Nói xong rồi, cô mới chợt thấy hối hận.
Tưởng tượng xem Âu Dương Dạ Trạch ăn bánh snack, hình tượng này có chút...!
Khi Lâm Nhã Tịnh định rút tay vê, đầu ngón tay bỗng nhiên truyền đến xúc cảm mềm mại ẩm nóng.
Lâm Nhã Tịnh quay đầu, khi nhìn rõ hình ảnh trước mắt, tim cô đập mạnh một cái.
Âu Dương Dạ Trạch đang ngậm lấy miếng lấy ngón tay côi
Lâm Nhã Tịnh giật mình rụt tay lại.
tự nhiên thấy mặt mình nóng lên.
Cô sờ sờ mặt, có lẽ do không ngủ đủ nên phát sốt rồi chăng?
Âu Dương Dạ Trạch nhai miếng bánh trong miệng, khóe miệng cong lên, ẩn ý mà nói: "Không tệ"
Đây là khen mùi vị của bánh hay là...!
"Ngài muốn ăn sao? Ở đây còn rất nhiều" - Lâm Nhã Tịnh túng quẫn đưa qua cho Âu Dương Dạ Trạch nguyên một cái bịch bánh còn đang ăn dở, chớp chớp mắt cũng không dám nhìn hắn một cái, chăm chú nhìn xuống đùi mình.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Âu Dương Dạ Trạch nhìn đến một bên tai đang dần đỏ ửng lên của có, nhếch miệng, âm thanh chậm rãi vang lên: “Ngượng ngùng?”
"Không có - Lâm Nhã Tịnh nói vô cùng dứt khoát, nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng, né né tránh tránh đó lại thể hiện rõ ràng sự “giấu đầu lòi đuôi”, bộc lộ tất cả tâm tình của cô giờ phút này.
Âu Dương Dạ Trạch nhìn cô, rất thưởng thức vẻ mặt bối rối của cô hiện tại, muốn tránh mà không tránh được, thẹn đến mức sắc mặt hồng lên giống như một quả táo đỏ mọng, chỉ muốn ăn một ngụm rồi nuốt hết vào bụng.
Lâm Nhã Tịnh cảm nhận được tầm mắt của Âu Dương Dạ Trạch đặt lên người mình rất lâu, trong lòng lại hoảng lên, lúng túng mà nhìn lên trời một cái, không suy nghĩ gì mà nói: "Trời...bâu trời cũng tối rồi, chúng ta nên đi tiếp thôi"
Âu Dương Dạ Trạch trông đến điệu bộ giả vờ không mấy thành thục của cô, đáy mắt ẩn ẩn ý cười, môi mỏng khẽ mở: Không muốn nghỉ ngơi một chút sao?”.
Đọc thêm nhiều truyện ở _ trù mtruyện.CO M _
Lâm Nhã Tịnh đưa mắt hướng ra khung cảnh bên ngoài, như hạ quyết tâm không quay đầu nhìn hẳn, không do dự mà nói: “Không cần đâu, chúng ta đi nhanh một chút, sẽ đến nơi nhanh một chút, chỉ sợ càng tối sẽ càng nguy hiểm”
Nhìn gương mặt đỏ như sắp búng ra máu của cô, Âu Dương Dạ Trạch dường như không đành lòng vòng trêu đùa cô nữa, thu lại tâm mắt, gật đầu: “Được”.
Sau đó lưu loát làm một loạt hành động khởi động xe.
Lâm Nhã Tịnh lúc này mới lén liếc nhìn qua Âu Dương Dạ Trạch.
Xem ra hôm nay tâm tình hắn rất tốt, không có làm khó cô
Lâm Nhã Tịnh âm thâm thở ra một hơi, nhìn xuống bịch bánh đang cầm trên tay.
Một mình mình ăn cảm thấy không được tốt lắm, dù sao thì cũng là tiền của người ta mua, cô liếm liếm môi, nói nhỏ: “Ngài có muốn ăn chút gì không?”
Bỗng nhiên nhớ đến xúc cảm lạ lẫm kia, lập tức bổ sung: “Bên trong túi còn có bánh mì sandwich nữa, ngài có muốn ăn không?”
Âu Dương Dạ Trạch như định lên tiếng nói gì đó thì đột nhiên lúc này một tiếng động lớn vang lên.
Chiếc xe đang đi êm ái trên một đường thẳng đột ngột rung chuyển chệch hướng, khiến cả người cô đều bị nghiêng hẳn sang một bên về phía hắn.
Lâm Nhã Tịnh hoảng sợ theo bản năng một tay nắm lấy dây đeo an toàn, một tay chống lên người Âu Dương Dạ Trạch.
Trong đầu đang nghĩ có phải là hắn cố tình hay không liên nghe đến âm thanh lạnh lẽo truyền tới.
“Bám chặt”
Lâm Nhã Tịnh vừa nghe xong hai tiếng kia, chiếc xe lại một lần nữa đột ngột chuyển hướng.
Nếu như không phải Âu Dương Dạ Trạch đã nhắc trước, cô có chuẩn bị mà bám chặt bên thành cửa xe thì chắc chắn đầu cô đã bị đập vào cửa kính một lực rất mạnh, không ngất cũng sẽ bị thương.
Đến khi chiếc xe lái về đường thẳng, Lâm Nhã Tịnh
mới thất kinh hỏi: “Làm sao vậy?”
Âu Dương Dạ Trạch vẻ mặt nghiêm trọng, không nhanh không chậm trả lời: “Có người muốn lấy mạng tôi”
Sống lưng Lâm Nhã Tịnh lạnh toát, bàng hoàng chưa kịp lấy lại tinh thần, lại có một tiếng động lớn đập vào cửa kính đằng sau.
Cô lập tức quay đầu nhìn liền nhận ra đó ra viên đạn.
Cửa kính vì lực tác động này mà bị nứt ra một mảng lớn.
Bọn chúng quả thật muốn tới giết hai người.
Lâm Nhã Tịnh bắt đầu hoảng loạn.
Chiếc xe lao nhanh như mũi tên bay trong gió.
Lâm Nhã Tịnh nhìn ra bên ngoài, nhận ra có hai chiếc xe màu xám đang chạy hai bên song song với Âu Dương Dạ Trạch, muốn áp chế xe của hai người.
Chiếc xe xám bên phía cô từ từ hạ kính xuống, một tên trong xe quay đầu, lấy trong người ra một khẩu súng, nhắm thẳng vào đầu cô.
Lâm Nhã Tịnh mở to đôi mắt, tất cả dây thân kinh như bị tê liệt, đứng hình tại chỗ.
Tên kia bóp cò, Lâm Nhã Tịnh kinh sợ theo phản xạ nhắm chặt mắt.
Ngay lúc này, Âu Dương Dạ Trạch điều chỉnh tốc độ xe chậm lại một chút.
Viên đạn kia bay ra tự động lệch hướng, bắn về phía chiếc xe đồng bọn của chúng phía bên kia.
Âu Dương Dạ Trạch nhếch môi.
Hạ được một chiếc xe.
Tên ngồi xong xe thấy vừa bắn phải người của mình, tức giận chửi thề một tiếng, một lần nữa giơ súng ra.
Lần này hắn như phát điên nhắm vào Âu Dương Dạ Trạch mà nã súng liên tục.
“Tao muốn biết mạng mày cứng đến đâu!”
Âu Dương Dạ Trạch một tay ấn đầu Lâm Nhã Tịnh cúi xuống thấp, một tay lái xe chạy với tốc độ nhanh nhất, chiếc xe lao vút như bay trên đường, khiến cho chiếc xe của tên kia bất ngờ bỏ lại phía sau, những viên đạn cũng theo đó bản vào đuôi xe.
Lâm Nhã Tịnh vừa thoát chết trong gang tấc, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.
Cô không muốn biết tình hình bên ngoài thế nào, cô cảm thấy tim mình sắp rơi ra bên ngoài rồi, hai tay run lên bân bật ôm lấy đầu, mắt nhằm chặt, răng cũng không tự chủ được mà cắn chặt lại.
“Darling”
Âm thanh trầm thấp vẫn dịu nhẹ mê hoặc như thường ngày, không nghe ra được tâm tình bất ổn nào từ hắn.
Lâm Nhã Tịnh nhanh chóng ngước lên đôi mắt ướt đẫm.
Âu Dương Dạ Trạch nhìn cô một cái: “Lần trước có lẽ em đã học được cách lái xe rồi chứ?”
Lâm Nhã Tịnh nghe ra được ý tứ trong lời nói, lập tức khiếp đảm: “Không! Tôi không thể lái xe được đâu!”
Hắn đang đùa sao? Cô hiện tại còn không khống chế được chính mình mà co rút run rẩy, cô làm sao mà có thể trấn tỉnh đi lái xe tránh mấy phát đạn chết người kia? Đây là muốn bọn họ cùng đi tìm đường chết sao!
Âu Dương Dạ Trạch căn bản không cho cô thời gian để từ chối, hắn bắt lấy tay cô đặt lên vô lăng.
Lâm Nhã Tịnh sợ hãi đến mức hét lên: “Không! Không! Không! Âu Dương Dạ Trạch! Anh muốn chết sao?"
Âu Dương Dạ Trạch ngược lại vô cùng bình thản, nở một nụ cười yêu nghiệt: “Tôi tin em”
Nói rồi, hắn buông hai tay, ngửa người ra, thuận thế đổi chỗ cho Lâm Nhã Tịnh, còn hắn ngồi ở ghế lái phụ, rút ra cây súng trên người.
Nhìn đến ba chiếc xe đang đuổi theo đằng sau, cũng không ngừng bắn súng về hướng hắn.
Nếu như không phải đây là chiếc xe chống đạn chuyên dụng, có lẽ sẽ không chịu đựng được đến giờ phút này.
Âu Dương Dạ Trạch cau mày, quan sát một chút địa hình xung quanh, sau đó chăm chú nhìn chiếc xe đang theo đuôi.
Bắt đúng khoảnh khắc thời cơ, trườn người ra bên ngoài, giơ tay băn lên một phát súng, chuẩn xác nhằm trúng mi tâm của gã cầm tay lái.
Lập tức chiếc xe như ngựa mất đầu, loảng choảng đụng vào một chiếc xe kế bên..