Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 117

Rất nhanh chóng, lễ phong phi của Mạch Tiểu Khê được tiến hành nhanh gọn.  

Vì cả hai người đều không thích phô trương, do vậy buổi lễ diễn ra một cách đơn giản nhất nhưng vẫn tràn đầy niềm vui, hạnh phúc.  

Tình yêu lớn có từ bao giờ, cả nàng và Phương Bành Hạc đều không thể nhận ra.  

Từ sự ghét bỏ chóng vánh họ dành cho nhau, cuối cùng trở thành tình yêu từ bao giờ.  

Mạch Tiểu Khê đưa mắt, liếc nhìn dòng chữ “hỉ” được dán một cách cẩn thận trên tường, trong lòng không khỏi ngượng ngùng, lâng lâng.  

Thứ cảm giác này, lâu lắm rồi nàng đã không thể cảm nhận được.  

Phương Bành Hạc cũng là lần đầu yêu, lần đầu chờ đợi, lần đầu mong ngóng vào thứ tình cảm đặc biệt mà hắn vẫn luôn thù ghét như thế này.  

– Trở thành phi tần của ta, đồng nghĩa với việc nàng sẽ ở bên ta đến ngay cả lúc chết. Nàng có dám không?  

Hắn đưa đôi bàn tay cứng cáp của mình, khẽ nâng gương mặt xinh đẹp của nàng lên, ánh mắt thâm trầm mà sâu lắng, chứa đựng hàng tá những nỗi lo, nỗi đau mà bản thân đã và đang phải gồng mình gánh chịu.  

Mạch Tiểu Khê chỉ gật nhẹ đầu, không đáp. Cái gật đầu chắc nịch này của nàng cũng đã ngầm thừa nhận tình cảm thật lòng mà nàng dành cho hắn.  

Nhìn hắn vào sinh ra tử, ngấp nghé cái chết hết lần này đến lần khác, đáng lẽ nàng phải hả hê mà sung sướng cơ chứ?  

Ấy vậy, Mạch Tiểu Khê trong lòng lại đau như đứt từng khúc ruột, vì hắn mà khóc. Đây không phải là yêu thì là cảm giác gì?  

Mạch Cường Chân mặc dù hết sức bất ngờ nhưng vẫn thật lòng chúc phúc cho muội muội bảo bối của mình.  

Từ khi huynh ấy vào cung, chứng kiến hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, cảm tưởng như đầu óc không thể chống đỡ nổi trước mấy cú sốc này nữa.  

Người buồn nhất lúc này lại chính là Phương Hàn Lãnh.  

Cũng là lần đầu tiên biết yêu, muốn bảo vệ nàng trọn đời trọn kiếp, nhưng lại cũng muốn nàng hạnh phúc trọn vẹn với cuộc đời của mình.  

Do vậy, dù buồn đau cỡ nào, Phương Hàn Lãnh vẫn vui vẻ chấp nhận.  

Dật Hi sau lần chạm mặt với Mạch Tiểu Khê lần trước, cộng thêm hiện giờ Mạch Tiểu Khê đã trở thành phi tần, trong lòng nàng ta càng thêm bực bội.  

Dật Hi không hiểu vì sao bí mật kinh thiên động địa mà nàng ta đang muốn cất giữ, hiện giờ lại bị Mạch Tiểu Khê phát hiện ra.  

Nếu không một lần trừ khử bằng được, chắc chắn ngôi vị hoàng hậu này của nàng ta sẽ bị lung lay.  

Bởi vậy, kế hoạch bịt đầu mối của Dật Hi bắt đầu thực hiện…  

Kể từ khi Phương Bành Hạc và Mạch Tiểu Khê thành thân, đến thời điểm này đã là năm tháng.  

Công việc triều chính của Phương Bành Hạc cũng đã dần giải quyết xong, biên cương được La Hải Triều trấn giữ, cuối cùng cũng yên ổn.  

Mà Mạch Tiểu Khê hiện tại đã mang thai tháng thứ ba, bụng bắt đầu nổi lên.  

Phương Bành Hạc hết mực cưng chiều nàng.  

Đối với hắn, nàng chính là bảo bối, là báu vật mà hắn đời đời trọn kiếp yêu thương và sẵn sàng bỏ mạng để chăm sóc.  

Một buổi chiều mùa thu, tiết trời se lạnh, Mạch Tiểu Khê được nha hoàn dìu đi ngắm cảnh trong ngự hoa viên, thích thú thưởng thức mùi hoa dại thoang thoảng.  

– Nương nương, người nên mặc thêm áo ấm, sợ khí lạnh sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của người và tiểu hoàng tử trong bụng!  

Mạch Tiểu Khê chỉ cười, đoạn đưa tay xoa nhẹ lên bụng mình.  

– Tiểu hoàng tử này mạnh mẽ lắm, phải không cục bột nhỏ?!  

Nha hoàn Tiểu Lưu mỉm cười hiền dịu, dặn dò Mạch Tiểu Khê ở lại, sau đó nhanh chân chạy về phủ lấy thêm áo choàng cho nàng.  

– Mạch nương nương, tình hình sức khỏe của cô dạo này thế nào?  

Từ phía sau nàng, giọng nói thâm trầm của Dật Hi chợt vang lên. Mạch Tiểu Khê thoáng chút bất ngờ mà quay đầu lại nhìn.  

Dật Hi khoan thai bước tới bên cạnh nàng, ánh mắt đảo nhanh qua bụng Mạch Tiểu Khê, cười cười nói tiếp:  

– Cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe cho thật tốt để thai nhi trong bụng khỏe mạnh.  

Nàng cũng lịch sự gật đầu cảm ơn, đoạn nở nụ cười thân thiện đáp:  

– Đa tạ Dật Hi hoàng hậu đã quan tâm. Bệ hạ vẫn luôn cử người nấu thuốc dưỡng thai cho ta, vì vậy nên thai nhi rất khỏe.  

Nhận ra ngữ khí trêu ngươi của Mạch Tiểu Khê, Dật Ho trong lòng khẽ động.  

Một lời nói này của nàng giống như đang tát vào mặt nàng ta. Tuy Dật Hi hết sức bực bội nhưng vẫn cố gắng nín nhịn, chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay.  

– Tiểu Khê, nàng đang làm gì ở đây?  

Phương Bành Hạc cũng vừa lúc tới, còn không buồn liếc nhìn Dật Hi lấy một cái.  

– Thiếp thấy trong người hơi khó chịu nên ra ngự hoa viên hít thở một chút.  

Phương Bành Hạc cười híp cả mặt, đưa tay xoa xoa lên bụng của nàng, sau đó hôn lên trán Mạch Tiểu Khê, dịu dàng đáp:  

– Đi thôi. Để ta đưa nàng và bảo bối cùng đi dạo.  

Nhìn theo bóng dáng hai người tình tứ đi phía trước, hoàn toàn bỏ Dật Hi ngoài tai, Dật Hi tức giận nắm chặt bàn tay, ánh mắt mỗi lúc một thêm sắc nhọn.  

Mối thù này đừng hòng nàng ta bỏ qua!…
Bình Luận (0)
Comment