Vật Chủ

Chương 34

Chôn cất

Jared lao tới trước, xa khỏi tôi. Với một tiếng vả ầm ĩ, nắm đấm của anh trúng vào mặt Kyle.

Đôi mắt Kyle đảo ra sau đầu anh ta, và miệng há hốc.

Căn phòng im phăng phắc trong vài giây.

“Ừm,” Doc nói nhẹ nhàng, “về mặt y học mà nói, tôi không chắc đó là thứ hữu ích nhất với tình trạng của cậu ta.”

“Nhưng tôi thấy khá hơn,” Jared trả lời, mặt sưng sỉa.

Doc cười nhẹ. “Chà, có lẽ thêm vài phút bất tỉnh nhân sự nữa cũng không giết cậu ta được.”

Doc bắt đầu xem xét dưới mí mắt Kyle lần nữa, lấy mạch của anh ta…

“Có chuyện gì vậy?” Wes đứng bên đầu tôi, nói thầm.

“Kyle đã cố giết nó,” Jared trả lời trước khi tôi có thể nói. “Chúng ta có thực sự bị ngạc nhiên không?”

“Không phải,” tôi lẩm bẩm.

Wes nhìn vào Jared.

“Có vẻ như lòng vị tha tuôn ra từ nó tự nhiên hơn lời nói dối,” Jared nhận xét.

“Anh đang cố tỏ ra thô bỉ phải không?” tôi hỏi. Sự kiên nhẫn của tôi không chỉ bị lung lay, mà đã mất hoàn toàn. Đã bao lâu rồi kể từ khi tôi được đi ngủ? Thứ duy nhất đang đau tệ hơn cái chân tôi chính là đầu tôi. Mỗi hơi thở đều làm mạng sườn tôi bị đau. Tôi nhận ra, với chút ngạc nhiên, là tôi đang thực sự ở trong một tâm trạng tồi tệ.

“Bởi vì nếu có, thì hãy an tâm đi, anh đã thành công.”

“Tôi là nữ giới,” tôi phàn nàn. “Cái thứ “nó” này nó kia thực sự làm tôi tức giận.”

Jared chớp mắt ngạc nhiên. Rồi mặt anh lại trở về với những đường nét cứng rắn. “Do cơ thể mà mi đang mang à?”

Wes lừ mắt với anh.

“Do tôi,” tôi rít lên.

“Theo định nghĩa của ai vậy?”

“Định nghĩa của các anh là gì? Trong loài của tôi, tôi là người sinh ra những đứa trẻ. Như thế vẫn chưa đủ nữ tính cho anh phải không?”

Câu đó làm anh cứng họng. Tôi cảm thấy gần như tự mãn.

Như cô cần phải thế, Melanie đồng tình. Anh ấy đã sai, và trong chuyện này anh ấy cứng đầu như heo.

Cám ơn cô.

Phụ nữ chúng ta phải đoàn kết với nhau.

“Đó là câu chuyện cô chưa từng kể với chúng tôi,” Wes lẩm bẩm, trong khi Jared đấu tranh để tìm lời bác bỏ. “Việc đó diễn ra thế nào?”

Khuôn mặt màu ô liu của Wes tối lại, như thể anh ta chỉ vừa nhận ra mình đã nói to lên những từ đó. “Ý tôi là, tôi đoán cô không cần phải trả lời câu đó, nếu tôi đang thô lỗ.”

Tôi cười lớn. Tâm trạng của tôi đang lộn xộn khủng khiếp, ngoài tầm kiểm soát. Thiếu ngủ, giống như Mel đã nói.

“Không, cậu không hỏi cái gì… không thích hợp cả. Chúng tôi không có một…tổ chức phức tạp… tỉ mỉ như trong loài của cậu.” Tôi lại cười, và rồi cảm thấy mặt mình nóng lên. Tôi chỉ vừa mới nhớ lại quá trình đó có thể tỉ mỉ đến mức nào.

Bỏ trí óc cô ra khỏi vũng bùn đi.

Đó là trí óc của cô mà, tôi nhắc cô ấy nhớ.

“Vậy…?” Wes hỏi.

Tôi thở dài. “Chỉ có vài người trong chúng tôi là… những Người Mẹ. Không phải là những Người Mẹ. Đó là cách họ gọi chúng tôi, mà chỉ là tiềm năng trở thành một…” tôi lại thấy buồn, khi nghĩ về chuyện đó. Không còn có Người Mẹ nào nữa, không có Người Mẹ nào còn sống, chỉ có những kí ức về họ mà thôi.

“Cô có cái tiềm năng đó?” Jared khó nhọc hỏi.

Tôi biết những người khác đang lắng nghe. Thậm chí cả Doc cũng dừng hành động đặt tai lên ngực Kyle.

Tôi không trả lời câu hỏi của anh. “Chúng tôi… hơi giống như bầy ong ở đây, hay là loài kiến. Rất, rất nhiều thành viên phi giới tính trong một gia đình, và rồi có một nữ hoàng…”

“Nữ hoàng?” Wes nhắc lại, nhìn vào tôi với biểu hiện kì lạ.

“Không hẳn thế. Nhưng chỉ có một Người Mẹ trong số mỗi năm, hoặc là mười ngàn cá thể trong loài của tôi. Đôi khi còn ít hơn. Không có một quy luật cụ thể nào cả.”

“Có bao nhiêu ong thợ?” Wes tự hỏi.

“Ôi – không – không có ong thợ nào cả. Không, tôi đã nói rồi, nó đơn giản hơn thế nhiều.”

Họ chờ tôi giải thích. Tôi nuốt nước bọt. Đáng lẽ tôi không nên khơi chuyện này ra. Tôi không muốn nói về nó thêm nữa. Việc Jared gọi tôi là “nó” có gì quan trọng đến thế chứ?

Họ vẫn chờ đợi. Tôi nhăn mặt, rồi nói. Tôi đã bắt đầu chuyện này mà. “Những Người Mẹ… tự phân chia. Mỗi… tế bào thành một linh thể mới, tôi đoán các anh gọi như thế, mặc dù cấu trúc của chúng tôi không giống với các anh. Mỗi linh thể mới lại có một chút kí ức của Người Mẹ, một mảnh của bà còn lại.”

“Có bao nhiêu tế bào?” Doc tò mò hỏi. “Bao nhiêu linh thể mới?”

Tôi nhún vai. “Một triệu hoặc hơn.”

Những đôi mắt tôi có thể nhìn thấy mở lớn, trông hơi điên cuồng. Tôi cố không cảm thấy bị tổn thương khi Wes tránh xa khỏi tôi.

Doc huýt sáo khe khẽ. Anh là người duy nhất vẫn còn thích nghe tiếp. Aaron và Andy mang biểu cảm cảnh giác, khó chịu trên mặt. Họ chưa từng nghe tôi giảng bài trước đó. Chưa từng nghe thấy tôi nói nhiều đến thế.

“Khi nào chuyện đó xảy ra? Có xúc tác gì không?” Doc hỏi.

“Đó là một lựa chọn. Một lựa chọn tự nguyện,” tôi bảo anh. “Đó là cách duy nhất chúng tôi sẽ sẵn lòng chọn cái chết. Một sự trao đổi, lấy một thế hệ mới.”

“Bây giờ cô có thể lựa chọn, phân chia tất cả tế bào của mình, chỉ như thế thôi?”

“Không hẳn là chỉ như thế thôi, nhưng đúng.”

“Nó có phức tạp không?” “Quyết định thì có. Quá trình thì… đau đớn lắm.”

“Đau đớn?”

Tại sao điều đó lại làm anh ta ngạc nhiên đến thế? Chẳng phải loài của anh ta cũng như vậy đó sao?

Đàn ông mà. Mel khịt mũi.

“Đau đớn tột cùng,” tôi bảo anh. “Tất cả chúng tôi đều nhớ nó như thế nào với Mẹ của chúng tôi.”

Doc vuốt ve cằm mình, tập trung. “Tôi tự hỏi con đường tiến hoá diễn ra thế nào… để sản sinh ra một xã hội theo kiểu bầy đàn với những nữ hoàng tự sát như thế…” Anh ta lạc trong dòng suy nghĩ khác.

“Lòng vị tha,” Wes lẩm bẩm.

“Hửm,” Doc nói. “Phải, đúng cái đó.”

Tôi nhắm mắt lại, ước gì tôi đã câm miệng. Tôi cảm thấy chóng mặt. Đó chỉ là do tôi quá mệt hay là do đầu tôi đã bị thương?

“Ồ,” Doc lẩm bẩm. “Cô còn ngủ ít hơn cả tôi nữa, đúng không Wanda? Chúng tôi nên để cô nghỉ ngơi một lát.”

“Tôi ổn,” tôi lẩm bẩm, nhưng không mở mắt ra.

“Tuyệt thật đấy,” ai đó thì thào nói. “Chúng ta có một sinh vật mẫu hoàng ngoài hành tinh chết dẫm sống cùng. Cô ta có thể nổ bùm thành một triệu tên cướp xác mới bất kì lúc nào.”

“Suỵt.”

“Chúng không thể làm hại anh,” tôi nói với bất kể người nào vừa nói, không mở mắt. “Không có các cơ thể vật chủ, chúng sẽ chết rất nhanh.” Tôi nhăn mặt, tưởng tượng ra nỗi đau thương không cách nào tưởng tượng được. Một triệu linh thể ánh bạc nhỏ xíu, bất lực, bị chết khô…

Không ai trả lời tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm của họ trong không khí.

Tôi đã quá mệt. Tôi không quan tâm Kyle đang ở cách tôi chỉ ba feet. Tôi không quan tâm tới hai người đàn ông sẽ đứng về phe Kyle nếu anh ta tiến tới. Tôi không quan tâm tới bất kì việc gì ngoại trừ ngủ.

Tất nhiên, đó là khi Walter thức dậy.

“Ư…,” ông rên, chỉ là một tiếng thì thào. “Gladdie?”

Với một tiếng rên của chính mình, tôi lăn về phía ông. Cơn đau trên chân tôi khiến tôi nhăn nhó, nhưng tôi không thể vặn người. Tôi với tay ra cho ông, tìm thấy tay ông.

“Ở đây,” tôi thì thầm.

“Aa,” Walter thở dài mãn nguyện.Doc suỵt hai người đàn ông bắt đầu phản đối. “Wanda đã hi sinh giấc ngủ và sự yên bình để giúp ông ấy trong cơn đau. Hai bàn tay cô ấy đã thâm tím vì nắm tay ông ấy. Các cậu đã làm gì cho ông ấy?”

Walter rên lên lần nữa. Âm thanh đó bắt đầu trầm và ùng ục trong yết hầu nhưng nhanh chóng trở thành những tiếng khò khè the thé.

Doc nhăn nhó. “Aaron, Andy, Wes… các cậu, à, làm ơn đưa Sharon tới gặp tôi?”

“Tất cả chúng tôi á?”

“Đi ra,” Jeb phiên dịch.

Câu trả lời duy nhất là một loạt những tiếng loẹt xoẹt khi họ bỏ đi.

“Wanda à,” Doc thì thầm, rất gần bên tai tôi. “Ông ấy đang đau đớn. Tôi không thể để ông ấy phải chịu đựng đến tận cuối cùng được.”

Tôi cố hít thở đều đặn. “Sẽ tốt hơn nếu bác ấy không biết tôi. Sẽ tốt hơn nếu bác ấy nghĩ rằng Gladdie vẫn đang ở đây.”

Tôi kéo mắt mình mở ra. Jeb đang ở bên cạnh Walter, với khuôn mặt trông như là ông đang ngủ.

“Tạm biệt, Walt,” Jeb nói. “Gặp ông ở phía bên kia.”

Ông lùi lại.

“Bác là một người tốt. Mọi người sẽ nhớ bác,” Jared lẩm bẩm.

Doc lại vần vò gói thuốc móc-phin. Giấy gói toạc ra.

“Gladdie?” Walt khóc. “Đau quá.”

“Suỵt. Sẽ không còn lâu nữa đâu. Doc sẽ làm cho nó dừng lại.”

“Gladdie?”

“Vâng?”

“Tôi yêu bà, Gladdie. Tôi yêu bà suốt cả cuộc đời tôi.”

“Tôi biết, Walter. Tôi – tôi cũng yêu ông. Ông biết là tôi yêu ông mà.”

Walter thở dài.

Tôi nhắm mắt lại khi Doc cúi xuống Walter với một cái xi lanh.

“Ngủ ngon nhé, bạn của tôi,” Doc lẩm bẩm.

Những ngón tay của Walter giãn ra, lỏng dần. Tôi bám lấy chúng – giờ thì tôi mới là người tóm lấy tay ông.

Nhiều phút trôi qua, và tất cả đều im ắng ngoại trừ tiếng thở của tôi. Nó nấc lên và vỡ ra, như là những tiếng thổn thức câm lặng.

Ai đó vỗ vào vai tôi. “Ông ấy đi rồi, Wanda à,” Doc nói, giọng nói chắc nịch. “Thoát khỏi đau đớn.”

Tôi kéo tay mình ra và cẩn thận co mình khỏi tư thế kì cục của tôi thành một tư thế bớt đau đớn hơn. Nhưng chỉ bớt một chút xíu. Giờ đây khi tôi đã biết rằng Walter sẽ không bị làm phiền nữa, những giọt nước mắt không còn im lặng. Tôi tóm lấy mạng sườn đau buốt.

“Ôi, làm đi. Không thì anh không vui vẻ được,” Jared lẩm bẩm bằng giọng bất đắc dĩ. Tôi cố mở mắt, nhưng không thể.

Cái gì đó chọc vào cánh tay tôi. Tôi không nhớ mình bị đau ở đó. Và là ở một vị trí kì cục, ngay trong khuỷu tay…

Móc-phin, Melanie thì thầm.

Giờ chúng tôi đã mê đi. Tôi cố tỉnh táo, nhưng không thể. Tôi đã đi quá xa.

Không ai nói tạm biệt, tôi mê sảng nghĩ. Tôi không thể trông mong Jared… nhưng Jeb… Doc… Ian không có ở đây…

Không ai chết cả, cô ấy hứa với tôi. Lần này chỉ là ngủ thôi…

Khi tôi tỉnh dậy, trần nhà phía trên đầu tôi mờ tối, sáng ánh sao. Ban đêm. Có quá nhiều sao. Tôi tự hỏi mình đang ở đâu. Không có những vật cản tối đen, không có mảnh trần nào chắn tầm nhìn của tôi. Chỉ có sao và sao và sao…

Gió thổi lên khuôn mặt tôi. Nó có mùi… đất và… cái gì đó tôi không thể đặt tay lên được. Một sự trống vắng. Mùi khai đã mất. Không có lưu huỳnh, và không khí rất khô.

“Wanda à?” ai đó thì thào, chạm vào bên má lành của tôi.

Mắt tôi tìm thấy khuôn mặt Ian, trắng bệch trong ánh sao, cúi xuống tôi. Bàn tay anh trên da tôi mát hơn cả cơn gió, nhưng không khí khô đến mức khó chịu. Tôi đang ở đâu đây? “Wanda à? Em tỉnh chưa? Họ sẽ không chờ nữa đâu.”

Tôi thì thầm bởi vì anh đã thì thầm. “Cái gì?”

“Họ đã bắt đầu rồi. Tôi biết em sẽ muốn ở đây.”

“Con bé tỉnh chưa?” Giọng Jeb hỏi.

“Cái gì đã bắt đầu?” tôi hỏi.

“Đám tang của Walter.”

Tôi cố ngồi lên, nhưng cơ thể tôi chỗ nào cũng èo uột. Bàn tay Ian di chuyển lên trán tôi, ấn tôi xuống.

Tôi quay đầu dưới tay anh, cố nhìn…

Tôi đang ở bên ngoài.

Bên ngoài.

Bên trái tôi, một viền đá lởm chởm, gồ ghề tạo thành hình ngọn núi thu nhỏ, được hoàn thiện nhờ những bụi cây cằn cỗi. Bên phải tôi, sa mạc trống rỗng trải dài ngút mắt, biến mất trong bóng tối. Tôi nhìn xuống qua chân mình, và có thể thấy một đám con người, đứng nghiêm trang trong khoảng trống. Tôi biết chính xác họ cảm thấy gì. Bị lột trần.

Tôi lại cố ngồi dậy. Tôi muốn tới gần hơn, để nhìn. Bàn tay Ian giữ tôi lại.

“Ở nguyên đó,” anh nói. “Đừng cố đứng dậy.”

“Giúp tôi,” tôi xin.

“Chị Wanda?”

Tôi nghe thấy giọng Jamie, rồi nhìn thấy nó, tóc nó phất phơ khi chạy lại nơi tôi nằm.

Những ngón tay của tôi dò dọc theo mép chiếu bên dưới. Làm thế nào tôi tới đây được, ngủ dưới những vì sao?

“Họ không chờ,” Jamie nói với Ian. “Nó sẽ kết thúc nhanh thôi.”

“Giúp chị đứng dậy,” tôi nói.

Jamie giơ tay ra cho tôi, nhưng Ian lắc đầu. “Để anh.”

Ian trượt tay xuống dưới người tôi, rất cẩn thận tránh những chỗ bị đau nhiều nhất. Anh nâng tôi lên khỏi mặt đất, và đầu tôi quay quay như một con tàu sắp sửa bị lật. Tôi rên lên.

“Doc đã làm gì với tôi thế?”

“Anh ấy tiêm cho em một ít móc-phin còn sót lại, để có thể kiểm tra cơ thể em mà không làm em bị đau. Dù sao thì em cũng cần được ngủ.”

Tôi nhíu mày, không đồng ý. “Ai đó không cần thuốc hơn tôi à?”

“Suỵt,” anh nói, và tôi có thể nghe thấy những giọng nói ở xa xa. Tôi quay đầu.

Tôi lại có thể nhìn thấy đám con người. Họ đứng ở miệng một cái hang nông, tối, trống hoác bị gió tạc bên dưới một đống đá trông có vẻ không chắc chắn. Họ đứng thành hàng lộn xộn, đối mặt với hang tối.

Tôi nhận ra giọng của Trudy.

“Walter luôn luôn nhìn thấy mặt tốt đẹp ở mọi thứ. Ông có thể thấy mặt sáng trong một cái hố tối đen. Tôi sẽ luôn nhớ chuyện đó.”

Tôi nhìn thấy một hình hài bước lên trước, nhìn thấy một bím tóc xám và đen khi bà di chuyển, và nhìn Trudy ném một nắm cái gì đó vào trong bóng tối. Cát tạt ra từ những ngón tay bà, rơi xuống đất với một âm thanh rất khẽ.

Bà trở lại đứng bên cạnh chồng mình. Geoffrey tiến tới trước mặt bà, bước về khoảng không tối đen.

“Giờ ông ấy sẽ tìm thấy Gladys. Ông sẽ hạnh phúc ở nơi ông tới.” Geoffrey ném nắm đất của mình.

Ian mang tôi tới bên phải hàng người, đủ gần để tôi nhìn vào trong cái hang âm u. Có một khoảng không tối đen trước mặt chúng tôi, một hình chữ nhật lớn mà toàn bộ cư dân con người đứng thành nửa vòng tròn quanh nó.

Mọi người đều ở đây – tất cả mọi người.

Kyle bước lên trước.

Tôi rùng mình, và Ian khẽ ôm siết tôi.

Kyle không nhìn về phía chúng tôi. Tôi thấy nửa mặt nghiêng của anh ta; mắt phải của anh ta sưng vù gần như không mở ra được.

“Walter đã chết như một con người,” Kyle nói. “Không ai trong chúng ta có thể đòi hỏi hơn thế.” Anh ném một nắm đất vào hình chữ nhật tối trên mặt đất.

Kyle hoà vào đám đông. Jared đứng bên cạnh anh ta. Anh tiến tới trước và đứng ở rìa nấm mộ của Walter.

“Walter là một người đàn ông tử tế từ đầu đến cuối. Không ai trong chúng ta bằng được ông.” Anh ném nắm cát của mình.

Jamie bước lên trước, và Jared vỗ vai nó một lần khi họ bước qua nhau.

“Walter rất dũng cảm,” Jamie nói. “Bác ấy không sợ phải chết, bác ấy không sợ phải sống, và… bác ấy không sợ… phải tin. Bác ấy đã đưa ra những quyết định của riêng mình, và đã lựa chọn đúng.” Jamie ném nắm đất của nó. Nó quay người và bước trở lại, đôi mắt khoá với mắt tôi suốt cả quãng đường.

“Đến lượt chị,” nó thì thầm khi ở bên cạnh tôi.

Andy đã đi lên trước, một cái xẻng trong tay.

“Chờ đã,” Jamie nói bằng giọng trầm vang xa trong im lặng. “Wanda và Ian vẫn chưa nói gì cả.”

Có tiếng xì xào không vui quanh tôi. Não tôi như là đang trồi lên sụp xuống trong sọ tôi.

“Hãy tỏ ra tôn trọng,” Jeb nói, lớn hơn cả Jamie. Quá lớn với tôi.

Bản năng đầu tiên của tôi là vẫy Andy cứ làm tiếp và bảo Ian mang tôi đi. Đây là lễ tang của con người, không phải của tôi.

Nhưng tôi cũng tiếc thương. Và tôi có điều gì đó để nói.

“Ian, giúp tôi lấy ít cát.”

Ian cúi xuống để tôi có thể nắm một nắm đầy đá vụn dưới chân chúng tôi. Anh đặt cơ thể tôi trên đùi để lấy nắm đất của chính mình. Rồi anh đứng thẳng dậy và mang tôi tới rìa mộ.

Tôi không thể nhìn vào trong cái hố. Nó tối đen bên dưới phiến đá nhô ra, và có vẻ như là rất sâu.

Ian bắt đầu nói trước khi tôi nói.

“Walter là những gì tốt đẹp nhất và rực rỡ nhất của loài người,” anh nói, và rải nắm cát của anh vào trong hố. Nó rơi một lúc rất lâu trước khi tôi nghe thấy tiếng thịch trên mặt đất.

Ian nhìn xuống tôi.

Đêm đầy sao im lặng tuyệt đối. Thậm chí cả gió cũng ngừng. Tôi thì thầm, nhưng tôi biết tất cả mọi người đều nghe thấy giọng tôi.

“Không có sự căm thù trong trái tim bác,” tôi thì thầm. “Sự tồn tại của bác minh chứng rằng chúng tôi đã sai. Chúng tôi không có quyền cướp lấy thế giới này từ tay bác, Walter. Tôi hi vọng rằng câu chuyện thần tiên của bác sẽ thành sự thật. Tôi hi vọng rằng bác sẽ tìm thấy Gladdie của bác.”

Tôi để cho những viên đá lăn qua kẽ tay và chờ cho đến khi nghe thấy chúng rớt khẽ xuống người Walter, được đặt dưới nấm mồ sâu và tối.

Andy bắt đầu làm việc ngay khi Ian bước bước đầu tiên, xúc một đám đất nhạt màu được chất thành một đống ở bên trong hang. Cái xẻng đất rơi xuống với một tiếng thịch lớn chứ không phải tiếng khe khẽ nữa. Âm thanh đó khiến tôi co rúm.

Aaron bước ngang qua chúng tôi với một cái xẻng khác. Ian khẽ xoay người và đưa tôi đi để lấy chỗ cho họ. Những tiếng đất rơi nặng trịch vang lên đằng sau chúng tôi. Những giọng nói thấp bắt đầu thì thầm. Tôi nghe thấy tiếng bước chân khi mọi người đi lại và túm tụm với nhau để nói về đám tang.

Tôi chỉ thực sự nhìn vào Ian lần đầu tiên khi anh bước trở lại chỗ cái chiếu đặt trên nền đất bẩn – xa cách, không hoà hợp. Khuôn mặt Ian lem luốc đất bẩn, biểu hiện mệt mỏi. Tôi đã nhìn thấy mặt anh thế này trước đây. Tôi không thể nhớ ra trước khi Ian lại đặt tôi lên mặt chiếu, và tôi bị sao lãng. Tôi sẽ phải làm gì ở ngoài này đây? Ngủ chăng?

“Cô thấy sao?” Doc hỏi, đã bắt đầu ấn ấn bên sườn tôi.

Tôi muốn ngồi lên, nhưng Ian đẩy vai tôi xuống khi tôi cố gắng.

“Tôi ổn. Tôi nghĩ có thể tôi đi được…”

“Không cần phải cố. Để cho cái chân đó nghỉ vài hôm, okay?” Doc kéo mí mắt trái của tôi lên, theo thói quen, và chiếu một tia sáng nhỏ vào đó. Mắt phải của tôi nhìn thấy ánh sáng phản chiếu rạng rỡ nhảy múa trên mặt anh. Anh nghiêng đầu khỏi ánh sáng, lùi lại vài inch. Bàn tay Ian trên vai tôi không hề động đậy. Điều đó làm tôi ngạc nhiên.

“Hừm. Thế không giúp chuẩn đoán được nhỉ? Đầu cô thấy sao?” Doc hỏi.

“Hơi chóng mặt một chút. Tôi nghĩ là do chỗ thuốc anh đã tiêm cho tôi, không phải do vết thương. Tôi không thích chúng – tôi nghĩ tôi thà chịu đau còn hơn.”

Doc nhăn mặt. Cả Ian cũng vậy.

“Cái gì?” tôi hỏi.

“Tôi sẽ lại phải tiêm cho cô nữa, Wanda à. Tôi xin lỗi.”

“Nhưng… tại sao?” tôi thì thầm. “Tôi thực sự không đau đến thế. Tôi không muốn –“ “Chúng tôi phải mang em lại vào trong,” Ian nói, cắt ngang lời tôi, giọng anh rất nhỏ, như thể không muốn những người khác nghe thấy. Tôi có thể nghe thấy những giọng nói phía sau chúng tôi, khẽ vọng lại từ những phiến đá. “Chúng tôi đã hứa… là em sẽ không tỉnh táo.”

“Hãy bịt mắt tôi lần nữa.”

Doc kéo cái xi lanh nhỏ từ trong túi ra. Nó đã được nén lại, chỉ còn một phần tư. Tôi tránh ra khỏi nó, hướng về Ian. Bàn tay anh trên vai tôi trở thành một dây trói.

“Cô biết mấy cái hang quá rõ,” Doc lẩm bẩm. “Họ không muốn cô có cơ hội để đoán…”

“Nhưng tôi sẽ đi đâu được?” tôi thì thầm, giọng nói hoảng hốt. “Nếu tôi biết đường ra thì sao? Tại sao giờ tôi lại phải đi?”

“Nếu việc đó làm dịu tâm trí họ…” Ian nói.

Doc nắm lấy cổ tay tôi, và tôi không chống lại. Tôi nhìn ra chỗ khác khi chiếc kim cắm vào da thịt tôi, nhìn vào Ian. Đôi mắt anh là đêm đen của bóng tối. Chúng nhíu lại trước cái nhìn bị phản bội của tôi.

“Xin lỗi,” anh lầm rầm. Đó là điều cuối cùng tôi còn nghe thấy.
Bình Luận (0)
Comment