Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 105

Vì Sơn Thạch Bàn vốn là nơi sống ẩn dật do Mạn Đà Sinh lập nên, bởi thế những người còn lại ở nơi này đều sống gần sát nhau, thấy có động tĩnh liền kéo đến xem, đứng chen chúc, lấp ló đầy ngoài cửa.  

– Ta tàn nhẫn ở chỗ nào? Cô luôn miệng nói ta độc ác, vô cảm, vậy thì ba mặt một lời hãy nói rõ ra cho mọi người cùng nghe đi!  

Mạn Đà Sinh cãi lớn.  

– Cha, để con…  

– Im mồm và ở yên chỗ đó!  

Mạn Đà Lan toàn đổ thêm dầu vào lửa, nhưng lại bị phụ thân quát, trong lòng hết sức bực bội.  

Mạch Tiểu Khê cười lạnh, đoạn chỉ vào những thôn dân đang đứng xung quanh, trầm giọng nói:  

– Ông hãy nhìn họ lấy một lần! Đây chính là hậu quả do sự tàn nhẫn, cố chấp của ông!  

Theo hướng Mạch Tiểu Khê chỉ, Mạn Đà Sinh chán ghét liếc mắt nhìn theo.  

Bên ngoài cửa là những thôn dân nghèo khổ, y phục rách rưới, không đủ để che ấm chơ thể. Những đứa trẻ nhỏ mặt mũi lấm lem bùn đất, khuôn mặt ngơ ngác mà nhìn khắp xung quanh hóng chuyện…  

Mạn Đà Sinh như đã hiểu ra vấn đề, nhưng vẫn cố chấp mà đáp:  

– Cô bảo ta nhìn chúng để làm gì cơ chứ? Ta có ơn đem chúng về đây, cho chúng sinh sống, còn cho cả cơm ăn, áo mặc. Vậy thì có gì là không đúng?  

– Bởi vì ông đã cướp đi thứ mà họ khao khát nhất: chính là cuộc sống tự do, tự tại.  

Phương Bành Hạc đứng bên cạnh, bất ngờ chen ngang.  

Phải, thứ mà Mạn Đà Sinh đã cướp đi của họ chính là tự do, là cuộc sống tự tại mà họ hằng mong ước.  

Ông hãy nhìn xem, xung quanh Sơn Thạch Bàn đều dùng cọc sắt nhọn cao hơn đầu người để lấp, duy nhất chỉ có một cửa hông nhỏ để người nhà ông đi ra ngoài. Còn hầu như tất cả những người thôn dân còn lại đều bị Mạn Đà Sinh cô lập hoàn toàn, chẳng khác gì họ đang cùng nhau sinh sống trong một chiếc hộp rỗng tuếch, thiếu ánh sáng mặt trời.  

Thứ cuộc sống tù túng, côi cút như những bóng ma thế này, họ chưa bao giờ muốn.  

Nghe Phương Bành Hạc nói, ánh mắt của những người dân xung quanh chợt trở nên đượm buồn, có người đôi mắt rưng rưng, vội lén lút đưa tay chấm nước mắt, đoạn rủ nhau ai trở về chỗ ngủ của người đó.  

Mạn Đà Sinh lặng đi, thâm tâm càng lúc càng trở nên rối ren, phức tạp.  

Mạch Tiểu Khê thở dài, đoạn dùng chiêu thức hóa giải, nhanh chóng rút được tất cả kim nhọn gắn ỏ năm huyệt vị trên cơ thể của ông ta.  

Cho tới giờ phút này, Mạn Đà Sinh cũng không còn tâm trạng để mà liều chết với Phương Bành Hạc nữa.  

Mặc dù ông ta đem những người dân cơ nhỡ, nghèo kém kia về đây sinh sống, nhưng thực ra âm mưu chính của ông ta đó là muốn rèn luyện họ trở thành thuộc hạ của mình, nhằm có một ngày đứng dậy mà tạo phản.  

Thế nhưng…  

– Cha à, người hãy dừng tay, tạ tội với hoàng thượng đi!  

Từ phía ngoài cửa, một giọng nói thâm trầm nhưng ngữ khí vẫn còn chút yếu ớt vang lên. Mạn Đà Thanh ôm ngực, khó nhọc bước từng bước một về phía họ.  

– Ca ca… Đà Thanh, sao huynh lại ra đây?  

Mạn Đà Lan và La Hầu Thiên cùng đồng loạt hô lên, sai đó vội vã chạy tới mà đỡ lấy hắn.  

– Hoàng thượng, xin thứ lỗi cho thần sức khỏe yếu không hành lễ được!  

Cái gì?  

Hoàng thượng ư?  

Hai người con gái cùng đám thuộc hạ nghe Mạn Đà Thanh gọi Phương Bành Hạc mà trợn tròn cả hai mắt, không dám tin vào những gì chính tai mình đang nghe thấy!  

Không thể nào, chắc chắn Mạn Đà Thanh đã nhầm lẫn!  

Mạn Đà Lan không muốn tin, ngơ ngác quay sang ca ca của mình, chờ đợi một câu trả lời rõ ràng nhất.  

Mạn Đà Sinh khẽ cười chua chát, đoạn mệt mỏi nói:  

– Con đã biết rõ mọi ân oán giữa ta và Phương Bành Hạc từ bao giờ?  

La Hầu Thiên đỡ Mạn Đà Thanh ngồi xuống ghế, sau đó lạnh nhạt đáp:  

– Con đã âm thầm điều tra từ hai năm trước. Mỗi đêm đều thấy cha lén lút xuống dưới tầng hầm, trong lòng sinh nghi nên một đêm quyết định lẻn vào xem thử.  

Ngừng một lát, Mạn Đà Thanh hít một hơi thật sâu, khẽ đưa mắt liếc sang phía Mạch Tiểu Khê, nhẹ nhàng nói:  

– Khi đi bắt cô, ta không nghĩ cha muốn đem cô ra làm mồi nhử hoàng thượng, lại còn muốn cả hai vị cùng bỏ mạng ở đây. Thực sự xin lỗi!  

Bóng tối như muốn nuốt chửng toàn bộ những người có mặt ở đây, mỗi người một tâm trạng, một suy nghĩ tưởng chừng như không bao giờ có thể dập tắt.  

Tuy nhiên, trong lòng Mạn Đà Sinh đều hiểu rõ một điều, lửa hận trong lòng ông ta, ngay từ khoảnh khắc ánh mắt ông chạm vào hình ảnh một đứa trẻ nhỏ, gương mặt lấm lem đang mút mút đầu ngón tay, lửa hận trong lòng Mạn Đà Sinh đã hoàn toàn dập tắt.  

Sáng sớm hôm sau, Phương Bành Hạc ngồi trịnh trọng giữa chiếc bàn gỗ chuyên dùng để tiếp khách, nhàn nhã thưởng thức bánh hoa quế do Mạn Đà Sinh dâng lên.  

Mạn Đà Sinh vẫn còn lương tâm của con người, tuy nhiên nhiều năm qua vô tình bị lửa hận che mờ đôi mắt.  

Cũng may mắn, nhờ có Mạch Tiểu Khê thức tỉnh nên Mạn Đà Sinh đã kịp thời ngộ ra được nhiều điều…
Bình Luận (0)
Comment