Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc

Chương 28

Căn phòng bệnh bỗng chốc biến thành nơi tra hỏi. Viễn Minh nhìn Dịch Long Huấn hỏi.


" Thật không ?"


Dịch Long Huấn không nói gì, chỉ nhìn lại hai người bọn họ.


Cố Phi nước mắt rưng rưng như thể gả con cho người khác, đớn đau hỏi.


" Làm rồi hả ?"


" Ừm!"


Dịch Long Huấn không trả lời nhiều, chỉ một tiếng ừm đã thẳng thắn thừa nhận tất cả. Cố Phi nghe như tim mình vỡ vụn, anh nói.


" Con trai tôi ngu ngốc bé bỏng như vậy, lấy anh về làm chồng... Anh đừng đánh thằng bé nhé. Con tôi nhỏ dại non người..."


" Này, cậu khùng hả? Nói chuyện bớt ngu ngốc chút đi! Tình mẫu tử ngấm sâu vào rồi sao ?"


Viễn Minh ghét bỏ đánh lên đầu Cố Phi, nhắc nhở anh đừng làm quá. Đoạn, y quay sang hỏi Long Huấn.


" Là qua đường hay dài lâu?"


" Là thật lòng !"


Dịch Long Huấn chắc chắn khẳng định, chẳng biết hà cớ gì mà hắn lại thay đổi thành một con người khác nhanh như vậy. Nhưng mà thật sự nếu như Long Huấn nói thật lòng thì chính là nghiêm túc, mà đã là nghiêm túc thì có thể yên tâm.


Viễn Minh không nén nổi tò mò hỏi thêm.


" Rốt cuộc trong tuần vừa rồi một người xảy ra chuyện gì ? Làm thế nào mà thay đổi thái độ như vậy? Có thể nói cho tôi nghe hay không ?"


Dịch Long Huấn nhìn xuống Tiểu Mao Mao đang ở trong lòng mình nghịch ngợm, sau đó cậu còn ngẩng mặt lên nhìn hắn. Miệng chu ra đòi hôn, Dịch Long Huấn dùng môi mình mổ lên môi cậu một cái. Yêu thương nói.


" Ngoan ngồi ngay ngắn vào, anh nói chuyện với mọi người một chút"


Tiểu Mao Mao bị Dịch Long Huấn nhắc nhở có chút không vui, nhưng cậu nhóc thích anh lắm cho nên cũng rất nghe lời. Ngồi trong lòng Dịch Long Huấn, Tiểu Mao Mao không làm gì nữa. Chỉ ngồi im cảm nhận hơi ấm của hắn.


Cố Phi vẫn không ngăn nổi tính tò mò của mình. Anh hỏi.


" Cuối cùng là chuyện gì? Anh thật sự không muốn nói chúng tôi biết sao ?"


Dịch Long Huấn vẫn không chịu nói gì, ánh mắt sững lại nhớ về chuyện xảy ra một tuần trước.


Một tuần trước, có vài bang hội muốn ngỏ lời hợp tác với Dịch Long Huấn, nhưng hiện tại hắn vẫn không tiện ra ngoài cho nên hầu như tất cả các thuộc hạ đều đi thay hắn. Vì thế, căn phòng trở nên vắng lặng. Chỉ còn mỗi một mình nhóc con Mao Mao suốt ngày qua làm loạn.


Nhưng mà thôi cũng không sao, hắn vốn dĩ cũng không ghét bỏ nhóc con này. Thậm chí còn có chút mong chờ chẳng hề có cảm giác cô đơn chút nào.


Mỗi ngày đều làm việc, sau đó cùng cậu nói chuyện. Không có thuộc hạ, hắn vẫn vui vẻ sống khỏe như ngày nào.


Nhưng thằng nhóc ở chơi trong phòng hắn được hai ngày thì hắn cảm thấy bản thân có điều gì đó thay đổi.


Mỗi lần nhìn Tiểu Mao Mao, Dịch Long Huấn cảm thấy thân dưới của mình trổi dậy. Nhìn môi cậu hắn cũng muốn hôn, mỗi lần Tiểu Mao Mao tắm ở phòng mình...hắn đều chú ý đến đầu vú bé nhỏ hồng hồng của thằng bé.


Tình dục đối với nữ nhân cũng chẳng còn, hắn bắt đầu mơ tưởng đến Tiểu Mao Mao nhiều hơn.


Hắn tự mắng mình là kẻ điên, là một tên biến thái. Hắn không thừa nhận rằng mình mà một người đồng tính. Hắn đinh ninh cho rằng mình thẳng.


Dịch Long Huấn bảo Tiểu Mao Mao là sao chổi, ám quẻ cuộc đời mình. Cho nên sang đến ngày thứ ba, khi nhóc con hí hửng mang bao nhiêu thức ăn vặt thì hắn mặt mũi lạnh băng. Đến một câu chào cùng không thèm nói. Cứ thế lạnh lùng tuyên bố.


" Này nhóc con! Lại đây anh bảo "


Tiểu Mao Mao chậm chạp đi đến, đôi mắt to tròn nhìn hắn. Cố gắng trèo lên giường.


Lúc cậu cố gắng bước lên thì cổ áo bị trể xuống một chút. Dịch Long Huấn trong thấy xương quai xanh mà khẽ nuốt nước bọt.


" Anh Mì Trứng gọi gì Mao Mao vậy ?"


Dịch Long Huấn thoát ra khỏi dục vọng bởi tiếng gọi của Tiểu Ma Mao. Hắn cố hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, đoạn nói..


" Từ này cấm nhóc xuất hiện trước mặt anh, cấm nhóc đi đến căn phòng này dù chỉ nửa bước"


Tin như sét đánh ngang tao, Tiểu Mao Mao rưng rưng nước mắt hỏi.


" Hông muốn"


" Không muốn cũng phải muốn"


" Anh...Anh Mì Trứng ghét em sao?"


Dịch Long Huấn vô tình trả lời.


" Đúng vậy!"

Bình Luận (0)
Comment