Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 33


Chấn Vương là một ông chủ giàu có nhất khu này, thêm nữa y lại có chút quyền thế, có mối quan hệ thân thiết với một số vị quan trong triều đình.

Bởi vậy những kẻ ở đây ai ai cũng tỏ ra kính nể, sợ sệt y.

Y đã có một thê thiếp ở nhà, nhưng chưa lập làm chính thê bởi vì y còn muốn cưới thêm Tuyết Ngưng về làm vợ.

Chấn Vương đã nhiều lần cho người dẫn bà mối sang nhưng đều bị Tuyết Ngưng phũ phàng đuổi thẳng, mặc cho phu phụ Tuyết lão tiên sinh có phần lung lay.

Lần này Chấn Vương quyết định phải cưới bằng được Tuyết Ngưng nên đem hẳn mười xe ngựa sính lễ rất lớn, bao gồm tiền vàng, trang sức vô cùng quý giá, đích thân sang hỏi cưới người đẹp lần cuối.

Nếu lần này mà không thành công, chỉ e y không giữ được bình tĩnh nữa.

Tuyết phu nhân nghe hắn nói vậy vội vàng cười cười ngại ngùng, trong lòng vô cùng tức giận với đứa con gái cành vàng lá ngọc, nay lại dám ôm ấp đàn ông trước mặt bao người kia, nhịn không được mà lôi mạnh Tuyết Ngưng về phía mình, sau đó thẳng tay tát mạnh vào mặt con gái:
– Hừ, thường ngày ta dạy con như thế nào hả? Lòng tự tôn của con có còn không vậy, Tuyết Ngưng?
Bị lãnh một cái tát trời giáng ngay trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt Phương Bành Hạc, Tuyết Ngưng vô cùng ấm ức và xấu hổ.

Nàng ta đưa tay chỉ thẳng vào mặt Chấn Vương, quát lớn:
– Cút ngay khỏi đây! Ta và Phương ca ca đã có hôn ước từ trước, ta sẽ là thê tử của chàng.

Một gã xấu xí, đần độn như ngươi còn không xứng để rửa chân cho ta.

Nói đoạn, Tuyết Ngưng hậm hực xoay người quay trở về phòng, đóng rầm cửa lại.


Bên trong phòng còn vọng ra những tiếng va chạm, vỡ tan của đồ đạc.

Tuyết Thiều Quang mặc dù đã già, thân là trưởng bối nhưng vẫn có chút kiêng nể địa vị của Chấn Vương, hết nhìn Phương Bành Hạc đang chắp hai tay ra sau, lặng lẽ đứng quan sát mọi việc, lúc lại nhìn sang Chấn Vương khuôn mặt bởi tức giận mà trở lên tím tái, xanh mét.

Một lát sau như đã đưa ra quyết định cuối cùng, Tuyết lão tiên sinh bèn thở dài, thẳng thắn nói với Chấn Vương gia:
– Tiểu nữ chưa được dạy bảo đến nơi đến chốn, lễ nghĩa còn chưa học hết, chỉ e không xứng với Chấn Vương phủ.

Mong ngài thứ lỗi!
Nghe phu quân của mình không đắn đo mà phũ phàng từ chối hôn sự nhà họ Chấn, Tuyết phu nhân hốt hoảng quay sang nhìn chồng, nhỏ giọng trách mắng:
– Lão gia à, người đang nói cái gì vậy? Chẳng phải Chấn Vương rất thật lòng thật dạ với Tuyết Ngưng hay sao? Hơn nữa gia đình lại có quyền có thế, con gái chúng ta gả vào đấy sẽ được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời đấy ông có biết không?
Phương Bành Hạc nãy giờ chỉ đứng im lặng không nói gì.

Mặc dù không có chút tình cảm nào cả đối với Tuyết Ngưng nhưng với hắn mà nói, nàng ta dù xấu tính thế nào thì cũng là muội muội của mình, do vậy bèn mở lời khuyên:
– Chúng ta hãy để Tuyết Ngưng tự do lựa chọn.

Nếu cứ ép buộc muội ấy, chỉ e tình hình càng lúc càng trở nên tồi tệ!
Nhưng lời hắn vừa dứt, Chấn Vương đã hất hàm lên tiếng:
– Chỗ này không phải là nơi để một kẻ khố rách áo ôm như ngươi có thể chĩa mồm vào mà tùy tiện thích nói gì thì nói!
Mạch Tiểu Khê cùng La Hải Triều đang đứng quan sát ở phía xa, quay lại nhìn nhau, trong lòng có chút phức tạp.

Nếu phủ họ Tuyết và Chấn Vương kia mà biết bản thân đang hỗn láo với bậc đế vương đứng đầu Tịch Quốc, uy danh lẫy lừng thì liệu có sợ xanh mặt, ngất lịm ngay lập tức không nhỉ?

Phương Bành Hạc không hề tỏ ra một chút tức giận nào, hắn khẽ cong môi cười lạnh, đưa mắt lướt nhìn Mạch Tiểu Khê.

Nàng ta lại dám hất hàm đứng xem kịch hay thế kia, thật là không biết tốt xấu.

Nghe tiếng cãi nhau ở phủ họ Tuyết, người dân hiếu kỳ kéo tới xem rất đông, đưa tay chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.

Tuyết lão tiên sinh trong lòng đã quyết, bèn thẳng thắn từ chối thêm lần nữa:.

Đam Mỹ Hiện Đại
– Chấn Vương, xin thứ lỗi cho nhà họ Tuyết chúng ta không xứng với ngài.

Mong ngài thứ lỗi.

– Ồ, đến ngay cả Chấn Vương mà Tuyết phủ cũng dám từ chối kìa!
– Sính lễ nhiều quá, nhìn mà đã con mắt.

– Chấn Vương phủ xưa nay có danh tiếng, nay bị một đứa con gái cự tuyệt đuổi đi, thật xấu hổ quá mà!
….

Những lời xỉa xói, châm biếm của người dân đang đứng xem khiến Chấn Vương vô cùng căm tức.


Nỗi nhục nhã này y thề với trời với đất phải đem trả lại nhà họ Tuyết gấp bội, để cho chúng phải nếm mùi cay đắng, ê chề là như thế nào!
Chấn Vương không nói một lời, chỉ tay ra hiệu cho thuộc hạ đem sính lễ về, đoạn đưa mắt liếc xéo vào nhà họ Tuyết, sau đó quay lưng đi thẳng.

Đoàn người của Chấn Vương đã rời đi, Tuyết Thiều Quang quay trở lại phòng, khẽ thở dài một lượt.

Tuyết phu nhân vốn rất ưng mối hôn sự này, nay thấy lão gia vì một tên mồ côi nghèo kiết xác tìm đến mà từ chối Chấn Vương khiến bà ta tức điên.

Đêm đến, nhân lúc phu quân không để ý, bà ta bèn quyết định tới tìm gặp Phương Bành Hạc để nói cho ra nhẽ…
Mạch Tiểu Khê và La Hải Triều càng ngày càng thân thiết, luôn kè kè đi bên cạnh nhau, trò chuyện không ngừng.

Khi hai người đang ngồi đàm đạo với nhau về mùi vị của chén trà Tuyết phủ, cánh cửa phòng bỗng vụt mở, Phương Bành Hạc từ bên ngoài hậm hực bước vào.

– Hải Triều, dạo này ngươi nhàn rỗi quá nhỉ?
Hiểu ra ý muốn đuổi mình của Phương Bành Hạc, La Hải Triều vội vã lui ra khỏi phòng, còn không quên với tay đóng cửa lại.

Mạch Tiểu Khê nhìn gương mặt của Phương Bành Hạc mà tỏ ra chán ghét, không buồn mở lời nói chuyện với hắn, toan bước theo La Hải Triều đi ra ngoài.

Nhưng nàng chỉ mới vừa đứng lên thì đã bị Phương Bành Hạc đứng ở đối diện nhanh tay kéo mạnh vào người, khóa chặt nàng vào trong lồ/ng ngực cứng rắn của hắn.

Mặc cho Mạch Tiểu Khê ra sức giãy giụa, Phương Bành Hạc vẫn nắm chặt lấy khuôn mặt của nàng, ép nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn giọng đe dọa:
– Thái độ chống đối của cô khiến ta vô cùng không thuận mắt!
Không vừa mắt thì mặc kệ nhà ngươi! Mạch Tiểu Khê tức giận mở lời mắng hắn:
– Liêm sỉ như ngươi còn không có, hà cớ gì ta phải khép nép lấy lòng ngươi?
Hắn khẽ cong môi cười lạnh, giọng nói mỗi lúc càng thêm phiêu du, xa xôi:
– Ta là quân vương của Tịch Quốc, đàn bà ta cần đâu nhất thiết phải xin phép mới được động tới? Hơn nữa…
Ngừng một lát, bàn tay của hắn bắt đầu không yên vị, nhẹ nhàng khẽ luồn vào bên trong áo Mạch Tiểu Khê, đê tiện khiêu khích:

– Nô tì rẻ rúng như ngươi mà cũng dám to gan ra lệnh với ta ư? Làm thế nào bây giờ, đêm nay ta muốn ngươi!
Nói xong, Phương Bành Hạc bèn cúi xuống áp môi mình lên đôi môi căng mọng, ướt át của Mạch Tiểu Khê.

Chết tiệt! Hương vị mềm mại, thơm tho của nàng khiến hắn không thể kiềm chế được nữa, tham lam mà cắn m.út hết lần này đến lần khác.

Ưmmm…
Mạch Tiểu Khê bị hắn hôn đến tê dại toàn thân, không thể mở lời, chỉ biết đưa tay đập mạnh lên lưng, lên ngực của hắn mà chống trả.

Phương Bành Hạc càng lúc càng thêm tham lam hơn, hắn bế xốc Mạch Tiểu Khê lên tay, sau đó đè chặt nàng nằm xuống giường, đôi tay bắt đầu lần mò cởi y phục, thô bạo mà vuốt ve cơ thể mềm mại, ngọt ngào như tơ như lụa của người con gái tuyệt đẹp đang nằm trước mắt.

Mạch Tiểu Khê sức yếu không thể chống cự lại được với hắn, tủi nhục mà ấm ức, cắn chặt môi cố gắng không để nước mắt trào ra bên ngoài.

Nhìn đôi môi xinh đẹp bị cắn nát đến bật máu của Mạch Tiểu Khê, Phương Bành Hạc càng trở nên thích thú hơn bao giờ hết.

Hắn cởi y phục ra, để lộ khuôn ngực trần vạm vỡ, cong miệng cười nhạt:
– Không cam tâm? Ngươi còn phải chịu đựng lâu đấy! Đừng để đôi môi xinh đẹp này của ta bị chủ nhân của nó hành hạ đến tội nghiệp như thế này.

Đoạn hắn cúi xuống cắn mạnh lên cổ của Mạch Tiểu Khê, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve mọi ngóc ngách trên cơ thể tr.ần trụi của nàng.

Đôi tay nhỏ bé của Mạch Tiểu Khê bám chặt trên lưng hắn, từng vết móng tay hằn lên da thịt của Phương Bành Hạc, cơ thể mỗi lúc một nóng ran.

Theo mỗi động tác cử động mạnh mẽ của hắn, nàng chỉ còn biết cong người đau đớn, thở hổn hển đầy khó nhọc.

Nỗi nhục nhã này biết đến khi nào mới có thể kết thúc!.

Bình Luận (0)
Comment