Lãng quên
“Elizabeth?” tôi hỏi. “Anne? Karen? Tên bà là gì? Cố lên. Tôi biết là bà biết mà.”
Cơ thể của Người hàn gắn vẫn còn mềm oặt ở trên giường. Rất nhiều thời gian đã trôi qua – bao lâu, tôi không chắc lắm. Hàng giờ đồng hồ. Tôi vẫn chưa ngủ, mặc dù mặt trời đã lên cao trên bầu trời. Doc đã trèo lên trên núi để kéo mấy miếng bạt ra, và mặt trời chiếu những tia sáng chói loá qua mấy cái lỗ trên trần nhà, làm cháy da tôi. Tôi di chuyển người phụ nữ không tên để mặt bà ấy ra khỏi tầm ánh nắng. Giờ tôi khẽ chạm vào mặt bà ấy, vuốt mái tóc mềm mại màu nâu điểm bạc ra khỏi mặt bà.
“Julie? Brittany? Angela? Patricia? Tôi đã gần đúng chưa? Nói với tôi đi. Xin bà?”
Tất cả mọi người trừ Doc đã đi ra từ vài giờ trước, chỉ còn Doc vẫn ngáy khe khẽ trên chiếc giường đặt ở góc tối nhất trong bệnh viện. Một vài người đi để chôn cất cơ thể vật chủ chúng tôi đã mất. Tôi co rúm lại, nghĩ về câu hỏi hoang mang của ông ta, và cái cách khuôn mặt ấy đột nhiên trở nên trống rỗng.
Tại sao? Ông ta đã hỏi tôi.
Tôi vô cùng mong ước linh thể đó đã đợi nghe câu trả lời, để tôi có thể cố gắng giải thích với ông ta. Thậm chí có khi ông ta còn hiểu tôi. Rút cuộc, đến cuối cùng thì có gì còn quan trọng hơn cả tình yêu? Đối với một linh thể, đó chẳng phải là mấu chốt của tất cả mọi thứ hay sao? Và tình yêu sẽ là câu trả lời của tôi. Có lẽ, nếu ông ta đã chờ, ông ta sẽ nhìn thấy sự thật trong đó. Nếu ông ta thực sự hiểu, tôi chắc rằng ông ta sẽ để cho cơ thể con người đó được sống.
Mặc dù yêu cầu đó có thể chẳng mấy hợp lý với ông ta. Cơ thể đó là cơ thể của ông ta, không phải là một thực thể tách biệt. Việc tự sát của ông ta chỉ đơn giản là giết chết chính mình, không phải là sát nhân. Chỉ có một cuộc sống bị kết liễu. Và có lẽ ông ta đã đúng.
Ít nhất các linh thể đã sống sót. Ánh đèn trên chiếc bình của ông ta cũng sáng màu đỏ bên cạnh bình của bà ta; tôi không thể đòi hỏi bằng chứng nào vĩ đại hơn điều này đối với sự cam kết của những con người của tôi, họ đã tha mạng cho ông ta.
“Mary? Margaret? Susan? Jill?”
Mặc dù Doc đã ngủ và tôi thì ở một mình, tôi có thể cảm nhận được dư âm sự căng thẳng của những người khác còn ở lại; nó vẫn lơ lửng trong không khí.
Sự căng thẳng còn ở lại là vì người phụ nữ vẫn không tỉnh dậy sau khi clo-rô-phom đã hết tác dụng. Bà ta không cử động. Bà ta vẫn thở, trái tim vẫn đập, nhưng không phản ứng với bất kì nỗ lực đánh thức nào của Doc.
Liệu có quá muộn không? Liệu bà ta đã biến mất chưa? Đã ra đi chưa? Đã chết giống như cơ thể người đàn ông?
Liệu tất cả họ có như vậy không? Có phải chỉ rất ít người, giống như vật chủ của Người truy tìm, Lacey, và Melanie – những kẻ ưa gào thét, những kẻ nổi loạn – là còn có thể được mang trở lại? Có phải tất cả mọi người đã ra đi rồi không?
Có phải Lacey là một hiện tượng không bình thường? Liệu Melanie có trở lại giống như trước kia… hay thậm chí cả việc đó cũng còn cần phải xem đã?
Tôi không biến mất. Tôi vẫn ở đây. Nhưng giọng nói tinh thần của Mel có vẻ chống chế. Cô ấy cũng lo lắng.
Phải, cô đang ở đây. Và cô sẽ ở lại đây, tôi hứa hẹn.
Với một tiếng thở dài, tôi trở lại với những nỗ lực của mình. Những nỗ lực vô ích?
“Tôi biết bà có một cái tên,” tôi bảo người phụ nữ. “Có phải là Rebecca không? Alexandra? Olivia? Cái gì đó đơn giản hơn, có lẽ là… Jane? Jean? Joan?”
Còn hơn là không có gì, tôi ủ ê nghĩ. Ít nhất tôi đã cho họ một con đường để giúp chính mình nếu họ lỡ có bị bắt. Nếu không giúp được ai thì tôi cũng có thể giúp được những người nổi loạn.
Nhưng có vẻ như thế vẫn không đủ.
“Bà chẳng cho tôi mấy việc để làm cả,” tôi lẩm bẩm. Tôi nắm bàn tay bà ta bằng cả hai tay mình, khẽ chà xát nó. “Sẽ thực là tuyệt nếu bà cố gắng một chút. Những bạn bè của tôi cũng đủ phiền muộn rồi. Họ cần một chút tin tốt lành. Hơn nữa, với việc Kyle vẫn còn mất tích… Sẽ khó mà di tản mọi người nếu không mang bà theo được. Tôi biết bà muốn giúp. Ở đây có gia đình của bà, bà biết không. Những người này là đồng loại của bà. Họ rất tốt. Phần lớn bọn họ. Bà sẽ thích họ.”
Khuôn mặt hơi nhăn nheo vẫn còn trống rỗng vì hôn mê. Bà ta khá đẹp theo một cách kín đáo – những đường nét của bà rất cân đối trên khuôn mặt hình ô van. Bốn mươi lăm, hoặc trẻ hoặc già hơn một chút. Khó mà nói được khi không có biểu hiện gì trên nét mặt của bà ta.
“Họ cần bà,” tôi tiếp tục, giờ là cầu xin. “Bà có thể giúp họ. Bà biết quá nhiều thứ mà tôi không bao giờ biết được. Doc đã rất cố gắng. Anh ta xứng đáng được một chút giúp đỡ. Anh ta là một người tốt. Giờ bà đã làm Người hàn gắn được một thời gian rồi; hẳn là một chút quan tâm tới sức khoẻ của người khác đã tiêm nhiễm vào bà rồi chứ. Bà sẽ thích Doc thôi, tôi nghĩ vậy.
“Tên bà có phải là Sarah không? Emily? Kristin?”
Tôi vuốt ve chỗ má mềm mại của bà ta, nhưng không có phản ứng gì, vì thế tôi lại nắm bàn tay èo uột của bà. Tôi nhìn vào bầu trời xanh qua những cái lỗ trên trần nhà cao vọi. Trí óc vẩn vơ.
“Tôi tự hỏi họ sẽ làm gì nếu Kyle không bao giờ quay lại. Họ sẽ trốn tránh bao lâu? Liệu họ có phải đi tìm một ngôi nhà mới ở chỗ nào khác không? Có quá nhiều người… Sẽ không dễ dàng gì. Tôi ước gì tôi có thể giúp được họ, nhưng thậm chí cả khi tôi có thể ở lại, tôi cũng chẳng biết làm thế nào.
“Có lẽ họ sẽ ở lại đây được… bằng cách nào đó. Có lẽ Kyle sẽ không làm hỏng chuyện.” Tôi cười mà chẳng có chút hài hước nào, khi nghĩ về tỷ lệ may mắn. Kyle không phải là một người cẩn trọng. Tuy nhiên, cho đến khi giải quyết được tình trạng đó, tôi vẫn còn được cần đến. Có lẽ, nếu có những Người truy tìm đang điều tra, họ sẽ cần đến đôi mắt kim chỉ nam của tôi. Việc đó có thể mất một thời gian dài, và nó khiến tôi cảm thấy ấm hơn cả ánh mặt trời trên da. Khiến tôi cảm thấy biết ơn vì Kyle là một người hung hăng và ích kỷ. Còn bao lâu nữa chúng tôi mới chắc chắn là chúng tôi an toàn?
“Tôi tự hỏi khi trời lạnh thì ở đây sẽ thế nào. Tôi gần như không nhớ được cảm giác lạnh giá. Và nếu trời mưa thì sao? Chắc đôi lúc ở đây cũng phải có mưa chứ hả? Với tất cả những cái lỗ trên mái nhà này, chắc phải ẩm ướt lắm. Tôi thắc mắc lúc đó thì mọi người sẽ ngủ ở đâu nhỉ.” Tôi thở dài. “Có lẽ tôi sẽ có cơ hội tìm ra. Mặc dù có khi không nên cá. Bà không tò mò chút nào sao? Nếu bà tỉnh dậy, bà có thể có được những câu trả lời. Tôi thì rất tò mò. Có lẽ tôi sẽ hỏi Ian chuyện đó. Thật buồn cười khi tưởng tượng ra sự thay đổi ở nơi này… Tôi đoán mùa hè không thể kéo dài mãi mãi.”
Nhữung ngón tay của bà ta giật một giây trong tay tôi.
Tôi bị bất ngờ bởi vì tâm trí tôi đã lang thang xa khỏi người phụ nữ trên chiếc giường, đã bắt đầu chìm dần vào trong khoảng u uẩn mà gần đây tôi luôn thấy thật tiện lợi.
Có lẽ tôi đã tưởng tượng ra cử động đó.
“Tôi đã nói gì khiến bà quan tâm hả? Tôi đang nói về cái gì nhỉ?” tôi nghĩ thật nhanh, quan sát khuôn mặt bà. “Có phải là cơn mưa không? Hay là ý tưởng về sự thay đổi? Thay đổi? Bà sẽ có rất nhiều cái đó trong tương lai, phải không? Nhưng mà bà phải tỉnh dậy trước đã.” Khuôn mặt bà ta trống rỗng, bàn tay không cử động.
“Vậy là bà không quan tâm tới sự thay đổi. Tôi không thể nói là tôi đổ lỗi cho bà được. Tôi cũng không muốn có sự thay đổi. Bà có giống tôi không? Bà có ước rằng mùa hè sẽ kéo dài không?”
Nếu tôi không quan sát khuôn mặt bà ta sát đến thế, thì tôi đã không nhìn thấy cái nháy nhỏ xíu trên mí mắt bà ta.
“Bà thích mùa hè, phải không?” tôi hỏi đầy hi vọng.
Đôi môi bà ta khẽ nhếch lên.
“Summer (Mùa hè)?”
Bàn tay bà ta run run.
“Đó có phải là tên bà không – Summer? Summer? Một cái tên đẹp.”
Bàn tay bà ta siết lại thành nắm đấm, và môi bà ta mở ra.
“Trở lại đi, Summer. Tôi biết bà có thể làm được. Summer? Nghe tôi đi, Summer. Mở mắt ra đi, Summer.”
Đôi mắt bà ta nhanh chóng chớp chớp.
“Doc!” tôi gọi với qua vai. “Doc, tỉnh dậy!”
“Hử?”
“Tôi nghĩ bà ta sắp tỉnh!” tôi quay trở lại với người phụ nữ. “Tiếp tục đi, Summer. Bà có thể làm được. Tôi biết là rất khó. Summer, Summer, Summer. Mở mắt ra.”
Khuôn mặt bà ta nhăn lại – có phải bà ta đang đau đớn không?
“Mang Không đau đến đây, Doc. Nhanh lên.”
Người phụ nữ siết chặt tay tôi, và mắt bà ta mở ra. Lúc đầu chúng không tập trung, chỉ xoay tròn quanh cái hang sáng sủa. Hình ảnh chỗ này chắc phải là một thứ kì lạ, không ngờ với bà ta.
“Bà sẽ ổn cả, Summer à. Bà sẽ ổn. Bà có nghe thấy tôi không, Summer?”
Đôi mắt bà ta trở lại chỗ tôi, hai đồng tử co lại. Bà ta nhìn chằm chằm, say sưa vào mặt tôi. Rồi bà ta tránh xa khỏi tôi, vặn vẹo trên chiếc giường để trốn thoát. Một tiếng khóc nhỏ, khàn khàn sợ hãi bật ra khỏi môi bà.
“Không, không, không,” bà ta khóc. “Đừng làm thế nữa.”
“Doc!”
Anh ta đã ở đó, phía bên kia của chiếc giường, giống như lúc chúng tôi đang phẫu thuật.
“Không sao, thưa bà,” anh ta trấn an bà. “Không ai làm hại bà ở đây hết.”
Người phụ nữ nhắm chặt mắt lại, và bà ta thu mình trên chiếc đệm mỏng.
“Tôi nghĩ tên bà ấy là Summer.”
Anh ta liếc về phía tôi rồi nhăn mặt. “Mắt, Wanda,” anh ta thở hắt ra.
Tôi chớp mắt và nhận ra mặt trời đang chiếu lên mặt tôi. “Ôi.” Tôi để cho người phụ nữ đó kéo tay ra.
“Đừng, làm ơn,” bà ta van xin. “Không phải lần nữa.”
“Suỵt,” Doc lẩm bẩm. “Summer? Mọi người gọi tôi là Doc. Sẽ không có ai làm bất kì điều gì với bà cả. Bà sẽ ổn.”
Tôi tránh đi khỏi chỗ họ, vào trong bóng râm.
“Đừng gọi tôi như vậy!” người phụ nữ nức nở. “Đó không phải là tên tôi! Đó là tên cô ta, cô ta! Đừng có gọi nó một lần nữa!”
Tôi đã gọi sai tên.
Mel phản đối mặc cảm tội lỗi trào qua tôi. Đó không phải là lỗi tại cô. Summer cũng là một cái tên của con người.
“Tất nhiên là không rồi,” Doc hứa. “Bà tên là gì?”
“Tôi – tôi – tôi không biết!” bà ta gào lên. “Chuyện gì đã xảy ra? Tôi là ai? Đừng bắt tôi phải làm một người khác nữa.”
Bà ta tung người lên và quẫy đạp ở trên giường.
“Bình tĩnh nào; sẽ ổn cả thôi, tôi hứa. Không ai bắt bà phải làm người khác ngoài chính bản thân bà nữa, và bà sẽ nhớ lại tên mình thôi. Nó sẽ quay trở lại.”
“Anh là ai?” bà ta hỏi. “Cô ta là ai? Cô ta giống như… giống như tôi trước đây. Tôi đã thấy mắt cô ta!”“Tôi là Doc. Và tôi là con người, cũng như bà. Thấy không?” Anh ta chuyển mặt mình ra chỗ ánh sáng và chớp mắt với bà ta. “Cả hai chúng ta đều đang là chính mình. Có rất nhiều con người ở đây. Họ sẽ rất vui được gặp bà.”
Bà ta lại co rúm. “Con người! Tôi sợ con người!”
“Không, bà không sợ. Cái… người đã từng ở trong cơ thể bà rất sợ con người. Bà đã là một linh thể, có nhớ không? Và nhớ đến trước lúc đó, trước khi cô ta ở đó? Bà đã là một con người, và giờ bà lại là một con người.”
“Tôi không thể nhớ được tên mình,” bà ta bảo với bác sĩ bằng giọng hoảng sợ.
“Tôi biết. Nó sẽ quay trở lại.”
“Anh là một bác sĩ?”
“Đúng vậy.”
“Tôi đã là… cô ta cũng là bác sĩ. Một… Người hàn gắn. Giống như bác sĩ. Cô ta là Summer Song (Bài hát mùa hè). Tôi là ai?”
“Chúng ta sẽ tìm ra. Tôi hứa với bà.”
Tôi dợm bước về phía lối ra. Trudy sẽ là người thích hợp để giúp Doc, hay có lẽ là Heidi. Ai đó với khuôn mặt bình tĩnh.
“Cô ta không phải là con người!” người phụ nữ thì thào khẩn cấp với Doc, đôi mắt bà ta bị cử động của tôi gây chú ý.
“Cô ấy là một người bạn; đừng sợ. Cô ấy đã giúp mang bà trở lại.”
“Summer Song đâu? Cô ta đã rất sợ hãi. Có những con người…”
Tôi bước ra khỏi cửa trong khi bà ta bị sao lãng.
Tôi nghe thấy tiếng Doc trả lời câu hỏi đằng sau lưng tôi. “Cô ấy đang đi tới một hành tinh khác. Bà có nhớ cô ấy từ đâu tới trước khi ở đây không?”
Từ cái tên tôi có thể đoán được câu trả lời của bà ta.
“Cô ta… đã là một Dơi? Cô ta có thể bay… Có thể hát… Tôi nhớ… nhưng không phải… ở đây. Tôi đang ở đâu?”
Tôi nhanh chóng đi xuống hành lang để tìm người giúp Doc. Tôi ngạc nhiên khi trông thấy ánh sáng trong cái hang lớn trước mặt – ngạc nhiên bởi vì nó quá yên tĩnh. Thường thường bạn có thể nghe thấy những giọng nói trước cả khi bạn nhìn thấy ánh sáng. Bây giờ đang là giữa ban ngày. Đáng lẽ phải có ai đó trong căn hầm vườn lớn, cho dù chỉ là đi ngang qua thôi.
Tôi bước vào trong căn phòng sáng trưng, và không gian rộng lớn đó trống không.
Những dây leo mới nhú của những cây dưa vàng có màu xanh đậm, tối màu hơn cả mặt đất khô cằn từ đó chúng mọc lên. Mặt đất quá khô – những chiếc thùng tưới được đặt ở đó để sẵn sàng ứng cứu, những cái ống nằm dọc theo luống cày. Nhưng không có ai điều khiển cái máy thô sơ ấy. Nó nằm lăn lóc ở một bên cánh đồng.
Tôi đứng im bất động, cố nghe ngóng cái gì đó. Cả cái hang rộng lớn im lặng như tờ, và sự im lặng báo điềm gở. Mọi người đâu cả rồi?
Có phải họ đã di tản mà không cần tôi? Một nỗi sợ hãi và tổn thương trào qua tôi. Nhưng tất nhiên họ sẽ không rời đi mà không có Doc. Họ sẽ không bao giờ bỏ Doc. Tôi muốn nhào trở lại đường hầm dài và đảm bảo là cả Doc cũng không biến mất.
Họ cũng sẽ không đi mà không có chúng ta, ngốc ơi. Jared và Jamie và Ian sẽ không bỏ lại chúng ta.
Cô nói đúng. Cô nói đúng. Hãy… kiểm tra trong bếp?
Tôi chạy xuống hành lang im ắng, càng ngày càng lo lắng vì sự im lặng vẫn tiếp diễn. Có lẽ chỉ là do tưởng tượng của tôi, và tiếng mạch đập quá to trong tai tôi. Tất nhiên phải có cái gì để lắng nghe chứ. Nếu tôi bình tĩnh lại và thở chậm lại, tôi có thể nghe được các giọng nói.
Nhưng tôi đã tới căn bếp và nó cũng trống rỗng. Không có người. Trên bàn, những bữa trưa mới ăn được một nửa bị bỏ lại. Bơ lạc còn dính trên những miếng bánh mỳ cuối cùng. Táo và những chai sô đa ấm.
Dạ dày tôi nhắc tôi nhớ rằng suốt cả ngày hôm nay tôi đã không ăn gì, nhưng tôi gần như không chú ý tới cái bụng sôi lên vì đói.
Nỗi hoảng loạn của tôi lớn hơn rất nhiều.
Lỡ… lỡ họ không kịp di tản thì sao?
Không! Mel hổn hển. Không, chúng ta sẽ phải nghe thấy gì chứ! Ai đó chắc phải… hay phải có… Họ sẽ vẫn còn ở đây, tìm kiếm chúng ta. Họ sẽ không từ bỏ cho đến khi đã kiểm tra hết mọi ngóc ngách. Vì thế không thể như vậy được.
Trừ khi bây giờ họ đang tìm kiếm chúng ta.
Tôi quay lại cửa ra vào, mắt đảo vào trong bóng tối.
Tôi phải cảnh báo Doc. Chúng tôi phải ra khỏi đây nếu chúng tôi là hai người cuối cùng.
Không! Họ không thể ra đi được! Jamie, Jared… Khuôn mặt họ quá rõ ràng, như thể họ được dán vào phía trong mí mắt tôi vậy.
Và cả khuôn mặt của Ian, khi tôi thêm những bức ảnh của chính mình vào của cô ấy. Jeb, Trudy, Lily, Heath, Geoffrey. Chúng ta sẽ đưa họ trở lại, tôi thề. Chúng ta sẽ lần theo họ từng người một và cướp lại họ! Tôi sẽ không để họ cướp mất gia đình tôi!
Nếu tôi có bất kì nghi ngờ nào về việc tôi đứng về phe ai, thì giây phút đó đã xoá nhoà chúng hoàn toàn. Tôi không bao giờ cảm thấy hung hăng như thế trong suốt những kiếp sống của mình. Hai hàm răng tôi nghiến chặt, va vào nhau thành tiếng.
Và rồi có một âm thanh, tiếng những giọng nói mà tôi đã quá sức sốt ruột muốn được nghe, vọng lại từ dưới đường hầm tới chỗ chúng tôi làm tôi nín thở. Tôi khẽ trượt tới bức tường và ấn mình vào trong bóng tối ở đó, lắng nghe.
Khu vườn lớn. Cô có thể nghe những tiếng vọng từ đó.
Nghe như là một nhóm lớn.
Phải. Nhưng người của cô hay của tôi?
Của chúng ta hay của họ, cô ấy chỉnh lại.
Tôi rón rén đi xuống đường hầm, vẫn ẩn mình trong bóng tối. Giờ chúng tôi có thể nghe thấy những giọng nói rõ hơn, và một vài giọng nói rất thân quen. Điều đó có nghĩa gì không? Những Người truy tìm đã được huấn luyện cần bao lâu để thực hiện một cuộc sát nhập?
Và rồi, khi tôi tới miệng hang lớn, âm thanh trở nên rõ ràng hơn, và sự nhẹ nhõm ào qua tôi – bởi vì tiếng rì rầm đó cũng giống y hệt như ngày đầu tiên tôi tới đây. Sự giận dữ chết người.
Chắc chắn phải là giọng của con người.
Chắc là Kyle đã trở về.
Niềm vui đối chọi lại với nỗi đau khi tôi nhanh chóng bước vào ánh sáng mặt trời để nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Vui bởi vì con người của tôi đã an toàn. Và đau đớn bởi vì nếu Kyle đã an toàn trở về, thì…
Cô vẫn được cần đến, Wanda à. Nhiều hơn tôi nhiều.
Tôi chắc tôi có thể tìm được cớ mãi, Mel à. Sẽ luôn có một lý do nào đấy.
Vậy thì ở lại đi.
Để cô làm tù nhân của tôi ư?
Chúng tôi ngừng tranh cãi khi đánh giá tình cảnh ở trong hang.
Kyle đã trở lại – người dễ nhận ra nhất, người cao nhất trong đám đông, người duy nhất đối mặt với tôi. Anh ta bị đám đông dồn vào chân tường xa nhất. Mặc dù anh ta đã gây ra những âm thanh giận dữ, anh ta không phải là nguồn của nó. Khuôn mặt anh ta cầu hoà, van xin. Anh ta giơ hai cánh tay ra hai bên, lòng bàn tay hướng vào lưng, như thể có cái gì đó đằng sau lưng anh ta mà anh ta đang cố bảo vệ.
“Làm ơn bình tĩnh lại đi, okay?” Giọng nói trầm trầm của anh ta cao hơn tiếng đám đông. “Lùi lại, Jared, anh đang làm cô ấy sợ!”
Một thoáng tóc đen đằng sau khuỷu tay anh ta – một khuôn mặt lạ lẫm, với đôi mắt đen mở to sợ hãi, nhìn lén ra đám đông.
Jared ở gần Kyle nhất. Tôi có thể thấy gáy của anh đang đỏ rực. Jamie bám lấy một cánh tay anh, kéo anh lại. Ian ở phía bên kia, hai tay khoanh trước ngực, những cơ bắp ở ngực anh căng lên kiềm chế. Đằng sau họ, tất cả những người khác ngoại trừ Doc và Jeb tập trung lại trong một đám đông giận dữ. Họ thúc Jared và Ian, nói to lên những câu hỏi tức giận.
“Cậu nghĩ gì thế hả?”
“Làm sao cậu dám?
“Tại sao cậu lại quay lại chứ?”
Jeb đang ở góc đằng sau, chỉ đứng nhìn.
Mái tóc sáng của Sharon làm tôi chú ý. Tôi ngạc nhiên khi thấy chị ta, cùng với Maggie, ngay ở trung tâm đám đông. Cả hai người họ đều tham gia rất ít vào cuộc sống nơi đây kể từ khi Doc và tôi chữa lành cho Jamie. Chưa bao giờ họ đứng giữa cái gì cả.
Đây là một trận đánh nhau, Mel đoán. Họ không thoải mái với hạnh phúc, nhưng lại rất quen thân với tức giận.
Tôi nghĩ có thể cô ấy nói đúng. Thật là…buồn bực.
Tôi nghe thấy một giọng the thé cũng đang ném ra vài câu hỏi giận dữ và nhận ra rằng Lacey cũng là một phần của đám đông.
“Wanda?” giọng Kyle lại vượt trên đám đông một lần nữa, và tôi nhìn lên thấy đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ta đang khoá chặt vào tôi. “Cô đây rồi! Cô làm ơn tới đây và giúp tôi một chút được không?”