Quân Anh tướng quân cầm tách trà lên uống rồi nói:
Nhìn thấy con như ngày hôm nay Bá rất tự hào.
Nếu nói trong Quân Vệ Phụ ai giỏi nhất ta sẽ khẳng định là con.
Tuy trong nhà ta nhân tài không ít.
Nhưng cuộc sống đủ đầy lại cõ sẵn Quân Vệ Phủ chống lưng.
Nên mới nổi danh
Còn con hai bàn tay trắng lên thành Hoàng Thương.
Giỏi rất giỏi.
Du Hoặc nói: Đạ tạ bá.
Con được như ngày hôm nay một phần gặp được Lam Hạ và nhóm Hàn Á Huynh.
Sự nghiệp hôm nay có được là mọi người cùng cố gắng sướng khổ có nhau.
Nắm tay nhau đi lên.
Cho nên kiếp này gặp được Lam Hạ gặp được nhóm Hàn Á huynh là may mắn của con.
Quân tướng quân gật đầu nói: Đúng.
Trên dời này mà có nhóm bằng hũu vào sinh ra tử như vậy còn gì quý bằng.
Bậy giờ cả nhóm con đều thành danh.
Đấy là thành quả cùng nhau cố gắng.
Bá mẫu cười nói: Lúc cho người tìm và điều tra cái chết của muội muội.
Mọi người khi biết có con.
Sợ con chịu khổ nên cho điều tra xem con ở đâu để rước về Quân Vệ Phủ.
Ai ngờ người ta báo về nói con đã là Hoàng Thương rồi.
Còn nói con lấy một Hoàng Thương.
Gia thế bên nhà phu quân rất có danh tiếng là thông gia với triều đình.
Lúc bọn ta nghe còn tưởng người báo cáo điều tra còn tưởng lộn người nữa cơ.
Cả nhà ngồi cười.
Bá mẫu nói: Khi sác minh lại một lần ai cũng rất vui.
Ta nói con nghe.
Mấy đứa nhỏ trong nhà chúng ta từ khi biết về con.
Đi đâu cũng khoe.
Khéo bây giờ cả Thành đều biết rồi.
Du Hoặc nói: Không đến thế chứ ạ.
Quân Tướng quân nói: Trong nhà ta toàn theo quan đội.
Có ai như con đâu.
Bá mẫu nói: Đúng.
Mấy đứa nhỏ trong nhà nói.
Người giàu nhất Quân Vệ Phủ bây giờ là con.
Quân Canh còn nói: Bạc trong tay con mua cả thành Bình Tây khéo còn dư.
Cả nhà lại ngồi cười.
Lam Hạ nói: Mấy Huynh đệ trong hà thật vui tính.
Quan tướng quân nói: Vui vậy thôi chửca chiến trường là không bỏ sót kẻ địch nào.
Thời Yến nói: Hồi nhỏ Phụ Thân con hay kể về Quân Vệ Phủ.
Líc ấy con ngưỡng mộ Quân Hùng lão tướng lắm.
Còn còn nghĩ sau này cố gắng học võ giỏi như Phụ Thân thì may ra mới được gặp Quân Hùng lão tướng.
Đánh tiếc.
Quan Tướng quan nghe vậy thở dài:
Khi ấy ta nghe Thời gia tạo phản mà không tin được.
Nhưng bằng chúng đầy đủ.
Mà Hoàng Đế cũ đề phòng gia tộc ta quá nên chúng ta không thể làm gì được.
Thời Yến nói: Không sao đâu Bá.
Lúc ấy Quân Vệ Phủ ở thành Tây.
Phụ thân ở Thành Bắc.
Muốn giúp cũng không được.
Đã mang danh tạo phản thì chỉ có đường chết.
Bá mẫu nghe mà cũng bùi ngùi nói: Thật may nhà con được gải oan.
Bây giờ trong phủ con bây giờ có con cháu hết rồi.
Đó là phúc Thời Gia phù hộ cho nhà con.
Hãy quý trọng nó.
Sống thật tốt.
Gây dụng lại Thời Gia
Thời Yến nói: Đa Tạ Bá Mẫu.
Cả nhà đng nói thì Tô công công hô: Công chúa đến.
Tam công chúa đi vô phòng khách.
Ma ma bế theo tiểu thế tử.
Quân Túong quân và Bá mẫu định đứng lên tham kiến thì Tam Công chúa đã nói: Tướng quân không cần tham kiến.
Mau ngồi đi.
Quân Tướng quan và Bá mẫu ngồi xuống.
Lam Nguyệt đi lên bế tiểu thế tử.
Tiểu thế tử qua mấy tháng đã đầy đặn trắng trẻo rất xinh.
Ai nhìn cũng thích.
Bá Mẫu khen: Thế tử dễ thương quá.
Nhìn rất phúc phần
Tam Công chúa cười nói: Phu Nhân không biết chứ Tính cách giống y Thời Sầm huynh.
Bá Mẫu nói: Phò mã tài hoa như vậy.
Giống phò mã rất tốt.
Lam Nguyệt thấy Bá mẫu nhìn chăm chú Thế tử nói: Bá mẫu bế đi.
Thời Ly không ngại ai đâu.
Bá mẫu cười nói: Được.
Ta bế thế tử một chút.
Bá mẫu ôm Thế tử thích không buông tay nói: Thế tử ngoan quá.
Thế tử chăm chú nhìn Bá mẫu song phát tiếng ê a.
Cả nhà cười nói: Thế tử thích Bá Mẫu đấy.
Bá mẫu càng cười tươi.
Quan tướng quân nói: Trong nhà có trẻ nhỏ.cả năm vui vẻ.
Không lo buồn.
Du Hoặc nói: Đại bá nói đúng.
Từ ngày có Thời Nhi.
Trong phủ con lúc nào cũng vui.
Đang nói chuyện thì Thời Sầm Về
Thấy Thời Sầm.Nô tỳ và ngươif Hầu quỳ gối nói: Tham kiến Phò mã.
Thời Sầm nói: Đứng lên cả đi.
Thời Sầm đi vào phòng khách.
Quân tướng quân thấy Thời Sầm cũng định tham kiến thì Thời Sầm vội đỡ nói: Bá Phụ đừng làm thế.
Người mau ngồi.
Quân tướng quân ngồi xuống nhìn Thời Sầm khen: Phò mã đúng như lời đồn.
Anh tuấn kiệt suất.
Bá mẫu cũng khen: Đúng vậy.
Rất Anh tuấn.
Thời Sầm nói: Bá Phụ và Bá mẫu cứ gọi con là Thời nhi là được.
Thời Yến nói: Đúng Đại Bá với Bá Mẫu cứ gọi vậy.
Thời Sầm cũng là con cháu trong nhà.
Bá mẫu cười nói: Được.
Cả nhà ngồi nói chuyện một lúc thì ăn trưa.
Nương tử Thời Tự mới sinh nên không thể ra ngoài ăn cơm cùng.
Bá mẫu nói: Món ăn rất ngon.
Cửu Đỉnh rất nổi tiếng.
Lúc ta và Đại Bá con đi lên kinh thành toàn ăn Cửu Đỉnh
Quân tướng quân nói: Nếu có thể mấy đứa nhất định phải mở ở Tây Bình Thành.
Ta đảm báo sẽ rất đông.
Du Hoặc nói: Để con tính.
Quân tướng quân gật đầu.
Cả nhà ăn cơm song thì nói chuyện tiếp.
Bá mẫu kể rất nhiều về Quân Vệ Phủ cho Du Hoặc và Lam Hạ nghe
Bên Quân Vệ Phủ của Quân Sơn lão tướng cũng kể nốt.
Tam Công chúa nói: Không ngờ lại như vậy.
Lão Tướng Quân Sơn cũng thật là.
Con mình làm điều xấu không cho điều tra cho rõ..
Lại đi nghi bên Lão Tướng Quân Hùng Làm đổ oan.
Lam Nguyệt gật đầu.
Quân tướng quân nói: Bây giờ ở Tây Bình thành chia làm hai thế lực.
Bên nhà ta và bên Kia.
Thành Tây Bình rất lớn.
Đường biên giới giáp Mã Quốc vad Lưu Tộc rất dài nên phân ra hai bên cai quản cũng được.
Miễn kỳ tận lực với Đại Lân.
Bá Mẫu nói: Tóm lại nói cho dễ hiểu
Phủ ta gọi Tây An Vệ Phủ.
Phủ bên Kia gọi Tây Mân Vệ phủ.
Ở chiến trường cũng thế.
Có hai nhóm quân.
Tây An Bình và Tây Mân Bình.
Du Hoặc nói: Bệ Hạ không nói gì về Việc vệ phủ chia làm hai sao.
Quân tướng quân nói: Là Bệ Hạ đồng ý cho phân làm hai khu.
Sau đó ra ý chỉ: Mỗi bên đảm nhiệm tốt phần bên mình.
Ai làm không tốt thì trách tội bên đó.
Nên bao lâu nay hai bên đều làm tốt trách nhiệm.
Biên ải vẫn an toàn.
Mã quốc và Lưu tộc đâu dám làm gì.
Vì cả hai bên đều mạnh và có nhiều tướng giỏi trấn ải..