Vật Chủ

Chương 8

Yêu thương

“Cô sợ bay?” Giọng Người truy tìm đầy vẻ không tin tưởng gần như là chế nhạo. “Cô đã du hành trên không gian vũ trụ những tám lần vậy mà cô lại sợ phải đáp chuyến bay tới Tucson, Arizona?”

“Đầu tiên, tôi không sợ. Thứ hai, khi tôi du hành qua không gian vũ trụ tôi không thực sự biết được mình đang ở đâu, hay bị nhốt trong một cái thùng siêu lạnh là như thế nào. Và thứ ba, vật chủ này bị say xe trên những chuyến bay ngắn.”

Người truy tìm đảo tròng mắt vẻ khinh thường. “Vậy thì hãy uống thuốc! Cô sẽ làm thế nào nếu Người hàn gắn Fords Deep Water không chuyển tới bệnh viện Saint Mary? Cô sẽ lái xe tới Chicago à?”

“Không. Nhưng vì bây giờ đã có phương án khả thi là lái xe, nên tôi sẽ chọn nó. Sẽ rất tuyệt khi được nhìn ngắm một vài phần nữa của thế giới này. Sa mạc có thể rất lộng lẫy –“

“Hoang mạc buồn tẻ đến chết.”

“- và tôi không vội gì cả. Tôi có rất nhiều việc để suy nghĩ, và tôi sẽ cảm kích khi có một chút thời gian ở một mình.” Tôi nhìn thẳng vào cô ta khi nhấn mạnh từ cuối cùng.

“Dù sao tôi cũng không hiểu mục đích chuyến viếng thăm Người hàn gắn cũ của cô. Có rất nhiều Người hàn gắn tài giỏi ở ngay đây.”

“Tôi thấy thoải mái với Người hàn gắn Fords. Anh ấy có kinh nghiệm trong chuyện này, và tôi không tin rằng tôi có mọi thông tin tôi cần.” Tôi dành cho cô ta một cái nhìn đầy ý nghĩa khác.

“Cô không có thời gian để không vội, Wanderer à. Tôi đã nhận ra các dấu hiệu rồi.”

“Thứ lỗi cho tôi nếu tôi không coi những thông tin của cô là khách quan. Tôi biết đủ hành vi của con người để nhận ra những dấu hiệu của sự thao túng.”

Cô ta quắc mắt nhìn tôi.

Tôi đang thu dọn chiếc xe thuê với vài món đồ mà tôi định mang theo. Tôi có đủ quần áo để mặc cả tuần mà không cần giặt, và những đồ dùng vệ sinh cá nhân khác. Mặc dù tôi không mang nhiều, tôi đã bỏ lại thậm chí còn ít đồ hơn. Tôi sở hữu rất ít những đồ vật cá nhân. Suốt bao nhiêu tháng trời sống trong căn hộ nhỏ của mình, những bức tường vẫn còn để nguyên, những giá đồ trống rỗng. Có lẽ tôi chưa bao giờ được sinh ra để sống ở đây.

Người truy tìm đứng mọc rễ trên vỉa hè bên cạnh cốp xe mở ra của tôi, tấn công dồn dập với những câu hỏi và lời bình luận cạnh khóe bất kể khi nào tôi ở trong tầm nghe được. Ít nhất thì tôi cũng an toàn trong niềm tin tưởng rằng cô ta quá sốt ruột không thể đi theo tôi trên đường được. Cô ta sẽ đáp chuyến bay ngắn tới Tucson, cứ như là cô ta hi vọng sẽ làm tôi xấu hổ mà phải làm theo. Đó là một niềm vui cực lớn. Tôi tưởng tượng cảnh cô ta ăn cùng tôi mọi lần tôi dừng lại để dùng bữa, lởn vởn bên ngoài phòng tắm ở mỗi điểm đổ xăng, những câu tra khảo không mệt mỏi của cô ta chờ đợi tôi mỗi khi xe tôi dừng ở cột đèn giao thông. Tôi rùng mình trước ý nghĩ ấy. Nếu một thân xác mới nghĩa là tôi được giải thoát khỏi Người truy tìm… chà, đó đúng là một điều khích lệ.

Tôi cũng có một lựa chọn khác nữa. Tôi có thể rời bỏ thế giới này giống như một sự thất bại và tiếp bước tới hành tinh thứ mười. Tôi có thể làm việc để quên đi toàn bộ những kinh nghiệm này. Trái đất có thể chỉ là một điểm đen nhỏ xíu trên hồ sơ không tì vết của tôi.

Nhưng tôi sẽ đi đâu đây? Một hành tinh mà tôi đã từng ở ư? Thế giới Hát là một trong những nơi yêu thích của tôi, nhưng phải hi sinh thị giác cho thành mù lòa ư? Hành tinh Hoa rất đáng yêu… Nhưng những dạng sống nhờ chất diệp lục có quá ít cảm xúc. Tôi sẽ cảm thấy chậm chạp không thể chịu nổi sau khi trải qua nhịp độ của hành tinh loài người này.

Một hành tinh mới ư? Có một cuộc chiếm đóng gần đây - ở đây trên Trái Đất, họ gọi những vật chủ mới là Cá heo vì thiếu cách so sánh nào tốt hơn, mặc dù chúng gợi nhớ tới loài chuồn chuồn hơn là những động vật có vú sống dưới nước. Một loài phát triển bậc cao, và chắc chắc là di chuyển nhiều, nhưng sau thời gian dài tôi ở cùng với Tảo Thấy, ý nghĩ lại một hành tinh đầy nước nữa làm tôi thấy ghê ghê.

Không, vẫn còn quá nhiều thứ trên hành tinh này tôi chưa được biết. Không nơi nào khác đã được khám phá trong vũ trụ lại kêu gọi tôi nhiều như cái khoảnh sân nhỏ màu xanh râm mát trên khu phố yên tĩnh này. Hay có sức quyến rũ của bầu trời hoang mạc mà tôi chỉ được thấy trong kí ức của Melanie.

Melanie không chia sẻ ý kiến của cô ấy với những lựa chọn của tôi. Cô ấy đã trở nên rất yên lặng kể từ khi tôi quyết định đi gặp Fords Deep Water, Người hàn gắn đầu tiên của tôi. Tôi không chắc sự tách biệt này có ý nghĩa gì. Có phải cô ấy đang cố tỏ ra bớt nguy hiểm, bớt làm một vật cản? Có phải cô ấy đang tự chuẩn bị cho cuộc xâm lăng của Người truy tìm? Cho cái chết? Hay cô ấy đang chuẩn bị để chiến đấu với tôi? Để cố nắm quyền kiểm soát?

Bất kể kế hoạch của cô ấy là gì, cô ấy giữ mình ở một khoảng xa. Cô ấy chỉ là một sự hiện hữu mờ nhạt, thăm dò ở phía sau đầu tôi.

Tôi thực hiện chuyến đi cuối của mình vào trong nhà, tìm bất kì cái gì bị để quên. Căn hộ trông có vẻ trống vắng. Chỉ có những đồ đạc tối thiểu do người thuê cuối cùng bỏ lại. Vài cái đĩa vẫn còn trong trạn bát, gối vẫn để trên giường, những cái đèn đặt trên bàn; nếu tôi không trở lại, người thuê tiếp theo sẽ chẳng phải dọn dẹp gì nhiều.

Điện thoại reo khi tôi bước ra ngoài cửa, và tôi quay lại để nghe, nhưng tôi quá chậm. Tôi đã đặt hệ thống tin nhắn trả lời qua tiếng chuông đầu tiên. Tôi biết người gọi tới sẽ nghe thấy gì: lời giải thích chung chung của tôi là tôi sẽ đi vắng trong suốt phần còn lại của học kì, và rằng các lớp học của tôi bị hủy cho đến khi có người thay thế. Không lý do. Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ trên nóc ti vi. Chỉ mới qua tám giờ sáng một chút. Chắc phải là Curt trên điện thoại, chỉ vừa mới nhận được một bức email nói rõ chi tiết hơn một chút xíu mà tôi đã gửi cho ông ấy đêm qua. Tôi cảm thấy mặc cảm vì đã không làm trọn lời hứa của tôi với ông, gần như là tôi đã từ bỏ vậy. Có lẽ cái bước này, sự từ bỏ này, là khởi đầu cho quyết định tiếp theo của tôi, nỗi hổ thẹn lớn hơn của tôi. Ý nghĩ đó không dễ chịu gì. Nó khiến tôi chần chừ không muốn nghe tin nhắn dù nó nói gì đi nữa, mặc dù tôi không thực sự vội đi.

Tôi nhìn quanh căn hộ trống vắng một lần nữa. Không có cảm giác bỏ lại bất kì cái gì cả, không chút yêu thích nào với những căn phòng này. Tôi có một cảm giác kì lạ là thế giới này – không chỉ Melanie, mà toàn bộ cái khối cầu này – không muốn tôi, bất kể tôi đã muốn nó thế nào. Tôi chỉ là không thể cắm rễ ở đây. Tôi cười lơ đãng trước ý nghĩ về gốc rễ. Cái cảm giác này chỉ là chuyện mê tín vớ vẩn.

Tôi chưa từng có một vật chủ có khả năng mê tín. Đó là một cảm xúc thú vị. Giống như biết mình bị theo dõi mà không tìm được người theo dõi. Nó làm gáy tôi nổi da gà. Tôi kiên quyết đóng cánh cửa phía sau mình nhưng không chạm vào những cái khóa cũ kĩ. Sẽ chẳng có ai xâm nhập vào nơi này cho đến khi tôi trở về hay nó được dành cho một người mới nào đó.

Không nhìn vào Người truy tìm, tôi trèo vào trong xe ô tô. Tôi đã không được lái xe nhiều lắm, cả Melanie cũng vậy, vì thế việc này khiến tôi hơi lo lắng. Nhưng tôi chắc rằng tôi sẽ làm quen với nó sớm thôi.

“Tôi sẽ chờ cô ở Tucson,” Người truy tìm nói, dựa vào cánh cửa bên ghế hành khách khi tôi khởi động máy.

“Tôi không nghi ngờ gì chuyện đó,” tôi lẩm bẩm.

Tôi đã tìm thấy nút điều khiển trên cánh cửa. Cố giấu một nụ cười, tôi bấm nút để nâng kính lên và nhìn cô ta nhảy lùi lại.

“Có lẽ…,” cô ta nói, nâng cao giọng gần như một tiếng quát để tôi có thể nghe thấy cô ta qua tiếng ồn của động cơ và qua cánh cửa sổ đóng, “có lẽ tôi sẽ thử theo cách của cô. Có lẽ tôi sẽ gặp cô trên đường.” Cô ta cười và nhún vai.

Cô ta chỉ nói thế để làm tôi khổ sở thôi. Tôi cố không để cô ta nhìn thấy cô ta đã làm được. Tôi tập trung dõi mắt lên đường đi phía trước và cẩn thận lái xe ra khỏi lề đường.

Khá dễ để tìm được đường cao tốc rồi theo các chỉ dẫn để ra khỏi San Diego. Sẽ nhanh chóng không còn chỉ dẫn nào để đi theo, không còn ngã rẽ sai nào nữa. Trong vòng tám giờ tới tôi sẽ ở Tucson. Thế không đủ lâu. Có lẽ tôi sẽ ở lại một đêm trong một thị trấn nhỏ nào đó ven đường. Nếu tôi có thể chắc chắn là Người truy tìm đã đi trước, chờ đợi một cách sốt ruột còn hơn là phải đi theo đuôi phía sau, thì một sự chặng nghỉ sẽ là cách trì hoãn rất hay.

Tôi thấy mình thường xuyên nhìn ra gương chiếu hậu, tìm kiếm dấu hiệu bị theo đuôi. Tôi lái chậm hơn tất cả mọi người, không muốn đến điểm dừng của mình, và những chiếc xe khác đi qua tôi mà không hề dừng lại. Chẳng có khuôn mặt nào tôi biết khi họ đi lên phía trước. Đáng ra tôi không nên để lời dọa nạt của Người truy tìm làm phiền tôi; cô ta rõ ràng không có khí chất để đi bất kì nơi nào một cách từ từ. Tuy nhiên… tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm cô ta.

Tôi đã tới vùng phía tây so với biển, đi dọc đường bờ biển của California xinh đẹp, nhưng tôi chưa từng đi tới phía đông lần nào. Khu dân cư rớt lại phía sau tôi rất nhanh, và nhanh chóng được bao quanh bởi những ngọn đồi trọc và núi đá, những dấu hiệu báo trước cho vùng đất sa mạc hoang vu.

Rời xa khỏi nền văn minh khiến tôi thấy thư giãn, và việc này làm tôi lo lắng. Đáng lẽ tôi không nên chào đón sự cô độc như thế mới phải. Linh thể là một loài hòa đồng. Chúng tôi sống và làm việc và phát triển cùng với nhau trong sự hài hòa. Tất cả chúng tôi đều giống nhau: hiền lành, thân thiện, trung thực. Tại sao tôi lại cảm thấy tốt hơn khi ở xa đồng loại của mình? Có phải Melanie làm tôi cảm thấy thế này không?

Tôi tìm cô ấy nhưng chỉ thấy cô ấy tách biệt, mơ màng ở phía sau đầu óc tôi.

Đây là lúc tuyệt nhất kể từ khi cô ấy bắt đầu nói chuyện trở lại.

Những dặm đường trôi qua thật nhanh. Những ngọn núi đá tối sẫm, gồ ghề và những vùng đất bằng bụi bậm mọc toàn cây bụi lướt qua với nhịp điệu đều đều buồn tẻ. Tôi nhận ra mình đang lái xe khá nhanh so với ý định của tôi. Chẳng có gì để làm bận rộn tâm trí tôi ở đây, vì thế tôi thấy khó mà nấn ná lâu được. Tôi lơ đãng tự hỏi tại sao trong kí ức của Melanie hoang mạc lại rực rỡ đến thế, hấp dẫn hơn nhiều thế. Tôi để cho tâm trí mình đi cùng với tâm tưởng của cô ấy, cố nhìn xem điều đặc biệt của cái vùng đất trống trải này là gì.

Nhưng cô ấy đang không nhìn ra vùng đất thưa thớt, khô cằn xung quanh chúng tôi. Cô ấy đang mơ mộng về một hoang mạc khác, có hẻm núi và màu đỏ, một nơi diệu kì. Cô ấy không cố giữ tôi ở ngoài. Thực tế, dường như là cô ấy không nhận ra sự hiện diện của tôi. Tôi lại tự hỏi sự tách biệt của cô ấy là có ý gì. Tôi không cảm nhận được ý nghĩ nào đáp trả. Nó giống sự chuẩn bị cho kết thúc nhiều hơn.

Cô ấy đang sống ở một nơi hạnh phúc hơn trong kí ức của mình, như thể cô ấy đang nói lời tạm biệt. Đó là nơi mà cô ấy đã không bao giờ cho phép tôi nhìn thấy trước đây.

Đó là một khoang xe, một chỗ ở bố trí khéo léo giấu mình trong đá sa thạch đỏ, gần kề đường lũ đi một cách nguy hiểm. Một chỗ ở khó tin, xa khỏi mọi đường mòn hay đường nhỏ, được dựng lên ở một nơi có vẻ như là không ai biết tới. Một nơi ở chật vật, không có bất cứ tiện nghi nào của công nghệ hiện đại. Cô ấy nhớ đã cười vì một cái vòi nước phải bơm mới kéo được nước lên khỏi mặt đất.

“Nó tốt hơn mấy cái ống nước nhiều,” Jared nói, những nếp nhăn giữa hai mắt anh sâu hơn khi cặp lông mày của anh nhíu lại với nhau. Anh có vẻ lo lắng trước tiếng cười của tôi. Anh sợ hay là không thích nó nhỉ? “Không có gì để lần theo, không có bằng chứng nào là chúng ta đã ở đây.”

“Em thích nó,” tôi vội nói. “Giống như trong mấy bộ phim cổ. Hoàn hảo.”

Nụ cười chưa bao giờ thật sự rời khỏi khuôn mặt của anh – anh cười kể cả khi ngủ - nở rộng. “Trong phim họ không cho em biết những phần tồi tệ nhất đâu. Lại đây, anh sẽ cho em xem nhà vệ sinh ở đâu.”

Tôi nghe thấy âm vang tiếng cười của Jamie qua hẻm núi hẹp khi cậu bé chạy lên trước chúng tôi. Mái tóc đen của cậu nảy lên cùng với thân hình cậu. Bây giờ cậu tung tăng bay nhảy mọi lúc, cậu bé gầy nhẳng với làn da rám nắng này. Tôi đã không nhận ra đôi vai hẹp kia đã mang bao nhiêu cân nặng. Cậu bé rất vui vẻ thiện chí với Jared. Vẻ lo lắng đã không còn, thay thế bằng những nụ cười. Cả hai chúng tôi đều mau hồi phục hơn là tôi tưởng.

“Ai đã xây chỗ này vậy?”

“Cha và các anh trai anh. Anh đã giúp, hay đúng hơn là cản trở một chút. Cha anh thích tránh xa tất cả mọi thứ. Và ông chẳng thèm quan tâm đến lề thói xã hội. Ông còn chẳng bao giờ thèm tìm xem vùng đất này thực sự thuộc về ai hay làm giấy tờ xin cấp phép hay bất kì cái gì phiền phức kiểu như thế.” Jared ngửa đầu ra sau cười lớn. Ánh mặt trời nhảy múa trên những lọn tóc vàng của anh. “Về mặt giấy tờ thì chỗ này không tồn tại. Tiện đấy chứ?” Dường như không cần phải nghĩ, anh vươn tay ra và nắm lấy tay tôi.

Da tôi bốc cháy nơi anh chạm vào. Cảm giác còn tốt hơn cả tốt, nhưng nó lại gây ra một cái nhói đau kì lạ trong lồng ngực tôi.

Lúc nào anh cũng chạm vào tôi theo cách đó, luôn luôn có vẻ như cần phải đảm bảo với bản thân là tôi đang ở đây. Anh có nhận ra đối với tôi nó thế nào không, cái áp lực đơn giản của lòng bàn tay anh cạnh tay tôi? Liệu mạch máu của anh có đập loạn lên trong huyết quản không? Hay chỉ là anh vui vì không còn cô đơn nữa?

Anh đung đưa cánh tay chúng tôi khi chúng tôi bước đi dưới cái bóng nhỏ của những cây dương, màu xanh của chúng tương phản rõ rệt với màu đỏ đến nỗi chúng đánh lừa mắt tôi, làm nhiễu sự tập trung của tôi. Ở đây anh rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn những nơi khác. Tôi cũng cảm thấy hạnh phúc. Cảm giác ấy vẫn còn lạ lẫm.

Anh đã không hôn tôi kể từ đêm đầu tiên ấy, khi tôi hét lên lúc tìm thấy vết sẹo trên cổ anh. Có phải anh không muốn hôn tôi lần nữa không? Tôi có nên hôn anh không? Nhỡ anh không thích thì sao?

Anh nhìn xuống tôi và cười, những nếp nhăn quanh mắt anh díu lại thành một mạng nhện nhỏ. Tôi tự hỏi liệu anh có đẹp trai như tôi tưởng không, hay đó chỉ là do anh là người duy nhất còn lại trên đời này ngoài Jamie và tôi.

Không, tôi không nghĩ thế. Anh thực sự rất đẹp.

“Em đang nghĩ gì vậy, Mel?” anh hỏi. “Em có vẻ như đang tập trung vào cái gì đó rất quan trọng.” Anh cười lớn.

Tôi nhún vai, và dạ dày nhộn nhạo. “Ở đây rất đẹp.”

Anh nhìn quanh chúng tôi. “Ừ. Nhưng mà, chẳng phải nhà thì luôn luôn đẹp đẽ à?”

“Nhà.” Tôi khẽ lặp lại từ đó. “Nhà.”

“Cũng là nhà của em, nếu em muốn.”

“Em muốn.” Có vẻ như mỗi một dặm tôi đã cuốc bộ trong suốt ba năm trời qua là để hướng tới nơi này. Tôi không bao giờ muốn rời khỏi đây, mặc dù tôi biết chúng tôi phải đi. Thức ăn không tự mọc trên cây. Ít nhất thì không trong hoang mạc.

Anh siết chặt tay tôi, và trái tim tôi giộng vào lồng ngực. Nó không giống như nỗi đau, nó là niềm sung sướng.

Có một cảm xúc mờ ảo khi Melanie tiến nhanh tới trước, những ý nghĩ của cô ấy nhảy múa qua cái ngày nóng nực ấy cho đến rất lâu sau khi mặt trời đã hạ xuống đằng sau vách núi màu đỏ. Tôi đi theo, gần như bị thôi miên bởi những con đường vô tận trải ra trước mắt tôi, những bụi cây khẳng khiu bay qua với sự giống nhau khiến đầu óc mụ mị.

Tôi ló đầu vào trong một phòng ngủ nhỏ xíu. Tấm chiếu to chỉ cách những bức tường đá nhám có vài phân ở cả hai phía.

Tôi thấy vui sướng một cách sâu sắc, tràn trề khi được nhìn thấy Jamie ngủ trên một cái giường thực sự, đầu đặt trên gối mềm. Tay chân khẳng khiu của nó duỗi ra, để lại rất ít chỗ cho tôi có thể ngủ được. Trong thực tế nó to lớn hơn rất nhiều so với hình ảnh tôi nhìn thấy trong đầu mình. Gần mười tuổi – nó sẽ nhanh chóng không còn là một đứa trẻ nữa. Trừ việc với tôi nó sẽ luôn luôn là một cậu bé.

Jamie thở đều, ngủ say sưa. Chẳng có nỗi sợ hãi nào trong giấc mơ của nó, ít nhất là trong giây phút này.

Tôi đóng cửa thật khẽ và trở lại cái ghế sô pha nhỏ nơi Jared đang chờ.

“Cám ơn anh,” tôi thì thầm, mặc dù tôi biết bây giờ có hét lên cũng chẳng đánh thức Jamie được. “Em thấy mình thật tệ. Cái ghế sô pha này quá nhỏ so với anh. Có lẽ anh nên ngủ trên giường với Jamie.”

Jared cười khúc khích. “Mel, em chỉ thấp hơn anh có vài phân thôi. Lần này cứ ngủ thoải mái đi. Lần sau ra ngoài anh sẽ xoáy cho mình một cái võng hay cái gì đó.”

Tôi không thích chuyện này, vì rất nhiều lý do. Anh có phải ra đi sớm không? Liệu anh có mang chúng tôi theo cùng khi anh đi không? Anh có xem chuyện sắp xếp phòng ốc như thế này là mãi mãi không?

Anh quành cánh tay quanh vai tôi và kéo tôi dựa vào anh. Tôi dịch lại gần hơn, mặc dù sức nóng của việc chạm vào anh lại làm trái tim tôi nhói lên.

“Tại sao lại nhăn mặt?” anh hỏi.

“Khi nào anh sẽ… khi nào chúng ta sẽ phải đi lần nữa?”

Anh nhún vai. “Chúng ta đã nhặt nhạnh thức ăn trên đường lên đến đây đủ cho vài tháng. Anh có thể làm vài cuộc lùng sục ngăn ngắn nữa nếu em muốn ở yên một chỗ trong một thời gian. Anh chắc là em đã chán chạy trốn rồi.”

“Vâng, chán lắm,” tôi đồng ý. Tôi hít một hơi thật sâu để gồng mình lên. “Nhưng nếu anh đi, em cũng đi.”

Anh ôm tôi chặt hơn. “Anh phải thừa nhận, anh thích thế hơn. Ý nghĩ bị chia cắt khỏi em…” Anh khẽ cười. “Nghe có điên không nếu anh nói là anh thà chết còn hơn? Quá cường điệu không?”

“Không, em biết anh có ý gì.”

Chắc anh cũng cảm thấy giống như tôi. Liệu anh có nói những điều như thế không nếu anh nghĩ về tôi chỉ như là một con người khác, và không phải là một người phụ nữ?

Tôi nhận ra đây là lần đầu tiên chúng tôi thực sự ở một mình kể từ cái đêm chúng tôi gặp nhau – lần đầu tiên có một cánh cửa đóng chặt giữa Jamie đang ngủ say và hai chúng tôi. Có quá nhiều đêm chúng tôi đều thức, nói chuyện thì thầm, kể mọi câu chuyện của chúng tôi, những câu chuyện vui vẻ và những câu chuyện kinh hoàng, với đầu của Jamie luôn luôn gối trên đùi tôi. Cái cánh cửa đóng chặt đơn giản ấy cũng khiến hơi thở của tôi dồn dập hơn.

“Em không nghĩ anh cần kiếm một cái võng, chưa cần đâu.”

Tôi cảm thấy ánh mắt anh nhìn tôi, dò hỏi, nhưng tôi không thể nhìn vào chúng. Bây giờ tôi thấy rất xấu hổ, đã quá trễ. Những lời đó đã nói ra rồi.

“Chúng ta sẽ ở đây cho đến khi hết thức ăn, đừng lo. Anh đã từng ngủ trên những thứ còn tồi tệ hơn cái sô pha này.”

“Ý em không phải thế,” tôi nói, vẫn còn nhìn xuống.

“Em ngủ trên giường, Mel. Anh không đổi ý về chuyện đó đâu.”

“Đó cũng không phải là ý em.” Đó gần như là một lời thì thầm. “Ý em là cái sô pha này khá to cho Jamie. Nó sẽ không lớn vượt cái ghế trong một thời gian dài nữa. Em có thể chia sẻ chiếc giường… với anh.”

Có một khoảng lặng. Tôi muốn nhìn lên, đọc những biểu hiện trên mặt anh, nhưng tôi quá xấu hổ. Nhỡ anh khinh thường tôi thì sao? Làm sao tôi chịu đựng được chuyện đó? Liệu anh có bảo tôi tránh ra không?

Những ngón tay ấm áp, chai sạn của anh nâng cằm tôi lên. Tim tôi đập thình thịch khi mắt chúng tôi chạm nhau.

“Mel, anh…” Khuôn mặt anh, chỉ một lần này, không hề cười.

Tôi cố nhìn đi chỗ khác, nhưng anh giữ chặt cằm tôi để ánh mắt tôi không thoát khỏi mắt anh được. Chẳng lẽ anh không cảm thấy ngọn lửa giữa cơ thể anh và tôi hay sao? Chẳng lẽ tất cả chỉ là do tôi? Làm sao mà tất cả là do tôi được? Nó giống như một mặt trời phẳng đặt giữa chúng tôi – bị ép chặt như một bông hoa giữa những trang sách dầy, đốt cháy trang sách. Liệu anh có cảm thấy tương tự như thế không? Một cái gì đó tồi tệ chăng?

Một lúc sau, đầu anh quay đi; bây giờ anh là người nhìn đi chỗ khác, vẫn giữ tay trên cằm tôi. Giọng anh rất khẽ. “Em không nợ anh cái đó, Melanie. Em không nợ anh bất cứ cái gì hết.”

Khó khăn lắm tôi mới nuốt khan được. “Em không nói thế… em không có ý là em cảm thấy bị ép buộc. Và… anh cũng không nên cảm thấy vậy. Hãy quên bất kì điều gì em đã nói đi.”

“Không dễ thế đâu, Mel.”

Anh thở dài, và tôi muốn biến mất. Từ bỏ - để mất tâm trí mình cho những kẻ xâm lăng kia nếu đó là cái giá phải trả để xóa đi sai lầm ngớ ngẩn khủng khiếp này. Đánh đổi tương lai để xóa sạch hai phút vừa qua. Bất kì cái gì.

Jared hít thở thật sâu. Anh liếc mắt về phía sàn nhà, mắt anh nhíu lại và quai hàm nghiến chặt. “Mel, mọi chuyện không cần phải như thế. Chỉ bởi vì chúng ta ở cùng nhau, chỉ bởi vì chúng ta là người đàn ông và đàn bà cuối cùng trên Trái đất…” Anh đấu tranh cho từng lời, một điều mà tôi không nghĩ đã từng bao giờ nhìn thấy anh làm trước đây. “Thế không có nghĩ là em phải làm bất kì điều gì mà em không muốn làm. Anh không phải là loại đàn ông trông chờ… Em không phải…”

Trông anh rất khổ sở, vẫn còn nhăn nhó, đến nỗi tôi thấy mình đang nói, mặc dù trước cả khi tôi bắt đầu thì tôi đã biết nó là một sai lầm rồi. “Đó không phải là ý của em,” tôi lầm rầm. “Phải làm” không phải là điều em đang nói tới, và em không nghĩ anh là “loại đàn ông đó.” Không. Tất nhiên là không. Nó chỉ là –“

Chỉ là tôi yêu anh. Tôi nghiến chặt răng lại trước khi có thể tự làm mình bẽ mặt hơn nữa. Tôi nên cắn đứt lưỡi mình luôn ngay bây giờ trước khi nó làm hỏng mọi thứ.

“Chỉ là…?” anh hỏi.

Tôi cố lắc đầu, nhưng anh vẫn còn giữ cằm tôi rất chặt giữa hai ngón tay.

“Mel?”

Tôi vùng ra và lắc đầu thật mạnh.

Anh cúi sát vào tôi hơn, và khuôn mặt anh đột ngột rất khác. Có một sự tương phản mới tôi không nhận ra trên khuôn mặt anh, và mặc dù tôi không hiểu nó hoàn toàn, nó đã xóa đi cảm giác bị từ chối và khiến mắt tôi cay xè.

“Em sẽ nói với anh chứ? Làm ơn?” anh lầm rầm. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên má tôi, và phải mất vài giây tôi mới có thể nói lại được.

Đôi mắt anh khiến tôi quên mất là tôi đang hổ thẹn, là tôi không bao giờ còn muốn nói gì nữa.

“Nếu em được chọn bất kì ai, bất kì một ai, để cùng bị mắc kẹt trên một hành tinh hoang vắng, thì đó sẽ là anh,” tôi thì thào. Mặt trời giữa chúng tôi thiêu đốt dữ dội hơn. “Em luôn luôn muốn ở cùng anh. Và không chỉ… không chỉ để nói chuyện cùng. Khi anh chạm vào em…” tôi mạo muội để cho những ngón tay mình chà nhẹ vào làn da trên cánh tay anh, và bây giờ nó có cảm giác như là lửa phun ra từ những đầu ngón tay. Cánh tay anh siết lại quanh tôi. Anh có cảm thấy ngọn lửa ấy không? “Em không muốn anh dừng lại.” Tôi muốn nói cụ thể hơn, nhưng tôi không thể tìm được từ đúng. Thế là được rồi. Chỉ thú nhận đến thế cũng đã đủ tệ lắm rồi. “Nếu anh không có cùng cảm nhận như thế, em hiểu. Có lẽ nó không giống thế với anh. Không sao.” Dối trá.

“Ôi, Mel,” anh thở dài bên tai tôi, và quay mặt tôi lại để đối diện với anh.

Có nhiều lửa hơn trên môi anh, mãnh liệt hơn những ngọn lửa khác, nóng cháy. Tôi không biết tôi đang làm gì, nhưng dường như điều đó chẳng quan trọng. Bàn tay anh ở trong tóc tôi, và trái tim tôi sắp sửa nổ tung. Tôi không thể thở. Tôi không muốn thở.

Nhưng môi anh đã di chuyển tới tai tôi, và anh ôm mặt tôi khi tôi cố tìm lại chúng.

“Đó là một điều kì diệu – hơn cả một điều kì diệu – khi anh tìm thấy em, Melanie. Ngay bây giờ, nếu anh được phép lựa chọn giữa việc có lại thế giới và có em, anh sẽ không thể nào từ bỏ em. Không phải để cứu năm tỷ con người.”

“Thế là sai.”

“Rất sai trái nhưng rất thành thực.”

“Jared,” tôi hào hển. Tôi cố chạm vào môi anh lần nữa. Anh quay đi, trông như là anh còn điều gì khác cần nói.

Còn gì khác được nữa chứ?

“Nhưng…”

“Nhưng?” Làm sao mà còn nhưng được chứ? Điều gì có thể tiếp theo tất cả những ngọn lửa này mà lại bắt đầu bằng một chữ nhưng?

“Nhưng em chỉ mới mười bảy thôi, Melanie. Và anh hai mươi sáu.”

“Cái đó thì liên quan gì chứ?”

Anh không trả lời. Bàn tay anh chầm chậm vuốt ve cánh tay tôi, vẽ lên chúng bằng lửa.

“Anh đùa em phải không.” Tôi lùi lại để nhìn khắp mặt anh. “Anh lo lắng về lề thói xã hội trong khi chúng ta đã đi qua cả ngày tận thế?”

Anh nuốt nước bọt thành tiếng trước khi trả lời. “Phần lớn những lề thói đó tồn tại là có lý do, Mel à. Anh sẽ thấy mình là một kẻ xấu xa, giống như anh đang thừa nước đục thả câu. Em vẫn còn rất trẻ.”

“Chẳng ai còn trẻ nữa. Bất kì ai sống đến giờ thì đã thành cổ xưa rồi.” Có một nụ cười khẽ nhếch trên một bên khóe miệng của anh. “Có lẽ em đúng. Nhưng đó không phải là một việc mà chúng ta cần phải vội vàng.”

“Chúng ta chờ cái gì?” tôi hỏi.

Anh do dự một lúc lâu, trầm tư.

“À, một việc, có vài… vấn đề thực tế cần phải xem xét.”

Tôi tự hỏi liệu anh có đang tìm cách đánh trống lảng, cố kéo dài thời gian hay không. Nó có vẻ như thế. Tôi nhướn một bên lông mày lên. Tôi không thể tin được cuộc thảo luận lại rẽ sang hướng này. Nếu anh thực sự muốn tôi, thì chuyện này là vô nghĩa.

“Xem này,” anh giải thích, rụt rè. Bên dưới lớp da dày rám nắng của anh, có vẻ như anh đang đỏ mặt. “Khi anh dự trữ cho chỗ này, anh không lên kế hoạch… có khách. Ý anh là…” Phần còn lại tuôn ra vội vã. “Thuốc tránh thai là thứ cuối cùng mà anh nghĩ tới.”

Tôi cảm thấy trán tôi nhăn lại. “Ồ.”

Nụ cười đã rời khỏi khuôn mặt anh, và trong một giây ngắn ngủi có một thoáng giận dữ tôi chưa từng nhìn thấy trước đây. Nó khiến anh trông nguy hiểm theo một cách mà tôi đã không tưởng tượng được là anh có thể. “Đây không phải là kiểu thế giới mà anh muốn mang một đứa trẻ tới.”

Ý nghĩa của câu nói thấm vào tôi, và tôi co rúm lại trước ý nghĩ một đứa trẻ nhỏ xíu, vô tội mở mắt ra ở nơi này. Chỉ nhìn đôi mắt Jamie thôi đã đủ tệ rồi, khi biết rằng cuộc sống này sẽ mang lại cho nó cái gì, thậm chí cả trong những trường hợp lạc quan nhất.

Jared đột nhiên lại trở thành Jared. Làn da xung quanh mắt anh nheo lại. “Ngoài ra, chúng ta có khá nhiều thời gian để… nghĩ về chuyện này.” Lại trì hoãn, tôi đoán thế. “Em có nhận ra thời gian chúng ta ở bên nhau từ lúc đó đến giờ ít đến thế nào không? Chỉ mới bốn tuần kể từ khi chúng ta tìm thấy nhau.”

Chuyện đó làm tôi bối rối. “Không thể nào.”

“Hai mươi chín ngày. Anh đang đếm.”

Tôi nghĩ lại. Không thể nào mới chỉ có hai mươi chín ngày kể từ khi Jared thay đổi cuộc đời chúng tôi. Nó giống như Jamie và tôi đã ở cùng Jared mỗi một giây chúng tôi cô đơn một mình. Có lẽ là hai hay ba năm.

“Chúng ta có thời gian mà,” Jared nói lại lần nữa.

Một nỗi hoảng sợ đột ngột, giống như một điềm báo trước, khiến cho tôi không thể thốt nên lời trong một lúc lâu. Anh quan sát biến chuyển trên mặt tôi với đôi mắt lo âu.

“Anh không biết chuyện đó.” Nỗi đau vốn đã dịu đi khi anh tìm thấy tôi giờ quất trở lại như một ngọn roi. “Anh không thể biết chúng ta có bao nhiêu thời gian. Anh không biết liệu chúng ta nên tính theo tháng hay theo ngày hay theo giờ.”

Anh nở một nụ cười ấm áp, chạm môi anh vào chỗ đang nhíu lại ở giữa hai bên lông mày tôi. “Đừng lo, Mel. Những điều kì diệu không xảy ra theo cách đó. Anh sẽ không bao giờ mất em. Anh sẽ không bao giờ để em đi xa khỏi anh.”

Cô ấy đưa tôi trở lại hiện tại – với con đường cao tốc uốn lượn qua vùng đất hoang dã của Arizona, bị nung nóng dưới ánh mặt trời buổi trưa khốc liệt – mà không cho tôi lựa chọn để quay lại. Tôi nhìn đăm đăm vào khoảng không phía trước và cảm thấy khoảng trống trong lòng mình.

Ý nghĩ của cô ấy khẽ thở dài trong đầu tôi: Cô không bao giờ biết cô còn bao nhiêu thời gian.

Những giọt nước mắt tôi đang khóc là của cả hai chúng tôi
Bình Luận (0)
Comment