Du Hoặc Thấy vậy hỏi: Thời Danh con làm sao vậy.
Thời Danh tức giận giơ thẳng tay chỉ thẳng mặt Bách Điền Thánh vị và Đức Hải nói: Thúc quân người phải làm chủ cho con và sư phụ.
Hai kẻ đó chửi con nói con chán sống muốn chết à.
Nói nhà họ có Bá gia Phủ chống lưng.
Con muốn chết họ cho chết kìa
Mọi người nghe Thời Danh gọi Du Hoặc như vậy thì trợn mắt không tin được.
Thời Danh gọi Du Hoặc là Thúc Quân.
Vậy có nghĩ Du Hoặc lấy Thúc Thục ruột của Thời Danh còn gì.
Vậy có nghĩa Thời Danh là cháu Hoàng Thương.
Du Hoặc cất tiếng lạnh nói: Có chuyện như vậy.
Nghe Du Hoặc hỏi mà mọi người im lặng.
Thánh Vị Chu Nhân nói: Đúng vậy.
Thánh Vị Bảo Hoà cũng nói: Ta làm
chứng hai kẻ này nói như vậy.
Thánh Vị Bách Điền không ngờ Thời Danh là cháu Hoàng Thương.
Phiền phức rồi.
Đức Hải thì càng không tin được.
Tên Thời Danh đấy cháu Hoàng Thương.
Du Hoặc cất một giọng sắc lạnh: Bá Gia Đức à.
Thánh Vị Chu Nhân nói: Phu nhân Bá gia Đức đưa tay qua giúp nhà mẹ đẻ.
Nên kẻ này cậy có Phu Nhân Bá Gia mới lớn tiếng chửi Thời Danh.
Du Hoặc nghe song nói: Vậy có nghĩa là cũng liên quan tới Bá Gia Đức.
Ta nghe nói Bá Gia đang kinh doanh một số mảng.
Nếu vậy gửi một phần quà đến Bá Gia.
A Nhị.
Một người đứng sau nhóm Du Hoặc nghe Du Hoặc gọi tên thì bước ra quỳ gối chắp tay: Chủ Nhân.
Du Hoặc đưa cho a Nhị một tấm Lệnh bài mô phỏng của lệnh bài Hoàng Thương gốc nói:
Lên hội Thương Gia báo lại.
Nói người nhà mẹ Phu Nhân Bá Gia Đức phủ đắc tội bản chủ.
Còn lấy Bá Gia ra đe doạ.
Nói với Hiệp Hội Thương Gia.
Bản Chủ muốn cắt giấy kinh doanh nhà Bá Gia.
A Nhị cầm Lệnh bài nói: Tuân mệnh.
Sau đó chạy đi.
Mọi người xung quanh hết hồn.
Đức Hải trợn Tròn Mắt sau đó hô to: Cái gì cắt kinh doanh.
Ngươi không được làm thế.
Thánh Vị Bách Điền nghe Đức Hải nói mà không tin được quát: Câm miệng.
Ai cho con nói thế với Hoàng Thương.
Đức Hải nghe sư phụ mắng định nói lại thì Thánh Vị Bách Điền nói: Nếu con không muốn nhà con xảy ra chuyện thì câm mồm.
Đức Hải nghe vậy mới sợ hãi.
Thánh Vị Bách Điền đứng lên chắp tay với Du Hoặc nói: Đức Hải không hiểu chuyện mong Hoàng Thương đừng trách.
Du Hoặc nói: Không Hiểu chuyện nên đắc tội bản Chủ.
Thánh Vị Bách Điền nghe vậy nhíu mày.
Nhưng ông ta không nói gì thêm.
Bởi vì Bây giờ Đức Hải đắc tội vị này sau này gia đình chắc chắn không yên.
Ông ta không thể bảo về hoài được.
Lúc trước nể mặt phu nhân Bá phủ ông ta mới nhận Đức Hải bên nhà mẹ Phu Nhân Làm đệ tử.
Nhưng bây giờ thì khác.
Bá Gia Đức Phủ có mạnh đến đâu cũng sẽ không đưa tay giúp người bên mẹ đẻ nhà Phu Nhân để đắc tội với một Hoàng Thương đâu.
Du Hoặc thấy Thánh Vị Bách Điền im lặng thì hài lòng nói: Được rồi.
Các vị tổ chức thi đi thôi.
Hội Trưởng nghe thế vội đứng lên tuyên bố thi đấu để làm dịu không khí đang căng thẳng này.
Sau đó Hội thi Bình Thực Sư diễn ra suôn sẻ.
Nhóm Du Hoặc đi về còn mời hai vị Thánh Vị Chu Nhân Và Bảo Hoà có rảnh ghé phủ chơi.
Hai Vị Thánh Vị đồng ý.
Sau cuộc thi Bình Thực Sư.
Ai cũng biết đệ tử của Thánh Vị Chu Nhân là cháu Hoàng Thương.
Và Bá Gia Đức Phủ đắc tội Ngũ Hoàng Thương.
Tại Phủ Bá Gia Đức.
Bá Hầu đang ngồi tức giận.
Phu Nhân ông ta đang khóc lóc kế bên
Ông ta thấy Phiền quá quát: Nàng nhìn xem bên nhà nàng đã làm ra chuyện gì.
Gây sự với ai không gây lại đi gây với Hoàng Thương.
Có bị vấn đề gì không hả.Ngay cả con nít nó cũng biết Hoàng Thương không thể đụng vào.
Một nhà kinh thương tầm trung như nhà nàng lại giám đắc tội Hoàng Thương.
Chán sống rồi phải không.
Bá Phu Nhân nghe vậy càng khóc nói: Thiếp làm sao mà biết nhà mình lại gậy ra chuyện lớn vậy chứ.
Bây giờ phải làm sao đây.
Bá phủ Hoàng Thương còn cho tiệm Bá Phủ ngừng kinh doanh được.
Vậy bên nhà thiếp có phải là hết thật rồi không.
Bá Gia ông phải nghĩ cách.
Nhà thiếp kinh doanh cũng tầm trung chứ không phải nhỏ gì.
Một năm thu bao nhiêu bạc ông biết mà.
Giờ mà xảy ra chuyện là xong luôn.
Bá Gia Đức đứng dậy chắp tay sau lưng đi lại suy nghĩ nói: Để Ta lên tham kiến Bạch Viễn Hầu.
Cầu giúp đỡ.
Bá Phu Nhân nghe vậy nói: Được.
Ta chuẩn bị đồ cho ông.
Sau đó Bá Gia Đức đi xe ngựa lên tham kiến Bạch Viễn Hầu.
Bạch Viễn Hầu đang ở nhà nghe hạ nhân báo Bá Gia Đức đến cầu kiến thì thấy lạ.
Bạch Viễn Hầu đi ra thấy Bá Gia Đức đang ở đấy đợi.
Bạch Viễn Hầu ngồi vào ghế.
Bá Gia Đức cúi đầu chắp tay nói:Tham kiến hầu gia
Bạch viễn Hầu cầm ly trà lên uống rồi nói: Ngồi xuống đi.
Hôm nay Bá Gia ông lên đây là có chuyện gì.
Bá Gia Đức chắp tay kể lại sự tình rồi xin Bạch Viễn Hầu giúp đỡ.
Bạch Viễn Hầu nghe song đưa mắt nhìn Bá Gia Đức nói: Ông biết địa vị Hoàng Thương ở Đại Lân ta cao thế nào không.
Bá Gia Đức nói: Hạ quan biết.
Nên mới đến Xin Bạch Hầu giúp đỡ.
Ân tình này Bá Gia sẽ không quên.
Bạch Viễn Hầu nói: Ngũ Hoàng Thương không phải bình thường.
Đừng nói đến danh Hoàng Thương đã có địa vị sẵn.
Hoàng Đế Bệ Hạ còn viết tặng chữ vàng cho.
Ông hiểu là gì không.
Là Bệ Hạ rất coi trọng Ngũ Hoàng Thương.
Ông là Bá là cháu đời thứ ba Hoàng tộc.
Dù đã là đời thứ ba.
Nhưng kiến thức cơ bản về chế độ, phẩm cấp, địa vị ở Đại Lân ông phải rõ nhất chứ.
Đại Lân ta Từ Thời Thái Tổ đã coi trọng Hoàng Thương.
Đại Lân phát triển thịnh vượng như hôm nay cũng nhờ một phần Hoàng Thương.
Ông là Bá Gia không tỏ ra uy thế lại đi dung túng Phu Nhân.
Để cô ta bao che chống đỡ nhà mẹ đẻ.
Bây giờ gây hoạ sang Bá Phủ.
Ông có thấy mất mặt không.
Bá Gia Đức bị chửi mà chỉ biết cúi đầu.
Bạch viễn Hầu nói: Ông lui xuống đi.
Ta xẽ giúp ông lần này.
Nhưng cũng là lần cuối.
Bá Gia Đức vội chắp tay tạ ơn rồi cáo từ về.
Bạch Viễn Hầu ngồi nhăn mặt thở dài.
Ông đúng là chưa thấy ai như Bá Gia Đức.
Trong mười người đảm nhận chức vị Bá Gia.
Ai cũng đĩnh đạc, làm việc đâu ra đó.
Chỉ có Bá Gia Đức là như vậy.
Bạch viễn Hầu nói: Tam Ân.
Chuẩn bị quà và xe ngựa.
Ta ghé phủ Du Ngũ Hoàng Thương.
Tam An quản gia nói vâng dạ rồi đi chuẩn bị..