Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ

Chương 30


Chuyện nữ quyến Anh quốc công phủ ở Nhiễm phủ hạ độc cuốn lên một trận phong ba không nhỏ, thiếu chút liền mang đến nguy hiểm cho thế tử Chu Ninh Trạo.

Cũng may mà Phù Cận Thiên kịp thời chặn lại, đem tất cả tội đều đổ lên trên người Phù Diên Diên, mới không khiến cho nhiễu loạn ngày càng lớn.
Mọi chuyện nếu là thật sự nháo đến mức cáo quan, dính đến hoàng thân quốc thích, còn không biết kết thúc như thế nào.

Nhiễm Chính là không có dự định quản mấy chuyện không đâu này, mới có thể đem sự tình cho nhị phòng xử lý, Nhiễm Thung tự nhiên sẽ thuận nước đẩy thuyền bán cho Anh quốc công phủ một cái nhân tình.
Thế nhưng là cứ như vậy, Dĩnh Vương cùng Anh quốc công phủ cũng chính thức lật mặt ở ngoài sáng với Nhiễm Chính.
Phù Niệm Niệm sớm biết, những người này vốn không phải người cùng một đường với Nhiễm Chính.

Ở kiếp trước bọn hắn cũng là dần dần tụ lại ở bên người Thái tử cùng Tô Huyên, chỉ là không nhanh như hiện tại thôi.
Lúc trước chí ít vẫn còn giữ mặt mũi, mà chuyện phát triển đến bây giờ, Nhiễm Chính tựa hồ đã có chút hai mặt thụ địch.

Phù Niệm Niệm không biết Nhiễm Chính có khả năng ăn không tiêu không, nhưng xưa nay hắn không phải loại người đem cảm xúc biểu lộ ở trên mặt, mắt thấy tình trạng này Phù Niệm Niệm không biết xảy ra chuyện gì, ẩn ẩn cảm thấy có chút lo lắng.
Qua mấy ngày, Phù Niệm Niệm mới từ bên ngoài hồi phủ, liền thấy bọn hạ nhân trong phủ hợp đang dọn dẹp, như là trong phủ chuẩn bị có chuyện lớn.

Hỏi quamới biết phủ thượng mở tiệc chiêu đãi khách quý, ban đêm muốn khai tiệc, rất nhiều người phải đến.
"Tại sao bỗng nhiên mở tiệc chiêu đãi tân khách?" Phù Niệm Niệm có chút không hiểu.
Mạt Lỵ cười giải thích, là đến sinh thần của Nhiễm Chính.

Phù Niệm Niệm nhìn thư phòng một chút, Nhiễm Chính không ở trong phủ.


Hắn chưa từng đề cập tới muốn tổ chức sinh thần cho mình, Phù Niệm Niệm đương nhiên là cũng chưa chuẩn bị, thật là ngại.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, chính Nhiễm Chính cũng chưa từng nói cho nàng, nàng nếu là lại cố gắng chuẩn bị một phen, ngược lại đường đột vô cùng, dứt khoát thuận theo tự nhiên cũng tốt.
Quả nhiên, thời gian còn sớm mà mọi người đã lục tục kéo tới, nội các, triều thần, nam trấn Văn Điều, tất cả tụ tập ở bên trong Nhiễm phủ, ngay cả Đông xưởng Bùi Anh Trác cũng tự mình đến đây tặng quà.
Phải biết, Bùi Anh Trác cùng Nhiễm Chính đời trước bằng mặt không bằng lòng, hai bên hai bên âm thầm so tài rất nhiều lần.

Bộ dáng của hắn nhìn làm sao cũng không giống như thật tâm đến tặng lễ, Phù Niệm Niệm ở bên cửa sổ bất động thanh sắc nhìn qua hành lang ra bên ngoài, hàng ngũ trước mắt muôn hình muôn vẻ, so với bữa tiệc, Nhiễm phủ càng giống cái trận ngầm đấu đá nhau.
Cùng Bùi Anh Trác tới, còn có nhạc công Phù Tang cùng với nhóm của ông, bọn hắn cùng theo sứ thần Phù Tang quốc đến Đại Minh.

Những vị tinh thông cầm thuật Phù Tang quốc này, nghe nói được mời đến chúc mừng sinh nhật Nhiễm Chính.
Yến hội bắt đầu, Bùi Anh Trác chủ trương mời nhạc công Phù Tang Quốc hạ vì mọi người hiến nghệ, ngoài mặt nhìn qua là lễ vật tốt, thế nhưng ngay sau đó nàng liền bắt đầu mời nhạc công Trung Nguyên tỷ thí để thỉnh giáo, dường như không hiểu cái gì gọi là khách theo chủ.
Đây là trắng trợn khiêu khích, Nhiễm Chính cũng là không buồn phản ứng, thần sắc hắn nhìn qua cũng rất tự nhiên, Trung Nguyên cũng không phải không có người tài ba, chỉ là chiêu này của Bùi Anh Trác quá đột ngột, hiện nay muốn tìm người sợ không phải chuyện dễ.

Cho nên chỉ cần có người bồi sứ thần Phù Tang quốc mấy khúc, qua đi liền thôi, tuy rằng người thì nhiều nhưng có thể có mấy người hiểu chuyện này, ai có thể phân rõ đến tột cùng người nào cầm kỹ hơn một bậc?
Nhiễm Chính ngay từ đầu cũng liền không có ý định ở đây cùng Bùi Anh Trác tranh cường háo thắng, cho nên liền đi mời người, trên mặt càng lộ ra vẻ đặc biệt lạnh nhạt.

Nhưng Nhiễm Chính cuối cùng cũng không có dự liệu được, đàn kỹ trong phủ mời tới sẽ bỗng nhiên bị thương ngón tay.
Có lẽ là có người có tình tổn thương, cũng có thể căn bản chính là tự mình làm, vì không muốn đắc tội Bùi Anh Trác, vì không muốn mất mặt ở trước mặt người Nhật trước, nói tóm lại, vấn đề này muốn cho qua sợ là không dễ dàng như vậy.
Yến tiệc đang vui vẻ bỗng gặp tình huống khó, mọi chuyện cũng lập tức lâm vào thế bí.
Ngồi ở một bên Phù Niệm Niệm nhìn thấy có người nói gì bên tai Nhiễm Chính, hắn liền rời tiệc mà đi.


Ngược lại thấy thần sắc của Bùi Anh Trác cùng nhạc công, không hiểu sao cảm thấy bọn họ đã tính toán trước an bài tốt.
Hôm nay tân khách đông đảo, việc này sợ là trước đó đã lên kế hoạch tốt, vì chính là muốn Nhiễm Chính mất mặt trước mặt mọi người, sau đó lại tiếp tục chèn ép, tất nhiên là muốn đạt tới mục đích không tốt nào đó.

Nghĩ tới đây, Phù Niệm Niệm vội vàng đem Nhuyễn Nguyễn giao cho Chu thị, mình vụng trộm đuổi theo bước chân Nhiễm Chính, lúc này mới nghe lén thấy Mạt Lỵ khó xử nói với Nhiễm Chính mọi chuyện.
Lão Vương phi của Dĩnh vương phủ chuẩn bị tiệc thọ yến, đem tất cả nhạc công trong kinh đều mời đi hết rồi.
Nhiễm Chính nếu là bị mất mặt, nhị phòng cùng bốn phòng luôn bị chèn ép tất nhiên là muốn xem trò hay.

Trong đầu Phù Niệm Niệm lập tức hiện ra dáng vẻ Nhiễm Mính không ngừng đắc ý, nàng vô thức nhìn cổ tay một chút, vết ứ đọng đã tiêu tán hơn phân nửa, thế nhưng là loại cảm giác khuất nhục kia còn rất lâu mà quanh quẩn trong lòng nàng.
Nàng nhẹ nhàng cắn răng, cảm thấy mình dường như không rõ lí do cùng Nhiễm Chính bị người cột vào trên một cái thuyền -- nàng đến giúp hắn.
Huống chi việc đánh đàn, vốn là chuyện nàng có đủ khả năng làm.
Trong đầu Phù Niệm Niệm lập tức hiện ra một ý nghĩ, nàng ở bên tai Bạch Trà thấp giọng giao phó: "Đi Y Hạc Quán gọi A Tịch đến, phải nhanh lên."
"Thế nhưng tiểu thư từ lúc này đến đó cũng ít nhất phải nửa canh giờ, chỉ sợ gọi A Tịch cô nương đến cũng không kịp." Bạch Trà cau mày một cái.
Nàng nói đều là sự thật, Phù Niệm Niệm trong lòng cũng biết được, nhưng nàng còn coi như trấn tĩnh, "Ngươi cứ đi đón nàng đi, còn lại, ta nghĩ biện pháp, nếu là thực sự không kịp, ta đi trước lừa dối, chờ A Tịch tới, chúng ta lại đổi người lại."
"Tiểu thư là muốn tự mình làm sao? Chuyện này làm sao có thể?" Bạch Trà chắc chắn lắc đầu, "Hôm nay nhiều người phức tạp, tiểu thư sao có thể công nhiên ở trước mặt nhiều người như vậy xuất đầu lộ diện? Huống chi nếu như vậy, chuyện tiểu thư vẫn luôn giấu diếm Y Hạc Quán chẳng phải là mọi người đều biết sao? Đến lúc đó đừng nói Anh quốc công phủ, chỉ là nước miếng của người khác cũng đủ nhấn chìm chúng ta rồi?"
Bạch Trà nói không phải không có lý, nhưng Phù Niệm Niệm cảm thấy những chuyện này cũng không quan trọng bằng giúp Nhiễm Chính vượt qua khó khăn trước mắt.

Nhiễm Chính đối mặt với thế cục hai mặt thụ địch này, đến cùng vẫn có một phần nguyên nhân do nàng.
Đời trước Bùi Anh Trác tựa hồ cũng từng làm khó Nhiễm Chính, về sau lại mượn cơ hội đó bức hắn rời kinh cùng Thái tử, nhưng đó chuyện trên triều đình của bọn hắn, huống chi thời điểm đó tất cả tâm tư của Phù Niệm Niệm đều để trên người Tô Huyên, Nhiễm Chính rời kinh đối với nàng mà nói giống như là niềm vui ngoài ý muốn.


Thế nhưng đời này, mọi chuyện mặc dù có chút khác biệt, nhưng tổng thể hướng đi tựa hồ cũng không có biến hóa quá lớn, mà càng quan trọng hơn là Phù Niệm Niệm luôn cảm thấy tình trạng trước mắt Nhiễm Chính cùng mình thoát không khỏi quan hệ.
Cho nên lần này tuyệt không thể lại để cho Bùi Anh Trác đạt được mục đích, càng không thể bỏ mặc hắn bức Nhiễm Chính ra khỏi kinh thành.
Nàng nhẹ nhàng nhíu mày, trước mắt chỉ có cách này là có thể làm, nàng nguyện ý thử một chút.

Nàng bỗng nhiên liên tưởng tới chân dung chưa hề lộ ra của Tô Huyên, ai biết được cất giấu dưới mặt nạ căn bản cũng không phải khuôn mặt hủy dung?
"Vậy nếu thật sự là hủy khuôn mặt thì sao?" Phù Niệm Niệm vừa nói vừa cầm lấy một bình son bôi loạn trên mặt mình, "Lên bệnh sởi, nát rữa.."
Bạch Trà nhìn qua Phù Niệm Niệm cứ như vậy hủy gương mặt xinh đẹp của mình, không khỏi ngẫu nhiên bật cười, thật lâu mới chậm rãi nói, "Tiểu thư cái này ngược lại rất giống, chỉ là..

Ra ngoài với bộ dạng này cũng khó tránh khỏi quá mức thất thố..

Chỉ sợ chưa đến chính viện đã bị người ngăn cản đuổi về."
Phù Niệm Niệm cầm gương đồng cẩn thận soi, thiếu chút bị dọa giật mình.

Nàng đang rầu, Bạch Trà đã quay người lục lọi, sau đó liền rút ra một chiếc khăn lụa trắng mỏng.
Một chiếc khăn lụa nhỏ có thể đem dung mạo hoàn toàn che lại, cho dù ai cũng không nhìn ra khuôn mặt của Phù Niệm Niệm, mà lụa mỏng manh, Phù Niệm Niệm vẫn có thể nhìn thấu qua tầng lụa này thấy rõ hết thảy phía ngoài.
"Như thế này rất vừa vặn." Phù Niệm Niệm không muốn lãng phí thời gian nữa, "A Tịch liền nhờ ngươi, nhất định phải gọi người lặng lẽ, ngươi thay nàng chuẩn bị một chút, ở chỗ gần Thiên viện chờ ta."
"Bạch Trà nhất định đi mau trở về, tiểu thư, một mình người trong phủ, vạn phần phải cẩn thận." Bạch Trà vội vàng gật đầu, bận rộn quay người rời đi.
Phù Niệm Niệm lúc này mới trút bỏ bộ y phục dệt kim trên người mình, nhanh chóng thay bộ y phục của đàn kĩ mà Bạch Trà tìm đến, còn tháo trang sức Xích Kim Đỏ trên đầu xuống, rồi hái hoa sơn chi xuống cài trên đầu coi như trang sức.
Hôm nay là sinh nhật Nhiễm Chính, vì trang phục lộng lẫy, buổi chiều Phù Niệm Niệm đã bỏ ra hơn nửa ngày công phu, chỉ là không nghĩ tới hủy đi ngược lại là tuyệt đối không tốn thời gian.

Bất quá coi như không có những trang phục đắt tiền này, cũng không thể mất đi nhã hứng.
Phù Niệm Niệm lại soi qua gương, nhìn thấy chắc chắn bộ dáng của mình không dễ khiến người khác nhận ra, mới có hơi đắc ý cười cười, mang khăn lụa lên lén lút ra cửa.
Nàng vừa đi vừa đem đàn trên tay chính mình, cây đàn này là di vật mẫu thân lưu lại Y Hạc Quán, là dùng đồi mồi giáp xác chế thành.


Loại chất liệu này khó có được, giá cả càng không rẻ, sờ dây cung thấy gọn gàng, âm sắc rất thanh thúy vang dội.
Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay, biểu hiện các loại chỉ pháp quen thuộc, nàng hiểu rõ, hôm nay nhất định không thể xuất hiện sai lầm nào, càng không thể lộ tẩy khiến cho người khác nhận ra.

Cũng may chuyện nàng biết đánh đàn giấu diếm rất tốt, ngoại trừ Bạch Trà cũng không ai biết.
Chỉ cần thần không biết quỷ không hay chạy đi, trở về phòng thay y phục, vậy ai cũng sẽ không biết đến tột cùng trước mặt là ai gảy đàn.
Nhiễm Chính không ở đây, phu nhân Phù Niệm Niệm này cũng không ở đây, nhạc công Phù Tang quốc còn dương dương đắc ý kêu gào, khí thế của bọn hắn tựa hồ càng lớn hơn, người của Đông xưởng cùng Nhiễm Mính phảng phất đều đang đợi nhìn một trò hay.
Chỉ là đang ồn ào bỗng nghe thấy vài tiếng đàn truyền đến, tầm mắt của mọi người lập tức rơi vào trong đình giữa hồ, lúc này mới nhìn thấy một nữ tử đứng ở trung tâm.

Nàng thản nhiên hành lễ, "Nô tỳ A Nại, tài năng kém cỏi mong mọi người đừng chê."
Nhiễm Chính mới trở về thấy vậy liền thả chậm bước chân, ánh mắt hắn cũng theo đám người hội tụ ở đình giữa hồ, Nhiễm phủ cũng không có hạ nhân nào gọi là A Nại, có lẽ là ai nghĩ ra biện pháp?
Thế nhưng là ý tưởng này rất nhanh lại khiến cho hắn cảm thấy không có khả năng, trong phủ này nơi nào sẽ có người muốn giúp hắn? Nhiễm Chính càng nghi hoặc hơn, hắn ngồi xuống chậm rãi xoay cái chén trong tay, có phần chăm chú nhìn nhất cử nhất động vị "A nại" này.
Nhạc công Phù Tang nhìn A Nại, khoan thai hỏi: "Cô nương vì sao không lấy vẻ mặt thật gặp người?"
"Chỉ vì bị trúng gió, sợ dơ bẩn con mắt của chư vị đại nhân." Phù Niệm Niệm đến gần hai bước, nhẹ nhàng xốc một góc khăn lên, "Nếu ngài không tin, liền nhìn một cái."
Một khuôn mặt nổi đầy mẩn đỏ lập tức hiện ra dưới mặt khăn, nhạc công Phù Tang quốc hít vào một ngụm khí lạnh, bị dọa đến lui về sau vài bước, "Thôi thôi, ngươi không cần vén lên nữa."
Phù Niệm Niệm cong cong khóe miệng, "Còn xin chớ trách, từ lâu đã nghe qua tài cầm của ngài không ai sánh kịp ở Phù Tang quốc, hôm nay liền muốn thỉnh giáo một chút."
"Tiểu cô nương có thể chơi đàn của chúng ta sao?" Nhạc công Phù Tang quốc nghi ngờ nói.
"Thế thì sẽ không." A Nại hé miệng cười khẽ, "Tiểu nữ chỉ là suy nghĩ một chút, nói không chừng có thể sử dụng đàn Trung Nguyên đánh ra từ khúc Phù Tang, nếu là có thể khiến ngài cùng chư vị quý nhân hài lòng, đó chính là phúc phận của A Nại."
"Phù Tang ta vui riêng một ngọn cờ, chỉ sợ cô nương tuổi còn nhỏ, tập không được." Trong giọng nói Nhạc công Phù Tang không cất giấu dấu được khinh thường.
"Có thể hay không, cũng phải thử một chút mới biết được." A Nại dùng tay làm dấu mời, thẳng ngồi ở trong đình chuẩn bị tốt đàn tranh trước mặt.
Nhạc công Phù Tang quốc cũng không có cảm kích, "Tiểu cô nương, ta đánh đàn hơn hai mươi năm, thời gian học so với tuổi của ngươi còn lớn hơn, khi dễ ngươi có chút thắng mà không vẻ vang gì."
A Nại khẽ cười một tiếng: "Trung Nguyên ta đàn tranh đã lưu truyền hơn mấy ngàn năm, cùng mấy trăm năm trúc tử tranh lưu lại vẫn là có thể so sánh chứ."
"Ngươi.." Nhạc công Phù Tang nhíu mày: "Tiểu cô nương miệng lưỡi bén nhọn, đợi chút nữa làm mất hết mặt mũi thiếu phó nếu là bị phạt, ngươi cũng đừng có khóc lên.".

Bình Luận (0)
Comment