Cả nhóm Du Hoặc không nói gì đưa mắt nhìn Trác Nhạc.
Trác Nhạc nói: Mấy huynh muốn nói gì nói đi.
Lâm Phúc nói: Xin hỏi Tứ Hoàng Quân phi.
Người sẽ gả qua đó rời xa chúng thần.
Trác Nhạc nói: Không.
Thành Thân bên Vực Quốc song bản Quân sẽ về lại đây làm Hoàng Thương.
Triệu Huy nói: Tứ Hoàng Quân phi.
Người có thể nói rõ hơn không.
Trác Nhạc nói: Vực Cẩm giả bị trúng độc.
Thái y coi cho nói khó sống nổi qua năm nay.
Hoàng Đế Vực quốc đau lòng.
Vu giám của Vực quốc nói mơ thấy có người báo mộng: Nói Vực cầm có công lớn với Vực quốc nên người này thấy Vực cầm chết sớm quá đáng tiếc nên đưa ra một ý cứu Vục Cầm.
Nếu Vực Cầm lấy người có họ Trác lúc Vực Cầm đi xa xứ gặp và qua nhà người họ Trác ở bệnh tình sẽ đỡ do gặp được cơ duyên chữa trị.
Các quan lúc trước đi cùng Vực Cẩm qua Đại Lân nghe vậy vội kể Hoàng Đế nghe việc Vực Cầm gặp ta.
Hoàng Đế nghe song gửi thư qua Đại Lân.
Du Hoặc hỏi: Đây là kế của đệ.
Trác Nhạc nói: Không là kế của Vực Cẩm.
Lam Hạ hỏi: Huynh và Tứ Hoàng Tử từ bao giờ thành đôi thế.
Trác Nhạc nói: Ta đâu biết.
Truy Bân nghe hỏi: Không biết.
Trác Nhạc nói: Thôi mọi người đừng lo.
Ý trời.
Cứ theo thôi.
Nhóm Du Hoặc nhìn nhau không biết nói gì cho đúng.
Ngày mười hôn sự của Trác Nhạc diễn ra.
Hoàng Đế và Thái Hậu ngự giá tới tận phủ Trác gia để chờ Đoàn đón dâu Vực Quốc.
Văn võ bá quan cũng không thiếu.
Hôn sự của Trác Nhạc rất lớn.
Phía bên Vực Quốc cho đoàn đón dâu không thua kém ngày Tứ Công chúa gả đi.
Do Tứ Hoàng Tử giả bị trúng độc.
Nên hôm đón dâu.
Sức khoẻ yếu.
Sắc mặt trắng bệch.
Khiễn văn võ bá quan tưởng nhìn lộn người.
Lúc gả Tứ công chúa đi vị Hoàng Tử này đâu có như vậy.
Hôn sự diễn ra suôn sẻ.
Bệ Hạ và bá quan cũng đưa Trác Nhạc ra tới ngoài thành
Hôn sự này rất tốt với Đại Lân.
Tình giao hảo giữa hai nước càng tốt đẹp.
Nên Hoàng Đế cũng rất coi trọng
Trác Nhạc gả qua Vực quốc.
Một tháng sau y đã có mặt ở Đại Lân rồi.
Vào Tham kiến Bệ Hạ nói nguyên do là đưa Tứ Hoàng Tử về đây dưỡng bệnh.
Hoàng Đế nghe song còn cử Thái Y viện qua xem bệnh cho Tứ Hoàng Tử.
Từ đây Trác gia có một vị con rể là Hoàng Tử ở.
Trác Nhạc kiếm một thủ hạ giả thầy lang.
Sau đó đem về phủ.
Trác Nhạc nói gặp do duyên nên mang về coi thử bệnh cho Tứ Hoàng Tử.
Thuộc hạ này diễn rất đạt.
Tỏ vẻ mình cao thâm.
Khiến ai cũng tin.
Một tháng sau Tứ Hoàng Tử phun ra một ngụm máu đen.
Sau đó sắc mặt tốt hơn.
Sức khoẻ tốt hơn.
Đi lại vận động tốt hơn.
Vị công công đi theo vui mừng gửi thư về Vực quốc.
Trác Nhạc cũng giả bộ ban thưởng cho thuộc hạ giả thầy lang này.
Trác Nhạc tiếp tục công việc của mình.
Còn Tứ Hoàng tử thì giả bộ ở phủ chữa bệnh.
Thật ra vị này toàn lén ra ngoài đi gặp Trác Nhạc lúc Y ở Cửu Đỉnh.
Tứ Hoàng Tử Vực quốc ở Đại Lân Ăn tốt, ngủ tốt.
Sau ba tháng đã ra ngoài đi cùng Trác Nhạc khắp nơi.
Nhóm Hàn Á cũng gặp thường xuyên.
Ngay cả Nhị Hoàng Tử còn thỉnh thoảng ngồi ăn Chung bàn với Tứ Hoàng Tử Vực quốc.
Hoàng Đế cũng thấy rõ.
Nhị Hoàng Tử ngày càng thân với Ngũ Hoàng Thương và Tứ Hoàng Tử Vực quốc.
Nên đã xem trọng Nhị Hoàng Tử và để ý Nhị Hoàng Tử hơn.
Càng để ý Hoàng Đế càng cảm thấy Nhị Hoàng tử rất tốt.
Từ tác phong, cách làm việc.
Cho nên Bệ Hạ thỉnh thoảng bí mật giao việc cho Nhị Hoàng Tử làm.
Nhị Hoàng Tử làm đến thập phần hoàn hảo.
Nhị Hoàng Tử biết Phụ Hoàng đang thử năng lực của mình nên ra sức làm.
Hoàng Đế càng ngày càng hài lòng với Nhị Hoàng Tử.
Khi những người khác còn không biết Bệ Hạ coi trọng Nhị Hoàng Tử.
Thì Nhị Hoàng Tử đã có một vị trí nhất định trong lòng Bệ Hạ rồi.
Hôm nay Nhị Hòang Tử ngồi ăn cơm cùng Tứ Hoàng Tử Vực quốc ở Cửu Đỉnh.
Nhị Hoàng Tử hỏi: Ngươi mà khỏi bệnh sẽ về lại Vực quốc à.
Tứ Hoàng Tử Vực quốc trả lời: Không ta ở đây thoải mái.
Không về.
Nhị Hoàng Tử hỏi: Phụ Hoàng ngươi bắt về thì sao.
Tứ Hoàng Tử nói: Không đâu.
Có nhiều kẻ ở Vực quốc không muốn ta về lắm.
Sẽ tìm cách để ta ở lại đây.
Cho nên ta chẳng việc gì phải lo cả.
Nhị Hoàng Tử gật đầu nói: Trác Nhạc không chịu ở Vực quốc đâu.
Ngươi tính cho kỹ.
Tứ Hoàng Tử nói: Ta còn chẳng thích chứ đừng nói đệ ấy.
Ở bên đấy., ta vốn không muốn tranh ngai vị nhưng Mẫu phi và bên gia tộc cứ thúc ta.
Lần này ta bệnh sắp chết mới biết thương ta một chút.
Ta mà đã qua đây muốn ta về.
Hơi khó.
Chưa kể Trác Nhạc về bên đó không thoải mái.
Cho nên không về.
Nhị Hoàng Tử hỏi: Ngươi có bao nhiêu huynh đệ.
Tứ Hoàng Tử nói: Hai mấy người.
Nhiều quá ta còn chẳng nhớ hết.
Hên là ta còn có một đệ đệ kém ta ba tuổi.
Rất hợp tính mẫu phi.
Lúc trước vì có ta nên Mẫu phi đặt hi vọng vào ta quá nhiều.
Bây giờ ta qua bên này.
Mẫu phi chuyển qua đệ ấy.
Mà đệ ấy cũng có tham vọng rất lớn nên hợp ý Mẫu phi.
Nhị Hoàng Tử nói: Vậy cũng tốt.
Có đệ đệ, ngươi khỏi bị áp lực.
Từ giờ cứ sống thoải mái ở đây
Tứ Hoàng Tử gật đầu.
Đúng như dự đoán của Tứ Hoàng Tử Vực Cẩm.
Có nhiều kẻ không muốn y về.
Đã bày mưu kế.
Hôm nay y nhận được thư Phụ Hoàng nhắn y cứ ở đây dưỡng thương cho tốt.
Không cần về Vực quốc vội.
Sức khoẻ là quan trọng nhất.
Tứ Hoàng Tử thầm nói trong lòng: Cảm tạ các ngươi đã tìm cách cho ta ở lại đây.
Sau này cứ vậy mà phát huy.
Trác Nhạc khi biết tin cười nói: Mấy kẻ đó mà biết huynh mừng như vậy chúng sẽ không tin được.
Tưởng huynh giả bộ.
Vực Cẩm nói: Hy vọng chúng khiến ta ở đây lâu vào.
Trác Nhạc cười nói: Yên tâm đi huyng còn ở đây dài.
Không có huynh chũng đỡ một đối thủ.
Sẽ không đê huynh về dễ dàng như vậy đâu.
Vực Cẩm nghe song gật đầu..