Đánh!!
Phải đánh cho đối phương phục thì thôi.
Đế Thích Thiên không dài dòng, hai chân sau nhún xuống lấy đà rồi sau đó bật mạnh, cả thân hình nháy mắt bay lên. Giờ phút này hắn không sử dụng yêu lực, chính là muốn xem xem thân thể mình và hầu vương này ai cường đại hơn. Hai hổ trảo sắc bén đánh tới hầu vương, trong không trung phát ra những tiếng “xuy xuy” nhè nhẹ, thẳng mặt hầu vương ập đến.
“Phốc xích!”
Hầu vương toàn thân màu vàng cũng động thân, hai hầu trảo vũ động mang theo vô số tàn ảnh hướng Đế Thích Thiên bao phủ lại.
“Bang bang phanh!!”
Tiếng gầm rít nặng nề vang lên khắp trong sơn cốc sau đó.
Đế Thích Thiên hai mắt sắc bén nhìn lại, hổ trảo bá đạo chém ra dường như có thể đem toàn bộ các thứ trong tầm với đánh nát. Các bộ phận trong thân thể của hắn lúc này đều biến thành vũ khí lợi hại. Thân thể cao lớn, miệng hổ răng nanh sắc nhọn, cái đuôi linh hoạt như linh xà, chỉ cần có thứ gì đó trong tầm với là lập tức quật tới.
Bằng thực lực hiện tại của hắn một đòn đánh chết lợn rừng hung hãn là hoàn toàn bình thường.
Nhưng hầu vương này dù sao cũng đứng hàng vương giả, hắn có bản lãnh thật sự, chỉ thấy thân thể linh hoạt nhảy xung quanh Đế Thích Thiên. Thân thể vừa di động, từng đạo móng vuốt mang theo tàn ảnh hướng về phía Đế Thích Thiên tấn công chớp nhoáng. Đế Thích Thiên xuất ra một trảo thì hầu vương đã có thể xuất ra ba trảo rồi. Tốc độ tấn công này thật khiến cho người ta có cảm giác ăn không tiêu.
“Tiểu gia hỏa này quả thực thú vị, nếu không tận mắt nhìn thấy thì ta cũng không dám tin không chỉ tu luyện thành yêu thú, hắn còn đi thu phục thuộc hạ, tạo ra thế lực cho mình. Hắc hổ này quả nhiên có trí tuệ khác thường, tuyệt đối không phải là động vật trời sinh có linh trí bình thường.” Lúc này, cách cốc khẩu không xa, thần bí nữ tử lặng lẽ quan sát tình hình bên trong, ngạc nhiên trong lòng dâng lên mãnh liệt.
Đế Thích Thiên so với tinh quái bình thường còn có bất đồng.Tinh quái bình thường hấp thu nguyệt tinh hoa cũng là do bản năng thúc giục, không nghĩ tới việc tu luyện thành yêu nhiều. Đến tận khi từ tinh quái chuyển thành yêu quái, trí tuệ mới phát triển hoàn toàn.
Nhưng Đế Thích Thiên không những hiểu được việc tu luyện, còn có ý đồ thu phục vương giả trong sơn mạch làm thuộc hạ, cái này không phải là điều tinh quái bình thường có khả năng làm được. Cho dù có trở thành yêu thú cũng ít kẻ ngay lập tức nghĩ được tới việc này.
“Xem ra ta đã đụng phải một kì tài của yêu tộc rồi. Gia hỏa này sau này nhất định sẽ làm rạng danh yêu tộc trong tu tiên giới.” Thần bí thiếu nữ thầm cười rồi lại lẳng lặng nhìn kịch chiến bên trong cốc.
Lúc này, cuộc chiến đấu của Đế Thích Thiên và hầu vương đã tới hồi cam go quyết liệt nhất.
“Ngao ô!!”
Một tiếng gầm bá đạo từ miệng Đế Thích Thiên phát ra, tuy rằng không phải là hổ khiếu âm ba công nhưng vẫn chứa nồng đậm uy vũ, trong nháy mắt khiến cho hầu vương đang chạy xung quanh chấn động toàn thân, một khắc dừng lại. Đế Thích Thiên cũng chỉ cần có một khắc này mà thôi.
Đuôi cọp màu đen đột ngột vung lên hướng hầu vương lao vút tới.
“Phanh!”
Chỉ một khắc dừng lại này mà trở thành điểm yếu trí mạng của hầu vương. Đế Thích Thiên đã sớm tính kế, đuôi quất ngược lại khiến cho hầu vương khi tỉnh táo lại muốn né tránh cũng là đã muộn. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập thẳng vào thân thể hắn khiến cho hầu vương bắn lên rồi rơi xuống mặt đất. Hắn định vùng sức đứng lên.
Đế Thích Thiên trước đó đã tính kĩ, điểm tấn công không phải là thân thể mà chính là hai chân của hầu vương.
Cho nên hầu vương vừa đứng lên đã thấy một trận đau nhức vô cùng, tốc độ giảm hẳn đi.
“Ngao ô!!”
Lúc này, Đế Thích Thiên cũng không cho hắn thêm cơ hội nào nữa, xông tới dùng hai hổ trảo đánh lên hai cánh tay còn lại của hầu vương. Hầu vương đang bị thương lúc này vô pháp giãy ra. Miệng hổ mở ra, răng nanh sắc bén dường như có thể tùy thời cắn vào yếu hầu của hầu vương.
“Thần phục… hoặc là chết đi!”
Âm thanh lãnh khốc từ Đế Thích Thiên phát ra. Cường giả vi tôn vốn là quy luật muôn thuở trong rừng. Hiện tại hắn đã đánh bại hầu vương, đối phương chỉ có thể thần phục hoặc chịu chết mà thôi.
“Khách khách!”
Hâu vương hai mắt mở to, kêu lên hai tiếng rồi cúi đầu xuống. Phàm là động vật có linh tính thì đều có chút quan niệm về sinh tử, hơn nữa Đế Thích Thiên dựa vào thực lực của bản thân đả bại hắn cho nên việc thần phục đối với hắn cũng không có gì mất mặt.
“Đại vương, thuộc hạ nguyện ý thần phục!!”
Nghe được tiếng thần phục từ hầu vương, Đế Thích Thiên mới thầm thở phào một hơi buông hổ trảo ra.
“Ti!!”
Viên hầu màu vàng đứng lên, xoay người hướng vào bên trong sơn cốc nhất thời tê rống lên. Sau đó hơn một ngàn hầu tử lớn nhỏ đều chạy ra, trong ánh mắt chứa đầy sợ hãi đứng sau hầu vương.
“Bái kiến đại vương.”
Hầu vương đứng trước cả đàn hướng Đế Thích Thiên cúi lạy.
“Tốt!!” Đế Thích Thiên gật đầu hướng về phía hầu vương nói: “Từ hôm nay trở đi, người chính là vương giả thứ hai dưới trướng bổn vương. Ngươi là viên hầu, vậy lấy họ là Viên. Móng vuốt của ngươi sắc bén, công kích vô cùng nhanh có thể làm thiên địa tê liệt, vậy tên ngươi là Viên Thiên đi. Bổn vương là Đế Thích Thiên!!” Đã thu được thủ hạ nên hắn cũng không do dự đặt tên cho hầu vương.
Viên hầu vương trời sinh có linh tính, vừa thấy mình được đặt tên, không khỏi kinh hỷ, trong giọng nói càng có thêm vài phần cung kính: “Đa tạ đại vương ban tên.”
Nói xong, hắn lại bắt trảo đầu nói tiếp: “Thỉnh mời đại vương đi theo thuộc hạ.” Nói xon hắn liền mang theo hầu tử hầu tôn tiến vào sâu trong sơn cốc.
Đế Thích Thiên mang theo lang vương Bái Nguyệt tiến vào bên trong cốc.
Không khí ở trong cốc càng mê người hơn. Từng trận hương thơm không ngừng tràn vào phế phủ, linh khí tràn ngập khắp nơi khiến cho tâm tình người ta vui hơn nhiều.”
Vừa đi hắn vừa xem xét, bên trong này thật là một mảng bảo địa, không chỉ có cây trái tốt tươi mà giữa cốc còn có một hàn đàm. Nước trên bền mặt hoàn toàn bình thường nhưng bên dưới lại lạnh thấu xương, thật khiến cho người ta ngạc nhiên không thôi.
Xuyên qua rừng quả, trước mặt liền hiện lên một nơi thoáng đãng.
Nơi này rất trống trải, cách đó không xa là một sơn động lớn. Trước sơn động có mấy viên hầu cao lớn đứng canh gác. Những viên hầu này ánh mắt vô cùng sắc bén, không ngừng giám thị xung quanh, một con ruồi cũng không thể lọt khỏi tầm mắt của chúng.
Nhìn thấy hầu vương mang theo Đế Thích Thiên tiến tới, bọn họ tỏ ra vô cùng cung kính, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ sợ hãi không thể che dấu. Đối với bách thú chi vương, bọn chúng đã có cảm giác sợ hãi từ trong tâm.
“Đại vương, mời vào trong động!!”
Hầu vương nhảy vào trong sơn động, ánh mắt vô cùng hưng phấn.
Đế Thích Thiên cũng tiến vào theo.
“Ồ!! Mùi rượu thật thơm!” Vừa tiến vào động đã bị một hương rượu nồng đậm tiến vào trong mũi. Hít hương thơm này vào, trong tâm thần còn xuất hiện một cảm giác vô cùng sảng khoái. Mùi hương thật kỳ lạ! Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, tinh quang trong mắt Đế Thích Thiên lóe ra.
Tương truyền rằng, khỉ là loại động vật có linh tính cực kỳ cao, biết cách tìm nhiều loại trái cây làm thức ăn. Chúng còn có một bản lĩnh vô cùng độc đáo, đó là tự thân sản xuất ra một loại kì rượu tên là Hầu Nhi tửu.
Hầu Nhi tửu, ý nghĩa như chính tên gọi, là rượu sản xuất từ trái cây. Tương truyền nguyên liệu để làm ra loại rượu này vô cùng bí mật, sau đó ủ dưới sơn tuyền để lên men, cuối cùng hình thành nên loại rượu trái cây có hương vị thuần hậu, mang theo hương vị trái cây rất tự nhiên. Không một ai biết nguyên liệu để làm ra loại rượu này là gì, trừ những kẻ trực tiếp làm ra nó.
Hơn nữa, Hầu Nhi tửu sản xuất không dễ dàng, nếu không phải là một đàn khỉ có lịch sử sinh tồn lâu dài, chỉ sợ không có khả năng sản xuất ra loại rượu này. Cho nên, trên thế giới mặc dù Hầu Nhi tửu không thiếu nhưng chính phẩm thì lại hầu như khó thấy, có thể tưởng tượng đây là loại rượu trân quý và hiếm hoi tới cỡ nào.
Vốn Đế Thích Thiên chưa từng nghĩ qua chuyện này, nhưng vừa tiến vào sơn động, lại ngửi thấy mùi rượu thơm kỳ dị, trong đầu mới đột nhiên nghĩ tới.
“Lẽ nào trong sơn động này có ủ Hầu Nhi tửu thật sự?” Ý tưởng này vừa xuất hiện, quang mang trong mắt Đế Thích Thiên càng thêm cường thịnh.
Hắn vội đi theo hướng mà hầu vương dẫn tới, đi đến nơi sâu nhất trong sơn động.
Sơn động không phải thẳng tắp mà gồm nhiều thông đạo vòng vèo, không có dấu vết đục phá, hiển nhiên là sơn động do thiên nhiên hình thành. Hiện tại nơi này bị hầu tộc dùng làm nơi ủ rượu.
Đi qua vài khúc rẽ, cuối cùng một không gian thoáng đãng hiện ra trước mắt hắn.
Sơn động phía trước khá rộng rãi, thậm chí có thể chứa một lúc vài trăm viên hầu, nhưng nhìn có vẻ rất sạch sẽ không giống như chỗ ở của bầy khỉ. Có một cái ao nhỏ ở giữa động, trong ao chứa một loại chất lỏng trong suốt.
“Hô!!”
Đế Thích Thiên hít vào một ngụm lương khí, hiển nhiên hắn đã xác định được suy đoán trong lòng. Hương rượu đúng là từ đây thoát ra. Xem ra trong cái ao nhỏ này chứa một lượng rượu tuyệt đối không ít.
Bên cạnh tửu trì có những bát to, nhỏ khác nhau, hiển nhiên là để uống rượu.
“Đại vương, đây là nơi thuộc hạ ủ rượu trái cây. Mời đại vương nhấm nháp.”
Hầu vương dẫn hắn và Bái Nguyệt tới đây với vẻ mặt vô cùng hưng phấn, nhìn rượu trong tửu trì, vẻ mặt dường như có chút không kiên nhẫn.