Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 86

“Quạ đen, ngươi thật là đồ thối ta mà… Chỉ cần ngươi đáp ứng bản cô nương ra tay đối phó những tu sĩ đáng giận kia, ta liền nghĩ biện pháp trộm của tỷ tỷ một lọ Bách Hoa Tửu cho ngươi. Trước kia ngươi không phải vẫn muốn uống rượu Bách hoa của tỷ tỷ ta sao? Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, lập tức sẽ có!”

Trong hoang nguyên Khô Cốt truyền đến một thanh âm thanh thuý dễ nghe vô cùng, mang theo một tia ngây thơ cùng tức giận.

Chỉ thấy tại chính giữa hoang nguyên, một cây Vạn Cốt Phệ Hồn Thụ đứng sừng sững, so với mấy cây khác còn lớn hơn gấp bội. Trên đỉnh quái thụ là một con quạ đen toàn thân tử khí nồng đậm, thoạt nhìn giống như từ trong địa ngục đi ra, thần sắc lạnh lùng không có một tia tình cảm, căn bản sẽ không vì bất kì cái gì mà dao động tâm tình.

Ở trước mặt quạ đen chính là Hồng tước từ Bách Hoa Cốc bay ra. Lúc trước khi rời cốc, nàng nói muốn đi tìm quạ đen thối, không cần nói cũng biết chính là con quạ đen thần bí này.

“Không được” Quạ đen liếc nhìn chim hồng tước, lạnh lùng lắc đầu.

“Vì cái gì?” Chim hồng tước khẩn trương nói: “Lần trước ngươi nói muốn uống Bách Hoa Tửu của tỷ tỷ ta, hiện tại bản cô nương đáp ứng ngươi. Sau khi hoàn thành liền giúp ngươi đi cầu tỷ tỷ của ta” Nàng không ngờ lại bị quạ đen cự tuyệt.

Quạ đen lạnh lùng nói: “Ta không tin ngươi”

Chim Hồng tước thiếu chút nữa từ trên cây té xuống. Nàng căm giận nhắm quạ đen quạt tới, trong miệng hét rầm lên: “Bản cô nương cho con quạ đen thối nhà ngươi chết cháy, thật quá ghê tởm!...”

“Xuy!” Chứng kiến hoả diễm bay tới, trên thân quạ đen đột nhiên lộ ra một đoàn khí lưu màu xám, tràn ngập một loại lực lượng tử vong. Hoả diễm gặp khí lưu này liền giống như đụng phải nước, nháy mắt đã bị dập tắt.

Quạ đen này trong giới tu tiên chỉ cần nghe tên đã khiến người ta sợ mất mật. Hung danh lừng lẫy, tên gọi Minh Nha.

Minh Nha chỉ sinh trưởng ở những nơi có khí tức tử vong, như là nghĩa địa, chiến trường. Trong truyền thuyết, Minh Nha là hóa thân của tử thần vì chúng rất mẫn cảm với tử vong. Ở rất nhiều nơi, chỉ cần có người sắp chết, Minh Nha sẽ xuất hiện, hấp thụ tử khí trên thân người sắp chết để tiến hoá.

Hầu hết Minh Nha từ khi sinh ra đã sống theo bầy. Nếu chỉ đối phó với một con đơn độc thì tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng có thể ra tay rất đơn giản. Nhưng đối phó cả một bầy Minh Nha thì lại là một chuyện hết sức khó khăn. Tương truyền rằng, bị Minh Nha mổ một cái sẽ hao tổn một năm thọ nguyên.

Thọ nguyên đối với sinh linh mà nói vô cùng quan trọng, có thể chính vì như vậy mà người tu tiên đều sợ hãi chúng. Truyền thuyết còn nói, nếu như Minh Nha trưởng thành, tiến hoá tới một trình độ nhất định có thể chính thức có được năng lực của tử thần.

“Hừ, không để ý ngươi nữa. Ngươi không giúp, bản cô nương tìm băng tỷ tỷ, nàng nhất định sẽ giúp ta.” Chim hồng tước thấy lửa của mình không thể đả thương được Minh Nha, không cam lòng hừ một câu, thở phì phì giương cánh hướng phía nam bay đi khỏi hoang nguyên.

Không bao lâu sau khi chim hồng tước rời đi, một con hổ màu đen đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài hoang nguyên Khô Cốt.

“Hửm? trong này thiệt nhiều xương khô…” Kẻ mới đến chính là Đế Thích Thiên. Hắn bằng tốc độ nhanh nhất, dựa theo trí nhớ chạy đến nơi này, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong tâm cũng không khỏi bị chấn động kịch liệt, thần nghĩ: “Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta không thể tin trong Nam Man lại có một nơi quỷ dị như vậy”

Trong hoang nguyên, hắn có thể cảm giác được không khí nồng đậm tử khí. Mà tử khí, tựa hồ là từ trong xương khô tán ra, làm cho người ta theo bản năng đối với nơi này có một loại chán ghét, không nghĩ tới việc tiếp cận.

“Yêu Thú có thể sinh trưởng nơi hung ác như vậy , xem ra thân phận cùng lai lịch nhất định không tầm thường…” Đế Thích Thiên tinh thần ngưng tụ, âm thầm cảnh cáo chính mình.

Lần này tới không phải để khiêu khích, tránh cho đối phương hiểu lầm nên Đế Thích Thiên không bước vào trong hoang nguyên mà đứng ngoài trầm giọng hét to: “Vạn Yêu Cốc Đế Thích Thiên tới bái phỏng chủ nhân nơi đây!...”

Hắn đưa một cỗ yêu nguyên vào trong thanh âm, bao phủ toàn bộ hoang nguyên Khô Cốt. Thanh âm chứa cả khí thế cường đại của bách thú chi vương, thông báo thân phận cùng thực lực của hắn, có thể cùng đối phương đối diện ngang hàng.

“Oa, oa, oa!”

Hoang nguyên tĩnh mịch trong phút chốc bị phá tan, từ bên trong liên tiếp phát ra những tiếng kêu chói tai cực kỳ khó nghe. Một đám quạ đen khổng lồ ầm ầm như những cây phệ hồn thụ bay ra, tiếng vỗ cánh sàn sạt chấn động cả góc trời.

Không ngờ bọn chúng đều bay ra từ những khô lâu, hiển nhiên đem đầu lâu trở thành sào huyệt riêng. Tình cảnh này quả thực khiến người ta da đầu tê dại, toàn thân lông tơ dựng đứng. Tất cả khoảng chừng mấy vạn con, tụ tập cùng một tựa mây đen che phủ đất trời.

.
Tất cả đều đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn Đế Thích Thiên.

“Oa!”

Đúng lúc này, một thanh âm cao vút, bén nhọn phá vỡ trời cao vang lên, tựa hồ như mang ý khiển trách. Đám Minh Nha kia nghe được, giật mình hoảng hốt, ở giữa không trung xoay vòng, thoáng cái cũng đều tự bay về trong những cây phệ hồn kia. Cơ hồ trong nhát mắt, phiến quạ đen khổng lồ liền tiêu tán, tiếng quạ kêu khó nghe cũng cùng lúc biến mất.

Mọi thứ giống hệt như ban đầu, như không có chuyện gì xảy ra, dị thường quỷ dị.

Đế Thích Thiên chậm rãi bước vào hoang nguyên.

“Lạch cạch!”

Không ít xương khô trên đất đã hủ hoá, bị giẫm lên liền đứt gãy. Vừa rồi hắn đã xác định rõ vị trí truyền đến âm thanh. Cho nên mắt hổ lộ ra tinh quang, trực tiếp hướng về quái thụ che trời mà tới. Tại thời điểm đó, một loại khí tức âm lãnh tựa hồ từ trên cây xộc tới, như hủ thực muốn ăn mòn thân thể hắn.

Đây chính là âm lãnh khí, có điều còn chưa tới được người hắn đã bị tử sắc quang diễm xua tan triệt để.

Bước từng bước thật chậm trên hoang nguyên toàn xương khô, cuối cùng Đế Thích Thiên cũng dừng lại trước phệ hồn thụ khổng lồ. Ngẩng đầu nhìn lên trên, mắt hổ nhanh chóng dừng lại ở con Minh Nha cực to lạnh lùng đứng ở ngọn cây, theo bản năng liền cảm giác được đây chính là kẻ mình cần tìm - Minh Nha Vương.

Mặc dù ngẩng đầu nhìn lên nhưng khí thế bách thú chi vương trên người hắn khiến cho Minh Nha Vương không hề dám khinh thị.

“Ngươi chính là kẻ lúc trước lột xác thành yêu thú?” Minh Nha Vương ánh mắt lạnh lùng đảo qua một vòng trên thân Đế Thích Thiên. Mặc dù là hỏi nhưng hoàn toàn là ngữ khí khẳng định.

" Không sai, chính là bổn vương” Đế Thích Thiên thản nhiên nói.

“Tìm ta có việc gì?” Minh Nha Vương không có hề có ý muốn suy nghĩ, trực tiếp mở miệng hỏi, thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ. Những chính nhờ vào sự lạnh lùng trời sinh mà giấu diếm được một tia hiếu kỳ trong giọng nói.

Đế Thích Thiên vừa nghe, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Thầm nghĩ, xem ra con yêu thú này tâm tư cũng không phức tạp cho lắm.

Cũng khó trách, yêu thú trước nay đều sinh hoạt trong rừng núi, cách biệt với thế tục nhân loại. Tuy trí tuệ so với người không thấp nhưng bản tính lại không giống nhân loại, lại càng không giống người tu tiên. Mỗi một câu, thường thường có thể hiểu ra rất nhiều ý tứ bất đồng. Ai biết được ở trong lời nói của hắn ẩn chứa bẫy rập gì?

Cho nên nói, bản tính của yêu thú vẫn giống như trước, vô cùng đơn giản.

Đế Thích Thiên cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng nói: “Không biết Nha Vương có biết bên ngoài đang tụ tập một lượng lớn tu tiên giả, ý định tràn vào Nam Man của chúng ta hay không?”

Trong lời nói, Đế Thích Thiên đã đưa mình đứng trên chiến tuyến của Nam Man. Mà trên thực tế, bản thân hắn cũng đã là một phần tử ở nơi này.

“Biết rõ” Minh Nha Vương liếc nhìn Đế Thích Thiên, giọng nói vẫn như trước vô cùng lạnh lùng. Trí tuệ của hắn cũng không phải ngu ngốc lắm, ở một khắc trước khi Đế Thích Thiên hỏi, hắn cũng suy đoán được đại khái mục đích của Đế Thích Thiên. Tuy nhiên vẫn như cũ không nhiều lời, chỉ dùng một chữ biểu đạt ngắn gọn, đơn giản, tuyệt đối không nói tới chữ thứ hai.

Dùng năng lực của Minh Nha Vương, khẳng định đã biết rõ tình thế hỗn loạn trong Nam Man. Tên này đến giờ lại chưa có hành động gì, xem ra muốn thuyết phục hắn còn phải phí một chút công phu.

Đế Thích Thiên âm thầm tự đánh giá .

-o0o-
Bình Luận (0)
Comment