Chỉ nghe thấy một tiếng nói duy nhất.
"Mẹ kiếp, bắt ả ta lại cho tao!" - Người đàn ông kia cầm trên tay khăn giấy ôm lấy vết thương trên đầu, nét mặt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống, lột hết cả da thịt cô
Sắc mặt Lâm Nhã Tịnh trong chớp mắt liền trắng bệch.
Không gian của hộp đêm nói lớn cũng không lớn, nói nhớ cũng không nhỏ, nhưng nói lấy không gian này cho cô có thể chạy thoát được bọn chúng thì là một điều bất khả thi.
Huống hồ đám người giang hồ đó đi đến đâu là phá đồ đến đấy, người người cũng không muốn rước họa vào thân, tự nhiên sẽ tìm chỗ tránh.
Dòng người đông đúc tản ra càng làm cho bọn chúng nhìn thấy rõ vị trí của Lâm Nhã Tịnh.
Bọn chúng chia nhau ra, mục đích muốn bao vây lấy cô, không để cho cỏ có cơ hội trốn thoát.
Mà Lâm Nhã Tịnh chỉ biết chôn chân tại chỗ, đưa mắt nóng vội tìm kiếm khắp nơi.
Cô không biết được bọn chúng đã biết mặt Đường Thiên Y hay chưa, nếu như bọn chúng cũng biết cô đi cùng với cô ấy, như vậy nếu cô chạy đi, Đường Thiên Y một mình khẳng định không đối phó hết được.
Ngay lúc Lâm Nhã Tịnh đang suy tính đủ đường, cổ tay bỗng nhiên bị người nắm lấy.
Tưởng là người của bọn giang hồ đó, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng khi nhìn lại mới thấy đó là Đường Thiên Y.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Đường Thiên Y cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc nãy chỉ là muốn đi kêu đô uống, nhân viên lại nói cô chờ một chút đế đi lấy thêm nguyên liệu.
Cô cũng không có gấp nên đã ngồi đợi.
Vì chỗ Lâm Nhã Tịnh là góc khuất, nên cô hoàn toàn không thấy cuộc xung đột diễn ra, cho đến khi âm thanh chói tai kia vang lên, cô tò mò qua xem mới chợt giật mình nhận ra rằng Lâm Nhã Tịnh bị bao vây ở giữa.
Đường Thiên Y kéo Lâm Nhã Tịnh chạy về hướng cửa, tuy nhiên lập tức bị người cản lại.
Người đàn ông cầm đầu, cũng chính là người mà Lâm Nhã Tịnh đã đánh đến đầu chảy máu, từ từ lại gần, nét mặt giận dữ chửi thề mấy tiếng.
"Dám đánh tao, tao chính là muốn tụi mày phải sống không bằng chết!"
"Chúng tôi là người Cửu gia! Chính là Âu Dương Dạ Trạch - Cửu gia! Các người dám lại gần chúng tôi nửa bước xem!" - Thấy tình thế ngày càng trở nên nghiêm trọng đến mất kiểm soát, Đường Thiên Y sợ hãi hét lên cảnh cáo.
Người đàn ông cầm đầu liền phá lên cười ha hả chế nhạo: "Người của Cửu gia? Buồn cười! Nếu tụi mày là người của Cửu gia, thì tao cũng chính là bố của hẳn ta đây! Muốn đi lừa ai hả!"
Bọn đàn em thấy thế cũng lớn tiếng cười phụ họa theo.
Đường Thiên Y thấy cách này không hiệu quá, bọn giang hồ này căn bản là không tin.
Cô bất giác khẽ lùi lại phía sau mà phòng bị, vô tình hôm nay cô lại mặc váy, nhúc nhích một chút, làn váy liền lay động lộ ra đôi chân thon thả trắng mềm.
Người đàn ông cầm đầu vô ý liếc qua, lập tức bị thu hút, nhìn chằm chằm vào bọn họ từ đầu xuống chân, ngón tay vuốt vuốt cằm, ánh mắt đâm tà: “Hai cưng cũng thật xinh đẹp đấy! Hay là như vậy đi, chuyện lúc nãy anh đây sẽ rộng lượng không truy cứu nữa, chỉ cần cục cưng uống hết một chai rượu, anh sẽ thả người!”
Nói rồi, hắn ta quay qua đàn em của mình ra lệnh: "Đưa cho cô ta uống hết một chai rượu cho tao!”
Đàn em của hắn "vâng" một tiếng sau đó liên hành động.
Một trong số bọn chúng đã nhanh nhẹn lấy đến một chai rượu.
Đường Thiên Y nhìn thoáng qua liền biết đây là loại rượu mạnh, mà ngày hôm qua cô cổ tình chuốc say Lâm Nhã Tịnh, chỉ mới mấy ly đã say đến bí tỉ, tửu lượng yếu vô cùng, đừng nói đến uống hết một chai, chỉ sợ mới một ngụm, Lâm Nhã Tịnh liền bay hết đầu óc.
Đường Thiên Y cắn răng.
Bình thường Âu Dương Tư Phàm nuông chiều cô, khiến cô càn quấy đã quen, quên mất đề phòng cảnh giác, mà ngày hôm nay lại không chỉ có một mình cô.
Cô chính là rất đáng chết!
"Chị Nhã Tịnh, một chút nữa, em ra tay, chị thừa cơ chạy trốn" - Đường Thiên Y lùi lại, đế Lâm Nhã Tịnh đứng đằng sau lưng của minh, cất giọng nói nhỏ đủ cho hai người nghe thấy.
Lâm Nhã Tịnh lại không tán thành, nhìn qua đàn em của hắn không biết từ khi nào đã đông đến vài chục người: "Không được, nhiều người như vậy, em không phải đối thủ"
"Chị! Đây không phải là lúc lo lắng, đồng đội hoạn nạn cùng chia gì đó, rất ngu ngốc! Em ở lại đây, chị thừa cơ chạy rồi đi gọi điện cho Cứu gia, gọi cứu binh đến!"
Đường Thiên Y vừa nói hết câu này, người cầm chai rượu đã tiến lại gần.
Nhắm đến khoảng cách vừa đủ, Đường Thiên Y liền ra tay động thủ, mục đích muốn quật ngã hắn ta.
Cô cầm giữ lấy tay hắn, một chân dùng sức đạp vô bụng, thừa cơ hắn đau đớn, mà giành lấy chai rượu đập trên đầu hắn.
Chai rượu bị vỡ, tạo thành một vũ khí sắc nhọn.
Đường Thiên Y nhìn tên to khỏe vẫn đứng sừng sững trước mặt, thất vọng thở hổn hển, lùi lại về phía Sau vài bước.
"Đi mau!"
Lâm Nhã Tịnh nghe thấy giọng nói của Đường Thiên Y giống như tiếng reo của chiếc đồng hồ báo thức khiến cho cô thức tỉnh, liền bät đầu chạy.
Cô không nhớ số điện thoại của Âu Dương Dạ Trạch, mà điện thoại di động đã lưu số anh, lại để ở trong túi tại chỗ ngồi lúc nấy.
Chẳng còn cách nào khác, cô lại quay ngược vào trong mà chạy.
"Bắt con điếm đó lại! Nhanh lên!" - Người đàn ông cầm đầu chỉ vào Lâm Nhã Tịnh mà hát.
Đàn em của hắn đương nhiên không phải những tên bù nhìn vô dụng, lập tức nghe lời hành động.
Đường Thiên Y mắt thấy vậy, nhanh chóng chạy đến ngăn cản bọn chúng đụng tới Lâm Nhã Tịnh.
Nhưng là bọn chúng quá đông người, Đường Thiên Y tuy răng nằm trong tổ chức nẫm vùng, nhưng nhiệm vụ của cô là mê hoặc Âu Dương Tư Phàm, tiếp cận Âu Dương Dạ Trạch, trộm lấy tư liệu.
Nên những thứ cô bị ép tiếp thu đều là chuyện giường chiếu, mà kỹ năng đánh nhau sinh tồn, cô đều không được học vì sợ Âu Dương Tư Phàm anh em bọn họ nghi ngờ thân phận.
Giờ phút này, Đường Thiên Y cảm thấy bất lực cực kỳ.
Cô cố hết sức dùng võ thuật mèo cào của mình hạ gục được mấy tên, sức lực liên cạn kiệt, không những không đánh thêm được ai mà ngay cả bản thân cũng bị bắt giữ.
Nhờ Đường Thiên Y kéo dài thời gian, Lâm Nhã Tịnh có thể chạy đến được chỗ ngồi, nhưng vừa đụng đến được chiếc điện thoại, lập tức bị một tên lôi cô ra ngoài.
Cả người Lâm Nhã Tịnh bị sức lực thô bạo này làm cho toàn thân ngã nhào xuống đất.
Bàn tay run lên, chiếc điện thoại liền bị rớt ra khỏi tay.
Người đàn ông nhìn qua, cầm lấy chiếc điện thoại, không thương tiếc gì mà nắm lấy tóc cô, kéo cô lê lết một đoạn đường dài, đi đến trước mặt người đàn ông cầm đầu.
Người đàn ông cầm đầu lúc này đang ngồi trên chiếc ghế sa-lông êm ái, cúi người nhận lấy chiếc điện thoại từ đàn em.
"Muốn gọi người đến phải không?" - Người đàn ông câm đầu nhếch mép cười khẩy, thả tay để chiếc điện thoại rơi xuống đất, bàn chân còn cố tình dùng lực giẫm lên, chà đạp, giống như giảm lên hy vọng hoang đường của cô.
Lâm Nhã Tịnh nhìn chiếc điện thoại bị vỡ nát, trong lòng dậy lên sự chua xót.
Đây là món đồ đầu tiên Âu Dương Dạ Trạch chính tay tặng cho cô, Theo phản xạ, giơ lên cánh tay muốn lấy lại chiếc điện thoại.
Bàn tay vừa đưa ra, lập tức bị người đàn ông giẫm mạnh xuống đất.
Lâm Nhã Tịnh đau đớn đến hét lên một tiếng.
"Chị Nhã Tịnh!" - Đường Thiên Y đỏ mắt, cố gắng vùng vẫy, nhưng bọn chúng giữ lấy hai tay chân cô quá chặt, căn bản không thể nhúc nhích..