Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ

Chương 16


Chủy thủ đâm vào rất nhanh, Phù Niệm Niệm cũng không để ý tới làm quá nhiều phản ứng, nhưng cũng ở trong nháy mắt chủy thủ tới gần đối phương, tay Phù Niệm Niệm bị một trận lực đạo chặn đứng, rốt cuộc không động được mảy may.

Nàng lúc này mới phát hiện cổ tay của mình bị người một mực cầm, mà Phù Yến Yến tựa hồ đã bị người đánh ngất xỉu trên mặt đất.
Đứng ở đối diện Tô Huyên buông cánh tay Phù Niệm Niệm ra, ngữ khí lười nhác nói: "Phù Niệm Niệm, nhìn rõ hãy động thủ."
"Ngươi làm sao lại biết.." Phù Niệm Niệm xem xét bốn phía, trừ Tô Huyên thì không có bất kỳ người nào khác, nàng nắm chủy thủ trong tay chặt hơn, trầm giọng nói: "Ngươi cách ta xa một chút."
Có trời mới biết hắn vừa nghe nói Phù Niệm Niệm đến nơi hẹn liền vứt mọi chuyện trong tay xuống chạy tới, kết quả Phù Niệm Niệm ngược lại là tuyệt không có dáng vẻ cảm kích.

Ánh mắt Tô Huyên hướng chủy thủ trong tay nàng xê dịch, trong giọng nói mang theo chút trào phúng: "Ngươi liền lấy thứ này cảm tạ người cứu ngươi?"
"Ta đã nói rồi, cách xa ta một chút." Phù Niệm Niệm ngữ khí không được xía vào, "Ta không cần ngươi tới cứu."
"Ngươi có muốn hay không là chuyện của ngươi, ta có cứu hay không là chuyện của ta."
Tô Huyên mặt bị mặt nạ che, nhìn không ra biểu tình gì, Phù Niệm Niệm chỉ nghe được hắn nói: "Ta là người có ơn tất báo."
"Ta chưa từng nhớ ta đối với ngươi từng có cái ân tình gì." Phù Niệm Niệm cau mày một cái, đời này nàng rõ ràng không muốn cùng Tô Huyên có một tia liên quan, thế nhưng là Tô Huyên lại tới cứu nàng, cùng đời trước không có sai biệt.
Tô Huyên bỗng nhiên cười, tiếng cười hỗn loạn hỗn độn trầm thấp khiến cho người nghe sợ hãi dựng tóc gáy.
Ánh mắt hắn toàn bộ dừng trên người Phù Niệm Niệm, lạnh nhạt nói: "Bảy năm trước chuyện đưa trâm, ngươi sẽ không quên đi nhanh như thế chứ? Phù Niệm Niệm, người nói muốn gả cho ta là ngươi, người quay đầu muốn ta đi cũng là ngươi, ngươi coi ta là cái gì?"
"Ngươi hồi kinh là vì báo thù, là vì muốn xử lại án oan cho Tô gia, không phải là vì ta." Thần sắc Phù Niệm Niệm tự nhiên, "Đã như vậy, ngươi cần gì phải làm bộ làm tịch đến trêu chọc ta? Những chuyện kia của ngươi ta sẽ không làm, càng không thể giúp ngươi."
"Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao, ta chưa hề nghĩ tới việc cuốn ngươi vào chuyện của ta.

Ta bất quá chỉ nghĩ trả lại ân tình ngươi giải vây trời tuyết đó, giúp ngươi rời khỏi Phù gia, lại không ngờ tới ngươi tuyệt không biết điều nghe lời giống như bảy năm trước." Mắt Tô Huyên cong cong, như là đang cười, thế nhưng lại cũng không có nghe tiếng vang.
Phù Niệm Niệm chỉ có thể nhìn chằm chằm con ngươi Tô Huyên, muốn phán đoán tâm tình của hắn, nhưng không hiểu sso lại cảm thấy hắn nói đến rất chân thành.

Đời trước nàng nghĩ là Tô Huyên cũng thích mình, nàng chưa bao giờ hỏi qua Tô Huyên vì cái gì hết lần này tới lần khác cứu nàng, thế nhưng cho tới bây giờ nàng mới hiểu được, nguyên lai Tô Huyên chẳng qua là cảm thấy thiếu ân tình mình.
Có phải hay không mình mong muốn đơn phương khiến cho Tô Huyên mệt mỏi, cho nên cuối cùng Tô Huyên mới có thể nâng đao hướng đến mình? Hay đây cũng chỉ là vì lời ngụy biện để lừa gạt lòng tin của nàng? Xét đến cùng, Tô Huyên cũng bất quá là muốn lợi dụng nàng, ở bên trong triều đình đấu tranh, một thứ nữ của quốc công phủ là sống hay là chết, đều không quan trọng.
"Là người đều sẽ thay đổi, ngươi cũng vậy, chẳng lẽ ta thì không thể như thế sao?" Phù Niệm Niệm nghiêm mặt nói, "Ta chưa từng trông cậy vào bất cứ người nào trên đời này sẽ giúp ta không điều kiện, bao gồm cả ngươi."

"Bảy năm trước Phù gia từ hôn liền khiến ta chán ghét thấu xương người một nhà này, từ khi ta tiếp nhận cây trâm kia của ngươi ta liền muốn mang ngươi rời đi, để ngươi không lại bị người khi nhục." Tô Huyên nói không mặn không nhạt, "Ngươi hiểu hay không không quan trọng, nếu ta đã trở về, ta sẽ không buông tha người Phù gia, chỉ cần là chuyện Phù gia, ta nhất định sẽ quản."
Người Phù gia, Phù Niệm Niệm cúi đầu nhìn Phù Yến Yến bất tỉnh nhân sự.
Trừ tam ca đã rời kinh quá sớm, nàng lại chẳng phải là hận thấu bọn hắn sao? Nhưng nàng không muốn giống như đời trước đem hi vọng đều ký thác vào trên người Tô Huyên, chờ Tô Huyên giúp mình xử lý hết thảy.
Trên đời này, chỉ có duy nhất bản thân là có thể dựa vào, chỉ có bản thân mới có thể hoàn toàn tín nhiệm.
"Ngươi muốn thế nào ta mặc kệ." Mi tâm Phù Niệm Niệm nhíu lại, "Nhưng ngươi cũng đừng khiêu chiến giới hạn thấp nhất của ta, ngươi nếu lại xuất hiện ở trước mặt ta, ta liền giết ngươi."
Tô Huyên cười lạnh một tiếng, "Còn cần tiểu chủy thủ của ngươi?"
"Chủy thủ không chỉ có mỗi cái này." Phù Niệm Niệm nói ra từng chữ, "Ngươi không nên ép ta."
"Ngươi ở trước mặt Nhiễm Chính cũng to gan như vậy sao?" Tô Huyên giễu giễu nói, "Tô gia cùng Nhiễm gia có thù không đội trời chung, ngươi cùng ta từng có quan hệ là sự thật không thể chối cãi.

Cho nên vô luận ngươi làm thế nào, đều sẽ mang theo những dấu vết này, người Nhiễm gia vĩnh viễn cũng không có khả năng tin ngươi không có quan hệ gì với ta.

Phù Niệm Niệm, ngươi đừng tưởng rằng Nhiễm Chính có thể một mực che chở ngươi, người chính là hèn mọn như thế, có đôi khi chỉ là muốn sống một cuộc sống đơn giản, đều rất khó thực hiện."
"Đó là chuyện của ta, không có quan hệ gì với ngươi." Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng cắn cánh môi đã rớm máu.
Nàng đương nhiên biết Nhiễm Chính giống như Tô Huyên đơn giản là muốn lợi dụng mình, nhưng là mỗi lần nghĩ đến mình ở kiếp trước chết bởi một đao của Tô Huyên loại tâm tình vừa tuyệt vọng lại bất lực kia, khiến cho Phù Niệm Niệm dâng lên nồng đậm hận ý.

Lựa chọn hướng về ai, đối phó ai, là tự do của nàng, huống chi trước mắt Nhiễm Chính còn chưa sinh ra phòng bị đối với mình.

Hai người bọn họ vốn đã là địch, Phù Niệm Niệm chỉ muốn cho mồi lửa lớn này thêm một thanh củi mà thôi.
"Thiếp thân tỳ nữ của ngươi bị người nhốt ở bên trong phòng tạp vật trước mặt." Tô Huyên quay người lại muốn đi, lại giống như là nhớ tới cái gì quay đầu lại, "Phù Niệm Niệm, chuyện trên đời này không có đơn giản như vậy, quá cố chấp không phải chuyện gì tốt."
Chuyện trên đời này không có đơn giản như vậy, lời này một chút cũng không sai.

Đời trước Tô Huyên cũng đã dạy Phù Niệm Niệm đạo lý như vậy, khác biệt chỉ là phương thức cùng phương pháp hắn áp dụng.

Tuyết phảng phất còn đánh vào mặt nàng, máu cùng chữ hỉ bên trong phòng cưới đều màu đỏ như nhau, Phù Niệm Niệm khẽ giật mình, vội vàng đem tâm tư mình thoát ra khỏi đoạn chuyện cũ này.

Nếu là nghĩ tiếp nữa, nàng không chừng sẽ bắt đầu phát run.
Ở trong trí nhớ của nàng, Tô Huyên một mực là người trầm mặc ít nói tính tình u ám, từ trước tới nay Phù Niệm Niệm chưa từng gặp qua Tô Huyên ở trước mặt mình nói nhiều lời như vậy.

Có lẽ hiện tại cái gọi là ân tình của hắn đều là thật, thế nhưng là ai có thể cam đoan một người sẽ luôn luôn như vậy đâu? Đời trước nàng hoàn toàn đem mọi chuyện đều nghĩ đến quá đơn giản, tin là Tô Huyên sẽ một mực bảo hộ nàng yêu thương nàng, tin là chỉ cần giúp Tô Huyên báo mối thù gia tộc của hắn liền có thể cùng hắn một đời một thế.
Thế nhưng hiện thực hung hăng đánh thẳng vào mặt Phù Niệm Niệm, buộc nàng nhận rõ mình bất quá chỉ là một hạt bụi nhỏ trên đời này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, buộc nàng hiểu rằng muốn sống được thì nhất định phải cân nhắc cẩn thận từng bước đi một.
Suy nghĩ Phù Niệm Niệm có chút hỗn loạn, nhưng trước mắt không lo được nhiều chuyện như vậy, trước tiên nàng cần phải tìm tới Bạch Trà rời khỏi nơi này.

Bây giờ chuyện ngoài ý muốn ở trong trí nhớ Phù Niệm Niệm chưa từng phát sinh qua, đời trước Phù Yến Yến gả cho Chu Ninh Trạo không lâu sau liền khó sinh mà chết, nàng vốn là không muốn cùng người sắp rời khỏi dương thế so đo, thế nhưng là trước mắt Phù Yến Yến đột nhiên trở thành thế này, nàng không thể hiểu rõ nguyên nhân, nhưng nàng biết quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, cẩn thận chút luôn tốt hơn.
Về phần Phù Yến Yến bất tỉnh nhân sự, Phù Niệm Niệm chỉ coi nàng như khối bùn nhão bày trên mặt đất.

Nàng chưa hề nghĩ tới việc hại người, nhưng cũng không phải thánh nhân lấy ơn báo oán.
Hai chủ tớ vội vàng hồi phủ, gặp ngay phải Mạt Lỵ hướng hai người đi tới.
Phù Niệm Niệm vội vàng uống ba ly trà Mạt Lỵ đưa tới, lúc này suy nghĩ mới xem như thoáng ổn.

Nàng không khỏi bưng chén trà cẩn thận hồi tưởng lại, Phù Yến Yến nói sẽ có người tới thương yêu mình, chẳng lẽ Phù Yến Yến còn lưu lại một chiêu?
Trong đầu không biết thế nào lại hiện ra ánh mắt Tô Huyên lúc đến, sự tình tất nhiên không có đơn giản như mặt ngoài.

Mặc dù kế hoạch này của Phù Yến Yến tính không được chu đáo chặt chẽ, nhưng tóm lại vẫn phải phí nhiều công sức để trù tính, lấy tính tình Phù Yến Yến, nàng sao có thể nghĩ ra được loại thủ đoạn này, nhất định còn có người nào ở sau lưng nàng lo liệu.
Nhưng người này là ai, mục đích của hắn là gì, Phù Niệm Niệm không có manh mối.

Nàng quá gấp, tin là cẩn thận phân biệt liền có thể xu lợi tránh hại, lại không nghĩ rằng có ít người động thủ căn bản là không có đến một tia vết tích.


Chỉ dựa vào một mình, quả nhiên vẫn có rất nhiều chuyện không đủ sức.
Phù Niệm Niệm nhìn bát trà trong tay một chút, có một số việc từ từ rồi sẽ đến.
- - -- -- --
Nhiễm Chính trước đó bị Văn Điều gọi đi, chậm chạp chưa về, trong phòng Phù Niệm Niệm chờ có chút mệt rã rời, vẫn là không đợi được hắn trở về.

Ánh nến chiếu lên phòng mờ mịt không rõ, Phù Niệm Niệm cũng không có khăng khăng chờ thêm, chỉ ở trên bàn chống đỡ đầu hơi khép hai mắt ngủ gật.
Ước chừng đến giờ Tý, cửa phòng mới bị người chậm rãi đẩy ra.
Phù Niệm Niệm nghe được tiếng vang xột xoạt, chậm rãi mở ra đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, "Thiếu phó.."
Buồn ngủ tỉnh tám phần, nàng liền vội vàng đứng lên, cẩn thận từng li từng tí bước đi thong thả đến bên cạnh Nhiễm Chính, muốn giúp hắn thay quần áo.
"Muộn như vậy còn chưa nghỉ ngơi?"
"Thiếu phó không có nói với hạ nhân không trở lại, Niệm Niệm đương nhiên muốn chờ ngài về." Phù Niệm Niệm cúi đầu ngoan ngoãn khéo léo, tay đặt tự nhiên ở trên người Nhiễm Chính giúp hắn cởi áo.
Nhiễm Chính không rên một tiếng, cúi đầu như có điều suy nghĩ.
Phù Niệm Niệm chăm chú nhìn hắn, phát hiện trên mặt Nhiễm Chính xác thực nhiều mỏi mệt hơn so với ngày thường, có lẽ là bởi vì ở chỗ Văn Điều thực sự có chuyện phức tạp mới có thể như thế.

Nàng lấy dũng khí nắm chặt tay Nhiễm Chính, giọng nói cũng không khỏi nhiều thêm một phần lo lắng, "Thiếu phó nên nghỉ ngơi thật tốt mới được."
Nhiễm Chính lúc này mới có chút phản ứng, ánh mắt chậm rãi chuyển đến bàn tay hai người đan xen nhau.
"Niệm Niệm nhìn thấy ngài như thế này, thật rất đau lòng."
Trong phòng vẫn rất yên tĩnh, chỉ có ánh nến yếu ớt chập chờn.

Trên mặt Nhiễm Chính đúng lúc lộ ra một nụ cười, đem tay mình từ trong lòng bàn tay Phù Niệm Niệm rút ra ngoài, phối hợp dắt lấy quần áo sửa sang lại.
Hắn nói: "Trong triều mọi việc bận rộn, mới như thế này liền khiến Niệm Niệm đau lòng, về sau sợ là không có thời gian sống yên ổn."
Mặc dù Nhiễm Chính ngữ khí vẫn thân thiện, nụ cười vẫn như cũ ôn nhuận, nhưng Phù Niệm Niệm lại cảm thấy một loại từ chối ngầm.

Nàng rõ ràng đứng ở bên người Nhiễm Chính, lại cảm thấy Nhiễm Chính cách xa nàng ở ngoài ngàn dặm.

Nhiễm Chính đã không có tiếp nhận, cũng không có trách cứ, Phù Niệm Niệm thăm dò hoàn toàn thất bại, nàng đã uể oải lại xấu hổ, trong lòng nhất thời chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Nghĩ tới đây, Phù Niệm Niệm mới thấp giọng mở miệng, "Niệm Niệm khi còn bé thường thường bị người khi dễ, trong lòng chỉ mong có thể có một người quan tâm mình, cho dù là thời điểm bất lực có người ôm một chút cũng tốt.


Đoán răng bây giờ trong lòng thiếu phó cũng có chút không vui..

Là Niệm Niệm đường đột, còn xin thiếu phó chớ trách."
"Đường đột? Chuyện gì đường đột?" ánh mắt Nhiễm Chính bỗng nhiên chuyển đến trên mặt Phù Niệm Niệm, rốt cục ở trong ánh nến mờ tối thấy được trên môi nàng có một vòng đỏ bừng khó mà coi nhẹ, "Ngoài miệng là xảy ra chuyện gì?"
Phù Niệm Niệm lắc đầu, "Không có gì, Niệm Niệm thay ngài múc nước, làm phiền ngài nghĩ hại sức khỏe, thiếu phó sớm đi nghỉ ngơi mới đúng."
"Niệm Niệm, trong phòng mặc dù tối, nhưng ta không mù." Nhiễm Chính đưa tay nâng cằm của nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng khẽ vuốt môi Phù Niệm Niệm, "Xế chiều ngươi đi đâu?"
"Đi gặp Tam tỷ, huyên náo không vui vẻ gì.." Phù Niệm Niệm vụng trộm nhìn Nhiễm Chính một chút, "Còn xin thiếu phó không nên hiểu lầm, chuyện này không liên quan đến tỷ tỷ, đều là chính ta không cẩn thận đụng phải mới có thể dập đầu miệng."
Nhiễm Chính cười cười, không nhiều lời nữa, lúc này Phù Niệm Niệm mới có thể thoát thân.
Nhiễm Chính che dấu ý cười trên mặt, giơ tay lên cẩn thận ngắm nghía vết thương không dài không ngắn trong lòng bàn tay.

Cái này hiển nhiên là do vũ khí sắc bén gây thương tích, cũng may vết thương không sâu, hiện tại đã kết vảy, giống như con rết.

Nếu không phải Phù Niệm Niệm bắt tay của hắn, Nhiễm Chính cũng không chú ý tới, càng không nhớ rõ là lúc nào trên tay lưu lại thứ này.
Có lẽ là bị chủy thủ của Phù Niệm Niệm..
Tâm tư Nhiễm Chính trì trệ, sáng sớm hắn nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới cứu người, sợ Phù Niệm Niệm ăn một chút xíu thua thiệt, kết quả Phù Niệm Niệm ngược lại lợi hại, tiện tay một đao, cầm cái đồ chơi này cảm tạ hắn.
Thật sự là vật nhỏ không có lương tâm.
Nếu là lần sau có nguy hiểm nữa, người nào thích thì quản.
Nhiễm Chính nhẹ cong khóe môi như có như không.
Mà Phù Niệm Niệm không biết chút nào trở về rất nhanh, chỉ là nàng còn chưa tới kịp nói với Nhiễm Chính cái gì, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm Mạt Lỵ.

Giọng điệu Mạt Lỵ không nhanh không chậm, nhưng không hề nghi ngờ truyền đến một tin tức quan trọng.
"Thiếu phó, phu nhân, Anh quốc công phủ hình như xảy ra chuyện."
Tác giả có lời muốn nói:
Mai mai: Người nào thích cứu thì cứu, lần sau ta tuyệt đối không đi.
Mỗ quỳ: Ta cảm thấy không có khả năng..

Bình Luận (0)
Comment