Trong lòng mơ hồ run rẩy một trận.
Lâm Nhã Tịnh mím môi, giả bộ hùng hồn nói: "Cô nói ít thôi.
Tôi đã báo tin cho Dạ Trạch rồi.
Chỉ một lát nữa thôi, anh ấy sẽ đến đây"
Tô Từ lại phá lên cười một lần nữa: "Lâm Nhã Tịnh, cô thật là hài hước, cô đùa với ai vậy? Tôi làm việc chung với hắn nhiều năm.
Sẽ không ngu ngốc đến mức lựa chọn thời điểm không thích hợp.
Hiện tại hắn đang có việc quan trọng, nhất định sẽ không nghe máy.
Hơn nữa, hai người luôn đi theo bảo vệ cho cô, tôi cũng đã cho người giả dạng cô đi vào căn phòng khác, yên tĩnh tựa thiên tiên.
Sẽ không ai đến đây đâu" Tô Từ giẫm lên giày cao gót từ từ bước đến, bóp lấy hai má Lâm Nhã Tịnh, trực tiếp đổ vào miệng cô ly rượu đỏ thẫm, giống như nỗi oán hận trong lòng cô vậy.
Lâm Nhã Tịnh lấy hết sức giãy giụa nhưng không làm làm gì được.
Hai tay cô bị Cao Vệ Trì giữ lấy ở đằng sau lưng.
"Cô không thấy tự hổ thẹn hay sao? Ngay cả bản thân mình cũng không tự bảo vệ được.
Vô dụng, yếu đuối làm liên lụy đến Trạch, lúc nào cũng chờ anh ấy cứu.
Tôi chính là chán ghét nhất bộ dáng bạch liên hoa này!" Lâm Nhã Tịnh dùng sức lắc đầu né tránh, phần lớn nước rượu đã bị đổ ra bên ngoài, ướt hết cả một phần áo của cô.
Một phần còn lại đột ngột chảy vào cổ họng, khiến cho cô không ngừng ho khan.
Tô Từ tiện tay vứt ly thủy tinh trống rỗng xuống đất, vang lên một tiếng vỡ nát chói tai.
"Lâm Nhã Tịnh, cô biết trong nước có gì không?” Lâm Nhã Tịnh không ngừng ho khan, không có ý định sẽ lên tiếng trả lời.
Tô Từ lại dường như không bận tâm đến vấn đề đó, tự mình tiếp tục nói: "Chính là một loại nấm gây ảo giác mạnh.
Cô nhìn xem người bên cạnh cô có phải là Âu Dương Dạ Trạch của cô không?" Đầu óc Lâm Nhã Tịnh hoàn toàn trống rỗng, hai mắt mông lung quay cuồng, ngay cả âm thanh khi cô nghe thấy cũng cực kỳ không rõ ràng.
Nhiệt độ cơ thể cô bắt đầu tăng rất nhanh.
Phản ứng này, cô quen thuộc hơn ai hết.
Cập nhật sớm nhất tại.
Cô vô thức đưa mắt nhìn sang khuôn mặt của người bên cạnh.
Hình ảnh người nọ mơ hồ mông lung, nhạt nhòa, dần dần hiện lên một đường nét cứng cỏi quen thuộc....!
Lâm Nhã Tịnh nhắm mắt, lắc đầu thật mạnh, muốn xua đi tất cả, bên môi lẩm bẩm tự nhủ: Dạ Trạch không có ở đây, anh ta là Cao Vệ Trì" "Ây ya hai má cô thật đỏ, có phải người rất nóng không? Tôi quên nói với cô, trong phòng đã xịt một loại mùi hương kích dục cực mạnh.
Hy vọng cô sẽ tận hưởng cuộc vui này" - Tô Từ nói xong, liên mở cửa bước ra bên ngoài, trước khi đi còn liếc mắt ra hiệu cho Cao Vệ Trì.
Trước khi vào phòng, Tô Từ đã uống trước thuốc giải, cho nên mùi hương kia không ảnh hưởng gì đến cô.
Thế nhưng, Cao Vệ Trì lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của nó.
"Tô Từ! Tại sao cô lại làm đến mức này! Tôi chưa từng có ân oán với cô, cũng chưa từng làm hại cô!" - Trước khi Tô Từ biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Nhã Tịnh lập tức hét lên.
"Nếu như muốn vấy bẩn tôi, không cần phải làm nhiều việc vô ích như vậy!" Bước chân Tô Từ dừng lại, xoay người, nở một nụ cười tà ác: "Phải, cô chưa từng có oán với tôi, nhưng tôi hận cô.
Hận cô cướp đi Trạch của tôi.
Nếu như cứ như vậy cưỡng bức cô, đương nhiên sẽ làm cho Trạch càng yêu thương, đau lòng vì cô.
Thế nhưng, nếu như đó là cô chủ động ngoại tình, mọi chuyện sẽ khác...À coi như tôi tốt bụng nhắc nhở cô, sau 30 phút, hai người đi theo bảo vệ cô có thể sẽ tìm đến được đây.
Cho nên hy vọng cô đừng cho bọn họ nghe được tiếng động không đúng.
Nếu không nó sẽ là bằng chứng ngoại tình của cô” Chỉ là thuốc ảo giác cùng thuốc kích dục đều là loại cực mạnh.
Cô có thể cầm cự sự tỉnh táo đến khi họ tới hay không mà thôi.
Lâm Nhã Tịnh, hãy để cho tôi xem bản lĩnh của cô.
Lâm Nhã Tịnh đầu óc như dại ra, nhìn đến cánh cửa đóng lại trong vô vọng.
Cả người cô nóng ran, sức lực ngày càng trút đi nhiều.
Bỗng nhiên, thân thể cô được bế lên, nhẹ bẵng, dịu dàng đặt trên giường.
Cô hoảng loạn hét toáng lên: "Cao Vệ Trì, Cao Vệ Trì.
Anh buông ra! Buông tôi ra" "Tôi không phải là Cao Vệ Trì, tôi là Âu Dương Dạ Trạch" - Người đàn ông thì thầm bên tai cô.
"Không! Không! Anh là Cao Vệ Trì! Cao Vệ Trì, tôi xin anh, tôi cầu xin anh được không? Không phải anh thích tôi sao? Không phải chúng ta đã từng là bạn tốt của nhau sao.
Anh...anh không thể làm như thế được!" - Lâm Nhã Tịnh hoảng sợ đến mức, cuộn người lại thành một đoàn, hai mắt nhắm chặt, không dám mở ra.
Cô sợ, một khi bị ảo giác quấn lấy, cô sẽ không nhận ra được hoàn cảnh trước mắt nữa.
30 phút, chỉ cần 30 phút mà thôi.
Nhưng cơ thể cô nóng quá, nóng quá.
Nóng hừng hực như đang bị lửa thiêu cháy, khó chịu cực kỳ.
Bất ngờ, một bàn tay mát lạnh chạm đến cánh tay cô, giọng nói ấm áp như quỷ satan mang đến cám dỗ: "Nhã Tịnh, tôi sẽ không làm đau em.
Em không cần phải sợ hãi như vậy.
Tôi là Âu Dương Dạ Trạch của em "Không!" - Lâm Nhã Tịnh tức khắc gạt tay hắn ra, bịt lấy hai tai mình.
Cô biết bản thân đang mất dân tỉnh táo, âm thanh kia cô lại nghe thành giọng nói của Âu Dương Dạ Trạch...!
"Cao Vệ Trì, anh là thằng khốn! Nếu như anh đến bên cạnh tôi, nếu như hôm nay anh ra tay với tôi.
Tôi nhất định sẽ hận anh.
Hận anh cả đời này!" - Lâm Nhã Tịnh cảm thấy đầu mình choáng váng xây xẩm, quay cuồng, thân dưới đã một mảnh ướt át, một tia lý trí cuối cùng mỏng manh như sợi tơ bay trước gió.
"Tôi yêu em.
Nhã Tịnh.
Tôi yêu em, rất yêu em.
Tôi không thể làm trái mệnh lệnh đã đưa ra.
Tôi nợ tiền quá nhiều, nếu như không làm những việc này, gia đình tôi sẽ chết.
Nhã Tịnh, tôi sẽ dịu dàng, trân trọng em.
Nếu như sau này không ai cần em thì tôi cân em.
Em đừng lo lắng nữa - Bàn tay mát lạnh kia một lần nữa chạm đến tay cô, dần dần đi ngược lên đến vai.
Toàn thân Lâm Nhã Tịnh run rấy, sức lực còn lại không đủ để nâng một chén trà.
Cô sợ hãi, dùng răng cắn thật mạnh vào môi mình.
Dòng máu tươi chảy ra, sự đau đớn kéo về một chút sự tỉnh táo.
"Cao Vệ Trì, nếu như chỉ là ép buộc, chúng ta....ưm...có thể làm giả" Nóng quá, khát vọng được lấp đầy càng ngày càng dâng lên cao.
Toàn thân cô đều vặn vẹo ngứa ngáy.
"Cần chi phải như vậy.
Nhã Tịnh, tôi yêu em, tôi muốn em trở thành của tôi đã từ rất lâu rồi" - Nói rồi, bàn tay kia từng bước từng bước làm càn trên cơ thể của cô, vuốt ve vùng da trắng nõn mềm mại bên cánh tay, bên đôi chân thon dài.
"Có phải em rất khó chịu? Tôi có thể làm cho em được thoải mái sung sướng” Đầu óc cô một lân nữa rơi vào sự mơ hồ, thế giới xung quanh là một mảnh mông lung, bên tai lại văng vắng tiếng nói...!“Tôi yêu em" Cô không biết người đó là người nào nữa.
Hoàn toàn mất đi ý thức bản thân mình đang trong hoàn cảnh nguy hiểm đến mức nào.
Bàn tay kia giống như mang theo thần dược, chạm đến đâu, nơi ấy liền dễ chịu.
"Dạ Trạch, Dạ Trạch” Cô không tự chủ được bản thân mình nữa.
Toàn bộ suy nghĩ đều rã ra thành từng mảnh.
Cô đưa mắt nhìn lên người đàn ông đang nằm phía trên mình.
Đó là một khuôn mặt xinh đẹp tựa như được điêu khắc mà thành..