Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ

Chương 20


Đầu tiên là gặp phải tai họa bất ngờ, ngay sau đó lại là Dĩnh vương phủ từ hôn.

Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh quá nhanh, bất thình lình xảy ra khiến ngoại nhân cũng không kịp bàn tán nhiều một câu, cũng không đào ra được một chút nội tình, Phù Yến Yến hiện giờ cơ hồ là điên rồi.
Có lẽ là điên thật rồi.
Hết thảy như là gió xuân thổi qua một làn nước xanh, ngăn cản lại một trận tiếng ve kêu.

Trừ bốn phòng Phù Oanh Oanh ngẫu nhiên nhìn thấy Phù Niệm Niệm sẽ còn trừng hai mắt nói vài câu, tình huống hỏng bét theo dự liệu của Phù Niệm cũng không có xuất hiện.

Hết thảy không khỏi cũng an tĩnh quá mức dị thường, đêm đó từ sau khi trở lại phủ, liền phảng phất như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Là Chu Ninh Trạo sao? Phù Niệm Niệm không dám xác định, có lẽ thật là Chu Ninh Trạo thay nàng khuyên bảo qua người Phù gia, nhưng là lấy phong cách hành sự của Chu Ninh Trạo, hắn nên nghênh ngang làm hết thảy mọi chuyện mới đúng, làm sao lại không dấu vết đem những chuyện này xử lý thỏa đáng?
Hay có lẽ là Nhiễm Chính giúp một chút? Vậy cái này thì càng kì quái.
Đêm đó ở trên xe ngựa Nhiễm Chính bảo nàng đi ngủ, ngoài dự liệu an ủi nàng khiến cho những lời giải thích nguyên bản đã chuẩn bị xong liền bị ném lên chín tầng mây, Nhiễm Chính như thế nào lại có lý do giúp mình? Phù Niệm Niệm có chút ảo não, là mình không đủ kiên định, cho nên mới khiến trình tự kế hoạch bị xáo trộn, còn may hết thảy đều thuận lợi, cũng không có xảy ra sai lầm gì.
Thế nhưng sự tình hình như hơi thuận lợi quá, khiến người ta cảm thấy là lạ ở chỗ nào, Phù Niệm Niệm bụm mặt, nàng không có đầu mối.
Phù Niệm Niệm hiện tại thật có chút hối hận đời trước mình không có chú ý nhiều vào Nhiễm Chính, nếu không cũng không biết gì đối với tính tình hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Nàng muốn hoàn toàn chính xác thực không phải lưỡng tình tương duyệt gì, Phù Niệm Niệm chỉ là muốn Nhiễm Chính tin tưởng rằng mọi chuyện nàng đều sẽ nghe theo hắn, nàng sẽ ngoan ngoãn làm quân cờ Nhiễm Chính, chỉ như thế này Nhiễm Chính mới không vứt bỏ nàng, thậm chí là nguyện ý giúp nàng đối phó với người Phù gia cùng Tô Huyên.
Nếu không, trên đời này vì sao lại có người vô duyên vô cớ đối tốt với mình, tuyệt không có khả năng này.

Phù Niệm Niệm đã ăn đủ vị đắng đời trước, nàng không muốn lại ăn thêm một lần nữa.
Phù Niệm Niệm nghĩ đến xuất thần, ngay cả Bạch Trà vào phòng cũng không phát hiện.
Bạch Trà đem cháo nóng đặt trước mặt Phù Niệm Niệm, mới thấp giọng nói, "Nhị phòng nói hôm nay Trùng Dương, ban đêm muốn mời phu tử ăn cơm, tiểu thư ăn lót dạ một chút, lễ vật tặng cho phu tử Mạt Lỵ đã chuẩn bị tốt."
Nàng không yên lòng cầm thìa lên, sửng sốt nửa ngày, lại đem thìa đặt về trong chén, nàng chỉ muốn để cho mình mau mau bình tĩnh trở lại.

Ai cũng không trông cậy vào việc ăn no ở cái loại bữa tiệc đãi khách này, nếu là động đũa nhiều, khó tránh khỏi sẽ thành trò cười của mọi người.

Cho nên mọi người hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ ăn lót dạ một chút trước khi ăn tiệc.

Nhuyễn Nguyễn ở Nhiễm phủ cùng mấy vị công tử tiểu thư cùng nhau đi học, Phù Niệm Niệm tự nhiên là không thể bạc đãi phu tử, cho nên tiệc tối hôm nay càng không thể làm ra chuyện gì sơ suất.
Bây giờ gặp đúng ngày lễ, trong cung vốn cũng có Trùng Dương yến, nhị gia Nhiễm Thung cùng Nhiễm Chính đều phải ở lại trong cung, Tam gia thấp cổ bé họng từ trước đến nay không quản chuyện gì, Tứ gia Nhiễm Mính tự nhiên cũng không thể làm chủ trì tốt mọi việc, cho nên bữa cơm này đều là nhị phòng Tôn thị đến thu xếp.
Mấy đứa bé hôm nay không cần lên lớp, cho nên nhìn qua đều rất là hưng phấn, đều dựa theo quy củ tới sớm chờ vấn an phu tử.
Tam phòng Chu thị đến sớm nhất, khi nhìn thấy Phù Niệm Niệm dẫn Nhuyễn Nguyễn tới, vội vàng ra hiệu cho bọn họ đến chỗ mình.

Nhuyễn Nguyễn nhìn thấy huynh muội tam phòng cả hai đang cùng Nhiễm Hinh của nhị phòng chơi ở bên ngoài hành lang bên cạnh, lập tức cũng có chút ngồi không yên.

Chu thị biết bản năng của bọn nhỏ muốn tụ tập chơi với nhau, cho nên lập tức cũng gọi Nhuyễn Nguyễn lại cùng bọn hắn đi chơi.
Nhuyễn Nguyễn lại nhìn Phù Niệm Niệm, thấy tỷ tỷ cũng gật đầu, lúc này mới cao hứng bừng bừng để Bạch Trà mang theo đi ra ngoài.

Ai ngờ Nhuyễn Nguyễn mới đi ra ngoài, bên kia Nhiễm Hinh cùng Nhiễm Lâm bỗng nhiên cãi nhau, Nhiễm Hinh so với Nhiễm Lâm thì lớn hơn, chỉ nhẹ tay đẩy một cái, liền đem Nhiễm Lâm đẩy ngã trên mặt đất.

Bọn hạ nhân vội vàng muốn đi lên nâng đỡ, lại bị Nhiễm Hinh quát lớn một trận.
Nhiễm Huy cũng đứng ở bên cạnh không dám động, tất cả mọi người nhìn qua Nhiễm Hinh, phảng phất muốn đợi nàng gật đầu.
Nhiễm Lâm lập tức gạt nước mắt, "Tỷ tỷ thật hung dữ, không cùng tỷ tỷ chơi nữa."
"Chỉ có ta mới có thể gả cho Hoàng Thượng, ngươi nghĩ cùng đừng nghĩ." Nhiễm Hinh hai tay chống nạnh, tuổi còn nhỏ lại hết sức vênh váo hung hăng.
Trong nhà từ trước đến nay nhị phòng là chủ sự, Nhiễm Thung lại là đại quan trong triều, cho nên nhị phòng Tôn thị từ trước đến này trong Nhiễm phủ đều lớn lối.


Chu thị ngoài miệng tuy không nói, nhưng đến cùng trong lòng vẫn là không thoải mái, Nhiễm Hinh năm nay mới tám tuổi, ngay cả hài tử cũng có cái tính giống như thế, cái này khó tránh khỏi quá đáng.
Chu thị đang chuẩn bị đứng dậy nói hai câu, chỉ thấy Nhuyễn Nguyễn đã chạy chậm đến bên người Nhiễm Lâm đem nàng từ dưới đất kéo lên, "Hoàng thượng số tuổi so với Nhị bá bá còn lớn hơn nhiều, cứ để Hinh Tả Nhi gả đi thôi."
Nhiễm Hinh lập tức nghẹn lời, hạ nhân chung quanh cũng không biết là ai không nhịn được bật cười.

Đầu này Phù Niệm Niệm vỗ vỗ tay Chu thị, ra hiệu cho nàng an tâm, nếu không lẫn vào chuyện của bọn nhỏ, khó tránh khỏi lại bị nhị phòng nắm đằng chuôi.
"Thật sao?" Nhiễm Lâm một mặt hiếu kì.
Nhuyễn Nguyễn gật gật đầu, nằm ở bên người Nhiễm Lâm nhỏ giọng nói: "Đều là thiếu phó ca ca nói cho ta biết, hắn xưa nay không gạt người."
Nhiễm Hinh sững sờ, kêu Tô Huyên lên: "Ngươi nói bậy."
Nhiễm Lâm vội vàng khoát khoát tay, "Nhị bá bá đều có râu trắng, vẫn là tỷ tỷ gả Hoàng Thượng, ta gả cho Thái tử liền tốt."
Nhuyễn Nguyễn lại nhìn Nhiễm Huy, "Chờ ăn cơm xong các ngươi đến trong viện ta xem chiêm chiếp a?"
Tỷ đệ hai người Tam phòng liền đi theo Nhuyễn Nguyễn cười cười nói nói, đầu này Nhiễm Hinh cho dù là lớn tiếng tru lên nhưng cũng không ai để ý tới nữa.

Từ khi Nhiễm Hinh hiểu chuyện đến nay, tỳ nữ cùng bà mụ luôn là xoay quanh nàng, làm gì có chuyện như thế này? Nhiễm Hinh tức giận, thừa dịp bọn hạ nhân không chú ý, cúi đầu xuống xông đến đụng Nhuyễn Nguyễn.
Nhắc tới cũng khéo, Nhuyễn Nguyễn vừa mới lôi kéo Nhiễm Lâm, liền cùng bọn hạ nhân đưa Nhiễm Lâm đi thay quần áo.

Đúng vào lúc này, Nhiễm Hinh giống như con ngựa hoang thoát cương xông lại, muốn ngừng cũng không ngừng được, một đầu đâm vào cây cột sau lưng Nhuyễn Nguyễn.

Tiếng khóc thê lương chỉ một thoáng truyền đến, Nhuyễn Nguyễn nhìn lại, lúc này mới phát giác nguyên lai Nhiễm Lâm khóc lên không có chút nào xấu, xấu chính là người trước mắt này.
Tôn thị cùng Phù Oanh Oanh cũng từ chính sảnh đi đến, thấy tình hình này, trong lòng Tôn thị giống như đao cắt.

Nàng vội vàng ba bước cũng thành hai đi đến bên người Nhiễm Hinh, lớn tiếng trách cứ hạ nhân bên người Nhiễm Hinh.
Nhiễm Huy không rõ mọi chuyện lại nói thêm một câu, "Đường tỷ có phải là giận vì không học đầy đủ lúc cùng nhau học hay không?"

Lần này giống như lửa cháy đổ thêm dầu, Nhiễm Hinh khóc càng lớn hơn.
Phù Oanh Oanh thấy thế, vội vàng thừa cơ một tay níu Nhuyễn Nguyễn lại, mặt âm trầm hỏi: "Nhuyễn Nguyễn, có phải là ngươi đẩy Hinh Tả Nhi không? Mặt mũi của Anh quốc công phủ đều bị ngươi làm mất hết rồi, tuổi còn nhỏ, ai dạy ngươi những chiêu trò bẩn thỉu này?"
"Ta không có." Nhuyễn Nguyễn bị Phù Oanh Oanh bóp có chút đau, hắn lay lay tay Phù Oanh Oanh, "Là chính Hinh Tả Nhi tự đụng."
"Ngươi còn giảo biện? Hinh Tả Nhi đang êm đẹp lại đụng cây cột làm gì?" Phù Oanh Oanh trừng mắt Nhuyễn Nguyễn, tuyệt không nương tay, liền muốn ở trước mặt Tôn thị bán cái nhân tình.
Nhuyễn Nguyễn ngẩng đầu nhìn Phù Oanh Oanh, mặt mũi tràn đầy ủy khuất.
Bên này Chu thị cũng vội vàng lo lắng đi theo ra ngoài, "Bọn nhỏ đùa giỡn không hiểu chuyện, chúng ta là người lớn làm sao lại so đo cùng hài tử?"
Tôn thị lửa giận công tâm, "Ngươi tất nhiên là sẽ khuyên rồi, cũng không phải là hài tử nhà các ngươi đụng phải."
"Nhị thẩm, ta vừa mới ngã xong." Nhiễm Lâm duỗi duỗi tay hướng về phía Tôn thị, quả nhiên thấy trên tay có ít chỗ bị xước da, nàng cười một mặt đơn thuần, "Đường tỷ là không đành lòng ta một mình ngã, đang bồi ta đây."
Tôn thị cứng lại, ai mà biết là ngươi té ngã như thế nào, nhưng nói đã đến nước này, Tôn thị cũng không thể cùng một hài tử năm sáu tuổi cãi nhau.

Nàng đành phải dỗ dành Nhiễm Hinh, lại ra vẻ rộng lượng sờ sờ đầu Nhiễm Lâm, đem việc này cho qua.

Phù Oanh Oanh thấy thế, cũng chỉ đành buông tay nắm Nhuyễn Nguyễn ra.
"Phu tử sắp đến đây, chớ có nháo nữa, sớm về trên bàn ngồi đi." Chu thị cười cười, vội vàng đưa tay đem một đôi nữ kéo đến phía sau mình, lại ra vẻ thân thiết khoác lên cánh tay Phù Oanh Oanh.
Phù Niệm Niệm cảm thấy Chu thị là đang giúp mình, chào hỏi qua loa đối với hai vị thẩm thẩm, vội vàng nắm tay Nhuyễn Nguyễn cùng hai tỷ đệ tam phòng nói là mang theo Lâm Tả Nhi đi thay quần áo.
Từ sau khi Phù Yến Yến bị điên, bốn vị thẩm thẩm ở các phòng này đều nhìn Phù Niệm Niệm không vừa mắt.

Phù Niệm Niệm lười tốn tâm tư cùng các nàng so đo, nhưng Nhuyễn Nguyễn nhỏ như vậy, Phù Oanh Oanh không nên bắt hắn đến trút giận.

Phù Niệm Niệm đang nghĩ ngợi cúi đầu hỏi Nhuyễn Nguyễn có đau hay không, chỉ thấy Nhiễm Lâm đã xoa xoa cánh tay Nhuyễn Nguyễn nói với hắn: "Hô hô, đau nhức đau nhức bay đi nha."
Nhuyễn Nguyễn nở nụ cười, làm lộ chiếc răng khểnh ở khóe miệng.
Phù Niệm Niệm sờ lên đầu hai đứa bé, ánh nắng trời chiều rơi trên người bọn hắn, nhìn ấm áp.
Bữa tiệc về sau cũng coi như là yên ổn, các nữ quyến mang theo hài tử ngồi một bàn, Phù Niệm Niệm khó tránh khỏi lại ngồi ở bên cạnh Phù Oanh Oanh.

Nhưng nàng chỉ bận chia thức ăn cho Nhuyễn Nguyễn cùng mấy đứa bé, trong lúc nhất thời vô cùng chuyên chú, hoàn toàn không để ý tới Phù Oanh Oanh.


Chỉ là đang ăn cơm, Nhuyễn Nguyễn không cầm đũa chắc, bỗng nhiên rơi khỏi tay.
Việc này giống như là một cục đá phá vỡ mặt nước bình lặng, làm nổi lên tầng tầng gợn sóng.

Tiểu hài tử cầm không vững đũa trong bữa ăn vốn cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng có chuyện Nhiễm Hinh trước đó, trong lòng Tôn thị luôn có cái u không bỏ được, thế là mượn chuyện này để nói chuyện của mình: "Niệm Niệm, những chuyện nhỏ nhặt này cũng không dạy hài tử cho tốt, về sau làm như thế nào học được đạo lý làm người?"
Phù Oanh Oanh thấy thế vội vàng được đà nói thêm, "Đúng vậy a, thiếu phó rộng lượng, chính ngươi không nên không coi quy củ ra gì."
Nàng trong phủ vốn là thân thiết với Tôn thị, hiện tại Phù Niệm Niệm cùng nàng lại có thù không bỏ qua được, Phù Oanh Oanh luôn muốn Phù Niệm Niệm xấu mặt, dường như chỉ khi Phù Niệm Niệm giống như lúc trước ghé vào bên chân nàng cầu khẩn nàng buông tha, Phù Oanh Oanh mới có thể cảm thấy thoải mái chút.
Nhưng Phù Niệm Niệm lại cũng đã sớm ước lượng rõ ràng Phù Oanh Oanh có bao nhiêu cân lượng, nàng không nhanh không chậm để đũa xuống lau lau miệng, ánh mắt cũng không hướng đến Phù Oanh Oanh chút nào, khóe miệng nàng mang lên một tia vừa đúng: "Ta chưa từng có nuôi dưỡng qua, đến cùng vẫn là không bằng Nhị thẩm cùng tam thẩm là hiền thê lương mẫu, tứ thẩm thấy sao?"
Đối với Phù Oanh Oanh đã gả vào Nhiễm gia nhiều năm nhưng vẫn chưa có ra mắt mà nói, đây rõ ràng là châm chọc.

Năm đó Tô gia thất thế, Phù gia vội vã trèo cành cao mới qua loa đem Phù Oanh Oanh gả cho Nhiễm Mính, nhưng Nhiễm Mính có tài lại phong lưu, là người có hoa tâm.

Lúc trước Phù Niệm Niệm cùng Chu thị nói chuyện phiếm liền nghe nói qua, Phù Oanh Oanh cơ hồ đã hai năm phòng trống.

Rắn đánh bảy tấc, một câu này, vừa lúc đâm trúng chỗ đau của Phù Oanh Oanh.
Bất chợt bị hỏi như vậy, Phù Oanh Oanh đột nhiên nghẹn lời, không khỏi lửa giận công tâm, nghiêng mắt cười lạnh một tiếng, "Thiếu phó không cùng ngươi viên phòng, ngươi nếu là có thể sinh dưỡng cái kia ngược lại là chuyện lạ."
"Tứ thẩm làm sao biết thiếu phó chưa hề cùng ta viên phòng?" Phù Niệm Niệm mặt không đổi sắc, "Chẳng lẽ tứ thẩm hàng đêm chuyên phái người nghe góc tường ở ngoài phòng chúng ta?"
"Ta làm sao có thể làm loại chuyện hạ lưu kia? Rõ ràng là tự ngươi nói.." Một bàn người đều nhìn chằm chằm Phù Oanh Oanh, Tôn thị híp nửa con mắt, trên mặt nhìn không ra là biểu tình gì.

Phù Oanh Oanh lúc này mới nhớ tới chủ đề trước mắt thực sự không hợp thói thường, nàng đến cùng cũng là một trưởng bối, trước mặt mọi người đàm luận như vậy quả nhiên là hoàn toàn không có giáo dưỡng, khí thế của nàng bởi vậy dần dần thấp xuống.
Tôn thị lúc này mới đem chuyện của mình ra để dàn xếp ổn thỏa, Phù Oanh Oanh đều không được lòng hai bên, chỉ có thể ăn đắng, để việc này trôi qua nhanh một chút.

Nhưng trong nội tâm nàng cuối cùng vẫn nuốt không trôi cơn tức này, nàng thừa dịp không ai chú ý, cố ý dùng sức một chút khi đang ăn cua, để hơn phân nửa vỏ cua bay tứ tung ra ngoài.
Trên bàn mọi người đều cố lo lấy chuyện của mình, ai có thể chú ý tới những trò vặt này?
Phù Oanh Oanh nhếch miệng, lần này nàng nhất định phải kiên quết để Phù Niệm Niệm mất mặt mới chịu được..

Bình Luận (0)
Comment