Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 78


Bản tay to lớn ấm áp kia ngược lại chạm lên gò má của Lâm Nhã Tịnh, chầm chậm lau đi nước mắt ủy khuất của cô.

Anh vẫn không nói một lời nào, nhưng đôi con ngươi đen nhánh sâu đậm chiếu lên hình ảnh ngược của cô.

Hơi ấm từ bàn tay xuyên qua đa truyền tận sâu trong tim.

Cảm giác đó...giống như anh đã nói với cô...!
Mọi chuyện đều có anh chống lưng.

"Trạch! Anh ra tay với em? Anh lại nỡ ra tay với em? Trạch! Anh điên rồi! Anh bị cô ta làm cho mù mắt rồi! Em là người đi theo anh từ nhỏ đến lớn.

Vậy mà anh tình nguyện bảo vệ ả nội gián kia mà ra tay với em? Anh tin cỏ ta sao?!" - Tô Từ không thế tin nhìn Âu Dương Dạ Trạch, nước mắt chảy một hàng đài, từng đường nét đều ánh lên một tia căm hận.

Âu Dương lão gia nhìn đến tư thế chật vật của Tô Từ ngã ngồi dưới đất, nhíu mày rống giận: "Mày đang làm cái gì?"
Đọc truyện tại đây.
Tuy đối với ông, đả thương người, thậm chí giết người đều không phải chuyện gì to tát cả.

Tuy nhiên, Tô Từ là nữ tôn độc nhất của nhà họ Từ, mối quan hệ hữu nghị làm ăn này, hiện tại không phải lúc có thế bẻ gãy nó.

Âu Dương Dạ Trạch phong thái vẫn như cũ, tựa hồ không có chuyện gì đáng để cho hắn đặt trong mắt.

Cánh tay rắn chắc ôm lấy eo Lâm Nhã Tịnh, kéo cô xích lại gần mình, chậm chậm cất giọng: "Từ khi nào tôi dễ dãi đến mức khiến cho người khác ảo tưởng có thể chạm đến người của tôi?"
Từng câu nói như đang nhắc đến Tô Từ, nhưng đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại nhìn về phía Âu Dương lão gia.

Nét mặt Âu Dương lão gia dần chuyển động, trở nên sắc sảo thâm sấu.


Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên.

"Âu Dương lão gia, sao ông không bắt máy đi, có lẽ là chuyện rất gấp" - Âu Dương Dạ Trạch nhấc một bên khóe môi, ánh mắt liếc qua chiếc điện thoại mà nói.

Âu Dương lão gia suy nghĩ một chút sau đó mới cầm điện thoại lên nghe.

Bên trong điện thoại phát ra âm thanh gấp gáp tràn đầy lo lắng của một người đàn ông:"Lão gia, Âu Dương tiểu thư và Tứ thiếu gia đột nhiên bị mất tích rồi, chúng tỏi không tìm thấy bọn họ”
Âu Dương lão gia liếc mắt nhìn Âu Dương Dạ Trạch một cái, sau đó điềm nhiên như không mà cúp máy.

"Không hổ danh là con trai trưởng Âu Dương gia, thủ đoạn không kém tàn ác, lấy em trai và em gái của mình ra uy hiếp ta?" - Âu Dương lão gia bỗng phì cười giống như vừa nghe một câu chuyện hài tiếu lâm: “Âu Dương gia rất nhiều con, dựa vào những chuyện này mà muốn ra điều kiện?"
Âu Dương Dạ Trạch không nóng không lạnh đáp lời: "Âu Dương gia chỉ có một cô con gái duy nhất, cùng một người con trai mà ông xem như trân bảo.

Đối với tôi, chỉ đơn giản là diệt trừ bớt đối thủ cạnh tranh mà thôi.

Nhưng còn ông, ông biết nói sao với người vợ yêu quý của mình đây?"
Âu Dương lão gia lúc trẻ là một người phong lưu đa tình, chọc ghẹo con gái nhà lành thành nghiện, qua đêm với rất nhiều người phụ nữ, ngay cả cưới về cũng rất nhiều người.

Lâu dần, mọi người đầu nghĩ ông đa tình đến vô tình, nhưng bọn họ không biết đằng sau đó có một bí mật.

Đó là trong quá khứ, ông đã từng yêu sâu đậm một người con gái.

Chỉ có điều chưa từng ai biết đến điều này, thậm chí không có ai biết đến bà ấy đã từng tồn tại.

Ngay cả khi bà chết, đứa con trai và đứa con gái của bà khi ông mang về Âu Dương gia đều cố tình tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt với bọn chúng.

Ông nghĩ bản thân đã tính toán rất chu toàn, không nghĩ đến Âu Dương Dạ Trạch lại có thế bắt được thóp.

"Huống hồ...Sự việc sẽ không đơn giản như vậy" - Nói rồi, Âu Dương Dạ Trạch lại nhìn xuống điện thoại của ông.

Lúc này, lại một tiếng chuông điện thoại reo lên.

Âu Dương lão gia nheo mắt nhìn qua, một lần nữa bắt máy.

"Lão gia, ngôi nhà...ngôi nhà phía Đông thành phố bị cháy rồi"
Âu Dương lão gia lúc này lập tức biến sắc, bàn tay không biết là do bất ngờ hay sợ hãi mà nhẹ run lên, nhưng nếu như không nhìn kỹ sẽ không thấy.

Ngôi nhà phía đồng chính là ngôi nhà chứa tiền, vàng bạc và của cải tích giữ bao nhiêu năm nay.

Số tiền ông có là một con số rất lớn, không ai lại bỏ số tiền ấy vào ngân hàng.

Bởi vì một khi ngân hàng phá sản, số tiền ấy sẽ không cánh mà bay, hơn nữa chúng đều là số tiền phi pháp, đương nhiên không thế để công khai đường đường chính chính như thế.

Cho nên số tài sản khổng lồ ông đã chia ra làm ba, cất giấu ở ba nơi khác nhau.


Những chuyện này, chưa từng có ai biết.

Mặc dù những ngôi nhà này đều có mật thất ở bên trong.

Ngọn lửa cháy ở bên ngoài tòa nhà vốn dĩ không làm ảnh hưởng gì đến số của cải này.

Chẳng qua là Âu Dương Dạ Trạch đang cảnh cáo ông.

Hản biết tất cả những bí mật này.

Và hắn lấy điều đó đế uy hiếp.

Âu Dương Dạ Trạch vẫn ngồi ở đó, từ từ thong thả mà cầm lên tách trà ấm uống vào một ngụm.

Đối với mãnh thú, chỉ có thể dùng cách của mãnh thú để đối đãi.

Chỉ cần tiếng gâm lớn hơn, kẻ đó liền là kẻ thẳng cuộc.

"Tôi hôm nay đến chỉ muốn chiếc nhẫn, và một lễ cưới.

Những chuyện khác tạm thời không có hứng thú."
Không khí xung quanh đột nhiên ngưng trọng, u ám đến căng thẳng.

Đánh đổi một người con gái xa lạ với số tài sản và hai đứa con ông yêu quý, bên nặng bên nhẹ đều đã rõ.

Âu Dương lão gia khẽ nhằm mất như chấp nhận: "Xem ra ta đã quá xem thường"
"Không phải đây là điều đầu tiên ông dạy tôi sao? Không bao giờ được khinh địch" - Âu Dương Dạ Trạch nhẹ cong môi nói.

Âu Dương lão gia liếc nhìn Âu Dương phu nhân một cái ra hiệu.

Nét mặt Âu Dương phu nhân liên nhăn lại không tình nguyện đi lên lầu lấy xuống một chiếc hộp nhỏ nhắn, màu đen tinh tuyền đặt lên bàn.


Âu Dương Dạ Trạch cầm lấy, mở ra.

Bên trong chứa hai chiếc nhẫn đặt cạnh nhau.

"Không cần kiểm tra, ta sẽ không lừa lọc chuyện này" - Âu Dương lão gia hai tay đặt trên ghế, không còn thấy bộ dáng căng thẳng của lúc nãy nữa.

Âu Dương Dạ Trạch đóng lại chiếc hộp: "Như vậy là tốt rồi, không làm phiền nữa"
Nói rồi, Âu Dương Dạ Trạch ôm lấy Lâm Nhã Tịnh đứng dậy rời đi.

Ngay lúc Lâm Nhã Tịnh chạm mặt với Đường Thiên Y, Đường Thiên Y lập tức nhích sang một bên như nhường đường lại như cảm thấy có lỗi mà không dám ngẩng đầu.

Khi hai người bước ra bên ngoài, đi dọc theo hành lang, bước chân của Lâm Nhã Tịnh dần chậm lại, trong chốc lát đã kéo dài khoảng cách giữa cô và Âu Dương Dạ Trạch.

Có lẽ cảm nhận được điều gì, Âu Dương Dạ Trạch cũng dừng lại, hai tay đút vào túi quần, cả người dựa vào lan can, không lên tiếng, như đang chờ đợi Lâm Nhã Tịnh mở lời.

Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, bước lên vài bước, nhỏ giọng: " Em...em hỏi anh một điều được không?"
"Ù” - Một tiếng không mặn không nhạt vang lên, không biểu thị một chút
tâm tình nào.

Lâm Nhã Tịnh chần chừ một chút mới nói: " Dạ Trạch, tại sao lúc ban đầu...anh lại không lên tiếng?”
Lúc bọn họ cùng nhau hùa vào †ố cáo cô là nội gián, tại sao lúc đó anh lại không nói gì?
"Em nghĩ tôi muốn nhìn thấy em bị vu oan, muốn đùa giỡn em, nhìn thấy bộ dáng chật vật của em?"
Lâm Nhã Tịnh lập tức bối rối ngẩng đầu: "Không phải, em không nghĩ như vậy".

Bình Luận (0)
Comment