được rừng rậm ngươi nói nha. Có phải hay không ngươi nhớ nhầm?"
Thời gian lặng lẽ trôi qua, một tháng kể từ khi đại chiến Nam man nổ ra, các đại tông phái cũng không làm ra sự tình gì liên quan, khiến Nam man sơn mạch bỗng dưng trở thành một nơi cấm kị, tình cảnh thình thoảng có người lên núi như trước kia hoàn toàn biến mất, Nam man không còn tu tiên giả nào dám đi vào, sợ rơi vào bất trắc.
Mà chính lúc này, cách Hổ Khẩu sơn mạch một khoảng, có một nữ hài tử mười hai mười ba tuổi ăn mặc rất mộc mạc như đang đi dã ngoại, bộ dáng nàng cũng không phải thập phần xuất chúng, chỉ xem như thanh tú, nhưng lại có khí chất tinh khiết, mà điểm hấp dẫn người ta nhất vẫn là hai ánh mắt linh động, thanh thuần di thường.
Trong ngực nàng, đang ôm một con sủng vật, tựa như là tiểu lão hổ, nhưng lại màu trắng - chính là loại tiểu bạch hổ hiếm thấy.
Lời nữ hài vừa nói chính là với Tiểu Bạch Hổ ở trong ngực nàng, hơn nữa, nếu có người ở nơi này, sẽ biết ngay đây không phải là ngôn ngữ nhân loại, mà là loại ngôn ngữ người ta nghe không hiểu, bất quá, nghe không hiểu chỉ là nhân loại mà thôi, còn động vật lại có thế nghe rất minh bạch. Nàng nói chính là thú ngữ.
Trên đại lục, nhân loại có ngôn ngữ nhân loại, các sinh linh khác cũng có ngôn ngữ đặc biệt dùng để trao đổi, động vật có ngôn ngữ tựa thú ngữ, nói chung, lời của chim bay cá nhảy, nhân loại rất khó nghe hiểu, càng đừng nói là bắt chước theo.
Thế nhưng, cũng có một loại người ngoại lệ. Loại trời sinh tâm linh thuần khiết dị thường, tâm tính cùng tự nhiên tương hợp, trong truyền thuyết, người như vậy trong thân thể có một khoả Thất Khiếu Linh Lung Tâm. Trời sinh có thể lắng nghe tiếng lòng vạn vật, có thể cùng vạn vật trao đổi. Có thể nói là thiên phú dị bẩm.
- Phi Phi tỷ, trước kia ta cùng mụ mụ và nhị ca bị bắt đi, chỉ để lại một chút dấu vết, hiện giờ đã rất nhạt rồi, bất quá, theo phương hướng này, khẳng định có thể đến được nhà của ta." Tiểu Bạch Hổ nhỏ giọng kêu lên, vừa nói vừa đem cái đầu nhỏ ra sức dúi dúi vào trong ngực nữ hài. Hai con mắt bên trong, thỉnh thoảng toát ra thấn sắc sợ hãi.
- Hừ, những người trên núi kia thật xấu xa." Nữ hài gọi là Phỉ Phỉ chớp chớp con mắt sáng ngời, mặc dù hừ lạnh, nhưng lại không nghe ra ngữ điệu giận dữ, nhìn về phía Tiểu Bạch Hổ, an ủi: "Ngươi đừng sợ, ta nhất định sẽ mang ngươi về nhà tìm được ca ca của ngươi, về sau chúng ta lại nghĩ biện pháp, nhìn xem có thể hay không đem mấy người mụ mụ của ngươi cứu ra."
Thanh âm thanh thuần mang theo kiên định dị thường, cực kì chấp nhất.
- Cảm ơn Phỉ tỷ tỷ, ca ca không thấy chúng ta, khẳng định sẽ lo lắng gần chết." Tiểu Bạch Hổ trong mắt toát ra ưu thương nhàn nhạt, mơ màng nói: "Phi Phi tỷ, ngươi biết không, ca ca của ta rất lợi hại."
Một người một hổ, vừa đi vừa nói, từng bước một hướng Hổ Khâu sơm mạch đi đến.
Nếu như Đế Thích Thiên ở nơi này, tuyệt đối liếc mắt là có thể nhận ra, Tiểu Bạch hổ mà nữ hài tử ôm trong ngực chính là hắn mấy tháng trước, tận mắt nhìn thấy bị tu tiên giả bắt đi, là muội muội nhỏ nhất của hắn.
Mặc cho là ai cũng không nghĩ đến, vốn đã bị bắt đi, Tiểu Bạch hổ hiện giờ lại xuất hiện ở nơi này, cách Hổ Khâu sơn mạch không xa.
Sự tình như vậy, tất nhiên Đế Thích Thiên cũng không cách nào dự liệu được.
Hiện tại, Đế Thích Thiên như trước đang nằm sấp trong động phủ, toàn tâm toàn ý liều mạng đặt ở hình đồ bên trên Khâm Thiên bảo hộp, khi đói bụng, liền trực tiếp ăn tạm những thứ chứa bên trong túi trữ vật để lót dạ. Trong đầu hắn, tràn ngập đồ án hình đồ, mỗi khắc mỗi giây đều tập trung tính toán công thức, trình tự tiếp theo.
Bộ dạng thật tựa như, một lão hổ đang vẽ tranh.
Cho dù không phải, Đế thích thiên cũng mang lại cho người ta cảm giác, khẳng định so với hổ tộc bình thường không chút quan hệ.
- Ta nhất định phải đem bức tranh này liều mạng "vẽ" thành nguyên vẹn hoàn chỉnh."
Đế thích Thiên trong nội tâm cũng không dấu diếm chờ mong.
Giải khai hình đồ gian nan nhất vẫn là lúc bắt đầu, bởi vì lúc đó tất cả đồ khối đều thập phần lộn xộn, muốn tìm ra đồ khối giống nhau, liên hệ với nhau, đêu phải trải qua vô số lần bài trừ cùng đối lập, dị thường hao tổn tâm thần. Nhưng hiện giờ lại không giống trước, hình đồ đã có chút tiểu thành, số lượng đồ khối lộn xộn cũng giảm bớt, việc tìm ra các đồ khối tương liên nhẹ nhỏm hơn nhiều.
Hiện tại chỉ còn lại một phần năm đồ hình chưa hoàn thành, Đế Thích Thiên có lòng tin, trong thời gian mấy ngày sắp tới, có thể đem hình đồ triệt để hoàn thành. Bởi vậy tâm thần hắn di thường hưng phấn, không để ý mệt mỏi mà vẫn tiếp tục liều mạng.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Đảo mắt, lại qua ba ngày.
- Lạch cạch!!!
Bên trong hộp báu vang ra một tiếng thanh thuý, chỉ thấy mặt trên của Khâm Thiên Bảo hộp, một bức tranh nguyên vẹn hiện ra trước mắt, linh động phi phàm, trông rất sống động, tựa như chân thật.
- Hô, rốt cục cũng hoàn thành.
Đế thích Thiên như trút được gánh năng, thở ra một hơi, trong hai mắt hổ, hào quang lưu chuyển, mang thao một tía kích động, rốt cuộc cũng đem hình đồ sắp xếp triệt để hoàn chỉnh nguyên vẹn.
Bất quá, hắn cũng không triệt để buông lỏng, mắt hổ liền hướng bên trên Khâm Thiên Bảo hạp nhìn lại, hắn muốn xem, bộ dạng hình đồ trọn vẹn, đến tột cùng là cái dạng gì.
Xem xong, trong lòng hắn không khỏi mãnh liệt nhảy dựng lên.
- "Cái này! Lại là một lão hổ, còn có chín đầu, chẳng lẽ lại là thần thú khai sáng trong truyền thuyết?" Thanh âm kinh nghi bất định từ trong miệng Đế thích Thiên vang lên, mang theo một tia kinh ngạc.
Chỉ thấy, mặt trên hộp báu, dị thường rõ ràng, là một loại lão hổ, nhưng lại mọc ra chín khoả đầu dị thú cổ quái, nhưng lại có thể phối hợp cùng một chỗ, có một sự hài hoá nói không nên lời.
Trong đầu Đế Thích Thiên không khỏi hồi tưởng lại tư liệu về thần thú khai sáng đã từng xem qua.
Trong "Sơn Hải Tây Kinh - Hải ngoại Tây kinh" có viết: "Thâm uyên sâu 300 nhận (cứ 8 thước là một nhận) tại phía nam Côn Luân, có tồn tại thú nhân thân mình là hổ, có chín đầu, mặt đều là người, bề ngoài to lớn, rống một tiếng liền băng tan núi liệt..."
Những điêu này miêu tả tóm lược đặc thù của thần thú khai sáng, so với tranh vẽ bên trong hộp báu tựa hồ giống như đúc.