Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 82

Muốn chữa khỏi bệnh thì phải cần một nguồn nguyên liệu được cho là tàn độc nhất, đó là nhất định phải dùng thuốc dẫn làm bằng máu của trinh nữ.  

Phương Bành Hạc đã từng được sư phụ chỉ dạy qua cho hắn. Thế nhưng khi đó hắn chẳng buồn lắng nghe, chỉ mải tập trung luyện võ cho nên không thể tiếp thu hết kiến thức mà sư phụ truyền lại.  

Cũng may là vẫn còn Mạch Tiểu Khê am hiểu y thuật không thua kém gì hắn. Do vậy lần này, Mạch Tiểu Khê và Phương Bành Hạc quyết định hợp tác với nhau để tìm ra phương pháp thứ hai tốt nhất nhằm kịp thời ngăn chặn dịch bệnh hoành hành.  

Trên đường trở về tẩm cung của mình, Phương Hàn Lãnh bèn đưa tay nắm chặt đôi tay của Mạch Tiểu Khê, nghiêm giọng nói:  

– Nàng hãy yên tâm cùng hoàng huynh tìm ra phương thuốc tốt nhất để chữa bệnh cho mọi người. Nếu hoàng huynh có gây khó dễ gì cho nàng thì hãy nói với ta.  

Mạch Tiểu Khê khẽ gật đầu. Phương Hàn Lãnh luôn luôn tin tưởng nàng đến như thế.  

Sau khi dùng bữa tối, Mạch Tiểu Khê tạm biệt Phương Hàn Lãnh để đến tẩm điện của Phương Bành Hạc. Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của nàng rời đi, thâm tâm Phương Hàn Lãnh chợt trở nên buồn bã. Phương Hàn Lãnh tự biết, mặc dù hai người đã thành hôn với nhau nhưng người con gái thanh thuần ấy mãi mãi vẫn không bao giờ thuộc về chàng…  

Cộc…cộc…cộc…  

Nghe tiếng gõ cửa vang lên, Phương Bành Hạc đang ngồi phác thảo phương thuốc ngăn dịch khẽ ngẩng đầu lên nhìn, hờ hững cất giọng đáp:  

– Vào đi!  

Mạch Tiểu Khê nhẹ nhàng đẩy cửa, chậm rãi mà bước vào. Nàng đã hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần xấu nhất khi phải đối mặt với hắn. Thái y giỏi trong cung có rất nhiều, nhưng hầu như không ai nghe qua căn bệnh Đầu Đốm quái ác này. Duy chỉ có mình Phương Bành Hạc cùng Mạch Tiểu Khê là đã từng nghe qua và cũng nắm được ít nhiều về đặc điểm của phương thuốc.  

Nhìn thấy nàng bước vào, hắn cũng không tỏ ra khó chịu như trước nữa hất mặt ra hiệu cho Mạch Tiểu Khê ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.  

Ánh nến đỏ hồng hắt hiu chiếu lên bóng hình hai người trên vách tường, cảm giác cô đơn mà lạnh lẽo vô cùng.  

Tại Ti Hoa lúc bấy giờ…  

Chân Chân đang ngồi dựa lưng vào vách tường, sụt sịt mà khóc lóc. Cô không thể nào ngờ rằng người bạn cùng giường của mình trong vài năm qua đã đường đột mà qua đời đến như thế. Đối với Chân Chân, ở trong chốn hậu cung này tìm được một tình bạn vốn dĩ rất hiếm hoi.  

– Chân Chân, nín đi nào, Liễu Thanh ở trên trời linh thiêng cũng không muốn cậu đau khổ như thế này đâu?  

Chân Chân ngước đôi mắt đỏ hoe của mình lên, tâm trạng buồn bã đau thương, thỉnh thoảng lại nhìn về phía chỗ ngủ của bạn mình mà không khỏi kìm được nước mắt.  

Hàn Băng vốn dĩ an ủi Chân Chân từ nãy tới giờ cũng đã thấm mệt, hơn nữa vì phải làm việc nhiều nên Hàn Băng đã rất buồn ngủ, bèn vỗ vỗ vai Chân Chân mấy cái rồi lại quay trở lại giường của mình mà nằm ngủ.  

Đang lim dim đôi mắt, chợt Hàn Băng cảm thấy trong người mình vô cùng khác lại, cảm giác như cô đang bị một bầy kiến thi nhau cắn mút, ngứa ngáy vô cùng.  

Hàn Băng cũng không bận tâm quá nhiều bèn đưa tay gãi nấy gãi để, gãi cho đến khi cảm giác thấy thoải mái hơn đi nhiều.  

Mặc dù cấm vệ quân đã cảnh báo từ trước rằng nếu bất kỳ ai cảm thấy khắp người ngứa ngáy thì cũng nhất định không được gãi, thế nhưng Hàn Băng hoàn toàn bỏ qua lời căn dặn khi trước, cứ một lúc lại dùng tay mà gãi, gãi tới nỗi đầu ngón tay dính máu mà cô cũng không hề hay biết…  

– Cô suy nghĩ như thế nào về loại bệnh này?  

Phương Bành Hạc ngả lưng ra sau ghế, lạnh nhạt cất giọng hỏi.  

Mạch Tiểu Khê nhẹ nhàng gật đầu, đoạn trả lời hắn bằng một giọng nói vô cùng quả quyết:  

– Đầu Đốm vốn xuất xứ từ Tây vực, ít có khả năng phát tác từ trong nước ta. Nếu có một kẻ nào đó đi từ Tây vực về, hoặc bí mật dùng độc Đầu Nấm để hại Tịch Quốc thì chúng ta cần phải có biện pháp đối phó nhanh chóng và gấp gáp.  

Nghe nàng phán đoán, Phương Bành Hạc cũng hoàn toàn đồng ý với nàng.  

Khả năng cao là có kẻ giở trò ngay trong chính hoàng cung này. Bởi nếu như nguồn dịch phát tác từ trong Tịch Quốc, chắc chắn hắn đã phát hiện ra sớm và ngăn chặn kịp thời rồi.  

Trầm ngâm một lát, Mạch Tiểu Khê lại tiếp tục nêu ra suy đoán của mình:  

– Việc quan trọng nhất bây giờ đó là làm sao để thay thế thuốc dẫn máu trinh nữ bằng một dược liệu khác, có tác dụng bưng bằng với máu trinh nữ!  

Đây vốn là điều khó làm nhất đối với bọn họ. Hai người tự đề ra mục tiêu trong vòng ba ngày phải tìm được đáp án.  

Dưới ánh nến đỏ, Phương Bành Hạc khẽ nheo đôi mắt nhìn về phía Mạch Tiểu Khê, lặng lẽ quan sát dáng vẻ suy tư, điềm tĩnh của nàng. Đôi môi căng mọng của Mạch Tiểu Khê bị hàm răng trắng sáng của nàng cắn cắn, hai má ửng hồng, bộ dạng hết sức đáng yêu.  

Chết tiệt!  

Phương Bành Hạc không nhịn được mà buột miệng chửi thề.  

Cô ta có thể đừng đáng yêu như thế có được hay không?  

Dòng máu huyết rồng trong cơ thể hắn lại bắt đầu không tự chủ được mà quơ quào loạn xạ, cảm giác vô cùng bức bối và khó chịu. Ngay lúc này Phương Bành Hạc chỉ muốn có ngay một thùng nước lạnh, thật lạnh mà dội vào người mình.  

Dường như đã nhận ra sự thay đổi trong cơ thể của Phương Bành Hạc, ánh mắt của Mạch Tiểu Khê chợt trở nên hoang mang. Nàng vội vàng đứng dậy, ấp úng mà nói:  

– Ngoài trời cũng muộn rồi hoàng thượng, thần xin phép về nghỉ ngơi trước.  

Nói xong, nàng quay lưng bước đi thật nhanh, đưa tay kéo cánh cửa ra.  

Thế nhưng vẫn như mọi khi, Phương Bành Hạc đã kịp thời ngăn chặn lại ý đồ muốn trốn thoát của nàng bèn dùng tay đẩy mạnh cửa trở lại.  

Hắn nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, ghé sát tai mà trầm giọng hỏi nhỏ:  

– Mạch Tiểu Khê, ngươi yêu ta hay hận ta?
Bình Luận (0)
Comment