Hoàn thành
Lần này là một phiên toà nhỏ, không giống như phiên toà quyết định tính mạng của Kyle. Ian chỉ mang Jeb, Doc và Jared tới. Không cần ai bảo anh cũng biết rằng Jamie không được phép bén mảng ở bất kì đâu quanh chuyện này.
Melanie sẽ phải nói lời từ biệt đó cho tôi. Tôi không thể đối mặt với việc đó, không phải với Jamie. Tôi không quan tâm như thế có hèn nhát hay không. Tôi sẽ không làm việc đó.
Chỉ một ngọn đèn xanh nhỏ, một vòng sáng mờ mờ trên sàn đá. Chúng tôi ngồi ngoài rìa vòng tròn ánh sáng; tôi ngồi một mình, bốn người đàn ông đối mặt với tôi. Jeb thậm chí còn mang cả khẩu súng của ông theo – như thể nó là cái búa của chủ toạ và sẽ làm cho việc này có tính chất chính thức hơn.
Mùi sun-phua mang lại kí ức những ngày để tang đau đớn của tôi; có những kỉ niệm mà tôi sẽ không hối tiếc khi để mất sau khi ra đi.
“Cô ấy thế nào rồi?” tôi hỏi Doc ngay khi họ ngồi xuống, trước khi họ có thể bắt đầu. Phiên toà này là một sự lãng phí quỹ thời gian eo hẹp của tôi. Tôi đang phải lo những chuyện còn quan trọng hơn.
“Người nào cơ?” anh ta trả lời bằng giọng cảnh giác.
Tôi nhìn đăm đăm vào anh ta vài giây, rồi mắt tôi mở lớn. “Sunny đã đi rồi ư? Đã xong rồi?”
“Kyle nghĩ rằng bắt cô ấy phải chịu đựng lâu hơn nữa là độc ác. Cô ấy… không vui.”
“Tôi ước gì đã có thể nói tạm biệt,” tôi lẩm bẩm với mình. “Và chúc may mắn nữa. Jodi thế nào?”
“Chưa phản ứng gì.”
“Cơ thể Người hàn gắn?”
“Trudy đã đưa bà ấy đi. Tôi nghĩ họ đi lấy cái gì để bà ấy ăn. Họ đang tìm một cái tên tạm thời mà bà ấy thích, để chúng ta có thể gọi bà ấy bằng cái gì khác ngoài cơ thể.” Anh ta cười ủ rũ.
“Bà ấy sẽ ổn thôi. Tôi chắc vậy,” tôi nói, cố tin vào lời nói của mình. “Và cả Jodi nữa. Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.”
Không ai nói ra việc tôi nói dối. Họ đều biết tôi chỉ đang nói với mình.
Doc thở dài. “Tôi không muốn đi khỏi Jodi quá lâu. Cô ấy có thể cần gì đó.”
“Đúng rồi,” tôi đồng ý. “Hãy làm việc này cho xong đi.” Càng nhanh càng tốt. Bởi vì bất kể điều gì được nói ở đây cũng không thành vấn đề; Doc đã đồng ý với các điều kiện của tôi rồi. Vậy mà vẫn có một phần ngu ngốc nào đó trong tôi hi vọng… hi vọng rằng có một giải pháp nào đó sẽ khiến mọi việc hoàn hảo và để tôi ở lại với Ian và Mel với Jared theo một cách mà không ai phải chịu khổ đau cả. Tốt hơn cả là nên nhanh chóng dập tắt niềm hi vọng viển vông đó đi.
“Okay,” Jeb nói. “Wanda, ý của cháu là gì?”
“Cháu sẽ trả lại Melanie.” Kiên định, ngắn gọn – không có lý do gì để chống lại cả.
“Ian, còn cậu?”
“Chúng ta cần Wanda ở đây.”
Kiên định, ngắn gọn – anh đang bắt chước tôi.
Jeb gật đầu với mình. “Đó là một câu thông minh đấy. Wanda, tại sao ta nên đồng ý với cháu?”
“Nếu đó là bác, bác sẽ muốn có lại cơ thể mình. Bác không thể từ chối Melanie điều đó.”
“Ian?” Jeb hỏi.
“Chúng ta phải nhìn vào lợi ích lớn lao hơn, Jeb à. Wanda đã mang lại cho chúng ta sức khoẻ và sự an toàn hơn bất kì lúc nào chúng ta từng có. Cô ấy là điều kiện sống còn cho sự tồn tại của cộng đồng này – của toàn bộ loài người. Một người không thể nào so sánh với cái đó.”
Anh ta nói đúng.
Không ai hỏi cô.
Jared nói. “Wanda, Mel nói gì?”
Ha, Mel nói.
Tôi nhìn đăm đăm vào mắt Jared, và điều lạ lùng nhất xảy ra. Tất cả sự tan chảy và kết hợp mà tôi vừa mới trải qua bị gạt sang một bên, vào góc nhỏ nhất trong cơ thể tôi, cái góc nhỏ xíu mà tôi kiểm soát hoàn toàn. Toàn bộ phần còn lại của tôi khao khát Jared với cùng sự tuyệt vọng, đói khát điên cuồng mà tôi đã cảm thấy từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở đây. Cơ thể này gần như không thuộc về tôi hay Melanie – nó thuộc về anh.
Thực sự không có đủ chỗ cho cả hai chúng tôi ở đây.
“Melanie muốn có lại cơ thể cô ấy. Cô ấy muốn có lại cuộc sống của mình.”
Dối trá. Nói sự thật với họ đi.
Không.
“Nói dối,” Ian nói. “Anh có thể nhìn thấy em đang tranh cãi với cô ấy. Anh cá là cô ấy đồng tình với anh. Cô ấy là người tốt. Cô ấy biết bọn anh cần em đến mức nào.”
“Mel biết mọi điều mà em biết. Cô ấy sẽ có thể giúp bọn anh. Và còn có cơ thể của Người hàn gắn nữa. Bà ấy biết nhiều hơn những điều em từng biết. Bọn anh sẽ ổn. Bọn anh đã ổn trước khi em tới đây. Bọn anh sẽ sống sót, giống như trước đây.”
Jeb huýt sáo, nhăn mày. “Ta không biết, Wanda à. Ian cũng có lý.”
Tôi lườm người đàn ông lớn tuổi và thấy rằng Jared cũng làm y như vậy. Tôi quay mặt khỏi cuộc đấu mắt đó để dành cho Doc một cái liếc buồn bã.
Doc bắt gặp ánh mắt tôi, và mặt anh ta nhăn lại vì đau khổ. Anh ta hiểu được lời nhắc nhở tôi đang gửi cho anh ta.
Anh ta đã hứa. Phiên toà này sẽ không làm ảnh hưởng tới điều đó.
Ian đang theo dõi Jared – anh không nhìn thấy sự trao đổi ngầm của chúng tôi.
“Jeb,” Jared phản đối. “Chỉ có một lựa chọn ở đây mà thôi. Bác biết thế mà.”
“Thế sao, nhóc? Với ta có vẻ như có cả mớ lựa chọn.”
“Đây là cơ thể của Melanie!”
“Và cả của Wanda nữa.”
Jared bị chẹn ngang câu trả lời của anh và phải bắt đầu lại. “Bác không thể để Mel bị kẹt ở trong đó – việc đó giống như giết người, Jeb à.”
Ian cúi mình vào trong ánh sáng, khuôn mặt anh lại đột ngột giận dữ. “Vậy thì cái mà anh đang làm với Wanda là gì hả, Jared? Và với tất cả chúng tôi nữa, nếu anh mang cô ấy đi?”
“Cậu không quan tâm đến bất kì người nào khác! Cậu chỉ muốn giữ Wanda lại với cái giá là Melanie mà thôi – chẳng có ai quan trọng với cậu cả.”
“Và anh thì muốn có Melanie với cái giá là Wanda – chẳng có ai quan trọng với anh cả! Vậy thì, coi như hai việc đó là tương đương nhau, nó tuỳ thuộc vào cái gì tốt nhất cho tất cả những người khác.”
“Không! Nó tuỳ thuộc vào điều Melanie muốn! Đó là cơ thể cô ấy!”
Giờ cả hai người họ đã nhổm lên nửa ngồi nửa đứng, những nắm đấm và khuôn mặt họ đầy giận dữ.
“Bình tĩnh đi, mấy cậu! Bình tĩnh lại ngay,” Jeb ra lệnh. “Đây là một phiên toà, và chúng ta phải bình tĩnh và giữ lý trí. Chúng ta phải nghĩ về mọi mặt.”
“Jeb –“ Jared bắt đầu nói.
“Im lặng.” Jeb cắn môi một lúc. “Okay, theo ta thì thế này. Wanda nói đúng –“
Ian dợm đứng lên.
“Từ từ! Ngồi xuống ngay. Để ta nói hết.”
Jeb chờ tới khi Ian cứng đờ trở lại tư thế ngồi, với những đường gân nổi lên trên cổ anh.
“Wanda nói đúng,” Jeb nói. “Mel cần cơ thể nó trở lại. Nhưng,” ông nói nhanh khi Ian lại căng thẳng một lần nữa, “nhưng ta không đồng ý với phần còn lại, Wanda à. Ta nghĩ chúng ta khá là cần đến cháu, nhóc à. Có những Người truy tìm ở ngoài kia đang tìm kiếm chúng ta, và cháu có thể nói chuyện với họ. Những người còn lại thì không. Cháu cứu được nhiều sinh mạng. Ta cần phải nghĩ về sự an toàn của gia đình ta.”
Jared nói qua hai hàm răng. “Vậy thì chúng ta sẽ lấy cho cô ấy một cơ thể khác. Hiển nhiên rồi.”
Khuôn mặt nhăn nheo của Doc ngửng lên. Hai hàng lông mày sâu bướm trắng như cước của Jeb chạm vào đường viền tóc. Đôi mắt Ian mở lớn và môi anh mím lại. Anh nhìn đăm đăm vào tôi, tính toán…
“Không! Không!” tôi điên cuồng lắc đầu.
“Tại sao không, Wanda?” Jeb hỏi. Với ta nghe có vẻ không tồi.”
Tôi nuốt nước bọt và hít một hơi dài để giọng nói của tôi không trở nên kích động. “Jeb à. Hãy lắng nghe cháu thật kĩ, bác Jeb. Cháu mệt mỏi với việc làm một kẻ kí sinh lắm rồi. Bác có hiểu điều đó không? Bác nghĩ rằng cháu muốn đi vào trong một cơ thể khác và phải bắt đầu tất cả lại từ đầu ư? Chẳng lẽ cháu cứ phải cảm thấy tội lỗi suốt đời vì đã cướp đi cuộc sống của ai đó ư? Cháu cứ phải có ai đó căm ghét cháu ư? Cháu không còn là một linh thể thuần tuý nữa – cháu đã yêu những con người thô bạo này quá nhiều. Cháu đã sai khi tới đây, và cháu ghét cảm giác đó.”
Tôi hít thêm một hơi nữa và nói qua hai hàng nước mắt lúc này đang lã chã rơi. “Và nếu lỡ mọi thứ thay đổi thì sao? Lỡ khi mọi người đặt cháu vào một người nào đó khác, cướp đi một cuộc sống khác, và mọi chuyện đều sai thì sao? Lỡ cơ thể đó kéo cháu theo đuổi tình yêu nào đó khác, trở lại với những linh thể thì sao? Lỡ như mọi người không thể tin cháu nữa? Lỡ như lần sau cháu sẽ phản bội? Cháu không muốn làm hại mọi người!”
Phần đầu tiên là sự thật hoàn toàn không thêm thắt, nhưng tôi đã nói dối trắng trợn trong phần thứ hai. Tôi hi vọng họ không nhận ra. Việc những lời lẽ gần như không rõ ràng, và nước mắt của tôi tuôn ra ào ạt sẽ giúp ích một chút. Tôi sẽ không bao giờ làm hại họ. Những gì đã xảy ra với tôi ở đây là vĩnh hằng, một phần của mỗi một nguyên tử tạo nên cơ thể bé nhỏ của tôi. Nhưng có lẽ, nếu tôi cho họ một lý do để sợ tôi, họ sẽ dễ dàng chấp nhận điều phải làm hơn.
Và lần đầu tiên, những lời nói dối của tôi đã thành công. Tôi bắt gặp cái nhìn lo lắng được trao đổi giữa Jared và Jeb. Họ còn chưa nghĩ tới việc đó – việc tôi trở nên không đáng tin cậy, trở thành một mối nguy hại. Ian đã di chuyển để vòng tay quanh tôi. Anh lau khô những giọt nước mắt của tôi bằng ngực mình.
“Không sao, cưng à. Em sẽ không phải làm ai khác cả. Không có gì thay đổi cả.”
“Chờ đã, Wanda,” Jeb nói, đôi mắt khôn ngoan của ông đột nhiên sắc bén hơn. “Làm sao mà việc tới một trong các hành tinh khác sẽ giúp cháu? Cháu vẫn là một vật kí sinh mà, nhóc.”
Ian ngập ngừng quanh tôi trước lời lẽ sắc sảo đó.
Và tôi cũng ngập ngừng, bởi vì Jeb quá thấu đáo, như mọi khi.
Họ chờ câu trả lời của tôi, tất cả trừ Doc, người đã biết rõ câu trả lời thật là gì. Câu trả lời mà tôi sẽ không nói ra.
Tôi cố chỉ nói thật. “Trên những hành tinh khác mọi chuyện sẽ khác, Jeb à. Chẳng có sự chống đối nào cả. Và bản thân các vật chủ cũng khác. Họ không cá biệt như loài người, những cảm xúc của họ mờ nhạt hơn rất nhiều. Cháu sẽ không thấy giống như đang cướp đi một cuộc sống. Không như cháu cảm thấy ở đây. Không ai ghét cháu cả. Và cháu sẽ ở quá xa để làm hại mọi người. Mọi người sẽ an toàn hơn…”
Phần cuối cùng nghe quá giả dối, vì thế tôi để cho giọng mình trượt đi.
Jeb nhìn đăm đăm vào tôi qua đôi mắt nheo lại, và tôi nhìn đi chỗ khác.
Tôi cố không nhìn vào Doc, nhưng tôi không thể ngăn mình liếc trộm anh ta, để đảm bảo là anh ta hiểu. Đôi mắt anh ta khoá vào mắt tôi, rành rành đau khổ, và tôi biết là anh ta đã hiểu.
Ngay khi tôi nhanh chóng cụp mắt xuống, tôi bắt gặp Jared đang nhìn chằm chằm vào Doc. Anh có thấy được sự trao đổi ngầm của chúng tôi không?
Jeb thở dài. “Thật là… rắc rối.” Khuôn mặt ông chuyển thành nhăn nhó khi tập trung vào vấn đề nan giải.
“Jeb –“ Ian và Jared cùng nói. Cả hai đều dừng lời và lườm vào nhau.
Tất cả chuyện này chỉ phí thời gian, và tôi thì chỉ còn vài giờ nữa. Chỉ vài giờ nữa thôi, giờ tôi đã biết chắc rồi.
“Jeb à,” tôi khẽ nói, giọng nói chỉ vừa đủ nghe trên tiếng rì rào của dòng suối, và tất cả mọi người quay sang tôi. “Bác không phải quyết định ngay bây giờ. Doc cần kiểm tra Jodi, và cháu cũng muốn gặp chị ấy. Hơn nữa, cả ngày nay cháu chưa ăn gì cả. Tại sao bác không gác đến mai nhỉ? Mai chúng ta có thể nói chuyện lại. Chúng ta có khối thời gian để nghĩ về chuyện này.”
Nói dối. Họ có biết không nhỉ?
“Ý hay đấy, Wanda. Ta nghĩ tất cả mọi người ở đây nên thư giãn một chút. Đi ăn chút gì, và chúng ta sẽ hoãn đến mai.”
Bây giờ tôi rất cẩn thận không nhìn vào Doc, thậm chí khi nói với anh ta.
“Tôi sẽ tới để giúp anh với Jodi sau khi ăn xong, Doc à. Hẹn gặp anh sau.”
“Okay,” Doc cảnh giác nói.
Tại sao anh ta không thể giữ giọng nói bình thường được nhỉ? Anh ta là con người – đáng lẽ phải nói dối giỏi hơn chứ.
“Đói không?” Ian lẩm bẩm, và tôi gật đầu. Tôi để anh kéo tôi đứng dậy. Anh nắm chặt bàn tay tôi, và tôi biết rằng giờ anh sẽ kè kè bên tôi suốt. Việc đó không làm tôi lo lắng. Anh ngủ rất sâu, giống hệt Jamie.
Khi chúng tôi đi qua căn phòng tối, tôi có thể cảm nhận những cặp mắt trên lưng mình, nhưng tôi không chắc là của ai.
Chỉ còn vài việc nữa cần phải làm. Chính xác là ba việc. Ba hành động cuối cùng phải hoàn thành.
Đầu tiên, tôi ăn.
Sẽ không tốt khi trả lại Mel một cơ thể khó chịu vì bị đói. Hơn nữa, thức ăn đã ngon hơn kể từ khi tôi đi trộm. Nó là thứ đáng để trông mong thay vì phải chịu đựng.
Tôi để Ian đi lấy thức ăn và mang tới cho tôi trong lúc tôi trốn trong cánh đồng lúa mỳ đã nhú được một nửa thế vào chỗ của cây ngô. Tôi kể với Ian sự thật để anh giúp tôi: tôi đang lẩn tránh Jamie. Tôi không muốn Jamie sợ hãi vì quyết định này. Đối với nó mọi chuyện sẽ khó khăn hơn với Jared hay Ian – cả hai đều có lập trường của mình. Jamie thì yêu cả hai chúng tôi; nó sẽ còn bị giằng xé nhiều hơn.
Ian không tranh cãi với tôi. Chúng tôi ăn trong im lặng, cánh tay anh quàng chặt quanh eo tôi.
Tiếp đó, tôi đi gặp Sunny và Jodi.
Tôi mong sẽ nhìn thấy ba chiếc bình toả sáng trên bàn Doc, và tôi ngạc nhiên khi thấy vẫn chỉ có hai Người hàn gắn, được đặt ở giữa bàn. Doc và Kyle đứng cạnh chiếc giường nơi Jodi đang nằm bất động. Tôi nhanh chóng lại gần họ, định hỏi xem Sunny đang ở đâu, nhưng khi tôi tới gần hơn, tôi thấy rằng Kyle đang ôm một cái bình đã có linh thể bằng một tay.
“Anh sẽ muốn nhẹ nhàng với cái đó đấy,” tôi lẩm bẩm. Doc đang chạm vào cổ tay Jodi, nhẩm đếm. Môi anh ta mím lại thành một đường thẳng khi anh ta nghe thấy giọng tôi, và anh ta phải bắt đầu lại từ đầu.
“Ừ, Doc bảo tôi rồi,” Kyle nói, ánh mắt anh ta không bao giờ rời khỏi khuôn mặt Jodi. Hai quầng thâm sậm màu đã hình thành dưới mắt anh ta. Mũi anh ta lại bị gãy nữa ư? “Tôi đang rất cẩn thận. Tôi chỉ… không muốn để mặc cô ấy một mình ở đó. Cô ấy đã rất buồn và rất… tử tế.”
“Tôi chắc là cô ấy sẽ rất biết ơn, nếu cô ấy biết.”
Anh ta gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào Jodi. “Có gì tôi có thể làm ở đây không? Có cách nào giúp không?”
“Nói chuyện với chị ấy, gọi tên chị ấy, nói về những chuyện mà chị ấy sẽ nhớ. Thậm chí là nói về Sunny. Việc đó đã giúp vật chủ của Người hàn gắn.”
“Mandy,” Doc chỉnh lại. “Bà ấy nói nó không chính xác lắm, nhưng cũng gần gần.”
“Mandy,” tôi nhắc lại. Không có nghĩa là tôi cần phải nhớ. “Bà ấy đâu?”
“Ở với Trudy – đúng là một ý kiến hay. Trudy đúng là người chúng ta cần. Tôi nghĩ bà ấy đã cho Mandy ngủ rồi.”
“Rất tốt. Rồi Mandy sẽ ổn.”
“Tôi hi vọng vậy.” Doc cười, nhưng nụ cười không làm thay đổi nét mặt ủ ê của anh ta nhiều lắm. “Tôi có rất nhiều câu hỏi cho bà ấy.”
Tôi nhìn vào cô gái nhỏ nhắn – tôi vẫn không thể nào tin được rằng cô ấy già hơn cơ thể tôi đang mang. Khuôn mặt cô ấy mệt mỏi và trống rỗng. Việc đó làm tôi hơi sợ - cô ấy đã sinh động làm sao khi Sunny vẫn còn ở trong đó. Liệu Mel…?
Tôi vẫn ở đây.
Tôi biết. Cô sẽ ổn thôi.
Giống như Lacey. Cô ấy nhăn nhó, và tôi cũng vậy.
Không bao giờ giống Lacey.
Tôi chạm vào cánh tay mềm mại của Jodi. Cô ấy giống Lacey ở rất nhiều mặt. Làn da ô liu và mái tóc đen và nhỏ bé. Họ gần như có thể là chị em, trừ việc khuôn mặt ngọt ngào, mệt mỏi của Jodi sẽ không bao giờ trông ghê gớm như thế.
Kyle không nói một lời, vẫn đang cầm tay cô ấy. “Giống thế này này, Kyle,” tôi nói. Tôi xoa cánh tay cô ấy một lần nữa.
“Jodi à? Jodi, chị có nghe thấy tôi không? Kyle đang chờ chị đó, Jodi. Anh ta đã gây cho mình bao nhiêu rắc rối để mang được chị tới đây – tất cả những người biết anh ta đều muốn đánh anh ta bất tỉnh nhân sự.” Tôi mỉm cười khô khan với người đàn ông to lớn, và môi anh ta khẽ nhếch lên nơi khoé miệng, mặc dù anh ta không nhìn lên để thấy nụ cười của tôi.
“Không phải là chị sẽ ngạc nhiên khi nghe thấy thế,” Ian nói bên cạnh tôi. “Có lúc nào không như thế đâu, nhỉ Jodi? Rất vui được gặp lại chị, chị yêu quí. Mặc dù em tự hỏi chị có cùng cảm nghĩ như vậy không. Được thoát khỏi gã ngốc này lâu như thế hẳn là một quãng thời gian nghỉ ngơi thú vị.”
Kyle đã không để ý em trai mình đang ở đó, gắn chặt vào tôi như một cái mỏ kẹp vào tay, cho tới khi Ian nói chuyện.
“Em còn nhớ Ian không, tất nhiên rồi. Chưa bao giờ theo kịp anh trong bất kì chuyện gì, nhưng nó vẫn tiếp tục cố gắng. Hey, Ian,” Kyle nói thêm, không hề rời mắt, “em có điều gì cần nói với anh không?”
“Không hẳn.”
“Anh đang chờ một lời xin lỗi đây.”
“Cứ chờ đi.”
“Em có tin được là nó đá vào mặt anh không, Jodes? Chẳng vì cái gì hết.”
“Ai mà cần một lý do nhỉ, Jodi?”
Những câu trả treo giữa hai anh em trai trở nên dễ chịu kì lạ. Sự hiện diện của Jodi khiến cho chúng nhẹ nhàng và bỡn cợt. Dịu dàng và hài hước. Nếu là tôi thì sẽ thức tỉnh vì điều này. Nếu tôi là cô ấy, thì tôi đã mỉm cười rồi.
“Cứ làm như thế, Kyle à,” tôi lẩm bẩm. “Đúng như thế. Cô ấy sẽ tỉnh lại thôi.”
Tôi ước tôi có thể gặp được cô ấy, để xem cô ấy thế nào. Tôi chỉ có thể mường tượng ra những biểu cảm của Sunny mà thôi.
Tất cả mọi người ở đây sẽ cảm thấy ra sao khi gặp gỡ Melanie lần đầu tiên? Liệu họ có vẫn thấy như thế, như không có gì thay đổi không? Liệu họ có biết là tôi đã ra đi, hay Melanie chỉ đơn giản là lấp vào chỗ trống của tôi?
Có lẽ họ sẽ thấy cô ấy hoàn toàn khác. Có lẽ họ sẽ lại phải điều chỉnh với cô ấy từ đầu. Có lẽ cô ấy sẽ hoà hợp ở đây theo cách mà tôi đã không bao giờ hoà hợp. Tôi tưởng tượng ra cô ấy, cũng tức là tưởng tượng ra chính mình, là trung tâm của một đám đông gồm những khuôn mặt thân thiện. Tưởng tượng ra chúng tôi bế Freedom trên tay và tất cả những con người chưa từng tin tưởng tôi đều mỉm cười chào đón.
Tại sao việc đó lại mang nước mắt dâng đầy mắt tôi? Tôi thực sự nhỏ mọn đến thế sao?
Không, Mel đảm bảo với tôi. Và họ sẽ nhớ cô – tất nhiên là họ sẽ nhớ. Tất cả những con người tốt nhất ở đây sẽ nhận thấy sự mất mát cô.
Có vẻ như cuối cùng cô ấy đã chấp nhận quyết định của tôi.
Không phải chấp nhận, cô ấy không đồng ý. Tôi chỉ không thể tìm được cách nào để ngăn cản cô. Và tôi cảm nhận được việc đó gần đến thế nào rồi. Tôi cũng sợ nữa. Không buồn cười lắm sao? Tôi thực sự sợ chết khiếp.
Cả hai chúng ta đều sợ.
“Wanda à?” Kyle nói.
“Vâng?”
“Tôi xin lỗi.”
“Ừm… tại sao cơ?”
“Vì đã cố giết cô,” anh ta bình thản nói. “Đoán là tôiđã sai.”
Ian hổn hển. “Làm ơn nói với tôi là anh có một dạng thiết bị ghi âm nào đó ở đây, Doc.”
“Không. Xin lỗi, Ian.”
Ian lắc đầu. “Giây phút này đáng được ghi nhớ. Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ sống đến ngày Kyle O’Shea thừa nhận mình sai. Thôi nào, Jodi. Việc đó đáng làm chị sốc mà tỉnh dậy chứ.”
“Jodi, em yêu, em không muốn biện hộ cho anh hả? Hãy nói với Ian là trước đây anh chưa từng sai.” Anh ta cười khúc khích.
Thật là tốt. Thật là tốt khi biết rằng tôi đã có được sự chấp nhận của Kyle trước khi ra đi. Tôi đã không trông đợi nhiều đến thế.
Chẳng còn gì tôi có thể làm ở đây được nữa. Chẳng có ích gì trong việc nấn ná thêm. Jodi sẽ trở lại hoặc là không, nhưng cả hai việc đó đều sẽ không thay đổi con đường của tôi lúc này.
Vì thế tôi phải tiếp tục việc thứ ba và là việc cuối cùng của tôi: tôi nói dối.
Tôi bước xa khỏi chiếc giuờng, hít một hơi dài, và duỗi tay ra.
“Em mệt rồi, Ian à,” tôi nói.
Đó có thực sự là nói dối không? Nghe không có vẻ giả dối lắm. Đó là một ngày rất, rất dài của tôi, ngày hôm nay, ngày cuối cùng của tôi. Tôi nhận ra mình đã thức suốt đêm. Tôi đã không ngủ kể từ chuyến trộm cuối; chắc tôi phải kiệt sức rồi.
Ian gật đầu. “Anh cá là thế. Em đã thức suốt đêm với Người hàn gắn – với Mandy phải không?” “Vâng.” Tôi ngáp.
“Ngủ ngon, Doc,” Ian nói, kéo tôi về phía lối ra. “Chúc may mắn, Kyle. Sáng mai bọn em sẽ quay lại.”
“Ngủ ngon, Kyle,” tôi lẩm bẩm. “Gặp anh sau, Doc.”Doc lầm lì nhìn tôi, nhưng Ian đang quay lưng lại anh ta, và Kyle thì nhìn đăm đăm vào Jodi. Tôi đáp trả ánh mắt của Doc bằng một cái nhìn bình thản.
Ian đi cùng tôi qua đường hầm tối đen, chẳng nói gì. Tôi mừng vì anh không có tâm trạng để nói chuyện. Tôi sẽ không thể tập trung vào đó. Dạ dày tôi nhộn nhạo và lộn tùng phèo, tự xoắn xít vào nhau thành những gút nối kì cục.
Tôi đã xong, đã hoàn thành mọi nhiệm vụ. Bây giờ tôi chỉ còn phải chờ một chút và không ngủ gật là được. Tôi mệt mỏi đến mức chuyện đó sẽ không thành vấn đề. Trái tim tôi đập như một nắm đấm giộng vào xương ức từ bên trong.
Không còn trì hoãn nữa. Phải là đêm nay, và Mel cũng biết điều đó. Việc xảy ra với Ian ngày hôm nay đã cho tôi thấy rõ. Tôi càng ở lại lâu, càng gây ra nhiều nước mắt và những tranh cãi và những xung đột. Rất có thể tôi hay ai đó sẽ lỡ lời và Jamie sẽ phát hiện ra sự thật. Hãy để Mel giải thích với nó sau khi sự đã rồi. Thế sẽ tốt hơn.
Cám ơn cô rất nhiều, Mel nghĩ; những lời lẽ của cô ấy trôi qua rất nhanh, như thể ào ra, nỗi sợ làm mờ sự châm biếm của cô ấy.
Xin lỗi. Cô không phiền quá chứ?
Cô ấy thở dài. Làm sao tôi có thể phiền lòng được? Tôi sẽ làm bất kì điều gì cô bảo tôi, Wanda à.
Hãy chăm sóc họ cho tôi.
Dù thế nào thì tôi cũng sẽ làm thế.
Cả Ian nữa.
Nếu anh ta để tôi làm. Tôi có một cảm giác là anh ta sẽ không thích tôi lắm đâu.
Thậm chí cả khi anh ấy không để cô làm.
Tôi sẽ làm bất kể điều gì có thể cho anh ta, Wanda à. Tôi hứa.
Ian dừng lại trong hành làng bên ngoài cánh cửa đỏ và xám trước phòng anh. Anh nhướn lông mày, và tôi gật đầu. Hãy cứ để anh ấy nghĩ là tôi vẫn đang trốn tránh Jamie. Đó cũng là sự thật.
Ian trượt cánh cửa đỏ sang một bên, và tôi đi thẳng vào cái đệm bên phải. Tôi cuộn tròn ở đó, khép chặt hai bàn tay run rẩy lên trước trái tim đập thình thịch của mình, cố giấu chúng đằng sau đầu gối.
Ian cuộn tròn quanh tôi, ôm tôi thật gần vào ngực anh. Việc này cũng không sao – tôi biết rằng anh sẽ nhanh chóng choãi tay chân ra các hướng khi anh thực sự ngủ say – trừ việc anh có thể cảm nhận được sự run rẩy của tôi.
“Sẽ ổn thôi, Wanda à. Anh biết là chúng ta sẽ tìm được một giải pháp mà.”
“Em thực sự yêu anh, Ian à.” Đó là cách duy nhất tôi có thể nói vĩnh biệt với anh. Cách duy nhất anh chấp nhận. Tôi biết anh sẽ nhớ lại nó sau này và sẽ hiểu. “Em yêu anh với tất cả linh hồn mình.”
“Anh cũng thực sự yêu em, Wanderer của anh.”
Anh dụi mặt mình vào mặt tôi tới khi tìm được môi tôi, rồi anh hôn tôi, chậm rãi và nhẹ nhàng, như dòng chảy nham thạch dâng lên từ từ ở trung tâm của trái đất, cho tới khi cơn run rẩy của tôi dịu lại.
“Ngủ đi, Wanda. Hãy để dành nó đến mai. Nó sẽ giúp em ngủ ngon.”
Tôi gật đầu, áp mặt lên mặt anh, và thở dài.
Ian cũng đã mệt. Tôi không phải chờ đợi lâu. Tôi nhìn đăm đăm lên trần nhà – những ngôi sao đã di chuyển lên trên những lỗ hổng ở đây. Bây giờ tôi có thể trông thấy ba ngôi sao, ở chỗ lúc trước chỉ có hai. Tôi quan sát chúng nhấp nháy và dao dộng ngang qua không gian tối đen. Chúng không vẫy gọi tôi. Tôi không có mong muốn gia nhập với chúng.
Dần dần, hai cánh tay Ian rơi khỏi người tôi. Anh nằm ngửa ra, lầm rầm trong giấc ngủ. Tôi không dám chờ lâu hơn nữa; tôi quá muốn ở lại, để cùng chìm vào giấc ngủ với anh và trộm thêm một ngày nữa.
Tôi di chuyển một cách cảnh giác, nhưng anh không có vẻ sẽ thức dậy. Hơi thở của anh nặng nề và đều đều. Anh sẽ không mở mắt ra cho tới tận khi trời sáng.
Tôi vuốt ve vầng trán mịn màng của anh bằng môi mình, rồi đứng dậy và trượt ra ngoài.
Vẫn chưa muộn lắm, hang động chưa vắng vẻ. Tôi có thể nghe thấy những giọng nói văng vẳng đâu đây, những tiếng vang có thể tới từ bất kì chỗ nào. Tôi không gặp ai cho tới khi vào trong hang lớn. Geoffrey, Heath, và Lily đang trên đường về từ chỗ căn bếp. Tôi cúi mặt xuống, mặc dù tôi rất mừng được thấy Lily. Trong một thoáng liếc trộm mà tôi cho phép bản thân, tôi có thể thấy rằng ít nhất cô ấy đã đứng thẳng, hai vai thẳng thớn. Lily là một người mạnh mẽ. Giống như Mel. Cô ấy cũng sẽ vượt qua được.
Tôi nhanh chóng đi xuống hành lang phía nam, mừng vì tôi đã được an toàn trong bóng tối nơi đây. Mừng và sợ. Giờ mọi chuyện đã thực sự kết thúc rồi.
Tôi sợ quá, tôi lẩm bẩm. Trước khi Mel có thể trả lời, một bàn tay nặng nề đập lên vai tôi từ trong bóng tôi.
“Đi đâu đấy?”