Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ

Chương 36


Vài ngày trước Văn Điều đã lật lại chuyện xưa của Anh quốc công phủ tra xét vô số lần.
Anh lão quốc công Phù Triệu tổng cộng có bốn người con trai, trưởng tử Phù Cận Cố là con vợ cả, Phù Oanh Oanh Phù Yến Yến là huynh muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra, ai cũng không thể rung chuyển được vị trí thế tử đã được chọn này.
Người con thứ hai Phù Cận Thiên là do trắc thất Gia Di Nương sinh, con trai thứ ba là Phù Cận Niên do tiểu thiếp Vưu thị sinh ra, mà nhỏ nhất chính là Phù Cận Dật, cũng chính là Nhuyễn Nguyễn, là mẫu thân Phù Niệm Niệm sinh.
Mẫu thân Phù Niệm Niệm vào phủ trễ nhất, cho nên cũng chính là người trẻ tuổi xinh đẹp nhất, lúc Phù Triệu còn sống, nàng được sủng ái nhất.

Nhưng mà Phù Niệm Niệm là một tiểu cô nương, tuổi của Nhuyễn Nguyễn hiện tại thì cách ba người ca ca quá xa, đương nhiên tước vị cũng không có tác dụng quá lớn.
Nhưng đối với tương lai mà nói, thì không giống vậy.
Vưu thị tự biết mình thấp cổ bé họng, cũng chỉ sinh một mình Phù Cận Niên, cho nên xưa nay không lẫn vào những chuyện kia, hỏa lực chủ yếu đều tập trung ở con vợ cả Phù Cận Cố cùng con thứ Phù Cận Thiên.
Nhắc tới cũng trùng hợp, khi đó Phù Triệu vừa mới bị bệnh, thế tử Phù Cận Cố liền bệnh theo, càng khiến người ta không thể ngờ chính là, từ trước đến giờ thân thể Phù Cận Cố vẫn luôn khoẻ mạnh vậy mà lần này lại bệnh không dậy nổi, đi trước Phù Triệu.
Bệnh của Phù Triệu đã nguy kịch, lại còn phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nên đương nhiên rất buồn, chỉ qua loa lập Phù Cận Thiên làm thế tử, lập tức buông tay nhân gian.
Sau đó Phù Cận Thiên thừa kế tước vị, làm Anh quốc công.

Sau đó lại đẩy Phù Cận Niên cùng Vưu thị đến Tứ Xuyên xa xôi, cuối cùng việc này mới xem như kết thúc.
Nhưng vấn đề vẫn còn tồn tại, Phù Cận Thiên đến nay còn chưa sinh được bé trai, điều này khiến Gia Di Nương ẩn ẩn cảm thấy có chút nguy hiểm.
Cho nên Phù Cận Niên ở Tứ Xuyên gặp nguy hiểm, Nhuyễn Nguyễn lại không hiểu sao rơi vào giếng nước, Phù Niệm Niệm biết, chắc chắn những chuyện này Gia Di Nương không thoát khỏi liên quan.
Nhưng lúc Phù Cận Cố qua đời, Phù Triệu cũng còn ở nhân thế, Gia Di Nương lại có lá gan lớn đi hại trưởng tử của Anh quốc công phủ như vậy sao?
Phù Niệm Niệm nhớ rõ, lúc Phù Cận Cố rời khỏi nhân thế, Phù phu nhân liền náo loạn nói là Gia Di Nương hại hắn.

Thế nhưng mấy huynh muội thay phiên nhau hầu hạ ở bên giường Phù Triệu, ăn uống sinh hoạt đều cùng một chỗ, nếu là nói có người hạ độc Phù Cận Cố, vậy chẳng phải là muốn hạ độc chết tất cả mấy người tỷ tỷ muội muội, còn có Phù Cận Thiên sao?
Rõ ràng chỉ có một mình Phù Cận Cố nhiễm bệnh nặng, bệnh không dậy nổi, cuối cùng mới buông tay nhân gian.
Thế nhưng mặc cho Phù phu nhân điều tra như thế nào, vẫn không tìm ra chút đầu mối, với lại người đã rời đi, quyền hành cũng không còn, Phù Cận Thiên thừa kế tước vị là chuyện ván đã đóng thuyền, nên cuối cùng chuyện này cũng chỉ đành không giải quyết được.
Tất cả mọi người đều nghĩ là Phù Cận Cố thật sự chết vì nhiễm bệnh, mãi cho đến khi Phù Niệm Niệm ở Anh quốc công phủ nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa Phù Cận Thiên và Chu Ninh Trạo.

Đồ ăn mọi người ăn xác thực không có độc, nhưng Gia Di Nương là người phương nam, thậm chí Phù Diên Diên cùng Phù Cận Thiên đều thích ăn thuỷ hải sản.

Những ngày đó hầu người bệnh nên mệt nhọc, Gia Di Nương tự nhiên sắp xếp cho đầu bếp trong phủ làm nhiều tôm cá, thậm chí còn có bào ngư và nhân sâm, vây cá mập nhựa cây đều ngày ngày được đưa tới, Phù Cận Cố đương nhiên cũng ăn nhiều thêm một chút đồ tươi.
Những chuyện này vốn dĩ cũng không có vấn đề gì, nhưng hết lần này tới lần khác Phù Cận Cố lại thích uống trà bạch cúc, còn thích ăn dầu hoa cúc.
Ăn nhiều hải sản nên đương nhiên sẽ nóng trong người, Phù Cận Cố mới nghĩ đến uống nhiều trà hoa cúc để hạ nhiệt.
Thế nhưng đồ biển mà cùng ăn với hoa cúc chính là tương khắc, dần dần, độc tính khó tránh khỏi tích tụ lại.

Sau khi Phù Cận Cố bị bệnh, đối với ăn uống của hắn người trong phủ lại chuẩn bị càng tỉ mỉ, nhìn như cánh cháo thanh đạm, hải sản bỏ vào trong lại chỉ nhiều thêm chứ không ít.
Cho nên Phù phu nhân tra tới tra lui, độc gì cũng đều không tra được.
"Trong tay Văn Điều có chứng cứ, lúc ấy bọn hắn tìm người viết liều lượng, còn tìm được nhân chứng, nhưng hắn không có cách nào trực tiếp giúp ngươi lật lại án cũ." Nhiễm Chính nhìn Phù Niệm Niệm, "Ngươi phải học được cách lợi dụng người khác, nói ví dụ như Tô Huyên.

Ngươi đi tìm hắn, liền có thể dựa vào Cẩm Y Vệ một lần nữa lật nợ cũ của Anh quốc công phủ."
"Ta sẽ không đi tìm hắn." Phù Niệm Niệm cũng không chần chờ, cự tuyệt mười phần quả quyết, "Hắn sớm đã không phải..

Hắn sẽ chỉ hại chúng ta."
Nhiễm Chính khẽ giật mình, hắn biết, giữa hắn và Phù Niệm Niệm, tất nhiên còn có một tầng băng cứng cần chậm rãi hòa tan, thế là hơn nửa ngày mới thoải mái, "Thôi được."
Hai người chưa nói được vài câu, nhị phòng lại bảo người đến giục, nên Nhiễm Chính vội vàng giúp Phù Niệm Niệm dịch chăn mền, đổi quần áo đi đến nhị phòng.
Hắn còn đặc biệt không gọi Phù Niệm Niệm đi theo.
Sự lạnh lùng của thế gian ở Nhiễm phủ thể hiện cực kì rõ ràng, Nhiễm Thung ngóng trông Nhiễm Chính sớm rời đi, miễn cho Hoàng đế bỗng nhiên sửa lại ý chỉ, liên luỵ đến toàn bộ Nhiễm phủ.
Phù Niệm Niệm không nguyện ý rời đi, Nhiễm Chính cũng không bắt buộc, dù sao trong phủ còn có Oánh Nương, có thể chiếu cố một chút.
Về phần nội viện, Nhiễm Chính đặc biệt đi tam phòng một chuyến, ngay trước mặt Nhiễm Đình cùng Chu thị bái một cái, nhờ bọn hắn thay mình chăm sóc Phù Niệm Niệm cùng Nhuyễn Nguyễn.
Nhiễm Đình không đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt rõ ràng.

Hắn cũng chỉ đẩy con mình ra, bảo Chu thị cầm mấy tờ ngân phiếu một trăm lượng tới.

Mới đầu Chu thị nhíu mày, giống như có chút không tình nguyện, nhưng lề mề một lúc, cuối cùng vẫn lấy ra.
Đây có lẽ là tất cả khoản tích góp dành về già của tam phòng.
"Tam thúc chức quan nhỏ lời nói không có trọng lượng, không có bản lãnh như ngươi, không thể giúp ngươi cái gì, tiền lại càng tích lũy được bao nhiêu, chỉ có thể cho ngươi chút ấy.

Sau này ngươi còn phải dùng tiền nhiều chỗ, những lúc cấp bách có cái này vẫn tốt hơn." Nhiễm Đình đem toàn bộ ngân phiếu giao cho Nhiễm Chính, "Ngươi đừng không chịu, đều ở chung một mái nhà, ai cũng không muốn làm khó dễ ai."
Ai cũng biết, trước khi xảy ra việc này, Nhiễm Chính là quan tam phẩm, lại làm việc ở nội các, toàn bộ nhiễm phủ thì hắn là hậu bối có năng lực lớn nhất.

Trước mắt Hoàng Thượng lấy lại chức quan của hắn, nhưng cũng không có tịch thu tài sản, hắn thiếu cái gì chứ không thể thiếu tiền, càng không có khả năng thiếu Nhiễm Đình chút tiền ấy.
Thế nhưng Nhiễm Đình cũng biết mình chức quan thấp, thực sự bất lực, đành phải lấy chút tiền ấy ra thể hiện giá trị bản thân.
Nhiễm Chính vốn muốn đem ngân phiếu trả về, nhưng nghĩ nghĩ lại rút ra hai tờ từ bên trong, "Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại khó, ân tình của Tam thúc, Nhiễm Chính khắc sâu trong lòng."
Nhiễm Đình gật đầu nhẹ, không nhiều lời nữa.
Hai ngày sau, bầu trời sáng sớm xám xịt, đen kịt dày đặc dường như ẩn chứa cái gì làm cho người ta thấy trong lòng buồn bực đến hoảng.
Trong kinh vẫn là trời đông giá rét, Nhiễm Chính vội vàng chuẩn bị mọi chuyện tốt, liền một mình dẫn ngựa rời đi.

Phù Niệm Niệm nhìn dấu vó ngựa biến mất trên tuyết, luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Nếu hiện tại Tô Huyên này chính là Nhiễm Mính, vậy tại sao hắn lại muốn đưa Hoằng Đức Hoàng đế trở lại vị trí cũ?
Mọi chuyện càng ngày càng kỳ quái, huống chi Nhiễm Chính đã bị đuổi ra ngoài kinh, Tô Huyên không đến mức còn muốn trảm thảo trừ căn nha?
Phù Niệm Niệm càng nghĩ càng loạn, dứt khoát quay trở về phòng.


Không bao lâu, Bạch Trà liền vội vàng hoang mang hoảng hốt chạy tới bẩm báo, Nhiễm Chính chân trước vừa đi, bốn phòng liền đón Phù Oanh Oanh đã bị đuổi trở về.
Dựa vào tính tình Phù Oanh Oanh, sớm muộn gì cũng đến đại phòng nhìn trò cười của Phù Niệm Niệm.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Phù Niệm Niệm mới theo Chu thị ăn cơm tối trở về, Phù Oanh Oanh đã không chịu nổi, vui vẻ chạy đến tìm Phù Niệm Niệm gây chuyện.
Từ khi Phù Cận Thiên ăn một lần thua thiệt trong tay Nhiễm Chính, Dĩnh vương bị giam lỏng, Chu Ninh Trạo càng không biết tung tích, trước mắt toàn bộ Anh quốc công phủ hận không thể nhanh chóng vạch tội bức tử Nhiễm Chính.

Chỉ tiếc Hoàng đế dường như chỉ nói một lần, sau đó liền quên Nhiễm Chính sạch sành sanh, hờ hững.
Những tấu vạch tội đều như đá chìm đáy biển, Phù Niệm Niệm liền thành đối tượng chủ yếu để bọn hắn công kích.
Phù Oanh Oanh đương nhiên là muốn chế nhạo một trận, thế nhưng không hiểu sao, khi nàng nhìn thần sắc Phù Niệm Niệm lơ đễnh, còn mình thì phải nhẫn nhịn liền lập tức nổi giận.
Phù Oanh Oanh một cước đạp đổ ghế tròn bên người, hùng hùng hổ hổ đứng lên gọi tỳ nữ thiếp thân của mình tới, "Đại phòng hiện tại ăn của Nhiễm phủ, uống của Nhiễm phủ, nuôi một người rảnh rỗi như ngươi, không nghĩ làm chút gì cho phủ thì cũng thôi đi, còn tưởng rằng mình vẫn giống như trước sao?"
Giống sao? Đương nhiên là không giống.

Từ sau khi Nhiễm Chính từ trong cung trở về, ánh mắt của Tôn thị cùng lúc trước khác biệt quá nhiều, càng không nói đến Phù Niệm Niệm.

Người Nhiễm phủ chịu ôn tồn nói chuyện với nàng, đều là xem mặt mũi Nhiễm Chính, Nhiễm Chính ngã ngựa, Tôn thị lúc trước luôn ra vẻ thân thiết thì bây giờ cũng không tiếp tục giả bộ với Phù Niệm Niệm nữa.
Phù Niệm Niệm không nói lời nào, Phù Oanh Oanh còn tưởng rằng mình chấn nhiếp có tác dụng, diễu võ giương oai gọi tỳ nữ đến tát Phù Niệm Niệm.
"Yến Yến bị ngươi bức điên như thế nào, ta liền bức điên ngươi như thế ấy." Phù Oanh Oanh nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ.
Nghe xong lời này của nàng, bỗng nhiên Phù Niệm Niệm bật cười.
Không có cầu xin cùng thảm hại xuất hiện như trong dư liệu, Phù Oanh Oanh không khỏi lườm nói, "Ngươi cười cái gì?"
"Cười tứ thẩm ngươi..

Sống hồ đồ như vậy." Giọng nói Phù Niệm Niệm chậm rãi nhỏ nhẹ, "Bị người khác lợi dụng còn không biết."
"Ngươi nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nên tìm người cho ngươi một bài học." Phù Oanh Oanh cong khóe miệng cười lạnh, "Đã đến nước này, ngươi còn nói nhảm cái gì?"
Phù Niệm Niệm lại không chút biến sắc, chỉ thản nhiên nói: "Tỷ tỷ chẳng lẽ không biết năm đó đến cùng là vì cái gì mà đại ca qua đời sao?"
"Đại ca?" Phù Oanh Oanh cau mày một cái, "Cái chết của đại ca quả nhiên có uẩn khúc, đúng không?"
Phù Niệm Niệm từ chối cho ý kiến.

"Ngươi cuối cùng biết cái gì?" Trong mắt Phù Oanh Oanh lộ ra tia lo lắng hiếm thấy, nàng bắt lấy tay áo Phù Niệm Niệm, "Lúc trước là tỷ tỷ không tốt, trở về Anh quốc công phủ một chuyến, rốt cuộc ta đã hiểu rõ, trên đời này nào có cái gì hơn được tỷ muội tình thâm?"
"Niệm Niệm chẳng quá chỉ là thứ nữ nho nhỏ, nào dám nói xấu quốc công gia." Đuôi lông mày Phù Niệm Niệm có chút rủ xuống, khiến cho người ta thấy mà thương tiếc.
"Thứ nữ?" Phù Oanh Oanh nghe ra ý trong lời nói, thế là cười lắc đầu, "Phù Cận Thiên hắn chẳng qua cũng chỉ là con thứ, nếu không phải nương hắn có ý đồ xấu, cái ghế quốc công cũng không tới lượt hắn ngồi."
"Tỷ tỷ nói đúng." Phù Niệm Niệm gật đầu, "Lần trước ta cũng là ngẫu nhiên nghe lén được, Dĩnh Vương thế tử nói chuyện với quốc công gia, nói cái chết của đại ca có ẩn tình khác."
Phù Niệm Niệm nói với Phù Oanh Oanh, năm đó Phù Cận Cố là như thế nào mất mạng bởi hải sản cùng hoa cúc.
Phù Oanh Oanh nắm chặt khăn trải bàn đầu ngón tay trắng bệch, rất lâu, nàng cùng mẫu thân tìm nguyên nhân cái chết của huynh trưởng rất lâu, các nàng nghĩ trăm phương ngàn kế tìm tất cả đồ ăn, thậm chí là quần áo Phù Cận Cố cùng lửa than huân hương trong phòng.
Vẫn không thu hoạch được gì.
Hóa ra các nàng đoán cũng không đoán sai, quả thật Phù Cận Thiên vì mưu đoạt tước vị quốc công gia, liền hại chết Phù Cận Cố như thế.
Phù Niệm Niệm nhìn bộ dáng phát run của Phù Oanh Oanh, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của nàng, "Tỷ tỷ, Tam tỷ điên rồi ta cũng khổ sở vô cùng, nhưng nói cho cùng việc này vẫn là nguyên nhân ở chỗ Dĩnh Vương thế tử.

Tỷ cùng lão phu nhân mắt sáng, tất nhiên có thể nhìn ra kỳ quặc, quốc công gia bọn hắn bắt chẹt con đường của Nhiễm gia, đương nhiên cũng không phải muốn đối phó với một kẻ không có chút giá trị như ta."
Một câu của Phù Niệm Niệm làm bừng tỉnh người trong mộng, lúc này Phù Oanh Oanh mới bắt đầu thử liễm thần sắc suy nghĩ.
"Tỷ tỷ, đáng tiếc ta không có bản lĩnh như tỷ, nếu không ta tất lấy đạo của người, trả lại cho người."
Phù Niệm Niệm nhíu mày, "Nói câu không nên nói, sở dĩ năm đó Nhuyễn Nguyễn rơi xuống giếng, tam ca sẽ bị phái đi Tứ Xuyên sao, những chuyện này chẳng lẽ đều không có quan hệ gì với quốc công? Quốc công chưa bao giờ và cũng không phải là người có thể dùng túng người khác, ta cũng phải nhẫn nhục chịu đựng thôi.

Chỉ tiếc bây giờ Nhiễm Chính bị giáng chức ra khỏi kinh, ta có hôm nay không có ngày mai, làm sao còn dám nghĩ khác nữa?"
Phù Oanh Oanh ổn định lại thần sắc, "Chúng ta không thể để cho người trắng trợn tính kế như vậy được."
Phù Niệm Niệm giữ im lặng, nhưng nàng biết, việc này đang phát triển theo hướng nàng muốn.

Phù Cận Thiên không có Chu Ninh Trạo che chở, lại cùng Phù lão phu nhân xé rách mặt nhau, ai cũng không có cách nào toàn thân trở ra.
Mà lần này Phù Niệm Niệm không muốn làm tiểu trùng bị người tuỳ tiện phẩy bỏ, nàng muốn làm ngư ông đắc lợi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu nhiễm hèn mọn lên sóng rồi~
Cũng không biết lúc trước mình đào bao nhiêu hố, mở màn truy vợ~.

Bình Luận (0)
Comment