Tin tức như sấm truyền về hoành cung, hoàng thái hậu đánh rơi cả ly trà trong tay, nước mắt chảy không ngừng.
– Hoàng thượng, ngàn năm đổi lấy tuổi thọ, chỉ mong người bình an quay trở về.
Trong tẩm cung của Phương Bành Hạc lúc này, Mạch Tiểu Khê mồ hôi nhễ nhại, tay chân bị nô tì giữ chặt, miệng ngậm một chiếc giẻ, cắn mạnh đến ê buốt hàm răng.
Cơn đau đẻ khiến nàng cảm tưởng như mình muốn chết ngay lập tức.
– Hoàng thái hậu, hoàng hậu đau lắm. Người cần phải có ai đó bên cạnh!
Nữ tì của Mạch Tiểu Khê nước mắt lưng tròng, chạy vội đến trước mặt hoàng thái hậu, quỳ rạp mà nức nở khóc.
Hoàng thái hậu lau vội dòng nước mặn chát trên khóe mi, gật đầu rảo bước đến tẩm cung Mạch Tiểu Khê.
Bà nắm chặt lấy bàn tay của nàng, cứng rắn động viên:
– Con à! Cố gắng lên, Tiểu Cục Bột sắp chào đời rồi!
Mạch Tiểu Khê gật nhẹ đầu, hét lên một tiếng đau đớn.
Bành Hạc, chàng ở đâu?!
Oe…oe…oe…
Cả hoàng cung vui mừng khôn xiết. Cuối cùng Mạch Tiểu Khê cũng đã hạ sinh tiểu thái tử thành công. Vừa hay tin tức ngoài biên cương truyền về, đội quân Tịch Quốc đã giành chiến thắng vẻ vang, hiện tại đang trở về kinh thành.
Hoàng thái hậu không muốn để Mạch Tiểu Khê biết Phương Bành Hạc đã xảy ra chuyện. Bà ôm chặt đứa bé, nước mắt tự động lại chảy xuống.
Tiểu Cục Bột giống Phương Bành Hạc như đúc, ngoan ngoãn nằm bên cạnh nàng mà ngủ.
– Hoàng thái hậu, An Bình vương gia đã trở về.
Phương Hàn Lãnh khắp người nhem nhuốc, ánh mắt đờ đẫn chạy vội vào phòng Mạch Tiểu Khê. Nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay mẹ, huynh ấy bỗng dưng quỳ phục xuống dưới đất, nấc nghẹn thành tiếng…
Mạch Tiểu Khê vẫn chưa hồi sức, cố gắng chống tay gượng dậy, ngờ vực hỏi:
– Hàn Lãnh, huynh…
– Tiểu Khê, Cục Bột Nhỏ, ta xin lỗi…
Đoàng…
Ngoài trời bỗng nổi sấm chớp.
Một tiếng sét rạch ngang trời, nổ một tiếng lớn xé tận tâm can.
Hai năm dài đằng đẵng trôi qua…
Chỉ còn mười lăm ngày nữa là tới Rằm Trung Thu.
Tại tẩm cung của Phương Bành Hạc, một đứa trẻ da trắng nõn, hai má phúng phính, khuôn mặt giống hệt Phương Bành Hạc đang không ngừng cười cười nói nói, líu lo bập bẹ…
– Thúc…thúc…
Nhác thấy Phương Hàn Lãnh bước vào, đứa trẻ hồ hởi chập chững chạy lại bên chân huynh ấy, giơ tay đòi bế.
– Tiểu Cục Bột, lại đây nào!
Phương Hàn Lãnh ôm chầm lấy Tiểu Cục Bột, âu yếm hôn lên trán.
– Huynh cứ chiều thằng nhóc như thế, nó sẽ làm nũng đấy.
Mạch Tiểu Khê đang thêu áo, mỉm cười đặt que thêu xuống.
Phương Hàn Lãnh buồn bã hỏi nàng:
– Hai năm trôi qua, nàng vẫn ngày đêm miệt mài thêu áo cho hoàng huynh. Hiện tại đã được bao nhiêu chiếc rồi?
Mạch Tiểu Khê hướng ánh mắt buồn ra xa. Hai năm trôi qua, Phương Bành Hạc vẫn bặt vô âm tín, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy có một điều gì mạnh mẽ luôn thôi thúc nàng phải tin tưởng rằng hắn vẫn còn sống.
Đôi mắt Mạch Tiểu Khê trở nên long lanh hơn bao giờ hết.
Nàng ôm Cục Bột Nhỏ vào trong lòng, dịu dàng đặt lên trán con một nụ hôn ấm áp.
– Cục Bột Nhỏ, phụ hoàng của con sẽ sớm trở về thôi.
.
Một năm sau nữa trôi qua…
Tiểu Cục Bột đã lớn thêm một chút. Thằng bé đã chạy thành thạo, miệng không ngừng ba hoa, líu lo đủ mọi thứ chuyện.
Sáng sớm, Mạch Tiểu Khê quyết định tự mình đưa con xuất cung, cho thằng bé được thỏa thích vui chơi một ngày.
Nàng muốn con phải tận hưởng khoảnh khắc bình dị của người dân, dạy cho con cách yêu dân, yêu nước ngay từ nhỏ.
Hai mẹ con mặc thường phục, bước xuống xe ngựa.
Cục Bột Nhỏ trông thấy thứ gì cũng thích. Hai mắt thằng bé sáng lập lánh như sao.
Đôi mắt ấy giống hệt phụ hoàng của nó.
Mạch Tiểu Khê ngồi bên một sạp hàng, vui vẻ nhìn con trai.
Ba năm qua đi, người nàng yêu vẫn chưa trở về.
Chàng còn sống hay đã chết?
Thiếp hận chàng!
Một cơn gió lạnh chợt phả mạnh vào người nàng, bụi bay mù mịt, cát chui cả vào mắt của nàng.
Mạch Tiểu Khê đưa tay dụi mắt, đến khi mở mắt ra đã không trông trông thấy Cục Bột Nhỏ đâu nữa.
– Cục Bột Nhỏ, Cục Bột Nhỏ, con ở đâu?
Nàng hoảng hốt cất tiếng gọi lớn, chạy hết nơi này đến nơi khác tìm con.
Nước mắt chảy tràn ướt đẫm gò má.
– Nương nương, chúng thần sẽ chia ra đi tìm tiểu thái tử.
Đám người hầu của nàng hốt hoảng chạy tán loạn đi tìm.
Mạch Tiểu Khê chạy vào trong một con hẻm nhỏ. Con hẻm này vắng lặng như tờ, tuyệt đối không có một bóng người qua lại.
– Cục Bột Nhỏ, con ở đâu?
Nàng vừa gọi vừa khóc. Cục Bột Nhỏ là tài sản quý giá nhất của cuộc đời nàng, của tình yêu đậm sâu giữa nàng cũng Phương Bành Hạc.
Nàng đau đớn gào lớn gọi con, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy…
– Mẫu thân, Cục Bột ở đây!
Nghe theo tiếng gọi, Mạch Tiểu Khê vội quay phắt đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Cục Bột Nhỏ đang được một người đàn ông anh tuấn, ngũ quan hoàn hảo, gương mặt có phần mệt mỏi đang ôm chặt thằng bé vào trong lòng.
Hai người này… giống nhau như đúc.
Từ vành tai, ánh mắt đến ngay cả nụ cười…
Nàng run rẩy, bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh hắn.
Cục Bột Nhỏ đưa hai bàn tay nhỏ xíu đập đập lên má hắn, bi bô cười nói:
– Mẫu thân ta vẫn kể, trên chán phụ hoàng có một vết ruồi son. Thúc thúc cũng có vết ruồi son. Vậy thúc thúc có phải là phụ hoàng hay không?
Hắn chỉ bật cười, vòng tay ôm Cục Bột Nhỏ càng thêm siết chặt hơn.
– Phụ hoàng của con về rồi đây!
Giữa con hẻm vắng lặng, bốn mắt long lanh nhìn nhau không rời.
Chàng đã trở về, sau ba năm dài đằng đẵng.
Nàng vẫn nguyện ý, cam tâm bướng bỉnh mà theo đuổi hoài niệm: vào một ngày gần nhất, người nàng yêu nhất định sẽ quay lại.
Muôn đời vạn kiếp, xuyên thấu tâm can, cả cuộc đời chinh chiến phong ba, cai quản đế quốc, rốt cuộc nàng vẫn là chân lý, là mục tiêu cả đời ta theo đuổi.
Hứa danh dự của một bậc đế vương quyền lực bậc nhất Tịch Quốc, trùng sinh muôn kiếp ta vẫn nguyện yêu nàng!…
—-HẾT—-