Để bắt đầu kinh doanh.
Du Hoặc cùng Lam Hạ đã ngồi bàn nhau kỹ về việc này.
Đại Lân quốc kinh thương phát triển.
Muốn buôn bán gì cũng được, nhưng để nổi trội thì phải làm gì đó độc lạ.
Mà kinh doanh muốn tiến nhanh phải có chỗ dựa.
Du Hoặc và Lam Hạ suy nghĩ suốt một tuần cuối cùng cũng ra: Diễn kịch cứu người.
Cứu người có quyền thế.
Hay đi một mình để bọn hắn dễ hành động.
Vì thế Du Hoặc và Lam Hạ đến tìm Hàn Á hỏi thăm tình hình.
Hai người Du Hoặc đến nhà Hàn Á.
Du Hoặc gõ cửa kêu: Hàn Á huynh, huynh có nhà không.
Hàn Á nghe tiếng Du Hoặc chạy ra mở cửa.
Hàn Á: Du Hoặc đệ, Lam Hạ đệ.
Hai đệ kiếm ta có gì không.
Mau vào nhà ngồi.
Lam Hạ nói: Bọn ta qua hỏi huynh ít chuyện ấy mà.
Cả bọn ngồi xuống bàn, Hàn Á rót nước cho hai người Du Hoặc.
Hàn Á hỏi: Các đệ có gì hỏi à.
Du Hoặc cầm ly nước trà lạnh vừa uống vừa nói.
Ta muốn hỏi huynh trên trấn huynh biết nhà quyền thế nào có công tử hay ra ngoài một mình dễ tiếp cận không.
Hàn Á nghe song thì nhìn Du Hoặc một hồi.
Hàn Á nói:
Nếu người như đệ nói thì có 1 người đấy.
Con trai Hâm gia.
Hâm gia làm kinh thương nhưng con gái của Hâm lão gia là Hâm Gia Sương lấy con trai thứ hai của Ngự Sử Đại Phu trong chiều.
Nên địa vị Hâm gia rất cao.
Về người hai đệ cần tìm thì chính là Hâm Hạo.
Hâm Hạo là con út đại phu nhân vợ cả Hâm đại lão gia.
Hắn rất có địa vị và rất giỏi.
Giỏi cả văn lẫn võ.
Có điều hắn không hay dao du tiệc tùng hay rượu chè với mấy đám con nhà quý tộc.
Vì hắn đam mê võ gia và thích thú rừng quý như hổ, cáo.Mà đám con quý tộc kia thì nhát chết.
Nên hắn hay một mình vô rừng săn thú quý.
Du Hoặc cùng Lam Hạ nghe tới đây thì mở cờ trong bụng.
Đúng người cần tìm.
Chỉ có điều người này có võ.
Muốn dàn cảnh cứu khó đây.
Bọn họ phải tính toán lại mới được.
Du Hoặc cùng Lam Hạ cảm ơn Hàn Á.
Bọn họ chẳng nói nguyên nhân vì sao hỏi người như vậy mà Hàn Á cũng chẳng hỏi bọn họ tìm người thế làm gì.
Nên Du Hoặc lại càng ấn tượng với Hàn Á hơn.
Tạm biệt Hàn Á bọn họ ra về.
Tiễn hai người Du Hoặc và Lam Hạ về song.
Hàn Á đứng suy nghĩ gì đấy.
Hàn Á đóng cổng đi về phía nhà đám Truy Bân.
Hàn Á qua nhà Truy Bân đợi đám Trác Nhạc, Lâm Phúc, Triệu Huy qua hết rồi kể chuyện Du Hoặc vừa rồi.
Triệu Huy nói: Chẳng lẽ Du Hoặc nhớ ra gì à.
Lâm Phúc: Cũng có thể là nhớ một số chi tiết nhỏ.
Trác Nhạc: Chúng ta nên nói chuyện của Du Hoặc.
Để lâu chuyện cần làm càng lâu thành.
Truy Bân: Nói đi.
Trước sau gì Du Hoặc cũng phải biết.
Thế là cả bọn quyết hẹn Du Hoặc vào một ngày rảnh tại nhà Hàn Á.
Khi Du Hoặc gặp đám Hàn Á về.
Du Hoặc trầm Ngâm rất lâu.
Hắn không ngờ mình lại có thân phận như thế.
Hắn quyết định nói với Lam Hạ.
Du Hoặc nói: Lam Hạ hôm qua đám Hàn Á hẹn huynh qua nói một chuyện.
Lam Hạ nhìn y hỏi: Chuyện gì thế.
Du Hoặc nhìn Lam Hạ trả lời:
Thật ra lúc trước đi lính năm năm bọn huynh có cứu một người.
Là Ngũ hoàng tử Vực quốc tên của Vực Cảnh.
Vực Cảnh lúc ấy mới có 9 tuổi.
Hắn bị phi tử trong cung Vực quốc mưu kế bắt rồi giết khi Vực Cảnh cải trang cùng đám nô tài đi dự lễ hội lớn của Vực quốc.
Nhưng Vực Cảnh chạy thoát được vì hộ vệ bên cạnh Vực Cảnh hi sinh mạng bảo vệ cho hắn.
Hắn chui vào trong xe hàng của đoàn dân buôn hàng hoá giữa Vực quốc và Đại Lân quốc.
Đoàn xe hàng từ Vực Quốc đi về Đại Lân đem hắn đi theo luôn.
Khi tới thành Hàm An của Đại Lân quốc Vực Cảnh lén chạy xuống đi kiếm đồ ăn.
Rồi mất dấu đoàn xe buôn.
Hắn cứ lang thang như vậy.
Bọn huynh ra quân sau ba năm đánh giặc lúc đi về đã gặp Vực Cảnh đói gần chết bên trong căn nhà hoang.
Bọn huynh cứu hắn.
Hắn sống sót nên cứ bám theo tụi huynh.
Hỏi gì Hắn chẳng nói.
Mà tụi huynh cũng khó mà bỏ mặc một đứa nhỏ được.
Nên đưa nó theo.
Định đem về thôn rồi tính.
Chả ngờ khi bọn huynh đi tới nơi gần thành Hàm Hồng thì một đám người chặn lại.
Lúc đầu tưởng kẻ thù định đánh nhau thì Vực Cảnh hô to Lam thiếu vệ là ta.
Cuối cùng hoá ra đám người đó là của anh trai ruột Vực Cảnh - Vực Thâm.
Sau đó vì bọn huynh đã gặp được Vực Thâm.
Vực Thâm nói vì bọn huynh cứu mạng Vực Cảnh nên đã cho bọn huynh một lá thư tiến cử.
Bọn huynh tìm cách gặp được Thánh Vương người em trai thứ Tư của hoàng đế trong chiều Đại Lân, gặp được thì đọc một câu thơ.
Khi Thánh Vương nghe được chắc chắn gặp bọn huynh.
Gặp được thì dâng phong thư cho Thánh Vương.
Nhị hoàng Tử Vực Thâm nói là hắn và Thánh Vương từng có giao hảo vào năm trước khi Đại Lân quốc và Vực quốc hợp tác Kinh thương.
Hai người kết bằng hữu.
Nhị Hoàng tử Vực Thâm còn giải thích:
Chuyện này hắn bảo bọn huynh tìm cách để gặp Thánh Vương mà không phải lấy danh nghĩa hắn gặp thẳng Thánh Vương là vì các hoàng tử giữa các nước kiêng kị thân nhau.
Sợ bị nghi ngờ cấu kết tạo phản.
Bọn huynh tin Vực Thâm vì lá thư bọn huynh cũng được xem.
Rõ là thư tiến cử.
Nhưng khi Thánh Vương cầm lá thư đọc qua.
Thì vội vàng đi mất.
Chỉ biết bọn huynh được phân ở phủ ngoại ô của Thánh Vương.
Bọn huynh cứ ở khoảng một tuần thì một tin tức trong cung truyền đi:
Lục Vương Gia tạo phản.
Người lập công là Thánh Vương..