Cách đây hai năm Duệ phi bị cấm túc trong Tây Cung không được đi đâu.
Lý Do An phi nương nương đổi cho Duệ phi hại mình.
Duệ phi khóc lóc kêu oan nói có bằng chứng chứng minh mình trong sạch.
Mà bên An Phi cũng có bằng chứng Duệ phi hại.
Hoàng Đế cầm hai bản chứng cứ đều xác thực không rõ là Duệ phi hại An phi hay An phi vu oan cho Duệ phi.
Nên hạ lệnh cấm cả hai người ở cung của mình không được ra ngoài.
Nhưng sau khi hết lệnh cấm hai vị phi tử lại tiếp tục đấu đá nhau đến bị thương.
Hoàng đế thấy quá phiền nên cấm túc lần nữa.
Chánh gây hại cho nhau.
Nhóm Du Hoặc thỉnh thoảng nghe báo cáo mà cảm thấy.
Ngày trước coi phim cung đấu chỉ ở trên phim.
Hôm nay được nghe tận tai.
Bọn thuộc hạ của Duệ Phi thấy nhóm Du Hoặc làm ăn quá phát triển nên viết thư cho Duệ phi.
Ai ngờ Duệ phi đang bị cấm túc.
Lá thư rơi vào tay Thánh Vương.
Thánh Vương cho người giả chữ Duệ Phi hồi âm lại:
Bổn cung đang bị Cấm túc rất khó nhận thư.
Các ngươi chứ lo cho Du gia.
Còn Du Hoặc để bổn cung hết cấm túc mới tính được.
Nhóm thuộc hạ đọc thư thấy vậy đành nghe theo.
Lần thứ hai viết thư Thánh Vương cũng lấy được.
Lá thư cũng viết là đang bị cấm túc.
Không tiện giải quyết truyện Du Hoặc.
Cứ để đấy.
Các ngươi cứ lo cho Du gia đi.
Du gia mạnh còn có bổn cung chống lưng thì Du Hoặc có thể làm gì.
Nhóm thuộc hạ nghi ngờ cho người đi dò hỏi thì mới biết Duệ phi đang bị cấm túc thật mà lần này là lần hai.
Nên nhóm thuộc hạ cầm thư và tin tưởng nên mặc kệ nhóm Du Hoặc làm ăn.
Ngoài ra cũng không viết thư cho Duệ phi trong khi Duệ phi còn cấm túc.
Còn Duệ phi trong kinh thấy nhóm thuộc hạ không đưa thư nghĩ là chuyện Du gia vẫn ổn nên mặc kệ.
Về nhàn Vương phi.
Thánh Vương cho người khiến ả ta bị phong hàn sau sinh.
Vẫn đang ở ngoại viện tĩnh dưỡng.
Còn thư Thánh Vương cũng chặn lấy rồi giả chữ gửi lại.
Cho nên mấy năm nay nhóm thuộc hạ toàn nhận tin giả.
Mà Nhàn Phi cũng nhận toàn tin giả.
Nhàn phi bí mật giúp Tả gia nên thuộc không thể cao tay bằng Duệ Phi được.
Nên sử lý rất dễ.
Còn Duệ phi trời phù hộ ả ta bị cấm túc lâu một tý.
Lam Hạ đã nói vậy với Du Hoặc.
Du Hoặc đang ngồi đọc sách nghe vậy bỏ sách xuống cười nói: Đệ cũng có lúc hài hước nhỉ.
Lam Hạ cười: Khéo cầu lại thành thì sao.
Ông trời thương phu phu chúng ta lắm đấy.
Du Hoặc nói: Ừ khéo lại thành thật.
Lam Hạ tựa vào lòng Du Hoặc cầm quyển sách lật xem nói.
Lại sắp thi Hội rồi.
Thời gian trôi qua nhanh quá.
Phu phu chúng ta tới đây đã gần mười năm rồi.
Du Hoặc ôm Lam Hạ từ phía sau nói nói: Mới tám năm.
Còn hai năm nữa mới mười.
Năm nay chúng ta mới 28 tuổi thôi.
Bằng ở hiện đại.
Quá trẻ còn gì.
Lam Hạ nghe vậy cười: Đúng là còn trẻ thật.
28 tuổi ở hiện đại nhiều người còn chưa có gì trong tay.
Chúng ta ở đây có cả một gia tài rồi.
Với lại tuổi ở Đại Lân sống khá thọ.
Ta với huynh sống đến 90 tuổi.
Vậy tính từ giờ đến 90 tuổi là còn đến 62 năm nữa.
Du Hoặc nghe nói: Đúng là còn dài thật.
Lam Hạ quay đầu qua dang tay ôm cổ Du Hoặc rồi hôn Du hoặc một cái nói:
Vậy cho nên phu phu chúng ta sẽ còn phải lao động vất vả nhiều năm nữa.
Du Hoặc ôm eo Lam Hạ nói: Không sao.
Còn được lao động cùng nhau là còn hạnh phúc.
Với lại ta còn muốn làm Hoàng thương đâu.
Lam Hạ nghe vậy cười nói: Đúng mục tiêu duy nhất là Hoàng Thương.
Con đường còn dài lắm.
Du Hoặc ôm Lam Hạ vô lòng gật đầu nói: Ừ.
Phu phu chúng ta cùng cố gắng.
Thoáng cái thi Hội đã tới.
Ba năm Thời Sầm đã trau dồi rất nhiều kiến thức.
Hai vị lão sư cũng dốc lòng chỉ bảo cho Thời Sầm.
Kỳ thi Hội ở Đại Lân là ở trên kinh thành.
Lần này Thời Sầm đi theoÀ có Du Hoặc, Lâm Hạ, Trác Nhạc, Lâm Phúc và Truy Bân đi cùng.
Thời yến và Lam nguyệt không đi cùng.
Lý do là Thời yến nghĩ lên kinh sẽ có kẻ nhận ra y.
Mặc dù bây giờ Thời Yến không sợ mấy kẻ đó nữa nhưng đề phòng bọn chúnh gây ảnh hưởng đến thời Sầm thi cử.
Đợi Thời Sầm và Thời Tự thi song rồi lộ diện cũng không lo.
Thời Sầm và Thời Tự có gương mặt giống mẫu thân nên không lo kẻ khác nhận ra.
Thứ hai là Đại Lân họ Thời rất rộng rãi nên chắc chắn không ai nghi ngờ.
Nhóm Du Hoặc suất phát sớm hơn một tuần để lên kinh cho Thời Sầm và Thời Tự và nhóm bạn của Thời Sầm nghỉ ngơi.
Thứ hai là cho quen với kinh thành.
Mấy người bạn Thời Sầm muốn đi cùng thời Sầm nên những gia đình kia cử hạ nhân đi theo cùng nhóm bạn Thời Sầm để chăm sóc công tử cho dễ.
Suất phát sau nửa tháng cuối cùng cũng tới kinh thành.
Nhóm Du Hoặc đã cho người làm đến đặt phòng từ trước rồi.
Là phòng hạng sang của một quán trọ có tiếng trong kinh.
Nên bây giờ đến là ở thôi.
Khi nhóm Lam Hạ bước vô quán tiểu nhị vội chạy ra chào hỏi: Các vị muốn thuê phòng hay ăn cơm
Du Hoặc đưa tay ra giơ cái thẻ bài hạng sang của quán.
Tiểu nhị thấy vậy vội vàng cháp tay nói: Hoá ra các vị đã đặt phòng rồi.
Là tiểu nhân không biết.
Mời các vị lên phòng.
Tiểu nhị niềm nở dẫn nhóm người Lam Hạ lên phòng.
Nhóm Lam hạ thuê tổng cộng mười phòng hạng sang.
Tiểu nhị nghe mà cười tươi như đón tết.
Nhiệt tình tiếp đãi.
Ngay cả quản sự cũng đến hỏi han.
Sau khi sắp sếp song thì nhóm Du Hoặc qua Cửu Đỉnh ăn cơm.
Ăn tại phòng riêng Cửu Đỉnh.
Do quán trọ và trường thi gần tứ Cửu Đỉnh nên nhóm Lam Hạ qua đây.
Khi nhóm Lam Hạ vô quán nhân viên trong quán đều phát hiện ra nhưng giả bộ không biết.
Có nhân viên còn chạy ra giả bộ chào hỏi.
Nhóm Du Hoặc đặt một phòng rồi đi lên.
Sau đó các món được dâng lên.
Ăn song thì cả nhóm ra về như chưa có chuyện gì.
Nhóm bạn của Thời Sầm cũng không thắc mắc bất cứ cái gì làm Du Hoặc có hảo cảm hơn.
Sau khi về quán trọ mọi người đi nghỉ ngơi.
Đi thuyền song đến ngồi xe ngựa vào kinh ai cũng mệt.
Cả nhóm nghỉ ngơi tới chiều thì nhóm Thời Sầm trong phòng học bài.
Nhóm Du Hoặc ghé qua Cửu Đỉnh xem xét.
Đến gần tối nhóm Du Hoặc đón nhóm Thời Sầm qua Cửu Đỉnh dùng bữa rồi về nghỉ ngơi.
Ngày mai khoẻ người muốn đi dao đâu thì đi.
Cả nhóm đồng ý..