Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ

Chương 48


Nói đến đánh bóng thì số lần Phù Niệm Niệm chơi thật đúng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mặc dù đã từng sống ở Anh quốc công phủ với rất nhiều người, thường thường sẽ có một vài trò để tiêu khiển, cho dù là đánh bóng hay đá bóng, Phù Niệm Niệm đều biết rất rõ ràng.

Nhưng mà trước nay ca ca tỷ tỷ tạo thành nhóm để chơi cũng chưa từng có người mang nàng cùng Nhuyễn Nhuyễn chơi cùng, mặc dù tam ca Phù Cận Niên thỉnh thoảng sẽ dẫn tỷ đệ bọn họ đánh vài lần, nhưng cuối cùng số người quá ít náo nhiệt không nổi, tùy tiện chơi đùa rồi cũng nhanh chóng giải tán.
Nhưng hôm nay thì khác, phủ thượng của Tích Vân quận chúa mời rất nhiều tân khách, toàn bộ những nam thanh nữ tú có tiếng trong kinh đều được mời tới.
Sau khi Phù Niệm Niệm dẫn Nhuyễn Nguyễn đi theo người ta, chỉ muốn chăm sóc đệ đệ thật tốt giống như trước, về phần mình, nàng không hề có ý nghĩ muốn đánh bóng.
Một đoàn người mới đến, vội vàng chào hỏi Dụ Vương khiến con đường phía trước chật như nêm cối.

Bất đắc dĩ Dụ Vương chỉ có thể đi đến ứng phó, mà chủ nhân Tích Vân quận chúa giống như đã chuẩn bị từ trước, đưa Nghị Đức quận chúa với bọn người Phù Niệm Niệm đến biệt viện.
Có một cái sân nhỏ khác, ở đó đã đào mấy cái lỗ trên mặt đất, các loại quả bóng nhỏ lớn nhỏ khác nhau cũng đều được bày ở một bên, chỉ có một vài người đang đợi ở đây.

So với tiền viện, hoàn cảnh nơi đây lịch sự tao nhã hơn bên ngoài rất nhiều.
"Niệm Niệm, còn không biết lúc nào ca ca mới đến được, trước tiên chúng ta đánh một trận được không?" Nghị Đức quận chúa rất hưng phấn, đã đứng trước mấy cái cán đánh bóng để lựa chọn.
Phù Niệm Niệm lắc đầu liên tục: "Ta còn phải để ý Nhuyễn Nguyễn, không để hắn chạy loạn được."
Nghị Đức quận chúa nghe vậy nhìn nhìn xung quanh, chỉ thấy Nhuyễn Nguyễn đang ngồi xổm trước những quả bóng với vẻ mặt choáng ngợp.
Những quả bóng lớn nhỏ này không chỉ có màu sắc khác nhau mà hoa văn cũng khác nhau, màu sắc sặc sỡ rất đẹp mắt, hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của Nhuyễn Nguyễn.
"Vậy..

Được thôi." Nghị Đức quận chúa bĩu môi: "Vậy cô chăm sóc đệ đệ trước đi."
Tiếng nói Quận chúa vừa mới dứt, bỗng nhiên một nữ tử ở bên cạnh chậm rãi đi tới, nàng hơi cúi người xuống thi lễ, sau đó mới nhỏ giọng thì thầm hỏi: "Quận chúa có nguyện ý chơi với ta không?".

ngôn tình hoàn
Nghị Đức quận chúa hơi nghi hoặc một chút quay đầu lại: "Ngươi là ai? Sao ngươi lại biết ta là quận chúa?"
"Tiểu nữ Ân Thải San, vài ngày trước từng gặp quận chúa ở sinh nhật của Anh quốc công." Đôi môi Ân Thải San nhếch lên, rộng rãi hào phóng.

Vừa rồi khi Ân Thải San đi tới, Phù Niệm Niệm cũng đã chú ý tới nàng ta, hiện tại nghe nàng ta tự báo gia môn xong, cuối cùng Phù Niệm Niệm cũng biết rõ thân phận của nàng ta.
Ân Thải San này nổi danh là tài nữ thế gia ở kinh thành, hơn nữa thân phận tôn quý không thể khinh thường.

Tổ phụ của nàng ta Ân Thịnh là đại thần nội các, phụ thân với thúc bá giữ nhiều chức vị quan trọng.

Nghe đồn lúc nàng ta đến tuổi cập kê đã có rất nhiều người tới cửa cầu thân, thế nhưng là hòn ngọc quý duy nhất trên tay Ân gia nên hôn sự của nàng ta cũng không định đoạt qua loa được, vẫn luôn kéo dài tới bây giờ vẫn không giải quyết được.
Phù Niệm Niệm nghĩ đến đây, không khỏi lại quan sát tỉ mỉ hơn.
Ân Thải San trước mặt khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu, lông mày lá liễu, một đôi mắt long lanh tinh nghịch động lòng người, hai má hồng hào, môi đỏ như son.

Nàng còn suy nghĩ khác người đeo một cái vòng trân châu màu trắng trên búi tóc, cho dù không mang trang sức dư thừa khác nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ.
Trong lòng Phù Niệm Niệm âm thầm tán thưởng: "Không hổ là tài nữ trong truyền thuyết, dung mạo xuất chúng."
Nàng nghĩ như vậy, Ân Thải San liền quay đầu nhìn về phía Phù Niệm Niệm cười cười: "Chắc hẳn vị này chính là Phù Tứ tiểu thư của Anh quốc công phủ?"
"Ân cô nương quả nhiên cực kì thông minh." Phù Niệm Niệm cũng mỉm cười đáp lại.
"Phù Tứ tiểu thư quá khen, chỉ là khó có khi nhìn thấy quận chúa, ta liền cả gan muốn cùng quận chúa so một lần, không biết Phù Tứ tiểu thư có ngại khôngg?" Ân Thải San nhẹ giọng hỏi.
"Việc này đương nhiên là phải để quận chúa quyết định." Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng liếc mắt nhìn về phía quận chúa.
Nhưng mà quận chúa chỉ không thú vị chép miệng: "Ca ca không ở đây, không có ý nghĩa gì, dứt khoát chờ một chút nữa lại chơi đi."
Ân Thải San bị cự tuyệt cũng không nổi giận không buồn bực, nàng hành lễ với Nghị Đức quận chúa rồi dẫn tỳ nữ Vãn Hương rời đi.
Hai chủ tớ đi hơi xa một chút, Vãn Hương mới đến trước mặt Ân Thải San thấp giọng nói: "Tiểu thư cứ ở đó chờ Dụ Vương điện hạ tới không tốt sao? Trong khu nhà nhỏ này không có người nào, đến lúc đó tự nhiên có cơ hội nói chuyện thân mật với Dụ Vương, cần gì phải đi lôi kéo sự chú ý của Nghị Đức quận chúa trước?"
Ân Thải San cười nhạo một tiếng: "Ngươi muốn nói chuyện thân mật với điện hạ? Ngươi cũng không nghĩ xem điện hạ có nguyện ý để ý tới ngươi không? Điện hạ ở ngoài viện vừa mới gặp nhiều người như vậy, sợ là đầu sắp muốn nổ đến nơi, lúc này lại vây quanh bên người ngài, không phải là tự chuốc lấy nhục nhã sao?"
Vãn Hương lập tức nghẹn lời, không lên tiếng nữa.
Lúc này Ân Thải San nói tiếp: "Nghe đồn từ trước đến nay Dụ Vương luôn yêu thương ấu muội, lấy lòng quận chúa, không phải cũng là lấy lòng điện hạ sao?"
Nghe thấy tiểu thư nhà mình nói như vậy, Vãn Hương cảm thấy rất có lý, thế là vội vàng gật đầu, ngược lại nói: "Tiểu thư ân cần thăm hỏi quận chúa cũng thôi đi, sao còn phải ăn nói nhỏ nhẹ với vị tiểu thư Phù gia kia? Nô tỳ thấy Phù Tứ tiểu thư chẳng qua cũng chỉ như thế, thật không hiểu sao nàng ta lại có thể nổi danh ở kinh thành cùng với tiểu thư."
Ân Thải San nhớ tới gương mặt Phù Niệm Niệm không đánh phấn trang điểm mà trắng hồng như hoa lê kia, liền thản nhiên cười một tiếng: "Cái này mà còn không hiểu rõ sao? Ngày ngày ăn muối, chẳng lẽ ngươi không muốn ăn cái gì nhạt chút?"
Trong mắt Vãn Hương lại càng không hiểu: "Nô tỳ vẫn không hiểu, trước đó nhìn thấy Phù gia Tam tiểu thư kia, ngài nói nàng ta là một kẻ ngu.


Ngay cả đích nữ cũng như vậy, hiện tại ngài cần gì phải phí sức cho người Phù gia mặt mũi?"
Ân Thải San mỉm cười nói: "Những người không có thân phận địa vị đều bị ngăn ở ngoại viện, ngươi cho rằng Dụ Vương điện hạ sẽ vô duyên vô cớ mang một nhà Anh quốc công tới nơi này?"
"Ý tiểu thư là.."
"Muốn thân thiết với Dụ Vương không phải chuyện một sớm một chiều." Ân Thải San quay đầu nhìn Phù Niệm Niệm một cái: "Nếu không cũng giống như những cô nương ngu ngốc kia bị ngăn ở ngoại viện rồi?"
Vãn Hương chợt hiểu ra, không khỏi cảm thán: "Vẫn là tiểu thư suy nghĩ sâu xa."
Ân Thải San chỉ cười cười, cũng không nói tiếp với Vãn Hương.

Trước kia Nhiễm Chính đã bị Phù gia Tam tiểu thư đoạt đi, bây giờ Phù tam tiểu thư bị ngốc, Nhiễm Chính bị giáng chức, may lúc ấy có tổ phụ ngăn cản, nàng mới không gả đi.
Bất quá nghĩ tới tướng mạo như trích tiên của Nhiễm Chính kia, tính tình lại còn ấp áp ôn hòa như ngọc, dù sao Ân Thải San vẫn cảm thấy khá đáng tiếc.

Hiện tại khó có khi Dụ Vương vào kinh thành, nàng ta mới sẽ không để cái thứ nữ thứ tư này tiếp tục ngăn cản con đường của mình.
Ân Thải San đang xuất thần, thì Vãn Hương giật nhẹ tay áo của nàng ta: "Tiểu thư, Dụ Vương điện hạ tới, chúng ta có nên đến bái kiến điện hạ không?"
Vãn Hương vừa nói liền muốn đi lên phía trước, lúc này Ân Thải San lại đưa tay ngăn cản: "Không vội, từng nghe qua lạt mềm buộc chặt chưa? Tuyệt đối đừng đuổi tới."
Hai chủ tớ nhìn chằm chằm động tĩnh đầu bên kia, lại chậm chạp không đi về phía trước.

Chỉ thấy Nghị Đức quận chúa ba bước cũng biến thành hai chạy đến bên người Dụ Vương, ôm lấy một cánh tay của Dụ Vương nũng nịu.

Cùng lúc đó, trong tiểu viện có hai cô nương đến thi lễ với Dụ Vương, thế nhưng còn chưa nói được hai câu đã bị Tích Vân quận chúa mời đi.
Lúc này Vãn Hương mới lén lau mồ hôi lạnh, mọi chuyện thật sự như tiểu thư của nàng ta suy đoán, không sai chút nào.

Nàng ta không khỏi càng nhăn mày lại ủ rũ hơn: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Nhưng vẻ mặt Ân Thải San vẫn như cũ: "Sơn nhân tự có diệu kế, đến đây cùng ta đánh hai gậy trước."

Vãn Hương thấy Ân Thải San không chút hoang mang, vội vàng lấy gậy với nóng cho nàng ta.

Hai chủ tớ chơi vô cùng vui vẻ, thậm chí bởi vì kỹ thuật bóng của Ân Thải San cao siêu, chỉ chốc lát xung quanh nàng ta đã có thêm mấy "Người xem".
Ân Thải San nhẹ nhàng nâng mắt, tự biết những công tử này muốn nhìn người nhiều hơn là nhìn đánh bóng, thế nhưng đánh nửa ngày, lực chú ý Dụ Vương cũng không bị hấp dẫn tới chút nào.
Ân Thải San nhẹ nhàng nhếch miệng, tay nắm nắm cán gậy siết chặt một chút, nàng ta nhìn chuẩn vị trí Dụ Vương, điều chỉnh tốt lực độ rồi đánh cái tiếp theo.
Quả bóng bằng đá trước mặt giống như một vật có sinh mệnh, nhanh chóng lăn ra ngoài, lẻn qua đám người, trực tiếp chạy về phía Dụ Vương bên kia.
Ân Thải San mang theo ý cười khó thấy, vẻ mặt lo lắng vội vàng chui ra khỏi đám người, đuổi sát theo quả bóng nhỏ đang chạy.
Quả bóng nhỏ trước mặt vẫn còn lăn lên phía trước, quả bóng này ruột đặc, chỉ cần dùng sức một chút thì có thể đánh xa.

Thế nhưng có trời mới biết Ân Thải San vì một gậy này mà đã xuất toàn lực của mình, chỉ thấy quả bóng nhỏ cùng một quả bóng khác đang lăn chạm vào nhau, lúc này đảo quanh một lúc cuối cùng mới dừng lại.
Ân Thải San vội vàng đưa chân ngăn cản quả bóng nhỏ lăn loạn, sau đó liền ngẩng đầu thấy Dụ Vương đang đứng trước mặt mình.

Chẳng qua chỉ cần suy nghĩ một chút thì cũng biết không thể là người khác, một gậy này của nàng ta vốn là muốn đánh tới chỗ Dụ Vương.
Ân Thải San vội vàng cúi người: "Điện hạ thứ tội, tiểu nữ kỹ nghệ không tinh, đã quấy rầy nhã hứng của ngài."
"Không sao." Dụ Vương lắc đầu: "Nếu quận chúa mời đến đánh bóng, ngươi cứ chơi tận hứng là được rồi."
Ân Thải San đang muốn mượn cơ hội nói thêm mấy câu thì Dụ Vương đã quay đầu đi tới chỗ Nghị Đức quận chúa cùng Nhuyễn Nguyễn cười đùa.

Vóc dáng Nhuyễn Nguyễn còn chưa dùng được gậy cán cao, Dụ Vương đặc biệt tìm một cái cán nhỏ tới, cúi người tay nắm tay dạy hắn chơi.
Một bên khác Nghị Đức quận chúa cùng Phù Niệm Niệm cũng đang chơi hết mình, rõ ràng Ân Thải San không thể khiến bất kỳ ai chú ý, ngược lại những công tử mới vừa vây quanh nàng ta chạy tới, thậm chí còn có người muốn tìm nàng ta so đấu một lần.
Ân Thải San nhìn bộ dáng hết sức chuyên chú của Phù Niệm Niệm, lại nhìn thấy mấy quả bóng nhỏ nằm bừa bộn trên đất, dứt khoát thừa dịp không có người chú ý, một gậy đánh quả bóng tới chỗ Phù Niệm Niệm.
Phù Niệm Niệm đnag chuyên tâm tính toán khoảng cách tới lỗ bóng, chợt cảm thấy đau nhức truyền đến, nàng lảo đảo một cái ngồi bệt xuống, lúc này mới phát hiện không biết quả bóng nhỏ ở đâu chui ra đập vào chân mình.
Sức nặng của một quả bóng bằng đá thực sự không nhẹ, Phù Niệm Niệm bị đập rất mạnh, nhất thời trong hốc mắt tiết ra chút nước mắt.
Dụ Vương cùng quận chúa thấy thế, vội vàng chạy đến bên người nàng.

Ân Thải San ở một bên cũng chạy theo đến, trong giọng nói lộ ra chút đau lòng hỏi nàng: "Phù Tứ cô nương, cô sao rồi?"
Bạch Trà ở phía sau vội vàng tới đỡ, Phù Niệm Niệm vô cùng đau đớn, chỉ cảm thấy chân không dùng sức được.
Dụ Vương vứt gậy đánh bóng xuống: "Phù cô nương có thể đi không?"
Phù Niệm Niệm vịn Bạch Trà đi về phía trước, nhưng hai lần đều thất bại, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.

"Thôi, Tích Vân quận chúa mời lang trung cũng tốn thời gian, không bằng về quốc công phủ trước." Dụ Vương lắc đầu, sai hạ nhân đi kéo xe.
Ân Thải San cảm thấy thời cơ đã đến, đang muốn mời Dụ Vương chơi cùng nhau, ai ngờ chân trước Phù Niệm Niệm vừa đi, chân sau Dụ Vương đã tìm Tích Vân quận chúa từ biệt.

Ân Thải San cau mày một cái, cuối cùng biết mình đánh giá thấp vị trí của Phù Tứ cô nương này ở trong lòng Dụ Vương.
Con ngươi nàng ta đảo một vòng, nhân lúc Dụ Vương còn chưa xuất phủ, vội vàng mang Vãn Hương đi theo Phù Niệm Niệm.

Nàng ta vừa đi vừa quan sát sắc mặt của Phù Niệm Niệm, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, ứa mồ hôi, thì biết cái đập kia của mình không nhẹ, mấy ngày nay sợ là Phù Niệm Niệm đều không có cách nào xuống đất đi lại.

Mà vừa rồi đám người tụ tập, ai có thể nói rõ được quả bóng kia từ đâu mà tới?
Ân Thải San không khỏi hơi hơi đắc ý.
Bạch Trà đỡ Phù Niệm Niệm khập khiễng đi chậm, còn chưa tới cửa phủ, Dụ Vương cùng Nghị Đức quận chúa đã đuổi theo đến.
Mấy người đưa Phù Niệm Niệm chậm rãi đi về phía trước, tới cửa mới phát hiện chờ ở ngoài lại không phải là xe của Anh quốc công phủ, có một người đang đứng bên cạnh xe.

Chỉ gặp hắn mặc một thân đạo bào màu xanh, thắt lưng mềm mại màu nâu, đầu đội mũ trúc lớn màu đen.

Nhưng giờ phút này hắn chắp tay đưa lưng về phía mọi người, nên khiến cho người ta không biết thân phận.
Phù Niệm Niệm quan sát một chút, chỉ cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc vô cùng sống động.

Nàng có chút hoài nghi, nhưng lại không dám xác nhận, chỉ có thể ném ánh mắt nghi hoặc cho Bạch Trà.
Mà Ân Thải San đi theo bên người Phù Niệm Niệm cũng nhíu mày, nàng ta không nhìn ra lai lịch của người này, nhưng lại có thể mơ hồ cảm giác được thân phận của nam tử này bất phàm, hắn ở nơi này chờ cái gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Ai hắc hắc, cho nên là ai tới nha?
Spoil chương sau: Dưới chân Phù Niệm Niệm chợt nhẹ bẫng, lập tức kinh ngạc hét lên, đợi đến lúc kịp phản ứng, nàng mới nhẹ nhàng đẩy Nhiễm Chính hai cái: "Ngươi làm gì vậy? Ngay trước mặt quận chúa với điện hạ mà ngươi.."
Đương nhiên Nhiễm Chính không thèm để ý người khác, hắn chỉ nhìn Phù Niệm Niệm chăm chú.

Nàng càng hoảng hốt, Nhiễm Chính lại càng không muốn buông tay, cuối cùng dứt khoát cúi đầu mổ lên trên đôi môi mọng nước mềm mại của Phù Niệm Niệm..

Bình Luận (0)
Comment