Cảnh Diệp như cũ mặt không biểu cảm, có điều trong lòng lại đang nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn.
Nhưng hắn không có biểu hiện phản bác rõ ràng lại khiến cho nữ tử ngầm hiểu thành ý tứ cho phép, nữ tử lại nói: “Tân đế của Đại Hi tính cách như thế nào hình như người đời còn chưa biết, chỉ là căn cứ vào hành động phát binh khó hiểu đối với Đại Hoàn ta khi trước mà nói, dường như không phải là một kẻ dễ đối phó.
Huống hồ ban đầu hắn chỉ rõ đích danh Hoàng hậu trước đi hòa thân, là có ý để Hoàng hậu trước thành Thái tử phi, nhưng Hoàng hậu trước tới Đại Hi đã lâu như vậy mà vẫn chưa có đại điển sắc phong Thái tử phi, hiện tại người không thấy đâu, mà thiệp đại điển đăng cơ của tân đế Đại Hi đã gửi tới rồi, lại cũng không cho Đại Hoàn một câu trả lời thỏa đáng…….."
Ý tứ nàng ta ám chỉ rất rõ ràng, chính là để Cảnh Diệp mượn cớ Tạ Bích Sơ này thăm dò một chút tân đế Đại Hi nông sâu thế nào.
Thật ra thì hai người đều biết nàng ta là đang mở mắt nói mò.
Bọn họ quả thực không biết Cố Thần là tân đế, bởi vì trước đó Cố Thần tuy rằng chạy tới Đại Hoàn xoay chuyển một vòng, nhưng thân phận bảo mật rất tốt, cho nên Cảnh Diệp liền cho rằng hắn nương nhờ Thái tử Đại Hi kia.
Mà khi đó Thái tử vì sao ra mặt muốn Tạ Bích Sơ qua đó? Hoàn toàn là phúc lợi của nhân viên mà.
Cũng chính vì như vậy, hai người bọn họ đều cảm thấy, nói cái gì mà Tạ Bích Sơ đột nhiên bệnh nặng khẳng định là nói dối, Tạ Bích Sơ khẳng định sống rất tốt, mượn cớ này rất có khả năng là để Tạ Bích Sơ đổi thân phận, có thể quang minh chính đại gả cho thuộc hạ của Thái tử——Cảnh Chiêu đồng hài.
Không thể không nói. Cái sự hiểu lầm này coi bộ như rất khéo, mặt bên cũng phản ứng rồi, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng a, thời điểm chưa rõ chân tướng mà đã ám kế Thái tử điện hạ, khác gì tìm tới cái chết.
Hai vị bảo trọng.
Cảnh Diệp trầm mặc một hồi, trên mặt như cũ rất ít biểu cảm, dù sao thì nữ tử phía dưới vẫn luôn lén nhìn sắc mặt hắn lại nhìn không ra rốt cuộc là hắn đang nghĩ cái gì, nhưng nàng ta cũng biết, Cảnh Diệp hẳn phải rất động lòng mới đúng, dù sao thì người kia, nhưng bạch liên hoa trong lòng hắn kia chỉ có thể mong ngóng mà không thể làm gì a.
Cảnh Diệp thu hồi ánh mắt hướng về phía nàng ta, giọng lạnh nhạt nói: “Không còn chuyện gì nữa thì lui đi.”
Nữ tử cũng không cãi lại, thuận theo hành lễ đi ra ngoài, nàng ta ung dung rời khỏi Thừa Thiên cung. Sau đó bên môi dần cong lên phức tạp, châm chọc, thương hại, tàn nhẫn, còn có cả sự mờ mịt không thể phát giác.
Nàng ta từ từ ngẩng đầu lên, ánh mặt trời ấm áp rọi trên mặt nàng ta, giống như có thể xua tan lạnh lẽo âm u nơi đáy lòng nàng ta, dung nhan xinh đẹp của nàng ta dưới ánh mặt trời dường như càng trở nên mỹ lệ. Lông mày nơi khóe mắt được vẽ bóng dáng sắc bén.
Khuôn mặt này không phải Chu Tĩnh Tuệ thì là ai?
Đương kim Tĩnh phi nương nương lại lần nữa cúi đầu, tất cả những gì sắc bén trên khuôn mặt đều nhanh chóng loại bỏ, nàng lại biến thành một sủng phi tiểu ý dịu dàng.
Không sai, hiện giờ Đại Hoàn ai không biết, Tĩnh phi chính là người số 1 trong lòng Hoàng thượng, quả nhiên là được Hoàng đế để trên đầu ngọn yêu thương, thánh cưng chiều cơ hồ có thể chất thành mây, đem trọn Hoàng cung che phủ lấy——toàn là oán khí của đóa hoa khác nơi hậu cung.
Nhưng chuyện của ai ai biết, người trong cuộc Tĩnh phi mặc dù trên mặt hưởng thụ các loại ao ước ghen tị của bách hoa hậu cung, nhưng trong lòng rất khổ a, Hoàng đế kia nói là cưng chiều nàng, đó chính là sợ phiền phức không muốn ứng phó cho nên lấy nàng ta ra làm bia đỡ đạn đấy.
Có điều xét thấy nàng rất hưởng thụ cảm giác làm tấm bia, cho nên nàng cũng miễn cưỡng cùng Hoàng thượng đạt thành nhận thức chung, dù sao trên cơ sở này đi công chiếm hoàng thượng, độ khó cũng trực tiếp từ hình dạng thức ác mộng giảm xuống thành dạng thức phổ thông.
Nếu không ngay cả mặt Hoàng đế cũng không trông thấy, chứ nói gì công chiếm a.
Mà cách công chiếm Hoàng đế rất đơn giản, đó là đừng làm trái ý hắn, hắn nói gì thì là c ái ấy, cứ thuận theo hắn mà làm.
Tỷ như Hoàng đế đối với kẻ tiện nhân Tạ thị kia vẫn nhớ mãi không quên, nàng liền cùng Hoàng thượng hồi ức, dù sao thì cũng chỉ cần nói mấy câu mà thôi, có phải chuyện lớn gì đâu.
Lại tỷ như lần này, nàng biết Hoàng thượng kỳ thực rất muốn nhân cơ hội này đi thăm dò thực hư đáy lòng Đại Hi, nếu thuận theo có thể trả lại Hoàng hậu trước thì tốt rồi, nhưng chuyện này Hoàng thượng hắn tự mình nói ra không tiện, dù sao thì còn có đám đại thần nhìn vào nữa mà, nhưng mình thì có thể a.
Cho nên nhìn đi, nàng vừa mượn cớ xử lý chuyện tin đồn mà tới ngự thư phòng một chuyến, mặc dù không có được gương mặt tươi cười của Hoàng thượng, nhưng mặt lạnh vậy thật ra cũng rất tốt, không muốn Hoàng thượng lúc nhìn nữ nhân khác, mặt là một khối băng……..
Chu Tĩnh Tuệ thật ra rất là thông minh, đặc biệt là đứng ở vị trí Tĩnh phi vị trí tương đối cao, nhìn được rất nhiều nhìn thấy rất xa, chuyện trải qua cũng không ít, cho nên tính tình càng khôn khéo, nàng ta và Cảnh Diệp chung đụng cũng không ngắn, cho nên cũng có thể thăm dò ít nhiều tâm tư hắn.
Giống như lần này, nàng đoán là 8, 9/10, Cảnh Diệp quả thật có ý định sờ tới lai lịch của tân đế Đại Hi, dù sao thì ngay từ đầu trận chiến khó hiểu kia cũng bắt đầu rồi, hắn vẫn luôn không hiểu tâm tư tân đế này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.
Tân đế càng thần bí không cho ai biết, hắn càng muốn đi thăm dò tìm hiểu.
Đương nhiên, nếu có thể tiện đó đem Tạ Bích Sơ trở lại bên mình thì càng tốt, vừa nghĩ tới nàng giả chết là muốn đổi một thân phận gả cho Cảnh Chiêu, Cảnh Diệp trong lòng tức tối đến độ không thể tức tối hơn nữa.
Chuyện này thật ra thì Cảnh Diệp không hề cảm thấy quá khó khăn, dù sao thì ban đầu Đại Hi bên kia cũng đã nói muốn để Tạ Bích Sơ làm Thái tử phi, kết quả bây giờ không chỉ không thực hiện, mà ngay cra người cũng không thấy đâu, bất kể như thế nào cũng phải cho một lời giải thích rõ ràng chứ.
Đại Hi bên kia vì vậy mà đuối lý, Đại Hoàn bên này liền có thể nhân cơ hội mà có được chút lợi ích rồi.
Thế là Cảnh Diệp phái sứ đoàn đi tới Đại Hi bày tỏ sự chúc mừng đối với tân đế đăng cơ, đồng thời còn mang theo một nhiệm vụ đặc biệt.
Đây cũng chính là điều mà sứ đoàn Đại Hoàn trong tiệc chúc mừng đã trực tiếp hùng khí chất vấn tân đế, lúc đầu đã nói rồi đấy để Thái tử phi làm Hoàng hậu, thật ra Đại Hi nếu không thể chấp nhận 1 cô nương Đại Hoàn làm Hoàng hậu, Đại Hoàn chúng ta cũng không cưỡng cầu, Đại Hi chỉ cần đem người ra, Đại Hoàn ta đem về nhà là được.
Buổi tiếc vốn rất là náo nhiệt lập tức trở nên yên lặng như tờ, sứ thần Đại Hoàn ánh mắt như thiêu đốt trực tiếp nhìn tân đế Đại Hi, một bộ dạng “không cho chúng ta một cái công đạo thì đừng mong chúng ta bỏ qua cho.” Các tiểu quốc khác đều co cụm lại một bên, cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình, dù sao thì 2 đại thần đánh nhau, bọn họ vẫn nên đứng xa một chút thì tốt hơn.
Mà chúng than Đại Hi thật ra cũng lo a, bọn họ lo lắng Đại Hoàn bên kia sẽ làm khó, vốn cảm thấy sẽ âm thầm đàm phán, ai ngờ cu nhiên lại nói ngay bữa tiệc như này, đơn giản là tới phá đám rồi.
Nhưng coi như hiện trường bị phá, Đại Hi bên này cũng thật không tiện nói gì, bởi vì chuyện này đại thần trong triều đều biết, trong đó một phần lớn nguyên nhân chính là do nữ nhi của nhất phẩm đại viên Triệu Các lão tác nghiệt ra.
Dù sao thì ai mà không biết đây là vì Triệu nhị cô nương to gan lớn mật tìm tới cái chết đã hạ tình dược với tân đế mong muốn leo lên long sàng của tân đế, kết quả tân đế không thèm đếm xỉa đến nàng ta, ngược lại không cần thận đã cưỡng chiếm Tạ thị kia, nhưng Tạ thị kia không phân biệt tốt xấu, tân đế quyền thế ngập trời dung nhan thiên phú nghịch thiên chiếm hữu nàng, không cảm tạ ân đức mà còn khóc ròng cũng coi như thôi, nhưng cư nhiên lại vì chuyện này bi thương quá độ không mấy ngày đã liền chết đi.
Chúng thần không thể không vì thể chất dị thường của tân đế mà thương tiếc một phen, nhìn xem người hắn gặp phải đều là người gì, nghe nói lúc trước Liễu Tiêm Linh ái mộ hắn, kết quả vì yêu mà sinh hận tiến hành các loại thích sát đối với tân đế, hận không thể trừ khử cho nhanh.
Sau đó Triệu Chỉ dao lại càng tuyệt vời hơn, rõ ràng là được tiếp nhận giáo huấn các loại thục nữ, không ai là không ngưỡng mộ khí chất của một nữ tử con nhà gia thế, nhưng vừa gặp tân đế thì đầu óc đã trở nên không bình thường, làm ra các hành vi tìm tới cái chết, sau cùng thật sự đem mình đưa tới chỗ chết rồi, mặc dù cái mạng nhỏ giữ lại được một nửa, nhưng thân thể yếu nhược lại phải cả đời khổ hạnh ở trong miếu chùa thanh đăng cổ phật, thật không bằng chết sớm đi một chút sẽ tốt hơn.
Còn có Tạ thị kia nữa, hoàn toàn không hiểu được đánh giá của quần chúng.
Lúc này nghe được lời của sứ thần Đại Hoàn, chúng thần không dám nhìn lên tân đế, cho nên tất cả ánh mắt đầu tập trung tới người khởi xướng, cha nàng ta——Triệu Các lão.
Triệu Các lão rất bình tĩnh, nhìn ông ta làm gì? Làm gì, nói ông ta là cha hung thủ? Thật ngại, mặc dù lúc trước là vậy, nhưng bây giờ đã không phải nữa rồi, hung thủ đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc Triệu thị rồi, cho nên bây giờ có vấn đề gì thì đi hỏi trực tiếp hung thủ ấy.
Bên dưới mọi người các loại ánh mắt giao chiến, tân đế ngồi nơi cao nhất phía trên lại vô cùng bình tĩnh, trên mặt hắn ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt, khiến cho người ta vừa nhìn lên liền có cảm giác tiếp xúc rất tốt, nhưng lời thốt ra lại không một chút khách khí nào: “Nữ nhi đã xuất giá lại còn muốn nhận lại, Đại Hoàn đây là định kêu Trẫm điều vợ hồi hương sao, cắt đứt sự qua lại giữa hai triều, là ý này sao?”
Sứ thần Đại Hoàn giật nảy mình, cuộc đàm phán vốn không phải nói như vậy mà, ta nói rau xanh này hai đồng một cân ngươi không hỏi 1 đồng 8 có bán hay không sao? Trực tiếp nói không ra không mua có phải là không có thành ý rồi không?
Cho nên lẽ nào tân đế vừa bắt đầu đã không có ý định đàm phán có phải không, nói không chừng là cố ý làm chết Hoàng hậu để sau khi Đại Hoàn tới chất vấn sẽ quang minh chính đại lật mặt với Đại Hoàn?
Nghĩ như vậy, sứ thần trực tiếp sợ són đái.
Thế là thời khắc mấu chốt lập tức tiến hành dự án khẩn cấp, chắp tay nói: “Bệ hạ hiểu lầm rồi, Đại Hoàn ta đương nhiên cũng như Bệ hạ, có lòng duy trì quan hệ hữu nghị hai triều Hi Hoàn, còn nếu Bệ hạ chưa từng như lời nói khi trước lập Tạ thị làm hậu, nghĩ ra có lẽ là có nguyên nhân, triều ta vốn không muốn hỏi nhiều, có điều Tạ thị vốn là con gái của Tể tướng triều ta, Tể tướng lo lắng cho nữ nhi cũng là chuyện đương nhiên, Hoàng thượng triều ta cũng không cách nào cự tuyệt người nhà Tạ thị đi theo tới thăm viếng, mong Bệ hạ tha lỗi.”
Sứ thần nói xong, xoay người vỗ vỗ tay, một cô nương theo sát cửa hông tiến vào.
Cô nương kia bản lĩnh thướt tha tiến về phía trước, khuôn mặt yêu kiều hành lễ với Tân đế: “Tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Đợi sau khi chúng thần Đại Hi trông rõ dung mạo cô nương kia, trong lòng nhất trí âm thầm kêu lên: Ta đi!
Đây chính là phiên bản đặc biệt của Tạ thị a, nhưng thiên hạ ai mà không biết Tạ Dịch Giang chỉ có một nữ nhi, bây giờ Đại Hoàn lại vô sỉ như vậy đưa tới một cô nương tướng mạo giống y như Tạ thị, dụng ý trong đó thật quá rõ ràng rồi.
Thật quá vô sỉ rồi.
Nếu như tân đế vốn yêu Tạ thị, vậy cô nương này dùng để cách ứng tân đế rồi, ai kêu tân đế nói không giữ lời không có theo nguyên kế hoạch lập Tạ thị làm hậu, hơn nữa đây cũng là một trò đùa dai, tân đế coi như trong lòng không thoải mái cũng sẽ không như thế nào đối với Đại Hoàn.
Nếu trong lòng không yêu thích Tạ thị, vậy thì thật tốt a, cùng dạng bao bì, nhiều loại khẩu vị, nhiệm quân lựa chọn oh pro.
Thật ra thì chúng thần Đại Hi nghĩ quá nhiều rồi, Cảnh Diệp đưa cô nương này tới, kỳ thực càng nhiều là nhắc nhở tân đế, ngoài ra mượn chuyện này cảnh cáo Cảnh Chiêu, dù sao thì dung mạo cô nương này giống với Tạ Bích Sơ, chính là vị mà lúc đầu Tạ nam thần tìm tới định để thế thân cho Tạ Bích Sơ tới Đại Hi hòa thân.
Những người khác ở đó đại khái không hiểu, nhưng Cố Thần quả thực cảm nhận được dụng ý của Cảnh Diệp, Cố Thần đối với thân phận của cô nương này biết rất rõ, bởi vì nàng ấy chính là người mà hắn sai người tìm tới.
Ban đầu ý nguyên ý của hắn là tìm cô nương này tái hiện tiết mục hắn thay thế Cảnh Hoan, để nàng ấy thay thế Tạ Bích Sơ, đem đổi lấy Tạ Bích Sơ trong Hoàng cung ra, ai biết được còn chưa kịp áp dụng, hắn không nhịn được tăng têm tốc độ đem Tạ Bích Sơ tới bên cạnh đi luôn.
Sau đó biết được kế thay mận đổi đào của Tạ Dịch Giang, hắn cũng “không nhẫn tâm” để nhạc phụ quá phí tâm, liền lừa gạt đem cô nương này chủ động đưa tới tận cửa.
Sau đó sau khi hắn thành công đem Tạ Bích Sơ đưa đến bên cạnh mình, liền quên mất kêu người sắp xếp như thế nào cho cô nương này, không ngờ nàng ta lại rơi vào tay Cảnh Diệp.
Cố Thần có chút hoảng hốt nhìn chăm chú vào dung mạo quen thuộc kia, chậm rãi uống một ngụm rượu, sau đó gật đầu nói: “Cảm tạ tâm ý của Hoàng đế Thịnh Trạch, Trẫm giữ lại.”
Sứ thần thở phào một hơi, sấn nhiệt đả thiết nói: “Không biết có thể gặp mặt Tạ………..Tạ cô nương.”
Cố Thần con mắt sắc đen, thâm thúy như uyên, không chút quang ảnh, mặt hắn khẽ cười, nhấp một ngụm rượu, khẽ cười hướng sứ thần gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, có điều nàng ấy gần đây thân thể không khỏe, nếu muốn gặp nàng ấy, chỉ sợ sẽ phải đợi mấy ngày.”
Sứ thần vội vàng tỏ ra không khẩn trương, chuyến này xuất quốc công tác vốn cũng muốn lưu lại 1, 2 tháng.
Cố Thần nét mặt cười một cách khó hiểu, cười đến nỗi đám thần tử Đại Hi bên dưới không nhịn được run run, mang theo sự đồng tình tràn đầy hướng về mấy sứ thần Đại Hoàn đang cười vui vẻ kia.
Các ngươi bảo trọng.
Tổng thể mà nói bữa tiệc vẫn là hạ màn cực kỳ thành công, trừ việc sứ thần Đại Hoàn đưa ra một chút yêu nga, đương nhiên chút chuyện này tân nhiệm Hoàng đế Bệ hạ căn bản không để trong mắt, sau khi hồi cung nhấp ngụm trà đặc để giải rượu, nhắm mắt trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tìm thấy nàng chưa?”
Thanh Huy cản thận từng chút khẽ khom người, nhỏ giọng nói: “Hồi Hoàng thượng, vẫn chưa.”
Hơi thở Cố Thần trong nháy mắt liền trở nên nặng nề hơn, không biết là vì tức giận hay là vì lo lắng: “Nhạc………Tạ Dịch Giang bên đó có gì khác thường không?”
“Không hề có, giống như không biết cô nương sẽ trở về.”
“Không thể nào!” Cố Thần trừng mắt, theo bản năng phản bác, khong nhịn được trán vuốt vuốt mi tâm, giọng hòa hoãn nói: “Tin đồn sớm đã truyền tới cả thành Đại Hoàn, Tạ Dịch Giang dù cho đã nghỉ hưu, nhưng tin tức Kinh thành Đại Hoàn bên đó ông ta không thể không biết, cho nên ông ta hiện tại không có gì khác thường mới chính là điều khác thường lớn nhất, theo dõi sát sao bên đó.”
“Vâng.” Thanh Huy đáp một tiếng, chần chừ một chút vẫn là khẽ giọng nói: “Hoàng thượng, có khi nào, Tạ Dịch Giang bên đó là cố ý?” Đậu tấu tượng kỹ.
Cố Thần thân thể chấn động, sau đó bên môi nở ra nụ cười chua chát, thở dài nói: “Ngươi nói đúng, căn cứ theo cơ trí của Tạ Dịch Giang, ông ta hẳn sớm đã biết Trẫm sẽ theo dõi ông ta bên ấy, cho nên ông ta đã cố ý để ra sơ hở, một là nói cho Trẫm biết, ông ta biết vị trí Thanh Ngọc, hai là cảnh cáo Trẫm, đừng đi thăm dò vị trí nàng ấy nữa, Trẫm sớm nên nghĩ ra mới đúng.”
“Vậy, người phái đi tìm Tạ cô nương có cần rút về không?”
Cố Thần khoát tay: “Không cần rút, để bọn họ đều tới Kinh thành Đại Hoàn.”
Thanh Huy có chút kinh ngạc: “Lẽ nào Tạ tể tướng lại đem Tạ cô nương an bài trong Kinh thành Đại Hoàn?”
“Trẫm không biết, có điều những người này không phải là đi tìm Thanh Ngọc.” Nét mặt Cố Thần dưới ánh đèn sáng quắc có chút sương mù, vẻ mặt lại nghiêm nghị: “Thanh Ngọc bên đó không cần sốt ruột, chỉ cần nàng ấy không có nguy hiểm là được, những người này Trẫm dùng vào việc khác.”
Thanh Huy nghe vậy cung kính đáp một tiếng, lại nghe hắn nói: “Người trước đó giống như Thanh Ngọc, bên dưới đi tìm nàng có để cho nàng ta biết được chuyện gì không?”
Thanh Huy ngây ra, sau đó nói: “Không có, ban đầu cũng ngẫu nhiên gặp mà thôi, sau đó cũng chỉ là dưỡng trong trang tử ở mặt sáng mà thôi.”
Cố Thần khẽ vuốt cằm: “Đi đem tất cả những thứ gì có thể coi là ký hiệu trên người nàng ta trừ hết đi, những chỗ trên mặt không giống với Thanh Ngọc cũng hủy đi, phải để nàng ta sống, nằm, ngậm miệng gặp sứ thần Đại Hoàn.”
Quyết định vận mệnh của một người, hắn lại dùng giọng điệu “hôm nay thời tiết rất đẹp” nói ra, Thanh Huy ngẩn ra, có chút không hiểu ý tứ của hắn, do dự hỏi: “Hoàng thượng, thuộc hạ cả gan………”
Cố Thần vuốt vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay, con mắt lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Đại Hoàn muốn Thanh Ngọc, Trẫm liền gửi lại, hi vọng Thịnh Trạch Hoàng đế tiêu thụ được.”
Thanh Huy đột nhiên hiểu ra, khẽ khom người lui ra ngoài, Cố Thần vẫy vẫy tay, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn: “Chủ tử xin phân phó.”
“Trong sứ thần Đại Hoàn, có mấy người phản đối việc nhận lại Thanh Ngọc?”
“Hồi Hoàng thượng, khoảng 1 nửa.”
Cố Thần chậm rãi cười, nhưng bên môi lại nhếch lên khát máu, hắn khẽ giọng nỉ non, như nửa thì thầm bên tai: “1 nửa a, đã đủ rồi……..”
Sau khi Hoàng đế đăng cơ ước chừng 1 tháng, sứ đoàn các nước lần lượt tiếp xúc lẫn nhau, các loại tranh luận các loại đấu khẩu, trên trời bồ câu đưa thư rợp trời, đến tháng thứ 2 mới lục tục xác định lợi ích mỗi nước, văn thư ký từng trang từng trang, ngay sau đó sứ thần cũng từng đoàn lục tục rời khỏi Hi Kinh.
Rời đi sau cùng chính là sứ thần Đại Hoàn, cùng với bọn họ rời đi là một chiếc xe ngựa vô cùng hoa lệ, bên trong là một nữ tử nằm hôn mê.
Nghe nói cô nương đưa tới trước đó đã thành tân sủng bên thân tân đế, trong số sứ thần một người thương hại mà đồng tình liếc chiếc xe ngựa hoa lệ, thở dài nói: “Thật là một đời đổi người cũ lấy người mới, nói là hòa thân, nhưng cái gì cũng không có được, còn hủy dung mạo, lâm vào hôn mê, bây giờ còn bị trục xuất cho hồi triều, thật là đáng thương.”
Một người khác cũng hạ thấp giọng phụ họa nói: "Đúng vậy a, nói là thương nàng ấy nhớ quê nhà cho nên tạm thời để cho cùng chúng ta hồi triều, nhưng thật ra chính là vứt bỏ. Mà bây giờ vị kia cũng đã về hưu, trong triều không còn ai chống đỡ cho nàng ấy nữa, không biết sau khi hồi triều sẽ như thế nào đây.”
“Có điều không hiểu vì sao Hoàng thượng nhất định muốn kêu nàng ấy trở về.”
"Dĩ nhiên là vì xả giận thôi, mối hận cướp vợ không dễ gì quên được, khẩu khí này không tác dụng đối với Đại Hi bên đó, đương nhiên sẽ muốn tìm người oan ức chết thay.”
Trong sứ đoàn thảo luận sôi nổi, ai ngờ tối ngày thứ 3 kể từ lúc rời khỏi Hi Kinh, doanh địa nơi hạ trại đột nhiên bốc cháy, thiêu đốt chừng 5 chiếc xe ngựa, kể cả xe ngựa hoa lệ chở vị nữ tử kia!
Một đám sứ thần sợ són đái, không để ý tới việc kiểm lại tổn thất, lập tức 1 phong thư hướng Hoàn đế ngàn dặm thỉnh tội, mặc kệ Hoàn đế đối với vị này rất yêu, nhưng có thể hạ lệnh ngàn dặm triệu đem nàng ấy trở về liền biết, nàng ấy đối với Hoàn đế mà nói vẫn có chút quan trọng, kết quả dưới sự sơ sót đã bị đám lửa thiêu thành tro bụi.
Chuyện này không phải tìm tới đường chết thì là gì?
Cả đoàn sứ thần mồ hôi lạnh đầm đìa, cảm thấy đầu đều tạm thời đặt trên vai, chẳng mấy chốc sẽ mất, thậm chí còn có người đã bắt đầu tính toán giả chết chạy trốn.
Nhưng nóc nhà bị thủng và mưa suốt đêm, xem chừng bức thư gấp còn chưa đưa tới tay Hoàn đế, bên này tân nhiệm Hi đế đã biết trước rồi.
Chuyện này không thể để cho biết, dưới cơn tức giận trực tiếp đem sứ đoàn vừa mới rời hi Kinh tạm giữ trở lại.
Sau đó sai người gửi quốc thư tới Thịnh Trạch Hoàng đế.
Trên quốc thư từ ngữ cũng tương đối khong khách khí.
Nói ban đầu Trẫm chọn Tạ thị hòa thân, vốn chính là coi trọng nàng, vốn quả thực muốn lập nàng làm hậu, nhưng không phải là Trẫm không muốn, mà là nàng ấy không muốn, Trẫm và nàng liền có chút mâu thuẫn, chiến tranh lạnh mấy ngày, kết quả nàng bị người gian gây thương tích, trẫm hối hận không kịp, không muốn trái ý của nàng, cho nên thuận theo nguyện vọng của nàng trước khi hôn mê, đưa nàng trở về Đại Hoàn.
Nhưng Trẫm muốn đưa nàng trở về Đại Hoàn, nhưng không có nghĩa là Trẫm buông bỏ nàng, Trẫm vẫn rất yêu và xem trọng nàng, chỉ cần nàng bằng lòng, Trẫm bất cứ lúc nào cũng có thể lập nàng làm hậu!
Trẫm vốn rất tin tưởng Đại Hoàn, dù sao thì cũng là cố quốc của nàng, nhưng kết quả thì sao, Đại Hoàn thật không ngờ đã phụ tín nhiệm của Trẫm, trong sứ đoàn lại giấu kẻ gian, tự xưng là phụng Hoàng mệnh trừ đi chi bảo của Trẫm, hơn nữa còn thành công rồi.
Trẫm hiện tại rất đau lòng, vô cùng tức giận, Trẫm cũng không nói nhiều với ngươi nữa, chúng ta giao chiến đi, Trẫm muốn báo thù cho vợ.
Phong thư này và cấp báo biên quan cùng lúc tới tay Cảnh Diệp, Cảnh Diệp một miệng úng máu trực tiếp nôn ra.
Hắn phẫn hận sự vô sỉ của Đại Hi, nhưng càng hận hơn lúc đầu sao mình không tăng cường lục soát, lại lần nữa để cho Thanh Ngọc cùng tên tiểu nhân Cảnh Chiêu kia rời đi, kết quả thì sao, lần này lại trực tiếp bị lửa thiêu chết!
Mặc cho bên kia Đại Hi đường hoàng nói, Cảnh Diệp một chữ cũng không tin, cái gì mà hối hận, cái gì mà yêu quý coi trọng, cái gì mà trong sứ đoàn giấu kẻ gian, Hi đế chính là muốn mượn cớ đánh Đại Hoàn mà thôi!
Hi đế từ đầu đến cuối đều lợi dụng Thanh Ngọc! Sau cùng còn muốn lấy mạng nàng!
Cảnh Diệp không biết trong lòng tư vị cái gì, chỉ cảm thấy một ngọn đuốc cháy lên nơi lồ||g ngực, càng cháy càng hừng hực, cuối cùng đem cả người hắn đốt lên.
Hắn nghiến chặt răng, ngay cả khi nếm đến tư vị ngọt tinh cũng không nhả ra, qua một hồi lâu, mới khàn khàn nói: “Người đâu!”
Còn Đại Hi bên này độ tiếp nhận đối với chiến tranh cao hơn gấp nhiều lần, tân đế đứng trên kim điện, chỉ lạnh lùng nói 1 câu: “Trẫm muốn nhất thống thiên hạ.”
Trong triều đường một hồi yên lặng, sau đó phần tử hiếu chiến đều đứng cả dậy, phía sau tiếp phía trước nói: “Thần xin xuất chiến!”
Văn thần vừa mới mở miệng nói, lại nghe thấy Hoàng đế nhà mình nhàn nhạt nói: “Đánh Đại Hoàn trước, vì sứ thần bọn chúng thiêu chết nữ nhân Trẫm yêu quý nhất.”
Toàn bộ văn thần ngậm miệng.
Còn về người chân chính bị thiêu chết kia là ai, ai thèm quan tâm chứ?