Vật Hi Sinh Nữ Phụ: Tay Không Huỷ Đi Cp

Chương 66

Edit: Aya Shinta
Beta: Tiểu Hy Hy

Bắc Dập quốc, phủ Thái tử, Lạc Tuyết Cư.

Sau khi hệ thống báo cho cô rằng xung quanh không có mấy vị áo đen "ghé chơi", lúc này Thiên Tầm mới đun một ấm nước trong phòng bếp, dỡ xuống toàn thân uể oải, tắm rửa sạch sẽ.

Sau đó vẽ ra mấy cái vết hệt như bệnh trạng ôn dịch ở trên người Linh Nhi, làm những việc này xong thì nàng mới nằm ở trên ghế quý phi để nghỉ ngơi, không đổi phòng ở là để chăm sóc hai vị "bệnh nhân" cho tiện.

Mới vừa nằm xuống, ngực đột nhiên cảm thấy nhói đau, khiến nàng có chút khó chịu, nhưng cảm giác đau đớn này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Thiên Tầm không để ý, nhắm mắt lại rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Thiên Hương tửu lâu, phòng số một chữ Xuân.

Nam tử mặc hồng y nằm ở trên giường cau mày nhưng chưa từng mở mắt ra, môi hắn khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không nói gì cả.

"Hoan Hoan, ngươi lãnh đạm như vậy, tên Tử Tang kia sao có thể chịu đựng nổi ngươi vậy!"

Một nữ tử mặc hồng y có dung mạo tinh xảo tức giận trừng mắt về phía người nói chuyện: "Ly Quyết, không phải ai cũng nói nhiều giống như ngươi!"


Người đàn ông kia cũng khoác trên người một thân hồng y, tướng mạo yêu nghiệt, rồi lại mang theo mấy phần khí chất hờ hững, không vướng hồng trần. Mặt hắn lộ vẻ oan ức, âm thanh vô tội không ngớt: "Hoan Hoan, ngươi ghét bỏ ta."

Nữ tử hồng y cười lạnh hai tiếng, không để ý đến hắn nữa, tiếp tục đi thẳng về phía trước nhưng lại bị một ăn mày cả người lam lũ đụng phải. Tên khất cái vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi."

Nữ tử vừa muốn nói không sao, thân hình Ly Quyết đột nhiên nhoáng một cái, nâng tiểu khất cái lên: "Hấp ta hấp tấp, không thấy đường à?"

Tiểu khất cái nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, là một đôi mắt trong suốt sáng như tuyết, như là băng tuyết thuần khiết hoàn mỹ, chói mắt và mỹ lệ như sao Mai, giờ khắc này lại bởi vì Ly Quyết mà đỏ lên.

Ly Quyết sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng mà mềm giọng lại: "Xin lỗi, ngươi, ngươi đừng khóc."

Năm đó, nàng mười lăm tuổi, hắn trăm lẻ một tuổi.

Một khắc đó, tiểu khất cái khắc sâu hai người vào tâm trí.

Bọn họ đều là một thân hồng y, gương mặt sáng sủa, khiến cho người ta không dám tới gần.

Một kẻ máu lạnh vô tình nhưng dịu dàng như nước.

Một kẻ nhìn như ôn nhu nhưng lòng tựa sắt đá.


"Tử Tang, nếu không phải Hoan Hoan biết ngươi trước, nhất định sẽ thích ta!"

Một nam nhân có dung nhan hoàn mỹ chẳng khác nào thiên thần, hờ hững như nước, hững hờ mà liếc hắn một cái, "Không phải ngươi tới chậm, mà là trong lòng nàng vốn đã có ta."

Hắn nói xong, dừng lại chốc lát, có thâm ý mà cười cợt: "Có điều ngươi xác định chính mình không thích người khác, tỷ như tên tiểu khất cái kia?"

Ly Quyết nghe vậy, không chút nghĩ ngợi trả lời một câu, hầu như là theo bản năng: "Tiểu khất cái gì chứ! Người ta có tên có tuổi, là Trầm Thiên Tầm!"

Tử Tang nhìn thấy phản ứng của Ly Quyết thì dương môi nở nụ cười, "Hôm qua Hoan Nhi nói với ta một câu."

"Cái gì?" Hắn trầm ngâm hỏi.

"Ly Quyết ở trước mặt ta chính là đứa bé, ở trước mặt Thiên Tầm mới như một nam nhân. Đây là nguyên văn của Hoan Nhi, ngươi suy nghĩ một chút thì sẽ biết là có ý gì, ta đi trước."

Ly Quyết nhìn Tử Tang rời đi, không khỏi rơi vào trầm tư.

Rất lâu sau đó, hắn mới hiểu được một câu nói.

Ở trước mặt nữ tử mình yêu thích, ngươi mới là một nam nhân chân chính.

Ngoài khung cửa sổ, tuyết càng rơi càng dày, gió lạnh lẽo, đánh vào song cửa, phát ra tiếng vang ầm ầm.

Nam nhân trên giường yếu ớt tỉnh lại, một đôi mắt vốn lạnh lùng, nhưng giờ khắc này lại có chút mê man nghi hoặc.

Tại sao hắn không nhớ rõ giấc mộng vừa nãy?

Bình Luận (0)
Comment