Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ

Chương 39


Trong phòng một cái nồi đang được nấu trên lửa than, nước canh không ngừng sôi trào nổi lên tản mát ra mùi thơm mê người.
Lúc Phù Cận Niên rời đi, Phù Niệm Niệm vẫn còn là một tiểu cô nương khổ cực chưa làm được gì, bây giờ trở lại, nàng cũng có thể một mình đảm đương một phía, xử lý tất cả mọi chuyện một cách ngay ngắn rõ ràng.

Trong phủ gặp biến đổi lớn, liên tiếp chết ba người, Phù lão phu nhân lại bị bệnh, Phù Oanh Oanh lấy cớ chăm sóc mẫu thân liền đặt xuống gánh.
Vẫn là Phù Niệm Niệm đi đến nhà mẹ đẻ Phù lão phu nhân mời người đến chủ trì tang sự, chờ đến Phù Cận Niên trở về mọi chuyện đã kết thúc.
Cũng không để lại cục diện rối rắm cho hắn xử lý.
"Nhị tỷ bây giờ đang ở Nhiễm gia, Tam tỷ bị điên giờ vẫn chưa khá hơn." Phù Niệm Niệm đưa cho Phù Cận Niên đôi đũa: "Lão phu nhân không muốn hồi phủ, chỉ đưa Tam tỷ điên điên ngốc ngốc trở về.

Còn có đại tỷ đã sinh cháu ngoại trai, chỉ chờ người nhà mẹ nàng phái người tới đón, trọng trách của ca ca vẫn rất nặng."
Phù Cận Niên không vội vàng ăn, những năm này thay đổi quá lớn, hắn đều hỏi Phù Niệm Niệm tỉ mỉ một lần.

Phù Niệm Niệm vẫn muốn tìm nguyên nhân cái chết của mẫu thân, mà bây giờ bỗng nhiên nhiều người trong phủ tạ thế, việc này cũng theo đó mà trở thành đá chìm đáy biển.
Người có thể ký thác hi vọng hiện nay chỉ xem phần lương tâm còn lại của Phù lão phu nhân có thể nói cái gì, thế nhưng bây giờ chính lão phu nhân cũng tránh về nhà mẹ đẻ, hắn Phù Cận Niên chỉ là vãn bối cũng không thể quá mức cực đoan, cho nên tạm thời ngay cả chuyện bọn hắn gả Phù Niệm Niệm đi lung tung cũng không thể tranh cãi.
Nói đến đây, người như Nhiễm Chính cũng không thể khiến Phù Cận Niên cảm thấy yên tâm, dù sao có câu nói biết người biết mặt không biết lòng, mặc dù trong triều Nhiễm Chính rất nổi danh, nhưng Phù Cận Niên chưa từng cảm thấy hắn là kết quả tốt nhất của Phù Niệm Niệm.

Huống chi hiện tại Nhiễm Chính lo cho chính mình còn không xong, Phù Niệm Niệm lại càng đáng thương hơn, Phù Cận Niên nhìn muội muội không nói lời nào, hắn chỉ cảm thấy mệnh Niệm Niệm quá khổ.
Nghĩ đến cái này, Phù Cận Niên nhấp một miếng trà, như có điều suy nghĩ nói: "Nếu Nhiễm Chính đã bị giáng chức ra kinh, muội cũng không cần thiết ở Nhiễm gia.

Đợi sau khi huynh tiến cung lĩnh chức tạ ơn thì sẽ đón muội cùng Nhuyễn Nguyễn trở về đây."
Nói gần nói xa đều lộ ra ý muốn thay nhà chồng cho Phù Niệm Niệm.
"Nhuyễn Nguyễn cũng nên đọc sách, lấy một cái danh tự." Vưu thị nhìn Phù Niệm Niệm, vội vàng muốn thay đổi cái chủ đề nặng nề này: "Ca của ngươi sách niệm đến lơ là đọc sách, để hắn đi Hàn Lâm viện tìm phu tử thật gioit, lấy cho Nhuyễn Nguyễn của chúng ta cái tên thật tốt."
"Đệ đã có tên." Nhuyễn Nguyễn ngẩng đầu lên: "Gọi là Phù Cận Dật."
"Là thiếu phó ca ca lấy." Hắn sợ tam ca không đồng ý, liền bổ sung thêm: "Hắn còn dạy ta luyện chữ nữa."
Phù Cận Niên liếc mắt, hừ lạnh một tiếng: "Hắn quả thật là biết thu mua lòng người."
Vưu thị lại nhìn nhìn, giữ chặt Phù Niệm Niệm giọng điệu nghiêm nghị nói: "Niệm Niệm, chính ngươi có ý nguyện gì? Nếu ngươi không thích, ta sẽ đến Nhiễm gia thay đổi cửa hôn sự.


Trên đời này nam nhân tốt còn nhiều, nghĩ đến Niệm Niệm của chúng ta là đau lòng, cũng không thể treo cổ trên một thân cây."
"Nương nói đúng lắm, ta nghe nói Tô Huyên trở về kinh, nếu không thì để ca ca ta tự mình tìm tới cửa cầu hôn." Phù Cận Niên vội vàng hùa theo Vưu thị nói: "Nếu Tô Huyên còn nhớ tình cũ, muội cùng hắn cũng có thể xem như môn đăng hộ đối, về phần dung mạo.."
Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên Phù Niệm Niệm cắt đứt: "Muội không có không nguyện ý, Nhiễm Chính rất khách sáo với muội, chưa từng khiến muội chịu uất ức gì, ca ca cũng không cần nhắc đến Tô Huyên, ta với Tô Huyên không có quan hệ gì, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có."
"Cô nương ngốc, phu thê không phải là dáng vẻ khách sáo?" Vưu thị cau mày một cái: "Muốn gả không nói tới lưỡng tình tương duyệt, tốt xấu cũng phải là tướng công biết nóng biết lạnh."
Phù Niệm Niệm lại chỉ lắc đầu, cũng không nói thêm lời lời gì.

Phù Cận Niên còn muốn hỏi, Vưu thị cũng đã nhìn ra đầu mối, bảo nhi tử ngốc của mình đừng tiếp tục hỏi nhiều, mấy người lúc này mới dừng lại ăn xong cơm tối.
Phù Cận Niên mang rất nhiều đồ từ Tứ Xuyên trở về, Nhuyễn Nguyễn cùng hắn chơi đến tối muộn mới nói muốn đi ngủ, Bạch Trà hành lễ chào một cái, ôm Nhuyễn Nguyễn rời đi.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Bạch Trà sắp xếp tốt cho Nhuyễn Nguyễn, thu xếp xong mới mang vẻ mặt mệt mỏi đi ra ngoài.

Ai ngờ Phù Cận Niên vẫn đang chờ ở ngoài cửa, trời tối như mực dọa Bạch Trà nhảy một cái.
"Nhuyễn Nguyễn đã ngủ rồi, quốc công gia muốn nhìn thì ngày mai hãy đến." Bạch Trà vội vàng cung cung kính kính nói.
"Ta không tìm hắn, mà tìm ngươi.." Phù Cận Niên ấp úng, móc ra một cái hộp nhỏ: "Đây là son phấn ở đất Thục..

Dùng rất tốt.."
"Ừm.." Bạch Trà gật gật đầu, không nói tiếp.
Hai người cứ đứng ở tại chỗ như vậy, ai cũng không phá vỡ hoàn cảnh lúng túng này, nếu không phải Phù Niệm Niệm tới, hai người còn không biết phải đứng như con rối tượng bùn bao lâu.
Phù Niệm Niệm nhìn nhìn hai người kia, liền nhẹ giọng nở nụ cười.
"Tam ca đưa Bạch Trà son phấn nhìn qua thật là tốt." Nàng lấy đồ trong tay Phù Cận Niên nhét thẳng vào tay Bạch Trà.
Phù Cận Niên lúc này mới nhận ra: "Các ngươi cũng sớm đi ngủ đi, hôm nay đều rất mệt mỏi."
Vừa dứt lời, hắn rời đi nhanh như chạy.
Phù Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn Bạch Trà đang ngây người một cái, phất phất tay với nàng.

Từ sớm lúc Phù Cận Niên còn chưa rời khỏi kinh thành đã đối xử khác biệt với Bạch Trà, bây giờ hắn đã đến tuổi này mà vẫn chưa thành thân, Phù Niệm Niệm biết là có ý gì.

Nhưng Bạch Trà lại lẩm bẩm nói: "Ta chỉ là một hạ nhân."
"Ta cùng tam ca chưa từng coi ngươi là hạ nhân, Nhuyễn Nguyễn cũng không." Phù Niệm Niệm nghiêm mặt nói: "Huống chi khế ước của ngươi là ở trong tay tam ca, nếu huynh ấy không coi là vậy thì người cũng không cần tự nhận mình là nô ɭệ?"
"Lúc trước là Tam thiếu gia, ta không dám có ý nghĩ xấu, hiện tại là quốc công gia, ta lại càng không dám đi quá giới hạn, huống chi ta chưa từng có ý nghĩ kia với quốc công." Bạch Trà cúi đầu: "Son phấn này còn xin tiểu thư đưa về cho quốc công đi."
"Bạch Trà, ngươi thật sự không thích Tam ca của ta sao?" Phù Niệm Niệm giữ chặt nàng: "Đừng nói cái gì mà có thân phận hay không, trên đời này nếu có người luôn lo nghĩ cho ngươi lại còn quan tâm ngươi, thật sự không tốt sao?"
Bạch Trà từ chối cho ý kiến.
Phù Niệm Niệm biết, Bạch Trà tuyệt đối không tính là chán ghét Phù Cận Niên, ngày lễ ngày tết sẽ còn may cho hắn cùng Nhuyễn Nguyễn một cái túi bằng vải.

Đời trước tin tức Phù Cận Niên qua đời truyền về kinh thành, nàng khóc còn thương tâm hơn so với những người khác.
Về phần Phù Cận Niên, chỉ cần không phải kẻ ngu, đều có thể nhìn ra tâm tư của hắn.
Trước kia lúc Phù Cận Niên còn trong phủ cũng giống như Phù Niệm Niệm có cũng được mà không có cũng chẳng sao, trước kia hắn cũng biết mình không có cơ hội tranh giành ngôi vị thế tử, cho nên đã sớm xin vào cẩm y vệ, tuy là chênh lệch rất nhiều, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn xem như có chút giá trị trên người.
Lúc đó ai cũng không nghĩ tới có sự thay đổi như bây giờ, Phù Cận Niên cũng không nghĩ tới có thể lấy được quý nữ nhà ai, chỉ cần có thể có người cùng hắn trải qua sinh hoạt an an ổn ổn là được rồi, cho dù chỉ là hai người tương cứu trong lúc hoạn nạn trải qua hàng ngày bằng cơm rau dưa, thì trong lòng của hắn cũng hết sức hài lòng.
Chính là vậy nên hắn mới nhìn thấy Bạch Trà.
Phù Cận Niên liều mạng làm việc ở Cẩm Y Vệ muốn tích lũy chút tiền, trước tiên cho thân nô tỳ cho Bạch Trà, lại thay nàng tìm kiếm người nhà, nếu thực sự tìm không được thì tìm người đức cao vọng trọng làm dưỡng phụ cho nàng cũng được.

Chính hắn cũng không phải xuất thân quý giá gì, chỉ cần Bạch Trà không phải là nô ɭệ, thì đương nhiên như thế nào cũng xứng đôi.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Bạch Trà, Đàm thị mới mua màng từ trong tay người môi giới về, Bạch Trà bị người đánh cho khắp người đều là vết thương.

Nàng mặc một cái váy rách rưới, nhưng lờ mờ có thể thấy được phía trên từng thêu lên tinh tế hoa văn.

Người môi giới nói là trong nhà nghèo nuôi không được nên mới mang ra bán, có lẽ là trong nhà nghèo túng cũng khó nói.
Bạch Trà lớn hơn so với Phù Niệm Niệm, vậy nên cũng trổ mã sớm hơn, nàng cũng cao hơn Phù Niệm Niệm một đoạn.

Trên mặt lộ vẻ ngây thơ, nhìn duyên dáng yêu kiều, khiến Phù Cận Niên vẫn còn giương oai ở khắp nơi tim đập thình thịch.


Nhưng mà, mọi chuyện còn chưa kịp thành, hắn liền bị điều đi Tứ Xuyên, chờ đến lúc trở lại chính là nhận lời thừa kế tước vị bây giờ.
Bạch Trà nhìn qua sao giống như là không tình nguyện muốn để ý tới hắn.

Phù Cận Niên vô cùng phiền muộn, hắn thật sự không nghĩ ra.

Lúc trước mình lỗ mãng không có quan to lộc hậu thì cũng thôi đi, bây giờ làm sao lại có thể như thế này?
Tuy nói chạy một ngày đường, thân thể đã sớm mệt thấu, nhưng Phù Cận Niên lật qua lật lại trên giường, làm sao cũng không ngủ được, cứ vậy bất tri bất giác một đêm đã trôi qua, Phù Cận Niên mới vừa vặn có chút buồn ngủ thì nghe được có người đi vào trong nội viện.
Hắn đã bắt trộm rất nhiều năm, cho dù chỉ là một động tĩnh rất nhỏ, cũng có thể nhanh chóng phân rõ.

Quả nhiên không sai, không được một lúc, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Phù Niệm Niệm.
"Tam ca còn chưa dậy thì không cần gọi huynh ấy, ta với Bạch Trà đi ra ngoài một chuyến, buổi chiều sẽ trở lại." Phù Niệm Niệm dặn dò Tiểu Đức: "Chờ tam ca tỉnh, ngươi nói với huynh ấy, để huynh ấy bảo Nhuyễn Nguyễn ăn cơm trưa cho thật tốt, không cho phép kén ăn."
Tiểu Đức còn chưa trả lời, Phù Cận Niên liền vội vàng cầm lấy y phục trên kệ hoa cúc, qua loa mặc lên người rồi đi ra ngoài: "Các ngươi đây là muốn đi đâu?"
"Bí mật." Phù Niệm Niệm ra vẻ đứng đắn: "Không nói cho huynh biết đâu."
Bạch Trà nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Phù Cận Niên, cúi đầu lặng lẽ nở nụ cười.
Phù Niệm Niệm mang theo Bạch Trà đi về phía Y Hạc Quán, gần đây mọi việc bận rộn, từ lần trước sau khi kêu A Tịch đi tới cứu, nàng đã có một đoạn thời gian rất dài chưa đi Y Hạc Quán.
Bây giờ mới được nhàn rỗi, nàng liền chuẩn bị mang theo Bạch Trà đi theo.

Sau khi Y Hạc Quán được chấn chỉnh thì thanh danh phát triển không ngừng, mặc dù không so được lúc Đàm thị còn ở đây, nhưng cũng không còn tiêu điều như trước nữa.
Vợ chồng Lão Cao đã xử lý chuyện của Y Hạc Quán lúc Đàm thị còn ở đây, bây giờ càng có thể quản lý ngay ngắn rõ ràng, không cần Phù Niệm Niệm phí một chút sức nào.
Phù Niệm Niệm giống như ngày thường cùng lão Cao luyện đàn, rồi nói về mấy chuyện biến hóa trong kinh, lúc này mới sửa sang lại y phục, chuẩn bị vội vàng giữa trưa về phủ xem Nhuyễn Nguyễn ăn cơm.
Nàng vừa chào tạm biệt vợ chồng lão Cao với Cao Phùng Tung, chợt thấy một người từ bên cửa.
Đó chính là người tuyệt đối không nên xuất hiện trong kinh thành - Nhiễm Chính.

Hắn hòa vào trong đám người, ăn mặc cũng không bắt mắt, lại vẫn luôn cúi đầu, không ngừng đánh giá trái phải, hiển nhiên đang tránh người nào.
Hắn đã từng là thiếu phó trẻ tuổi nhất trên triều đình, đi ra ngoài hẳn là tiền hô hậu ủng, có tôi tớ đi theo, hình ảnh vẫn còn rõ mồn một trước mắt Phù Niệm Niệm.

Nhưng giờ nhìn dáng vẻ vội vàng của hắn, hắn như một tên trộm, như sợ bị người phát hiện như chuột chạy qua đường.
Một cảm giác chua xót lập tức xuất hiện trong lòng Phù Niệm Niệm.
Động tác đi ra ngoài của Phù Niệm Niệm dừng một chút, hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ tới vì sao bỗng nhiên Nhiễm Chính lại xuất hiện ở đây, nàng chỉ biết là nhìn qua hình như Nhiễm Chính chọc phải phiền toái gì rồi.

Có lẽ là vì chuyện gì vụиɠ ŧяộʍ trở về, có lẽ là vì tìm Văn Điều? Hoặc có lẽ liên lạc với người nào khác? Hắn có phải đã nghĩ được biện pháp nào trở lại kinh thành hay không?
Ngàn vạn suy nghĩ lập tức đều xông vào trong đầu Phù Niệm Niệm, nàng cảm thấy trong lòng mình rối loạn.

Chỉ là người thần thông quảng đại như Nhiễm Chính, coi là thật đặt mình vào nguy hiểm tự mình chạy tới kinh thành sao?
Phù Niệm Niệm cảm thấy mình không thể lại do dự nhiều thêm nữa, nếu không Nhiễm Chính có thể từ trong tầm mắt của nàng chuồn đi.
"Cao thúc, giúp ta một việc." Phù Niệm Niệm cau mày, chỉ chỉ Nhiễm Chính trong đám người cho lão Cao: "Chúng ta có thể đưa hắn về đây hay không?"
"Người này đi vào cửa sau của chúng ta, tiểu thư chờ một lát." Lão cao trả lời, ngay sau đó liền từ trong phòng Phù Niệm Niệm lui ra ngoài.
"Mang về như thế nào đều được, đừng làm hắn bị thương là được rồi." Phù Niệm Niệm lại dặn dò một câu.
"Ai, bản lĩnh lớn thì không có, nhưng bàng môn tả đạo sao chúng ta có thể không có?" Lão Cao lại gật đầu một cái, liền vội vội vàng rời đi.
Phù Niệm Niệm vội vàng cởϊ áσ choàng, trước mắt hẳn là không thể đi được.

Trước tiên nàng cần phải cứu Nhiễm Chính trở về, giúp hắn né tránh những người đi theo hắn kia.
Nhiễm Chính chính xác là đang ở xung quanh Y Hạc Quán, nơi này là nơi mà lão Cao quen thuộc nhất, muốn đánh cho một nam nhân nhã nhặn yếu ớt bất tỉnh mang về, thật sự không phải việc gì khó.
"Tiểu thư, tên nam nhân này rất giảo hoạt, chúng ta phí rất nhiều công sức.

Sợ hắn nửa đường tỉnh lại, ta gọi tiểu nhị trói hắn lại." Lão Cao lườm Nhiễm Chính đang nằm trên mặt đất, lại cầm vải phủ lên mắt Nhiễm Chính: "Cũng không thể cho hắn nhận ra đây là đâu."
Khóe miệng Phù Niệm Niệm mỉm cười, nhịn một hồi lâu mới nói với lão Cao: "Không có người theo tới chứ? Nếu là có, lại phải phiền Cao thúc đuổi người đi theo hắn rồi."
"Cửa sau ở phía góc khuất, hiện tại không có người nào đến, ta đi xuống trước, có việc thì tìm cách ứng phó tốt.

Tiểu thư nếu tìm ta thì kêu một tiếng từ trên lầu là được." Lão Cao quay người rời đi.
Xác nhận người đều đã đi hết, Phù Niệm Niệm mới ngồi xổm xuống đẩy đẩy đầu Nhiễm Chính.
Nhiễm Chính quả thật là bất tỉnh nhân sự, trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì.
Khóe miệng nàng lập tức lộ ra một nụ cười xấu xa, mở dây thừng trói tay Nhiễm Chính ra, một lần nữa đổi thành cái song hoàn kết để trói.
Mới trói xong, ngón tay Nhiễm Chính có chút cuộn tròn.
Hắn tỉnh.
Phù Niệm Niệm ho một tiếng, làm cho giọng trở nên thô hơn rồi dửng dưng nói: "Tốt nhất ngươi chớ lộn xộn, ta trói người bằng song hoàn kết, càng giãy dụa càng chặt."
Tác giả có lời muốn nói:
Phong thủy luân chuyển a~.

Bình Luận (0)
Comment