Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 2

Phanh, phanh, phanh!!

Ở bên cạnh sơn động, một tiểu hắc hổ đang đứng dưới một gốc cây cổ thụ cao lớn không ngừng dùng sức đem thân thể của mình va chạm vào thân cây thô to. Mỗi lần va chạm đều phát ra tiếng vang không nhỏ, trong âm thanh có thể nghe được tiểu hắc hổ tuyệt không làm bộ mà thật sự dùng sức va chạm vào thân cây.

Một tiếng gầm trầm thấp trong miệng tiểu hắc hổ phát ra, thân hình đang run run không ngừng, có thể thấy được hành động này tạo nên sự thống khổ vô bì đối với thân thể nó. Nhưng trong mắt tiểu hổ lại tràn đầy sự bất chấp cùng lạnh lùng, một loại kiên trì, không đạt mục đích tuyệt không từ bỏ.

" Chín mươi bảy......"

" Chín mươi tám......"

" Chín mươi chín......"

" Một trăm......."

Đế Thích Thiên kiên trì đem số lần va chạm. Nhưng không dừng lại ở đó, nó xoay người lại, dùng đuôi của mình quật đến thân cây. Một tiểu lão hổ mới sinh chưa có được sự cường tráng như khi trưởng thành nên khi đuôi quật vào thân cây, bị thương đầu tiên là chính cái đuôi của nó, từng trận đau nhức không ngừng xuất hiện, nhưng cũng không vì vậy mà nó dừng lại. Nó cắn răng kiên trì,trong đầu chỉ nghĩ phải kiên trì, kiên trì.

Cho đến khi hoàn thành một trăm lần.

" Hô!!"

Lúc này Đế Thích Thiên mới phun ra một ngụm trọc khí, toàn thân mồ hôi đổ như mưa, thân thể hư nhược quỳ rạp trên mặt đất.

Không sai, tiểu hắc hổ này chính là Đế Thích Thiên, kiếp trước làm người, trong lòng đối với quy luật tự nhiên không hiểu nhiều. Kiếp này tuy là bách thú chi vương lão hổ, nhưng hắn cũng hiểu một điều, tại rừng rậm này không có lực lượng cường đại thì sớm hay muộn cũng bị dã thú khác giết chết.

Khi biết mình thành lão hổ, Đế Thích Thiên hắn không phải là người hay rên rỉ ai oán. Từ lúc chấp nhận chuyện này, hắn đã muốn trở nên cường đại hơn.
Đế Thích Thiên không có giống với đệ đệ cùng muội muội tiếp tục ở trong động mà hắn muốn rèn luyện thân thể của mình. Hắn không hiểu tu luyện là gì, cho nên chỉ có thể dựa vào thân thể của chính mình.

Không ngừng va chạm vào thân cây để rèn luyện cơ nhục, làm cho cơ thể cường tráng, càng thêm cứng cỏi. Hắn không ngừng rèn luyện cái đuôi vì đó là sát chiêu của loài hổ.

" Cường đại, ta muốn trở thành cường đại hơn.”

Trong mắt Đế Thích Thiên là một loại kiên định, tín niệm muốn trở thành cường giả đã trởi thành căn nguyên trong lòng hắn. Kiếp trước vì có gia tộc chống lưng nên mọi việc đều thuận lợi, nhưng tại đây, Đế Thích Thiên chỉ dựa vào chính mình, sâu trong lòng cũng hạ quyết tâm.

Cả đời này tuyệt không thể dựa vào người khác, chỉ có tự mình cường đại mới có khả năng sinh tồn trong khoảng rừng luôn tồn tại nguy cơ như thế này. Tín niệm này trở nên mãnh liệt chưa từng có từ trước trước nay.

Nghỉ ngơi một hồi, Đế Thích Thiên cố hết sức đứng lên,đi một bước một vào trong sơn động.

Vào trong, nghênh đón hắn là ánh mắt nhu hòa của bạch hổ mụ mụ. Ánh mắt như vầy làm tâm thần hắn run lên, thong thả đi đến bên người hổ mụ mụ mà bú sữa, cảm giác ấm ap dạt dào khắp nơi làm hắn có cảm giác thoải mái.
Không biết vì cái gì, Đế Thích Thiên luôn cảm thấy một loại ánh mắt như có nhân tính, không, phải nói như có linh tính của bạch hổ mụ mụ. Hắn luôn có một cảm giác an toàn, thoải mái khi ở gần bên người bạch hổ. Tất cả cảnh giác buông xuôi, hắn chìm vào trong giấc ngủ.

Ngày qua ngày, cuộc sống như vậy bất giác đã trôi qua thêm ba tháng.

Nửa năm này, Đế Thích Thiên đều ở phụ cận cây cối rèn luyện thân thể mỗi ngày, dùng răng năng cắn trên thân cây, dùng móng vuốt mà cào trên thân cây,liều mạng rèn luyện không ngừng nghỉ.

Hiện tại, thân thể hắn đã cao tới một thước, gần như tiếp cận hình thể lão hổ trưởng thành, đây là kết quả không ngừng rèn luyện chính mình.

" Ân!! Bằng với lực lượng hiện tại hẳn là có thể thử đi săn mồi vào ngày mai, không thể mãi mãi đi theo bạch hổ mụ mụ được."

Sau khi hoàn thành rèn luyện, Đế Thích Thiên đưa bàn chân trước lên, những cái móng sắc bén đã hiện rõ, trong mắt toát ra vẻ suy tư. Trải qua khoảng thời gian rèn luyện, hắn đã cảm giác mình đã sẵn sàng cho vệc sinh tồn, âm thầm quyết định ngày mai đi săn lần đầu tiên trong đời.

Sau khi quyết định, Đế Thích Thiên rất nhanh đứng lên, bốn chân lực lưỡng không ngừng phát lực, tốc độ rất nhanh nhuưng không trở về sơn động mà hướng tới một cái hồ nước chạy đi.

Hồ nước kia cách sơn động cũng không xa, là địa phương cho các loại vật uống nước. Chạy xuyên qua rậm rạp cây cối, trước mắt là một thung lũng nhỏ, bằng phẳng, sâu bên trong là một thác nước từ trên cao đổ xuống, nước trong suốt phát ra nồng đậm nơi nước khiến cho không khí luôn thanh mát. Dưới thác nước, hình thành nên một cái hồ cũng không tính là lớn, ở ven hồ đủ loài động vật đang cúi đầu uống nước.

" Ngao!!"

Đế Thích Thiên đi vào trong, phát ra một tiếng rít gào chấn thiên, lúc này hổ gầm đã có một chút vương bá khí, cùng một khí thế uy hiệp vạn vật không một chút che dấu phát ra.


" Mị!!"

" Ti!!"

Nhất thời, dưới khí thế bá đạo, một đám động vật chấn kinh hướng chung quanh chạy trốn. Chớp mắt sơn cốc trở nên yên tĩnh.

Nhìn các con vật chạy khắp nơi, trong mắt Đế Thích Thiên không một tia dao động. Không biết từ lúc nào trong mắt hắn chỉ có một vẻ lạnh lùng. Mạnh mẽ động thân hình, hắn đi vào trong, hắn nhảy vào trong nước, tùy ý để nước hồ rửa trôi đi bao mệt nhọc trong người.

Vừa bơi trong dòng nước, Đế Thích Thiên vừa tự hỏi một ít vấn đề trong đầu, những vấn đề hắn thắc mắc đã lâu.

Sống lại không bao lâu, hắn phát hiện đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt với nơi hắn sống kiếp trước, không khí tươi mát không ô nhiễm như nơi hắn từng sống, bầu trời xanh thẳm, núi non cũng không bị phá hủy, cùng thế giới hắn sống trước kia hoàn toàn đối lập.

Có lẽ,nơi này không phải thế giới kia, cũng có thể là cổ đại.

Trong lòng Đế Thích Thiên thầm đoán. Đáng tiếc hắn không có biện pháp xác nhận mọi chuyện, nên hắn vẫn không thể khẳng định suy nghĩ của mình.

" Ngao!!"

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng hổ gầm mạnh mẽ vang vọng bầu trời, tiếng gầm oai phong, lẫm liệt, bá đạo vô cùng. Nhưng khi tới tai Đế Thích Thiên, ánh mắt hắn kịch liệt co rút lại, trong âm thanh đó hắn nghe được sự phẫn nộ cùng bi thương.

" Không tốt." Trong lòng Đế Thích Thiên run lên, thân hình phát ra lực lượng cường đại, thoát khỏi dòng nước đến trên bờ, tiếng hổ gầm này là của bạch hổ mụ mụ.

Một núi không thể có hai vua, đây là ngạn ngữ ngày xưa. Có một nhà bạch hổ ở đây, phụ cận phạm vi trăm dặm đều không có một lão hổ khác tồn tại.
Nghe trong âm thanh tản mát hơi thở chỉ sợ đã xảy ra chuyện không hay.
Cùng nhau sinh hoạt lâu như vầy, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng đối tình thương của bạch hổ hắn không có một tia kháng cự, dần dần trong lòng đã nhận chính thân phận này, đem mình trở thành thành viên trong gia đình bạch hổ.

Cảm giác đã xảy ra biến cố, Đế Thích Thiên tâm tình chợt lo lắng, xuất toàn lực, liều mạng chạy về sơn động.

Vì cái gì mà bạch hổ mụ mụ phát ra tiếng kêu như thế? Tại đây chẳng lẽ có ai thắng được mụ mụ sao, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Vừa chạy trong đầu hắn vừa suy nghĩ, đối với thực lực bạch hổ hắn biết rất rõ, bách thú chi vương không phải nói chơi, trong khu rừng này tuyệt đối không kém hơn vương giả.

Mau! Mau! Phải mau nữa!

Không ngừng hò hét trong lòng, thân thể như lưu tinh chạy đi.

" Bá!!--"
Khi hắn sắp tới gần cửa động, thân thể hắn lập tức dừng lại.đem thân thể nấp vào một đám cỏ dại rậm rạp.hai ánh mắt thống khổ nhìn về giữa không trung.

Ở không trung.

Có hai người đang đứng.

Một người mặc cẩm y, dưới chân đạp một thanh phi kiếm đỏ hồng, một người mặc cung trang, dung nhan tuyệt thế. Một nữ tử lạnh lùng, dưới chân đạp một thanh băng tinh kiếm, đồng thời, trong tay nàng cầm một cái lưới, một cái lưới tối đen.

Trong lưới, dĩ nhiên là một lớn hai nhỏ, ba lão hổ. Trong lưới bạch hổ mụ mụ liều mình đem đệ đệ cùng muội muội bảo hộ bên người, một bên dùng răng nanh cắn, dùng vuốt cào nhưng không biết cái lưới này làm bằng chất liệu gì, nhưng vũ khí của bách thú chi vương không làm tổn hại dù một chút.

" Ngao!!"

Bạch hổ phát ra một âm thanh phẫn nộ cùng bi thương. Người nghe được sẽ sinh lòng trắc ẩn.
Bình Luận (0)
Comment